Chương 967 Tích lũy sức mạnh (3)
Hoàng Lục phả khói thuốc ngậm trong miệng vào mặt Thịnh Triệu Trung, đồng thời tay trái nắm lấy tay trái đối phương, tay phải cầm súng gần như áp sát vào mặt đối phương và bóp cò!
Trong khoảnh khắc khói vừa phả ra, thân thể Thịnh Triệu Trung đột ngột ngả về phía sau! Đồng thời tay phải cầm súng đột ngột trượt xuống! Muốn bắn vào bụng Hoàng Lục!
Hoàng Lục nhanh chóng buông tay trái, ấn mạnh khẩu súng của Thịnh Triệu Trung xuống dưới!
- Bùm!
một tiếng, viên đạn bắn vào ghế ngồi trước đũng quần Hoàng Lục, để lại một lỗ đạn trên ghế!
Cũng vì động tác này mà hành động bắn bằng tay phải chậm đi một chút, viên đạn sượt qua tóc Thịnh Triệu Trung, bắn hụt!
Còn ở hàng ghế sau, thuộc hạ của Thịnh Triệu Trung lúc này cũng đánh nhau với Quế Tu Văn! Quế Tu Văn rõ ràng không phải là đối thủ của thuộc hạ Thịnh Triệu Trung, lúc này bị đối phương dùng một sợi xích giấu trong nhẫn quấn quanh cổ, chỉ có thể mặt đỏ tía tai, miệng há to, gắng gượng dùng khuỷu tay đánh vào sườn đối phương từng cái một, cố gắng thoát ra!
Thịnh Triệu Trung nắm lấy súng của Hoàng Lục! Động tác nhanh nhẹn vung tay Hoàng Lục một cái, Hoàng Lục tưởng sắp bị đoạt súng, vô thức bóp cò! Viên đạn vừa hay bắn trúng đầu Quế Tu Văn! Thân thể Quế Tu Văn giật mạnh, ngã mềm xuống!
Tuy nhiên chưa kịp để thuộc hạ Thịnh Triệu Trung tháo xích ra để tham gia chiến đấu, cùng Thịnh Triệu Trung đối phó Hoàng Lục, Hoàng Lục trong lúc bị Thịnh Triệu Trung nắm chặt cổ tay, đã dùng tay trái gạt cổ tay cầm súng của Thịnh Triệu Trung!
Thịnh Triệu Trung muốn rút tay lại nhưng đã không kịp, bị Hoàng Lục dùng động tác tương tự đoạt súng, cổ tay đau nhói, ngón tay không kìm được co lại, bóp cò! Cũng bắn chết thuộc hạ của mình!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai người rút tay giơ súng, chĩa vào trán đối phương! Mắt không chớp bóp cò!
- Cạch!
Tiếng đạn bắn hụt!
Hai người cùng lúc ném súng về phía đối phương, lại cùng lúc nghiêng đầu né tránh, Thịnh Triệu Trung dùng đầu húc về phía Hoàng Lục! Hoàng Lục dùng khuỷu tay đánh vào ngực đối phương! Lực đạo mạnh đến nỗi Hoàng Lục chảy máu mũi, lưng đập vào cửa xe rồi xuống xe!
Còn Thịnh Triệu Trung thì suýt thở không ra hơi, cũng mở cửa xe nhanh chóng xuống, cả hai đều không cho đối phương cơ hội tiếp tục đánh nhau trong phạm vi hẹp!
Vừa xuống xe chưa được mấy giây, cơn mưa như trút nước đã làm ướt sũng hai người, Hoàng Lục lau máu ở mũi, giơ tay đấm vỡ gương chiếu hậu, cầm một mảnh kính sắc nhọn hình tam giác chỉ về phía Thịnh Triệu Trung đối diện!
Thịnh Triệu Trung thì hơi cong người, mắt nhìn chằm chằm Hoàng Lục, giật chiếc vòng tay xuống, kéo mạnh biến thành một sợi dây thòng lọng, đối mặt nhau trong cơn mưa tầm tã qua chiếc xe hơi.
- Mưa to quá...
Hai người đối mặt nhau một lúc, Hoàng Lục run lên, chủ động lùi lại vài bước.
