Chương 2
Tôi bật dậy trong căn phòng hỏng điều hòa, mồ hôi ướt sũng.
Ánh nắng chói chang mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ không rèm. Một tia sáng xuyên thẳng vào đáy mắt. Đau đầu kinh khủng.
Quệt mồ hôi trên mặt, tôi nhớ lại giấc mơ hôm qua. Một giấc mơ kinh khủng và sống động đến mức khó mà tin nổi đó chỉ là mơ. Tôi đang thả mình trên dòng sông Vltava* thì một người phụ nữ thình lình hiện ra trước mặt...
Ký ức về giấc mơ kia trở lại, kéo theo một ký ức khác vốn mắc kẹt trong một góc tâm trí tôi, như rễ cây ẩn trong lòng đất tối tăm bị lôi ra ánh sáng mặt trời. Ảo giác thật phi thường. Không ngờ nó có thể sống động đến thế. Nhưng dưới ánh sáng ban ngày đang chiếu rọi khắp căn phòng, nỗi sợ hoàn toàn tan biến. Tôi tự thấy xấu hổ vì hôm qua đã sợ đến mức hét váng lên.
Tôi nhìn sang cái kệ gỗ thấp. Đó là nơi đặt chiếc bình miệng rộng. Trong phút chốc, một dự cảm không lành thoáng qua.
Nhưng chỉ là lo lắng vô cớ. Con Ryukin đang tung tăng bơi lội. Ngay từ đầu, sự biến mất của Ryukin chỉ là ảo giác. Nó đang uốn mình lượn một vòng nho nhỏ trong nước.
Tôi mang theo cái bình miệng rộng ra khỏi phòng ngủ.
Ăn uống gì tầm này nữa.
Cánh cửa kính của kệ đặt ti vi mở bung và các đĩa DVD vung vãi khắp phòng. Tất cả tạp chí bị lôi khỏi kệ sách và ném lung tung.
Tôi chỉ ngủ chập chờn. Lại thế nữa à? Hẳn tôi đã xem tạp chí và DVD trong cơn mộng du. Đây không phải lần đầu. Vì không ngủ được buổi đêm nên tôi thường uống thuốc ngủ với rượu rồi lên giường nằm, nhưng khi tỉnh dậy vào buổi sáng thì thấy mình đang nằm ở phòng khách với chai whiskey mà tôi chẳng nhớ là đã uống cạn, hay những vỏ bia rỗng và lon đậu phộng – chắc là đồ nhắm – ngổn ngang sót lại. Nhưng tệ hại như thế này thì là lần đầu.
Tình trạng nhà bếp còn kinh khủng hơn thế. Những ngăn chứa đồ bị mở lung tung, dao nĩa, dụng cụ nấu nướng vứt đầy trên sàn. Chẳng lẽ mình đói bụng nên đã cố nấu nướng gì đó? Tôi vò đầu bứt tóc nhưng chẳng thể nhớ nổi.
Chiếc đĩa ưa thích có vẽ hình quả bí ngòi của Ayu đã vỡ vụn ra từng mảnh. Vừa nhặt những mảnh vỡ vứt đi, tôi vừa nhớ lại quyết tâm tối qua. Đúng là phải đi bệnh viện thôi. Tôi trốn gặp bác sĩ cho đến tận bây giờ vì sợ bị chẩn đoán chính thức. Sợ nhận được thông báo: “Anh bị trầm cảm”. Cũng như sợ phải nghe câu: “Anh có bị trầm cảm gì đâu.
Từ từ nghiêng chiếc bình miệng rộng, đổ nước vào bồn rửa. Kim Ngư Truyện có viết “Đừng thay toàn bộ nước”, nên tôi chỉ đổ nửa bình. Con Ryukin đang vội vã trốn xuống đáy bình. Trông nó khỏe hơn hôm qua nhiều. Không biết có phải tôi tưởng tượng không mà thấy bụng nó phồng hơn hôm qua.
Lấy gì cho nó ăn cho đến khi mình về đây? Tôi nhớ có gói bánh tôm ăn dở, chắc rơi đâu đó góc phòng ăn, nhưng chẳng thấy đâu cả. Giờ chuyện gì xảy ra cũng không khiến tôi ngạc nhiên được nữa. Tôi tìm thấy gói bánh ở hành lang trước phòng tắm.
Nó là đồ ăn cho con cá. Chỉ cần một mẩu vụn sót lại cũng đủ. Nghĩ vậy tôi bèn dốc ngược gói bánh. Đến chút bột gia vị cũng chẳng còn để mà rơi ra. Nhìn vào vỏ bánh, tôi thấy nó sạch nhẵn như thể đã được liếm kỹ vậy.
Làm gì bây giờ. Mua gì đó ở cửa hàng tiện lợi được không nhỉ? Mà kể cả thế thì cá vàng ăn gì. Tôi trở lại phòng ngủ, mở cuốn Kim Ngư Truyện ra.
Cá vàng là loài sành ăn. Mỗi con cá vàng đều có khẩu vị riêng, nhưng món ưa thích không lẫn đi đâu được là mồi sống. Chẳng thấy ghi rõ là gì, giun đỏ, giun chỉ hay rận nước để đổi vị. Những loại đồ đông lạnh khô hoặc thức ăn nhân tạo trên thị trường khá nhàm chán, nhưng lúc cần kíp thì đành dùng tạm. Ăn hai hoặc ba bữa một ngày. Nhưng không như con người, cá vàng có thể chịu được kể cả khi không được cho ăn suốt một tuần.
Giun đỏ là gì? Còn giun chỉ thì không được. Có lẽ nó sẽ ăn vụn bánh mì hoặc vụn bánh ngô. Hôm qua không ngờ nó lại thích bánh tôm đến vậy, chắc món đó có bán ở cửa hàng tiện lợi.
Không biết bao lâu nữa phải đi làm nhỉ, liếc nhìn đồng hồ, tôi đông cứng người.
7:06
Tôi dậy mà không cần báo thức, cứ thế vô thức tỉnh giấc thôi. Dù giao thông có thuận lợi như một phép màu, thì từ đây tới cái công ty mà theo quy định là phải có mặt lúc 8 giờ sáng, cũng mất 45 phút. Chưa kể hôm nay là ngày tập hợp buổi sáng – mỗi tuần một lần.
Thay quần áo trong 3 phút, vơ vội cà vạt và túi xách có dao cạo râu điện, tôi đang cố mở cửa thì nhớ ra đã để con cá vàng cạnh bồn rửa, nên lại quay vào rồi trở ra.
Cái bình miệng rộng được đặt trên hộp giày ở lối vào râm mát nhất trong căn phòng. Tin vào ghi chép trong sách rằng cá vàng có thể không ăn gì suốt một tuần mà vẫn ổn, tôi nói:
“Xin lỗi nhé. Cố kiên nhẫn chút. Khi nào tao về, mày sẽ được ăn bánh tôm. Hứa đấy.”
Tôi liếc nhìn điện thoại lúc rút chìa khóa ra – 7:12. Chết dở. Cánh cửa bị mở ra với lực của một cầu thủ bóng bầu dục lao vào khung thành.
Vì đang vội nên tôi không để ý thấy cái bình miệng rộng phía sau đang phát ra tiếng quẫy nước – “Tõm...
Bài đồng ca bắt đầu vang lên từ tầng phòng kinh doanh.
Giữa dòng luân hồi, vô vàn phép màu xuất hiện ở chính nơi đây
Công việc hằng ngày, cứ tận tâm cống hiến, vì gieo gì gặt nấy
Giúp bạn lan tỏa niềm hạnh phúc tự thân vun đắp Giúp bạn lan tỏa những kỷ niệm tự thân xây dựng Aaa, chúng tôi là công ty thương mại Memorial.
