Chương 980 Đàn bà thật phiền phức (1)
Đánh giỏi cũng vô dụng thôi, chúng ta chỉ là một đám người tị nạn Thái Lan, vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân của giang hồ này được. Cứ giết chóc mãi, sớm muộn gì cũng chết phơi xương ngoài đường. Những đứa trẻ này theo ta đến Hồng Kông là để cầu sinh chứ không phải cầu tử, ta không thể hại chúng. Bọn chó nhà có tang như chúng ta không dám mong cầu quá nhiều, chỉ cần cho chúng ta một miếng cơm ăn là được rồi. Người bản địa lòng dạ quá độc ác, không cho chúng ta ăn cơm, chúng ta đành phải cầu xin Đàm trưởng quan chỉ đường cho.
Đàm Kinh Vĩ cười lớn.
- Tướng quân ở Thái Lan cũng nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, hôm nay không cần phải nói mình như một vị cao tăng ăn chay niệm Phật đâu. Ngươi yên tâm, Đàm mỗ đại diện cho Quốc Dân đảng, tự nhiên sẽ không thất tín, đã hứa cho ngươi bao nhiêu sẽ không thiếu một phân. Ta đã cho người gửi thư cho Lý tướng quân ở Tam Giác Vàng, từ nay về sau hàng ở Hồng Kông do các ngươi bao tiêu. Những người khác muốn bán hàng ở đây, chỉ có thể lấy từ tay các ngươi.
Sai Ba nghe vậy mặt mày hớn hở, tiện tay ném chuỗi tràng hạt đi, đứng dậy chắp tay cúi người về phía Đàm Kinh Vĩ, cung kính nói một câu.
- Khốc côn (cảm tạ).
Đàm Kinh Vĩ cũng đứng dậy vẫy tay với hắn.
- Không cần cảm ơn đâu, chỉ cần nhớ phải làm việc cho ai là được rồi. Ngoài ra phải tự cẩn thận một chút, tuổi tác đã lớn phải biết dưỡng sinh, ăn nhiều quá coi chừng chết vì no đấy!
Sai Ba cười ha hả.
- Đàm trưởng quan yên tâm, ta vốn là người tiết chế, sẽ không ăn quá nhiều đâu. Nhưng những đứa con của ta đều có cái bụng rất tốt, chúng chỉ lo không ăn no, chứ không lo thức ăn quá nhiều. Sau này có việc làm ăn tốt xin hãy chiếu cố nhiều hơn, những đứa con của ta sẽ hết sức vì Quốc Dân đảng hiệu lực.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời mưa, mặt đầy vẻ quan tâm nói.
- Trời đã khuya, thời tiết cũng không tốt, Đàm trưởng quan có muốn ở lại đây nghỉ đêm không? Lần này cũng có mấy đứa con gái đáng yêu đi cùng ta đến Hồng Kông, nếu Đàm trưởng quan không chê...
Đàm Kinh Vĩ vẫy tay cắt ngang lời hắn.
- Không cần phiền phức đâu, thuộc hạ của ta đang đợi bên ngoài, tạm biệt!
Khi Đàm Kinh Vĩ bước ra khỏi cửa phòng, đèn chiếu của chiếc xe Chevrolet nháy mấy cái, chứng thực lời hắn nói không sai. Thịnh Triệu Trung toàn thân ướt đẫm mưa ngồi ở vị trí tài xế gật đầu ra hiệu với Đàm Kinh Vĩ, Đàm Kinh Vĩ ngồi vào trong xe cũng không nói gì, Thịnh Triệu Trung tự giác khởi động xe tiến lên.
Trong xe, cặp sư huynh đệ xuất thân từ Hoàng Phố này ai cũng không mở miệng trước, Thịnh Triệu Trung mượn ánh đèn mờ trong xe, quan sát sắc mặt của Đàm Kinh Vĩ qua gương chiếu hậu, Đàm Kinh Vĩ như đang mải suy nghĩ, ngẩn người ra.
Sau khi chiếc xe lắc lư chạy qua một đoạn đường bùn lầy, Đàm Kinh Vĩ thở dài một hơi, vừa lấy hộp thuốc từ trong ngực áo ra vừa mở miệng nói.
