Chương 997 Bán đứng (1)
Hoàng Lục nhanh chóng đọc xong câu chuyện võ hiệp đăng trên báo, ghi nhớ rõ ngày đăng báo rồi tiện tay ném sang một bên, lên tiếng hỏi.
- À đúng rồi lão bản, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, Lư tiểu thư cuối cùng có đồng ý ngươi không?
Tống Thiên Diệu nằm trên giường hơi thở đều đặn, dường như đã ngủ thiếp đi.
Hoàng Lục bĩu môi, hai tay ôm sau đầu, dựa vào tựa lưng ghế sofa, hai chân gác lên bàn khẽ lắc lư, tiếng Tống Thiên Diệu sau đó vang lên.
- Lão bản của ngươi sinh ra đẹp trai như vậy, tự mình ra mặt chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Tống Thiên Diệu trở mình, chôn đầu vào chăn, phát ra giọng nói trầm đục lười biếng.
Hoàng Lục tặc lưỡi, giọng điệu xót xa.
- Lư tiểu thư này là đã quyết tâm muốn cược lão bản ngươi một ván rồi!
Tống Thiên Diệu im lặng hồi lâu không lên tiếng, bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Hoàng Lục cười ha hả, mở miệng trêu chọc.
- Nhưng mà lão bản, Lư tiểu thư, Mạnh tiểu thư rồi thêm Vân tỷ, còn có cô nàng quỷ muội ở Anh quốc nữa, nhiều phụ nữ như vậy ngươi có chịu nổi không? Hay là để ta giới thiệu cho ngươi một bác sĩ dưỡng sinh?
Tống Thiên Diệu không thèm quay đầu lại, tay vươn ra sau lưng chộp lấy gối ném về phía Hoàng Lục đang ngồi trên sofa.
- Đồ khốn! Dám chọc ghẹo lão bản ngươi?
Hoàng Lục cười lớn đón lấy cái gối ném trả lại giường, nhảy phắt dậy khỏi sofa.
- Được rồi, lão bản ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra ngoài nói chuyện với Hiếu thúc và mấy người kia một chút.
Tống Thiên Diệu nằm trên giường úp mặt ừm một tiếng, Hoàng Lục bước ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài phòng khách 309, trong số những người đứng đầu vệ sĩ nhà họ Tống có A Căn và A Tứ hai người canh gác trước cửa, nghe thấy tiếng động của cửa, đồng thời đứng thẳng người, tay sờ vào trong ngực, đến khi thấy người bước ra là Hoàng Lục mới thả lỏng.
- Hiếu thúc có ở trong phòng không?
Hoàng Lục chỉ chỉ vào phòng đối diện Tống Thiên Diệu, hỏi hai người.
Mười hai triệu tiền thưởng ngầm, Tống Thiên Diệu không cẩn thận cũng không được, nên bây giờ cả tầng ba của khách sạn Bán Đảo đã được Tống Thiên Diệu thuê hết, ngoại trừ vài phòng trống để dành, các phòng khác đều do Diêu Xuân Hiếu và thuộc hạ của hắn ở.
A Căn chỉ còn một mắt có thể nhìn thấy, con mắt kia là mắt giả đục ngầu, nghe Hoàng Lục hỏi, hắn trước tiên thò đầu nhìn vào trong phòng một cái, xác nhận Tống Thiên Diệu vô sự mới quay lại nhìn Hoàng Lục.
- Hiếu ca dẫn Thuận thúc và Đạt thúc của ngươi lên sân thượng hóng gió rồi.
A Căn chậm rãi mở miệng.
Hoàng Lục gật đầu.
- Ta muốn tìm Hiếu thúc nói chuyện hai câu, Căn thúc, ngươi vào trước giúp ta trông chừng Tống tiên sinh.
A Căn sờ sờ con mắt giả của mình, cười hì hì một tiếng.
