← Quay lại trang sách

hai

Ba Choát nhâm nhi ly cà phê, hắn đăm chiêu suy nghĩ. Một lát hắn hỏi hai tên đồng bọn:

- Mầy có chắc con mồi mang theo vàng bạc không?

Thiếc Móm bực mình văng tục một câu:

- Đm. mầy hỏi đi hỏi lại câu đó hoài. Đm. tao nói không bảo đảm sao, tao biết thằng chả từ hồi hắn còn sống lận. Tao không nói đến vụ vàng bạc hắn mang theo, nói nội cái vụ hàm răng vàng của nó thôi, biết bao nhiêu của rồi.

Thái Vổ cả quyết:

- Tao đã theo dõi đám ma đó từ đầu đến cuối, cam đoan không thể trật vuột đi đâu được. Mà tụi bây biết rằng đám ma ba Tầu không bao giờ họ để cho người chết đi tay không. Con mồi thuộc hạng nhà giàu, đám ma người đi đưa dài tới một cây số lận.

Ba Choát vững trí, hắn gật gù:

- Được, tối nay mình làm, bọn mình đợi lâu lắm rồi. Lát bọn mình về nhà Tám Thạch nhậu một bữa thịt chó rồi bàn cho thiệt kỹ.

Bàn bạc xong xuôi, cả bọn kéo nhau đi về nhà Tám Thạch. Trong khi nhậu nhẹt, cả bọn lai tiếp tục bàn bạc về kế hoạch đào mả gã ba Tầu già.

Trời sụp tối, Thiếc Móm mang đồ nghề đi trước dấu vào nghĩa địa. Ba Choát nói với anh em:

- Đừng thằng nào uống quá say, không thì hỏngviệc cả đấy!

Ba Choát quay sang vợ Tám Thạch cười nịnh:

- Bà chị có thể chi cho bọn nầy ít tiền lẻ trước được không?

Mụ Tám Thạch vênh váo:

- Sức mấy mà chi trước, ngộ lỡ các chú không kiếm chác được gì, con nầy mất tiền toi à?

- Đi đâu mà mất, chỉ sợ kỳ nầy về bà chị không đủ tiền chi thôi.

- Bỏ đi tám!

Ba tên quái đào mả nai nịt quần áo gọn gàng, chúng giơ tay lên chào vợ Tám Thạch.

- Không cho mượn thì thôi, nhớ sắp sẵn cân ra để cân vàng và hột xoàn nghen.

Ba tên quái ra khỏi nhà. Nghĩa địa ngay phía đằng sau nhà, chúng không phải đi xa. Chúng đi khom người, men cạnh bờ rào xương rồng. Cách đó khoảng năm chục thước có một chòi canh của trại Nhảy Dù cao sừng sững nổi bật trên nền trời.

Đôi mắt Ba Choát mở lớn, nhìn lom lom lên chòi canh. Hắn nói nhỏ với đồng bọn:

- Coi chừng thằng lính trên kia!

Thiếc Móm cầm cái kéo to tướng cắt cây xương rồng để làm một lỗ hổng vừa một người chui lọt:

- Yên chí, mình quen nghề nầy quá rồi mà.

Cả ba đứa đều chui lọt vào hàng rào một cách dễ dàng. Thái Vổ chỉ nấm mộ mới cách đó khoảng năm chục thước:

- Nếu mình không làm lẹ, ngày mai gia đình nó mang gạch tới xây đó.

Ba Choát nhìn địa thế:

- Trống trải quả, tao sợ người ta nhìn thấy!

Thái Vổ xem đồng hồ:

- Chờ lát nữa cho thằng gác chòi mệt, mình sẽ hành động. Bây giờ 1 giờ 15 rồi, thằng nầy thay phiên từ lúc 12 giờ, mình chỉ còn có 40 phút để hành động, 1 giờ 20.

Chiếc kim đồng hồ chạy thật chậm chạp. Mọi người hồi hộp chờ đợi. Ba Choát bắt đầu lấy xẻng cuốc dấu ở một bụi rậm ra:

- Thôi mình hành động l

Ba đứa bò lần ra chiếc mả mới. Bóng đêm bao trùm khắp khu nghĩa địa. Gió thổi qua hàng phi lao trên lối đi ví vút. Ba Choát bổ nhát cuốc đầu tiên xuống nấm mồ... Mùi đất mới xông lên ẩm mốc. Chỉ một lát sau ba tên quái đã san bằng nấm mộ. Mồ hôi bắt đầu rỉ ra trên trán chúng.

Thái Vổ lau mồ hôi, dừng tay:

- Mình phải đào sâu ít ra một thước nữa mới tới hòm.

Ba Choát hối:

- Đào lẹ lên!

- Đêm còn dài mà lo gì!

- Đm. mầy cà rình cà ràng hoài có mà ăn cứt.

Những nhát búa hối hả bổ xuống. Một tên hốt đất thận trọng để sang một bên. Ba Choát luôn miệng thì thào khuyến khích:

- Cố gắng lên, mình đào khá sâu rồi đó!

Khoảng nửa giờ sau chúng đào tới nắp hòm, Ba Choát liệng cuốc lên trên:

- Hay quá mình làm xong trước thời hạn 10 phút.

Ba Choát xoa hai tay vào nhau hắn móc túi lấy lọ dầu cù là xoa vào mũi, cổ, hai bên thái dương. Hai tên quái cũng làm theo. Chúng dùng khăn mùi- xoa bịt kín mũi miệng.

Ba Choát lành nghề như một bác sĩ giải phẫu. Gã lấy dụng cụ từ cái túi đen cạnh người ra bầy lên nắp hòm. Mũi dùi sắc nhấn trên nắp hòm, Ba Choát dùng cả người đè xuống, hắn xoay chiếc cần. Mũi khoan sắt xiết trên gỗ cứng rào rạc. Mũi khoan thụt sâu xuống, hơi hôi thối từ xác chết trong hòm xì lên nồng nặc, làm ba tên quái đào mả choáng váng cả người, mặc dầu chúng đã thoa dầu cùng khắp.

Ba Choát đặt chiếc đùi lên nắp hòm, hắn bảo với hai tên đàn em:

- Tụi bây leo lên cho rộng chỗ.

Hai tên quái thú leo lên. Ba Choát lấy một lưỡi cưa, hắn cưa hối hả, một lát sau hắn nhấc miếng ván ra. Mùi hôi thối lợm giọng. Ba Choát soi đèn pin vào trong lục soát, ánh sáng loang loáng. Ba Choát rùng mình khi nhìn thấy xác chết hiện ra dưới ánh đèn. Chất nước vàng gặp không khí bắt đầu vữa ra chảy chan hòa trên mặt tử thi làm những đường nứt mở lớn, gương mặt tử thi xọm lai đôi mắt trũng sâu.

Ba Choát phải đứng dậy, hắn đã quá quen thuộc vói nghề đào mả nầy. Vậy mà bây giờ hắn cũng vẫn thấy lợm giọng buồn nôn.

Hắn móc xị rượu đế ra tu một hớp, kéo chiếc băng che miệng lại. Hai tên quái ngồi trên mả lên tiếng hỏi:

- Sao nhiều vàng không?

Ba Choát trả lời:

- Nhiều lắm, một thằng xuống đây giúp tao một tay, mang theo cái mai nghen.

Thiếc Mỏm lẹ làng nhẩy xuống, hắn soi đèn pin vào mặt tử thi. Ba Choát ra lệnh:

- Cạy lấy bộ răng vàng, tao lục soát phía dưới.

Thiếc Mỏm ngần ngại một lát, hắn giơ chiếc mai lên bổ mạnh xuống mặt tử thi hai ba nhát, âm thanh nhe phòm phọp, nhão nhoẹt. Nước vàng phọt lên, mùi hôi dậy phát lộn mửa. Thiếc Móm nín thở, hắn bổ thêm mấy nhát nữa. Ba Choát phải la lên:

- Nhẹ nhẹ chớ mầy, hôi quá!

Thiếc Mỏm mạnh dạn thọc tay xuống móc nguyên hàm răng, hắn dốc an-côn rửa hàm răng tuốt chất thịt bầy nhầy ra khỏi xương. Hắn đút vội vào chiếc túi đeo bên sườn. Khuôn mặt tử thi nát bét vì những nhát mai. Hàm răng bị đào mất, để lại một hốc lớn lẫn thịt vữa và nước vàng.

Ba Choát lần vào bàn tay trương phình của tử thi, hắn sờ những chiếc nhẫn lẫn vào trong thịt. Hắn tuốt mạnh giơ lên soi, hắn dốc “an-côn” ra rửa, bỏ vào túi. Tên Thái Vổ ngồi trên mả chiếu đèn pin xuống kiểm soát. Ba Choát la lên:

- Tắt đèn đi, nó thấy thì bỏ mẹ cả lũ bây giờ.

