Chương 12 -
Một trong hai kur từ vụ náo động sáng hôm qua ở chỗ cửa hàng của Jatin Patel đã chết và xong hẳn.
Saul Weintraub.
Tạm biệt. Mong vị Chúa Do Thái sẽ ôm ấp linh hồn mi. Hay thiêu mi dưới địa ngục. Hay gửi mi về bất kì nơi đâu cũng được đấy. Vladimir Rostov chưa đủ tuổi để trực tiếp nếm trải thời kì Xô Viết, nhưng những bài học lịch sử đã cho hắn biết mình có thể ăn khớp hoàn hảo với thuyết vô thần của người Liên Xô. Hắn không tin vào thế giới bên kia cho các linh hồn.
Nào, một tên đã bị hạ. Còn một kuritsa nữa phải tìm: thằng nhóc gầy nhẳng. Rostov đang sốt ruột chờ tin tức từ ông bạn nhỏ sụt sà sụt sịt người Ba Tư của hắn, Nashim. Tốt hơn gã nên dành cả Ngày Nghỉ ngơi của mình để gọi điện cho đám đồng bạn người Ấn trong thế giới kim cương của hắn.
Về hai đứa con gái của gã: Scheherazade và Kitten.
Hai đứa rất kháu.
Vladimir Rostov đang nạp năng lượng. Chỗ hắn ở là Bãi biển Brighton, khu phố người Nga ở Brooklyn, nhưng hắn lại đang ở Sheephead. Hắn đang ngồi trong nơi đã trở thành nhà hàng yêu thích nhất trên thế giới của hắn. Roll N Roaster nổi tiếng, một điểm đến của Brooklyn. Đó là một “tụ điểm” của khu phố - từ hắn đã nghe ai đó dùng nhưng không hiểu lắm, tiếng Anh vốn không phải tiếng mẹ đẻ của hắn mà. Mặc dù vậy, sau khi tra từ này, hắn thấy hợp lý hoàn toàn. Hắn cảm thấy như ở nhà khi ở trong một tụ điểm. Đặc biệt là nơi này, họ phục vụ món sandwich thịt bò nướng đỉnh cao - với phô mai, lúc nào cũng có phô mai - và Coca-Cola ngon hơn ở Moscow, chắc chắn như vậy.
Điều hối tiếc duy nhất của hắn là người ta không được phép hút thuốc bên trong Roll N Roaster, nếu được phép thì trải nghiệm bữa ăn ở đây sẽ là tuyệt đỉnh.
Một bà mẹ dẫn hai thằng con nhỏ đi qua - lũ trẻ, giống hắn, đều có mái tóc vàng cắt ngắn và khuôn mặt to. Chúng nhìn chằm chằm vào món của hắn, có lẽ đang ngưỡng mộ về số lượng. Hai cái rưỡi sandwich đang đặt trước mặt hắn, và một núi khoai tây chiên nữa.
Vì họ đang ở gần Little Odessa, cộng đồng người Nga ở đây, Rostov nói với họ, “Zdravsivuyte.”
Hai thằng bé ngây người, nhìn chằm chằm hắn bằng cặp mắt xanh xám, cũng giống mắt hắn luôn. Bà mẹ gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Xla-vơ dặm phấn quá đà của cô ta.“Khoroshego dnya.”
Mắt Rostov thả từ mặt xuống ngã ba rồi mông cô ta lúc cô đi qua hắn. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngắn màu đỏ cùng chân váy bó màu đen - và hắn theo dõi cách cô ta đánh hông khi bước đi. Rostov cân nhắc nhưng quyết định rằng không có một viễn cảnh hợp lý nào để tưởng tượng bất chợt của hắn thành sự thực. Sấn sổ vào một bà mẹ có con cái đi cùng chỉ có thể mang lại hậu quả xấu mà thôi.
Trong khẩu vị với đàn bà, cũng như khẩu vị của hắn với thịt bò (và hầu hết những thứ khác nữa, trong đó có kim cương), hắn luôn cực kì kĩ tính.
Về với đá…
Câu đó trong tiếng Nga nghe hay hơn tiếng Anh.
Hắn phải cảm ơn hai đấng sinh thành vì câu ngạn ngữ này - và cả tình trạng mà hắn coi là một dạng tâm thần có kiểm soát này nữa.
Tất cả bắt đầu từ cha hắn. Một đêm nọ - dù không có lấy một giọt vodka trong người! - ông già đã đâm vợ mình, mẹ Rostov (dù chỉ đâm vào mặt và chỉ dùng một cái tua-vít nên không thành vấn đề). Sau đó, ông ta lột quần áo và chạy vào khu rừng gần đó, nơi ông ở lại cả đêm, rõ ràng trông có vẻ là đuổi theo bọn thú ăn đêm và hú hét. Lúc bình minh, ông ta dùng một hòn đá đập vỡ đám băng tụ lại quanh người trên dòng suối, nơi mà ông đã ngủ gật trong đó và trở về nhà. Sau khi tha thứ cho vợ tội ngoại tình, cha hắn bắt đầu thoả thuận đâu vào đó vụ li dị với người đàn bà sắp-thành-vợ-cũ của mình. Cuộc bàn bạc bao gồm vài bất động sản, các chi tiết tài chính và bảo hiểm - nhưng không có một lời nhắc tới chuyện cậu bé Vladimir sẽ đi đâu về đâu; thằng bé vẫn luôn bị bỏ lại phía sau, được nhớ tới là tốt lắm rồi.