- Bộ dạng này của ta e là sẽ làm Tống tiên sinh sợ hãi, để Tứ thúc của ngươi vào là được rồi, hắn cũng sẽ không làm phiền Tống tiên sinh nghỉ ngơi đâu, ta cứ ở ngoài này canh gác.
A Tứ nghe vậy ra dấu vài cái, nhe răng cười với Hoàng Lục, để lộ cái lưỡi chỉ còn một nửa trong miệng.
...
- Giơ cao hai tay lên!
Trước dãy nhà gỗ mái tôn trên đỉnh Điếu Cảnh Lĩnh, Địch Chấn - phó tiểu đội trưởng năm xưa của trung đội 47 dưới quyền Hàn Trọng Sơn, dùng súng chĩa vào gáy Thịnh Triệu Trung, lạnh lùng mở miệng.
Đi theo sau Địch Chấn còn có bảy tám tàn binh Quốc dân đảng, lúc này đều nhìn Thịnh Triệu Trung bằng ánh mắt không thiện cảm.
Thịnh Triệu Trung từ từ giơ cao hai tay, giọng nói mang theo ý cười.
- Huynh đệ, người một nhà cả mà, cẩn thận khẩu súng trong tay ngươi cướp cò đấy.
Địch Chấn chẳng thèm để ý đến Thịnh Triệu Trung, một tay vẫn cầm súng, tay kia mò dọc theo lưng Thịnh Triệu Trung xuống dưới, sờ đến khẩu súng ở thắt lưng liền tháo ra, lại vỗ vỗ hai chân hắn, xác nhận Thịnh Triệu Trung không còn vũ khí trong tay mới tiếp tục mở miệng.
- Quay lại đây.
Thịnh Triệu Trung nghe lời quay người, lúc này mới nhìn rõ diện mạo của gã đàn ông phía sau.
Địch Chấn trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, sống trên Điếu Cảnh Lĩnh lâu ngày đói một bữa no một bữa, khiến hắn trông có vẻ gầy gò khô héo, ngay cả bộ quân phục không biết đã mặc bao lâu, đầy vá víu trên người cũng chẳng thể mặc vừa.
Điều duy nhất có thể nhìn rõ là quân hàm thêu một bông mai trên bộ quân phục của hắn.
Thịnh Triệu Trung nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.
- Thiếu tá? Ta đoán ngươi chắc chắn không có giấy bổ nhiệm chính thức, sao không theo ta đến Đài Loan, ta sẽ giúp ngươi giành được một chức vụ thực thụ?
Sau khi tốt nghiệp trường Hoàng Phố, Thịnh Triệu Trung và Đàm Kinh Vĩ đều được phong hàm thiếu tá, trông có vẻ ngang hàng với Địch Chấn đang đứng trước mặt, nhưng thực tế Thịnh và Đàm được phong hàm chính thức, còn Địch Chấn chỉ là hàm chức vụ, không thể so sánh được.
Quân đội Quốc Dân đảng thời chiến chia làm hai loại quân hàm: chính thức và chức vụ, tuy đều là quân hàm nhưng thực tế có nhiều khác biệt.
Cái gọi là quân hàm chính thức phải do Ủy viên trưởng ký giấy bổ nhiệm, còn quân hàm chức vụ thì thủ tục đơn giản hơn nhiều, chỉ cần Ủy viên trưởng Ủy ban Quân sự ký lệnh bổ nhiệm theo chức vụ là được.
Theo luật pháp Quốc Dân đảng, chỉ có quân hàm chính thức mới được coi là quân hàm, còn quân hàm chức vụ tuy cũng được phong chính thức nhưng do lúc đó số lượng sĩ quan cấp đại đội trở lên trong Quốc dân đảng quá nhiều, quân hàm chức vụ gần như tràn lan, nhiều kẻ lạm dụng, đến mức dân gian có câu ca dao châm biếm chế độ này.
“Thiếu tướng đi đầy đường, thiếu tá không bằng chó”.