Ba Choát chợt nhìn thấy ở ngón tay áp út tử thi một chiếc cà rá loé sáng, ánh sáng của một mảnh hột xoàn, hắn vội nắm chặt trong tay, hắn thầm nghĩ công mình khó nhọc, không thể để bọn nầy đớp chung được. Ba Choát dốc “an-côn” ra tay bí mật rửa sạch chiếc nhẫn. Thiếc Mỏm ngồi bên cạnh lục soát tử thi mà vẫn không hay biết mảy may. Đôi mắt Ba Choát láo liên hắn lén đưa chiếc nhẫn hột xoàn lên miệng. Hắn lợm giọng khi ngậm vào chiếc bạch kim. Không còn cách nào hơn, hắn nuốt chửng vào bụng, hớp vào một hớp rượu.

Hắn súc miệng rồi nhổ phì phì:

- Hôi quá!

Bỗng nhiên Thiếc Mỏm lên tiếng hỏi:

- Còn gì nữa không?

- Hết rồi, mầy kiếm được gì không?

- Tiền, đm. hằng xấp giấy trăm.

Ba Choát nhẩy lên miệng huyệt:

- Chuồn đi!

- Khoan tao kiểm soát lại xem còn thiếu gì không?

Đêm khuya lắm, Ba Choát rửa tay sạch sẽ một lần nữa bằng “an-côn”, hắn ngậm rượu phun vào lòng bàn tay xoa đều:

- Thôi mình về!

Nhưng Thiếc Móm vẫn còn phân vân, hắn soi đèn pin một lần nữa vào bàn tay tử thi

- Mầy lấy được mấy cái cà rá?

- Hai cái!

- Tao nghĩ là ba cái, vì ba ngón tay bị tróc thịt.

Ba Choát thấy mình khôn mà không ngoan, nhưng hắn vẫn nói ngang:

- Chỉ có hai cái, không lẽ tao nuốt đi một cái sao?

Thiếc Móm leo lên khỏi huyệt:

- Biết đâu đấy?

Rất may là sau câu hỏi đó, hai tên Thiếc Mỏm và Thái Vổ không hỏi gì nữa. Ba Choát hối:

- Mình về cho lẹ, khốn khổ bây giờ.

Ba đứa bò lần ra hàng rào xương rồng, chuồn về nhà Tám Thạch thật yên ổn. Ba Choát gõ tay ba cái vào tấm cửa gỗ. Vợ Tám Thạch ra mở cửa, bỗng mụ đưa tay bịt mũi:

- Đi tắm đã mấy ông nội, hôi thối quá!

Ba thằng quái cười vang, chúng ra phía sau nhà tắm rửa ùm ùm, chúng kỳ cọ bộ răng vàng, cạy hẳn những chiếc răng vàng ra. Một lát sau chúng trở lên, mang theo những món nữ trang kiếm được, cân cho mụ Tám Thạch.

Công chuyện buôn bán giữa mụ Tám Thạch và bọn quái đào mả thật sòng phẳng. Gần sáng chúng chia tay nhau, mỗi thằng đi một ngả.

Ba Choát về chợ Cầu Muối. Hắn lần mò vào một tiệm hút làm một điếu cho tỉnh tảo. Trong túi hắn có năm sáu ngàn bạc, hắn trở nên hách dịch. Một tên bồi tiệm gầy như cải que cười nịnh:

- Ông anh mới được món bở?

- Rồi sao?

- Làm ơn chi cho đàn em một vài bò xài đỡ.

Ba Choát cởi trần ra, nằm ngay xuống sàn:

- Đấm lưng xem có ngon không nào?

Gã bồi đặt cái dọc tẩu xuống:

- Ông anh mà truyền thì đàn em đâu dám trái lệnh.

Vừa đấm lưng cho Ba Choát gã bồi tiêm vừa nói nịnh:

- Hồi nầy ông anh có vẻ làm ăn khấm khá dữ.

- Làm gì mà khá?

- Thấy ông anh có tiền tiêu đều đều.

Gã nói hết chuyện nọ sang chuyện kia, cuối cùng gã hỏi:

- Thằng em của anh về đó, anh biết chưa?

- Ai?

- Thằng Tuyển!

- Ờ, tôi đâu hay biết gì, tôi đi cả tuần.

Trời sáng dần, Ba Choát đứng dậy, hắn quăng ba trăm bạc cho gã bồi tiêm.

- Tôi phải về!

Gã bồi tiêm vật nài:

- Ông anh cho đàn em xin thêm một bò nữa cho đẹp.

Ba Choát quăng thêm một bò ra. Hắn ra cửa. Gã bồi tiêm quay vào, nằm xuống bàn đèn nói xấu ngay kẻ vừa cho tiền mình với một khách hút:

- Thằng nầy chắc lại đào mồ đào mả ở đâu được chút tiền còm. Tôi biết nó đào mả mà, ngồi đấm lưng cho nó mà tôi còn ngửi thấy mùi hôi.

Người khách hút ngạc nhiên hỏi:

- Thiệt vậy sao?

- Tôi nói láo anh làm chi, tôi biết bọn nầy từ khi chúng còn cởi chuồng lận.

Người khách hút tặc tặc lưỡi:

- Không ngờ lại có kẻ làm nghề ghê gớm như vậy.

Gã bồi tiêm được thể nói xấu kẻ vắng mặt:

- Tôi có đói thì đành chịu chớ không bao giờ làm cái nghề bất nhân bạc ác đó.

Nói xong gã cười hích hích:

- Đem cái nghề bất nhân bạc phước.

Ba Choát đi lang thang ra chợ, gã vào một quán cà-phê ngồi ăn điểm tâm. Hắn nghĩ đến chiếc nhẫn hột xoàn nuốt vào bụng, hắn lại thấy lợm giọng. Gã hớp một hớp cà-phê. Mình sẽ có một món tiền lớn, mình qua mặt hai thằng đồng bọn như chớp. Ba Choát khoái chí cười ruồi một mình.

Một lát Ba Choát thấy Tuyển và con nhỏ Hiền bước vào quán. Hai người đang tìm chỗ ngồi. Ba Choát kêu rối rít:

- Tuyển, Tuyển lại đây!

Tuyển chợt nhận ra anh, hắn kéo Hiền lại. Hiền giùng giằng. Tuyển nói nhỏ:

- Tới với ảnh một lát!

Hiền miễn cưỡng tới. Ba Choát vui vẻ kéo ghế cho em và Hiền:

- Tụi bây đi đâu mà sớm quá vậy?

- Cũng đi ăn như anh chớ còn đi đâu?

- Tao có nghe người ta nói mầy về ngày hôm qua, nhưng vì kẹt công chuyện mãi bây giờ mới gặp mầy. Thế nào đi lính có sướng không?

- Đi lính mà sướng cái nỗi gì.

Khi Tuyển còn ở nhà hắn không mấy ưa người anh nầy. Nhưng bây giờ, nhân dịp mình đi xa về, Tuyển không muốn làm anh mất lòng. Hắn cười nói cho qua chuyện. Ba Choát được thể nói ngang:

- Mầy nghĩ sao lại đi lính, đ.m. mầy lên được tướng được tá gì mà ham dữ vậy? Ở nhà làm du đãng còn sướng hơn.

Tuyển bắt đầu nổi sùng:

- Thôi anh đừng nói nữa, tôi nghe không nổi rồi đó.

- Tao nói toàn là đồ nghĩa lý, tao có nói bậy bao giờ, mầy là em tao, tao thương nên mới dạy bảo.

Tuyển gắt:

- Thôi đi anh, tôi không khiến anh thương, anh có giỏi thì anh lo lấy thân anh.

- Ủa, tao có nhờ ai lo giùm tao bao giờ?

Ba Choát nắm một xấp tiền ném lên bàn:

- Mầy thấy chưa, ai cho nổi tao ngần nầy tiền.

Tuyển dửng dưng nhìn xấp tiền, hắn đẩy về phía anh:

- Cất đi mà tiêu, không ai ham đâu!

Ba Choát vơ xấp tiền, xẻ đôi ra:

- Tao cho mầy hẳn một nửa đó, lấy không?

Tuyển lầm lì nhìn anh:

- Cám ơn, tôi không cần!

- Đm. cầm lấy, còn làm bộ với tao nữa sao? Bộ tiền nầy bằng giấy nhật trình sao?

Tuyển hỏi ngang:

- Tiền nầy anh lấy ở đâu mà nhiều quá vậy?

- Hỏi làm chi, không cần biết lý do.

- Nếu là đồng tiền luơng thiện mà anh cho tôi lấy liền.

