Chương 1007 Ai là hoàng tước (3)
Từ Mẫn Quân ngồi đối diện không hiểu được thái độ hiện tại của Tống Thiên Diệu. Trong tình huống Từ Ân Bá đã rõ ràng muốn trở mặt, Tống Thiên Diệu vẫn có thể bình tĩnh đùa giỡn với Hoàng Lục, hắn còn có chỗ dựa nào nữa?
Từ Mẫn Quân vẫn luôn nghĩ rằng “Tuần san Thương tình Trung Hoa Hồng Kông” và “Mã kinh Hồng Kông” có thể đứng vững trong ngành báo chí Hồng Kông là nhờ sự nỗ lực của cô và Khang Lợi Tu. Còn Tống Thiên Diệu, đối với Từ Mẫn Quân, gã đàn ông này chẳng qua chỉ là một thương nhân đầu cơ có tiền mà thôi. Ít nhất trong việc điều hành hai tờ báo, ngoài việc bỏ tiền đầu tư ban đầu, những lúc khác hầu như không thấy bóng dáng Tống Thiên Diệu đâu.
Đây cũng là lý do tại sao cô bất chấp sự phản đối của Khang Lợi Tu, nhất quyết muốn dính líu vào vũng nước đục mà Tống Thiên Diệu đang vướng phải. Dựa vào danh tiếng của hai tờ báo, Từ Mẫn Quân tự cho rằng cô và Khang Lợi Tu đã nắm được một phần quyền lực ở Hồng Kông.
Nếu có thể giúp Tống Thiên Diệu đang đau đầu giải quyết được tuyến vận chuyển của Từ Ân Bá, Tống Thiên Diệu chắc chắn sẽ mang ơn, và như vậy sau này Thương tình báo và Mã kinh sẽ không còn là một tay Tống Thiên Diệu “ông chủ hậu trường” quyết định nữa, mà thực sự trở thành sản nghiệp của cô và Khang Lợi Tu.
Tuy nhiên, Từ Mẫn Quân rốt cuộc vẫn chỉ là một người trẻ vừa tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, quen áp dụng những lý lẽ học được ở trường vào thực tế. Về kinh nghiệm và từng trải, Từ Mẫn Quân rõ ràng còn thiếu xa mới đủ để tồn tại trong vũng lầy hiện tại. Vì vậy, khi bốn họng súng đen ngòm chĩa vào mình, Từ Mẫn Quân mới lần đầu tiên nhận ra danh xưng ngôi sao mới của ngành báo chí của cô và Khang Lợi Tu thật sự là đáng cười biết bao.
- Quân tẩu, thời gian qua đã vất vả cho tẩu rồi, chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết, không cần phiền tẩu và Tu ca nữa.
Tống Thiên Diệu đùa giỡn với Hoàng Lục vài câu, để lại đủ thời gian cho Từ Mẫn Quân bình tĩnh lại, rồi mới quay mặt lại cười ôn hòa nói với nàng.
Từ Mẫn Quân sững người, theo bản năng định mở miệng xin thêm một cơ hội, nhưng nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trong kho hàng ở bến tàu Đồng La Loan, lời nói đến miệng lại ngậm lại, cắn môi im lặng hồi lâu.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với Từ Mẫn Quân, cân nhắc một lúc rồi mở lời.
- Khi tẩu đi gặp Từ Ân Bá với Lục ca, ta đã bàn với Tu ca rồi, sau này Thương tình tuần san và Mã kinh sẽ giao cho các ngươi quản lý, số tiền ta đầu tư trước đây coi như góp vốn cổ phần, tẩu thấy thế nào?
Từ Mẫn Quân rùng mình, khó tin nhìn Tống Thiên Diệu, lời nói của đối phương không phải đã rõ ràng là giao hẳn việc kinh doanh hai tờ báo cho cô và Khang Lợi Tu sao?
Ngoài giai đoạn đầu khi mới thành lập báo, Tống Thiên Diệu đã bỏ tiền ra vài lần, sau đó hai tờ báo có lãi thì luôn tự cân đối thu chi. Từ Mẫn Quân đã tính toán, tổng số tiền Tống Thiên Diệu đầu tư cộng lại cũng chỉ vài vạn đô la Hồng Kông, so với giá trị ước tính hiện tại của hai tờ báo tiếng Trung là hàng triệu đô, số tiền Tống Thiên Diệu đầu tư chỉ là muối bỏ bể, quy đổi thành cổ phần cũng chẳng được bao nhiêu.
Rõ ràng mình đã làm hỏng chuyện, tại sao Tống Thiên Diệu còn làm như vậy? Từ Mẫn Quân nghĩ thế, không khỏi nhíu mày.
- Sao? Có phải thấy khó hiểu không?
Tống Thiên Diệu cầm hộp thuốc lá trên bàn lên nghịch nghịch.
- Ta nghe Tu ca nói, trước đây ngươi học chuyên ngành tài chính kế toán ở Đại học Hồng Kông, môn học này tuy cần sự tỉ mỉ và lý trí, nhưng làm người thì không thể giống như đi học được, quá lý trí là không ổn.
Từ Mẫn Quân nhìn Tống Thiên Diệu bằng ánh mắt phức tạp, cô bắt đầu hiểu tại sao mỗi khi nhắc đến Tống Thiên Diệu, gã đàn ông vốn tự cho mình là bất phàm kia lại hớn hở, giọng điệu đầy sùng bái và biết ơn.
- Có những thứ là bẩm sinh, ta không giống Tu ca, nếu Tống tiên sinh muốn dùng mấy câu này để khiến ta sau này phải cảm kích ngươi, e rằng sẽ khiến ngươi thất vọng.
Từ Mẫn Quân ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thiên Diệu với nụ cười nửa miệng.
Tống Thiên Diệu sững người một chút, rồi bật cười lớn.
- Quân tẩu, ngươi thật là... Thôi được, giao tờ báo cho tên Khang Lợi Tu vô dụng đó sớm muộn cũng bị hắn làm thua lỗ, nhưng sau này có ngươi trông chừng hắn ta cũng yên tâm rồi.
Từ Mẫn Quân cũng nở nụ cười rạng rỡ, thấy Tống Thiên Diệu ngừng cười, rút một điếu thuốc từ hộp ra ngậm vào miệng, nàng chủ động cầm bật lửa trên bàn, đưa ngọn lửa đến trước mặt Tống Thiên Diệu.
Hoàng Lục đứng bên cạnh thấy cảnh này, nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Đợi Từ Mẫn Quân đi ra khỏi cửa, Tống Thiên Diệu nhả một hơi khói, trên mặt lại nở nụ cười.
Từ Mẫn Quân tự cho mình là thông minh, còn tên Từ Ân Bá kia mới thực sự là kẻ thông minh!
Bản thân và Vu Thế Đình đã diễn một màn kịch hay ở biệt thự nhà họ Vu cho cả Hồng Kông xem, Từ Ân Bá cũng học theo tự đạo diễn một màn trước mặt người nhà, chỉ không biết lão hồ ly Từ Bình Thịnh có tin không?
Tống Thiên Diệu nhìn sang Hoàng Lục bên cạnh, thầm nghĩ nếu để Hoàng Lục ăn hai viên đạn, không biết vở kịch này có chân thực hơn không?
Hoàng Lục không hề biết về suy nghĩ đen tối trong lòng Tống Thiên Diệu, thấy hắn khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, tưởng rằng suy nghĩ của mình đã thành hiện thực, nên không kìm được nữa, tiến lại gần nghiêm túc nhắc nhở.