Chương 998 Bán đứng (2)
Sau đó, trong lễ tốt nghiệp khóa đầu tiên của Đoàn huấn luyện sĩ quan Quốc dân đảng năm 35, Ủy viên trưởng Quốc Dân đảng lần đầu tiên công khai nêu ra sự khác biệt giữa quân hàm chính thức và quân hàm chức vụ, tương đương với việc tuyên bố chỉ những người có quân hàm chính thức, được ông ta đích thân ký giấy bổ nhiệm mới đủ tư cách tự xưng là sĩ quan Quốc Dân đảng.
Kể từ đó, quân hàm chức vụ càng trở nên vô giá trị, đến thời kỳ kháng chiến, do phải thường xuyên thay đổi phiên hiệu, sĩ quan thương vong, điều động quân đội, quân ngụy đầu hàng... nên quân hàm chức vụ cần phải thay đổi liên tục, để thuận tiện, thậm chí còn bỏ luôn cả thủ tục phong hàm, để các đơn vị tác chiến tự do bổ nhiệm.
Thịnh Triệu Trung rất rõ sự hỗn loạn trong đơn vị của Hàn Trọng Sơn năm đó, ngay cả quân hàm trung tướng của Hàn Trọng Sơn cũng không có giấy bổ nhiệm chính thức, huống chi là tên thiếu tá đang đứng trước mặt hắn? Chính vì vậy nên hắn mới tự tin hứa hẹn với Địch Chấn, giúp y giành được một chức vụ thực thụ ở Đài Loan.
Địch Chấn không lên tiếng, chăm chú quan sát Thịnh Triệu Trung, người trước mắt khiến y cảm thấy có chút quen mặt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp đối phương ở đâu.
- Ta có phải đã gặp ngươi rồi không?
Địch Chấn nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Thịnh Triệu Trung từ trên xuống dưới.
Thịnh Triệu Trung mỉm cười, không trả lời.
Lúc này, một thuộc hạ đứng sau Địch Chấn đột nhiên lên tiếng.
- Chấn ca! Hắn trước đây đến cùng với Đàm Kinh Vĩ, ta nhớ hắn! Chính là hắn hại chết Sơn ca!
Ngày đó khi Đàm Kinh Vĩ dẫn Thịnh Triệu Trung và mấy thuộc hạ văn chức đến gặp Hàn Trọng Sơn, Thịnh Triệu Trung và thuộc hạ không tiếp xúc trực tiếp với Hàn Trọng Sơn và những người này, Địch Chấn nghe nói Đàm Kinh Vĩ là quan chức từ Đài Loan đến, càng hào hứng tập trung chú ý vào hắn, chỉ liếc qua Thịnh Triệu Trung như một tùy tùng. Bây giờ nghe thuộc hạ nhắc lại, như có một tia chớp lóe qua não, khuôn mặt mờ nhạt của Thịnh Triệu Trung trong ấn tượng dần dần trùng khớp với người trước mặt.
- Ngươi là người của Đàm Kinh Vĩ!
Địch Chấn nhíu mày, mặt đầy giận dữ, nòng súng vốn đã hạ xuống lại giơ lên, dí mạnh vào trán Thịnh Triệu Trung.
Thịnh Triệu Trung hơi nhíu mày, liếc nhìn nòng súng rồi lại nhìn vào mặt Địch Chấn, ánh mắt bình tĩnh.
Địch Chấn nghiến răng cười lạnh.
- Hay lắm, vốn định đợi Sơn ca qua tuần thất mới xuống núi tìm các ngươi, không ngờ ngươi tự dâng tới cửa, hôm nay ta sẽ giết ngươi để trả thù cho Sơn ca bọn họ!
Địch Chấn vừa nói vừa đặt ngón tay lên cò súng, đến lúc này Thịnh Triệu Trung mới từ tốn lên tiếng.
Thịnh Triệu Trung mặt đầy châm biếm.
- Giết ta? Được thôi, cứ việc bắn đi, nếu tối nay ta không về báo tin, ta đảm bảo sáng mai cả Điếu Cảnh Lĩnh sẽ bị lính Anh bao vây, ngươi cùng anh em của ngươi, một tên cũng không thoát được!
Nghe vậy, Địch Chấn hơi sững người, ngón tay đặt trên cò súng nhưng mãi vẫn chưa bóp.
Hắn tự hỏi bản thân không sợ chết, dù sao cũng là một người lính đã từng ra chiến trường giết người, khi đánh nhau với quân Nhật năm xưa đã đặt cái đầu lên thắt lưng, bây giờ sống thêm ngày nào đối với hắn đều là lời thêm ngày đó.
Nhưng hắn không thể không lo lắng cho những huynh đệ phía sau, năm đó Hàn Trọng Sơn dẫn họ chạy lên Điếu Cảnh Lĩnh, những năm qua chết chóc bỏ trốn bị thương, thêm vào đó mấy ngày trước Hàn Trọng Sơn và nhóm huynh đệ Tửu Quỷ Lương mang theo cũng đều bị bắn chết, những huynh đệ năm xưa cùng thuộc quân đoàn 47 sư đoàn 26, giờ chỉ còn lại mấy người phía sau này.
Thấy Địch Chấn do dự, thủ hạ phía sau lập tức lên tiếng.
- Chấn ca, giết hắn để báo thù cho Sơn ca, đừng lo cho chúng ta!
Tay cầm súng của Địch Chấn hơi run rẩy, ánh mắt có chút dao động.
Thịnh Triệu Trung liếc nhìn thủ hạ của Địch Chấn, cười hì hì.
- Cũng coi như còn chút huyết tính của quân nhân, nhưng dù các ngươi không sợ chết, còn gia đình của các ngươi thì sao? Những quả phụ của Hàn Trọng Sơn, Tửu Quỷ Lương và những người khác phải làm sao?
Xung quanh im lặng, đám huynh đệ phía sau Địch Chấn nhìn nhau, đối phương muốn mạng của mình, dù có thể cố gắng ưỡn ngực nói lời hùng hồn, nhưng khi liên quan đến gia đình mình và quả phụ của những chiến hữu năm xưa, thì đúng là nắm được yếu huyệt của đám người này rồi.
Địch Chấn sắc mặt âm trầm, dùng nòng súng chọc chọc vào trán Thịnh Triệu Trung.
- Đồ vương bát đản! Ngươi dọa ta à? Đây là Hồng Kông chứ không phải Đài Loan! Ngươi nói để lính Anh đến là lính Anh sẽ đến à?
- Ngươi tưởng cấp bậc thiếu tá của ta là giả à? Hiện giờ Đàm tiên sinh vẫn đang đợi tin của ta, nếu tối nay ta không về, chưa đến sáng điện thoại sẽ gọi sang Đài Loan.
Thịnh Triệu Trung từ tốn, bình tĩnh nói.
- Một quan chức Đài Loan bị bọn côn đồ bắn chết ở Hồng Kông, ngươi nghĩ người Anh sẽ chịu áp lực bảo vệ các ngươi sao?
Địch Chấn quả nhiên bị những lời này dọa cho sợ hãi, sự thật cũng đúng như vậy, tuy hiện giờ chính quyền Đài Loan đang suy yếu, nhưng Thịnh Triệu Trung và Đàm Kinh Vĩ dù sao cũng là quan chức chính thức, coi như là thể diện của Đài Loan, huống chi Địch Chấn và những người này tính ra đều là dân đen trốn đến Hồng Kông, người Anh không thể nào vì họ mà đối đầu với phía Đài Loan được.
Địch Chấn vẻ mặt giằng xé một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía mấy huynh đệ phía sau.