Chương 966 Tích lũy sức mạnh (2)
Không phải chết nhiều người giang hồ, mà là người Thượng Hải... Chử tiên sinh ngươi cũng biết, hiện giờ các đại ca bang thuyền bản địa đang đấu với những kẻ ngoại lai Thượng Hải đó, đột nhiên Tống Thiên Diệu nhảy ra giúp người Thượng Hải, rõ ràng là con chim đầu đàn, nếu không đánh gục Tống Thiên Diệu, người bản địa còn mặt mũi nào nữa?
Chử Hiểu Tín đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thay đổi, cau mày nhẹ.
- A Diệu không phải kẻ ngu, hắn sẽ không làm như vậy đâu.
- Nhưng bây giờ ai cũng đồn, Vu Thế Đình muốn mời hắn làm con rể...
- Câm miệng! Hồng Kông có bao nhiêu gia tộc, con mắt chọn phụ nữ của A Diệu không đến nỗi tệ như vậy!
Chử Hiểu Tín quát lên bực bội.
Nhan Hùng cúi đầu.
- Xin lỗi, Chử tiên sinh.
Nhan Hùng ngồi thẳng người, nhìn về phía trước.
Chiếc xe hơi rẽ vào đại lộ Hoàng Hậu, tạt lên một mảng nước mưa lớn, sau đó tiếp tục tăng tốc, hướng về phía khách sạn The Strat phía trước.
...
Phố cổ Mạnh Giáp Loan, xe của Hoàng Lục và Thịnh Triệu Trung từ từ chạy vào, Hoàng Lục ngồi ở ghế phụ lái giúp Thịnh Triệu Trung bưng đài phát thanh, Thịnh Triệu Trung một tay điều khiển vô lăng, một tay cầm micro.
- Đã tìm thấy kho hàng chưa?
Tiếng sột soạt của dòng điện và tiếng mưa ồn ào trong đài phát thanh khiến giọng nói của thuộc hạ nghe không rõ lắm.
- Đã tìm thấy vị trí kho hàng.
- Tuần tra xung quanh trước, đừng vội ra tay, xác định xung quanh không có người khả nghi.
Thịnh Triệu Trung nói.
- Đã nhận.
Đối phương cúp máy.
Thịnh Triệu Trung đặt micro lại vào đài phát thanh, Hoàng Lục vỗ vỗ đài phát thanh tặc lưỡi.
- Thật là quá đáng, cẩn thận như vậy? Đã nói rồi, cái kho cá đó ma cũng không có một con, ngươi không tin, để ta dẫn người vào trước đi?
Thịnh Triệu Trung liếc nhìn Hoàng Lục một cái, không nói gì.
Hoàng Lục đặt đài phát thanh xuống, đưa tay kéo cửa xe, Quế Tu Văn ngồi ở hàng ghế sau thấy động tác của Hoàng Lục, cũng chuẩn bị xuống xe, Thịnh Triệu Trung từ từ lên tiếng.
- Đợi một chút.
Hoàng Lục dừng động tác lại, Thịnh Triệu Trung đưa cho Hoàng Lục một cái ống nhòm.
- Vẫn nên nhìn cho rõ một chút thì tốt hơn.
Hoàng Lục thấy ống nhòm hơi ngẩn người, nhìn về phía Thịnh Triệu Trung nở nụ cười.
- Xem ra mọi người đều đang kéo dài thời gian, vở kịch này thật khó diễn, ngươi diễn không nổi nữa sao? Này, hãy cân nhắc đi, dù sao cũng đang kéo dài thời gian, chứ đâu phải thực sự đến lúc lật mặt.
- Ông chủ của ngươi có thể để ngươi đến giả mạo Hàn Trọng Sơn, có phải hơi quá qua loa không?
Thịnh Triệu Trung nhìn về phía Hoàng Lục.
- Nhất là khi ngươi nghiêm mặt nói mình là Hàn Trọng Sơn, ta thậm chí không nhịn được muốn hỏi, người đánh cờ với ta chiều nay, rốt cuộc có phải là ngươi không.
