← Quay lại trang sách

Chương 41 -

CHƯƠNG 41

Trong sự nghiệp mười bốn năm ở Sở cảnh sát bang Pennsylvania của mình, cảnh sát J.T. Boyle đã từng nhận nhiều nhiệm vụ kỳ quái. Đuổi theo cỗ xe độc mã của người Amish bị một thằng nhóc sinh viên say xỉn ăn trộm. Những vụ mèo leo cây điển hình (“Không phải việc của chúng tôi, thưa bà, nhưng tôi sẽ làm hết sức có thể.”) Đỡ đẻ cho các em bé.

Nhưng anh chưa bao giờ phải gọi cả một chiếc xe buýt tấp vào lề.

Đây là việc do NYPD nhờ vả, Boyle từng làm việc với họ trước đây và nhìn chung anh thích họ, dù anh không ủng hộ cách dùng từ của vài cảnh sát ở đó. Trên chuyến xe Greyhound mà anh đang gọi vào lúc này, có một nhân chứng bỏ trốn - và lại là nhân chứng trong vụ án lên bản tin truyền hình nữa chứ. Ít nhất là đã lên kênh WKPK. Người hứa hẹn - thủ phạm của vụ án mạng kép sát hại một cặp đôi trẻ vừa mới mua nhẫn đính hôn. Đúng là một thằng bệnh hoạn.

Một thanh tra ở New York tin chắc rằng nhân chứng đang ở trên chiếc xe buýt này. Phòng máy tính của họ đã tìm được điện thoại của cậu ta và làm vài động tác công nghệ cao gì đấy để GPS trên đó vẫn tiếp tục hoạt động, và định vị chỗ này trong lúc chặn cả đầu gọi đi và đến, nên không ai có thể cảnh báo cậu ta là cảnh sát đang đuổi theo cậu, nếu có ai muốn làm vậy thật. Màn hình hiển thị Không có sóng. Sau một thời gian cậu ta sẽ nghi ngờ, nhưng một khoảng thời gian không phải vấn đề lớn; Boyle đã tóm được cậu ta ngay bây giờ rồi.

Anh ra đèn hiệu với chiếc Greyhound đang trên đường đến Indianapolis. Theo chiếc vé mà nhân chứng tên Vimal Lahori đã mua, tại đó cậu ta sẽ đổi sang chuyến đi St. Louis. Chuyến xe một chiều đến Los Angeles. Họ biết lịch trình của cậu ta nhờ lần theo dấu chiếc điện thoại đến bến xe Cảng Vụ ở New York và kiểm tra CCTV ở quầy bán vé, ghi lại một chàng trai trẻ khớp với mô tả về Vimal đã mua một chiếc vé như vậy.

Chỉ có điều cậu ta sẽ không đi được đâu quá trạm kiểm soát của hạt cách đây mười sáu cây số. Chỉ là vì an toàn của chính cậu. Người hứa hẹn đã biết về cậu và đã giết chết một nhân chứng khác. Mặc dù cảnh sát Boyle phải thừa nhận rằng khả năng nghi phạm lần được tới tận đây khá thấp.

Chiếc xe buýt từ từ tấp vào lề đường và Boyle bước ra khỏi xe. Anh đang mặc bộ đồ tiêu chuẩn của cảnh sát PSP*: quần đen, áo xám, cà vạt đen. Anh đội thêm chiếc mũ Smokey-Bear màu xám với dây buộc dưới cằm và đi lại gần chiếc xe buýt.

PSP là viết tắt của Pennsylvania State Police - cảnh sát bang Pennsylvania

Cánh cửa từ từ mở ra.

