ba
Bà Chín Chiêu ngồi ở thềm nhà ; vừa thấy mặt Hiền bà nổi nóng liền:
- Tổ cha con đĩ ngựa, mầy đi với thằng nào suốt đêm hôm qua.
Hiền biết mẹ nổi nóng chỉ vì tối hôm qua nàng đã quên không mang tiền về cho mẹ đi uống rượu. Bà Chín Chiêu nghiện rượu từ khi cha Hiền còn ở nhà. Cha nàng đã quá chán nản nên đã bỏ đi biệt tăm. Bà Chín Chiêu không từ một hành động nào, miễn là có rượu uống, kể cả chuyện ngủ với trai để được nhậu nhẹt. Mọi chi tiêu trong nhà đều do một tay Hiền lo liệu, mỗi ngày nàng có bổn phận phát tiền cho mẹ đi uống rượu. Bà vẫn thường lấy làm bực mình vì thái độ chi ly đó của con. Không ngày nào là hai mẹ con không gấu ó nhau. Hiền đã quá quen. Nàng thản nhiên vào trong nhà thay áo, nàng nói vọng ra:
- Tối qua con quên không đưa tiền cho má đi nhậu, hôm nay con đưa gấp đôi, có gì đâu mà má la lối um sùm vậy?
Bà Chín Chiêu bực mình vì việc Hiền quên không đưa tiền cho bà thì ít, mà bực mình vì Hiền đã dám đi với trai suốt đêm mà bà nghe lối xóm nói phong phanh từ hồi sáng. Bà Chín Chiêu cho rằng Hiền đã làm mất mặt bà, lối giữ kẽ danh dự rất vô lý của hạng người rạc rài nhưng vẫn thích được tiếng có con ngoan.
Bà Chín Chiêu gầm lên:
- Mầy đối đáp với tao đó phải không hả Hiền?
- Hứ, tôi nói như vậy không phải sao, tôi thiếu má thì tôi trả lại.
Bà Chín Chiêu càng bực tức, vì bà thấy Hiền cố tình không hiểu lời bắt lỗi của bà, bà nhắc lại bằng giọng gắt gỏng:
- Tao hỏi mầy đi ngủ với thằng nào suốt đêm qua?
Hiền khủng khỉnh:
- Mắc mớ chi đến má?
Thế là bà Chín Chiêu được dịp la lối:
- Tao là mẹ mầy, tao không có quyền hỏi mầy sao?
- Hỏi tùy chuyện, chuyện riêng của tôi má đừng xía vô.
Bà Chín Chiêu đứng dậy, xấn xổ:
- À con nầy quá xá rồi, mầy làm điếm nhục mầy nói tao không có quyền xía vô.
Hiền không vừa:
- Tôi lớn rồi, tôi có quyền của tôi, mà má lo cho tôi được gì. Tôi khôn thì sống mà dại thì ráng chịu, má cứ biết ở nhà ngày ngày tôi lo đủ cho má, còn tôi làm gì mặc tôi...
- Tao đẻ ra mầy, mầy mèo mả gà đồng tao cũng phải chịu sao, mầy có biết suốt từ sáng đến giờ lối xóm xì xào về chuyện mầy xách đít đi cho trai... không?
Hiền bực bội, nàng la to:
- Măc mẹ chúng nó, má chỉ đứa nào nói láo tôi đập quần dơ vào mặt nó cho coi.
Bà Chín Chiêu làm ra bộ thiểu não, bà la trời la đất:
- Trời đất ơi mầy dại dột mầy biết gì đâu, mầy hiến xác mầy cho nó rồi nó chạy làng mầy bú c.. nó trừ à, mầy ngu dại, tao dạy mầy điều khôn lẽ phải mầy còn chửi tao.
Hiền dài miệng ra:
- Thôi bà để tôi yên, tôi cám ơn lòng tốt của bà. Bà đừng nghe người ta nói bậy nói bạ... tôi bực mình tôi kiếm chúng nó đánh thấy mẹ hết.
Bà Chín Chiêu la lối:
- Mầy chạy tội phải không, mầy hô mầy không có đi với thằng nào phải không? Tao cho mầy đi bán hàng chớ tao đâu có cho mầy làm điếm hả con đĩ ngựa?
Hiền không thể chịu đựng được thái độ của mẹ, nàng xấn xổ bước ra:
- Tôi đi với trai đó, không việc gì tôi phải chạy tội, tôi đi với người tôi thương không ai có quyền nói tôi hết.
Bà Chín Chiêu cũng đứng dậy, vỗ ngực:
- Cái con mẹ mầy đầy kinh nghiệm quá mà, đàn ông con trai không có thằng nào tử tế đàng hoàng hết xong rồi là nó xách c... chạy dài. Mầy ngu tao nói cho mầy biết còn làm bộ làm tàng.
- Tùy người chớ má!
Bà Chín Chiêu trợn mắt lên, cười nhạt:
- Tao khỏi nói đâu xa, tao nói ngay thằng cha mầy, thằng cha mầy nếu tử tế đã không bỏ tao, bỏ mầy sống vất vưởng như ngày nay.
Hiền xí một tiếng:
- Má đàng hoàng không rượu chè be bét ba đâu có bỏ, má cũng quá trời quá đất mà.
Bà Chín Chiêu nhảy lên đong đỏng, bà khóc lóc thảm thiết, kể lể:
- Trời đất ơi, tao nuôi mầy bây lớn để mầy chửi tao đó phải không? Biết vậy tao bóp mũi mầy chết ngắt khi mầy mới lọt lòng.
Người ta không biết từ đâu túa ra, họ bu lại trước cửa nhà Hiền. Bà Chín Chiêu được thể phân bua với mọi người, kể lể nầy nọ:
- Đó bà con coi, con tôi bất hiếu bất mục vậy đó. Nó đi với trai suốt đêm về, tôi chỉ khuyên nhủ nó, nó chửi lại tôi. Trời ơi, sao tôi vô phước thế nầy.
Hiền vừa tức vừa ngượng. Nhất là nàng thấy những đôi mắt của kẻ hiếu kỳ nhìn nàng kỳ dị. Bà Chín được thể làm tới:
- Tôi biết nó ngủ với thằng nào rồi, nếu thằng đó là hạng người đàng hoàng tôi còn mong còn cầu nữa. Đằng nầy anh em nhà chúng toàn hạng lưu manh, mèo mả gà đồng, nó thương, nó xót gì con tôi.
Lối xom bu lại xem mỗi lúc một đông, tiếng bà Chiêu chửi bới con gái quang quác, bà ta dùng đủ danh từ bẩn thỉu... cay độc nhất. Hiền không còn cãi lại nữa, nàng tấm tức khóc.
