← Quay lại trang sách

Chương 29 -

Rhyme quan sát Amelia Sachs cẩn thận khi cô đi vào.

Tóc ẩm - cô đã tắm; trời u ám nhưng không có cơn mưa nào.

Tôi muốn tắm rửa trước…

Mắt cô nhìn xa xăm. Ngón cái đang bấm vào một ngón tay, rồi các ngón lại đổi chỗ. Anh có thể thấy chỗ da rớm máu.

Cô gật đầu chào Ackroyd, ông ta nở nụ cười khiêm nhường nhất đáp lại.

Rhyme bảo cô, “Lại có thêm vụ nữa, em có nghe chưa?”

Sachs hỏi lại ngay, “Động đất à?”

“Cái gì? Không, vụ tấn công cơ.”

“Người hứa hẹn?”

Anh gật đầu. Và quan sát thấy cô có vẻ bị phân tâm một cách kỳ lạ. Thậm chí là lo lắng. Anh cũng tự hỏi vì sao cô lại mất thời gian lâu đến vậy để về đây.

Nhưng anh không nhắc nhở gì. “Nạn nhân sẽ sống. Hắn đã bắt cô ấy nuốt một cái nhẫn.”

“Chúa ơi. Cô ấy sao rồi?”

“Anh không biết. Ron đang xem xét hiện trường và thu thập chi tiết. Cậu ta sẽ phỏng vấn ngay khi cô ấy được mổ xong. Cảnh sát mà anh nói chuyện cùng ở bên Mười chín đã hỏi được vài câu. Không thêm thắt được gì - vẫn là câu chuyện mà em đã biết: bảo vệ kim cương. Và cuộc thẩm vấn trong khu phố cũng không tìm ra ai. Họ vẫn đang thẩm vấn tiếp.”

Rhyme liếc sang chỗ Edward Ackroyd, ông ta kể lại những điều mình tìm được - manh mối ở Amsterdam không đưa lại gì nhưng có vẻ như nghi phạm là một người Nga và mới gần đây đã tới thành phố này.

Sachs trông có vẻ trầm ngâm. “Vậy là, với cặp trai gái ở Gravesend, hắn đã cố giấu trọng âm của mình. Nga à? Có ích gì không?”

“Anh đang theo đuổi,” Rhyme nói và nghĩ về tin nhắn mình đã gửi đi.

Sachs nhăn mặt. “Em chưa gặp một thủ phạm nào cố sống cố chết để trừ khử nhân chứng đến thế. Chết tiệt. Chúng ta đã có tí may mắn nào trong việc tìm hắn chưa?”

“Ron chưa có. Cũng như với Edward, không ai chịu hé điều gì với anh ta cả. Phòng Tội phạm máy tính đang lấy danh sách cuộc gọi trong máy Patel. Hãy hi vọng là Patel và VL đã nói chuyện thường xuyên.” Mắt Rhyme đảo sang Sachs. “Vậy, đã có chuyện gì ở công trường?”

Sachs chớp mắt. “Chuyện gì?”

“Phải. Tên nghi phạm 47 đã làm gì ở đó?”

“Ồ.” Cô kể cho họ có thể hắn đã không dùng công trường làm lối đi tắt. Phải, có rất nhiều CCTV ở các tòa nhà chính phủ kế bên khu vực công trường nhưng các lối vào giới hạn của nó cho thấy giả thiết đi tắt là không hợp lí.

Rồi cô giải thích về cuộc nói chuyện của mình với quản lí của công trình địa nhiệt. Cô nói rằng đúng là nghi phạm từng tới công trường và gặp gỡ ai đó, danh tính còn chưa biết, lí do cũng chưa biết. Cô không thu được thêm chút mô tả nào ngoài những điều họ đã có. “Hiện trường ấy không tốt - đá sỏi và đã bị can thiệp rất nhiều. Tôi tìm được cái này.” Cô đưa ra hai chiếc túi đựng đất và đá nhỏ cho Mel Cooper. “Có thể nó là từ chỗ hắn đã đứng nhưng tôi không biết chắc.”

