Chương 978 Thế sự như bàn cờ (3)
Người ngoài đều nói ngươi là con rể của ta, xem nước cờ tiếp theo của ngươi đi, nếu nước cờ đúng, con rể đánh cha vợ chỉ là chuyện gia đình đơn giản, chỉ cần ta không truy cứu, ai dám nói thêm một câu về ngươi? Nhưng nếu nước cờ sai, có lẽ sẽ có người trong bang Thượng Hải tìm ngươi nói chuyện về việc làm ta bị thương. Lại đây xem nước cờ của ngươi thế nào?
Vu Thế Đình gọi một tiếng, Tống Thiên Diệu đến đối diện Vu Thế Đình, cúi đầu nhìn bàn cờ, sau đó cười nói.
- Đây là đơn kỵ cứu chủ? Ha ha, nhưng thêm mấy quân cờ, làm rối loạn cả cục diện. Kỳ phổ có sẵn cũng không dùng được nữa.
- Thế sự như cờ, làm sao có thể việc gì cũng có kỳ phổ để tham khảo? Muốn làm con rể của ta, phải có bản lĩnh đánh cờ với ta.
- Nghe nói tiểu thư nuôi của Vu tiên sinh rất xinh đẹp không lo ế chồng, sao trông có vẻ gấp gáp muốn gả đi thế?
- Người muốn cưới con gái ta có thể xếp hàng từ Tĩnh Viên đến Tiêm Sa Khẩu, nhưng đủ tư cách vào Thủy Tạ Đình đánh cờ với ta và làm ta vừa mắt thì không nhiều, gặp được một người tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Tống Thiên Diệu nhìn bàn cờ, lắc đầu.
- Ván cờ này rối loạn thế này làm sao đánh? Muốn đánh cũng được, chơi lại từ đầu.
Vu Thế Đình lắc đầu.
- Đừng tưởng ta không biết, ngươi giỏi nhất là thừa nước đục thả câu, nên từ đầu ta chỉ thêm quân không làm rối cục, đừng có đánh trống lảng với ta. Để ta xem ngươi có bản lĩnh đường đường chính chính thắng ta một ván không.
Nụ cười trên mặt Tống Thiên Diệu dần biến mất.
- Đã Vu tiên sinh có hứng thú như vậy, ta đành kính cẩn vâng lời. Nhưng ngươi đã có tuổi, một đêm không ngủ chịu được không?
- Tiểu tử nghe ta một câu, đừng bao giờ so thức khuya với lão đầu, nếu không chắc chắn sẽ thua thảm hại. Đêm nay không chỉ mình ta không ngủ được, nhưng ta dám đảm bảo, đến sáng mai, ta chắc chắn là người tỉnh táo nhất.
- Đã như vậy, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Phiền Thủy thúc mang hai tách trà đến, khát quá.
- Khoan đã!
Vu Thế Đình không để Tống Thiên Diệu động thủ, mà dặn dò Thủy thúc.
- Con rể tương lai của Vu Thế Đình ta không thể xuất hiện với bộ dạng chật vật thế này, dẫn hắn ra sau gội đầu thay quần áo, bảo nhà bếp mang tổ yến đến.
Thủy thúc vẫn im lặng từ khi vào phòng gật đầu, dẫn Tống Thiên Diệu đi ra ngoài. Đợi hai người ra khỏi phòng, Vu Thế Đình nhìn theo bóng lưng Tống Thiên Diệu, mặt lộ vẻ cười lạnh tự nói.
- Muốn dùng con gái nuôi của ta làm bình phong? Nếu Vu mỗ không có bản lĩnh biến giả thành thật, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao?
Hắn vừa nói vừa cầm lên một quân tốt thừa trên bàn cờ, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Những quân tốt nhỏ bé này đều tưởng mình là nhân vật chính, nhưng không biết rằng bất quá chỉ là những quân cờ dùng để hy sinh mà thôi. Tống Thiên Diệu, để ta xem ngươi rốt cuộc là quân cờ hay là nhân vật chính?
...