- Này, nếu ngươi không định đến kho hàng, vậy tối nay cứ thế đi, dù sao cũng chẳng cần phân thắng bại.
- Lần này là Đàm tiên sinh dặn đến chào hỏi, lần sau ngươi và chủ của ngươi sẽ không có may mắn như vậy đâu.
Thịnh Triệu Trung buông tay, sợi dây co lại đeo trở lại cổ tay, trực tiếp lên xe hơi.
- Này... ngươi coi ta như Hàn Trọng Sơn, giúp ta đi thêm một đoạn được không?
Hoàng Lục tiến lại gần xe hơi, lau nước mưa trên mặt, gọi với vào trong xe nơi Thịnh Triệu Trung.
Thịnh Triệu Trung trực tiếp nổ máy xe, chở theo hai cái xác rời đi, không để ý đến Hoàng Lục.
Hoàng Lục gọi vài tiếng phía sau.
- Này... này... Con mẹ mày! Người Đài Loan không có nghĩa khí!
Thấy xe hơi vẫn đi xa, không dừng lại, Hoàng Lục chửi thề rồi chạy đến mái hiên bên đường trú mưa, chẳng mấy chốc, xa xa xuất hiện hơn chục người mặc cảnh phục, đứng đầu chính là em họ của Tống Thiên Diệu là Triệu Văn Nghiệp.
- Lục ca.
Triệu Văn Nghiệp nhìn thấy Hoàng Lục.
- Theo lời ngươi nói, đã bố trí người, kết quả kho hàng chẳng có ma nào, bọn quỷ tây cũng mất kiên nhẫn rồi.
- Bảo bọn chúng rút lui đi, tiền cần trả cho chúng sẽ không thiếu đâu, đồ khốn, tên Đài Loan không chịu mắc bẫy, ta có cách nào.
Hoàng Lục bực bội chửi.
- Có xe không, đưa ta đến nhà hàng Thụ Cầm, à phải rồi, giúp ta gọi điện trước đã.
...
Chiếc đồng hồ phương Tây tinh xảo trong nhà hàng Thụ Cầm, hai kim đồng hồ sắp chồng lên nhau, có lẽ cảm nhận được bầu không khí tối nay trong nhà hàng dường như không thoải mái như mọi ngày, công việc đáng lẽ do phục vụ làm đã được thay bằng một người đàn ông trung niên da trắng, lúc này đang mỉm cười đi qua các bàn ăn, hơi cúi người, dùng tiếng Anh xin lỗi và thông báo nhà hàng sắp đóng cửa, mời khách hàng thu dọn đồ đạc.
Tống Thiên Diệu chán nản nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ phương Tây, người đàn ông trung niên da trắng đi đến bàn này, Tống Thiên Diệu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ông ta.
Người đàn ông trung niên da trắng mỉm cười.
- Thưa ngài, hai vị phu nhân, nhà hàng chúng tôi rất vinh dự được ba vị ghé thăm, tuy nhiên nhà hàng chỉ phục vụ đến 12 giờ đêm, nhà hàng sắp bắt đầu công việc dọn dẹp cuối cùng, hy vọng tối nay ba vị dùng bữa vui vẻ, nếu vì lý do thời gian mà không thể làm hài lòng ba vị, ta xin chân thành xin lỗi, nếu vì lý do thời tiết mà không tiện ra ngoài, nhà hàng chúng tôi có thể giúp liên hệ taxi, hoặc đặt phòng khách sạn The Strat cho ba vị.
Những người ở bàn khác, Lôi Đạp Nhi, Trịnh Ngọc Đồng, Đoạn Tam Pháo, Trần Lượng lúc này đều đã đứng dậy đi ra ngoài dưới sự thúc giục của người phương Tây.
Thấy Trịnh Ngọc Đồng đứng dậy, Tống Thiên Diệu lên tiếng.
- Sa Đảm Đồng! Nói chuyện hai câu.
Trịnh Ngọc Đồng cả tối không chào hỏi ai, chỉ chu du với Đoạn Tam Pháo và những người của Đại Thiên Nhị, lúc này nghe Tống Thiên Diệu gọi mình, Trịnh Ngọc Đồng quay người lại gần, nở nụ cười gượng gạo.