Chương 40 -
Bốn mươi phút sau, Sellitto và Ackroyd đã ở trong phòng khách, cùng với Mel Cooper. Amelia Sachs đã gia nhập với họ, đang bước qua mái vòm duyên dáng ngăn cách sảnh với phòng khách.
Rhyme để ý thấy dường như cô không có vẻ khó chịu khi phải ghé thăm lại nơi mình suýt bị chôn vùi. Cái nhìn sợ hãi trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất và cô đang mang biểu cảm của một thợ săn. Anh để ý thấy bùn vẫn còn lốm đốm trên quần bò của cô.
Sellitto hỏi, “Chuyện này là gì thế, Line?”
“Để tôi thử giải thích nhé. Chỉ là giả thuyết thôi. Nhưng hãy xem. Dù mối quan tâm của nghi phạm này với kim cương có là gì, hắn có một nhiệm vụ khác. Hắn là kẻ đứng sau các vụ động đất.”
Edward Ackroyd cười nhẹ. “Đứng đằng sau các vụ động đất ư? Ý anh là… bằng cách nào đó hắn đã gây ra chúng?”
“Chính xác.”
Sellitto nói, “Tốt hơn là anh nên nói tiếp đi, Line. Điền vào các chỗ trống. Tôi thấy có kha khá đấy.”
Rhyme đang nhìn lên trần. Mặt anh nhăn nhó. “Chúng ta… đáng lẽ tôi đã phải suy nghĩ thấu đáo hơn. Tại sao tên 47 lại phải mất công kiếm một cái mũ cứng, vào trong một công trường chỉ để mua vũ khí của ai đó? Họ gặp nhau ở một quán rượu hoặc đâu đó trên phố cũng được. Không, hắn cần tiếp cận với chính công trường cơ.”
“Tại sao?” thanh tra hỏi.
Rhyme nhìn sang Sachs, cô nói, “Em vừa mới xuống đó lần nữa. Em tìm được dấu vết của RDX ở gần vài cột khoan.”
Thành phần chính trong chất nổ C4.
“Ở một công trường xây dựng ư?” Sellitto hỏi. “C4 chưa bao giờ được dùng cho mục đích thương mại.”
Nó là một chất nổ quân sự.
“Và quản lý ở đó kể với em là một trong các công nhân đã biến mất. Ngay sau khi Nghi phạm 47 có mặt ở công trường. Và có nửa tấn vữa biến mất khỏi các pallet trong Khu vực Bảy.”
“Vữa ư?” Cooper hỏi.
Rhyme giải thích, “Đó là kế hoạch của tên Bốn mươi Bảy. Đó là lí do vì sao hắn ở đó: đặt các quả bom trên ống ga và chất nổ C4 để làm giả các vụ động đất. Tuần trước, hắn đã đặt IED trên đường ống trong các tòa nhà gần công trường địa nhiệt. Rồi hắn đến công trường, trong chiếc mũ cứng và áo khoác, gặp gỡ người công nhân giờ đã mất tích, chính người này dẫn hắn tới Khu vực Bảy. Hắn thả những gói thuốc nổ C4 xuống một vài hoặc tất cả các cột khoan, rồi gã công nhân kia đổ vữa xuống để khi thuốc nổ phát nổ, người ta không thể nghe được tiếng của nó. Rồi hắn vứt bỏ chiếc túi đeo chéo rỗng không và bỏ đi - tới nơi chúng ta thấy hắn ở tàu điện ngầm. Tối muộn hôm đó, tôi đang đoán, hắn đã giết người công nhân và rũ bỏ cái xác.”
“Bí hiểm kỳ quặc quá, Line. Nhưng việc ấy có xảy ra được không chứ, các vụ nổ gây ra động đất ấy?”
“Đó là lí do vì sao tôi phải hỏi chuyên gia của chúng ta ở đây.” Anh nhìn sang Edward Ackroyd. “Anh có biết đã bao giờ có vụ khiếu nại bảo hiểm nào vì các vụ nổ trong hầm mỏ gây ra động đất chưa?”
Người Anh nhắc họ nhớ đến những ý kiến lúc trước của ông, về chuyện khoan xuống lòng đất và địa nhiệt có khả năng dẫn đến động đất. “Nhưng còn về các vụ nổ? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến. Nhưng tôi sẽ hỏi lại cộng tác viên nghiên cứu. Ai đó ở đây hoặc ở London có thể kiểm tra xem, tôi chắc chắn như vậy.”
“Làm ơn.”
Ackroyd bước vào góc phòng và lôi điện thoại ra. Sau cuộc nói chuyện ngắn, ông ta quay lại. “Rất tiếc phải báo cáo, nhà nghiên cứu trưởng của chúng tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện động đất do nổ bom gây ra cả. Cô ấy sẽ hỏi trụ sở ở London và các văn phòng khác của chúng tôi khi họ mở cửa. Ý tưởng lúc đầu của tôi là việc này khó có khả năng.”