- Đàm Kinh Vĩ! Ta nhổ vào tám đời tổ tông nhà ngươi!
Tại nhà Liêu Đông Quý, Liêu Đông Quý thức trắng đêm sau khi nghe Trần Lượng kể lại đầu đuôi sự việc ở đại lộ Hoàng Hậu liền gầm lên một tiếng và bật dậy, những đốm đen trên mặt cùng với lông mao trên đó rung lên dữ dội theo cơ mặt, trông như một con ruồi to sẵn sàng bay lên bất cứ lúc nào.
Tuy đến Thượng Hải trước rồi mới đến Hồng Kông, sống ở miền Nam đã mấy chục năm, nhưng một khi kích động Liêu Đông Quý vẫn không nhịn được mà thốt ra giọng quê, lúc này cũng không ngoại lệ.
Trần Lượng thì tâm trạng ổn định hơn Liêu Đông Quý, trên đường từ khách sạn The Strat về nhà họ Liêu, hắn đã có đủ thời gian để bình tĩnh lại. Hắn nói chậm rãi từng chữ một, tạo thành sự tương phản rõ rệt với ông chủ của mình.
- Đông gia đừng nóng vội, tối nay nhà hàng Thụ Cầm suýt biến thành Vạn Tiên trận, vừa có đầu lĩnh địa phương vừa có Đại Thiên Nhị, ai là kẻ chủ mưu đằng sau thật khó nói. Chúng ta cũng không thể khẳng định chắc chắn là Đàm Kinh Vĩ, vạn nhất không phải hắn thì chúng ta đã oan uổng người tốt rồi.
- Nếu Đàm Kinh Vĩ là người tốt, ta chính là Phật Tổ!
Liêu Đông Quý lại chửi thêm vài câu, đi đi lại lại trong phòng đầy lo lắng.
- Đại Thiên Nhị nghe lời ai chúng ta đều rõ trong lòng, cuối cùng Tống Thiên Diệu lại lên xe của Đàm Kinh Vĩ, ai là kẻ chủ mưu chẳng phải rõ ràng sao? Chúng ta đã bị hắn đùa giỡn rồi! May mà ngươi không ra tay, nếu không chúng ta đều bị hắn ném ra làm vật thế mạng, sau đó hắn lại đến cướp sản nghiệp của chúng ta, lão Tăng chính là chết như vậy đó! Ta đã nghĩ sai! Không phải lão Tăng đòi giá cao, mà là họ Đàm tâm địa quá độc! Bọn này có một tên tính một tên, chẳng có đứa nào là thứ tốt cả!
Ngũ quan của Liêu Đông Quý đã vặn vẹo lại với nhau, trông cực kỳ dữ tợn. Trần Lượng biết, ông chủ của mình đã sợ hãi rồi.
Tuy Liêu Đông Quý có tàu có tiền, nhưng so với đám đại lão như Vu Thế Đình vẫn còn kém xa, Đàm Kinh Vĩ đã có thể giết Tăng Xuân Thịnh cướp tài sản, chưa chắc không thể dùng lại thủ đoạn cũ để nuốt trọn cơ nghiệp và tính mạng của Liêu Đông Quý.
Chử Hiếu Tín được gọi là Thái Bình Thân Sĩ giết người theo lệnh, lời này không thể nói là sai, nhưng so với Đàm Kinh Vĩ vẫn kém ba phần. Dù danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ có rực rỡ đến đâu thì cũng không phải là người Anh, Đàm Kinh Vĩ mới thực sự là quan chức chính thức, đến theo lệnh của Đài Loan, so ra, hắn mới giống như là giết người theo lệnh, không từ thủ đoạn và vô pháp vô thiên.
Tuy rằng tối nay Trần Lượng không ra tay, nhưng đã xuất hiện ở nhà hàng Thụ Cầm thì coi như đã vào cuộc, muốn rút lui cũng không thể được nữa. Đàm Kinh Vĩ có thể ngồi nhìn bọn họ ra tay mà không ngăn cản hay nhắc nhở, chứng tỏ đã có ý đồ với tài sản và tính mạng của Liêu Đông Quý.