← Quay lại trang sách

Chương 1008 Ai là hoàng tước (4)

Lão bản, tuy mấy vị phu nhân đều không có ở Hồng Kông, nhưng ngươi cũng không thể đói ăn vụng được. Vợ bạn không thể xâm phạm, ta thấy Khang Lợi Tu là người không tệ, ngươi không nên cắm sừng hắn...

Nụ cười của Tống Thiên Diệu cứng đờ trên mặt, quay đầu nhìn thấy Hoàng Lục vẫn một mặt chân thành, môi mấp máy vài cái cuối cùng không nhịn được mắng to.

- Ta cắm sừng mẹ ngươi! Từ Ân Bá nên bắn chết ngươi ở Đồng La Loan! Mẹ kiếp, xong vụ này ngươi lập tức cút về Ma Cao cho ta, để ngươi ở bên cạnh sớm muộn cũng tức chết ta!

Từ Ân Bá được Tống Thiên Diệu gọi là người thông minh, lúc này đang ngồi trong phòng khách nhà họ Từ, trên mặt ẩn hiện vẻ tức giận.

Lương thúc đưa Từ Ân Bá từ Đồng La Loan về ngồi ở vị trí thấp hơn, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn xuống, như một lão tăng nhập định.

Ở vị trí chủ tọa giữa hai người, vị vua tàu biển Hồng Kông vốn không thích trà đạo Từ Bình Thịnh, lúc này đang bưng một tách trà mới, cúi đầu khẽ đẩy nắp tách, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

- Tống Thiên Diệu quả nhiên có bản lĩnh, khó trách Chử Diệu Tông nhắc đến hắn cũng phải khen một câu.

Từ Bình Thịnh nhấp một ngụm trà trong tách, cười nhạt nhìn Từ Ân Bá.

- Học hắn diễn kịch để lừa cha ngươi à?

Sắc mặt Từ Ân Bá cứng đờ, vẻ tức giận trên mặt không giữ được nữa, lập tức tan biến, đầy kinh ngạc nhìn về phía cha mình.

- Cha, ta không...

Chỉ trong chớp mắt kinh ngạc, Từ Ân Bá lập tức phản ứng lại, vội vàng mở miệng định phản bác.

Từ Bình Thịnh cười vẫy tay, cắt ngang lời Từ Ân Bá.

- Không cần nói nữa, màn kịch ám độ trần thương này thực ra đã làm rất tốt, hai gã thanh niên nóng nảy quả thật có sức thuyết phục hơn màn kịch của Tống Thiên Diệu và Vu Thế Đình, nếu đổi thành người khác, có lẽ đã tin rằng ngươi và Tống Thiên Diệu đã trở mặt thành thù.

Mấy câu này của Từ Bình Thịnh rõ ràng đang nói với Từ Ân Bá rằng, hắn không phải đang dùng lời nói để thử hắn, mà là để hắn không cần phải chối bay chối biến làm mình khó xử nữa.

Vì vậy, Từ Ân Bá ban đầu còn muốn cứng miệng nói vài câu nhưng cuối cùng không thốt nên lời, mím môi im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Từ Bình Thịnh, giọng điệu bình tĩnh.

- Lão đậu, nếu có thể, ta muốn làm vụ làm ăn này với Tống Thiên Diệu. Lần này Tống Thiên Diệu vì giúp nhân viên khởi nghĩa của hai hãng hàng không vận chuyển 71 động cơ máy bay, thà bỏ ra toàn bộ gia sản để đánh cược, hắn có bao nhiêu tiền ta không quan tâm, nhưng chỉ cần có thể bắt được hai đường dây của hắn với Thạch Trí Ích và Hà Hiền, sau này ngành vận tải biển Hồng Kông, nhà họ Từ chúng ta sẽ là đầu rồng!

- Chỉ vì lợi ích này thôi sao?

Từ Bình Thịnh lại nâng tách trà lên, nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy!

Từ Ân Bá trả lời rất dứt khoát.

- Hơn nữa theo ta biết, mối quan hệ giữa Tống Thiên Diệu và nhà họ Lư ở Malaysia cũng không bình thường, Lư Nguyên Xuân con thứ của nhà họ Lư đã giúp hắn gom tiền, đã bắt đầu thế chấp bất động sản ở Malaysia, chỉ cần làm xong vụ làm ăn này, sau này tàu của nhà họ Từ sẽ có thể đi lại tự do trên vùng biển Malaysia!

Từ Bình Thịnh nhìn chằm chằm vào Từ Ân Bá, cố gắng tìm kiếm chút manh mối khác trên gương mặt hắn, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì, trên khuôn mặt giống hệt thời trẻ của lão, ngoài sự nhiệt thành theo đuổi lợi ích, không còn cảm xúc khác thường nào khác.

Từ Bình Thịnh hơi thất vọng thu hồi ánh mắt, gật đầu.

- Ừm, ta biết rồi.

Từ Ân Bá nóng lòng muốn có được câu trả lời, không nhịn được lại mở miệng.

- Lão đậu...

Từ Bình Thịnh khoát tay.

- Về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện này nên làm thế nào, ta sẽ bàn bạc lại với Lương thúc của ngươi.

Lương thúc ngồi ở đầu ghế sofa bên kia ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hiền từ với Từ Ân Bá, ra hiệu bằng mắt bảo hắn nghe lời Từ Bình Thịnh về phòng nghỉ ngơi trước.

Từ Ân Bá há miệng, nhưng cũng cảm thấy nói thêm cũng vô ích, ngược lại sẽ khiến Từ Bình Thịnh phản cảm, nên từ từ đứng dậy, chào Từ Bình Thịnh và Lương thúc, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.

Sau khi Từ Ân Bá rời đi, bầu không khí trong phòng khách rơi vào trạng thái đông cứng ngắn ngủi, Từ Bình Thịnh đột nhiên thở dài thườn thượt, dường như không còn là vị vua tàu biển Hồng Kông uy phong lẫm liệt ngày nào, mà biến thành một ông già bình thường lo lắng cho con cháu đời sau.

- Thằng nhóc vô dụng, ngoài kiếm tiền ra chẳng thấy được gì khác.

Từ Bình Thịnh cười khổ bất đắc dĩ.

- Nếu vừa rồi nó nói một câu là vì giúp đỡ đại lục, dù biết là lừa ta, ta cũng thấy không uổng công nuôi nó bấy nhiêu năm.

Lương thúc cười toe toét.

- Thịnh ca, Ân Bá từ nhỏ đã được giáo dục phương Tây, lại từ nước ngoài du học về, tư tưởng khác với chúng ta những lão già cố chấp này.

Khác với Thủy thúc - quản gia kiêm cao thủ trong nhà Vu Thế Đình, vị Lương thúc Lục Hữu Lương này của nhà họ Từ không có chút võ công nào trong người, nhưng địa vị của ông ta trong nhà họ Từ còn cao hơn cả Thủy thúc trong nhà Vu Thế Đình, ít nhất từ việc hiện giờ hắn có thể ngồi cùng bàn với Từ Bình Thịnh cũng có thể thấy được điều đó.