Họ quyết định rằng tạm thời hắn sẽ sống cùng ông chú Gregor và bà cô Ro.
Vậy là cậu bé mười hai tuổi gói ghém hành lý, thậm chí không phải loại có xe đẩy mà là chiếc vali phải xách tay, một cái túi mua hàng và lên chiếc máy bay hướng tới thị trấn xinh đẹp Mirny ở Nga.
Nếu trên đời có một nơi để một cậu bé về với đá thì đó chính là Mirny.
Rostov cầm nốt chiếc sandwich còn lại lên, nhai hết chỉ bằng vài miếng rồi lấy thêm chiếc nữa. Quay lại với chiếc laptop đang nối mạng, hắn kéo xuống. Hắn sống cùng với thiết bị này. Xem phim sex người lớn, chơi game, gửi email, hack (hắn là người Nga mà, tất nhiên)… và theo dõi tin tức.
Đây là việc hắn đang làm trong lúc nhai nuốt và cố không nghĩ đến cặp hông của bà mẹ Xla-vơ. Hắn đọc vài tin về vụ việc xảy ra đối với ông Patel tội nghiệp.
Không có gì mới. Không có gì liên quan đến hắn khiến hắn phải quan tâm. Và cho đến nay, cái chết của Saul Weintraub cũng chưa bị liên hệ với những sự kiện tại Patel Designs, ít nhất là với báo chí, mặc dù cảnh sát sẽ biết. Thực tế, vụ ám sát Weintraub không chiếm nhiều không gian trên mặt báo lắm, bản tin quốc gia cũng không nhắc đến lần nào. Chính vụ “Thảm sát trên phố 47” (cách dùng từ của tờ New York Post) mới thu hút mọi sự chú ý.
Nghi phạm là một người đàn ông da trắng, dáng người trung bình, mặc quần áo tối màu, đội mũ len.
Hừm. Khó tìm được nhiều người như thế ở New York lắm đấy.
Chiếc sandwich cuối cùng. À…
Hắn quay lại với tờ báo mạng và thông báo chính thức của cảnh sát tới công chúng. Họ hé lộ vài chi tiết nhưng không nhiều. Không nhắc gì đến kuritsa thứ hai, có tên viết tắt VL trên lịch của Patel.
Hắn ném một chiếc khăn giấy lên mặt và chặn lại cơn ho. Hít vào, thở ra. Chậm thôi. Cơn ho dịu đi. Giờ hắn chuyển cửa sổ sang trang chính của một kênh truyền hình cáp lớn và nhét tai nghe vào, tăng âm lượng. Không có gì liên quan đến vụ án trong khoảng thời gian uống hết một chai coca và ăn khoảng một tá miếng khoai tây. Rồi bản tin của vụ án mạng và cướp của lên sóng, do “Biên tập viên Hình sự Cấp cao Trọng án” của hãng tin giới thiệu. Mô tả nghề nghiệp ấy làm Rostov thấy hài hước vô cùng vì cô ta chỉ mới tầm ba mươi tuổi.
Nàng tóc vàng (rất hấp dẫn) ngồi trong phòng thu, hờ hững phỏng vấn một người đàn ông trung niên gọn gàng trong bộ vest là thẳng tắp, áo sơ mi trắng và đeo cà vạt. Trên đầu ông ta là mái tóc cũng gọn ghẽ như thế.
“Đến với trường quay hôm nay là Tiến sĩ Arnold Moore, nhà tâm lý học của trường Đại học Cumberland ở Ohio, chuyên gia về hành vi tội phạm. Xin chào Tiến sĩ. Theo cảnh sát, tên cướp đột nhập vào cửa hàng trang sức trên phố 47 ngày hôm qua đã lấy đi vài viên kim cương nhưng để lại một đống hàng khác trị giá hàng trăm ngàn đô la. Việc này có bất thường không ạ, khi tội phạm lại bỏ qua những thứ giá trị như thế? “
“Cảm ơn cô, Cindi. Thật ra, những tên trộm chuyên nghiệp nhắm tới các cửa hàng trang sức và xưởng cao cấp như của ông Patel là những tên giỏi nhất. Chẳng có kẻ nào lại dám thực hiện một vụ cướp táo bạo như vậy mà không có cách tối đa hoá lợi nhuận. Điều đó có nghĩa là mang đi mọi viên kim cương hắn có thể đặt tay vào. “
“Tối đa hoá lợi nhuận. Theo cách nói của ông thì vụ cướp này chẳng khác gì một phi vụ kinh doanh sao?”