Kỹ thuật viên cầm cái túi và tiến hành kiểm tra xem có tìm được gì không.

Rhyme để ý thấy ánh mắt cô vẫn còn mất tập trung, dáng người thì căng cứng. Cô hết giật tóc lại bấm ngón trỏ trên bàn tay phải vào ngón cái. Một thói quen cũ. Cô đã cố kiểm soát hành vi tự hại đó. Đôi khi cô không quan tâm. Amelia Sachs sống trên bờ vực, theo rất nhiều nghĩa.

Anh để ý thấy tay cô hạ xuống đầu gối. Cô nhăn mặt.

“Sachs?” Rhyme hỏi.

“Em bị ngã thôi. Không có gì đâu.”

Không, không phải là không có gì. Bất kể chuyện gì đã xảy ra, nó đã làm cô rúng động. Và giờ còn bị ho bất chợt nữa. Để hắng giọng. Anh muốn hỏi cô có sao không nhưng cô cũng sẽ chẳng thích câu hỏi đó nhiều hơn anh.

Rhyme nói, “Có manh mối gì về chuyện nghi phạm đã kiếm được vũ khí mới không?”

“Không, nhưng em đã không đi được xa lắm. Chúng ta sẽ phải thẩm vấn tiếp thôi.” Cô quay sang Cooper. “Nhắc tới vũ khí: phân tích đường đạn đến đâu rồi?”

Anh giải thích rằng khẩu súng được dùng ở Gravesend là một khẩu 0.38 đặc biệt. Có thể là loại Smittie 36 hoặc là Colt Detective. Cả hai đều là kiểu nòng ngắn cơ bản. Năm ổ đạn. Không chính xác lắm và phản lực mạnh với tay cầm. Nhưng ở khoảng cách gần vẫn ác hiểm không kém các loại súng khác.

Cooper nói thêm, “Và tôi nghe cậu kỹ thuật bên đội thu thập bằng chứng của Queens nói. Không thấy khẩu Glock - hay cái gì khác - trong các ống thoát nước hoặc thùng rác gần nhà Saul Weintraub.”

Sachs nhún vai. “Ngày mai tôi sẽ quay lại công trường để tiếp tục thẩm vấn nhưng có một vấn đề. Tôi đã gặp một thanh tra tiểu bang dưới đó. Làm việc cho Ban Tài nguyên khoáng sản. Anh ta nói rằng thành phố sẽ đóng cửa công trường địa nhiệt cho đến khi họ xác định được có phải hoạt động khoan đã gây ra động đất hay không.

Ackroyd nói, “Ồ, hóa ra họ đang xây nhà máy địa nhiệt à?”

“Đúng.”

“Sâu không?”

“Tôi nghĩ là 150 đến 180 mét.”

“Vâng, tôi đoán nó có thể là nguyên nhân. Công ty tôi từng bảo hiểm thiệt hại do hoạt động khoan và hút nước áp lực cao. Chắc chắn chúng có thể gây ra động đất và sụt lún các tòa nhà lẫn nhà dân. Nhưng chúng tôi đã bỏ cuộc với trường hợp này. Mất quá nhiều tiền. Và tôi cũng đã nghe nói đến việc khoan địa nhiệt dẫn đến động đất. Có lần một trường học đã bị hủy hoại hoàn toàn do cháy từ đường ống ga bị vỡ. Một vụ khác, hai công nhân bị chôn sống.”

Một lần nữa Sachs lại bấm móng tay vào ngón trỏ và ngón cái. Rất sâu. Thịt chỗ đó đỏ hẳn lên. Rhyme tin là giờ mình đã hiểu chuyện xảy ra ở công trường địa nhiệt.

Cô nói tiếp, “Northeast phản đối vụ đóng cửa nhưng cho đến khi việc này ngã ngũ, sẽ không còn công nhân nào đến đó nữa. Chúng ta sẽ phải phỏng vấn họ tại nhà.”

