Chương 27 -
Cửa hàng Henri Avelon thật hoàn hảo.
Tuyệt đẹp. Không, phải nói là đẹp đến nghẹn thở.
Lúc đầu Judith Morgan, chẳng bao lâu sẽ là Judith Whelan, không chắc chắn lắm về lựa chọn này. Cửa tiệm váy cưới trên đầu Đại lộ Madison dễ có đến năm mươi mẫu váy khác nhau nên việc đưa ra quyết định mất chút thời gian. Tất nhiên Sean không thể giúp cô việc này. Không chú rể nào được phép trông thấy chiếc váy của cô dâu trước khi bước lên lễ đường. Với mẹ cô, một người phụ nữ tin tưởng rằng tiền là thước đo chất lượng tốt nhất, bà hẳn sẽ làm cả nhà phá sản vì chiếc váy bà muốn chọn cho con gái. Chứ không phải chiếc mà Morgan muốn.
Cô gái tóc vàng nhìn vào hình ảnh chiếc váy ngọt ngào bằng sa tanh trong gương một lần nữa, dù không mỉm cười, cô vẫn hài lòng khôn tả. Cô chậm rãi xoay, để ngắm được phần sau lưng nhiều nhất có thể và quay lại vị trí đứng thẳng. Cô đã thực hiện được mục tiêu giảm sáu cân và chiếc váy ôm lượn ở đúng chỗ cần thiết, bám vào đúng chỗ cần bám, nhưng vẫn còn kha khá diềm xếp nếp và khoảng trống ở vạt sau.
Nhìn vào đường cắt vỏ sò, đuôi váy vừa phải (chỉ dài bằng nửa chiếc váy thảm hoạ của chị gái cô), lớp vải lấp lánh và vai áo vải voan, cô biết mình đã quyết định đúng.
“Chính là nó rồi, cô bạn thân mến ạ,” Frank nói, và mặc dù chắc chắn anh ta có lợi trong việc bán cho cô chiếc váy giá ba ngàn đô-la, cô biết là anh ta nói thật lòng.
Cô ôm anh ta. Đây là lần chỉnh sửa cuối cùng. Còn hai tuần mới đến ngày cưới nhưng cô có chuyến công tác tới một trong các khách hàng của công ty quảng cáo của cô sau vài ngày nữa, và cô sẽ không có nhiều thời gian sau khi quay lại để hoàn thành mọi kế hoạch cho đám cưới 257 vị khách của mình. Mục chọn váy sẽ phải kết thúc ngay bây giờ.
Và nó đã được hoàn thành.
“Khi nào đội của cô mới đến?” Frank hỏi.
Các cô phù dâu. Để chọn những chiếc váy màu xanh chim mòng két đồng bộ, với những đôi giày đồng bộ, cả quần tất và hoa gài nữa. Frank đúng là quà của thượng đế.
“Vài ngày nữa. Rita sẽ gọi, để đặt hẹn.”
“Tôi sẽ lấy sâm-panh.”
“Tôi yêu anh, anh biết không,” Morgan nói và gửi anh ta nụ hôn gió.
Lúc này đã bảy giờ tối, tới giờ đóng cửa. Khi cô mới đến một giờ trước, cả cửa hàng vẫn tưng bừng - tất cả các cô dâu trẻ tuổi còn đang đi làm ấy, bận rộn cả tuần, chỉ có mỗi ngày thứ Bảy và Chủ nhật để chọn may chiếc váy của đời người. Giờ thì nơi này đã vắng tanh trừ hai người bọn họ, và một thợ may ở phòng sau.
Frank giúp cô bước xuống khỏi chiếc bục đã đứng để chuốt váy lần cuối.
Lúc bước xuống, cô ngoái nhìn lần cuối cùng trong gương. Và vô tình liếc sang hình ảnh phản chiếu cửa sổ đằng trước chứ không phải bản thân mình. Cánh cửa đang mở ra Đại lộ Madison bận rộn. Như mọi khi, Madison luôn bị tắc nghẽn: vào lúc này là bởi những người đi ăn tối, hoặc trở về nhà từ buổi mua sắm ngày Chủ nhật, hay từ một vở kịch, bộ phim hoặc bữa tối sớm nào đó.