Đó là bài hát của công ty. Âm cao trong đoạn điệp khúc như mũi khoan tù, đâm thẳng vào đầu tôi đau điếng. Trưởng nhóm theo dõi các nhân viên để đảm bảo tất cả đều hát tử tế, nên tôi giả vờ hát, miệng há ra ngậm vào như cá vàng hớp không khí.
Khi bài hát của công ty kết thúc, cả tầng tràn ngập tiếng tụng kinh ảm đạm. Không phải ví von đâu, là tụng kinh thật. Bát Nhã Tâm Kinh. Giám đốc nghe đồng nghiệp bên công ty mẹ bảo cho nhân viên tụng kinh hằng sáng, nên cũng bắt đầu làm theo từ vài năm trước. Loại kinh thay đổi theo tuần, nhưng hầu như không nghe rõ được vì chính miệng giám đốc tụng với chất giọng khàn khàn của mình. Nghe như thể một ban nhạc heavy metal đang ngâm rap vậy.
Khi phần tụng Bát Nhã Tâm Kinh cuối cùng cũng kết thúc, cơn đau ở hai bên thái dương tôi đã lan ra cả đầu. Nhưng đến bây giờ thì nó đã trở thành thông lệ mỗi sáng. Buổi tập hợp sáng thứ Hai sắp bắt đầu. Toàn thể phòng kinh doanh - những người đang phải đứng nghiêm bất động nghe kinh – nối mạng máy tính có ghi sẵn kế hoạch hành động ngày hôm nay lên.
Một người đàn ông đầu trọc mặc Samue* xuất hiện ở phía cuối những dãy bàn xếp thành bốn hàng. Đằng sau là cuộn tranh treo tường. Dòng chữ viết bằng mực tàu bay bướm: “Thủy chí thanh tắc vô ngư.” (Nước quá trong ắt không có cá)
“Chào buổi sáng. Hôm nay tôi muốn nói về định nghĩa của sự thành tâm. Để nâng cao hơn nữa tinh thần của công ty chúng ta – giúp lan tỏa niềm hạnh phúc tự thân vun đắp - mỗi người các bạn hãy khắc ghi trong trái tim mình. Ngày xưa, ở thời của Đức Phật.”
Đó là buổi tập hợp của giám đốc vào thứ Hai hằng tuần. Video được gửi đến từ trụ sở chính ở Nagano.
Dù trong buổi tập hợp qua mạng nào giám đốc cũng mặc Samue, nhưng ông ta không phải nhà sư. Trên ngón tay ông ta lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim to cộ. Ông ta thường xuyên đến chi nhánh Tokyo vì có tình nhân ở đây, nhưng lúc đó thì mặc vest đen. Nếu vào mùa đông thì khoác thêm áo lông thú xịn. Chẳng biết là cháy nắng do chơi gôn hay do cao huyết áp mà khuôn mặt ông đang hướng về phía chúng tôi sạm đen đến tận đỉnh đầu, và cái giọng não nề như thể vẫn đang tiếp tục tụng kinh thì bòn rút hết cả sức lực của người nghe.
“Sự thành tâm không phải là thứ bạn nhận về, mà là thứ bạn cho đi. Đừng chỉ chờ đợi. Hãy nỗ lực, nỗ lực, cho người ta thấy mình nhượng bộ, rồi lại nỗ lực tiếp, nhất định khách hàng sẽ thấu hiểu tấm lòng ta. Tôi tin tưởng vào điều đó. Vậy nên, tuần này chúng ta lại cố gắng hết mình nhé.
Hai mươi phút trôi qua kể từ giờ vào làm thông thường, tôi – và có lẽ cả những nhân viên khác - đã thấy kiệt sức rồi. Nhưng, màn tập hợp buổi sáng vẫn tiếp tục. Tiếp theo là phần chỉ đạo lịch trình hằng ngày của trưởng nhóm.
Mỗi lần trưởng nhóm kinh doanh – cháu trai giám đốc – nhìn tôi ra lệnh, tôi lại gật đầu đáp lễ, rồi cũng quay sang nhìn các nhân viên khác.
Phòng kinh doanh chỉ có một nhóm. Trước đây có hai, nhưng sáu tháng trước đã gộp lại làm một rồi.
“Một giây là 10 yên. Trưởng nhóm xoay cái thân gầy gò lại, hô lớn.
“Một giây là 10 yên. Mười một nhân viên xếp thành hàng dọc, lớn tiếng hô theo.
Dù thật giáo điều, nhưng trưởng nhóm hô lớn câu khẩu hiệu do giám đốc nghĩ ra, và mọi người đồng thanh nhắc lại.
“Bị từ chối, cũng quyết không lùi một bước.
“Bị từ chối, cũng quyết không lùi một bước.
“Đừng bỏ lỡ cơ hội len lỏi vào khoảng trống trong tim khách hàng”
“Đừng bỏ lỡ cơ hội len lỏi vào khoảng trống trong tim khách hàng”
“Sự thành tâm” đi đâu mất rồi?
“Ezawa, hô nhỏ quá đấy.”
Mọi người lặp lại lời mắng mỏ mà trưởng nhóm nhắm tới tôi:
“Ezawa, hô nhỏ quá đấy.”
Không đùa đâu. Mọi người đều rất nghiêm túc. Chỉ thị là “phải nhắc lại những lời giáo huấn”. Nếu không nói, bản thân sẽ là mục tiêu tiếp theo.
Mỗi ngày trưởng nhóm đều lôi một ai đó ra cảnh cáo để “chỉnh lưng” toàn thể nhân viên.
Sắp chạm mốc rồi. Giới hạn chịu đựng của tôi. “Ai đó” kia, cứ hai lần thì một lần là tôi.
“Đến nói to thành tiếng cũng không xong thì mày chẳng được cái tích sự gì. Vô dụng. Rác rưởi. Nghỉ việc đi.”
“Đến nói to thành tiếng cũng không xong thì mày chẳng được cái tích sự gì. Vô dụng. Rác rưởi. Nghỉ việc đi.”
Không chỉ đầu mà bụng tôi cũng bắt đầu đau. Nếu đi bác sĩ có lẽ tôi nên xin làm nội soi dạ dày luôn. Chắc chắn dạ dày tôi đầy ổ viêm loét do căng thẳng thần kinh.
Hồi mới vào, tôi cứ nghĩ vì mình là người mới nên hay bị chỉnh lưng. Nhưng chưa đến một năm kể từ ngày tôi vào làm, đã có bốn người nghỉ và ba người mới vào, nhưng những lời mắng chửi của trưởng nhóm vẫn chỉ hướng về phía tôi. Đành rằng hiệu suất bán hàng của tôi không tốt, nhưng cũng không nằm cuối bảng định mức chỉ tiêu của mỗi cá nhân. Điều này khiến tôi tự hỏi không biết có phải là thù hằn cá nhân hay không.
Cũng như sáng nay, tôi đến muộn 5 phút trong buổi tập hợp kéo dài một tiếng trước giờ làm việc chính thức theo luật bất thành văn của công ty, và bị trút lên đầu những lời phỉ báng thậm tệ trước toàn thể mọi người. Mặc cho những nhân viên cũ khác đến muộn 10 phút cũng chẳng bị mắng câu nào.
“Mày cũng biết rồi đấy: Một giây là 10 yên. Mày đã làm mất 5 phút của công ty. Hãy nghĩ xem 5 phút đấy có thể làm những gì đi”
Điều này tiếp diễn suốt một thời gian dài rồi. Câu “Một giây là 10 yên” là một trong những khẩu hiệu giám đốc nghĩ ra. Chia chỉ tiêu thành tích hằng tháng theo số giờ làm việc thì được khoảng 10 yên. Ở đây tính theo thời gian làm việc thông thường là 8 tiếng mỗi ngày - không kể làm thêm ngoài giờ – điều không tránh khỏi ở công ty thương mại Memorial.
