← Quay lại trang sách

Chương 3

Nhà Đường. Một ngày nọ, văn sĩ nghèo Kaku một vị đạo sĩ tên Ryu Nin An (Lưu Nhân Yên) và cho ông ta xem cái lọ mình cầm theo.

Trong lọ là một con cá kỳ lạ, đang bởi qua bơi lại.”

“Ồ, là một con cá chép màu đỏ. Thật hiếm thấy.

Ryu thốt lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con cá chép đỏ, nhưng cảm giác sao thật quen thuộc. Nó hơi khác so với lời người ta kể lại. Chiếc đuôi dài quá mức chia làm ba nhánh, và có những chấm trắng nổi bật trên nền đỏ. Nó giống một con cá có vảy màu đỏ hơn là một con cá chép đỏ.

“Nó khác những con cá chép đỏ bình thường. Tôi cũng chưa từng thấy thứ gì như này.

Ryu lấy làm khó chịu với những gì Kaku nói. Ryu luôn bất đồng quan điểm với Kaku – người hiểu sâu biết rộng và có tài văn chương. Dù sống trong thư phòng đầy mối mọt, chật đến mức gần như không có chỗ đứng, nhưng Ryu là một gia tộc nếu truy gốc về thời xa xưa, thì vào triều Tấn từng có người giữ chức Thái thú đứng đầu cả một quận. Tính khí của Ryu còn cao ngạo hơn chính địa vị của hắn.

“Tôi bắt được nó lúc đi câu cá trê ở đầm để kiếm thêm chút lương thực. Giờ đang nuôi ở nhà. Cháu nhà tôi thích nó lắm”

“Anh muốn bán lại không? Muốn lấy giá bao nhiêu?”

Ryu là một đạo sĩ, nhưng không ẩn cư tu tập mà đi bán những thứ thuốc hắn tự phong là “thần dược”, và kiếm được rất nhiều tiền bằng việc qua lại với các quan lớn ở kinh thành.

“Tôi không muốn tiền mà muốn đổi lấy thuốc. Nghe bảo đạo sĩ có thạch dược chữa bách bệnh. Đổi cho tôi cái đó đi.”

“Anh muốn thạch dược?”

“Đúng vậy. Đứa con thích mê con cá này của tôi đang lâm trọng bệnh. Làm ơn giúp tôi với.”

Chẳng có thuốc mà đưa cho Kaku. Một viên thạch dược của Ryu có thể đổi lấy ba con ngựa. Nhưng Ryu muốn có con cá vảy đỏ bằng mọi giá, nên hắn nảy ra một kế.

“Thạch dược ở trong kho. Đi lấy nào.”

Ryu mở cửa nhà kho và để Kaku bước vào trước, rồi nhặt lấy một hòn đá lớn nằm lăn lóc gần cửa.

“Này, thuốc ở đâu nhỉ?”

“Ở đây này. Thạch dược của mày đây.”

Từ phía sau, Ryu nhằm đỉnh đầu Kaku mà vung tảng đá, đập chết Kaku. Thi thể thì ném xuống sông.

Màn đêm buông xuống, Ryu nghiêng miệng lọ, mê mẩn nhìn con cá vảy đỏ không biết chán. Một món hàng độc. Thật phí phạm nếu cứ giữ rịt lấy nó. Hắn định chăm bẵm nâng niu nó một thời gian rồi đem dâng tặng quan Tể tướng.

Khuya hôm đó, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh giường Ryu, thì thầm:

“Ở đâu?”

“Cái gì ở đâu cơ?”

Ryu hỏi lại. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Đẹp đến nỗi có thể bị nhầm tưởng là tiên nữ.

“Trả lại cho con của Kaku đi”

“Cô là vợ Kaku à?”

Ryu cười cợt với người phụ nữ, cô ta không trả lời.

“Nếu tìm Kaku thì lúc trước hắn ta đến mượn tiền.”

“Chắc hắn bỏ rơi mẹ con các người để lên kinh rồi. Một tên văn sĩ nghèo rách mà cũng ôm mộng khoa cử. Quên hắn đi mà làm vợ ta này.”

Ryu nghĩ người phụ nữ hẳn cũng có ý định đó. Vì cô ta đang khoác trên mình một bộ y phục đỏ như hỷ phục.

Người phụ nữ quay về phía Ryu, chu môi ra. Định làm gì à? Đúng như hắn nghĩ, cô ta là một người phụ nữ dâm dục lăng loàn. Ryu cũng chu miệng ra. Người phụ nữ ôm chặt lấy hắn bằng cả hai tay.

Từ miệng cô ta, nước đầm lầy ào ạt tuôn ra, trút thẳng vào họng Ryu. Ryu trợn trắng mắt nhưng không dứt miệng ra được. Cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ siết lấy Ryu như chiếc vòng sắt, thít chặt cơ thể hắn lại. Chẳng biết từ lúc nào, mái tóc đen dài của cô ta đã quấn quanh cổ hắn.

Nước đầm lầy bốc mùi thối rữa cứ thế tuôn trào từ miệng người phụ nữ, lấp đầy bụng và phổi Ryu. Thân xác Ryu trương phềnh lên như con cá trê, hắn đã chết.