Tuyển ở nhà bên nầy vừa tắm xong, hắn mặc quần áo sửa soạn về trại. Hắn nghe suốt từ đâu cuộc đấu khẩu giữa hai mẹ con Hiền. Hắn thật bối rối, chuyện đó hoàn toàn có thật. Tuyển thấy mình có phần nào trách nhiệm, hắn càng xót xa cho hoàn cảnh người yêu. Khi Tuyển nghe bà Chín Chiêu nói cạnh nói khóe đến mình, hắn trở nên bực bội. Tuyển càng đau lòng hơn khi nghe thấy tiếng khóc tấm tức của Hiền.
Bà Sáu Họ cũng nghe không sót một câu, bà ngước lên nhìn con trai:
- Hôm qua mầy ngủ ở đâu?
Mặt Tuyển đỏ bừng, hắn thấy mình chẳng cần dấu giếm:
- Con ngủ với con Hiền!
Bà Sáu Họ không ngờ đứa con trai nhút nhát của mình lại đám trả lời một câu “huych toẹt” như vậy. Bà sững sờ nhìn con không chớp mắt. Thâm tâm bà nghĩ con trai mình phải chống chế một vài câu, bà sẽ hoạnh hoẹ nó, lúc đó nó sẽ cúi gầm mặt gật đầu. Vì câu trả lời đó, bà Sáu Họ trở nên bực tức, bà quên luôn Tuyển sắp đi, bà cần có những lời an ủi nó. Bà mím môi, bật ra một câu:
- Mầy nghe thấy gì không?
- Con nghe đủ!
- Tổ cha mầy, con mẹ Chín Chiêu đang bới con đĩ mụ nội tao lên đó.
Tuyển tự nhiên bực tức rất vô lý:
- Má mặc tôi!
Dứt lời, Tuyển bước ra cửa, bà Sáu Họ gọi giật giọng:
- Tuyển!
Nhưng không còn kịp nữa, Tuyển đã ra ngoài, rẽ đám đông để vào nhà Chín Chiêu. Tất cả mọi người đều quay nhìn Tuyển. Qua những lời chửi xiên chửi xép vừa rồi, họ đã hiểu ai là kẻ đi với con Hiền suốt đêm hôm qua.
Nhìn thấy người yêu gục đầu vào khung cửa khóc tấm tức, Tuyển vừa đau xót vừa nóng ruột. Hắn thấy rằng mình phải có nhiệm vụ cứu vãn danh dự cho nàng. Hắn cũng biết trong “giây phút” nghiêm trọng nầy, nếu mình nổi nóng chỉ tổ đổ thêm họa lên đầu người yêu. Hắn ôn tồn tới trước mặt bà Chín Chiêu:
- Cháu xin bác, bác đừng chửi Hiền nữa, bác bình tĩnh để cháu thưa chuyện.
Tuyển tưởng rằng bà Chín Chiêu sẽ dịu cơn nóng giận, nhưng trái lại bà ta ngó Tuyển dài miệng:
- Cám ơn, con tôi ngu dại xách... đi cho trai... không, tôi chửi mắng nó đó, tôi không muốn ai xía vô hết.
Nhìn thấy Tuyển, Hiền càng khóc to, Tuyển đau xót:
- Cháu xin bác!
- Ủa sao kỳ vậy nhẩy, tại sao mầy lại cứ xía vô chuyện nhà tao hoài vậy?
Hiền chùi nước mắt, nàng gào lên:
- Anh Tuyển, anh để mặc em!
Tuyển chạy lại, toan đỡ Hiền, bà Chín Chiêu xô hắn sang một bên:
- Mầy làm cái giống gì vậy, tao cấm mầy đụng vào con tao.
Tuyển cố sức nhẫn nhịn:
- Bác không nên chửi em Hiền, lỗi cháu hết, cháu xin chịu tội.
Bà Chín Chiêu làm bộ hỏi:
- Ủa sao kỳ vậy, lỗi mầy hết là làm sao?
- Dạ lỗi cháu!
- À, à thì ra mầy quyến rũ con gái tao, mầy mang nó đi suốt đêm hôm qua.
Đám người hiếu kỳ cười ồ, Tuyển nhẫn nhịn:
- Dạ thưa bác, cháu nhận hết!
Thế là bà Chín Chiêu chu chéo lên:
- Bớ làng nước ơi, thằng Tuyển con nhà Sáu Họ hại đời con gái tôi.
Bà ta nhẩy lên đong đỏng, xô đẩy Tuyển. Hiền khóc ré lên nhẩy xổ ra ôm lấy Tuyển:
- Anh ơi, em nhục nhã chết mất...
Tuyển mím nôi, khuyên lơn người yêu:
- Anh sẽ lạy má em, cứ để anh lo...
Bà Chín Chiêu như một con gà điên, bà ta xỉa xói:
-À tụi bây còn ôm xà nẹo nhau, tụi bây coi con già nầy không còn ra cái giống gì. Tổ cha con mẹ Sáu Họ, mầy xúi con mầy đi quyến rũ con tao.
Sự nhẫn nhục của Tuyển chỉ có giới hạn, nghe nói động tới mẹ, Tuyển xô Hiền ra, đứng dậy:
- Này, tôi nói cho bà biết, tôi cấm bà nói động đến mẹ tôi.
Bà Chín Chiêu xổ tóc ra, xấn xổ:
- Tao chửi con đĩ mẹ mầy không biết dậy mầy đó, có giỏi mầy đánh tao đi.
Bà Sáu Họ không còn chịu đựng được nữa, bà ra khỏi nhà:
- Nè con mụ Chín Chiêu, tao nhịn mầy nhiều rồi nghe, mầy còn lớn lối bà đánh thấy con đĩ mụ nội mầy.
Bà Chín Chiêu không vừa, quay lại vén quần, chống nạnh:
- Con mụ nội bây, tao mong mầy ra miệng đây, tao xé xác mầy cho coi.
Hai người đàn bà lăn xả vào nhau. Tuyển vội nhẩy vào giữa can. Bà Chín Chiêu choe choé chửi, la lối:
- Bớ mã tà, mẹ con nhà Sáu Họ đánh tôi.
Bà Sáu Họ không đánh được bà Chín Chiêu cái nào nhưng vẫn la lối:
- Con mẹ say, tao xé tan xác mầy ra coi!
Hiền cũng nhảy vào cuộc nàng vừa la vừa khóc:
- Anh Tuyển, làm sao anh Tuyển?
Tuyển không còn biết làm sao, hắn gỡ được bà già nầy ra thì bà già kia lại nhào tới. Tuyển vội ôm lấy bà Chín Chiêu đẩy ra, Hiền chạy đến giữ bà Sáu Họ.