Ba Choát thu tiền lại:

- Tao thì không bao giờ có lương thiện hết. Tao chỉ có tiền ăn cắp ăn trộm, tiền đào mả mà thôi. Đừng có lên mặt khi rẻ tao.

Hắn hậm hực nhìn thằng em

- Đm. nói cho mầy biết, chưa thằng nào khi rẻ tao nổi hết, mầy là em tao...

Hiền thấy không khí giữa hai anh em mỗi lúc một gây cấn, nàng kéo Tuyển:

- Mình sang bàn khác ngồi!

Ba Choát đang tức, giận lây sang cô nhỏ:

- Con đĩ ngựa, không có xía vô chuyện nầy nhé!

Hiền bị chửi trắng trọn, nàng bực bội, trả lời:

- Anh nói ai là đĩ ngựa vậy?

- Nói mầy có được không?

Hiền đáo để không vừa, nàng sấn sổ nhào tới, miệng chửi, tay cầm cái ly tính táng vào đầu Ba Choát. Tuyển vội vàng giữ lấy tay người yêu:

- Ô hay, em kỳ quá vậy?

Hiền mồm năm miệng mười, xỉa xói:

- Tao không nễ mầy là anh của anh Tuyển tao đập quần dơ vào mặt mầy.

Ba Choát đứng bật dậy:

- Tuyển, mầy coi đó, con nhân tình khốn nạn của mầy...

Tuyển thật khó nghĩ, hắn quay lại người yêu cằn nhằn:

- Em không thương anh chút nào... – Hắn quay sang anh – Nó đáng em út anh mà anh lại chửi nó trước chi vậy?

Nói xong Tuyển kéo Hiền đi mặc cho Ba Choát đứng chửi bới, phân bua với những người hiếu kỳ:

- Nó binh con đĩ chó, nó chửi lôi, cái đồ chỉ biết rúc đầu vào... Đm.. tui là anh nó mà, tôi thương hại nó đi lính nghèo đói, cho tiền nó, nó còn làm hành làm tỏi tôi.

Mỗi người can một câu. Ba Choát càng được dịp ba hoa, nào là thương em, nào là nghĩ đến tình nghĩa ruột thịt, không ngờ làm ơn mắc oán.

Mấy mụ đàn bà chuyên ngồi quán cà-phê ngóng chuyện, nói lấy lòng Ba Choát:

- Đời mà, tao gặp vụ đó hoài Ba Choát ơi!

Ba Choát được nịnh tỏ ra rộng lượng, hắn trả tiền cà-phê cho mấy mụ đàn bà. Bỗng chốc qua lỗ miệng của mấy mụ đàn bà vô công rồi nghề, Ba Choát trở thành một nhân vật ăn ở có nhân, có nghĩa trong khu Cầu Muối nầy:

- Anh coi vậy chứ là người tốt, không có tiền thì chịu, chứ khi có tiền cũng đem chia tam chia tứ ráo trọi.

Ba Choát hiên ngang ra khỏi quán, hắn nhìn ngang nhìn dọc. Hắn tính về nhà, nhưng lại nghĩ đến chuyện phải giáp mặt thằng em hắn bèn đi thẳng:

- Tội đ... gì, mình phong lưu một bữa chơi.

Ba Choát nghĩ đến cái bô, tại sao mình không mua cái bô đàng hoàng, lọt đi đâu được. Hắn mỉm cười một mình. Hắn quen ngay câu chuyện gây gỗ vừa rồi, hắn nghĩ đến chiếc cà rá nhận hột xoàn. Hắn tới tiệm thuốc tây mua một liều thuốc xổ. Hắn không quên mua một cái chậu thau xách lên nhà ngủ. Nơi đó thật kín đáo, không có ai nhòm ngó gì hết. Hắn đánh một giấc ngủ tới lúc bụng sôi ùng ục thì trở dậy.

Ba Choát hài lòng khi nhìn thấy chiếc cà rá lẫn lộn trong phân. Hắn sung sướng quá, hắn nhẩy nhổm lên:

- Đm. tao giầu rồi!

Hăn không ngần ngại dơ bẩn, hắn vục luôn tay vào chậu, cầm chiếc cà rá nhận hột xoàn lên. Hắn chạy đến chỗ la-va-bô, mở nước không quên đậy nút cống lại, hắn rửa chiếc cà rá năm bảy nước, hắn dùng chiếc khắn bông trắng lau đi lau lại. Hắn soi lên nhìn, hắn nhẩy tưng bừng như con nít. Trong đời hắn chưa bao giờ được sung sướng. Hắn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay, hắn lăn lộn trên giường, nhẩy đùng đùng trên nệm. Hắn nhấn ngón tay vào cái nút chuông, gã hầu phòng chạy lên gõ cửa.

Ba Choát lên tiếng:

- Đẩy cửa vô!

Cánh cửa mở Ba Choát dõng dạc sai:

- Mầy đồ chậu cứt nầy đi cho tao, cho luôn mầy cái chậu về rửa mặt.

Gã bồi phòng ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn Ba Choát rồi nhìn chậu thau phân:

- Anh có điên không?

- Không điên đâu, cứt thối lắm, nhưng tiền thì thơm.

Nói xong Ba Choát xoè ra một nắm tiền.

- Vậy được chớ?

Gã bồi phòng tiến lại giựt lấy nắm tiền đút túi rồi lẳng lặng ra bê chậu phân đi. Ba Choát hài lòng, hắn cười vang. Ông giầu rồi, ông sẽ có nhiều tiền. Ba Choát lẩm bẩm. Hắn đi xuống nhà, leo lên một chiếc xe xích-lô không thèm trả giá.

- Đi!

- Đi đâu cậu?

- Tới Chợ Cũ!

Ba Choát quen một con mẹ chuyên môn mua bán đồ lậu ở Chợ Cũ, hắn phân vân, không biết lần nầy mụ đủ tiền mua chiếc cà rá quí giá nầy không. Nhưng hắn vẫn cứ đến.

Ba Choát ra hiệu cho xe xích-lô đậu lại. Hắn ấn tờ giấy một trăm vào tay gã xích-lô:

- Khỏi thối lại!

Gã xích-lô ngơ ngác, một trăm bạc đi từ Cầu Muối về Chợ Cũ. Ba Choát tới ngay cửa hàng bán cháo lòng của người quen. Mụ Bảy Lành thấy mặt Ba Choát hỏi liền:

- Có món gì đó mầy?

Ba Choát ngồi sà xuống cạnh mụ:

- Lần nầy không phải mấy thứ tầm thường đâu.

- Thứ gì mà mầy hăm tao dữ vậy?

Ba Choát nói nửa úp nửa mở:

- Bán cả nhà chị đi cũng không đủ mua...

Mụ Bảy Lành cười, hỏi tới:

- Đâu mầy đưa đây thử coi!

Ba Choát đã cầm sẵn trong tay, hắn dí sát vào mặt mụ, mở he hé. Mụ Bảy Lành nửa tin nửa ngờ:

- Thiệt hay giả đó mậy?

- Thằng nầy đâu có bao giờ xài đồ giả.

- Đưa đây tao coi hẳn hòi nào!

Ba Choát vênh váo:

- Đâu có được, tôi chắc chị không đủ tiền mua đâu, thôi dẹp hàng đi, chị biết chỗ nào thì mời chào kiếm ít tiền còm.

Mụ Bảy Lành kêu đứa con gái đến coi hàng. Mụ nói với Ba Choát:

- Tao biết một chỗ chuyên mua đồ quí giá, mầy chia tao bao nhiêu phần trăm.

- Mười phần trăm!

- Mốc xì!

- Vậy đòi bao nhiêu?

- Xỉu xỉu cũng phải bốn mươi phần trăm.

Ba Choát bĩu dài môi ra, hắn phủi đít đứng dậy:

- Nghèo mà ham!

Mụ Bảy Lành sợ Ba Choát đi mất, níu lại:

- Thôi ba mươi được không?

Ba Choát đứng dừng lại:

- Dứt dạt hai mươi, chịu thì chạy còn không để tôi kiếm người khác.

Mụ Bảy Lành cằn nhằn một hồi. Mụ lườm xéo Ba Choát:

- Mới gì đã lên mặt rồi, hôm nay mầy ức hiếp tao quá!

- Đời mà chị!

Mụ Bảy Lành dẫn Ba Choát đi loanh quanh một hồi, tới trước một cửa hàng vàng, mụ nói với Ba Choát:

- Mầy đứng đây chờ tao, tao vô coi người ta có nhà không đã.

Ba Choát đứng thọc tay vào túi quần, lòng hắn phơi phới. Một lát sau mụ Bảy Lành vẫy Ba Choát vào:

- Vô đây mầy!