- Gửi tin cho bên Lý tướng quân, tiền của đám người Thái này có thể nhận, nhưng thuốc phiện không được đưa. Dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu làm chuyện này, làm thêm một lần nữa cũng chẳng sao, không cần nể mặt ta, cứ thoải mái mà làm.
Thịnh Triệu Trung vốn luôn căng thẳng không tự chủ được thả lỏng người, ánh cười trong mắt lóe lên rồi biến mất, lại khôi phục vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.
- Hiểu rồi.
Mưa đập vào cửa kính xe, bắn lên một màn nước.
Đàm Kinh Vĩ ngậm một điếu thuốc ở khóe miệng, nhưng mãi không châm lửa, hắn mân mê bật lửa trong tay, đá lửa ma sát phát ra tiếng động, dưới ánh lửa chập chờn, trong mắt Đàm Kinh Vĩ lộ vẻ sắc bén.
- Đồ chó má người Thái! Cả Hồng Kông nhiều người như vậy hợp tác với ai chẳng được? Lại đi bắt tay với người Nhật! Thật tưởng chuyện nhỏ nhặt của chúng với Kondo Kohei có thể qua mắt được ta sao? Cả đời này ta ghét nhất là người Nhật, kẻ nào cấu kết với quỷ Nhật đều phải chết!
...
Mưa tạnh trời quang.
Bầu trời xanh trong như rửa, từng đám mây trắng ngang dọc trên không. Tống Thiên Diệu ngước nhìn hồi lâu, mặt lộ nụ cười, khiến Hoàng Lục bên cạnh cảm thấy khó hiểu.
- Ta thường nghe người ta nói con gái si tình gặp phải kẻ bạc tình, tuy rằng quả phụ Vân không thể coi là si tình, nhưng đối với lão bản ngươi cũng coi như không tệ, ngươi cũng không cần phải như vậy chứ, đưa cô ta đi mà vui vẻ đến thế sao? Nếu để cô ta biết được, coi chừng cô ta cầm dao chém ngươi thành mười tám mảnh đấy.
Là kẻ chủ mưu đưa một loạt đại ca các bang phái vào tay người Anh, cho dù những người khác không đi, Lâu Phượng Vân cũng phải rời khỏi Hồng Kông. Hơn nữa bây giờ cả nhà họ Tống đều đã đi hết, cô ta càng không có lý do để ở lại.
Tống Thiên Diệu đã cùng Vu Thế Đình đánh cờ suốt đêm qua, trời vừa sáng đã ngồi xe chạy đến, đích thân tiễn Lâu Phượng Vân lên tàu, tự nhiên không thể coi là bạc tình. Hoàng Lục nói vậy bất quá chỉ là cố ý trêu chọc Tống Thiên Diệu, cũng là không hiểu được lý do hắn cười.
Tống Thiên Diệu không giải thích với Hoàng Lục, hơn nữa bây giờ nói cho hắn biết mình nhìn bầu trời đặc biệt giống màn hình máy tính mặc định của một hệ điều hành nào đó, e rằng Hoàng Lục sẽ càng coi mình là kẻ thần kinh, lúc đang cần người không nên dọa thuộc hạ đắc lực của mình như vậy thì tốt hơn.
Tiện tay châm một điếu “Hảo Thái”, nghiêng đầu nhìn Hoàng Lục.
- Muốn chém thì ngươi mới là người bị chém trước mới đúng. Phụ nữ đều là kẻ nhỏ nhen, ngươi nói Phượng Vân không đủ si tình, để cô ta nghe được nhất định không tha cho ngươi đâu. Tuy rằng ngươi võ công giỏi, nhưng gặp phải nữ nhân điên cũng sẽ bị hạ gục thôi.
- Ta xem trên sân khấu nam nữ chia tay, đào kép còn phải giả vờ khóc vài tiếng. Quả phụ Vân nói đi là đi, ngay cả nói thêm một câu cũng không chịu, thế mà cũng gọi là si tình sao?
Tống Thiên Diệu lắc đầu nói.