Mặc dù vậy, thứ thu hút sự chú ý của Morgan là một người đàn ông đang nhìn vào cửa sổ.
Cô không thể trông rõ mặt anh ta; trên phố không còn nhiều ánh sáng nữa và anh ta lại đứng ngược sáng từ các ngọn đèn trên đầu lẫn đèn đường.
Kỳ lạ, một người đàn ông mặc áo khoác đen và đội mũ len đang nhìn chằm chằm vào một cửa sổ trưng bày áo cưới.
Ông ta đi tiếp. Có lẽ đó là ông bố của một cô dâu vừa đính hôn nào đó, đang dừng bước ngó nghiêng ủ dột trước một món chi tiêu nữa mà ông phải đối mặt sau khi John hay Keith hay Robert nào đấy quyết định làm một việc trịnh trọng.
Vài phút sau, cô đã ra khỏi phòng thay đồ, quay lại với chiếc quần bò bụng rộng, mà nay đang lỏng lẻo bám quanh hông cô một cách đáng mừng. Áo thun. Một chiếc áo len tuần lộc vì cô đang có tâm trạng đó. Judith sẽ-sớm-trở-thành-Whelan đang hết sức hào hứng. Cô quấn một cái khăn quanh cổ, rồi mặc chiếc áo khoác cotton màu đen và đeo găng tay da mềm vào.
Cô tạm biệt Frank, anh ta đang tắt hết đèn đóm.
Cô bước ra ngoài, rẽ sang hướng bắc, đi về căn hộ của mình.
Vừa đi cô vừa nghĩ về chiếc váy, về tuần trăng mật. Atlantis ở Bahamas.
Ân ái trong lúc lắng nghe đại dương. Một việc mà họ chưa từng làm. Sau đó là ăn ốc chiên giòn. Morgan biết họ phục vụ món đó ở Bahamas. Cô luôn nghiên cứu trước mọi thứ tỉ mỉ.
Cô dừng ở một quán đồ ăn sẵn nơi góc phố, mua một chai Pinot Grigio và quay sang quầy salad, chọn một hộp rau diếp xoăn, cà chua và “fixens” (cô từng nghe có khách hàng phàn nàn về lỗi sai chính tả này, nhưng cô lại nghĩ: xin lỗi, có gì khó hiểu sao? Hơn nữa, bà nói được bao nhiêu tiếng Hàn Quốc đây?)
Rồi cô quay ra phố và đi về toà nhà của mình. Đúng là nó ở khu Thượng Đông, nhưng khu này cũng có nhiều địa điểm không đáng tiêu chuẩn của Trump. Toà nhà gạch nâu của cô cao bốn tầng, chỉ có cầu thang bộ, vô cùng cần được tẩy rửa toàn bộ và sơn sửa lại.
Cô bước vào cửa của sảnh chính và chỉ vừa kịp mở nó ra để đi vào trong thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng. Gã đàn ông mặc đồ đen, là gã đã đứng ngoài cửa hàng của Frank - lúc này đầu gã đã được mặt nạ trượt tuyết che kín. Hắn đẩy cô vào trong.
Tiếng thét của cô bị chặn lại khi hắn dùng một bàn tay bịt miệng cô. Hắn thúc cô đi nhanh trên hành lang, tiến tới một hốc tường bên dưới chân cầu thang, chỗ cô cùng những người thuê tầng ba cất xe đạp. Hắn gạt đám xe sang bên và đẩy cô xuống sàn trong tư thế ngồi. Hắn lột chiếc túi xách khỏi vai cô, giật túi đồ ăn trên tay cô.
Cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
“Làm ơn…” Giọng cô run rẩy.
“Suỵt.”