Mắt quét qua hành khách. Không có nguy cơ nào rõ ràng. Dù anh cũng không mong đợi điều đó. “Tôi đang tìm một người có trên chuyến xe này,” anh nói khẽ với tài xế, một người Mỹ gốc Phi gầy gò có khuôn mặt lo lắng. Quyết định đã được đưa ra từ NYPD là không điện báo hay gọi cho ông ta từ trước; họ không chắc liệu ông ta có biết diễn xuất gì không và lo lắng cậu bé sẽ để ý được bất kỳ hành vi dè dặt nào, nhảy ra khỏi xe và bỏ chạy. “Cậu ta không có vũ khí. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Được. Cứ tự nhiên.”

Ít nhất thì viên thanh tra ở New York, một gã nói năng cụt lủn, đã bảo là cậu ta không có vũ khí. Các nhân chứng nhìn chung đều không có nhưng đôi khi họ cũng có. Cậu bé này có vẻ nằm ở mục không mang vũ khí. Hơn nữa, cậu ta là người Ấn Độ, để phân biệt với từ Anh-điêng, và trong kinh nghiệm có phần giới hạn của Boyle, có vẻ dân tộc này không dính dáng nhiều tới súng ống cho lắm.

Boyle đã ghi nhớ bức ảnh chụp Vimal, và trong lúc đi dọc chiếc xe buýt tìm kiếm với biểu cảm trung lập, anh nhìn vào những khuôn mặt hành khách lướt qua. Tất nhiên ai nấy sẽ đều nghĩ đến khủng bố. Một quả bom trên xe buýt. Kẻ nào đó mang súng sẵn sàng xả cả băng đạn nhân danh Thánh Allah hoặc chẳng vì lí do gì cụ thể cả.

Anh gật đầu khi mỉm cười và trả lời những câu hỏi đại loại như “Có chuyện gì à?” và “Có vấn đề gì không?” bằng một câu vô thưởng vô phạt, “Sẽ không mất nhiều thời gian của mọi người đâu.”

Nhưng chết tiệt. Anh không thấy thằng bé đâu. Có vài người da màu nhưng tất cả họ đều già hơn và có vẻ là người Mỹ Latinh chứ không phải Ấn Độ.

Anh quay lại đầu xe và gọi viên thanh tra ở New York.

“Lo?” Lon Sellitto hỏi.

Không chuyên nghiệp gì cả. Nhưng một lần nữa anh đang phải giao tiếp với những người New York, một nhóm người hoàn toàn khác những đối tượng anh thường làm việc cùng.

Nhưng để thể hiện phản đối anh vẫn nói, “Thưa ngài, lại là Cảnh sát J.T. Boyle đây. Tôi đang ở trên xe buýt và đã nhìn mặt tất cả hành khách. Tôi không trông thấy cậu ta.”

“Anh có…”

“Đã kiểm tra cả nhà vệ sinh rồi, thưa ngài.”

“… hỏi người lái xe xem có ai xuống ở trạm nào không?”

Boyle do dự. Anh quay sang tài xế và hỏi đã có ai xuống ở các trạm trước chưa.

“Chưa, thưa ông.”

“Chưa, Thanh tra ạ, không có ai rời xe cả,” Boyle nói, rồi bảo thêm, “Thanh tra. Anh có thể gọi được không?”

“Sao cơ?”

“Anh có thể gọi vào số điện thoại của cậu ta được không?”

“Ồ. Hừm. Kế hoạch hay đấy. Chờ tí.”

Có vài tiếng nhấp chuột vang lên, rồi Sellitto nói, “Tôi đã nhờ thanh tra ở phòng Tội phạm Máy tính lần theo dấu nó đây. Cảnh sát? Anh đang nói chuyện với Thanh tra Szarnek.”

“Chào,” một giọng nói vang lên. Boyle nghe tiếng nhạc rock-and-roll đằng sau.

Mấy người New York này đúng là không thể tin nổi.

“Thanh tra…” Anh không thử gọi tên. “Tôi là Cảnh sát J.T. Boyle, cảnh sát tiểu bang.”

“Chào, anh cảnh sát.”

“Ừm, chào anh. Anh có thể gọi cho số điện thoại đó không?”

“Chắc chắn rồi. Tôi sẽ khởi động nó.”