- Không thể phân thân mà, lão bản của ta không giống các ngươi, dưới tay có hàng trăm người, bên cạnh hắn chỉ có mình ta là có thể dùng được. Hơn nữa, vốn dĩ chỉ là đi qua loa cho có thôi mà, ngươi nên nhịn một chút, phối hợp với ta một chút.
Hoàng Lục cười hì hì nhìn Thịnh Triệu Trung nói.
- Dù sao tối nay dù là lão bản của ngươi hay lão bản của ta, đều không thể nào giải quyết được đối phương ngay lập tức.
- Kho hàng là thật, ngươi là giả, vở kịch này của Tống Thiên Diệu thật sự là thú vị.
Hai người đối thoại ở hàng ghế trước, hai người ở hàng ghế sau đã biến sắc, thuộc hạ của Thịnh Triệu Trung vô thức sờ vào khẩu súng giấu ở thắt lưng, còn Quế Tu Văn cũng rút ra một khẩu súng nhỏ từ trên người!
- Xem ra thuộc hạ của ta kiểm tra chưa đủ kỹ, như vậy mà vẫn có thể mang súng vào được?
Hoàng Lục cười.
- Ngươi cũng vậy thôi, cái gì mà đã đến xung quanh kho hàng, thực ra bây giờ vẫn chưa có một người nào cả? Dùng hàng thật và ta - tâm phúc của Tống tiên sinh, đều không câu được Đàm tiên sinh và nhân thủ thật sự của ngươi, sự kiên nhẫn của các ngươi cũng đáng nể phục, không tham lam, điểm này rất khó có được.
Thịnh Triệu Trung cầm điếu thuốc trên bảng điều khiển, đưa cho Hoàng Lục, Hoàng Lục đưa tay lấy một điếu, Thịnh Triệu Trung tự mình ngậm một điếu, Hoàng Lục lấy diêm từ trong ngực ra, thuộc hạ của Thịnh Triệu Trung ở hàng ghế sau lập tức rút súng chĩa vào Hoàng Lục, Quế Tu Văn ngay lập tức cũng chĩa nòng súng vào Thịnh Triệu Trung, Hoàng Lục không thèm nhìn hai nòng súng, quẹt diêm, trước tiên đưa đến trước mặt Thịnh Triệu Trung, Thịnh Triệu Trung cúi đầu lại gần châm thuốc, Hoàng Lục mới tự mình châm thuốc, hít mạnh một hơi, nhìn về phía Thịnh Triệu Trung.
- Về báo cáo thế nào đây?
Thịnh Triệu Trung cũng hít mạnh một hơi thuốc, gần một phần ba điếu thuốc gần như biến thành tro tàn chỉ với một hơi hút sâu này, Thịnh Triệu Trung nhìn chằm chằm Hoàng Lục, đột nhiên phả khói thuốc vào mặt Hoàng Lục, trong khoang xe kín lập tức khói thuốc mù mịt!
Hoàng Lục đưa tay nắm lấy tay phải cầm súng của thuộc hạ Thịnh Triệu Trung, một động tác vặn ngang cổ tay nhanh chóng! Đoạt súng vào tay!
Đồng thời, Quế Tu Văn cũng rên lên một tiếng, bị Thịnh Triệu Trung đoạt súng! Hai người vừa đoạt được súng, lập tức chĩa vào đầu đối phương và bóp cò!
- Bùm!
Hai khẩu súng cùng nổ, nghe như chỉ có một tiếng súng! Cửa kính sau lưng Thịnh Triệu Trung bị bắn thủng một lỗ đạn! Kính chắn gió phía trước bên Hoàng Lục cũng bị bắn vỡ! Đầy vết nứt!
- Bùm bùm bùm bùm!
Hai người bắn nhau trong khoang xe chật hẹp! Vừa né tránh nòng súng đạn của đối phương vừa dùng tay còn lại cố gắng khống chế đối phương!