“Một giây là 10 yên thì 5 phút và khoảng 10 giây là bao nhiêu tiền, mày có biết không?” Trưởng nhóm tính nhẩm và quát vào mặt tôi, như thể không tự đưa ra được câu trả lời tức thì. “Tự mình tính thử đi”
Mỗi ngày, vào cuối màn tập hợp buổi sáng, mỗi nhân viên phải thông báo chỉ tiêu ngày hôm nay. Phần này cũng ồn ào như một buổi cổ động vậy. Chỉ hồi đầu tôi mới chú ý đến ánh mắt của những nữ nhân viên trực tại văn phòng. Nỗi xấu hổ chỉ kéo dài một tuần sau khi vào công ty, còn tự trọng thì bị vứt bỏ sau một tháng.
“Hôm nay tôi sẽ kiếm khoảng một triệu.
Tôi vừa cất giọng thì bị trưởng nhóm chỉnh đốn ngay.
“Một triệu không đủ. Mày phải kiếm 1 triệu rưỡi. Nói lại đi”
❖❖❖
9:30. Giờ làm việc chính thức bắt đầu. Mọi người đồng thời bắt đầu T.O. Trưởng nhóm xoay cái thân gầy gò, cất giọng ông ổng như dân thể thao:
“Nhiệt huyết lên. Thể hiện bản lĩnh xem nào. Không buông máy dù chỉ một giây.
T.O là viết tắt của Telephone Operation, tức là bán hàng qua điện thoại. Gần đây tôi cảm thấy cái điện thoại nặng như một cục tạ vậy, phải vận hết sức lực khi nhấc lên.
“Xin chào quý khách, cảm ơn quý khách đã luôn ủng hộ. Tôi đến từ công ty thương mại Memorial. Hôm nay gọi điện để nói chuyện về ban thờ nhà quý khách ạ.
Ngay trước khi bắt đầu sống chung với Ayu, tôi đã vội vàng quyết định vào công ty này – một công ty kinh doanh ban thờ và các dụng cụ thờ cúng. Hồi mới vào công ty, tôi chẳng biết gì về ban thờ tại gia và các đồ thờ cúng, nên không kiếm được lợi nhuận cho công ty. Không đạt chỉ tiêu doanh thu nên ban thứ hai của phòng kinh doanh đã bị giải thể.
“Hiện nay chúng tôi đang cung cấp dịch vụ đặc biệt cho dịp lễ Obon* tháng Bảy..”
Thường thì đến lúc này người ta sẽ đáp “hay quá vừa kịp”, “nhà tôi không có ban thờ”, hoặc là dập máy không nói gì. Tôi đánh dấu “x” vào danh sách, lập tức ấn số tiếp theo. Tay trái vẫn giữ ống nghe.
Gọi là danh sách nhưng thật ra chỉ là sản phẩm cắt xén tổng hợp từ cuốn niên giám điện thoại. Công ty phỏng đoán rằng những người đến giờ vẫn đưa số cố định nhà mình vào niên giám điện thoại là những người đứng tuổi, truyền thống và coi trọng bộ mặt xã hội, nên khả năng có ban thờ tại gia và muốn mua cái khác thay thế sẽ cao hơn, và nhắm đến đối tượng này để tiếp thị, nói đơn giản thì là “súng tôi cũng bắn trúng được vài phát”, tệ lắm cũng kiếm được vài ba khách.
Cửa hàng duy nhất ở Tokyo của công ty thương mại Memorial là “Asakusa Memorial Plaza, đã đóng cửa ba năm trước và không có đại lý để trữ hàng, vì vậy công ty đang áp dụng hình thức bán lẻ không qua của hàng. Lấy chuyện “Không bán qua các cửa hàng nên chúng tôi có thể cung cấp cho quý khách đồ tốt giá rể” để tiếp thị. Hiện tại công ty này chỉ có một chi nhánh ở Tokyo, một trụ sở chính nhỏ hơn nhiều, và một kho phân phối hàng mà thôi. Những sản phẩm được quảng cáo là “bảo vật được chế tác thủ công từ những nguyên vật liệu trong nước” thực chất là gửi nguyên vật liệu sang Trung Quốc và gia công ở các xưởng nội thất Trung Quốc.
“Chào buổi sáng. Tôi gọi điện để xin được giới thiệu tới quý khách những thông tin vô cùng hữu ích về các loại ban thờ và dụng cụ thờ cúng ạ.”
“Chúng tôi đang thực hiện một khảo sát đơn giản về các loại ban thờ, xin quý khách dành cho khoảng 30 giây thôi ạ.”
Trưởng nhóm đi giữa những nhân viên đang gọi điện thoại, vai vác cái muỗng đặc biệt thuộc “bộ sản phẩm viếng mộ – có dịch vụ khắc thêm gia huy bên trên”
“Này, sao miệng không mấp máy gì thế?”; “Đừng bảo làm khảo sát, nói kiểu như xin phép làm điều tra ấy. Bị bên trung tâm hỗ trợ người tiêu dùng soi đấy.” Hắn như một ông sư vác cây gậy thiền đi canh chừng những hàng người đang tọa thiền.
“Đã bảo không được buông máy cơ mà, bị ngu hả?”
Không được phép bỏ ống nghe ra khỏi tai. Việc sử dụng cùi chỏ cũng bị cấm nốt, nếu muốn ngắt điện thoại thì phải dùng tay phải đẩy giá gác ống nghe. Người đang bị mắng là trưởng nhóm ban thứ hai ngày trước, giờ đã bị giáng xuống thành nhân viên quèn, và là mục tiêu thứ hai sau tôi. Anh ta mới 34 tuổi, nhưng là người lớn tuổi nhất sau trưởng nhóm và trưởng phòng.
Đến cuộc gọi thứ mười mấy thì có người lớn tuổi nghe máy. Giọng một bà lão lịch sự chào lại tôi. Mãi mới gặp vận.
“Tôi là người thực hiện điều tra về ban thờ ạ. Xin bác vui lòng hợp tác. Không biết ban thờ nhà mình mua từ bao lâu rồi ạ?”
Một khoảng im lặng để suy nghĩ. Kể cả không phải người đã có tuổi thì cũng khó mà trả lời ngay lập tức.
“Có lẽ cũng lâu lắm rồi. Tôi chừa thời gian giả vờ ghi chép lại rồi tiếp tục nói. “Lúc mở cửa tủ thờ, bác có thấy tiếng rít không ạ? Kiểu tiếng cọt kẹt hay kin kít gì đó?”
Phần lớn mọi cánh cửa đều phát ra một tiếng động gì đó khi mở, hỏi dồn dập như vậy là để ám chỉ rằng vấn đề nghiêm trọng. Tôi vốn không giỏi ăn nói, ở công ty trước cũng làm sale, nhưng chỉ cần chăm sóc khách hàng thân thiết của công ty, vậy mà được một thời gian rồi cũng bị bảo không phù hợp với công việc.
Nhưng bây giờ tôi đã có thể dùng những mánh khóe tiếp thị, nói chuyện dẻo quẹo một cách tự nhiên như hít thở. Lương tâm đã bị quẳng ra đường sau khi vào công ty được hai tuần.
“Vậy chắc cũng đến lúc cần sửa sang lại rồi bác nhỉ. Cháu giới thiệu hơi muộn, cháu là Ezawa của công ty thương mại Memorial. Sao bác không thử đặt dịch vụ bảo dưỡng ban thờ một lần ạ. Vâng, là tu sửa lại ban thờ, gọi là bảo dưỡng đấy ạ.