Ba Choát theo Bảy Lành vào nhà trong. Một mụ đàn bà coi béo tốt phương phi ngồi trên bộ ngựa bằng gỗ thau lau lên nước bóng láng. Mụ xỉa trầu thuốc. Chiếc môi dưới mụ cong lên như có ý hứng lấy chất nước đỏ quạch khỏi rớt ra chiếc áo bà ba bằng phin mỏng, trắng lốp.

Mụ nhắc cái ống nhổ lên, nhổ toẹt bã trầu vào trong, rút chiếc mù xoa lau thận trọng hai bên mép, thái độ mụ thật khoan thai ra vẻ một kẻ giầu sang đã từng trong tay có nhiều món quí giá. Ba Choát hơi thất vọng, mụ ta không hề vồ vập như hắn tưởng. Mụ chỉ chiếc đi-văng thấp ở phía dưới:

- Ngồi chơi!

Mụ Bảy Lành khúm núm, mụ chỉ Ba Choát giới thiệu:

- Xin thưa với bà chủ, người nầy có món hàng mà em đã thưa với bà chủ hồi nãy.

Mụ chủ nhà nhìn Ba Choát khinh khỉnh:

- Vậy hả? Đưa coi nào!

Ba Choát thấy nản, hắn nhìn mụ Bảy Lành dò xét.

Bảy Lành gật đầu:

- Đưa cho bà chủ coi!

Ba Choát đưa món hàng ra, mụ chủ nhón hai tay cầm lên coi. Mụ ngắm nghía một hồi rồi mụ đặt xuống một chiếc khăn trải rộng. Mụ ngẩng lên:

- Món hàng không lấy gì làm quí lắm, mà tôi còn phải coi lại...

Mụ thọc tay vào túi lấy một cái kiến hiển vi nhỏ, soi kỹ vào những hột xoàn. Mụ lại đặt chiếc cà rá xuống, thất vọng ra mặt:

- Có ba hột, hột nào cũng có sạn, có điều là tôi công nhận chiếc cà rá nầy là thứ thiệt.

Mụ để chiếc cà rá tênh hênh trên chiếc khăn, làm như không buồn dòm ngó đến. Mụ lại lấy một cục thuốc xỉa khác xiết vào răng, ngậm thành một cục trên môi:

- Bán rẻ thì mua,

Ba Choát nhìn mụ Bảy Lành dò hỏi. Mụ Bảy Lành hình như thấy cái oai phong của người nhà giầu nên không dám lắm lời:

- Thưa bà chủ em nghĩ, chiếc cà rá nầy nhận hột xoàn cũng đáng giá...

Mụ chủ hừ một tiếng:

- Nhà chị làm như con nầy không nhìn thấy hột xoàn bao giờ, hột xoàn cũng có năm bảy thứ chớ bộ.

Mụ mở ngăn kéo ở cái tủ gần đó, lấy ra một chiếc hộp bằng bàn tay, mụ mở banh ra để trên bộ ngựa.

- Chị nhìn thấy hột xoàn của tôi không, đối với nhà chị suốt đời mới được cầm một cái cà rá hột xoàn thì tưởng là ghê gớm lắm!

Ba Choát hoa mắt lên vì hắn thấy hột xoàn quá nhiều, hắn nghĩ bụng hèn chi người ta coi thường. Tự nhiên hắn có mặc cảm về món hàng của mình, hắn muốn cho xong chuyện.

Mụ Bảy Lành vẫn còn vớt vát:

- Bà chủ cho bao nhiêu, nếu được giá em xin để.

Mụ chủ nhà không thèm cầm chiếc cà rá lêm. Mụ chỉ đưa mắt nhìn:

- Năm ngàn!

Ba Choát như bị một gáo nước lạnh dội suốt từ đầu đến cnân, hắn đâu có ngờ cà rá hột xoàn lại rẻ mạt đến như vậy. Hắn tưởng chừng khi mang chiếc cà rá nầy đi người ta sẽ vồ lấy, trả cho hắn ít ra cũng năm sáu chục ngàn. Ba viên hột xoàn, mỗi viên bằng một hạt đậu.

Mụ Bảy Lành xoa tay:

- Bà chủ trả vậy cho chúng em thì rẻ quá.

- Chị muốn bao nhiêu?

Mụ Bảy Lành quay lại Ba Choát hỏi:

- Mầy muốn bao nhiêu?

Ba Choát thất vọng buông thả:

- Tùy chị đó.

Bảy Lành cầm chiếc cà rá lên ngắm nghía:

- Bà chủ trả như vậy ít quá, xin bà chị cho thêm?

- Bao nhiêu?

- Hai chục ngàn!

Bà chủ bĩu môi:

- Chị có thể mang đi nơi khác, ở đây không mua đồ ăn cắp hạng bét nay với giá cắt cổ vậy.

Mụ Bảy Lành tự động sụt giá:

- Dạ thôi 15 ngàn!

- Mười ngàn giá chót!

Mụ Bảy Lành quay lại hỏi Ba Choát:

- Được không mầy?

Ba Choát quá chán nản, hắn gật đầu đại cho xong việc:

- Tôi chịu!

Mụ chủ nhà cầm chiếc nhẫn lên, bỏ vào hộp:

- Lấy “séc” nhé!

Ba Choát không hiểu lấy “séc” là gì, hắn nhìn Bảy Lành. Bảy Lành cười với mụ chủ:

- Bà chủ có tiền mặt xin cho em!

- Chỗ buôn bán lớn ít khi tôi xài tiền mặt. Nếu vậy chiều đến lấy tiền.

Ba Choát do dự vì chiếc nhẫn mụ chủ đã bỏ vào hộp và không thấy đưa lại. Mụ thản nhiên ngồi nhai trầu. Nhìn sự bình tĩnh đó, Ba Choát thấy ngài ngại. Hắn muốn mở miệng xin lấy lại nhưng hình như á khẩu, không lẽ con người sang trọng như vậy nỡ lật lọng mình sao.

Mụ chủ lên tiếng:

- Cứ về đi chiều đến lấy tiền!

Mụ Bảy Lành hình như cũng thấy ngại ngùng:

- Còn chiếc cà rá?

- Để đây mòn mất sao, đưa cho nhà chị rồi nhà chị về đổi hột hả?

Mụ Bảy Lành cười:

- Dạ em đâu dám không tin nhưng...

Mụ chủ móc túi quăng ra một ngàn bạc:

- Cầm lấy đi xe, tiền nầy tôi cho. Còn 10 ngàn tôi vẫn trả đủ.

- Bà chủ đã nói vậy, mầy đừng ngại gì hết.

- Tôi thì sao cũng được, nhưng chị bảo đảm cho tôi...

Mụ Bảy Lành kính cẩn cúi chào mụ chủ:

- Dạ em về, chiều mấy giờ chúng em có thể đến lấy tiền?

- Ba giờ!

Mụ chủ nhắc cái ống nhổ lên, nhổ toẹt bãi quết trầu.

Chờ cho Bảy Lành và Ba Choát ra khỏi nhà, mụ mới mở hộp ra, lấy chiếc cà rá hột xoàn coi lại. Mụ hài lòng, mụ mỉm cười...

Ba Choát ra khỏi nhà mụ mua hàng. Hắn thất vọng lẫn lo lắng, hắn quay sang mụ Bảy Lành:

- Mất thì chị thường tôi đó.

- Mất thế nào được, mầy không thấy nhà cửa người ta sao?

Ba Choát nổi sùng:

- Nhà cửa thi làm đ... gì, tôi cạp gạch của người ta ăn sao?

Mụ Bảy Lành ngó Ba Choát, xì một tiếng:

- Mầy không chịu thì sao hồi nãy không lấy lại?

- Nhưng bởi tại chị cản mũi tôi!

- Cản mũi mầy hồi nào. Ủa, đồ của mầy mà, mầy có quyền lấy lại chớ!

Càng nghĩ ngợi, Ba Choát càng thấy mình dại dột, mình nắm dao đằng lưỡi. Hắn bực mình:

- Nếu không lấy được tiền thì chị biết tôi!

- Vậy hả, tao sẽ chờ coi mầy làm gì tao?

Ba Choát thấy mụ nầy găng một cách ngang phè, hắn nghi ngờ, nhưng hắn nghĩ nếu mình ngang bướng thì chỉ thiệt, giả dụ mụ Bảy Lành lật lọng. Ba Choa dịu giọng:

- Nói vậy, chớ chỗ tôi với chị buôn bán lâu với nhau biết nhau quá rồi!

- Vậy mà mầy hăm he tao!

- Lâu lâu tôi nói đùa một câu không được sao?

- Mầy nói đùa cái mửng đó khác nào đào mả cha tao lên!

Ba Choát cười hè hè:

- Mả cha của chị có vàng tôi cũng đào đâu có ngán!

Vừa lúc đó đi tới quán của mụ Bảy Lành, mụ chia tay:

- Mầy về đi. Ba giờ tới.

