← Quay lại trang sách

PHẦN II - TÁCH Chương 11 Chủ Nhật, 14 tháng 3-

Điện thoại của ông đổ chuông. Ông không nhận ra số gọi đến nhưng vẫn trả lời với một tiếng thở dài và trái tim nặng trĩu, “Vâng?”

“Ông Saul Weintraub phải không?”

Một chút ngập ngừng. “Vâng. Ai gọi đấy ạ?”

“Thanh tra NYPD, Amelia Sachs.”

“À.”

“Thưa ông, ông đã gặp Jatin Patel trên phố 47 phải không? Hôm qua quãng độ mười một giờ?”

Chết tiệt*…

Điều cuối cùng mà ông muốn đã đến. Saul Weintraub vô cùng mong được ẩn danh. Người đàn ông bốn mươi mốt tuổi đứng ở phòng khách bé tí, ẩm mốc trong căn nhà của mình tại Queens. Đó là một không gian lộn xộn nhưng dễ chịu, được chất đầy những món đồ cọc cạch ông xin về từ nhà cha mẹ ông và những món ông cùng bà vợ đã mua trong nhiều năm. Ông nắm chặt điện thoại. Đây là số máy bàn của ông. Tim ông bắt đầu đập nhanh và cơn buồn nôn rộn lên.

Từ gốc là ” a broch” trong tiếng Do Thái

“Tôi…” Không thể chối được. “Vâng. Tôi có gặp.”

“Ông có biết về cái chết của ông ấy không?”

“Có, có… Làm sao cô nghe nói về tôi?”

“Chúng tôi có một bức ảnh của ông từ camera an ninh trong toà nhà ông Patel. Chúng tôi đã cho cảnh sát lên phố để hỏi han về ông. Một người bán trang sức đã nhận ra ông.”

Chết tiệt…

Viên thanh tra sẽ tức giận vì ông không chịu trình báo. Nhưng ông không muốn dính dáng gì. Quá nhiều hiểm nguy - cả cho danh tiếng của ông trong giới kim cương lẫn nguy cơ đến tính mạng tới từ tên cướp tâm thần đã giết hại Patel và cặp đôi tội nghiệp kia nữa.

“Tôi chẳng biết gì cả. Nếu có điều gì tôi có thể kể mà hữu ích thì tôi đã gọi điện ngay rồi. Tôi rời đi rất lâu trước khi sự việc xảy ra.”

Nhưng đề tài thông tin không làm cô ta quan tâm. “Nào, ông Weintraub. Việc này rất quan trọng. Chúng tôi nghĩ kẻ đã giết ông Patel biết tên ông.”

“Cái gì?”

“Chúng tôi nghĩ hắn đã tra tấn ông Patel để tìm ra ông là ai. Ông có thấy ai đi theo mình hay ai đó ở bên ngoài nhà mình không?”

Tra tấn? “Không, nhưng…”

Nhưng ông đâu có nhìn. Tại sao phải nhìn chứ? Giờ ông đi bộ ra cửa sổ và hé mắt nhìn vào con phố yên tĩnh sáng Chủ nhật. Một thằng bé đi xe đạp. Bà Cavanaugh, quấn chặt trong chiếc áo khoác màu be của bà ta và con chó nhỏ khốn kiếp.

“Tôi đang cử một chiếc xe đến nhà ông. Hãy ở yên trong nhà và khoá cửa lại. Họ sẽ đến đó trong mười lăm phút nữa.”

“Tôi sẽ làm vậy. Nhưng… Tôi chẳng nhìn thấy gì ở chỗ Jatin cả. Tôi thực sự không thấy.”

“Chúng tôi nghĩ có thể ông đã trông thấy tên giết người ở ngoài, trên phố, trước khi hắn vào cửa hàng của Patel. Dù thế nào thì có khả năng hắn nghĩ như vậy. Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo rằng ông ổn cả. Chúng tôi sẽ đưa ông về đồn để xem vài đoạn video.”