Công ty thương mại Memorial có “dịch vụ bảo dưỡng”, nhưng nhân viên điều đi không phải nhân viên chuyên môn bảo dưỡng, mà là nhân viên bán hàng. Chính là tôi. Nếu bảo là “miễn phí, người ta sẽ nghi ngờ, nên dịch vụ này được đặt một mức giá thấp. Trong lúc lau dọn bằng dung dịch đặc biệt để lau đồ dát vàng và hút bụi bằng máy hút bụi cầm tay, nhân viên sẽ nói với khách “nó xuống cấp quá rồi bác nhỉ, hoặc “bác xem tấm nệm bọc này này, hoa văn in nổi đẹp quá, không biết ở đâu bán nhỉ (chính công ty tôi), và cứ gợi gợi chuyện kiểu vậy, để hướng đến việc mua đồ thay thế. Những ban thờ được đem đi “hóa vàng một cách cẩn thận và trang trọng” sẽ được gửi sang Trung Quốc để tái chế.
Bà lão ở đầu dây bên kia im lặng. Khi đã có tuổi, điều bạn không thể không nghĩ đến là “mua đồ thay thế làm gì khi chẳng biết còn sống được bao lâu?
“Ban thờ là thứ vô cùng quan trọng, được cha mẹ truyền lại cho đời con cháu. Nếu bác thay mới bây giờ thì đến thời con cháu bác cũng… ”
Đột nhiên, giọng nói trên điện thoại thay đổi. Giọng một người đàn ông trung niên hung hãn vang lên.
“Mày là ai?”
Tệ rồi. Tôi muốn dập máy luôn, nhưng nếu điện thoại có hiển thị số thì có thể dẫn đến rắc rối to. Tôi không còn cách nào khác, đành phải nói tên công ty ra.
“Mày định làm gì với một bà lão bị lẫn rồi hả? Định lừa đảo người cao tuổi à?”
“Không, anh hiểu nhầm rồi. Công ty chúng tôi không phải loại công ty đó... Tôi chưa kịp nói hết câu.
Bụp. Tiếng dập điện thoại, dù có nghe hàng trăm hàng nghìn lần rồi vẫn cảm thấy đau nhói như bị dao cứa.
Tôi lén xoa bóp cánh tay phải luôn cầm điện thoại, không được phép hạ xuống và tiếp tục gọi, tiếp tục nói. Coi bản thân mình như một cái máy ghi âm - phát thanh không cảm xúc.
Dựng nên một rào chắn vô hình giữa bản thân và thế giới bên ngoài, để những ác cảm của đối phương - thường là sự bực bội hay thậm chí tức giận – không len lỏi vào trái tim mình.
Chừng nào giữ vững được hàng phòng ngự của bản thân, bạn sẽ không bị bầm giập, dù bị dập điện thoại phũ phàng. Đỡ đau hơn, dù chỉ một chút.
Sau khi gọi điện bán hàng liên tục đến tận trưa, tôi lại lập tức ra ngoài làm việc. Không có thời gian nghỉ trưa. “Ăn trưa á? Đạt đủ chỉ tiêu doanh số đi đã rồi hẵng nghĩ đến chuyện xa xỉ như ăn uống”
Tôi viết kế hoạch dự tính lên bảng trắng.
"W3 → Unohara o□ "
W3 là mã vùng phụ trách. o □ là ký hiệu giản lược của từ “nghĩa trang” Các từ “bàn thờ” hay “dụng cụ thờ cúng” là những Hán tự nhiều nét, và vì công ty có châm ngôn “Một giây là 10 yên”, nên tất cả những Hán tự phức tạp đều được giản lược đi để viết cho nhanh. Từ “linh” (trong “linh viên” – tức “nghĩa trang”) khá thông dụng, được viết tắt là o. Nhân tiện thì “bàn thờ” viết tắt là D, đồ thờ cúng là G. Ví dụ, câu “Bàn thờ cao cấp đi kèm các dụng cụ thờ cúng và tượng Phật, với ô thoáng kiểu Kyoto sơn son thiếp vàng sản phẩm hoàn thiện” được viết như sau: “UN/KP仕/京R/ Z+G-SD".
Khi mới vào công ty, tôi chẳng hiểu gì hết, phải tự kẻ bảng chuyển ngữ. Đến bây giờ vẫn phải dùng cái bảng ấy vì có những thứ tôi không thể nhớ hết.
Trong hai tháng kể từ khi vào công ty, tôi bị bắt gọi điện thoại bán hàng suốt cả ngày. Từ sáng đến tối. Với sự “động viên” là “sáng không bán cho vợ được thì tối đến bán cho chồng”, tôi phải làm đến 8 giờ 9 phút tối, đến tận khi gọi điện mà bị người ta quát vào mặt: “Có biết mấy giờ rồi không?”.
Vậy nên lần đầu tiên được ra ngoài làm việc, tôi cảm thấy như đã hoàn thành bản án và được ra tù vậy. Những tiếng ngắt máy như cứa vào tim, tiếng điện thoại dập mạnh đến điếc cả tai, những giọng nói đầy cảnh giác, khó chịu, nghi ngờ, ghê tởm, chửi thề, khinh thường hay lên mặt thuyết giáo. Nếu liên tục bị trút lên đầu những sự chối bỏ hoàn toàn ấy, ác cảm của đối phương sẽ dần dần tích tụ trong bạn như khí metan, cho đến khi cơ thể bạn như muốn nổ tung.
Tuy nhiên, “ra ngoài làm việc là được giải phóng” chỉ là ý nghĩ ban đầu. Mặt đối mặt, thấy rõ biểu cảm của đối phương khi bị trút lên những lời cay nghiệt sẽ khiến bạn đau đớn gấp vạn lần nghe qua điện thoại.
Hơn nữa, làm gì có chuyện được tự do. Luôn có điện thoại hay email từ phía trưởng nhóm gửi đến. Vị trí của bạn luôn bị theo dõi bởi GPS. Trên điện thoại thông minh dùng khi công tác có gắn ứng dụng quản lý hiện diện.
Chỉ có thể nghỉ ngơi đôi chút khi lên tàu đến khu vực phụ trách. Khu vực hôm nay nằm giữa nhà và chỗ làm, nên khoảng thời gian tự do tôi có được chỉ vỏn vẹn tầm 20 phút. Tôi ngồi xuống ghế, vừa ăn gói đồ ăn trưa mang theo vừa lấy điện thoại cá nhân ra. Để tìm hiểu về điều đã để bụng từ sáng nay. Tôi gõ “Trang phục Trung Hoa ngày xưa” vào ô tìm kiếm.
Những hình ảnh đúng như dự đoán của tôi hiện ra. Chúng khá giống kimono, với ống tay áo và vạt áo dài hơn nhiều, xòe rộng trông vô cùng hào nhoáng, rất giống với bộ đồ người phụ nữ trong ảo giác của tôi mặc.
Thôi đúng rồi. Là ảnh hưởng từ cuốn sách Kim Ngư Truyện kia. Ở đầu sách có câu từa tựa như: “Lịch sử cá vàng bắt nguồn từ Trung Hoa, khoảng 1.700 năm về trước”. Vì thông tin đó đi vào não nên mới xuất hiện ảo giác kia. Nhất định đây cũng chính là lý do tôi có giấc mơ thật đến bất ngờ ấy.
Tôi cũng thử đọc dòng thông tin về bộ trang phục màu đỏ giống của người phụ nữ trong ảo giác. “Ở Trung Hoa ngày xưa, đỏ là màu đem lại điềm lành, nên thường được dùng làm màu trang phục mặc vào các dịp trang trọng” Ô kinh thật. Tôi có giấc mơ mang điềm báo tương lai chăng?
Cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có được lời giải thích khá hợp lý, tôi dựa lưng vào thành ghế và thưởng thức gói đồ ăn trưa mang vị bơ lạc. Những ngày này ăn gì tôi cũng chẳng cảm nhận được hương vị, chỉ trừ mỗi món bơ lạc.
Có sẵn một danh sách những hộ gia đình có tang gần đây để chào bán hàng tại gia. Danh sách này được lập dựa trên thông tin từ báo chí, các công ty tang lễ, cửa hàng bán hoa, cửa hàng bán vòng hoa phúng điếu, nhà hàng phục vụ cơm hộp, cửa hàng bán quà đáp lễ cho khách đến phúng điếu, bệnh viện đa khoa và đủ mọi kênh thông tin khác.
Người ta mua sắm và thay thế ban thờ nhiều nhất là sau đám tang. Càng đến sớm thì cơ hội bán được hàng càng cao. Những công ty khác hoạt động trong cùng lĩnh vực cũng biết điều này và luôn luôn điều tra, nên nếu đến muộn sẽ tụt lại phía sau.
Bấm chuông, khi chủ nhà đi ra, chỉ nói với họ mà không nói tên mình, cúi đầu bảo “Cho tôi xin một nén nhang”. Làm vậy sẽ gây bối rối cho chủ nhà, nhưng khả năng cao là bạn sẽ được vào trong.
Khi ngồi trước bàn thờ thắp nén nhang, hãy xem tuổi thọ và mức giá của sản phẩm này. Lúc này, nếu bạn tụng những bài kinh đã được đào tạo thì hảo cảm của chủ nhà sẽ tăng – nhưng đó là khi chủ nhà là người lớn tuổi.
Tôi thường lúng túng ở đoạn này, và khi được hỏi câu hỏi rất đỗi bình thường trong tình huống này là “Nhân tiện cho hỏi anh là người quen bên nào ấy nhỉ?”, thì dạ dày tôi xoắn cả lại, dịch vị như ngừng tiết ra.
Khi tôi cố gắng không để lộ khát khao chạy trốn, đưa danh thiếp, danh mục sản phẩm cùng quà tặng mẫu (đợt này là cây quạt tròn) ra, thì thái độ của khách hàng tiềm năng - người đang bưng trà ra mời hay gì đó – ngay lập tức thay đổi hoàn toàn.
“Vừa đúng lúc nhỉ?”
“Không tốn thời gian của nhà mình đâu ạ. Cho phép tôi được nói chuyện cùng nhà mình một chút thôi.”
Tôi có thể thấy ánh nhìn khinh bỉ và kinh tởm đâm xuyên qua lưng mình khi ngồi xuống ngay ngắn và lật quyển danh mục sản phẩm ra. Gần như có thể cảm thấy đau. Để bảo vệ trái tim mình, tôi dựng một rào chắn bao quanh cơ thể. Bỏ con người thật của mình vào một góc nhỏ như chiếc bình miệng rộng và trở thành một người khác.
“Hiện tại chúng tôi đang có chiến dịch quảng bá nên đây là cơ hội mua được giá tốt ạ.”
“Đúng lúc quá nhỉ.”
“Đây là những sản phẩm bán chạy của công ty chúng tôi.”
Tôi cứ nói những lời rỗng tuếch chẳng chạm được đến tai đối phương. Cho đến khi người ta đổi từ “Anh đi về cho” thành “Đủ rồi đấy!”, hay thậm chí là “Tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Chỉ sau ba nhà, rào chắn của tôi đã bị bào mòn, rạn nứt, vụn vỡ. Tôi muốn chạy trốn khỏi thế giới này.
Thế giới này. Không phải chỉ “ngành công nghiệp này”, mà theo đúng nghĩa đen của cụm từ đó - tôi muốn chạy trốn khỏi cái thế giới này – cái cuộc sống này.
Nhờ bước chân vào ngành công nghiệp này mà tôi đã biết được điều gì đang chờ đón mình sau khi chết. Không có thiên đường, không có địa ngục, cũng chẳng có cõi âm. Thứ tồn tại duy nhất có lẽ là hư không. Tôi chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì lạ liên quan đến linh hồn người chết cả.
Vì vậy tôi cũng không tin vào ma quỷ âm hồn. Nếu chúng thực sự tồn tại, thì không biết có bao nhiêu âm hồn đang nguyền rủa tôi vì liên tục làm cái trò bán hàng đầy báng bổ này rồi nhỉ? Trưởng nhóm – người đã làm ở công ty 12 năm và luôn tự hào đã chào hàng hơn 50.000 người (hẳn là bốc phét lên) – thì phải có lượng âm hồn bám theo nhiều đủ lấp kín mọi chỗ ngồi của sân vận động Koshien. Còn giám đốc thì hẳn đã bị nguyền rủa đến chết không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ.
Vận hết sức lực lết đến địa chỉ tiếp theo, giữa đường tôi bắt gặp biển chỉ dẫn đến đám tang. Vì tính chất công việc, tôi biết rằng ở hướng chỉ không hề có SJ (nhà tang lễ) nào. Hẳn là tang lễ tổ chức tại gia. Gần đây phong tục tổ chức tang lễ tại gia đang được nhìn nhận lại và dần dần phổ biến hơn.
Mò vào nơi tổ chức tang lễ là quân át chủ bài của những người bán ban thờ. Đến chào hàng trong nhà tang lễ đầy khách đến viếng và có bảo vệ canh gác chặt chẽ rất khó, nhưng nếu là tang lễ tổ chức tại gia thì dễ vào hơn nhiều. Đã gần 4 giờ chiều, công đoạn hỏa táng đã hoàn thành, và ngày đầu tiên trong chuỗi bảy ngày để tang đã bắt đầu hoặc kết thúc rồi. Hơn nữa, đây là thông tin quý báu không có trong danh sách nhà có người mất. Phía công ty cũng “khuyến khích”: “Hãy coi danh sách nhà có tang như một tấm bản đồ kho báu. Phải nhanh chóng tiến công trước các công ty khác.
Nói vậy nhưng đến chào hàng trong tang lễ là điều khó khăn nhất. Tôi không nghĩ mình có khả năng ký được cái hợp đồng nào, và thực tế là trong suốt tám tháng qua chưa từng thành công lấy một lần, trưởng nhóm nói, “Khách hàng mà mất bình tĩnh thì tỷ lệ thành công cao. Sau khi đã bỏ ra hàng triệu yên chi phí tang lễ, họ sẽ nghĩ một cái ban thờ cao cấp giá 500.000, 600.000 yên là rẻ rồi. Cũng giống như tâm lý mua đồ đắt tiền lúc đi du lịch nước ngoài ấy. Nếu có thêm tí rượu vào thì càng dễ. Như tao này, tao nhảy vào buổi tiệc sau đám tang, hầu rượu làm trò cho khách cười rồi khóc, nhờ vậy mà nhiều lần bán được BT/ Mikage N/ Z + G - SD rồi đấy.
Dù cái chỉ tiêu doanh số 1,5 triệu là bất khả thi, nhưng nếu có thể ký được một cái hợp đồng mua bán đồ thờ cúng thì cũng được tầm một nửa, 7-8 trăm gì đó. Tôi lê đôi chân nặng trĩu hướng về phía tấm bảng ghi “Gia đình Suzuki”.
Ra khỏi cổng, tôi phủi muối trên vai. Chẳng phải lần đầu tiên tôi bị ném muối đuổi đi như đuổi tà. Không sao, tôi lúc đi làm không phải là con người thật của tôi. Đi tiếp thôi.
