← Quay lại trang sách

Chương 1005 Ai là hoàng tước (1)

Đàm tiên sinh, bên Đài Loan có điện thoại gọi đến, dường như liên quan đến người Thái Lan.

Đàm Kinh Vĩ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn người nhân viên văn phòng đó.

- Người Thái Lan? Điện thoại do Chu thư ký gọi đến?

Người nhân viên văn phòng đó gật đầu, xác nhận suy đoán trong lòng Đàm Kinh Vĩ.

Đàm Kinh Vĩ ngồi trước bàn suy nghĩ một lúc, dần dần nhíu mày, thuộc hạ thấy hắn lâu không có động tĩnh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

- Đàm tiên sinh, Chu thư ký vẫn đang đợi ngươi trên điện thoại.

Đàm Kinh Vĩ thở dài nặng nề, hai tay chống mạnh xuống bàn, đứng dậy đi lên lầu, nhân viên văn phòng đến báo tin cũng bước theo sát bên cạnh ông ta.

Hai người trước sau, khi đi qua góc cầu thang tầng hai, nhân viên văn phòng lén quan sát Đàm Kinh Vĩ, chỉ thấy khuôn mặt vốn ôn hòa như gió xuân của Đàm Kinh Vĩ lúc này lại u ám đến mức như sắp nhỏ ra nước.

...

Trên con đường nhỏ thông đến bến tàu Đồng La Loan, cây cối hai bên đường trùng điệp, hai chiếc xe hơi mui cứng màu đen trước sau từ góc rừng cây khuất nẻo chạy ra, phóng vút đi.

Sau khi xe chạy qua một đoạn đường thẳng bằng phẳng, tầm nhìn đột nhiên rộng mở, một vịnh biển hiện ra phía trước, trước bến tàu Đồng La Loan, thuyền bè san sát.

Khi đến nơi, chiếc xe đi trước đột ngột giảm tốc độ và dừng lại.

Hoàng Lục ở phía sau thấy xe phía trước dừng lại, vội vàng đạp phanh, dù vậy toàn bộ thân xe vẫn lao về phía trước do quán tính, ba người ngồi trong xe không tự chủ được đập về phía trước.

Từ Mẫn Quân ngồi ở hàng ghế sau và a Tứ ngồi ở ghế phụ lái đều đã thắt dây an toàn nên không cảm thấy va chạm gì, còn Hoàng Lục không thắt dây an toàn thì suýt nữa đập vào kính chắn gió vì cú dừng đột ngột này.

Hoàng Lục vừa chửi bới vừa mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài mắng to.

- Đồ con hoang! Trước khi dừng xe không biết bật đèn xi nhan à? Nếu không phải Lục ca ta lái xe giỏi, vừa rồi đã đâm nát đít ngươi rồi...

Từ Mẫn Quân ngồi ở hàng ghế sau ổn định tư thế, lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Lục đang tự mình la hét, đưa tay mở cửa xe, bước ra ngoài.

Hoàng Lục thấy Từ Mẫn Quân xuống xe, không kịp tiếp tục chửi bới, vội vàng gọi a Tứ câm xuống xe đi theo.

Gió lạnh thổi từng cơn trước bến tàu Đồng La Loan, gần trăm chiếc phà lớn nhỏ đậu ven bờ, Từ Mẫn Quân đưa tay vén lại mái tóc bị gió biển thổi tung, liếc nhìn người tài xế nhà họ Từ đang dẫn đường bên cạnh.

- Từ tiểu thư, mời đi lối này, Ân Bá thiếu gia đang đợi ngươi trong kho hàng.

Từ Mẫn Quân gật đầu, theo sự chỉ dẫn của tài xế, bước trên con đường được lát bằng boong tàu, lúc sâu lúc nông hướng về phía tây, đi về phía dãy kho hàng liên tiếp.