Vừa lúc đó chị Hai Đoan, chị dâu Tuyển từ chợ về nghe lối xóm nói mẹ và bà Chín Chiêu đánh lộn, nàng ba chân bốn cẳng rẽ đám đông nhẩy xổ vào, nàng không cần biết nếp tẻ gì, nàng thấy Hiền đang co kéo mẹ mình liền la lên:
- A con đĩ Hiền. Mầy đánh mẹ tao?
Nàng túm liền tóc Hiền gịt kéo ra, dúi xuống đất. Hai người con gái ngã lăn cù ra đất, lấm lem khắp người. Chị Hai Đoan vừa đánh vừa chửi bới. Tuyển la lên:
- Không phải chị Hai ơi l
Bà Chín Chiêu bị Tuyển ôm cứng, vùng vẫy chửi bới:
- Bớ bà con, ba mẹ con nhà Sáu Họ ăn hiếp mẹ con tôi.
Mấy bà xồn xồn lối xóm nhẩy vào can, gỡ những người đánh lộn ra, chị Hai Đoan khoẻ đè được Hiền xuống dưới, chị ta túm vạt áo Hiền xé toạt. Chị ta cũng bị Hiền xé lại, chị càng nổi nóng, chị xé luôn chiếc quần Mỹ A của Hiền. Khi lối xóm gỡ được chị Hai Đoan ra, thì Hiền trần như nhộng với những mảnh vải tơi tả, tóc tai xổ tung mặt mầy bầm tím.
Hiền bị đau quên cả xấu hổ, nàng vừa vấn tóc vừa chửi bới. Tuyển vội cởi ngay chiếc áo của mình khoác lên người Hiền:
- Anh van em, em vô nhà giùm!
Tuyển đau xót, hắn nghĩ thật nhanh đến hậu quả tai hại sau cuộc đánh lộn nầy. Hắn bực bội nói với chị:
- Tại sao chị lại đánh Hiền?
Chị Hai Đoan thuộc về loại gái có sừng có sỏ ở khu Cầu Muối nầy. Chị ta gầm lên:
- A thằng khốn nạn, mầy về phe mẹ con Chín Chiêu phải không?
Nhìn thân hình trầy trụa của Hiền, Tuyển đau xót. Thân hình đó mới đêm qua mình còn ôm ấp trong tay. Thôi thế là không còn gì nữa. Không còn gì để hàn gắn. Những thằng con trai hiếu kỳ đứng lố nhố, chúng lấy làm khoái chí phê bình, bàn tán đểu giả.
Bà Chín Chiêu lăn lộn dưới đất gào khóc:
- Con gái tôi ngu dại, xách... đi cho chúng... bây giờ chúng chạy làng. Bớ bà con...
Tuyển phải vất vả lắm mới đẩy được Hiền vào nhà. Hiền gào thét chửi bới, nàng cào cấu Tuyển. Tuyển nhịn đau chịu đựng, mặt hắn sứt sẹo vì móng tay của Hiền:
- Anh xin em.
Hiền vẫn gào khóc:
- Mẹ con anh đánh tôi, anh về phe họ?
- Anh xin em, chuyện lỡ ra vậy anh đâu muốn!
Hiền xô Tuyển ra:
- Anh đi đi! Tôi không muốn thấy mặt anh!
Tuyển bị người yêu đẩy ra khói nhà, đóng ập cửa lại, nàng ném theo cái áo của Tuyển. Bà Sáu Họ và chị Hai Đoan đã được người lối xóm đưa về nhà, mỗi người khuyên một câu. Có kẻ còn lấy làm hỉ hả:
- Chị đánh như vậy thiệt mát lòng mát dạ, con mụ Chín Chiêu là con chó điên, người ta không thèm nói đến nó cứ tưởng bảnh ai cũng chửi được.
Tuyển đứng lặng người, hắn bực bội:
- Má với chị thiệt kỳ cục!
Chị Hai Đoan mồm năm miệng mười:
- Mầy còn binh vực nhà Chín Chiêu phải không? Không có tao về chắc mầy để cho mẹ con nhà nỏ đánh chết má luôn.
Bà Sáu Họ dài miệng ra:
- Thôi mầy nói làm chi, thằng nầy mờ mắt vì gái rồi.
Một vài kẻ hiếu kỳ tò mò:
- Tôi nghe nói mẹ con Chín Chiêu tính đổ thừa gì cho cậu Tuyển?
Bà Sáu Họ vẫn còn bực tức:
- Có thằng nay ngu dại, nó đi chán với thằng nọ đến thằng kia, bây giờ về gặp thằng Tuyển nhà tôi, thằng nầy tưởng được....
Tuyển ngắt lời:
- Thôi má ơi, con không muốn nghe nữa!
- Mầy muốn lấy nó thì đừng nhìn mặt tao, còn nếu mầy là con tao, sau nầy mầy còn có “chức phận” mầy rước nó về làm vợ để nó ngồi lên đầu tao hả?
Bà Chín Chiêu ở ngoài sa sả chửi:
- Tao có thừa con gái cũng không gả bán cho quân lính tráng. Nó không làm được bà nọ bà kia cũng vợ thầy chú!
Tuyển không còn biết nói sao, hắn quá chán nản lẫn thất vọng. Hắn ra khỏi nhà không buồn từ giã mẹ và chị. Vừa ra đến đầu xóm thì gặp Hai Dậu đi về, anh ta nắm lấy vai Tuyển:
- Ở nhà có chuyện gì đó mầy?
Tuyển lắc đầu:
- Muốn biết anh vô mà coi!
Mấy đứa nhỏ biết chuyện nhanh nhẩu:
- Vãn hát rồi anh, chị Hai Đoan và má anh đánh mẹ con Chín Chiêu tưng bừng hoa lá...
Chúng kể lại không sót một chi tiết, đôi khi còn thêm thắt vào cho gay cấn hơn.
Hai Dậu nhìn vẻ ủ rũ của em, thân mật khoác vai em:
- Tại sao mầy lại để cho vụ đó xảy ra?
Tuyển buồn bã:
- Tôi làm sao được, thiệt khổ vì mấy bà già...
Tuyển theo anh ra ngoài chợ. Hai Dậu kiếm một quán cà phê dắt em vào:
- Hãy còn sớm, mầy theo tao vào đây uống cà phê đã.
Ngồi trong quán cà phê, Tuyển không buồn nói năng gì hết. Hắn cúi gầm mặt, Hai Dậu mời gì Tuyển cũng không ăn, hắn chỉ uống_một ly cà phê nhỏ. Hình ảnh của Hiền lúc nầy lẫn quẫn trong đầu Tuyển hơn bao giờ hết. Hắn thấy hoàn cảnh của mình lúc nầy cay đắng làm sao. Tuyển không thể nhẫn nhịn được nữa:
- Biết vầy tôi đi luôn!
