← Quay lại trang sách

Chương 996 Phòng khách 309 (2)

Tuy nhiên nếu nói về trình độ nghiệp vụ, Trần Thắng Nam quả thật xứng với tên gọi, không thua kém phần lớn các giám đốc nam giới của ngân hàng.

Năm đó khi phe của cha Lư Nguyên Xuân thất bại trong cuộc tranh đấu gia tộc, sau đó chuyển hướng sang mảnh đất Hồng Kông này, việc đầu tiên là tài trợ cho người nghèo Hồng Kông đi học, vừa thành lập quỹ giáo dục vừa sàng lọc từng lớp những người tài năng xuất thân nghèo khó nhưng đủ thông minh, không chỉ được chính quyền Hồng Kông khen ngợi mà còn tạo nguồn nhân tài dồi dào cho nhà họ Lư, một công đôi việc. Trần Thắng Nam chính là một trong số vài chục đứa trẻ xuất thân nghèo khó được nhà họ Lư tập trung tài trợ.

Sau khi tốt nghiệp trường Nữ sinh Bạt Tú cô ấy được sắp xếp làm nhân viên thực tập tại một cửa hàng quần áo của nhà họ Lư ngay khi vừa ra trường, chỉ sau ba tháng ngắn ngủi đã được thăng chức làm quản lý cửa hàng. Sau đó dưới sự quản lý của cô, doanh thu nửa năm của cửa hàng quần áo đó đã vượt qua cả năm trước.

Sau khi nhận ra tiềm năng của Trần Thắng Nam, Lư gia lại tài trợ cho cô du học Anh quốc. Sau khi học thành tài trở về, liền sắp xếp cho cô đến Malaysia, giúp đỡ Lư Nguyên Xuân cũng đang mới khởi nghiệp. Hai người phụ nữ cùng nhau phấn đấu, tuy có nguồn lực của Lư gia làm hậu thuẫn, nhưng chặng đường gian khổ cũng không cần phải nói nhiều.

Có thể nói hiện nay Lư Nguyên Xuân đã trở thành một trong những người có tiếng nói có trọng lượng nhất trong hơn trăm ngân hàng tư nhân ở Malaysia, công lao của Trần Thắng Nam trong đó tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Giọng Lư Vinh Phương trêu chọc Trần Thắng Nam rất nhỏ, chỉ có Lư Vinh Khang đứng bên cạnh nghe thấy, nên Trần Thắng Nam không hề liếc nhìn về phía hai người, chỉ hơi gật đầu chào họ với tư cách là anh trai của lão bản, sau đó đặt ánh mắt lên người Lư Nguyên Xuân.

- A Nam, có lẽ lại phải làm phiền ngươi chạy một chuyến nữa rồi.

Lư Nguyên Xuân có chút áy náy cười với Trần Thắng Nam.

- Ngươi vừa mới từ Malaysia vội vã trở về, đáng lẽ những ngày này nên để ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà...

Trần Thắng Nam mỉm cười, nói không chút bận tâm.

- Lão bản, sau khi Quảng Ích đi vào quỹ đạo, ta ở Malaysia suốt ngày rảnh rỗi, đã nghỉ ngơi đủ rồi. Lần này vội vã trở về chính là để giúp ngươi, cần ta làm gì cứ việc sai bảo.

Lư Nguyên Xuân gật đầu, liếc nhìn Lư Vinh Khang và Lư Vinh Phương đang nóng lòng chờ đợi, rồi đặt ánh mắt trở lại trên người Trần Thắng Nam, nhẹ nhàng hỏi.

- Trên sổ sách của Quảng Ích hiện giờ còn bao nhiêu tiền?

Câu nói này của cô tuy nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng rơi vào tai hai anh em Lư Vinh Khang và Lư Vinh Phương, không khác gì một tiếng sét đánh ngang tai. Lư Vinh Khang tay run lên, suýt nữa không cầm nổi tách trà trong tay, còn Lư Vinh Phương càng không chịu nổi, giật mình gần như nhảy bật lên khỏi ghế sofa, trong lúc hoảng loạn đầu gối vô tình va vào bàn trà phía trước, làm đổ tung tóe chén đĩa trên bàn.

- Xuân muội! Ngươi làm vậy không phải là đang giúp Tống Thiên Diệu nữa, mà là chuẩn bị cùng hắn ôm nhau chết đấy!

Lư Vinh Phương không kịp để ý đến đầu gối bị va đau nhói, đứng bật dậy hét lớn với Lư Nguyên Xuân.

Trong phòng khách sạn 309 của Bán Đảo, Tống Thiên Diệu đặt ống nghe điện thoại xuống, nụ cười lười biếng và bất cần đời khi nói chuyện với Lư Nguyên Xuân lúc trước đã biến mất hoàn toàn, đáy mắt lộ ra vài phần mệt mỏi, thở dài một hơi.

- Lục ca, gần đây đầu óc ta không được tốt, ngươi giúp ta nghĩ xem, ngoài Lư tiểu thư ra chúng ta còn có thể gọi điện cho ai nữa không?

Tống Thiên Diệu xoa xoa mi tâm, cả người ngả về phía sau, nặng nề ngã xuống chiếc giường lớn bọc nhung của khách sạn.

Hoàng Lục ngồi trên ghế sofa bên cạnh, tay cầm một tờ Trung Cảng Nhật báo, đang say sưa đọc truyện võ hiệp đăng tải trên đó, nghe Tống Thiên Diệu hỏi, giọng điệu khoa trương.

- Không phải chứ lão bản? Ngay cả ngươi cũng không nhớ ra mà bảo ta nghĩ? Chử gia đó, Chử Hiếu Tín trông có vẻ ngốc nghếch, ngươi mở miệng tìm hắn bây giờ, hắn chắc chắn sẽ ủng hộ ngươi.

- Hừ! Biết ngay là không thể trông cậy vào ngươi, phí công hỏi ngươi.

Tống Thiên Diệu nằm trên giường lẩm bẩm một câu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hiện giờ bên ngoài ai cũng biết Tống Thiên Diệu liên kết với người Thượng Hải đánh người Hồng Kông, ngay cả Chử Hiếu Trung cũng tung tin, trên cơ sở một ngàn vạn tiền thưởng ngầm đã thêm hai trăm vạn để lấy mạng Tống Thiên Diệu, lúc này trừ phi đầu óc có vấn đề mới đi tìm Chử Hiếu Tín.

Tống Thiên Diệu nghĩ như vậy, khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên, hai trăm vạn này Chử gia ném ra tuy chưa chắc đã khiến người thông minh thực sự tin tưởng, nhưng ít nhất đã đủ để phần lớn mọi người tin rằng Chử gia đã coi mình như con cờ bỏ đi, xem ra mình ở cùng Chử Hiếu Tín quá lâu, đến nỗi quên mất thực ra Chử gia cũng có người thông minh.

Chỉ không biết tay này là do Chử Diệu Tông hay Chử Hiếu Trung, Tống Thiên Diệu nghĩ đến đây lắc đầu, Chử Hiếu Trung dù sao vẫn chưa đủ hỏa hầu, chưa chắc đã nhìn rõ tình thế, nếu là do hắn ra tay, nói không chừng đêm qua mình đã nằm chết giữa đường rồi, chỉ có Chử Diệu Tông mới có thể chơi được một nước đẹp như vậy, đứng ngoài quan sát, dẫn dụ họa thủy, để Chử gia rút ra khỏi trung tâm của cơn lốc.