← Quay lại trang sách

Chương 1006 Ai là hoàng tước (2)

Người trẻ tuổi cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi, ngoài Đàm Kinh Vĩ, không biết còn bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Từ, nước cờ này của Ân Bá đi sai rồi.

Kho hàng bến tàu Đồng La Loan, giữa những thùng hàng chật ních đặt một bàn tứ tiên, Từ Ân Bá và Từ Mẫn Quân không hề hay biết về màn kịch vừa diễn ra trước bến tàu, lúc này đang ngồi đối diện nhau.

So với phản ứng lần trước khi vừa biết Tống Thiên Diệu bảo hắn giao hàng, bây giờ Từ Ân Bá tỏ ra thong dong vô cùng, hắn cúi đầu cắt tỉa điếu xì gà trong tay, thờ ơ mở miệng nói.

- Ta tưởng Tống Thiên Diệu ít nhất cũng sẽ dành thời gian gặp mặt ta, lần nào cũng là ta gặp ngươi, có phải quá thiếu thành ý không?

Từ Mẫn Quân quay đầu nhìn Hoàng Lục, mở miệng giới thiệu.

- Tình hình của Tống tiên sinh hiện giờ ngươi rất rõ, lần này ngoài ta ra, ngay cả vệ sĩ thân cận bên cạnh hắn cũng đi theo, thành ý này đã đủ chưa?

Từ Ân Bá hứng thú ngẩng đầu lên, ngậm điếu xì gà trong miệng, một tên thủ hạ phía sau lập tức quẹt que diêm đưa đến bên miệng hắn.

Nhân lúc châm xì gà, Từ Ân Bá đã đánh giá Hoàng Lục từ trên xuống dưới một lượt, bình tĩnh mở miệng hỏi.

- Hoàng Lục? Ngươi là người bên cạnh Hà tiên sinh ở Ma Cao?

Hoàng Lục trong lòng hơi run, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm.

- Đi theo Hà tiên sinh kiếm miếng cơm ăn, Từ tiên sinh ở tận Hồng Kông mà còn biết đến một tên tiểu tốt như ta, thật là vinh hạnh.

Từ Ân Bá cười không để ý.

- Đã là làm ăn, đương nhiên phải hiểu rõ đối phương.

- Vậy Từ tiên sinh đã hiểu rõ Tống tiên sinh đến đâu rồi?

Từ Mẫn Quân nhìn thẳng vào Từ Ân Bá.

- Giữa hai người các ngươi, vụ làm ăn này còn có thể tiếp tục không?

Từ Ân Bá thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Hoàng Lục, nhìn chằm chằm Từ Mẫn Quân một lúc, nhe răng cười.

- Từ tiểu thư, lần này Tống Thiên Diệu chơi quá lớn, dù chúng ta chơi được, ngươi và chồng ngươi cũng không chơi nổi đâu. Chi bằng ngươi qua giúp ta, việc làm ăn của nhà họ Từ ở Hồng Kông, ngươi tùy ý chọn.

Hoàng Lục ngạc nhiên liếc nhìn Từ Ân Bá, tên này không phải đang đàm phán làm ăn sao? Sao lại còn muốn dụ dỗ vợ của Khang Lợi Tu? Có nên về báo cho Khang Lợi Tu một tiếng không, kẻo hắn bị người ta đội nón xanh mà không biết.

Từ Mẫn Quân đương nhiên không biết những suy nghĩ lung tung của Hoàng Lục phía sau, nghe thấy cành ô liu Từ Ân Bá ném ra, cô cười khổ một tiếng.

- Từ tiên sinh, lúc này đừng nói đùa nữa, nếu ngươi thật lòng muốn lôi kéo ta, cũng sẽ không mở miệng trước mặt vệ sĩ thân cận và giáo đầu hộ viện của Tống Thiên Diệu chứ?

- Ngươi nói hai người này?