“Nhưng làm sao hắn biết tôi sống ở đâu? Jatin không biết địa chỉ nhà tôi. Tôi không quen thân với ông ta lắm. Tôi chỉ đến đánh giá mấy viên đá cho ông ta vài lần. Đó là mối liên hệ duy nhất của chúng tôi. Ông ta biết địa chỉ văn phòng chứ không phải nhà tôi.”

“Hãy hi vọng là như vậy. Nhưng cũng không khó tìm ra ông lắm. Chúng tôi chỉ cẩn trọng thôi. Ông không nghĩ vậy à?”

Ông thở dài. “Chắc chắn rồi. Tôi cho là vậy.”

Weintraub chuyển trọng tâm từ chân nọ sang chân kia. Sàn gỗ cọt kẹt bên dưới tấm thảm phương đông đã nhiều chục năm tuổi, vốn là món quà cưới từ anh họ Morris. Ông thoáng nghĩ đến quyết tâm giảm khoảng bảy cân của mình và nhận ra nhiệm vụ ấy lúc này mới hèn mọn làm sao.

Người phụ nữ nói, “Vụ trộm liên quan đến vài viên kim cương thô rất giá trị vừa được chuyển đến từ chỗ Grace-Cabot, một công ty khai mỏ. Ông ta có nhắc đến chúng không? Hoặc ai đó có thể quan tâm đến chúng.”

“Không, ông ấy chẳng nói gì với tôi cả.”

“Chúng ta có thể bàn chi tiết sau nhưng tôi muốn hỏi ông ngay: một chàng trai người Ấn Độ, có thể đang làm việc cùng Patel, đã vướng vào vụ cướp rồi chạy thoát được. Các chữ cái đầu tên anh ta là VL. Ông có biết tí gì về người đó không?”

“Tôi không biết. Thật đấy. Như đã nói, tôi chỉ làm việc cho ông ta vài tháng một lần.”

“Chiếc ô tô kia sẽ sớm đến nơi thôi, ông Weintraub. Ông có gia đình không?”

“Vợ tôi đang đi thăm con gái ở trường đại học vào cuối tuần này.”

“Nếu là tôi thì tôi sẽ lên kế hoạch đi gặp họ, hoặc tìm cách rời thành phố một thời gian.”

“Cô nghĩ gã này thực sự đang đi tìm tôi à?”

“Vâng, chúng tôi nghĩ vậy.”

“Ôi trời ơi.”

“Nhớ khoá cửa.”

Họ cúp máy. Trong sự tĩnh lặng, Weintraub nghe tiếng lò sưởi cháy xèo xèo và rít róng. Một chiếc đồng hồ treo tường to đùng kêu tích tắc.

Chết tiệt… Địa ngục và sự nguyền rủa.

Tất nhiên Weintraub đã nghe nói về tội ác. Nhưng ông không biết nhiều chi tiết lắm, vì cái chết xảy ra vào ngày Shabbat và khả năng theo dõi tin tức của ông bị hạn chế. Weintraub là người tín đạo và trên lý thuyết ông là người Chính thống giáo, nhưng đã lách luật đôi chút với điều răn cấm ba mươi chín loại “sáng tạo” - lao động - trong ngày Shabbat. Ông đã không lái xe đến văn phòng Jatin Patel nhưng cũng không đi bộ (từ Queens đến Manhattan ư?); ông đã đi tàu điện ngầm. Một cách thoả hiệp. Và ở chỗ Patel, ông đã đi cầu thang bộ lên tầng ba thay vì chọn thang máy. Xem tivi không bị cấm ngặt, mặc dù bật điện lên và thậm chí để nó chạy cả tối thứ Sáu không tốt lắm, vì việc theo dõi những thứ vớ vẩn trong chương trình tin tức rơi vào mục bị cấm trong uvdin d’chol, các hoạt động lặt vặt trong ngày. Ông đã để tivi mở rất lâu sau khi mặt trời lặn và biết về tin tức kinh khủng đó.

Giờ đã qua lễ Shabbat và ông bật tivi lên. Màn hình vụt sáng… với một màn đoạn quảng cáo. Tất nhiên rồi. Không có gì để nói về tội ác kia cả.

Ông gạt sang bên những tấm rèm nặng nề màu vàng và nhìn ra ngoài lần nữa.