Cindi nghe có vẻ hơi ngạc nhiên. Rostov thích bộ ngực của cô nàng, nổi bần bật bên trong lớp váy màu vàng, mặc dù chúng bị dìm hàng một chút do chiếc vòng cổ bằng gỗ nặng nề. Sao lại chọn phụ kiện đó nhỉ? Hắn tự hỏi, rồi quay lại với câu chuyện.
“Chính xác, Cindi ạ. Và đây không phải là thứ mà cô có thể gọi là ‘một giao dịch’ điển hình đâu.”
Tất nhiên là phải mở ngoặc kép ở chỗ từ đó. Rostov khá khó chịu với gã này.
“Đó là lí do tại sao tôi nghĩ chúng ta đang phải đối mặt với một sự việc khác, một động cơ khác ở đây. “
“Ông nghĩ động cơ đó có thể là gì?” Cindi thân yêu lại hỏi.
“Tôi không thể võ đoán. Có lẽ hắn có lí do riêng khi giết chết người thợ cắt kim cương và chụp lấy vài viên đá để làm cảnh sát nghĩ nó chỉ là một vụ cướp. “
Thế còn không phải là võ đoán ư, ông Tiến sĩ? Rostov nghĩ. Lừa đảo.
Cindi chen ngang. “Hoặc ý ông là đôi uyên ương kia mới là mục tiêu? Đó có thể là William Sloane và Anna Markam, nhà ở Great Neck, New York lắm chứ.”
Hình ảnh hai người đang mỉm cười thoáng xuất hiện trên màn hình. Rostov nuốt vội một nắm khoai tây chiên xuống bằng ngụm Coca.
“Đó cũng là một khả năng, Cindi ạ. Nhưng tôi nghe nói không có động cơ nào cho cái chết của họ. Họ không có mối liên hệ nào với tội phạm. Có vẻ như họ chỉ là khách qua đường thôi. Nhưng cô nói đúng, tên sát nhân có thể đã cố tình nhắm vào họ.”
Rostov thích cái cách cả hai kẻ tung người hứng bằng “có phải ông đang nói” và “cô nói đúng” như những tay lính đang ném lựu đạn. Người này muốn người kia phải chịu trách nhiệm cho những phỏng đoán vô trách nhiệm của họ.
“Một cặp đôi trẻ như vậy ư? Ông có nghĩ tới lí do nào chăng?”
“Họ tới đó để chọn nhẫn đính hôn. Chúng ta không biết liệu tên giết người có biết trước điều đó không, nhưng hắn có thể đã phát hiện ra gì đó.”
“Hắn nhắm tới các cặp đôi đã đính hôn ư?”
Lại ném lựu đạn rồi.
“Tất cả những gì tôi có thể nói là từ kinh nghiệm công việc của mình, tôi thấy những tên sát nhân điên loạn găm thù với những người có thứ mà chúng không có không phải là hiếm.”
Né thành công rồi.
“Ông có nghĩ là có thể hắn đã bị phụ bạc, bỏ rơi ngay bên bệ thờ. Hoặc hắn đã phải chịu đựng cuộc hôn nhân bất hạnh của cha mẹ mình.”
Vị tiến sĩ mỉm cười nhẫn nại. “À, chúng ta thực sự phải điều tra thêm đấy. Nhưng rõ ràng là sự việc lần này không khớp với hình mẫu của một vụ trộm kim cương chuyên nghiệp.”
Một đoạn quảng cáo hiện ra. Rostov tắt bản tin thời sự và chuyển chiếc máy tính Dell về chế độ nghỉ.
Hắn quét nốt chỗ sốt cà chua bằng những mẩu khoai tây chiên cuối cùng và dùng ngón tay quét phần sốt ít ỏi còn sót lại. Liếm láp xong xuôi, hắn rửa ngón tay bằng cách nhúng vào cốc nước và lau khô bằng khăn giấy. Hắn đứng dậy và mua thêm mấy miếng sandwich nữa mang đi, để có thể vừa ăn vừa hút thuốc, như những con người bình thường (điều duy nhất hắn không hài lòng với Putin là ông này đã cấm hút thuốc trên phần lớn lãnh thổ Tổ quốc thân yêu). Rostov trả tiền và bước ra buổi sáng tháng Ba mát lạnh, xám xịt.
Chà chà, Tiến sĩ ạ, ông là một gã thông minh chết tiệt, phải không nào?
Chúng tôi rất mong được tới thăm ông, con dao rọc giấy và tôi.
Rostov tưởng tượng ra tiếng rít và khoảng thời gian kéo dài những tiếng rên xiết của vị tiến sĩ nọ khi hắn đưa lưỡi dao lên ngón tay hay đôi tai của lão. Nhưng cũng như màn ân ái ngọt ngào với bà mẹ có cặp hông ngúng nguẩy như chuyến tàu trong công viên giải trí, hình ảnh này cũng chỉ là sự tưởng tượng thuần tuý mà thôi.
Khẽ ho hắng, Rostov vững vàng bước xuống vỉa hè không bằng phẳng, lần lượt cắn từng miếng sandwich tuyệt trần đời rồi rít một hơi thuốc lá Nga cay nồng. Không thể quyết định món nào ngon hơn món nào cả.