“Có bao nhiêu người?”

“Khoảng chín mươi. Tôi đã báo Lon. Anh ấy sẽ tuyển thêm cảnh sát. Đau thật đấy. Nhưng không còn cách nào khác.”

Cooper nhìn lên từ một màn hình máy tính. “Đã có kết quả kiểm tra ở công trường này, Amelia. Một vài khoáng chất giống ở chỗ Patel và Weintraub, vậy là chắc chắn hắn đã ở đó. Nhưng không có thêm gì mới, ngoài dầu diesel. Và bùn. Có nhiều bùn ở đó lắm hả?”

Một chút ngập ngừng. “Có một ít. Ừ.”

“Không có gì khác.”

Chuông cửa reo và Thom dẫn Ron Pulaski vào phòng khách.

Cảnh sát trẻ gật đầu với những người có mặt và tự giới thiệu với Edward Ackroyd; hai người này chưa bao giờ gặp nhau. Sau đó anh ta mới đưa cho Mel Cooper những chiếc túi đựng bằng chứng thu thập được ở nơi xảy ra vụ tấn công Judith Morgan, khu Thượng Đông. Kỹ thuật viên lại vào việc trong lúc Pulaski giải thích với những người còn lại chuyện gì đã xảy ra trong vụ tấn công mới nhất của Người hứa hẹn. Morgan, hai mươi sáu tuổi, đã có mặt tại một tiệm áo cưới sang trọng để chỉnh sửa lần cuối chiếc váy cưới của cô. Một gã đàn ông đứng bên ngoài đã theo cô về căn hộ và đẩy cô vào chỗ hốc tường trên tầng trệt.

“Hắn lải nhải không ngừng về chuyện cô ấy đã làm hỏng một viên kim cương xinh đẹp bằng cách cắt xẻ nó làm nhẫn ra sao. Hắn định giết cô, cô ấy đã nghĩ vậy. Hoặc cắt rời ngón tay đeo nhẫn của cô. Nhưng rồi hắn đổi ý. Hắn bảo cô vì cô đã đối xử với chiếc nhẫn không ra gì, nên bụng cô là nơi nó thuộc về.”

Sachs hỏi, “Hắn có nói gì để lộ manh mối nơi hắn sống không? Hoặc chỗ làm chẳng hạn?”

“Không. Nhưng nhân chứng nói cô ấy có thể ngửi được mùi nước hoa sau cạo râu, cồn, khói thuốc lá, rất hôi. Và cả hành nữa. Hắn có cặp mắt xanh.”

Sachs nói, “Giống lần trước.”

“Và hắn là người nước ngoài nhưng cô ấy không nhận ra được trọng âm của hắn.”

Rhyme kể cho Pulaski họ khá chắc hắn là người Nga và mới đến thành phố.

“Cô ấy nghĩ khẩu súng thuộc loại súng lục - tôi đã cho cô ấy xem ảnh. Và con dao rọc giấy có màu xám kim loại. Chỉ có từng đó.”

Sachs viết các chi tiết này lên bảng.

Cooper quay sang và đưa cho họ kết quả kiểm tra hiện trường vụ Judith Morgan. “Không nhiều. Quá nhiều dấu chân nên không tìm thêm được điều gì về giày hắn. Một vài sợi cotton đen - tôi đoán lại là do mặt nạ trượt tuyết. Các dấu vết chung chung nhưng đều là đặc trưng của khu vực đó. Lần này không có kimberlite.”

Sachs ngồi xuống một cái ghế bành. Một ngón trỏ của cô gõ lên đầu gối, cứ như đang kiểm tra một quả dưa hấu. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Trên đó đang chiếu bản tin. Mặc dù âm thanh đã bị tắt, hàng chữ tiêu đề đang kể câu chuyện bằng lối viết tiếng Anh vụng về của riêng nó.

Câu chuyện về vụ động đất.

