Chương 977 Thế sự như bàn cờ (2)
Đa tạ ngươi lo lắng cho ta, nhưng quy củ ấy mà, do người đặt ra, từ nhỏ đã có người nói với ta, Hồng Kông này là nơi phong vân, là đất anh hùng. Nhưng khi ta lớn lên mới biết, đều là lừa người cả. Nơi này chỉ là thuộc địa, thuộc địa của người Anh, quy củ ở đây rất đơn giản, người Anh là lớn nhất.
- Chỉ cần ta không phá vỡ quy củ này, những quy củ khác đều không làm gì được ta! Dù ngươi là người Đài Loan hay người Đại Lục, ở đây đều vô dụng. Ta là thương nhân, trong mắt chỉ có tiền. Trời lớn đất lớn tiền lớn nhất, dù là đầu gấu hay cảnh sát, cho dù là quỷ tây thì sao? Chỉ cần có tiền cũng có thể ném cho bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần ta có tiền. Vì vậy muốn làm bạn với ta, nói chuyện giao tình, lấy tiền ra, những thứ khác, không cần ngươi lo lắng nữa.
- Thật vậy sao?
Đàm Kinh Vĩ vừa lái xe vừa liếc nhìn Tống Thiên Diệu.
- Nếu ngươi chỉ muốn tiền, ta vừa hay có một vụ làm ăn kiếm tiền giới thiệu cho ngươi. Không biết Tống lão bản có hứng thú không?
- Sao không nói sớm, làm ăn kiếm tiền ta đương nhiên có hứng thú rồi.
- Tống tiên sinh vừa rồi không phải nói, nguyên tắc của mình chính là kiếm tiền sao?
- Tiền đương nhiên phải kiếm, nhưng nguyên tắc cũng không thể không giữ, nếu không nhất định sẽ không đi xa được. Nguyên tắc của ta thực ra rất đơn giản, ta phải duy trì uy tín kinh doanh của mình, đã nhận việc, nhất định sẽ làm xong nó, nếu ngươi muốn ta bỏ dở vụ làm ăn đang có trong tay, rồi hợp tác với ngươi, thì đừng mở miệng nữa.
Đàm Kinh Vĩ đạp mạnh phanh xuống, chiếc xe trượt về phía trước vài mét mới dừng lại.
Xung quanh tối đen như mực, không thấy một ngọn đèn đường, Đàm Kinh Vĩ nhìn Tống Thiên Diệu với ánh mắt chứa đầy sát khí.
- Vậy thì không cần nói chuyện nữa.
- Ừm, quá muộn rồi, ta còn có việc phải bận, đa tạ ngươi chở ta một đoạn đường, lần sau nói tiếp.
Tống Thiên Diệu cười híp mắt đưa tay ra, muốn bắt tay Đàm Kinh Vĩ chào tạm biệt.
Đàm Kinh Vĩ sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh mình!
Cách chiếc xe của mình năm bước chân, một ông lão đội mũ sa tanh nhọn đỉnh mặc áo mã giáp đứng cầm ô, đang lạnh lùng nhìn hai người trong xe chào tạm biệt.
Đàm Kinh Vĩ hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tống Thiên Diệu, đưa tay bắt tay Tống Thiên Diệu.
- Lần này, thế ở ta.
Tống Thiên Diệu nhạt nhẽo nói.
- Mạng ở ta.
Tống Thiên Diệu xuống xe, Đàm Kinh Vĩ nổ máy xe tiếp tục lái đi không dừng lại chút nào, còn Tống Thiên Diệu thì đi về phía đối diện đường.
Ông lão đang đợi, chính là cao thủ gia nhân “Thủy thúc” bên cạnh Vu Thế Đình.
Tống Thiên Diệu rất tự nhiên vẫy tay chào hỏi ông lão.
- Thủy thúc, mưa to thế này mà vẫn kiên trì đi dạo, vất vả rồi.
Trên mặt Thủy thúc luôn treo nụ cười mẫu mực, nhìn có vẻ cung kính nhưng thực ra không đoán được cảm xúc thật của hắn.
- Lão gia dặn, bảo ta đến đón Tống tiên sinh.
Vừa nói Thủy thúc vừa bước lên phía trước hai bước che ô cho Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu cũng không từ chối, đi theo Thủy thúc về phía xa.
Theo Thủy thúc lên xe, quay trở lại Tĩnh Viên của Vu Thế Đình, Tống Thiên Diệu ban ngày đã gây náo loạn Tĩnh Viên, vừa động dao vừa động súng, còn gây ra chuyện đánh bị thương Vu Thế Đình. Lúc này quay lại Tĩnh Viên, lại thần sắc như thường, như thể chỉ là hứng chí chạy đến nhà bạn thăm viếng.
Tống Thiên Diệu vẫn được dẫn đến Thủy Tạ Đình, Vu Thế Đình mặc một bộ đường phục ngồi trên ghế thái sư, trước mặt bàn trà đặt một bàn cờ tướng còn dở. Vị vương giả hàng hải này đang chăm chú nhìn bàn cờ, dường như trong ván cờ dở này ẩn chứa bí mật to lớn, không hề có phản ứng gì với việc Tống Thiên Diệu bước vào. Trên vị trí vết thương ở trán hắn dán một miếng thuốc rất nổi bật, cũng khiến hình tượng người ngoài cuộc chỉ chuyên tâm đánh cờ này bị giảm đi không ít.
Tống Thiên Diệu nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nói.
- Vu lão bản, không cần phải làm quá như vậy chứ? Ngươi đã có tuổi, lại là nhân vật đứng đầu có tiếng tăm trong giới Thượng Hải, ra ngoài với bộ dạng này thì còn mặt mũi nào. Đến lúc đó không chỉ ngươi, mà tất cả người Thượng Hải đều phải mất mặt theo ngươi.
Vu Thế Đình liếc nhìn Tống Thiên Diệu, vẻ mặt nửa cười nửa không.
- Tiểu tử lanh lợi, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc. Miếng thuốc dán này giống như huân chương của chiến sĩ, không những không mất mặt mà còn vinh quang. Ở cái tuổi này của ta mà bị đánh vì tất cả người Thượng Hải ở Hồng Kông, dù thật hay giả, mọi người đều phải nhớ ơn ta. Ta đeo miếng thuốc này một ngày, mọi người sẽ phải nhớ ơn ta một ngày. Nếu là ngươi, ngươi có gỡ nó xuống không? Hơn nữa, nếu ta gỡ xuống mà ngươi không nhận trách nhiệm thì sao?
Tống Thiên Diệu vỗ tay nhẹ.
- Gừng càng già càng cay. Không hổ danh là người đã gây dựng nên cơ nghiệp này, đầu óc quả nhiên tinh tường. Nhưng ngươi càng có mặt mũi, ta càng bị những người Thượng Hải kia oán hận, điều này có vẻ không công bằng lắm.
- Người oán hận ngươi còn ít sao? Qua đêm nay, đại đa số thương nhân Hồng Kông sẽ căm hận ngươi tận xương, thêm vài người Thượng Hải nữa thì sao?
- Không thể nói như vậy, ta vì người Thượng Hải mà đắc tội với người Hồng Kông, lúc này ngươi không ủng hộ ta còn hại ta thì có phải quá đáng không, ta không cần mặt mũi sao?
- Ngươi cần người ủng hộ không?
Vu Thế Đình lại nhìn về phía Tống Thiên Diệu, đôi mắt già nua sáng quắc, như hai lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ.