Chương 981 Đàn bà thật phiền phức (2)
Vì vậy mới nói Lúc ca ngươi không hiểu phụ nữ. Phụ nữ giống như ngươi luyện võ vậy, mỗi nhà có đường quyền cước khác nhau, phụ nữ cũng vậy, mỗi người mỗi khác, không giống nhau. Ngươi đoán xem tại sao ta sắp xếp cho Phượng Vân đi cuối cùng? Chính là biết rằng từ xưa chia tay là khó khăn nhất, nếu là Uyển Thanh thì đa phần sẽ như ngươi nói, nhào vào lòng ta khóc lớn một trận. Ta cũng không phải là kẻ sắt đá, đa phần sẽ khóc cùng cô ấy, đến lúc đó mọi người đều buồn bã, lại có ích gì?
Hoàng Lục nghe đến say mê, quên cả quan tâm đến chuyện Tống Thiên Diệu nhìn trời cười.
- Mạnh tiểu thư sẽ như vậy, quả phụ Vân thì không, chứng tỏ vẫn là Mạnh tiểu thư đối với lão bản ngươi tốt hơn.
- Không phải nói như vậy. Phượng Vân xuất thân giang hồ, đã quen với cảnh sinh ly tử biệt. Biết rằng lúc này khóc lóc vô dụng, chỉ làm ta phân tâm. Đã chạy trốn thì phải gọn gàng dứt khoát, có bao nhiêu lời đều để đến khi gặp mặt rồi nói, đây mới là tính cách của Phượng Vân.
- Hóa ra là vậy? Vậy nếu lão bản nhân cơ hội này bỏ rơi cô ta thì sao?
- Đùa gì vậy. Cô ta ở cùng cha mẹ già của ta, lẽ nào ta vì bỏ rơi cô ta mà bỏ lại cả nhà? Lúc này cô ta đi hầu hạ cha mẹ chồng không có nguy hiểm, nhưng sau này nói ra, chính là lúc nguy cấp đi Áo Môn bảo vệ. Không kể tương lai ta cưới ai làm vợ, trong nhà đều phải có chỗ của cô ta, nếu không ta chính là kẻ bất trung bất hiếu. Ta bỏ rơi cô ta? Mơ à!
Hoàng Lục gãi gãi gáy.
Phụ nữ thật phiền phức.
- Vì vậy mới nói ngươi có mệnh hòa thượng!
Hai người nhìn nhau cười lớn, nhìn thấy tia máu trong mắt đối phương, đều biết người kia vất vả, trò chuyện đùa giỡn này vừa là để điều hòa tâm trạng, vừa là chứng minh tình bạn của nhau. So với lời cảm ơn hay thưởng công còn làm người ta hài lòng hơn.
Hoàng Lục nhìn quanh, hừ một tiếng.
- Tối qua ngươi lên xe của người Thượng Hải, lại thừa nhận mình là nhị ngũ tử, tương đương với kẻ thù của cả Hồng Kông, hắc bạch lưỡng đạo ai cũng muốn giết. Ta còn tưởng hôm nay ở bến tàu này sẽ có một trận long tranh hổ đấu, không ngờ ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy. Bình thường nói thì toàn là huynh đệ giang hồ trung can nghĩa đảm, đến lúc cần người thì bóng ma cũng chẳng thấy, bọn vô dụng! Ta phỉ nhổ! Còn tưởng dựa vào bọn chúng để hoạt động gân cốt một chút, giờ không có cơ hội rồi.
- Nói bọn chúng là lũ vô dụng cũng không sai, nhưng tùy tiện tập hợp lại, ở bến tàu này có được trăm tám mươi người cũng không thành vấn đề. Sở dĩ bọn chúng không ra tay không phải vì sợ, mà là vì không có lệnh. Tín thiếu hôm qua đã nói, hiện giờ không biết có ai khác bỏ tiền mua đầu ta không, những người trong các bang phái này không cần phải ra tay. Đều là chém giết làm việc, đợi đến khi có tiền cầm mới ra tay mới đáng.
Hoàng Lục gật đầu.
- Thì ra là vậy. Xem ra làm người đẹp trai cũng có lợi thật. Vu Thế Đình mời ngươi làm con rể, ngay cả người bản địa cũng không dám động đến ngươi.
Tống Thiên Diệu ném đầu thuốc lá, bước ra ngoài, Hoàng Lục theo sát phía sau. Tống Thiên Diệu vừa đi vừa nói.
- Vu lão bản quả thật đủ uy phong, nhưng nói rằng hắn có thể áp chế được người bản địa thì cũng là chuyện hoang đường. Hắn có nửa cân, người khác cũng có tám lạng, không thể nói ai áp chế được ai. Những đại ca kia không lên tiếng, chỉ vì chưa đến lúc thôi. Ngay cả quyền Anh của bọn tây cũng phải có lúc nghỉ ngơi, đợi đến khi nghỉ xong mới là lúc cuồng phong bão táp thực sự. Muốn thư giãn gân cốt thì có thiếu gì cơ hội.
Hoàng Lục đưa tay mở cửa xe cho Tống Thiên Diệu.
- Tốt lắm, cả đời ta không sợ đánh nhau. Càng náo nhiệt càng tốt, để ta xem bản địa có anh hùng hảo hán gì. Cùng lắm thì kéo anh em từ Ma Cao sang, so tài cao thấp với bọn đầu mục bản địa.
- Lần này không phải đơn thuần là so tài giữa các đầu mục, mà là khai hỏa toàn diện. Đánh tới đánh lui chắc chắn phải dùng đến vũ lực, nhưng thứ quyết định thắng bại cuối cùng không phải nắm đấm, mà là tiền bạc.
- Người Hồng Kông sẽ đoàn kết đến thế sao? Lấy tiền ra đấu với lão bản? Người không đầu không đi, đám lão già đó ai cũng không phục ai, làm sao có thể chọn ra một minh chủ giang hồ để điều động những người này. Một nắm cát rời thì có gì đáng sợ.
Tống Thiên Diệu ngồi ở ghế sau, tựa đầu vào lưng ghế xe, nhắm mắt nói.
- Minh chủ giang hồ không nhất thiết phải đức cao vọng trọng. Nếu một đám người đều cảm thấy việc khó làm mà không thể không làm, họ cũng sẽ tìm một kẻ xui xẻo ra làm minh chủ này, khi sự việc lớn chuyện thì đẩy hắn ra chịu tội.
Hoàng Lục khởi động xe, không quay đầu lại hỏi.
- Một lũ lão hồ ly không sợ tự làm tự chịu sao? Tạo ra một hung tinh mà chính mình không kiểm soát được?
- Đây là Hồng Kông mà Lục ca! Một bước thiên vương một bước tử vong, đối với tất cả mọi người đều như vậy, những lão tiền bối đó tuy bây giờ có tiền có thế có danh vọng có địa vị, cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi này, ai cũng không ngoại lệ.
- Vậy lão bản nghĩ ai sẽ là minh chủ này?
- Ai mà biết được? Có lẽ người nào không thể nào là minh chủ nhất, cơ hội lại lớn nhất.
Lúc này Hoàng Lục quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu.
- Lão bản, xem ra tâm trạng ngươi không tệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Hy vọng ngươi nghe xong đừng quá buồn...
Trên thuyền.
Lâu Phượng Vân ngồi trên ghế nhắm chặt mắt không nói lời nào, bên cạnh cô không xa là hai vệ sĩ một nam một nữ do Tống Thiên Diệu sắp xếp. Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, cái đầu trọc lóc sáng bóng, người phụ nữ đeo kính đen ăn mặc như phi nữ, miệng ngậm điếu thuốc phun khói mù mịt.