Tiếp theo là “bẫy” khách mua hàng tại nghĩa trang – hoạt động mà công ty đang đẩy mạnh vào đợt này.
Mùa hè, vào những ngày trong tuần, một phương thức bán hàng là phân phát miễn phí quạt giấy cho vô số người đến viếng mộ buổi chiều để họ hứng thú với danh mục sản phẩm dùng khi đi viếng mộ, rồi cuối cùng dẫn dắt họ mua ban thờ. Trưởng nhóm phân cho tôi phụ trách khu vực nghĩa trang Unohara. Có vẻ như hắn cố tình phân khu vực này để bắt nạt tôi, vì đó là một nghĩa trang nhỏ xíu chẳng trông mong đạt được kết quả gì, nhưng nếu không bán được một sản phẩm viếng mộ nào thì tôi sẽ phải đi lòng vòng khắp nghĩa trang cả thứ Bảy, Chủ nhật để cố mà chào hàng.
Nhưng chưa đi được mấy thì chân tôi đã cứng đờ ra. Vì những lời của người chủ tang gia khi nãy đã hằn trong tâm trí tôi.
“Người ta chết rồi đấy. Mày kiếm ăn trên nỗi bất hạnh của người khác thế mà được à?”
Nỗi đau gây ra bởi những lời như kim đâm vào tim suốt một ngày trời giờ đồng loạt trỗi dậy. Hôm nay đây, trái tim tôi lại thủng lỗ chỗ bởi vô vàn mũi kim, đôi khi có cả những lưỡi dao bén ngót, đâm xuyên qua lớp rào chắn mong manh yếu ớt.
Tôi ngồi xuống con thú nhún hình gấu trúc ở một sân chơi cho trẻ em không hiển thị trên GPS, buông một tiếng thở dài. Một tiếng thở thật nông có lẽ vì không khí đã thoát hết ra qua những lỗ thủng trong tim. Tôi cần một thứ gì đó để lấp những lỗ thủng ấy nhưng đã đánh mất thứ đó từ lâu rồi. Từ khi không còn Ayu ở bên. Hoặc có lẽ từ khi Ayu vẫn còn ở bên.
Tới giới hạn rồi.
Tất nhiên tôi muốn bỏ việc, nhưng không biết sau đó có kiếm được công việc khác không. Tôi vào được công ty này sau bốn tháng ròng rã đến Hello Work. Chẳng phải công ty tốt đẹp gì nhưng mức lương cơ bản không đến nỗi quá tệ. Nếu như không được duyệt chỗ làm việc tiếp theo thì sao?
Tôi không có họ hàng để có thể nhờ vả, dựa dẫm. Tưởng tượng nghỉ việc thì chỉ có ra tạm trú ở quán cafe Internet. Thành kẻ vô gia cư. Những từ đó cứ chập chờn trong đầu tôi.
Chứng đau nửa đầu thường xuyên ghé thăm vào tầm chiều tối lại ập đến.
Tôi muốn biến mất khỏi thế giới này.
Dù sao thì tôi cũng chẳng có nơi để trở về hay lý do để trở về.
Nghĩ đến đây, tự dưng có một ánh lửa lóe lên trong tim tôi. Một ánh lửa nhỏ đỏ rực.
À, tôi phải về.
Hello Work là cơ quan chính phủ hỗ trợ người tìm việc làm và doanh nghiệp có nhu cầu tuyển dụng của Nhật Bản.
Đúng rồi, tôi có việc phải làm. Là thay nước cho con cá vàng.
Và cho nó ăn. Vừa nghĩ tới đây là tôi đứng ngồi không yên. Một sự thôi thúc không cưỡng lại được như cảm giác đói dữ dội hay tự dưng mắc tiểu ấy. Như thể chính bản thân tôi đang đói rã ruột. Phải cho nó ăn càng sớm càng tốt.
Một giờ sau, tôi đi qua cửa soát vé ga tàu gần nhà mình nhất. Tôi đã đến nghĩa trang Unohara. Đúng như dự liệu, gần như chẳng gặp được ai để mà bán hàng.
Tôi giấu điện thoại của mình vào lư hương trên bia mộ cuối nghĩa trang. Dự báo thời tiết nói không mưa, nhưng để đề phòng tôi vẫn bọc điện thoại vào túi ni lông lấy từ cửa hàng tiện lợi. Ở cửa hàng tiện lợi ấy tôi đã mua bánh tôm. Trường hợp tệ nhất không mua được thức ăn cho cá vàng thì nó là đồ thay thế.
Ngay sau khi giấu điện thoại, tôi nhắn trưởng nhóm “Unohara on CS”. Đi một chiều về nhà mất ít hơn 30 phút. Tôi sẽ trở lại trước khi trời tối. Nếu có liên lạc từ phía công ty, chỉ cần bảo là đang tiếp khách dở.
Rời ga, tôi chạy một mạch về nhà. Gần như chạy thục mạng. Trừ lúc sắp trễ làm, lâu lắm rồi tôi mới chạy. Đầu tiên là chạy đến tiệm thú cảnh trên đường về nhà.
“Tôi... muốn... nuôi... cá... vàng”
Ông chủ tiệm râu ria xồm xoàm, đầu quấn khăn bandana tròn mắt nhìn tôi xông vào cửa hàng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như vừa tắm, thở hổn hển nói không ra hơi.
“Cho tôi mua một cái bể cá và những thứ cần thiết tối thiểu”
“Cần – thiết – tối – thiểu.” Chủ tiệm lặp đi lời tôi với vẻ khó chịu. Không phải khó chịu việc tôi mua đồ ở cửa hàng mà là thái độ của tôi với việc nuôi dưỡng một sinh vật. “Liệu anh có định chăm sóc nó một cách tử tế không?”
“À, có chứ, tất nhiên. Chuyện là giờ tôi chỉ định nuôi một con thôi”
“Gì chứ. Có nhiều cá đẹp lắm này. Người mới nuôi lần đầu thì chọn cá vàng Nhật cho dễ. Hay chọn cá vàng ba đuôi Nhật Bản nhé? Gọi là cá vàng Nhật, nhưng thật ra xuất xứ từ Trung Quốc, gần với giống cá vàng thủy tổ nhất đấy.
Chủ tiệm nói rồi chỉ về phía bể nước cạnh quầy thu ngân. Bơi lội trong bể chứa cá vàng ấy là những con cá dáng thuôn giống nhau. Chỉ có phần đuôi chia làm ba là hơi khác biệt.
“Không cần đâu. Tôi đã có rồi”
“À, vớt cá ở lễ hội hôm qua chứ gì. Nhân tiện nói luôn, con cá vàng đó yếu đi do bị di chuyển đấy, nên nếu không cẩn thận thì nó chết ngay. Chẳng hiểu chủ tiệm đang độc thoại hay nói chuyện với tôi, nhưng ông vừa nói vừa len ra phía sau cửa tiệm mà không va đụng vào đâu, lôi ra một bể cá nhỏ.
“Còn cần gì nữa không nhỉ?”
“Tất cả ở đây rồi.
Nhìn kỹ lại, trong cái bể cá đầy những hộp và gói nhỏ. Trông như một bộ sản phẩm chăm nuôi cá dành cho người mới bắt đầu.
“Thế còn thức ăn?”
“Thức ăn cũng ở đây rồi.
Theo lời chủ quán thì lần đầu tiên sau nhiều năm mới có gian hàng vớt cá vàng buổi tối ở lễ hội mùa hè tổ chức tại đền thờ, nên bộ sản phẩm này bán được nhiều lắm. Bể cá nhựa loại rẻ tiền đã bán hết sạch rồi, cái bể này dù làm bằng kính đắt tiền, nhưng chỉ lấy giá 2.000 yên thôi.