Từ Ân Bá vẫn cười, hai ngón tay kẹp điếu xì gà, chỉ về phía Hoàng Lục và Á Tứ câm đứng sau lưng Từ Mẫn Quân, giọng đột nhiên trở nên lạnh lùng

- Động thủ!

Phía sau Từ Ân Bá, bốn tên vệ sĩ dáng người thẳng tắp không chút do dự rút súng từ trong ngực ra, đồng thời chĩa về phía Hoàng Lục và Á Tứ câm.

Hoàng Lục và Á Tứ câm cũng đều biến sắc, hai người liếc nhìn nhau, ngón tay vừa mới động đậy, một tên vệ sĩ phía sau Từ Ân Bá đã giơ tay bắn một phát.

Bùm!

Viên đạn bắn ra, đánh trúng trước chân Hoàng Lục và Á Tứ câm, khiến đất đá dưới chân hai người bắn tung tóe.

Từ Mẫn Quân dù sao cũng là phụ nữ, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, từ lúc bốn tên vệ sĩ phía sau Từ Ân Bá rút súng ra, cô đã sợ đến mức không biết phải làm sao, cho đến khi tiếng súng vang lên, càng không nhịn được kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Từ Ân Bá đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Hoàng Lục mắng.

- Con mẹ mày! Ngươi tưởng chỉ có ngươi biết dùng súng à? Bốn người này là ta đặc biệt mời từ Đông Nam Á về, vốn định để chơi từ từ với Tống Thiên Diệu, giờ Tống Thiên Diệu làm con rùa rút đầu không dám lộ mặt, hôm nay ta sẽ thu chút lãi từ người của ngươi trước!

- Từ thiếu gia, có cần phải chơi lớn như vậy không?

Nhìn bốn họng súng đen ngòm trước mặt, Hoàng Lục cố gắng bình tĩnh cười cười, mở miệng nói với Từ Ân Bá.

Từ Ân Bá nghiến răng cười lạnh.

- Ta chơi lớn? Ông chủ của ngươi ngay cả công nhân khởi nghĩa hai hãng hàng không cũng dám gây sự, cả Hồng Kông không tìm ra ai chơi lớn hơn hắn! Hắn tự muốn chết còn muốn kéo nhà họ Từ làm đệm lưng, tưởng câu kết với Vu Thế Đình là có thể dọa được ta à? Con chó! Đồ khốn nạn!

Từ Ân Bá chửi liên tiếp hai câu, đi đi lại lại trong kho hàng vài lần, cuối cùng cắn răng như đã quyết tâm, ném mạnh điếu xì gà trong tay xuống đất.

- Động thủ!

Bốn tên vệ sĩ đồng thời đặt tay lên cò súng, Hoàng Lục và Á Tứ câm sắc mặt âm trầm, Từ Mẫn Quân co rúm bên cạnh bàn, thân hình run rẩy nhẹ.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói đầy khí thế đột nhiên vang lên.

- Dừng tay!

Từ Ân Bá nghe thấy giọng nói này, vẻ hung ác trên mặt lập tức biến mất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

- Lương thúc, sao người lại ở đây?

...

Tống Thiên Diệu ngồi trên ghế sofa, sau khi nghe Từ Mẫn Quân ngồi đối diện kể lại toàn bộ sự việc, hắn xoa mặt rồi quay sang nhìn Hoàng Lục đang đứng bên cạnh.

Hoàng Lục đung đưa chân, có vẻ hơi lưu manh.

- Lão bản, không phải Từ Ân Bá thả ta đâu, mà là Lương thúc của nhà họ Từ đã ra mặt ngăn cản hắn. Hơn nữa, Từ Ân Bá chửi tổ tông của ngươi! Không phải chửi ta, ta suýt mất mạng rồi, ngươi còn có tâm trạng ám chỉ chửi ta à?

Tống Thiên Diệu bị Hoàng Lục chọc cười, trừng mắt nhìn hắn rồi giơ chân đá. Hoàng Lục ôm đùi kêu la một cách khoa trương, không khí căng thẳng trong phòng lập tức tan biến.