Một lát sau, nhạc chuông mặc định của một chiếc iPhone reo lên. Âm thanh tới từ hàng ghế thứ ba từ trên xuống. Boyle đi đến và thấy một hành khách đang thò tay vào ngăn ngoài túi của mình, một cái cau mày trên mặt cô ta, rồi cô lôi điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào nó.

“Thưa cô, kia không phải là điện thoại của cô, đúng không?”

Cô ta nhìn lên anh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô viền quanh bằng mái tóc xanh dương và xanh lá, mặc dù theo quan điểm của anh cảnh sát thì nó đã bị đám khuyên mũi và khuyên lông mày làm hỏng. Cô ta nói, “Không thưa anh. Và tôi không hề biết làm thế nào mà nó lại ở đây.”

Ron Pulaski đi vào phòng thí nghiệm và Rhyme lập tức biết hai điều: Cậu ta đã có chút thành công và vô cùng băn khoăn vì điều đó.

“Lính mới?”

Cậu ta gật đầu, vừa chào chung lại vừa có vẻ lén lút, nếu ai đó có thể làm cả hai việc cùng lúc. Cậu ta hẳn sẽ là một gián điệp siêu tệ hại.

“Phòng khách,” Rhyme nói. Anh liếc ra sau.

Họ sẽ nói gì nếu biết… ?

Hai người đàn ông băng qua sảnh và vào trong phòng, người bước, kẻ lăn xe qua.

“Cậu có gì?”

“Tôi thấy chuyện này không ổn tí nào, Lincoln.”

“À, mọi chuyện đều ổn cả.”

“‘Ổn cả’. Anh biết không, cái kiểu nói ấy với mấy câu đại loại khác như ‘Đừng lo’, anh có để ý là người ta chỉ nói thế khi chuyện chẳng ổn gì hết và khi có điều gì đó đáng lo ngại không. Ý tôi là, anh không chỉ phá luật thôi đâu.”

Pulaski đã đến tận nhà kho nơi xảy ra vụ đấu súng có liên quan đến Eduardo Capilla - El Halcón.

“Tôi cũng không nghĩ là cậu phá luật đâu.”

“Không nghĩ? Chỗ ấy bị niêm phong. Anh biết nó bị niêm phong rồi mà.”

“Nó là một hiện trường phạm tội. Tôi cho là nó đã bị niêm phong. Mặc dù vậy, không còn ai ở đó chứ?”

“Không. Chỉ có băng dán thôi. Và bảng cảnh báo không được bước vào. Ôi, nó còn nói xâm nhập vào đó là tội liên bang đấy.”

“Ồ, cậu không coi mấy chuyện như thế là nghiêm trọng đấy chứ, Lính mới?”

“Mấy chuyện như thế? Tội liên bang đấy. Trong tất cả những thứ tôi cho là nghiêm trọng, tội liên bang nằm gần tốp đầu.”

Rhyme buồn cười. Cậu ta ngày càng nói giống mình.

“Tiếp đi. Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?”

Pulaski lôi từ trong túi ra một tập giấy 21,6 x 27,9 xăng-ti-mét. “Phân tích đường đạn và dấu vết từ các bản báo cáo của bên công tố và bên bào chữa. Ảnh chụp hiện trường, các biểu đồ.”

“Tốt lắm. Trải chúng ra.”

Cậu ta trải ra trên chiếc bàn cà phê cũ bằng gỗ óc chó, chân bàn được chạm khắc hình móng vuốt. Rhyme nghiên cứu chúng. Rồi anh nói, “Còn mẫu từ Long Island thì sao?”

Để giữ bí mật nhiệm vụ El Halcón, Rhyme đã thuê một phòng thí nghiệm tư nhân phân tích các dấu vết mới mà Pulaski thu được từ nhà kho và đã gửi thẳng đến đó. Pulaski mở chiếc phong bì từ phòng thí nghiệm và trải các kết quả ra.