Sachs cau mày, Rhyme để ý thấy vậy, và cô thì thào, “Ôi, không.”

Anh quay hẳn sang câu chuyện. Phát thanh viên đang tuyên bố là một trong hai vụ cháy được tin là đã khởi phát khi đường dẫn ga bị vỡ, cướp đi hai mạng sống.

Một cặp vợ chồng ngoài sáu mươi tuổi, Arnold và Ruth Phillips, sống ở khu Brooklyn, đã chết vì ngộ độc khí. Họ thoát được đám cháy và đã ra đến cửa gara nhưng không có điện trong nhà để bật cửa mở. Bị yếu đi vì khói và các vết thương, họ đã không thể tự kéo cửa lên.

Chẳng bao lâu hai khách mời đã xuất hiện trên hai màn hình riêng, cùng với người dẫn tin có mái tóc đen. Một trong hai vị khách là một người đàn ông trung niên trong bộ vest màu xanh đậm, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ. Anh ta hơi béo và mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng. Anh ta là Dennis Dwyer, CEO của Northeast Geo Industries, công ty đang xây dựng nhà máy.

Người còn lại được phỏng vấn là một ông già tầm năm mươi lăm tuổi, xộc xệch và giận dữ. Ông mặc chiếc áo sơ mi lao động màu xanh, tay áo xắn lên. Mái tóc và bộ râu xám của ông ta xù tung. Ông ta chính là Ezekiel Shapiro. Dòng chữ trên màn hình xác định ông là Giám đốc của chương trình vận động Một trái đất.

“Tôi gặp ông ta dưới đó hôm nay,” Sachs nói. “Họ đã quấy rối công nhân. Ông ta hơi… Cô quay sang Ackroyd. “Ông gọi là gì nhỉ? Người điên ấy?”

“Chập mạch.”

“Từ hay đấy.”

Hai người đàn ông trên màn hình đang lao vào một cuộc đấu khẩu dữ dội. Ông Shapiro mắt mũi trợn trừng và khoa tay múa chân, khá chắc chắn vụ động đất là kết quả của hoạt động khoan địa nhiệt. Ngoài chuyện vỡ đường ống ga và nguy cơ các tòa nhà bị sụp đổ chấn động trong quá trình xây dựng, nhà máy hoàn tất còn có thể dẫn đến ô nhiễm nguồn nước ngầm và các hiểm họa môi trường khác. Ông khen ngợi thành phố vì đã ngăn chặn hoạt động khoan đất và chỉ trích thị trưởng cũng như hội đồng thành phố vì đã cho phép dự án này thực hiện ngay từ đầu.

Với vẻ bình tĩnh hơn nhiều, Dwyer nói rằng lệnh cấm là một sai lầm lớn, nhấn mạnh rằng việc khoan không thể gây ra động đất được. Khu vực New York ổn định về mặt địa chấn hơn nhiều nơi khác trên đất nước này, đặc biệt là không hề giống với California.

Và Shapiro đã hiểu sai về quy trình địa nhiệt nếu ông ta nghĩ rằng nó có nguy cơ làm ô nhiễm mạch nước ngầm; hệ thống này tự xoay vòng, và kể cả nếu có nứt vỡ trong đường ống thì nó cũng chỉ thải ra dung dịch trơ. Shapiro đáp lại rằng công nghệ này vẫn còn chưa được biết đến.

Người dẫn tin lại thêm dầu vào lửa cho cuộc tranh luận này bằng cách mời nhân vật thứ ba. Ông này thậm chí còn có vẻ doanh nhân hoàn hảo hơn cả Dwyer. Tên ông ta là C.Hanson Collier và ông ta là CEO của Algonquin Consolidated Power - nhà cung cấp điện lớn trong khu vực New York. Người ta có thể nghĩ rằng ông ta phản đối dự án địa nhiệt - dường như nó làm cho Northeast Geo trở thành một đối thủ của Algonquin. Nhưng Collier là người chuyên nghiệp. Ông ta nói rằng hoạt động khoan gần mặt đất, như dự án Brooklyn của Northeast còn an toàn hơn nhiều so với việc khoan sâu vào các khu vực núi lửa để lấy hơi nước và nhiệt năng cao cho các máy phát điện. “Chúng tôi phải tận dụng mọi nguồn năng lượng mà Trái Đất ban tặng,” ông ta nói.