- Mầy nói sao?
- Biết vầy tôi đi luôn, về tới nhà nhìn cảnh nầy tôi không chịu nổi.
Hai Dậu an ủi em:
- Mầy đừng buồn, còn hàn gắn được mà!
- Hàn gắn cái con mẹ gì, tôi chán đời lắm rồi!
- Tao cho rằng tại con mẹ Chín Chiêu hết!
- Tại... hừ tại tất cả chẳng riêng gì ai, nếu má thông cảm cho tôi, chị Hai hiểu thế kẹt của tôi đâu có làm tùm lum tà la ra như vậy. Mấy người đó có thương xót tôi đâu.
Hai Dậu không còn biết an ủi em ra sao. Hắn nhún vai:
- Đời mà mầy!
Tuyển thấy anh cũng chẳng giải quyết được mình, hắn bực bội văng tục:
- Đời là cái con c... gì.
Hai Dậu thương em, hắn không biết phải dùng lời lẽ gì để xoa dịu nỗi khổ tâm của em. Hắn an ủi:
- Mầy đừng buồn, cố gắng học đi, khi mầy ra trường với cấp bậc trung sĩ thiếu gì con mết mầy!
- Cấp bậc mà làm mẹ gì, tôi không thương con nào hết ngoài con Hiền.
Hai Dậu cười nhạt:
- Mầy cứ nói vậy, thời gian rồi phôi pha đi....
Tuyển lắc đầu, hắn rút một điếu thuốc lá của anh gắn lên môi. Lần đầu tiên hắn hút thuốc. Hai Dậu bật lửa mồi thuốc cho em. Hắn làm như mới tìm được một giải pháp quên sầu cho em:
- Ừa, mầy nên tập hút thuốc, uống rượu nếu cần thì đi chơi điếm, cuộc đời đỡ tê tái...
Tuyển lặng lẽ hút thuốc. Hắn không dám ngậm khói thuốc trong miệng lâu. Hắn nhả ra vội vàng, mắt hấp ha hấp háy. Hai Dậu nhìn em thấy tức cười, nhưng hắn cố nén. Hắn biết em đang buồn. Nó cần một sự an ủi bất cứ từ đâu đến.
Ngồi ở quán cà-phê nầy, Tuyển có thể nhìn thấy khu bờ sông, những căn nhà lá xiêu vẹo, những ghe thương hồ đậu san sát trên con kinh nước đen ngòm. Mặt trời đang xuống, mặt nước óng ánh như mạ vàng. Ánh nắng chiều chênh chếch trên mặt bàn hai anh em Tuyển. Tuyển đứng dậy:
- Tôi đi đây anh!
Hai Dậu đứng dậy:
- Ừa mầy đi (hắn đưa luôn bao thuốc lá cho em) – Cầm lấy mà hút.
Tuyển không nói không rằng, đút luôn gói thuóc vào túi. Hai Dậu an ủi em câu chót:
- Mầy cứ yên chí, ở nhà tao sẽ tìm cách hàn gắn cho mầy.
Tuyển chỉ cười nhạt rồi đi ra. Vừa tới cửa quán, Tuyển gặp cô em gái út của minh. Hắn vuốt tóc em:
- Mầy ở nhà ngoan nghe Út!
Út đã mười lăm tuổi nhưng nó cọc người nên trông chỉ bằng một đứa trẻ mười ba. Con Út hỏi:
- Bao giờ anh lại về?
- Chưa biết!
- Về nhớ mua quà cho em nhé!
Tự nhiên Tuyển thấy mủi lòng, hắn quay đi, gật đầu:
- Anh nhớ!
Tuyển lầm lủi đi, bóng hắn đổ xiêu xiêu trên mặt đường đầy rác rưởi. Con đường đó Tuyển và người yêu đã đi qua đêm hôm qua, sáng hôm nay. Và từ bao nhiều năm trước. Những kỷ niệm đó dễ gì mỗi lúc đã quên ngay.
Tuyển thở dài, hắn lại nghĩ đến người yêu. Bây giờ nàng rà sao? Nàng đang nghĩ gì? Nàng còn nhớ những điều nàng đã ao ước đêm qua không? Tự nhiên thấy mũi mình cay cay. Hắn cúi gầm mặt.
Tuyển về đến trại vừa lúc trời nhá nhem tối. Hắn vào văn phòng trả phép rồi ra bãi đá banh ngồi.. Hướng tây ráng hồng còn như cố sức vớt vát lại ngày tà. Từ khu nhà Tâm lý chiến, chiếc máy phóng thanh văng vẳng phát ra điệu hò Huế buồn rười rượi. Tuyển nhìn thấy trên những bức tường trắng hàng chục khẩu hiệu: “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”.
Những khẩu hiệu đó quá quen thuộc với Tuyển. Như hình ảnh những người lính khiêng giường sắt, ở trên có một người bạn đồng đội nằm. Chiều chiều Tuyển vẫn thường thấy họ khiêng về phía bệnh xá. Tuyển cũng như các bạn ở trong trạng thái phập phồng lo sợ, không biết ngày nào mình sẽ nằm trên chiếc giường sắt kia vì chứng bệnh đau màng óc đột nhiên quật ngã. Tất cả sự gắng gượng trổi dậy trong con người nhỏ bé. Những cái chết thật vô lý chỉ vì tranh nhau một miếng thịt nạc. Một nhát lưỡi lê có thể đâm xuyên qua lồng ngực chỉ vì một sự thù hằn nhỏ mọn.
Buổi chiều đã tắt, khắp khu trại đã lên đèn. Trên con đường cạnh bãi đá banh dẫn ra câu lạc bộ, từng tốp lính quân dịch vừa đi vừa nói cười. Họ kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong 24 giờ nghỉ phép.
Tuyển thật cô đơn, hắn ngồi bó gối nhìn về hướng Saigon, ánh điện từ hướng đó làm sáng một góc trời. Tuyển thở dài, hắn đứng dậy lủi thủi đi. Hắn cũng không biết mình sẽ đi đâu. Hình ảnh rã rượi của người yêu hiện ra, Tuyển chép miệng, bỗng nhiên cười nhạt... Hắn lẩm bẩm:
- Không còn gì hết.
Bỗng Tuyển nghe tiếng reo:
- À thằng Tuyển đây rồi!