- Tới đâu?

- Tới cửa hàng nầy không thấy mầy cứ tới tiệm bà chủ, tao sẽ chờ mầy ở đó!

Chờ cho Ba Choát đi khỏi, mụ Bảy Lành mỉm cười, mụ hối đứa con gái:

- Mầy dẹp hàng_đi, hôm nay không buôn bán gì hết.

- Còn cháo mà má!

- Đổ đi!

Mụ Bảy Lành cho con 10 đồng bạc:

- Cho mầy, dẹp xong thì đi chơi!

Mụ Bảy Lành hối hả trở lại nhà mụ chủ mua hột xoàn. Mụ đã thấy mụ chủ để sẵn bốn ngàn bạc trên két bạc:

- Phần của chị đó!

- Rồi chiều thằng nhỏ tới đây bà chị tính sao?

Mụ chủ nhà cười:

- Chị đừng lo chuyện đó, tôi tính cả rồi, chị vẫn cứ bán hàng như thường, coi như không có chuyện gì!

Mụ Bảy Lành đứng dậy:

- Tôi về nghe chị!

Mụ Bảy Lành ra khỏi nhà mụ chủ. Mụ vừa đi vừa nghĩ cách đối phó với chuyện tất phải xảy ra giữa mụ và Ba Choát.

Trong khi đó Ba Choát nôn nóng, đứng ngồi không yên. Hắn thấy thời gian đi thật chậm, hắn lại tự trách mình sao dại dột quá vậy, hắn đang nắm dao đằng lưỡi, cầm bằng như mất luôn chiếc nhẫn. Hắn chỉ còn một hy vọng mong manh ở lòng lương thiện của con mẹ mua hàng.

Buổi trưa Ba Choát ăn uống qua loa ở quán rồi lên phòng ngủ. Suốt một đêm thức trắng, bây giờ Ba Choát thấy mình mệt mỏi lạ thường. Gió từ dưới sông thoang thoảng thổi qua cửa sổ làm hai mắt Ba Choát díp lại. Hắn lịm đi trong một giấc ngủ mệt mỏi.

Ba Choát thấy mình lạc vào một vùng sương mù đặc im lặng như tờ. Hắn không biết mình đang ở chỗ nào. Những đám mây đen bỗng nhiên vận chuyển xoay vòng tròn quanh người Ba Choát. Những đám mây mỗi lúc một quánh lại, hòa lẫn với nhau và xoay mỗi lúc một mau hơn. Rồi tiếng gió từ xa xôi lắm tiến dần lại ào ạt rít lên trong không khí. Lẫn trong âm thanh đó, Ba Choát nghe thấy những tiếng lắc cắc, như có kẻ cầm hai khúc cây gõ vào nhau.

Tiếng gió rít lặng dần, lúc nầy những đám mây không còn vận chuyển nữa. Chúng biến thành bức tường màu xám đầy đặc, những bức tường mịn màng vây quanh Ba Choát. Ba Choát có cảm tưởng mình ở ngay bức tường, bức tường đó không có giới hạn, chỉ là một khoảng trống, nhưng là một khoảng trống dầy đặc.

Tiếng gõ lách cách nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt.

Không khí trở nên nặng nè, ngột ngạt trong khoảng khắc. Tiếp theo một tiếng cười khan nổi lên, hai tiếng cười, rồi ba tiếng cười mỗi lúc một vang lớn, phút chốc Ba Choát có cảm tưởng hàng trăm tiếng cười cùng nổi lên một lượt, vây kín lấy thân thể còm cỏi của hắn. Tiếng cười ở trên đầu, ở sau lưng, ở đằng trước, ở đằng sau, ở ngay dưới chân.

Ba Choát hốt hoảng bịt kín hai tai lại, tiếng cưòi vừa chui vào lỗ tai, hình như không phải âm thanh đó chỉ chui vào lỗ tai mà chúng ngấm vào lỗ chân lông, chúng phá phách gào thét trong cơ thể Ba Choát. Tiếng cười mỗi lúc một dữ dội. Ba Choát toan há miệng kêu, tiếng cười lặng dần, rồi tắt hẳn. Ba Choát thở phào.

Ba Choát ngồi phệt xuống, nhưng mông đít hắn không đụng xuống đất, hắn nổi bồng bềnh. Hai mắt Ba Choát mở lớn. Thốt niên hắn thấy một đôi mắt xanh biếc từ xa phóng lại vùn vụt. Đôi mắt dừng lại ngay trước mặt Ba Choát. Đôi mắt đó quắc lên, từ màu xanh biếc biến dần sang màu vàng, rồi màu đỏ gay gắt với những tia máu đen.

Rồi lần lượt hàng chục đôi mắt xanh từ đầu phóng lại, chúng đổi màu y hệt đôi mắt đầu tiên. Chúng xếp hàng dài ngay ngắn ngay trước mặt Ba Choát.

Những đôi mắt đó dần dần tản ra, vây xung quanh Ba Choát. Ba Choát lại nghe thấy những tiếng gõ thật đều đặn. Những đôi mắt đỏ ngầu như lửa nhìn Ba Choát chằm chặp. Chúng nhịp nhàng di chuyển, chậm rồi nhanh dần, nhanh dần theo tiếng gõ lách cách mỗi lúc mỗi nhanh. Những đôi mắt lúc nầy đánh đai xung quanh người Ba Choát thành một vòng lửa đỏ rực. Ba Choát hình như á khẩu, hắn muốn hét lên nhưng không thể nào hét nổi. Hắn đưa hai tay lên ôm lấy mặt.

Đột nhiên Ba Ghoát thấy xung quanh mình im lặng như tờ, hắn mở mắt nhìn những đôi mắt lửa đã biến mất từ lúc nào. Bức tường bằng không khí màu xám loãng dần, một bóng người lãng đãng hiện ra. Ba Choát không nhìn rõ mặt, hắn mặc chiếc áo dài trắng rộng thùng thình theo kiểu Tầu. Hắn lững thững đi lại, hai tay cầm hai lóng xương. Tự nhiên Ba Choát nghĩ, âm thanh lách cách hồi nãy do hai lóng xương nầy gõ vào nhau. Gã đàn ông mặc áo dài trắng tiến gần lại, hình như hắn lướt tới vì Ba Choát không nhìn thấy đôi chân hắn di chuyển. Khuôn mặt hắn gầy hốc hác, xanh nhờn nhợt. Ba Choát thấy ngờ ngợ, hình như mình có gặp ở đâu rồi.

Gã đàn ông mặc áo dài trắng cầm hai lóng xương lách cách, hắn quăng đi. Hắn giơ hai bàn tay lên nhìn, những ngón tay tróc hết thịt còn trơ xương.

Hắn cười khà khà bước tới trước mặt Ba Choát. Ba Choát nhìn thấy hai hốc mắt sâu hoắm, từ trong đó chất mủ vàng ri rỉ chảy ra, ướt đầm đìa khuôn mặt, nhỏ giọt xuống chiếc áo trắng. Giòng mủ chảy đến đâu, mang theo từng lớp thịt tróc ra, bầy nhầy.

Khuôn mặt đó tả tơi như một nắm giẻ rách. Lớp thịt tróc đi. Ba Choát nhìn thấy một hàm răng vàng choé hiện ra trên khuôn mặt còn trơ xương trắng. Gã đàn ông run rẩy. Ba Choát nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn, tiếng thở đứt quãng. Một bàn tay hắn đưa lên tự vuốt mặt, những ngón tay run rẩy dừng lại ở hàm răng. Những ngón tay bấu chặt vào đó, giựt mạnh ra.

Ba Choát giật mình, hắn muốn la lên, nhưng hắn đã á khẩu, hắn muốn lùi lại, nhưng hai chân hắn không nhắc lên nổi. Hắn giương mắt nhìn gã đàn ông móc trọn ra cầm trên tay hàm răng vàng choé. Ở khuôn mặt hắn có một cái hốc tối om, chất nước vàng từ trong đó tóe ra, chảy ồng ộc như tháo cống, phút chốc chiếc áo trắng bị nhuộm vàng,. Bàn tay kia hắn móc vào ngực, lôi ra một quả tim đỏ ửng. Hắn run rẩy đưa đến mặt Ba Choát, một tiếng nói ồm ồm từ trong hốc rỗng ở mặt phát ra:

- Nầy răng ta, nầy... tim ta.

Ba Choát kinh hãi đến tột độ; hắn có cảm tưởng một chậu nước lạnh buốt vừa dội lên đầu làm gai góc nổi lên cùng mình hắn. Hàm răng và trái tim được gã đàn ông dí sát vào mặt Ba Choát, Ba Choát hét lên, hắn nghe thấy tiếng mình hét, người hắn bật lên như bị lò xo bung lên:

- Ối! cứu tôi!