Có vẻ như hắn đang nghe ngóng giọng nói hoặc bước chân. Tất cả đều im lặng - trừ tiếng tim Morgan đang đập điên cuồng và hơi thở hổn hển khó nhọc của cô.
Hắn nhét khẩu súng vào túi rồi dựng thẳng mấy chiếc xe đạp và dựa chúng vào tường để bất kỳ ai nhìn qua cửa cũng không thấy chúng đang nằm nghiêng và nghĩ có chuyện gì đó không đúng. Chân cô đang thò ra ngoài sảnh và hắn đá nó - nhẹ thôi - để nó tụt vào dưới cầu thang, không lộ ra ngoài. Rồi hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Ông muốn gì? Làm ơn… cứ việc lấy thứ gì ông muốn.”
“Găng tay,” hắn quát.
“Ông muốn găng tay của tôi.”
Hắn cười mỉa mai. Rồi trở nên giận dữ. “Sao tao lại muốn đôi găng chết tiệt hả? Tao muốn mày cởi cái đôi găng tay chết tiệt ấy ra.”
Cô làm theo. Và trong lúc hắn nhìn vào bàn tay trái của cô, Morgan cuộn tay phải thành nắm đấm và dộng thẳng vào cằm hắn. “Thằng khốn!” Cô đánh hắn lần nữa, nhắm vào chỗ thấp hơn và đấm trượt bộ hạ hắn vài phân.
Hắn chớp mắt vì ngạc nhiên chứ không phải vì đau. Đôi mắt xanh ánh lên vẻ hài hước.
Morgan lại giật tay ra sau nhưng cú đấm của hắn trúng đích trước - cũng là vào cằm - và nó làm đầu cô đập thẳng vào tường. Tầm nhìn của cô đen kịt và nhòa đi một phút. Rồi cô tập trung nhìn lại được.
“Không được đâu, vẹt cái.” Hắn cúi xuống cô, tóm tóc và kéo cô lại gần. Cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá và hành. Nước hoa sau cạo râu. Rượu. Cô phải dồn hết ý chí để không nôn mửa. Nhưng rồi cô nghĩ có khi việc đó lại làm hắn nản và cố nôn khan.
Hắn giật tóc cô lần nữa, rất mạnh. Một tiếng thì thầm: “Không, không, không. Không làm thế nhé. Ok?”
Morgan gật đầu. Cô ý thức được mắt hắn không hề quét trên bụng cô như cô đã tưởng. Mối quan tâm duy nhất của hắn là với những ngón tay cô. Thực ra, chỉ là ngón đeo nhẫn thôi.
Đó là thứ hắn muốn. Và giờ cô đã hiểu ra. Tất nhiên rồi. Một cô gái ở trong tiệm váy cưới sang trọng trên khu Thượng Đông. Cô ta hẳn đã đính hôn… và cô ta sẽ đeo một viên đá khủng.
Và cô đúng là thế.
Sean làm việc cho Harper Stanley ở bộ phận nước ngoài. Cha anh là nhà sáng lập Marsh và Royal, một quỹ đầu tư lớn. Mẹ anh là cộng sự ở Logan, Sharp và Towne, một hãng luật trên Phố Wall.
Chiếc nhẫn trên ngón tay cô có giá bốn mươi hai ngàn đô la, Nó được gắn một viên kim cương năm cara mặt tròn, mỗi bên gắn một viên hình hạt thóc một cara nữa.
“Lấy đi,” cô thì thào.
Mắt hắn nhìn xoáy vào mắt cô. “Lấy gì? Sự trong trắng của mày hả? Ha, đùa thôi. Mày có mùi của con điếm trong ký túc xá. Trước hôn phu mày đã cặp với bao nhiêu thằng rồi hả?”
Cô chớp mắt. “Tôi…”
“Nó có biết không?” Rồi hắn cau mày. “Hay ý mày là cứ lấy ví, thẻ tín dụng của mày? Hừm, hừm.” Giả vờ ngạc nhiên, hắn nói, “Ôi không, ý mày là cái nhẫn của mày hả. Mẩu đá trên ngón tay buồn thảm này ấy à? Hôn phu của mày có thích tay mày không? Tên nó là gì?”