Vừa quay đầu lại, Tuyển gặp ngay Thạch và Hợp. Hai người bạn chạy đến ôm chầm lấy Tuyển hỏi thăm rối rít:
- Tao tưởng mầy bị quân cảnh túm rồi chớ, chạy thoát à?
Tuyển gật đầu. Thạnh và Hợp tranh nhau kể chuyện mình:
- Lúc đó tao chạy thục mạng tao vẫn nghe tiếng chân bịch bịch chạy theo, tao ngỡ là mầy, quay lại hóa thằng Hợp, hai đứa tao đi tìm mầy quá xá, chỉ còn biết vái Trời cho mầy khỏi bị bắt...
Thạnh và Hợp kéo Tuyển đi:
- Mầy trốn ở đâu?
- Không trốn đâu hết, tao về nhà...
- Tối thứ bảy và ngày chủ nhật mà có mầy đi chơi với tụi tao thì vui biết mấy. Đm. tao rửa hận được cho cả tụi mình rồi.
Tuyển không buồn hỏi han gì các bạn, hắn lầm lủi đi, nghe bạn kể chuyện một cách lơ đãng. Thạnh nhíu mắt nhìn vào mặt bạn:
- Mầy làm sao mà mặt như đưa đám vậy Tuyển?
Tuyển lắc đầu:
- Chẳng sao hết!
Hợp kéo Tuyển:
- Mình ra câu lạc bộ nhậu một phen, bà bô vừa ” thân tặng” tao hai xấp.
Không chờ cho Tuyển đồng ý, Thạnh và Hợp lôi hắn tuồn tuột:
- Mầy phải báo cáo cho tụi tao hay trong 24 giờ phép mầy làm gì ở Saigon?
- Chắc mầy có điều gì dấu tụi tao.
Buổi tối chủ nhật, câu lạc bộ đông khách, phải khó khăn lắm ba người mới tìm được một bàn trống. Thạnh hất hàm hỏi hai bạn:
- Uống gì?
Hợp trả lời:
- La-ve (hắn nhin Tuyển) Còn vị trung sĩ nhi đồng nầy cho uống nước ngọt.
Tuyển chợt nghĩ đến lời nói của anh mình “Mầy nên tập hút thuốc, uống rượu nếu cần thì đi chơi điếm, cuộc đời đỡ tê tái....”, Tuyển mỉm cười:
- Không, tao uống la-ve với tụi bây.
Thanh và Hợp mở mắt tròn xoe nhìn Tuyển:
- Ghê nhỉ, mới xa mầy có hai mươi bốn tiếng đã tiến bộ thế sao?
Tuyển vui lây cái vui của hai bạn:
- Đời mà mầy!
Hợp đứng dậy ra quầy hàng, xỉa tiền ra lấy ba chai bia, và ba chíếc ly bằng sành. Vừa đặt ly xuống bàn, Hợp đã chửi thề:
- Đm. cầm tới chiếc ly sành là đời tao thấy sầu rồi, bọn nhà thầu câu lạc bộ chó đẻ coi lính tráng bằng nửa con mắt.
Thạnh rót rượu ra ly móc túi lấy một xấp tiền ra đếm, hắn đặt lên bàn:
- Ba trăm cái là hết nước!
- Được, tụi bây có quyền đập hết, tao đền cho... Tao có tới năm ghim lận.
Thanh và Hợp uống rượu, chúng bắt đầu bốc, chúng chửi thề:
- Đm. bọn nhà thầu coi mình như con chó, mình ăn uống mất tiền mà chúng khinh khi mình.
Hợp cười nhạt:
- Chỉ sĩ quan mới được uống ly bằng thủy tinh. Đã thế tao đập hết, tao phá tanh banh cái câu lạc bộ nầy rồi xin ông bô ký cho một cái “sếch”.
Tuyển nâng ly lên uống, hắn nhăn mặt vì không quen uống rượu. Thạnh và Hợp khuyến khích:
- Cố lên, mầy thấy tụi tao mỗi thằng hết một chai rồi không?
Tuyển gắng gượng, chất bia đắng chẩy vào miệng hắn chui qua cuống họng một cách khó khăn. Tiếng các bạn khuyến khích:
- Cố lên, cố lên, nuốt ực, rồi, vậy đó!
Tự nhiên Tuyển hăng hái một cách lạ thường... bất quá thì như uống thuốc bắc. Hắn cố giữ không để cho chất rượu đắng chi phối. Hắn nuốt ừng ực, đặt úp chiếc ly xuống bàn trong tiếng hoan hô của các bạn. Hơi thở Tuyển bỗng trở nên nặng nhọc, và bụng cồn lên, mặt nóng bừng. Hắn nghe mơ hồ có tiếng hỏi:
- Uống nữa không?
Tuyển hăng hái gật đầu:
- Uống nữa chớ!
Tuyển cũng chẳng hiểu tại sao mình lại gật đầu. Thạnh giơ cao chiếc ly sành lên:
- Mừng thằng Tuyển biết uống rượu, mình đập ly chơi!
Nói xong hắn đập chiếc ly đến chát xuống gạch, Hợp đập theo rồi hắn lại ấn chiếc ly vào tay Tuyển:
- Đập đi mầy!
Con mụ chủ câu lạc bộ vội chạy ra:
- Các người tính phá quán đó phải không?
Thạnh nhăn răng cười:
- Lính sức mấy mà phá, buồn buồn đập chơi rồi...đền!
Mụ chủ câu lạc bộ hầm hầm:
- Hai chục đồng một cái, muốn đập thì bỏ tiền ra!
Tuyển móc túi lấy tiền:
- Mới đập ba cái, vị chi là sáu chục, đây một bò, khỏi thối lại cho qua bốn choạc. Cho xin ba chai nữa và ba cái ly khác.
Con mẹ chủ câu lạc bộ giật phắt lấy tiền quay đi.
Thạnh nhìn thấy hai chiếc ly không ở bàn bên cạnh, với tay sang chụp lấy:
- Khỏi thối lại, đập nốt hai chiếc nầy cho chẵn một bò.
Dứt lời hắn tung lên cao, hai chiếc ly rơi xuống vỡ tan tành. Bọn lính ăn nhậu thấy vui cười vang. Phút chốc câu lạc bộ náo loạn, Thạnh đứng trên bàn hô:
- Bao nhiêu ly sành đập hết, anh em cứ tự do, thằng nầy lãnh đủ. Bảo đảm! Bảo đảm bảy mươi phần dầu.
Lúc nầy Tuyển không còn thiết gì, hắn nhìn đám lính đập phá bằng con mắt thản nhiên. Hắn gục đầu xuống bàn, tự nhiên hắn thấy buồn ghê gớm. Nỗi buồn ray rứt trong lòng hắn. Hình ảnh rã rượi của Hiền hồi chiều lại hiện ra trong đầu hắn. Ồ, nước mắt nàng. Tuyển thấy đau nhói trong lòng. Bỗng nhiên hắn thốt ra tiếng gọi:
- Hiền ơi!