Ba Choát mở bừng mắt, mồ hôi tứa ra ướt đẫm người. Trong trạng tháị còn mê sảng hắn sờ tay sang bên cạnh. Hắn thấy tay mình đụng vào lớp nệm êm ái, hắn thở hổn hển, hắn mở mắt trừng trừng, hắn nhìn thấy trần nhà, hắn quay đầu sang bên phải, hắn nhìn chiếc cửa sổ mở rộng, hắn nhìn thấy những đồ đạc trong phòng. Hắn chặn tay lên ngực hắn thở hổn hển. Một lát sau hắn trở lại trạng thái bình thường. Mình vừa trải qua nột cơn ác mộng

Ba Choát nằm lịm người, hắn suy nghĩ về cơn ác mộng vừa qua. Hắn vẫn thấy trống ngực mình đập thình thịch. Ba Choát ngồi dậy, hắn thấy một khoảng nệm trắng thấm ướt mồ hôi mnình. Hắn nghe từ dưới đường vang lên tiếng rao hàng, những âm thanh ồn ào. Ba Choát tự an ủi mình, chỉ là một giấc mơ. Chắc mình mệt mỏi quá nên bị những hình ảnh ma quái ám ảnh.

Ba Choát tụt xuống khỏi giường, hắn thẫn thờ đi ra cửa sổ nhìn thẳng xuống đường. Gió từ dười bờ sông thổi lên mát hây hây làm hắn tỉnh táo dần. Bỗng Ba Choát nhớ đến cái hẹn hồi sáng, hắn vội nhẩy vào giường vơ chiếc áo khoác lên người:

- Chết cha, không biết mấy giờ rồi?

Hắn chạy vội xuống cầu thang, hỏi gã gác dan:

- Mấy giờ rồi bồ tèo?

- Ba giờ rưỡi!

- Chết cha lỡ hẹn rồi!

Ba Choát ba chân bốn cẳng chạy ra đường kiếm xe để đi Chợ Cũ. Ba Choát bực mình vì giữa lúc mình mắc chuyện gấp thì đường sá lại vắng hoe không có một chiếc xe trống nào. Hắn cằn nhằn chửi thề, chạy bộ tuốt đến đầu đường mới tìm thấy một chiếc xích-lô máy. Hắn nhẩy lên:

- Đi lẹ, lên Chợ Cũ!

Gã xích-lô cà rịch cà ràng quay đầu xe. Ba Choát bực mình dậm thình thịch:

- Lẹ lên chớ ông nội!

- Bộ căn cướp sao mà hối dữ vậy?

- Ừ, ăn cướp đó!

Gã xích-lô nóng mặt:

- Tôi không chở, xuống đi. Đừng cậy có tiền phá xe tôi không được đâu!

Ba Choát tức uất người, nhưng đành xuống giọng năn nỉ:

- Trời ơi! Làm ơn làm phước mà. Tôi có chuyện gấp!

Gã tài xế xích-lô máy sang số xe:

- Thì để thủng thẳng, đường đông hối người ta chạy thục mạng đâu có được.

Ba Choát lên chỗ hẹn với mụ Bảy Lành, không thấy Bảy Lành, cửa hàng bán cháo của mụ đã dẹp rồi. Ba Choát nghĩ bụng có lẽ mình đến muộn nên mụ chuồn mất rồi chăng. Gã đi thẳng lên tiệm kim hoàn. Cũng không thấy mụ Bảy Lành đứng đợi ở cửa.

Ba Choát đứng lớ ngớ ngoài đường, hắn hồi hộp, không lẽ hai con mẹ nầy lừa mình thật? Càng nghĩ Ba Choát càng thấy mình dại dột. Hắn đứng lâu lắm, không nghe động tĩnh gì, hắn đánh bạo bước vào tiệm, một người đàn ông ngồi bên trong.

- Ông cho tôi hỏi bà chủ?

Gã đàn ông cau mầy:

- Bà chủ nào?

- Bà chủ tiệm nầy!

Gã đàn ông nhìn suốt từ đầu đến chân Ba Choát khinh khỉnh:

- Hỏi có việc chi vậy?

Ba Choát ngập ngừng:

- Tôi có việc riêng...

- Chắc bà chủ cũng chẳng có việc riêng gì để nói với anh, chỉ có việc buôn bán thôi. Mà tôi là quản lý, anh cứ nói vói tôi cũng được.

- Tôi muốn nói đến chuyện chiếc cà rá hột xoàn.

- Đâu, đưa coi, bán hả?

- Dạ bán cho bà chủ.

- Đưa coi!

Ba Choát bối rối:

- Tôi đã đưa rồi!

Gã đàn ông nhìn sững Ba Choát:

- Giỡn mặt hoài, đưa hồi nào, đưa cho ai?

Ba Choát cười cầu tài, giải thích:

- Tôi đưa cho bà chủ từ hồi sáng, bà chủ hẹn chiều nay tôi tới lấy tiền.

Gã đàn ông gấp cuốn sổ lại:

- Này chú nói thật hay nói giỡn đấy, nếu là nói giỡn tôi khuyên chú nên ra khỏi nhà nầy ngay tui bỏ qua cho.

Ba Choát biết mình bị lừa, hắn nổi nóng:

- Các người tính giựt của tôi hả?

- Giựt cái gì?

- Chiếc cà rà hột xoàn!

- Cái mặt chú mà có cà rá hột xoàn bán sao? Lần thứ hai tôi tha thứ, tôi không muốn kêu lính bắt chú!

Ba Choát tức uất ức lên tận cổ, hắn không còn giữ được nỗi bình tĩnh, hắn la lên:

- A các người ăn không của tôi...

Nghe tiếng la, người trong cửa hàng bu đông lại, gã quản lý làm dữ:

- Thằng nầy muốn vào tống tiền tôi, nó lại còn vu vạ cho tôi giựt cà rá hột xoàn của nó. Đó qúi ông quí bà, làm ơn kêu lính giùm tôi.

Ba Choát bị lừa gạt, hắn không còn biết sợ, hắn chửi thề tùm lum, hắn đứng chống nạnh:

- Kêu lính thì kêu ngay đi, tao không ngán đâu, tụi mầy ăn không của tao đâu được.

Mặt gã đàn ông tím ngắt:

- Đó ông bà coi, ông bà làm chứng giùm...

Ba Choát lừa dịp sơ hở, hắn chạy tọt vào nhà, hy vọng bắt gặp mụ chủ. Mấy người đàn ông lực luỡng chạy theo níu lại. Ba Choát nhìn thấy trên chiếc phản gỗ trống trơn không có bóng một ai. Bọn đàn ông thoi tới tấp vào mặt Ba Choát:

- Ăn cướp hả mầy?

Họ lôi Ba Choát xềnh xệch ra cửa. Vừa lúc đó một người cảnh sát cũng tới. Ông ta nhìn khuôn mặt bết máu của Ba Choát hỏi:

- Ai thưa đâu?

Gã đàn ông chạy ra, mồm năm miệng mười:

- Thưa xếp, tôi thưa thằng nầy, nó vào cửa hàng của tôi tính giựt đồ...

Ba Choát chồm lên:

- Nó nói láo, nó giật đồ của tôi!

Người cảnh sát cau mặt nhìn Ba Choát:

- Giựt cái gì?

Ba Choát uất ức quá không còn giữ gìn gì nữa:

- Chúng nó giựt của tôi chiếc cà rá hột xoàn.

Người cảnh sát đứng chống nạnh:

- Mầy mà có cà rá hột xoàn cho người ta giựt, tao phải đưa mầy về bót đã...

Người cảnh sát móc túi lấy ra chiếc còng sắt, ngoạm liền vào cổ tay Ba Choát. Ba Choát la lên:

- Tại sao lại bắt tôi?

Người cảnh sát điểm mặt Ba Choát:

- Tao biết cái bản mặt mầy quá mà, mầy chuyên môn móc túi ở Cầu Muối chớ đâu!

Ba Choát ngớ người ra, lúc nầy hắn mới biết mình ngu dại, hắn căm tức:

- Tui oan, các người hại tôi...

Người cảnh sát mặc cho Ba Choát la hét quay lại nói với gã quản lý tiệm Kim Hoàn:

- Tôi đưa thằng nầy về bót trước, lát ông lên.

Gã đàn ông dạ dạ luôn miệng:

- Trăm sự nhờ thầy, buôn bán bây giờ khó khăn quá, cứ bị bọn mất dạy nầy phá phách hoài.

Người cảnh sát quay sang táng cho Ba Choát một cái:

- Có câm miệng không, gái đĩ già mồm!