Khi cuộc tranh luận ngày càng gắt gao và Rhyme nghĩ rằng nó không còn gì thú vị nữa, hình ảnh trên màn hình lại chuyển về công trường của Northeast Geo ở Brooklyn, quay cảnh vài cái hố hình chữ nhật có rào xanh bao quanh. Rõ ràng đây là nơi có các cột khoan.

Sachs chỉ nhìn lướt qua rồi đứng dậy. “Tôi nên đi thôi. Tôi cần đến thăm mẹ tôi.”

Bà Rose Sachs mới trải qua một cuộc phẫu thuật tim gần đây và vẫn đang hồi phục tốt. Rhyme biết chắc chắn vì anh và người phụ nữ hóm hỉnh, hăng hái này vừa mới có cuộc điện thoại trước đó vài giờ. Sự phản đối của bà với việc con gái hẹn hò một người bị liệt đã nhạt đi từ nhiều năm trước và giờ bà với Rhyme đã là bạn tốt. Anh không thể đòi hỏi một bà mẹ vợ nào tốt hơn thế.

Nhưng câu chuyện chưa hết. Rhyme biết rằng có thể đúng là Sachs đến nhà mẹ - ở Brooklyn - nhưng trước đó cô sẽ ra đường đã. Cô sẽ nhảy lên chiếc Torino của mình và tìm một con đường thích hợp, ở ngoại ô, để chạy xe lên tới 130 hay 140 ki-lô-mét trên giờ.

Đây là nỗ lực để cô rũ bỏ mọi cảm giác còn đọng lại từ hiện trường. Thứ mà làn nước đã không thể gột rửa được: nỗi kinh hoàng tột độ mà chắc chắn cô đã phải trải qua.

Nếu có điều gì làm cô phân tâm được thì đó sẽ là hành động giảm ga trong một nốt nhạc, từ số bốn xuống số hai, rồi lao vào một đường thẳng và đẩy động cơ máy đang gào rú cho nấc kim tốc độ trên bảng điều khiển nhảy lên tận chỗ ba con số.

Rhyme biết và chấp nhận không chút do dự rằng cô là kiểu người thích mạo hiểm. Nhưng tốc độ chỉ là một trò tiêu khiển chứ không phải phương thuốc.

“Sachs?” anh hỏi. Và anh nói bằng tông giọng chắc chắn, rất hiếm khi anh sử dụng tông giọng này. Cô sẽ hiểu: đó là một lời mời nói chuyện với anh về việc đã xảy ra ở công trường. Anh sẽ không đưa ra lời khuyên, thậm chí không cả an ủi. Anh chỉ cho cô cơ hội nói chuyện thôi.

Nhưng lời mời đã bị từ chối.

Amelia Sachs chỉ nói. “Chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại sáng mai.” Cô nói điều này với tất cả mọi người.

Pulaski và Cooper ra về. Ackroyd cũng mặc áo mưa vào. Rhyme nhận thấy ông ta có vẻ ngập ngừng chưa muốn về.

Bằng giọng nhẹ nhàng, người Anh nói, “Chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng mà… cô ấy không sao chứ?”

“Không hẳn,” Rhyme nói. “Cô ấy đang có vấn đề.” Mặt anh nhăn lại. “Thật là những lời đánh giá vô dụng nhất quả đất. Amelia cần được di chuyển, cần được tự do, mọi lúc. Tôi nghĩ cô ấy đã bị mắc kẹt, hoặc nhốt ở đâu đó. Chắc không phải là hỏa hoạn, cũng không phải là một vụ săn đuổi hay bắn nhau. Không phải tất cả những cái đó. Cô ấy sống vì những khoảnh khắc ấy. Nhưng bị kẹt, bị bắt, không được di chuyển. Đó là địa ngục đối với cô ấy.”