Hắn bật khóc, hắn gào lên như một kẻ điên, hắn đứng bật dậy, hắn đạp tung cái bàn, xô cái ghế. Tiếng ly, chai vỡ loảng xoảng, tiếng la hét. Tuyển vẫn gào lên, gọi tên người yêu. Hơi men đã ngấm, hắn đập phá tưng bừng, không còn một ai ngăn chặn được.
Bỗng có tiếng còi tu huýt ré lên. Tiếng người la:
- Chạy tụi bây ơi, an ninh!
Tuyển nghe thấy, tiếng chân chạy rầm rập quanh mình. Bỗng hắn cười sằng sặc. Tuyển ngã chúi xuống, hắn không biết những cái đấm cái đạp từ đâu tưới lên người hắn như mưa bấc. Hắn gục hẳn rồi không còn biết ai..
Khi Tuyển tỉnh dậy, hắn thấy khắp người mình lạnh toát, hắn sờ tay sang bên cạnh. Đất ẩm. Hắn mở bừng mắt, hắn nhìn thấy một khoảng sáng tròn trên đầu. Hắn đứng dậy, nhưng lại ngã ngồi bệt xuống ngay, ôm đầu nhăn nhó. Khoảng trống phía trên được rào lại bằng những sợi dây thép gai giăng mắt cáo. Hắn nhận ra mình đang bị nhốt ở một chiếc hầm nông, chỉ ngồi, chứ không đứng được thẳng người.
Tuyển ôm đầu, lẩm bẩm:
- Mình đã làm gì?
Tuyển hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra, nhớ lại lần lần:
- Mình thật bậy!
Tuyển bình tĩnh trở lại. Hắn thở dài, gối đầu trên cánh tay. Sự hành hạ thể xác nầy làm Tuyển quên đi phần đớn đau nội tâm.
Tuyển ngửi thấy mùi đất ẩm lẫn trong mùi cỏ tươi, hình như có cả mùi nấm dại đâu đó, Tuyển nghe thấy tiếng dế kêu ti tỉ ngay gần chỗ mình nằm. Hơi đất lạnh thấm vào người làm hắn run lên, hắn kéo cao cổ áo.
Trong hoàn cảnh nầy, tự nhiên Tuyển thấy tâm hồn mình bình thản lạ thường. Hắn mở to mắt nhìn vào khoảng trống độc nhất trên đầu. Sau hàng dây kẽm gai thưa là bầu trời đêm bàng bạc. Hình như trăng vừa mọc làm những áng mây sáng lên, thấp thoáng một vài vì sao nhấp nháy. Đám mây di chuyển che lấp các vì sao, bầu trời tối lại.
Tuyển nghe tiếng hô của lính canh, tiếng chân di chuyển từ xa vẳng lại. Tuyển lẩm bẩm:
- Đúng rồi, mình bị giam vào “chuồng cọp”.
Hình phạt nầy Tuyển thường nghe các bạn đồng ngũ nói đến. Hình phạt ghê gớm nhất cho những tên lính bất trị. Tuyển mỉm cười, vậy mà mình lại nằm đây. Mình là thằng lính ba gai, nguy hiểm. Rồi chuyện gì sẽ xảy đến cho mình khi trời sáng?
Tuyển suy nghĩ miên man, hắn không ngờ chỉ vì một chút rượu đã đưa hắn đến hậu quả tai hại như bây giờ. Tuyển không thể bình thản như lúc mới tỉnh dậy được nữa, mình đã phá quán, mình có thể ra tòa, hoặc đi trại trừng giới. ·
Càng suy nghĩ Tuyển càng thêm lo lắng, một hy vọng mỏng manh lóe sáng trong đầu Tuyển: Mình sẽ xin lỗi, chịu bồi thường bằng cách trừ lương. Có thể tội trạng của Tuyển xảy ra trong lúc nầy xếp thông cảm phần nào. Tuyển cay đắng chép miệng: Mình chỉ gặp toàn tai họa.
Tuyển tự an ủi mình bằng câu nói cũ kỹ buông xuôi:
- Việc gì đến sẽ phải đến!
Có những con bọ, Tuyển không biết là con gì đang bò trong áo mình. Tuyển vội cởi ra rũ, chiếc hầm chật hẹp làm Tuyển khó xoay trở. Người Tuyển mỏi rời rã, hắn muốn nằm thẳng người mà không tài nào nằm nổi. Hắn muốn đứng dậy vươn vai cũng không được. Xương sống Tuyển luôn luôn bị uốn cong theo chiều cái hầm.
Tuyển sờ tay lên những sọi dây kẽm gai, chất kim khí lạnh giá và ướt, suơng đêm xuống nhiều. Tiếng dế kêu ran ran khắp nơi. Tuyển thấy bầu trời hình như tối lại, hắn không còn nhìn thấy những vì sao. Hắn đổi thế nằm kéo cao cổ áo, dấu đầu vào ngực. Tuyển nhắm mắt lại, hắn tự biết trong giây phút ngặt nghèo nầy mình phải giữ gìn sức khoẻ. Và Tuyển thiếp đi lúc nào không hay. Cơn mệt mỏi làm Tuyển thiếp đi, những con bọ tự do bò vào hắn.
Tuyển choàng thức giấc khi nghe gió rít mạnh. Hình như nột trận bão đang kéo đến. Bầu trời tối đen như mực. Trận gió dịu dần, mưa ập xuống, Tuyển cuống lên, hắn loay hoay trong cái hầm nhỏ, hắn đưa hai tay lên đẩy những sợi dây kẽm giăng trên miệng hố. Nhưng vô ích.
Mưa ào ạt, xối xả dội trên đầu trên cổ Tuyển. Người Tuyển ướt đẩm, lạnh run. Nuớc bắt đầu lỏng bỏng dưới đáy hầm. Tuyển lo lắng, nó mà ngập thì mình chết đuối. Tuyển vội vã vục tay hứng nước hất lên hố. Hắn ngưng tay, sao mình có thể ngu vậy đuợc. Không cứ nước từ trên trời rơi xuống, mà hình như nước từ khắp nơi dồn chảy ồ ồ xưống miệng hầm, mực nước mỗi lúc một dâng cao.
Nước đã ngập tới thắt lưng Tuyển, hắn không còn ngồi được nữa. Hắn phải quì lên. Mục nước vẫn tiếp tục dâng đến ngực rồi đến cổ Tuyển. Tuyển nghĩ rất nhanh, không lẽ người ta cố tình giết mình bằng cách nầy?