Ba Choát biết lúc nầy mình làm dữ chỉ thiệt vào thân, đàng nào hắn cũng bị bắt về quận. Hắn giải thích, nhưng là để giải thích cho những người hiếu kỳ bu đông:

- Tôi có chiếc cà rá hột xoàn bán cho con mẹ chủ nhà nầy. Nó hẹn tôi chiều đến lấy tiền rồi bây giờ lật lọng.

Một người hiếu kỳ hỏi:

- Tai sao bán lại không lấy tiền ngay?

Ba Choát đớ ra, mọi người cười ồ:

- Thiệt là quân ăn cướp ngày, còn dám thưa ngược lại thì dữ quá xá rồi!

Ba Choát không còn cách nào khác, hắn nuốt uất hận đành đi trong sự xô đẩy của người cảnh sát.

Những đôi mắt khinh rẻ nhìn hắn, những lời dè bĩu, Ba Choát cúi đầu, hắn không thể nói được gì hơn. Tự nhiên nước mắt hắn trào ra.

Tiếng con nít la lên:

- Nó khóc tụi bây ơi!

- Ê, lêu lêu mắc cỡ, đồ ăn cắp.

Ba Choát mím chặt môi, người cảnh sát vịn tay vào vai hắn xô đi:

- Còn khóc nữa hả mầy, ăn cướp về quận mầy còn thấy mẹ con ạ!

Đầu Ba Choát choáng váng, hắn ngẹn ngào, hắn thầm chửi đời đểu giả, tự chửi mình dễ tin người. Hắn lẩm bẩm:

- Con mẹ Bảy Lành sẽ biết tay tao.

Người cảnh sát bấu chặt lấy vai Ba Choát:

- Mầy chửi tao phải không?

Ba Choát im lặng, người cảnh sát cười nhạt:

- Được mầy cứ chửi đi, mầy chì mà!

Anh ta lên tiếng xua đuổi đám con nít:

- Đi chơi chỗ khác.

Nước mắt Ba Choát lúc nay đã ngừng chảy, mặt hắn trở nên lì lợm. Hăn không còn biết xấu hổ, hắn nhìn ngang nhìn dọc. Hắn nghĩ cách đối phó.

Hắn thở phào khi người cảnh sát đưa hắn vào bót. Hình như chẳng ai buồn để ý đến hắn, việc đó xảy ra ở một bót cảnh sát thường quá. Khi người cảnh sát đưa hắn qua mấy hành lang, những khuôn mặt ở trong song sắt ngó ra:

- Ê bồ tèo tội gì vậy?

Ba Choát không trả lời, một kẻ khác trong song sắt hỏi tới:

- Vồ xế hả?

- Đm.. thằng nầy câm!

Người cảnh sát mở còng cho Ba Choát ấn hắn vào một phòng giam tạm đông người.

- Vô đó ngồi tạm, lát nữa xếp hỏi thì khai nghen. Đm.. mầy chạy tội không nổi đâu con ơi!

Mấy người ngồi trong phòng giam, lê lại bỏi Ba Choát:

- Tội gì vây?

Ba Choát lắc đầu không nói, hắn vừa uất ức, lúc nầy tự nhiên nước mắt hắn lại ứa ra. Một người hỏi:

- Ủa khóc sao mầy?

Một người khác gật gù:

- Nó tù con so.

Một người vỗ ngực:

- Tao đây nè, tội to bằng cả cái “bin đinh” mà tao đâu thèm khóc.

Nhìn tất cả mọi người đều có vẻ thản nhiên, Ba Choát trở nên bình tĩnh hơn. Hắn không buồn nói chuyện với ai, hắn tìm một xó nằm. Buổi chiều đã xuống ở ngoài trời. Ba Choát vẫn chưa thấy cảnh sát đả động gì tới mình. Hắn mệt mỏi quá, hắn đánh một giấc ngủ cho tới sáng ngày hôm sau.

Ba Choát đang ngồi rầu rĩ ở một góc phòng giam thì người cảnh sát chiều hôm qua lôi hắn ra:

- Lên khai!

Người cảnh sát đưa Ba Choát vào một căn phòng nhỏ, ở đó có một ông xếp ngồi sau cái bàn. Ông xếp lạnh lùng hỏi:

- Tên?

Ba Choát thấy mình không thể bướng bỉnh được ở nơi nầy:

- Dạ tên là Nguyễn văn Choát!

- Bí danh?

Ba Choát ngơ ngác, người cảnh sát giải thích:

- Ngoài tên thật ra người ta còn gọi mầy bằng gì khác nữa không?

Ba Choát chợt hiểu:

- À, Ba Choát!

Ông xếp ghi vào một mảnh giấy hỏi tiếp:

- Mầy có làm nghề gì không?

Ba Choát ngơ ngác một lát rồi lắc đầu, ông xếp gật gù:

- À vô nghề nghiệp!

Ông ta hỏi tiếp:

- Hiện giờ mầy cư ngụ ở đâu, nhà số mấy đường nào?

- Dạ hồi trước ở bến Vân Đồn, nhà bị giải tỏa, hiện giờ không ở chỗ nào nhất định.

Ông xếp cắm cúi ghi vào tờ giấy:

- Vô gia cư!

Ông ta hỏi tiếp:

- Có thẻ căn cước không?

Ba Choát lắc đầu. Ông ta ra lệnh cho người cảnh sát:

- Khám túi nó!

Người cảnh sát khám túi Ba Choát tìm thấy một xấp tiền, anh ta đếm rồi thưa với ông xếp:

- Dạ thưa có năm ngàn rưỡi. Ông xếp đặt bút xuống, ngẩng lên hỏi:

- Mầy vô gia cư, vô nghề nghiệp, vậy số tiền nầy mầy lấy ở đâu?

Ba Choát đứng như chôn chân xuống sàn. Hắn không biết phải trả lời làm sao cho suông sẻ, hắn lí nhí:

- Dạ tiền riêng của em!

Ông xếp đập tay đến thình một cái xuống bàn:

- Láo!

Ba Choát giật bắn người hắn lắp bắp:

- Dạ của con thiệt!

- Thiệt ở cái chỗ nào, phải có nghề mới kiếm ra tiền, mầy khai đâu có nghề ngỗng gì.

Ông ta bỗng dịu giọng lại:

- Nhưng thôi, chuyện đó hãy gác lại, bây giờ tao hỏi mầy về chuyện hôm qua!

Ba Choát hấp tấp toan nói, ông xếp chặn lại:

- Khoan, có người ở tiệm Kim Hoàn thưa mầy toan vô tống tiền người ta, rồi khi chuyện đổ bể mầy làm dữ, hành hung gia chủ để thoát thân, có đúng vậy không?

- Dạ không phải, em oan, họ vu khống cho em!

- Mầy vô cửa tiệm người ta làm chi vậy?

Ba Choát kể đầu đuôi câu chuyện. Ông xếp chăm chú nghe, gật đầu:

- Nghĩa là mầy tới bán chiếc cà rá hột xoàn phải vậy không?

- Dạ!

- Đúng như vậy chớ?

- Dạ đúng!

- Mầy bán cho ai?

- Người đàn bà chủ tiệm!

Ông xếp ghi chép tất cả những lời Ba Choát khai, ông ta nói với người cảnh sát:

- Anh ra kêu nguyên cáo vào đây!

Trong khi chờ đợi, ông xếp không hỏi Ba Choát câu nào, ông ta có vẻ suy nghĩ, mỉm cười. Một lát sau người quản lý tiệm vàng vào. Ông xếp tiếp tục hỏi Ba Choát:

- Mầy bán chiếc cà rá hột xoàn cho ông nầy phải không?

Ba Choát lắc đầu:

- Không, tôi bán cho chủ ông nầy!

Gã đàn ông cười nhạt, nói với ông xếp.:

- Thưa xếp, chủ tôi đi vắng đã hai ngày. Hôm nay, mọi công việc đều do tôi điều khiển như trong lời khai của tôi.

Ba Choát toan cãi, ông xếp quắc mắt lên:

- Mầy thấy chưa, mầy khôn mà không ngoan, mầy chạy sao được. Rõ ràng là mầy ăn cướp...

- Dạ oan em quá!

Ông xếp bình tĩnh:

- Tao hỏi mầy thêm một câu nữa nhé, mầy chạy xộc vào trong nhà người ta làm chi vậy?

- Em kiếm con mụ mua cà rá!

- Được, tao cứ tạm tin mầy có cà rá đi, nhưng tại sao bán mầy lại cho thiếu?

- Em ngỡ là....

- Ngỡ làm sao?

- Ngỡ là bà ta tử tế!

Ông xếp cười ngất:

- Tại sao mầy lại dễ tin người vậy, mới gặp đầu tiên mầy đã tin được ngay, mầy biết lòng dạ người ta ra sao?