Và ngay khi đoàn người của Từ Mẫn Quân đang đi về phía kho hàng, ở bên trái con đường vốn đã vắng lặng không người, Thịnh Triệu Trung dẫn theo Địch Chấn và những người khác xuất hiện từ một khu rừng cây, ánh mắt nhìn xa xa về phía bóng lưng của đoàn người Từ Mẫn Quân.

Địch Chấn liếc nhìn sắc mặt của Thịnh Triệu Trung, âm trầm mở miệng hỏi.

- Thịnh tiên sinh, có phải bây giờ ra tay không?

Thịnh Triệu Trung đứng tại chỗ không lên tiếng, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

- Không vội, bến tàu Đồng La Loan hàng hóa luân chuyển như bánh xe, Từ Ân Bá dù có giấu cũng không giấu động cơ ở đây, bây giờ ra tay vạn nhất không lấy được chứng cứ, mọi việc làm trước đó đều uổng công. Tống Thiên Diệu bây giờ phái người đến gặp Từ Ân Bá, nhiều khả năng là bàn chuyện vận chuyển hàng, chỉ cần xác định động cơ đang ở trong tay Từ Ân Bá, chuyện còn lại cứ giao cho Đàm tiên sinh xử lý là được.

Địch Chấn gật đầu như hiểu như không.

- Vậy bây giờ chúng ta?

Thịnh Triệu Trung xoay người bước đi.

- Trước hết quay về, báo tin cho Đàm tiên sinh. Đã biết động cơ giấu trong tay Từ Ân Bá, bất kể sau này Tống Thiên Diệu diễn trò gì, chỉ cần bám sát Từ Ân Bá là được.

Địch Chấn và những người khác vốn tưởng sẽ có một trận hỗn chiến, thấy Thịnh Triệu Trung rời đi không chút do dự, nhìn nhau ngơ ngác, Địch Chấn ra hiệu bằng mắt, dẫn theo đám đệ tử đi theo sau lưng Thịnh Triệu Trung, lặng lẽ biến mất trong rừng cây.

Bến tàu lại trở về yên tĩnh, nhưng không ai phát hiện ra trong một chiếc xe tải bỏ hoang đậu bên đường, một lão già khoảng năm mươi tuổi mặc áo dài lụa, đang nhìn rõ mồn một từng cử động của Thịnh Triệu Trung và Địch Chấn qua lớp kính màu trà của xe tải.

Bên cạnh lão già còn ngồi một chàng trai trẻ, trông chừng hai mươi tuổi, có lẽ vì thường xuyên ra biển nên làn da trên mặt anh ta trông rất thô ráp.

Đợi đến khi bóng dáng của Thịnh Triệu Trung và Địch Chấn khuất dạng, chàng trai trẻ quay mặt lại, giọng nói cung kính hỏi.

- Lương thúc, chuyện của thiếu gia đã bị phát hiện, có cần ta dẫn anh em chặn người của Đàm Kinh Vĩ lại, khiến họ im lặng mãi mãi không?

Lão già được gọi là Lương thúc cười lắc đầu.

- A Trung, có những chuyện không phải cứ đánh là giải quyết được, nếu thật sự đơn giản như vậy, Đàm Kinh Vĩ làm sao dám ngồi ăn sáng nghênh ngang ở nhà hàng Trung Hoàn.

A Trung cười ngốc vài tiếng, không nói gì thêm.

Lương thúc đưa mắt nhìn về phía kho hàng, lắc đầu thở dài.

- Ta về nhắn với người nhà, ta sẽ đưa Ân Bá về ăn cơm trưa.

A Trung gật đầu, đẩy cửa xe bên phải nhảy xuống, bước chân vội vã quay về.

Trong xe tải, lão già tựa lưng vào ghế, móc từ trong ngực ra một điếu thuốc cuốn tay, dùng diêm châm lửa rồi hít một hơi sâu, nhả ra từng lớp khói, lắc đầu cười nói.