Morgan lúc này đã bật khóc, cô nói, “Tôi không nói cho ông đâu.”
Con dao - một trong những loại có lưỡi thụt vào được - bỗng xuất hiện. Cô hét lên, cho đến khi hắn vung nó lên và cô lại rơi vào im lặng.
Kẻ tấn công nhìn vào cửa trước. Lắng nghe lần nữa. Không có phản ứng gì. Thực tế, ngay lúc này, toà nhà trống đến hai phần ba. Một cặp vợ chồng đang đi nghỉ. Anh chàng đồng tính đi nghỉ cuối tuần với bạn bè ở Hamptons. Hai phòng khác còn chưa ai thuê.
Morgan chắc chắn ông bà Kieslowski vẫn ở đây đêm nay, vừa nhai đồ ăn Trung Quốc vừa ngấu nghiến phim Trò chơi vương quyền. Họ sẽ chẳng giúp được gì.
Cô lại nhìn vào lưỡi dao.
Hắn không lấy được tên Sean đâu, cô tự nhủ, mặc dù cô cũng nghĩ rằng nếu hắn tới gặp Sean thì hôn phu của cô sẽ đập hắn một trận nhừ tử. Sean đi tập năm buổi một tuần.
Nhưng gã này dường như đã mất hứng thú với đời sống yêu đương của cô, hắn bị hút về phía chiếc nhẫn một cách mãnh liệt. Bằng một cú nắm tay, cô không tài nào kháng cự được hắn lôi tay cô lại gần mặt mình.
“Bao nhiêu cara, chúng có nói cho mày biết không? Bốn rưỡi hả?”
Cô đang run rẩy vì sợ. Chuyện quái quỷ gì thế không biết?
“Bao nhiêu cara chết tiệt hả?” hắn đã hơi cáu.
“Năm.”
Lắc đầu. “Và bọn chúng đã giết đi bao nhiêu?”
Cô cau mày.
“Chúng đã phải cắt đi bao nhiêu đá để làm ra thứ trên tay mày?”
“Tôi… tôi không biết ý ông là gì. Tôi có thể đưa tiền cho ông. Rất nhiều tiền. Một trăm ngàn. Ông có muốn một trăm ngàn đô la không? Không hỏi han gì hết.”
Thậm chí hắn còn không nghe. “Cắt xẻ kim cương làm mày vui lắm hả?”
“Xin ông?”
“Suỵt, gà con. Nhìn mày xem. Thút tha thút thít.” Rồi hắn đẩy cô ra và nói, “Mày có khóc khi bạn trai mua cho mày kim cương bị cưỡng đoạt không hả? Không khóc đâu nhỉ? Hả?”
Hắn điên rồi… Ôi Chúa ơi, giờ cô đã hiểu. Trái tim trĩu nặng, cô nhận ra đây chính là hắn, Người hứa hẹn. Kẻ căm ghét các cặp đôi đính hôn. Hắn đã giết đôi vợ chồng ở quận Kim Cương vào ngày thứ Bảy vừa rồi. Và hắn còn tần công thêm hai người nữa. Giờ cô đã biết tại sao. Vì lí do tâm thần nào đấy mà hắn đang bảo vệ những viên kim cương.
Trong một giây, cơn giận choán lấy cô. Cô lẩm bẩm, “Đồ bệnh hoạn.”
Nắm tay trên tóc cô siết lại, cơn đau tăng lên từ da đầu. Hắn dí con dao vào cổ cô. Judith Morgan rũ người ra, đầu hàng nước mắt. Cô nhắm mắt lại và bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện, ý nghĩ quay loạn xạ trong đầu. Hắn cúi xuống, dí trán lên trán cô. “Uyên ương, uyên ương… Tao thích cái phần thề hẹn đó lắm, mày biết không? Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
Hắn ấn con dao vào cổ họng cô.