Không có ông ba bị nào. Không có tên sát nhân nào.

Weintraub giật chiếc áo khoác từ trên mắc áo trong hành lang xuống. Mười phút nữa chiếc xe mới đến. Mã vùng điện thoại của cô cảnh sát tử tế kia - tử tế vì cô ta đã không quở trách hành động im lặng của ông - ở Manhattan. Có phải văn phòng cô ở đó không? Và sau cuộc thẩm vấn, ông sẽ đi đâu? Cả vợ và con gái ông đều đang ở trường đại học, tận hưởng kì nghỉ cuối tuần giữa mẹ và con gái. Ông chẳng thể đi đâu khác. Đúng hơn là không muốn.

Trong lúc siết và thả hai bàn tay, ông nghĩ: Buồn thật! Jatin Patel. Đã chết. Một trong những nghệ nhân chế tác kim cương giỏi nhất thế giới. Những viên đá bị đánh cắp hẳn phải rất giá trị - ông ta chỉ làm việc với những viên kim cương tốt nhất không phải ở đây.

Ông nghĩ lại lần nữa, cô ta dường như khá tử tế, Amanda, à, Amelia. Ông không nhớ được họ nhưng có ấn tượng nó nghe giống tên Đức. Có thể là họ Do Thái. Ông tự hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, đã có gia đình chưa. Cậu con trai hai mươi tám tuổi của Weintraub vẫn chưa lấy vợ.

Ông thở dài.

Điện thoại di động rung lên.

Tò mò. Là ông chủ của cửa hàng ăn uống cạnh văn phòng ông - cách tầm mười dãy nhà. Ông và ông ta là bạn nhưng hiếm khi nói chuyện trên điện thoại.

“Ari. Sao thế, mọi chuyện ổn chứ?”

“Saul. Tôi nghĩ là anh nên biết. Vừa có một người đàn ông đi vào chỗ tôi, uống cà phê và hỏi han về anh. Anh ta có vẻ tử tế. Anh ta hỏi anh có phải là Weintraub sống ở Ditmars Court không. Jenny bảo phải. Cô ấy vừa kể với tôi.”

“Hồi nào?”

Khoảng nửa tiếng trước.

Những ý nghĩ của Weintraub nảy ra nhanh chóng: Patel đã kể cho tên sát nhân tên mình và địa chỉ chỗ làm nhưng không biết nhà mình ở đâu. Tên giết người bắt đầu dò hỏi về mình quanh cửa hàng, với một danh sách tên Saul Weintraub trong và quanh thành phố Long Island. Ở cửa hàng ăn, hắn đã hỏi cô gái trông quầy có phải Weintraub, ông chủ của cửa tiệm kia sống ở Ditmars Court không. Hắn nói mình là một người bạn. Và Jenny đã bảo phải.

Internet khốn kiếp.

Chết tiệt…

“Tôi phải đi.” Ông cúp máy và ấn bàn phím trên điện thoại.

Trước khi ông kịp bấm 911, một dáng người dấn lên phía trước từ sau lưng ông, xoay ông quay ngược lại và giật điện thoại từ tay ông. Weintraub kêu lên kinh ngạc và sợ hãi. Khuôn mặt người đàn ông bị một chiếc mặt nạ trượt tuyết che mất. Weintraub nghĩ: cửa sổ tầng hầm, cửa sổ phòng sau. Ông không bao giờ khoá cửa sổ kĩ càng như phải làm.

“Không, không, làm ơn! Tôi không nói gì với họ cả! Tôi hứa. Tôi chẳng nhìn thấy gì hết, tôi không phải một mối đe doạ!” Trái tim ông đập thình thình trong lồng ngực.

Kẻ xâm nhập liếc màn hình và nhét chiếc điện thoại vào túi quần.

Weintraub tuyệt vọng nói, “Làm ơn. Tôi có thể đưa anh kim cương, vàng. Bất kể thứ gì! Làm ơn! Tôi còn vợ, còn con. Làm ơn đi.”

Gã đàn ông giơ một ngón tay lên môi mình, xuỳ ông như cách hắn làm với một đứa trẻ đang lắp bắp.