Chẳng có gì phải lo lắng. Con Ryukin trông vẫn khỏe mạnh. Vẫy bộ vây dài thướt tha, nó bơi vòng quanh cột nước.
Trước khi chuẩn bị bể cá, tôi thay khoảng 1/3 nước trong cái bình miệng rộng bằng nước Hinata, và rắc chút thức ăn trong gói nhỏ đồ ăn mẫu vào. Những mẩu thức ăn cho cá nhỏ xíu, trông như ráy tai. Con cá vàng thậm chí không thèm ngó tới thứ đồ ăn đó. Sao vậy nhỉ Tôi đã phải vội vàng chạy về mà, chẳng lẽ nó không đói?
Đáy bể được rải một lớp đá nhỏ cỡ hạt gạo, gọi là “cát rải đáy bể”. Đúng như tôi nghĩ, người ta không cho cỏ nước vào bộ sản phẩm này, nên tôi lại đặt bụi cỏ nước trông như tóc người quấn quanh hòn đá, kỳ quái nhưng là cây thật vào bể.
Khi đổ dung dịch tẩy cặn vào nước đến mức đầy khoảng 8 phần, rồi bật máy bơm kèm màng lọc lên, thì máy bắt đầu tạo bọt, trông khá ổn. Theo hướng dẫn, những bọt khí này hòa ôxy trong không khí vào nước.
Vậy là xong. Khi dung dịch tẩy cặn đã hòa vào nước, tôi nghĩ nên đặt tên gì cho con cá vàng bây giờ nhỉ? Cá vàng là kingyo (tiếng Nhật), hay đặt là Kin? Nếu đặt tên, trở nên gắn bó với nó thì khi nó chết sẽ đau lòng lắm, hay là thôi? Không, cứ gọi nó là Yasukawa để thi thoảng “giận cá chém thớt” đi. Yasukawa là họ của trưởng nhóm. Hay đặt là Ayu? Không, không được. Mà nó là con đực hay con cái nhỉ? Phải xem thử trong Kim Ngư Truyện mới được.
[Sự khác biệt giữa con đực và con cái]
Người nghiệp dư tất nhiên sẽ khó phân biệt được cá vàng đực và cá vàng cái, kể cả khi chúng là con trưởng thành. Cách đầu tiên để phân biệt là quan sát kỹ lỗ sinh dục, tức phần hậu môn gần gốc vây đuôi. Lỗ sinh dục của con đực hình elip, nhỏ hẹp, còn của con cái lớn hơn, gần như có dạng hình tròn và nhô ra.
Lỗ sinh dục? Có thứ đó sao? Tôi nhìn chằm chằm con cá vàng đang bơi trong chiếc bình miệng rộng. Khi đang cố gắng nhìn vào phần hậu môn từ góc chéo bên dưới thì nó đột ngột quay lại. Quay ngoắt đầu về hướng ngược lại và bơi đi. Trông nó như cũng biết xấu hổ giống người vậy, buồn cười ghê. Tôi giả vờ nhìn từ trên cao, nhẹ nhàng nâng cái bình lên để lén nhìn từ dưới đáy, nó lắc đầu như thể phản đối rồi lặn xuống.
Tự nhiên từ “Ryu” hiện lên trong đầu tôi. Dù là đực hay cái, thì nó là cá vàng Ryukin, nên tôi sẽ gọi nó là “Ryu”. Ừ, được đấy. Chốt thế đi.
“Được rồi, Ryu. Giờ chuyển sang nơi ở mới nhé”
Để bể cá trên bồn rửa bát trông thật chán đời nên tôi đặt lên bàn ăn, vị trí thích hợp để chuyển nhà cho nó, rồi tôi ngồi xuống phía trước.
“Khoan, đợi chút!”
Bê cái bình miệng rộng bên cạnh lên, tôi nghiêng bình chầm chậm để không làm con cá vàng cảm thấy khó chịu...
Ơ hay?
Không có con cá vàng nào cả.
Tôi mơ hồ nhìn cái bình chỉ có nước, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Tong...
... Tong tong...
Tong...
Có tiếng nước nhỏ giọt.
Từ phía sau. Tôi cố xoay đầu nhưng không quay lại được. Não bộ theo bản năng đã cảm nhận được mối nguy hiểm và gửi tín hiệu đến các cơ ở cổ, khiến chúng từ chối chuyển động bất chấp ý muốn của tôi.
Tong...
Gáy tôi lành lạnh. Có giọt nước nhỏ xuống. Dejavu à? Như thể tôi đã từng có trải nghiệm này trước đây không lâu. À phải rồi, trong giấc mơ hôm qua.
Nhưng có thứ gì đó đặt lên vai tôi. Thứ gì đó lạnh và ẩm ướt. Khớp cổ đã cứng đơ lại rồi nên tôi liếc ngang để xem đó là thứ gì.
Ồ, là vỏ ngao anh đào. Đó là thứ đầu tiên tôi nghĩ đến vì trí não tôi đang cố trốn tránh thực tại. Đó là bộ móng tay trông giống như vỏ ngao anh đào. Trên vai tôi là những ngón tay thuôn dài trăng trắng với móng tay màu hồng nhạt.
Ôi trời, ảo giác lại bắt đầu rồi.
Bàn tay ảo giác lay vai tôi. Tôi đờ đẫn nhìn ra xa, để mặc cho cơ thể lắc qua lắc lại theo nhịp lay. Trong đầu thầm lặp lại bài hát Dòng sông Moldau.
Dòng sông tưới mát Bohemia
Dòng chảy màu mỡ Moldau.
Tôi nghe thấy một giọng nói. “Đợi mãi đấy.”
Rõ rành rành đó không phải là giọng tôi vô ý bật ra khi độc thoại với chính mình. Đó là giọng nữ, nghe như của một cô gái trẻ, nhưng cũng như một bà già hơn trăm tuổi.
“Ta đã đợi rất lâu rồi đấy.”
Ảo giác sống động thật. Đến hơi thở phả vào gáy tôi cũng cảm giác rất chân thật. Tôi quyết định hát to đoạn điệp khúc.
“Ánh sáng lấp lánh nhảy múa trên dòng nước dịu êm chảy qua thảo nguyên.”
“Ồn quá.”
Bộp... Một lực tác động chạy dọc phía sau đầu. Một cú đánh như thể được gây ra bởi một cái khăn ướt gấp lại, hoặc ống tay áo của bộ y phục Trung Hoa cổ sũng nước. Lúc quệt nước đi, tôi ngả về phía trước và đập trán vào góc bể cá.
“Đau quá đấy”
Tôi vô thức ngoảnh lại nhìn. Đó là phản xạ sinh lý nhanh hơn tốc độ xử lý thông tin của não bộ, như khi ta xì mũi ra giấy rồi mở ra nhìn vậy.
Ngay phía sau tôi chính là người phụ nữ trong ảo giác và giấc mơ hôm qua. Cổ ta đang ngồi trên sàn, với vạt váy bộ y phục Trung Hoa cổ quét đất. Có lẽ vì bộ trang phục đỏ rực quá mức ấy mà trông cô ta mặt mũi trắng nhợt, còn tóc thì đen nhánh.
Vừa liếc nhìn khuôn mặt người phụ nữ ấy, tôi đã quên cả sợ hãi. Đôi mắt đen với hàng mi dài. Chiếc mũi cao nho nhỏ. Bờ môi có hình dạng như cánh hoa. Tôi chẳng thể tạo ra nổi ảo giác như vậy với trí tưởng tượng của mình. Nếu đây là âm hồn thì liệu có thể cất giọng nói thế này?