Đầu Tuyển đã đụng tới lưới sắt như một ngọn đèn sắp tắt bùng lên trong phút chót, Tuyển vùng vẫy gào lên:
- Cứu tôi với!
Tiếng kêu cứu của Tuyển lẫn trong gió mưa. Nước đã ngập lên đến cổ hắn, chỉ còn một gang nữa vừa vặn Tuyển chết ngộp. Tuyển nghe tiếng nước chảy ồ ồ, tiếng mưa rơi xối xả, tiếng của thân thể mình quẫy lộn.
Hắn hy vọng trong tuyệt vọng, hắn gắng gượng kêu cứu to hơn lần nữa. Hắn hả miệng ra, nước tràn luôn vào miệng, chỉ còn một nửa mặt của Tuyển ở trên mặt nước, hai bàn tay run rẩy của Tuyển bíu lấy lưới dây kẽm gai. Nước vẫn cứ tiếp tục dâng cao, Tuyển sặc sụa, hắn cố sức ngoi lên để thở.
Hai bàn tay lính quýnh bíu lấy hai sợi dây thép gai vẹt ra hai bên. Những đầu nhọn của sợi dây thép đâm vào tay Tuyển đến sứt thịt. Trong giây phút ngặt nghèo, Tuyển cố nhịn đau gắng hết sức vẹt qua bên để lấy một lỗ hỗng. Thỉnh thoảng Tuyển lại sặc nước. Hắn húc đầu lên, những mũi nhọn đâm vào đầu Tuyển đau điếng người.
Tuyển mím môi đút hai cánh tay qua mắt lưới, cố sức vẹt mạnh để làm một lỗ hỗng. Thừa cơ hội sợi dây căng ra, Tuyển đút đầu qua, hắn rút hai tay ra. Hai sợi dây bật lại như cũ như một gọng kìm đầy răng cứa vào cổ Tuyển. Tuyển thấy bị mắc nghẽn ở đó, những gai sắt nhay vào cổ Tuyển đau điếng lại thêm nước thấm vào các vết thương đang chảy máu ở tay và cổ. Tuyển rên nhỏ:
-Trời ơi!
Mưa mỗi lúc một lớn. Tuyển nhìn thấy nước mênh mông. Mình không liều lĩnh thì chết ngộp rồi. Những giọt nước to quất vun vút vào khuôn mặt bị dây kẽm gai cào xướt rát rạt. Trong đời Tuyển khổ sở đã nhiều, vậy mà hắn chưa bao giờ thấy khổ sở nhục nhã như lúc nầy. Hắn gào lên thảm thiết như một con thú tuyệt vọng. Những tiếng gào đó như trút theo ra những nhục nhã tủi hờn. Cho tới khi hắn bật khóc, hắn nức nở, nước mắt, nước mưa và máu nhoè nhoẹt trên mặt hắn. Niềm thống khổ dịu dần. Tuyển bình tĩnh trở lại, ý tưởng hủy hoại thân thể mình tan dần. Tuyển mím chặt môi:
- Mình không thể chết nhục nhã như một con chó khốn nạn. ‘
Tuyển cắn răng chịu đựng những vết thương xót như xát muối trên mặt trên cổ mình. Tuyển nghĩ bụng nếu trời sáng mình sẽ nhìn thấy máu mình hòa trong nước.
Tuyển gắng gượng lần tay cởi nút áo, hắn cử động thật nhẹ nhàng để đỡ đau, hắn cởi được chiếc áo, nhẹ nhàng nâng dây thép gai ra, quấn chiếc áo quanh cổ, độn lên những chiếc gai sắt để khỏi nhay vào mình.
Chiếc đầu của Tuyển như bị đóng gông, trọn thân thể hắn ngâm dưới nước lạnh giá. Hắn nhắm mắt lại để giữ sức khoẻ. Và lúc nầy hắn trở nên lì lợm, lì lợm đáng sợ của một con người vốn dĩ hiền lành.
Trời sáng rõ đần, anh binh nhất đứng ở trong điếm canh nhìn ra ngoài trời còn rỉ rả mưa, anh ta chợt thấy kẻ đang bị giam cầm ngoài chuồng cọp:
- Chết cha, hình như có người bị giam ngoài chuồng cọp.
Người trung sĩ giữ nhiệm vụ coi tù ngồi bật dậy:
- Ừa, tao quên, chắc nước ngập chết nó rồi, mầy ra coi thử xem sao?
Anh chàng binh nhất ù té chạy ra phía chuồng cọp. Hắn nhìn thấy chiếc đầu của Tuyển thò lên khỏi tấm lưới dây kẽm gai. Mặt mũi đầy những vết xước dài, tuy không còn chảy máu nữa nhưng vẫn hở ra, trắng phếch như bị vết dao chém. Đôi mắt Tuyển nhắm ngbiền.
Gã binh nhất tưởng Tuyển đã chết, lên tiếng:
- Ê.. Chú mầy làm gì đó?
Tuyển mở mắt, đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu. Hắn mỉm cười, bĩu môi, phun một bãi nước bọt:
- Ở tù!
- Ủa, mầy chưa chết à?
Tuyển bình tĩnh đến lì lợm:
- Sức mấy mà chết nổi.
Gã binh nhất bối rối, hắn nhìn nước ngập tới miệng hố, hỏi:
- Nước ngập như vầy mầy ở hoài dưới đó chịu gì nổi?
Chiếc đầu ngọ ngoạy, đôi môi héo hắt bỗng nhếch lên, một tiếng cười ngắn:
- Đi chơi chỗ khác mầy!
Gã binh nhất trợn mắt nhìn Tuyển:
- Mầy ba gai? Mầy ngu như con bò...
Tự nhiên Tuyển trở nên ngang bướng:
- Tao biểu mầy đi chỗ khác!
- Mầy muốn ở dưới hố đó hoài?
Tuyển bực mình hét to:
- Cút đi! Đm. mầy!
Gã binh nhất tức hộc máu, không lẽ gã lại đạp cho Tuyển một cái, gã đá nước vào mặt Tuyển:
- Mầy biết tay tao!
Gã quay lưng đi. Tuyển cười ha hả, chưa bao giờ hắn cười to như vậy.
Gã binh nhất vào văn phòng, người trung sĩ hỏi:
- Nó có sao không mầy?
- Đm. thằng đó ba gai can không nổi xếp!
- Nó không làm sao chớ?
- Sét đánh nó suốt đêm qua mà đâu có hề hấn gì. Nó còn chửi tôi nữa xếp!
- Chửi mầy?