Rhyme để ý thấy Sachs đang mở túi. Cô lấy ra một cái danh thiếp, đọc số điện thoại và gọi đi.
Trong lúc chờ kết nối, cô nói với cả phòng, “Don McEllis, thanh tra viên khai mỏ của tiểu bang.”
Một giọng nói trả lời, “Chào Amelia. Cô thấy sao rồi?”
“Ổn,” cô nói cụt lủn. “Nghe này, anh đang nói chuyện trên loa ngoài cùng với Lincoln Rhyme, cố vấn của NYPD, và vài người khác.”
“Ồ vâng.”
“Dan, tôi là Lincoln.”
“Don,” Sachs sửa lại.
“Chúng tôi cần biết liệu một người có thể gây ra động đất bằng các vụ nổ hay không.”
Có một khoảng lặng. “Anh nghĩ những vụ động đất vài ngày qua không phải là do thiên nhiên ư?”
“Chúng tôi không chắc. Liệu chất nổ có thể gây ra động đất không?”
“Về lí thuyết là có, nhưng anh cần một thiết bị hạt nhân, ở đúng nơi, với đúng hàm lượng. Nếu thiếu các thứ đó thì không thể.”
“C4 không thể làm được sao? Anh biết C4 chứ?”
“Chất nổ nhiệt dẻo, chắc chắn rồi. Nhưng không, đó là chuyện bất khả thi. Kể cả một hai tấn đặt ở đúng chỗ khe nứt cũng không thể. Động đất không hoạt động như vậy. Nhưng…”
Im lặng.
“A lô?” Rhyme hỏi.
Họ nghe tiếng gõ bàn phím vội. “Được rồi, được rồi. Cho tôi một địa chỉ email. Tôi muốn anh xem cái này.”
Cooper cho và một lát sau chuông báo email đến đã vang lên.
McEllis nói, “Tôi đã gửi hai biểu đồ địa chấn.”
Những ngón tay khéo léo của Cooper gõ lên bàn phím, và hai biểu đồ - với những đường lượn sóng quen thuộc mà bất cứ ai có tivi và niềm yêu thích với các bom tấn về thảm họa thiên nhiên cũng nhận ra - xuất hiện trên màn hình. “Nhận được rồi.”
Thanh tra viên nói tiếp, “Cái ở trên cùng là từ vụ chấn động gần nhất ở đây.”
Ở mé trái, vạch đen của cây kim chỉ lên xuống rất nhẹ trong lúc đi sang bên phải trên một đoạn kéo dài vài phút. Đến đoạn nửa đường trên biểu đồ, đường kẻ nảy lên nảy xuống mấy lần thành những bước sóng rộng, nhọn hoắt. Thời gian trôi đi, chúng dịu dần và ngày càng nhỏ lại, cho đến khi đường kẻ trở về giống như lúc trước khi có rung chấn.
“Nào, giờ nhìn vào biểu đồ thứ hai. Nó ghi lại một trận động đất thật, ở California. Nó có vẻ giống nhưng vẫn còn vài khác biệt nho nhỏ. Trong trận động đất thật, chúng ta thấy được một chút xíu biến động trước động đất kéo dài vài giây trước đoạn rung động chính. Không hề có điều đó trong các rung chấn ở đây.”
Rhyme nói, “Vậy là các vụ nổ không gây ra động đất; chúng chỉ nhái lại được thôi.”
“Chính xác.” Một lát sau, McEllis nói, “Nhưng rồi làm sao anh giải thích được các vụ hỏa hoạn… À, chờ đã: Trừ khi chúng cũng được kích nổ - những ngòi nổ khác, để người ta càng tin hơn rằng đây là động đất.”
Khi không có ai trả lời, anh ta hỏi bằng giọng không chắc chắn, “Chính xác thì tất cả những chuyện này là thế nào, Amelia?”
“Chúng tôi chưa chắc chắn, Don ạ. Nhưng nếu có thể - làm ơn giữ kín chuyện này.”
“Tất nhiên. Chắc chắn rồi.”
Cô nhìn sang Rhyme, hàm ý: Còn gì không?
Anh lắc đầu. Cô cảm ơn McEllis và họ cúp máy.
Rhyme nhắc lại, “Và tất cả những chuyện này là sao nhỉ? Nghi phạm của chúng ta định làm gì?”
“Khủng bố chăng,” Sachs gợi ý, nhưng lại lắc đầu. “Nhưng có ai đứng ra nhận đâu. Mà tại sao phải làm một vụ tấn công giả danh thảm họa thiên nhiên chứ? Như thế không giống cách của bọn khủng bố.”
Sellitto nói, “Có ý này: Hắn đã dàn dựng các vụ động đất để che giấu hành vi phóng hỏa. Có thể hắn làm việc cho một chủ đất muốn đốt tòa nhà của mình để kiếm tiền bảo hiểm.”