“Tôi có thể trông thấy ánh mắt cô ấy. Hẳn là rất tệ.”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Cô ấy sẽ kể cho anh nghe, sớm hay muộn thôi.”

“Có thể là không. Và tôi biết bởi vì tôi cũng giống như vậy.” Anh cười vì nhận ra mình vừa chia sẻ về bản thân nhiều hơn bình thường. “Phản ứng nam châm. Hai đầu ngược dấu hút nhau ư? Trong hầu hết những chuyện khác, chúng tôi trái ngược. Riêng chuyện giữ mọi thứ bên trong thì chúng tôi ở cùng một cực.”

Ackroyd cười. “Đúng là kiểu của nhà khoa học, giải thích vấn đề của con tim bằng định nghĩa điện cực… Nếu có gì tôi giúp được, làm ơn cho tôi biết.”

“Cảm ơn ông, Edward.”

Người đàn ông gật đầu và rời khỏi dinh thự. Chẳng bao lâu sau Thom xuất hiện và nói, “Đã đến giờ đi ngủ của anh rồi, Lincoln. Muộn rồi.”

Mệt mỏi và kiệt sức có thể tác động rất xấu lên người bị liệt tứ chi. Trong tình trạng bệnh tật này, căng thẳng đôi khi có thể là một thảm họa với huyết áp.

Tuy nhiên tối nay anh vẫn còn một nhiệm vụ.

“Năm phút nữa,” anh bảo Thom, chàng trợ tá đã bắt đầu phản đối. Rồi Rhyme nói, “Barry Sales.”

Trợ tá gật đầu. “Chắc chắn rồi. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng ở trên gác.”

Rhyme bảo viên trợ tá điện thoại cho Sales. Anh ta đã được ra viện và đang ở nhà. Rhyme đã có cuộc nói chuyện ngắn với vợ anh là Joan, giờ cô ấy đang nối máy cho Sales. Họ bắt đầu nói chuyện ngay lập tức và Rhyme đoán nếu có ai quan sát họ sẽ rất ngạc nhiên, ấy là còn nói nhẹ đi, khi thấy nhà tội phạm học nhiều lời như vậy. Anh không đến mức lầm lì nhưng thường là không có thời gian để chuyện gẫu.

Mặc dù vậy, tối nay, tán dóc chính là trò tiêu khiển. Câu chuyện của anh và Sales cứ lan man mãi. Anh ta đã gọi cho chuyên gia hồi phục mà Thom gợi ý. Họ chưa gặp nhưng Sales sẽ báo cho Rhyme biết về cuộc hẹn sau.

Rhyme báo với Sales rằng nguồn tin riêng của anh cho biết phiên tòa xét xử kẻ đã bắn anh ta tiến triển rất chậm. Luật sư khôn ngoan, các vấn đề về kỹ thuật, nhân chứng bị dọa dẫm.

Sau khi họ cúp máy, Rhyme quay lại với bảng vật chứng một chút và ghi nhớ vài gạch đầu dòng khó hiểu. Xong việc, anh quay xe lại và theo Thom lên thang máy. Trên giường ngủ, anh sẽ tận dụng thế giới của linh hồn, giữa lúc quyết định sẽ đi ngủ đến khi ngủ thật, để loay hoay thêm chút nữa với những vấn đề xoắn não hiện có trong cuộc điều tra này.

Vừa mỉm cười với mình, anh vừa chợt nghĩ đến một câu nói dường như định nghĩa những manh mối trong vụ Nghi phạm 47 này, câu mà Edward Ackroyd vừa nói lúc tối về các bí ẩn ô chữ mật mã.

Chúng có thể vừa nói dối vừa hoàn toàn thành thật cùng lúc…