Ba Choát thấy mình đuối lý, lúc nầy hắn chỉ còn biết chửi thầm mình. Ông xếp chậm rãi nói:

- Đó là một điểm chứng tỏ mầy gian điếm, thứ hai là mầy xâm nhập gia cư bất hợp pháp, điểm thứ ba là toan cướp đồ rồi khi nội vụ đổ bể lại hành hung gia chủ. Các nhân chứng có mặt đã xác nhận hai điểm dưới.

Ông xếp nói với gã quản lý:

- Vụ thưa gởi của ông đã xong, bị can hết đuờng chối cãi. Chúng tôi sẽ đưa vụ nầy ra pháp lý. Bây giờ ông cứ về, nếu khi nào có giấy đòi ông phải lên ngay.

Người đàn ông dạ dạ cám ơn rối rít, ra khỏi cửa.

Ông xếp lúc nầy có vẻ thân mật với Ba Choát hơn, ông ta chỉ cái ghế:

- Mầy ngồi xuống đi cho đỡ mỏi chân, chúng ta còn nhiều chuyện để nói với nhau.

Ông ta đánh đón tâm lý:

- Tao có hai cách để nói chuyện với mầy. Nếu mầy tỏ ra là người hiểu biết thì chóng lắm, mình có thể vừa ngồi uống trà vừa nói chuyện với nhau. Nếu mầy tỏ ra ngoan cố, hì hì, tao sẽ nói chuyện cách khác.

Ông xếp nhún vai:

- Không “dăng nghệ” tí nào hết!

Ba Choát bắt đầu thấy sợ sệt, hắn ngập ngừng hỏi:

- Ông xếp tính nói chuyện gì nữa?

Ông xếp chỉ xấp tiền:

- Còn số tiền nầy, chiếc cà rà hột xoàn?

Ba Choát toát mồ hôi, giờ phút nầy hắn mới thấy mình dại, với những câu hỏi gài bẫy đó, hắn thấy rằng mình bất lực. Hắn không biết mình phải khai ra sao cho hợp lý. Hắn lo lắng bần thần nhìn xuống chân mình.

Bỗng ông xếp đập đến thình xuống bàn, làm Ba Choát giật nẩy mình:

- Sao, mầy lì không khai hả?

Ba Choát vẫn đứng yên, ông xếp ngồi ngữa lưng ra ghế, cơn thịnh nộ của ông ta dịu xuống, ông cười nhạt:

- Mầy cứ yên trí đi, mầy không thể qua mặt được tao, tao còn gặp nhiều thằng còn có sừng có sỏ nữa kia.

Dứt lời ông xếp bấm nút chuông ngay cạnh bàn. Cửa mở, một gã mặc quần dài áo thung xuất hiện, gã cao lỏng thỏng, tiến gần lại, nhìn ông xếp rồi nhìn Ba Choát từ đầu xuống chân:

- Làm thịt thằng nầy hả xếp?

- Cho nó mò tôm!

Một cái tát như trời giáng quạt vào mặt Ba Choát. Hắn ngã ngồi phệt xuống sàn, mắt hoa lên, gã đàn ông nhìn xuống:

- Chịu khai chưa mầy?

Ba Choát xoa má, hắn vừa dòm chừng mũi giày của gã đàn ông vừa kêu van:

- Con lạy xếp!

Ông xếp ngồi ở cạnh bàn giấy lạnh lùng:

- Nhấn nước nó!

Gã đàn ông cúi xuống, tóm cổ Ba Choát xách lên. Ba Choát kêu rối rít:

- Con lạy xếp, xếp để con khai.

Gã đàn ông hù:

- Mầy khai cũng muộn rồi!

Gã lôi Ba Choát xềnh xệch, Ba Choát luôn miệng van lạy. Ông xếp dơ tay ra hiệu:

- Khoan!

Gã đàn ông hù thêm:

- Xếp để mặc em!

- Thôi, nó xin rồi, để tôi coi xem nó khai ra sao?

Gã đàn ông có vẻ tiếc rẻ:

- Coi mặt thằng nầy lì lắm xếp, từ sáng đến giờ em chưa thoi thằng nào, em mới táng thằng nầy có một cái, em ăn sáng chưa thấy ngon.

Ba Choát thấy ớn cả người. Ba Choát được chỉ ngồi ở cái ghế dài. Nhưng hắn vẫn dòm chừng gã đàn ông.

Ông xếp ngồi bật ngữa trên ghế hút thuốc lá, ông ta hất hàm:

- Khai đi!

Ba Choát ngồi lặng yên, một lát hắn mới ngập ngừng hỏi:

- Xếp muốn em khai gì?

- Mầy lấy chiếc cà rá hột xoàn ở đâu?

Ba Choát vẫn ngán gã đàn ông, hắn nói liều:

- Con bắt được!

Gã đàn ông toan chồm lên thoi, ông xếp ngăn lại, hỏi tiếp Ba Choát:

- Bắt được ở chợ?

- Dạ!

- Cả năm ngàn rưỡi bạc nữa?

- Dạ!

Ông xếp cười bí mật quay sang hỏi gã đàn ông:

- Chú em tin được lời khai nó không?

Mắt gã đàn ông long lên sòng sọc:

- Thưa xếp thằng nầy ngoan cố, xếp cho em thoi thấy mẹ nó.

Ông xếp vẫn từ tốn:

- Tôi biết nó nói láo – ông quay lại phía Ba Choát – Tao cho mầy khai lại.

Ba Choát toát mồ hôi, đầu óc hắn rối tinh hẳn, không biết phải khai ra sao cho hợp lý hợp tình. Ông xếp gác chân lên bàn:

- Mầy móc túi phải không?

Ba Choát cúi mặt, hắn đoán chừng ông xếp muốn hắn khai như vậy, hắn gật đầu đại:

- Dạ móc túi!

- Ở đâu?

- Ở chợ... chợ Bến Thành!

Ông xếp dụi tắt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn bằng sứ, hất hàm hỏi gã đàn ông:

- Chú tin được lời nó khai không?

Gã đàn ông hầm hầm:

- Từ sáng em chưa được ăn điểm tâm, xếp cho phép em...

Ông xếp ồn tồn:

- Chú thấy vô lý ở điểm nào?

- Dạ, nó khai là móc túi, tiền người ta để ở trong túi nó móc còn có lý, đằng nầy chiếc cà rá hột xoàn người ta phải đeo ở tay...

Ông xếp gật gù:

- Vậy theo chú thì nó phải làm sao?

Gã đàn ông nhìn thẳng vào mặt Ba Choát, mắt gã có những tia máu đỏ:

- Nó phải giết người!

Ba Choát giật nẩy người, vội cãi:

- Dạ đâu có!

Gã đàn ông đứng dậy, ông xếp gật gù:

- Chú nói có lý, đúng thằng nầy sát nhân, trông mặt nó thì biết.

Gã đàn ông tung luôn một cùi chõ vào mặt Ba Choát làm hắn ngã lộn xuống sàn. Vừa lồm cồm bò dậy, Ba Choát lãnh một cú vào sườn, hắn nằm thẳng cẳng ra sàn, hắn không kêu nổi một tiếng. Ông xếp đứng dậy

- Khoan! Vậy đủ rồi, mình cứ ghi vào biên bản tội của nó sát nhân, cướp của.. Tội nầy chắc chắn bị chém đầu.

Ba Choát vừa đau vừa sợ, hắn vội vàng bò dậy:

- Dạ không phải...

Ông xếp hất đầu, gã đàn ông xóc cổ Ba Choát ấn hắn ngồi xuống ghế:

- Vậy sao, khai đi, hợp lý tao ghi vào biên bản đàng hoàng.

Ba Choát vừa đau vừa sợ, hắn không còn đủ can đảm chối quanh, vì hắn thấy mình không còn cách gì nói dối, nếu hắn khai thật, chưa chắc tội hắn đã nặng. Ông xếp kiên nhẫn ngồi chờ, gã đàn ông lặng lờ. Không khí trong phòng điều tra thật yên lặng. Không khí đó làm thần kinh Ba Choát căng thẳng, hắn lắp bắp nói:

- Dạ con không giết người cướp của...

Mặt ông xếp và gã đàn ông vẫn lạnh như tiền.

Ba Choát tưởng họ không nghe thấy vội nhắc lại:

- Con không ăn cướp giết người.

Ông xếp ngồi khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại:

- Cứ khai đi, tao buồn ngủ rồi!

- Thưa xếp con khai thiệt!

- Ừa!

Gã đàn ông ngồi ngửa mặt nhìn lên trần nhà, điếu thuốc lá gắn lên môi tàn cong vòng. Hắn phớt tỉnh như không chú ý đến những lời khai của Ba Choát. Ba Choát cố gắng giữ mình khỏi hồi bộp.

Ba Choát nhìn