Ackroyd nói, “Với tất cả sự tôn trọng, Trung úy ạ, đó sẽ là trò lừa bảo hiểm công phu nhất trong lịch sử đấy. Hơn nữa, tội phạm phóng hỏa chuyên nghiệp không bao giờ mạo hiểm với án mạng hay các vụ tấn công. Chúng chỉ đốt các tòa nhà vắng người thôi.”
“Công nhận.”
Rhyme nói, “Có một cách khác để nhìn nhận vấn đề. Như McEllis vừa gợi ý: Các vụ hỏa hoạn chỉ là chi tiết trang trí. Để củng cố độ tin cậy của các vụ động đất - sao cho không ai chú ý kỹ đến các biểu đồ địa chấn đáng nghi kia. Hắn muốn cho chúng thật hơn… Thế này thì sao: Hắn muốn ngừng hoạt động khai thác địa nhiệt.”
Sellitto thêm vào, “Có ai trong danh sách đó? Các công ty năng lượng sẽ coi địa nhiệt là một mối đe dọa. Ai đó muốn mảnh đất của công trường. Nó là đất vàng mà.”
“Các nhà hoạt động môi trường,” Cooper gợi ý. “Đám Một Trái Đất kia? Mặc dù tôi không nghĩ những người yêu thiên nhiên lại dùng C4 nhiều đâu… hoặc đốt trụi cả các tòa nhà có người bên trong.”
Sachs nói, “Mục đích của hắn ư, với tôi tên này giống một dạng sát thủ hoặc lính đánh thuê. Tiếp cận được với chợ buôn bán vũ khí để mua C4 và các thiết bị nổ ga. Hiểu biết về súng đạn. Không ngại giết người. Ai đó đã thuê hắn, tôi cá đấy.”
Rhyme cũng thiên về hướng này. Sau đó anh nói, “Còn một điều nữa: Chúng ta cần phải quyết định một việc.”
Sachs gật đầu. “Nói hay không nói.”
“Tuyên bố sự thật chúng là động đất giả ư?” Cooper hỏi.
“Đúng. Có khi hắn còn cả tá IED đang đặt trong các lỗ khoan.”
Sellitto nói, “Nhiều người sẽ hoảng loạn. Tất cả mọi người sẽ nghĩ đến khủng bố.”
“Họ nghĩ đến khủng bố thì sao,” Rhyme đáp lại. “Tôi nghĩ chúng ta phải nói thôi. Và thông báo cho những người ở khu vực xung quanh giàn khoan rằng có thể có một quả bom trong đường ống ga nhà họ. Họ nên tìm kiếm nó. Và thông báo nếu có một rung chấn khác xuất hiện, họ phải sơ tán và kiểm tra đường ga ngay lập tức.
“Đây sẽ là quyết định của hội đồng thành phố và Tòa thị chính, nhưng nếu chúng ta công khai việc này, tức là đã để lộ mình,” Sellitto nói. “Thủ phạm có thể chuồn ra khỏi thành phố. Bằng chứng sẽ biến mất.”
Về phần lo ngại cuối, Rhyme thấy buồn cười: Việc làm cho bằng chứng biến mất khỏi anh là điều vô cùng khó khăn.
“Tôi xin phép có ý kiến được không?” Ackroyd nói.
“Ồ chắc chắn rồi,” Sellitto mời.
“Tôi không nghi ngờ gì chuyện kẻ này bị tâm thần và có nỗi ám ảnh bệnh hoạn với kim cương. Nhưng nếu về cơ bản hắn là một lính đánh thuê, được trả tiền để phá hoại giàn khoan, thì ngay khi hắn phát hiện ra chúng ta đang theo dấu hắn, hắn có thể sẽ bán vội những viên thô của khách hàng tôi sớm nhất có thể để rời thành phố. Tôi nghĩ tôi nên gọi lại cho những người môi giới lần nữa và kiểm tra khả năng đó.”
Sellitto và Rhyme đồng ý. Ackroyd lại mặc áo choàng vào, lúc này trông ông ta càng giống một vị thám tử điều tra người Anh lãnh đạm hơn nữa, và ra về để lần theo đầu mối kia.
Cả Sellitto cũng mặc áo khoác. “Tôi sẽ nói chuyện với hội đồng và thị trưởng, khuyên họ tuyên bố toàn bộ chuyện này có thể là giả. Và tôi sẽ cử ESU lẫn Đội Phá bom khoanh vùng khu vực đó. Họ sẽ gửi robot xuống các lỗ khoan xem có tìm thêm được IED nào không và đảm bảo an toàn.”
Về phần mình, Rhyme cũng có nhiệm vụ. Anh lại gọi thêm một cuộc nữa cho ngài điệp vụ ở thủ đô.