“Vui lòng lật hộ trang, Lính mới.”

“Ồ, xin lỗi.”

Rhyme đọc tài liệu kín đặc chữ.

“Giờ đến các hồ sơ của PERT*.”

“Bảo tôi đột nhập vào hiện trường vụ án còn chưa đủ. Anh lại còn bắt tôi ăn trộm tài liệu từ trụ sở FBI nữa.”

PERT là viết tắt của ‘Physical Evidence Response Team’ - Đội phản ứng với bằng chứng vật thể của FRI

“Cậu chẳng ăn trộm gì cả, Pulaski. Đừng có nói quá. Cậu chỉ chụp ảnh. Thế thôi.”

“Nghe giống một anh chàng nói rằng anh ta chỉ mượn cái đồng hồ ở quầy trang sức của Macy vậy. Là tôi nói vậy thôi.”

Chiếc hộp do tài xế của ông luật sư mang đến cửa nhà anh không chứa tất cả các báo cáo hiện trường và báo cáo của đặc vụ được, mà chỉ có những thứ đang được trình bày tại tòa án. Rhyme cần phải xem xét tất cả.

Pulaski lôi ra từ trong một chiếc phong bì khác khoảng hơn chục tờ giấy nữa. Cậu ta đã in những bức ảnh chụp ở phòng vật chứng của FBI trên điện thoại mình ra. Cậu ta cũng trải chúng trước mặt Rhyme và giống như cách lật trang cho một nhạc sĩ piano, cậu ta nhấc từng trang giấy lên khi Rhyme đã đọc xong, để lộ trang bên dưới.

Được rồi. Tốt lắm. Khi ghép lại với nhau, toàn bộ giấy tờ mô tả chi tiết nhiều vấn đề mà anh quan tâm đến: dư lượng thuốc súng và các dấu vết khác tìm được trên bàn tay và quần áo El Halcón, dấu vết trên sàn nhà kho, vị trí rất nhiều viên đạn đã được bắn ra - trong tường và trần và sàn, cũng như trong xác các nạn nhân. Dữ liệu xác nhận rằng dấu vân tay El Halcón không xuất hiện trên vũ khí bị nghi ngờ, đúng như Carreras-López đã nói, mặc dù cổ tay áo ông ta lại có lượng tồn dư thuốc súng - ở đúng nơi mà tay trùm buôn ma túy đã mô tả là bị viên cảnh sát bắt giữ mình chạm giẻ hay một mẩu vải có chứa GSR vào.

Rhyme đọc lại tất cả lần nữa.

“Có chuyện gì vậy, Lincoln?”

Chẳng lẽ anh lại dễ thấy đến thế? Anh đang khó chịu vì điều vừa tìm ra.

Một sai lầm như thế này ư? Ít nhất anh cũng nên thấy biết ơn tay luật sư của El Halcón - vì đã tìm đến anh và đặt ra nghi vấn về chứng cứ giả mạo. Nếu không nhờ người Mexico tròn trịa, ăn nói nhẹ nhàng đó, thiệt hại này sẽ không bao giờ được mang ra ánh sáng.

Pulaski khăng khăng, “Có vấn đề gì ư?”

“Không, không. Cậu đúng là quà của Thượng đế đấy, Lính mới.”

“Anh đang nói mỉa.”

“Không, tôi nói thật. Cách tôi nói không phải lúc nào cũng đúng với ý định của tôi. Đó là một cá tính mà tất cả chúng ta nên cảnh giác.”

“Được rồi. Đã hiểu. Nhưng mà nói tôi biết đi. Tôi có gặp rắc rối vì chuyện này không?”

“Cậu có thể gặp bao nhiêu rắc rối khi mà nhiệm vụ của cậu là vì một điều lớn lao hơn?”

Pulaski nhăn nhó. “Anh biết không, Lincoln, cha tôi luôn nói là chúng ta không thể tin kẻ nào trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi.”