Chương 999 Bán đứng (3)
Mấy huynh đệ còn sót lại lúc này hiển nhiên cũng không còn chủ ý, đều mang vẻ mặt khó xử, có chút xấu hổ cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Địch Chấn.
Địch Chấn tức giận nghiến răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thịnh Triệu Trung, tay cầm súng rời khỏi trán hắn, áp sát tai Thịnh Triệu Trung bắn liên tiếp mấy phát, đạn bay vù vù sát qua bên tai Thịnh Triệu Trung.
Vẻ mặt Thịnh Triệu Trung vẫn không thay đổi.
Địch Chấn bắn hết 6 viên đạn trong súng rồi ném mạnh xuống đất, giơ tay chỉ xuống núi.
- Đi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!
Thịnh Triệu Trung nhìn Địch Chấn đang tức giận bại hoại, nở nụ cười tự tin.
- Không thể đi được. Đàm tiên sinh bảo ta lên Điếu Cảnh Lĩnh tìm các ngươi, là mời các ngươi làm việc cho Quốc Dân đảng, nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành.
Địch Chấn ánh mắt hung dữ, một tay túm cổ áo Thịnh Triệu Trung, tay kia rút khẩu súng lục vốn tịch thu của Thịnh Triệu Trung từ thắt lưng ra, chĩa vào thái dương hắn, giọng khàn đặc.
- Ngươi có phải đang ép ta giết ngươi không?
- Ta rất không thích người khác dùng súng chỉ vào đầu ta, ngươi đã chỉ vào ta ba lần, ba vị trí khác nhau.
Thịnh Triệu Trung ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Địch Chấn.
- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, bây giờ hãy bắn đi, nếu không thì cất súng đi chúng ta từ từ nói chuyện.
Địch Chấn hít thở khó khăn.
Thịnh Triệu Trung giơ tay, từng ngón một gỡ những ngón tay Địch Chấn đang túm cổ áo mình ra, miệng vẫn nói.
- Thực ra cái chết của Hàn Trọng Sơn, không liên quan gì đến ta và Đàm tiên sinh, ngươi có nghĩ đến, là vì trong số người của các ngươi có nội gián không?
Địch Chấn rõ ràng bị câu nói này làm cho sửng sốt, khó tin nhìn về phía Thịnh Triệu Trung.
Thịnh Triệu Trung mỉm cười, nhẹ nhàng lấy lại khẩu súng từ tay Địch Chấn đang rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Phía sau Địch Chấn, mấy tên lính tàn quân Quốc Dân Đảng như đối mặt với kẻ thù lớn, đồng loạt rút súng chĩa vào Thịnh Triệu Trung.
- Đừng động đậy!
Đích Chấn chăm chú nhìn Thịnh Triệu Trung không rời mắt, giơ tay phải ra hiệu, ra dấu cho đồng bọn phía sau bình tĩnh, sau đó mở miệng hỏi.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Thịnh Triệu Trung thong thả đặt khẩu súng trở lại bao súng bên hông, rồi từ tốn chỉnh lại quần áo bị Đích Chấn làm xộc xệch, lúc này mới ngẩng đầu lên, hơi nâng giọng.
- Quế Tu Văn là người của các ngươi phải không? Lẽ ra Hàn Trọng Sơn bọn họ không cần phải chết, đáng tiếc Quế Tu Văn đã tiết lộ kế hoạch hành động của họ, cho nên...
Thịnh Triệu Trung nói đến đây, tiếc nuối lắc đầu.
-...là người của các ngươi có vấn đề, không thể trách ta và Đàm tiên sinh được.
- Văn ca? Sao lại là hắn?
- Không thể nào, Văn ca sẽ không làm như vậy đâu!
- Ngươi đang ly gián anh em chúng ta phải không?
Đích Chấn tức giận nhìn Thịnh Triệu Trung.
- Sơn ca và Văn ca giờ không thể mở miệng được, ngươi muốn nói gì cũng được!
Thịnh Triệu Trung cười nhạt một tiếng, thất vọng lắc đầu.
- Ngu xuẩn! Quế Tu Văn đã nhận hai mươi vạn tiền an gia của Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu hứa sẽ giúp hắn đưa vợ con đến Malaysia hưởng phúc, nếu ta là Quế Tu Văn cũng không muốn để gia đình giống như các ngươi, ở lại Điều Cảnh Lĩnh này chịu đói? Đương nhiên là lấy tiền đi thôi, lẽ nào còn ở lại đây diễn trò huynh đệ tình thâm với các ngươi sao?
Đích Chấn nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn, hỏi mấy tên thuộc hạ.
- Phấn tẩu và Lục tử hiện giờ ở đâu?
Phấn tẩu mà hắn nhắc đến là vợ của Quế Tu Văn, còn Lục tử là đứa con duy nhất của hai người.
Một tên thuộc hạ có vẻ hơi hoảng hốt, ấp úng trả lời.
- Hôm qua Phấn tẩu nói Lục tử bị sốt cao, đã đưa nó xuống núi đi khám bệnh trong đêm, bây giờ hình như vẫn chưa về.
Đích Chấn nghe xong sắc mặt liền biến đổi vài lần, khó tin nhìn về phía Thịnh Triệu Trung.
Thịnh Triệu Trung thong thả nói.
- Tính theo thời gian, bây giờ họ chắc đã ở trên thuyền đi Malaysia rồi.
Đích Chấn vẫn luôn cho rằng Đàm Kinh Vĩ bọn họ bị lộ dẫn đến cái chết của Hàn Trọng Sơn và những người khác, giờ biết được là do Quế Tu Văn “người mà hắn coi như anh em ruột thịt” phản bội, nhất thời khó lòng chấp nhận, liền đứng sững tại chỗ.
Hồi lâu sau, Đích Chấn mới hoàn hồn, từ từ nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
- Quế Tu Văn! Tên vương bát đản!
- Yên tâm, Quế Tu Văn đã bị ta bắn chết, cũng coi như báo thù cho Hàn Trọng Sơn bọn họ rồi.
Thịnh Triệu Trung cười cười, đưa tay về phía Đích Chấn.
- Làm quen lại nhé, ta tên Thịnh Triệu Trung, thiếu tá đoàn giáo đạo khóa 19 Hoàng Phố.
Đích Chấn nhìn Thịnh Triệu Trung đang mỉm cười ôn hòa trước mặt, nuốt nước bọt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay Thịnh Triệu Trung.
...
Dưới bóng đêm bao phủ, những ngọn đèn đường trên phố Balton sáng lên thành hàng, tòa tháp đồng hồ cao hơn 20 mét sừng sững ở cuối phố, hai bên đường cửa hiệu san sát, nổi bật nhất là khách sạn Trung Hoàn nằm ở bên trái phố Balton.
Trước cửa xoay bằng kính của nhà hàng, khách ra vào không ngớt, hai người gác cửa đứng hai bên, xung quanh còn có vài người Nga trắng mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy cao su tuần tra, trên đường thỉnh thoảng có những chiếc thuyền nhỏ đẩy xe đi bán rong, thấy mấy tên Nga trắng mặt mũi hung ác này, đều không khỏi tăng tốc bước chân, vội vàng rời khỏi trước khách sạn.
Lúc này trong phòng ăn lớn tầng một của khách sạn, ở góc phòng có một bàn chất đầy thức ăn như núi nhỏ, một số rượu và điểm tâm không đặt vừa, bồi bàn đành để xe đẩy bên cạnh bàn, thu hút ánh mắt chú ý của những vị khách xung quanh.