“Nhanh nào!”
Giọng giục giã như tiếng gõ cửa nhà vệ sinh lúc “có nhu cầu khẩn cấp”.
"Ơ?"
“Cái túi.”
“Cái túi?”
“Màu đỏ, có tôm... giòn giòn.”
“À, liệu có phải là... bánh tôm?”
Tôi vừa lấy ra gói bánh tôm từ trong chiếc túi đặt trên ghế sofa, người phụ nữ ấy liền giật lấy.
Cô ta dùng cả hai tay xé, cố mở gói bánh. Hàm răng trắng hé lộ sau bờ môi như cánh hoa đào, sau một lúc loay hoay cố gắng, cô ta ném trả cho tôi.
“Mở đi” Tôi nghĩ cô ta đã nói vậy.
Người phụ nữ nhón lấy một que bánh tôm bằng ngón cái và ngón trỏ, giơ lên trước mặt nhìn chăm chăm, nheo mũi có vẻ nghi ngờ một lúc.
Cô ta cho một miếng bánh tôm lên môi – lúc này bờ môi cô đã chúm chím lại như nụ hoa – rồi bắt đầu cắn. Cằm cô ta cử động từng chút từng chút. Trông cách ăn như một con vật nhỏ vậy. Người phụ nữ này, dù vẻ ngoài có hơi lập dị, nhưng có vẻ là một người phụ nữ thật sự.
“Cô là ai? Tại sao lại ở đây?” Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên, hỏi cô ta như thể đã quen biết từ trước.
Có khi nào tôi quên khóa cửa? Không, chắc chắn là đã khóa rồi. Hay cô ta đã đánh một chùm chìa khóa tổng nhỉ. Cô ta là kẻ bám đuôi biến thái sao? Mà bám đuôi tôi á? Hay là một người thích cosplay đầu óc hơi hâm hâm?
“Ngươi đưa ta về đây.”
“Hả?”
“Chính ngươi đã câu được ta còn gì”
“Câu”? Nhờ có ông nên tôi biết đó là cách nói kiểu cổ, ám chỉ việc tán tỉnh gạ gẫm phụ nữ. Ây dà, là thế sao.
“Có lẽ nào, lúc say rượu, tôi đã..” Ở chỗ đền thờ sao? Tôi nhìn lại thật kỹ gương mặt cô ta.
Chắc chắn là người phụ nữ xuất hiện đêm qua, nhưng tôi vắt óc suy nghĩ đến mấy cũng không nhớ nổi đã từng gặp cô ta.
“Có phải tôi đã ‘thả thính cô?”
“Thả thính.”
“Ừ, kiểu như trao đổi thông tin liên lạc.
“Buồn...”
“À, có phải tôi đã mời cô về phòng này?” Không thể tin nổi. Tôi lại đi tán tỉnh gạ gẫm phụ nữ. Cái lần gặp lại Ayu sau ở buổi họp lớp, chỉ mời cô ấy đi ăn riêng hai người thôi mà tim tôi đã đập thình thịch như muốn vỡ tung.
“Nếu là vậy thì tôi vô cùng xin lỗi. Lúc đó say quá.. tôi không có ý gì đâu, chuyện này.”
“Nói cho rõ ràng đi. Ngươi nói ngôn ngữ đất nước này còn tệ hơn cả ta đấy”
“Cô là người nước ngoài?”
Nói mới thấy đúng là ngữ điệu của cô ta hơi giống người nước ngoài. Hơn nữa cách nói chuyện lại theo kiểu cổ. Như thể cô ta học cách nói tiếng Nhật từ người già vậy.
“Cô từ đâu đến?”
“Đến giờ mà ngươi vẫn chưa biết?”
Người phụ nữ chỉ về phía chiếc bình miệng rộng. Đó là một trò đùa chẳng buồn cười chút nào nhưng tôi quyết định cười hùa. Lý do tôi cứ cười lớn, cười sằng sặc, là vì muốn chặn lại những dự cảm chẳng lành len lỏi trồi ra từ sâu trong tâm trí.
“Ồn ào quá.”
“Tôi xin lỗi”
“Đừng dùng thứ nước đó nữa. Nó có mùi ngoại quốc.”
Tôi vô thức liếc mắt về phía bình nước khoáng Evian rỗng không trong bếp.
“Trước đó ta đã phải ở trong cái thùng vuông lẫn lộn với những con cá vô hồn. Ngươi có hiểu không?”
“Không, chẳng hiểu gì cả”
Tạch. Người phụ nữ phẩy tay áo xuống sàn, tạo ra âm thanh như tiếng chặc lưỡi.
“Nhìn đằng kia đi.”
Vừa nói cô ta vừa hướng ánh mắt về phía bể cá. Ở khoảng giữa bể đang nổi bong bóng lên. Đang đờ đẫn nhìn thì tôi chợt nhớ ra. Lúc di chuyển bể cá sang bàn ăn, tôi đã rút phích cắm máy lọc nước.
Nước đang tự nổi bong bóng.
Giữa đám bong bóng ấy, một chấm đỏ xuất hiện. Chấm đỏ như thể thấm hút lấy nước mà lớn dần, phình to ra.
Tôi đang nghĩ trông nó như một con sứa đỏ vẫy vùng trong nước thì từ một bên của chấm đỏ đã phồng lên thành hình elip ấy mọc ra thứ gì đó như càng cua. Đó là vây đuôi. Tiếp sau đó nó mọc ra vây lưng và vây ngực.
Là con Ryukin.
Tôi quay lại. Người phụ nữ đã biến mất.
Trố mắt nhìn lại cái bể cá. Con Ryukin lại biến mất vào bụi cỏ nước. Chờ mãi cũng không thấy nó trở ra. Tôi vòng sang phía bên kia của bể cá, gí mặt vào kính bể.
Không có. Lần này con Ryukin đã biến mất.
Tong...
Tiếng nước nhỏ giọt.
Tong tỏng...
Âm thanh đến từ phía bên trái.
Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy người phụ đứng đó, mái tóc ướt sũng. Cô ta nhìn xuống chỗ tôi với đối mắt to đen láy và khuôn mặt trắng bệch. Tôi vòng tay ôm chặt chính mình như một đứa con gái.
“Hiểu chưa?”
“Nam mô a di đà phật nam mô a di đà phật”
“Ngừng tụng kinh đi. Ta không phải người chết.”
“Nam mô diệu pháp liên hoa kinh nam mô diệu pháp liên hoa kinh”
“Ta chỉ mượn lốt cá thôi”
“Ma ha bát nhã ba la mật đa tâm kinh ma ha bát nhã ba la mật đa”
“Nghe này”
Người phụ nữ vung vạt tay áo đỏ rực, má tôi vang lên tiếng đập sũng nước. Chắc chắn không phải mơ rồi. Đau quá.
“V... vâng”
Cả hay tay ốp chặt lấy má, tôi trả lời. Dù có mong muốn thoát ly thực tại thật, nhưng tới mức này thì bây giờ tôi mới nghĩ đến. Chỉ muốn hét lên. Đây là cái gì vậy trời? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Hãy cho tôi về thế giới thực đi.
“Ngươi có muốn biết vì sao ta mượn lốt cá không?”
“C.. có” Không, tôi không muốn biết. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
“Như thế nào nhỉ.”
Hai tay vẫn ôm chặt má, tôi lắc đầu quầy quậy nhưng người phụ nữ không nhìn thấy. Cô ta nhìn về phía cuối phòng – chẳng có gì ngoài lớp giấy dán tường hình cỏ bốn lá – như thể đang nhìn ra một khung cảnh xa xôi nào đó, lẩm bẩm với giọng buồn bã:
“Chính bản thân ta cũng muốn biết.”