← Quay lại trang sách

Chương 936 Nhà hàng Thụ Cầm ồn ào (17)

Nếu ngươi cướp, một lần cướp được hàng hóa trị giá hàng chục đến hàng trăm vạn, ngươi có dùng số tiền này để mua súng mua pháo tiếp tục làm chuyện liều lĩnh không, hay là dùng số tiền này bỏ trốn đi nơi khác, làm ăn chân chính?

- Có được vài trăm vạn, ai còn làm chuyện liều lĩnh nữa.

Thuộc hạ lẩm bẩm một câu.

Trần Lượng cười.

- Ngay cả ngươi cũng hiểu đạo lý này, Đoạn Tam Báo lẽ nào lại không hiểu? Kiếm được tiền không đi hưởng thụ, ngược lại còn tiếp tục đi tìm cái chết?

- Vậy ý của Lượng ca là gì?

- Bọn Đoạn Tam Báo vốn chỉ là một nhóm tàn binh được Quốc dân đảng chiêu an, nghe theo mệnh lệnh quân sự của Quốc dân đảng. Lần trước Liêu lão bản có một lô hàng giúp bạn bè chuẩn bị, không thể để lộ, không có bảo hiểm, vận chuyển từ Ma Cao đến Hồng Kông, vừa ra khỏi hải phận Ma Cao đã bị cướp, kẻ ra tay chính là nhóm người của Đoạn Tam Báo, đòi giá cực kỳ tàn nhẫn, một con tàu hàng cộng với tính mạng thủy thủ đoàn, mở miệng đã là 500 vạn đô la Hồng Kông, trong khi giá gốc của con tàu hàng đó cũng chỉ hơn 300 vạn.

Trần Lượng nói đến đây đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn thuộc hạ.

Thuộc hạ bị hắn nhìn có chút nghi hoặc.

- Lượng ca, sao vậy? Có phải Liêu lão bản không muốn trả tiền, chuẩn bị để ngươi dẫn người đi cướp lại hàng không?

Trần Lượng lắc đầu.

- Sau đó xuất hiện một người trung gian điều đình, cuối cùng chỉ tốn 40 vạn là cả người lẫn hàng đều bình an trở về...

- Vậy chẳng phải đôi bên đều vui vẻ, 40 vạn đối với Liêu lão bản mà nói, chẳng đáng là bao.

- Lượng ca, tình hình không ổn rồi, ngươi nhìn kìa! Chỗ này có mấy chục tên Tây không có gì lạ, nhưng đêm nay mưa to, người Tây đến đây ít hơn, ngược lại lại có từng đợt từng đợt người Trung Quốc đến, mà nhìn qua đều không phải hạng lương thiện.

Tên thuộc hạ ngồi ghế phụ phía trước chuyên theo dõi cửa chính khách sạn The Strat lúc này lên tiếng.

Trần Lượng ngừng chủ đề về Đoạn Tam Báo, nhìn ra ngoài, trong màn mưa, Lôi Anh Đông dẫn theo ba tên thuộc hạ, xuống từ một chiếc taxi, mà phía trước không xa, rõ ràng có mấy tên mặc thường phục lưng hông phồng lên, vây quanh một người phụ nữ mặc áo dài đen, cũng bước xuống từ hai chiếc xe hơi, cả hai nhóm người đều vào khách sạn The Strat.

Tên thuộc hạ ngồi ghế phụ hỏi.

- Lượng ca, người của chúng ta đã vào hai người rồi, một ở trong nhà hàng tầng 7, một ở ngoài nhà hàng tầng 7, còn có bốn người ở cửa sau The Strat, phòng ngừa Tống Thiên Diệu chạy trốn qua cửa sau, bây giờ rốt cuộc có ra tay không?

Trần Lượng đảo mắt qua hai tên thuộc hạ đang chờ mình ra lệnh, hắn là tâm phúc của Liêu Đông Quý, Liêu Đông Quý đã dặn dò tối nay phải giết Tống Thiên Diệu, hắn không thể không làm, nhưng vừa hay nhìn thấy Đoạn Tam Báo, lại nhắc đến chuyện cũ, khiến Trần Lượng cảm thấy lão bản của mình dường như đã rơi vào một cái bẫy, từ lúc ban đầu có người nhờ giúp đỡ về chuyến hàng đó, đến việc bị cướp, rồi đến việc có người trung gian ra mặt điều đình, cuối cùng đôi bên đều vui vẻ, bây giờ Trần Lượng cảm thấy dường như đều là do người Đài Loan cố ý nhắm vào Liêu Đông Quý mà bày trò, chỉ để cho Liêu Đông Quý cảm thấy mình có thể làm ăn ở Đài Loan, nên chuẩn bị đầu quân cho Đài Loan, làm việc cho Đài Loan ở Hồng Kông.

Làm việc cho Đài Loan ở Hồng Kông, hôm nay chẳng phải là vậy sao? May mà mình không nóng vội, không vội vàng ra tay ngay lập tức, nếu không chỉ nhìn Lôi Anh Đông, tên cảnh sát vô danh lúc này đang có vẻ căng thẳng gấp gáp, nếu thật sự giết hoặc làm bị thương Tống Thiên Diệu, lão bản của mình đừng nói là bình an đến Đài Loan, đêm nay có thể sống sót hay không cũng là vấn đề, bị người ta mượn dao giết người.

- Các ngươi ở lại đây, ta tự mình lên.

Trần Lượng cầm ô lên, mở miệng nói.

- Không có lệnh của ta, ai cũng không được đến nhà hàng Thụ Cầm.

...

Lạn Mệnh Câu dẫn thuộc hạ vội vã trở về tiệm thuốc phiện, trong tiệm thuốc phiện đã không còn khách, trên đất nằm la liệt bảy tám tên thuộc hạ đẫm máu, hơn hai mươi cái tẩu hút thuốc phiện trong tiệm cũng đều đã bị bẻ gãy, Lạn Mệnh Câu không để tâm đi qua, liếc nhìn vết thương của những tên thuộc hạ này, toàn bộ đều là vết dao, nghiêng đầu ra hiệu cho đám tiểu đệ phía sau đi đỡ họ dậy.

- Trước hết đưa người đến y quán băng bó vết thương!

Lập tức có hơn mười tên thuộc hạ đỡ những người bị thương rời đi trước, bên cạnh Lạn Mệnh Câu chỉ còn lại năm sáu người, lúc này đều nhìn về phía Lạn Mệnh Câu, Lạn Mệnh Câu khoát tay.

- Hai người đến bến tàu gọi người, tối nay không làm gỏi bọn Thái Lan, sáng mai còn mặt mũi nào gặp người? À phải rồi, tiện thể đi hỏi Thập ca xem, lúc trước bọn Thái Lan đến bái kiến hắn ở đâu.

- Vâng, đại ca.

Hai tên tiểu đệ lanh lẹ nhanh nhẹn lập tức quay người đi.

Công việc làm ăn của tiệm thuốc phiện bị phá hoại, Lạn Mệnh Câu không đau lòng hay bất ngờ, giang hồ vốn là như vậy, huống hồ Triều Dũng Nghĩa không hoàn toàn dựa vào những việc làm ăn phi pháp như cờ bạc ma túy này để kiếm tiền, chỉ là ở những nơi gần bến tàu có vài chỗ như thế này, để cho những người lâu năm cống hiến cho bang hội như bọn họ kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, quan trọng nhất, Lạn Mệnh Câu cảm thấy mình có thể lấy lại gấp mười, gấp trăm lần tổn thất từ tay bọn Thái Lan.