← Quay lại trang sách

Chương 30 -

Lắng nghe tiếng xoèn xoẹt trong phòng làm việc của con trai - tiếng dụng cụ mài dũa đang tạo hình bức tượng đá - Deepro Lahori lặng lẽ xuống nhà.

Ông đứng ở sảnh bên ngoài xưởng dưới hầm.

Lúc ấy đã muộn - tới giờ đi ngủ - nhưng thằng bé vẫn tiếp tục mài đục. Hai cha con đã kết thúc cuộc nói chuyện lúc tối theo hướng khá tích cực. Nhưng tất nhiên, Vimal giờ đây đã trở nên hăng hái một cách thụ động - tiếng mài dũa kia đang gào thét một thông điệp phản kháng với cha cậu.

Thật ngớ ngẩn, trò điêu khắc vô bổ này. Tốn thời gian vô ích. Và phí hoài tài năng của nó nữa. Giá như nó chỉ là một thú vui thì không sao. Thực tế, điêu khắc còn làm tăng kỹ năng của con trai ông với tư cách là một thợ cắt. Tốt hơn là chơi điện tử, tốt hơn là hẹn hò với lũ con gái. Nhưng ông biết Vimal muốn có một sự nghiệp làm nghệ sĩ. Thằng bé ngu ngốc. Lahori đoán tỉ lệ nghệ sĩ chuyên nghiệp kiếm đủ tiền để sống qua ngày có lẽ cũng chỉ tầm một phần trăm. Làm sao nó kiếm được một cô vợ người Ấn Độ, ai đó muốn được chồng chăm sóc, ai đó sẽ chỉ tỏ ra tôn trọng với người đàn ông duy nhất chu cấp cho cô ta?

Ngoài tính phi thực tế của việc dành cả đời cho điêu khắc, điều thực sự đáng lo ngại, thực sự đau đớn trong hành vi của con trai ông là sự phủ nhận đầy miệt thị với lịch sử cha ông - lịch sử của gia đình Lahori - trong ngành cắt kim cương. Điều này là một tội ác, bởi Vimal là người duy nhất trong gia đình còn tiếp nối truyền thống ấy. Đáng lẽ Sunny cũng phải theo nghề - nhưng thằng bé chẳng có tí năng khiếu nào với bàn scaife; nhìn nó thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Phải, nó sẽ nối gót mẹ vào nghề chăm sóc sức khỏe (mặc dù tất nhiên nó sẽ thành bác sĩ chứ không phải chỉ làm y tá như pya). Nhưng đó là một truyền thống của máu mủ ruột già. Lahori cần một đứa con trai nối nghiệp cha.

Ở dưới nhà, ông tiến gần cánh cửa xưởng, dừng chân khi máy mài ngưng kêu.

Nó đã xong việc tối nay rồi à?

Không, tiếng xoẹt lại bắt đầu vang lên. Điều đó có nghĩa là Vimal không nghe được điều xảy ra tiếp theo. Lahori lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi và khóa cánh cửa lại bằng một bàn tay run rẩy, sau vài lần nỗ lực. Sau đó, ông đóng thêm một thanh chốt an toàn, nối từ lỗ bên trên nắm cửa xuống một cái hốc tương tự ở dưới sàn theo góc bốn mươi lăm độ. Ông cũng khóa luôn thanh chốt này. Thanh chắn làm bằng sắt nung dày hai xăng ti mét, và trong quảng cáo nhà sản xuất đã thề thốt chỉ có ngọn lửa hai ngàn độ C mới cắt được nó. (Mặc dù tất nhiên là một cái cưa linh hoạt với lưỡi phủ bột kim cương cũng có thể làm được, ông nghĩ bụng, về lí thuyết là như vậy.)

Vimal giờ đã bị cầm tù. Cửa bị khóa - và vì từ nhiều năm trước nơi này từng là xưởng cắt kim cương, cửa sổ dưới của nó đã được chắn bằng các thanh thép dày.

Lahori tự chúc mừng mình vì mánh khóe làm an lòng cậu con trai, bằng cách chấp nhận vài ‘nhượng bộ’. Chỉ cần Vimal có mảy may nghi ngờ gì là nó sẽ bị nhốt ở đây, thằng bé sẽ không bao giờ đi vào phòng này. Thằng bé ngang bướng hẳn sẽ bỏ chạy ngay lập tức và đi mất, dù chẳng còn một xu dính túi nào hay cả giấy tờ tùy thân.

Đi đến California ư? Một nơi mà theo quan điểm của Lahori, danh tiếng duy nhất của nó chỉ là hàng tỉ đô la doanh thu từ kim cương bán trong các cửa hàng giống như trên phố Rodeo Drive?

Ông thả chùm chìa khóa vào trong túi.

Vimal trẻ con làm sao! Nó có thể trở thành một trong những nghệ nhân kim cương vĩ đại nhất của thế kỉ hai mươi mốt… tại sao ư, hãy nhìn vào đường cắt hình bình hành của nó! Thiên tài, thật sự là thiên tài.

Deepro Lahori không có kế hoạch nào cụ thể ngoài giữ Vimal ở đây, khóa kín dưới tầng hầm trong khoảng một tháng tới. Ông chắc chắn cảnh sát sẽ bắt được tên giết người và thằng bé sẽ tỉnh ra. Hẳn là nỗi sợ do vụ cướp, do bị bắn và nhìn thấy thầy của mình bị giết đã khiến nó quá buồn, mất cân bằng tâm lý. Ông Lahori quyết định rằng nó đã bị mất trí tạm thời. Một tháng giam cầm sẽ gạt bỏ những đứa con gái không phải người Hindu ra khỏi tâm trí yếu ớt của nó.

Một chút cảm giác tội lỗi. Nhưng Lahori nhắc nhở mình rằng ông không hề vô nhân đạo, chắc chắn không phải là với đứa con trai mà ông yêu thương sâu sắc, tất nhiên là vậy. Thằng bé sẽ tìm được một chiếc túi ngủ thoải mái trong tủ quần áo, cùng với khá nhiều đồ ăn và quà vặt, nước uống và nước có ga. Ông nghi con trai mình có uống rượu nên còn bỏ thêm ít bia nhẹ nữa. Trong ấy có tivi. Tất nhiên không có Internet hay điện thoại. Thằng bé có thể còn bất ổn hơn nữa và gọi bạn đến phá ngục. Hoặc gọi cho cảnh sát và tuyên bố mình bị bắt cóc.

Giữa hai cha con rồi sẽ có chút căng thẳng, vì những gì Lahori đã làm. Nhưng chẳng sớm thì muộn thằng bé cũng sẽ hiểu ra cha nó biết điều gì là đúng cho nó. Nó sẽ cảm ơn ông, mặc dù Lahori thực lòng không cần cảm ơn, hay thậm chí là lời thừa nhận ông đã đúng.

Ông chỉ đơn giản muốn con trai nhận ra rằng đây là cuộc đời định mệnh dành cho nó… và phải biết chấp nhận.

Ông nắm chặt thanh chắn cửa và cố lắc nó. Thanh sắt không di chuyển lấy một li một lai nào.

Ông đã hài lòng. Và cuối cùng thì cũng vui phần nào… sau mấy ngày vừa rồi, khi cuộc sống thử thách ông quá khắc nghiệt. Và bất công.

Ông trèo lên cầu thang.

Deepro Lahori đang có tâm trạng muốn chơi trò giải Ô chữ, và ông biết vợ cùng với đứa con trai kia - đứa con ngoan ngoãn - của ông sẽ chiều ông.