Ôi mẹ ơi…
Rồi hắn dừng lại và một tiếng cười nhẹ thoát ra khỏi cái miệng sặc sụa mùi của hắn. Lưỡi dao hạ xuống. “Tao có ý này rất hay. Hay hơn cả cắt xẻ… Đúng rồi, tao thích thế này đấy. Mày đối xử với kim cương như cục cứt. Tốt lắm, nuốt nó đi. Đó là chỗ nó nên ở.”
“Cái gì cơ?” cô thì thào.
Hắn nhăn mặt. “Cho cái nhẫn chết tiệt vào miệng và nuốt nó đi.”
“Nhưng tôi không làm được.”
“Thế thì chết.” Hắn nhún vai lần nữa và con dao lại đưa lên cổ họng cô.
“Không, không, không! Tôi làm. Tôi sẽ nuốt. Tôi làm!”
Cô tháo cái nhẫn khỏi ngón tay và nhìn xuống nó. Chuyện gì sẽ xảy ra? Nó sẽ chui xuống khí quản và làm cô nghẹn chết? Hay nếu nó xuống được thực quả, liệu các cạnh sắc có cắt những tế bào nhạy cảm? Cô có bị chảy máu nội tạng mà chết không?
“Hay là dao cứa cổ họng?” hắn vui vẻ ra lệnh. “Tao không quan tâm lắm đâu. Chọn đi. Nhưng ngay bây giờ.”
Bằng một bàn tay run rẩy, cô đưa chiếc nhẫn lên mặt. Nó có vẻ to quá.
Cô cảm nhận con dao trên cổ mình.
“Được rồi, được rồi.”
Cô nhanh chóng nhét món đồ trang sức vào miệng. Cô bị ọe một lần và suýt nữa chiếc nhẫn rơi ra ngoài, nhưng cô lại đẩy nó trở lại cổ họng và nuốt mạnh.
Những cơn đau xuyên qua ngực, cổ và đầu cô trong lúc cô vận dụng hết cơ bắp lần này qua lần khác để đẩy thứ chết tiệt xuống dưới. Nước mắt lưng tròng. Chiếc nhẫn đã vượt qua khí quản của cô - cô thở lại được bình thường - nhưng mắc trong thực quản, hai cạnh nhọn của những viên kim cương bé đang cắt da thịt. Máu đã phun ra. Cô nếm được nó, và khi có chút máu rơi vào khí quản và phổi, cơn ho dữ dội của cô phun trào chất lỏng đỏ tươi ra ngoài.
Lúc này là những tiếng gào khàn đặc.
Hắn vẫn còn buồn cười. “A, cô bé. Mày thấy chuyện xảy ra thế nào chưa? Mày chơi đá, đá chơi lại mày.”
Judith Morgan quằn quại vì đau và cảm giác đang chết chìm - trong chính máu mình. Cô dùng cả hai tay ôm lấy cổ họng, cố điều khiển chiếc nhẫn lên hoặc xuống. Nó không đi đâu cả và cơn đau chỉ càng tăng tiến. Không có một kế hoạch nào, trong trạng thái vô thức, cô vật vã đứng dậy và lao đến chỗ cái túi. Hắn nhấc nó lên và mở ra, rồi lấy điện thoại di động của cô và đập nát nó trên sàn nhà. Hắn cười phá lên và thản nhiên đi xuống hành lang, ra ngoài qua cửa trước.
Vừa ho sặc sụa vừa đau muốn chết từ ngực cho đến thái dương, Judith Morgan lảo đảo đi xuống hành lang, lên cầu thang, hướng đến căn hộ nhà Kieslowski trên tầng hai.
Cầu cho họ chưa ra ngoài mà đang ngồi trên cái ghế sô pha lún nhà mình, trước mặt tivi, với các món gọi về để theo dõi các tình tiết mới lắt léo giữa Gia tộc Lannister và Gia tộc Stark.