- Dạ, chửi luôn cả xếp, nó biểu thả ra nó đâm chết mẹ hết.
Người trung sĩ chặc chặc lưỡi:
- Đm. lính gì đâu mà ba gai quá trời vậy, ủa nó có chửi tao nữa sao?
- Dạ có, nó chửi quá trời!
- Cha, tao đi lính gần hai chục năm chưa gặp thằng nào trật búa như vậy, mà nó chửi tao sao?
Gã binh nhất “thoọc” luôn:
- Đ. vợ trung sĩ, nó chửi vậy đó!
Gã trung sĩ nhẩy nhổm lên:
- Đm. mầy trát tao, tao nhốt mầy
Gã binh nhất mồm năm niệng mười:
- Em học lại lời nó mà trung sĩ, trung sĩ bắt em học lại chớ em đâu có dám trát trung sĩ, không tin trung sĩ ra coi, nó chửi em, em chỉ có nước de luôn.
Gã trung sĩ đấm tay xuống ghế vải, lẩm bẩm chửi.
Gã binh nhất hỏi tới:
- Em tha nó nghe, tội nghiệp nó...
Gã trung sĩ quắc mắt lên:
- Tha sao được, mặc ông cố nội nó, nhà binh phải có kỷ luật. Tao không trị nổi thằng nầy tao cởi lon trả lại cụ Ngô liền. Đm. nhiều thằng có sừng xanh sừng đỏ thấy tao còn lên kinh phong nữa là thằng nầy.
Gã binh nhất ra vẻ xót xa:
- Nó chết mất trung sĩ.
Gã trung sĩ gắt lên:
- Kệ cha nó, cái miệng mầy còn lép nhép tao nhốt mầy luôn.
Sau trận mưa đêm, bầu trời trở nên trong sáng, nước trong hầm rút dần. Tuyển vạch dây kẽm gai ra chui đầu xuống, hắn ngã ngồi bệt xuống vũng nước lõm bõm. Hắn mệt mỏi không thể tưởng tượng nổi. Suốt một đêm đứng câu cổ trên dây thép gai khiến khắp người hắn hầu như tê liệt, những vết xước trên mặt trên cổ Tuyển bị nhiễm độc bắt đầu sưng tấy làm hắn nhức nhối khó chịu. Hắn sờ tay lên những vết thương rên khẽ.
Nước bắt đầu bốc hơi nóng và hơi đất ẩm mốc xông lên. Tuyển chép miệng, miệng hắn vẫn khát khô. Hắn cúi nhìn vũng nước pha đất vàng. Tự nhiên Tuyển có ý tưởng muốn đầy đọa mình. Hắn vục mặt ngay xuống vũng nước uống ừng ực. Uống đã đời, Tuyển ngẩng lên:
- Có chết chóc gì đâu!
Hắn mỉm cười vu vơ, mình hãy thử xem sự tận cùng của khổ cực tới đâu. Mót đái, Tuyển đái liền một bãi. Sau một đêm bị đày ải, Tuyển trở nên lì lợm. Hắn thấy tất cả mọi sự xảy ra trên đời nầy không nghĩa lý gì. Kể cả hình bóng của Hiền. Tuyển như một kẻ được giải thoát, tâm hồn hắn trở nên bình thản. Chửi thề một câu rồi quên hết mọi chuyện.
Buổi trưa gã binh nhất mang một gà-mên cơm ra chuồng cọp. Hắn ngó xuống bằng cái nhìn của kẻ đắc chí:
- Sao mầy hết ba gai chưa?
Tuyển ngẩng mặt lên, văng tục một câu. Gã binh nhất bực mình hất luôn gà-mên cơm xuống hố nước. Tuyển bỗng cười khanh khách. Hắn vớt cơm đút vào miệng nhai ngon lành. Gã binh nhất trố mắt ra nhìn, hắn kinh ngạc vì sự lì lợm của tên tù quân nầy. Tuyển ăn hết không chừa lại một thứ gì trong phần cơm. Hắn lại uống nước òng ọc.
Gã binh nhất coi tù rơi từ ngạc nhiên nầy sang ngạc nhiên khác. Hắn trở nên lo lắng, hẳn nghĩ bụng thằng nầy liều rồi. Nếu Tuyển làm sao hắn cũng chịu phần nào trách nhiệm. Hắn muốn tìm một lối thoát phải chăng cho gã tù quân trời đánh nầy. Nhưng gã binh nhất vẫn giữ vẻ hách dịch:
- Mầy muốn được tha không?
- Ai tha?
- Tao sẽ báo cáo với cấp trên tha cho mầy!
- Dẹp đi!
- Mầy không muốn được tha sao?
- Không!
Quả thật tên tù quân nầy cứng đầu như đá. Gã binh nhất trở nên hoà huỡn:
- Mầy ở dưới nầy bịnh chết à!
- Chết bỏ, đ...sợ!
Gã binh nhất hết đường, hắn không còn biết nói gì hơn với tên tù quân trời đánh thánh đâm nầy. Nhưng hắn vẫn hù:
- Ở dưới đó hoài chết đó mầy.
Tuyển chỉ cười nhạt. Gã binh nhất bỏ đi. Vừa tới văn phòng hắn lại nói với gã trung sĩ:
- Trung sĩ tính sao với thằng cha “quẹo qui lác ” bị nhốt ở chuồng cọp?
- Tính gì?
- Có thả nó không?
- Sức mấy mà thả.
- Em ngán quá, nó làm reo, nó chết mình cũng mệt...
- Kệ cha nó. Lính đâu có vụ làm reo, cho nó chết luôn.
Gã binh nhất chán nản, hắn thơ thẩn ra cửa sổ đứng nhìn ra ngoài trời.
Trời nắng gắt, nước bị hâm nóng, Tuyển thấy người khó chịu lạ thường. Hắn ngâm mình dưới vũng nước, vớt nước lên người, lên mặt. Những vết thương ở cổ và ở mặt bắt đầu se lại, sưng tấy. Tuyển không dám cử động mạnh, vì mỗi lần cử động lại làm cho vết thương thêm nhức nhối.
Tuyển nhắm mắt, khi mở ra, mắt hoa lên. Hắn cảm thấy người hâm hâm sốt, cuối cùng hắn mê man không biết gì.
Buổi chiều gã binh nhất mang cơm ra, hắn thấy Tuyển không còn cục cựa gì hết. Gã binh nhất biến sắc:
- Ê, dậy ăn cơm mầy!
Nhưng Tuyển vẫn thiêm thiếp. Gã binh nhất hoảng hồn đặt gà-mên cơm xuống đất hớt hãi chạy vào văn phòng:
- Trung sĩ ơi, thằng “quẹo qui lác ” ngỏm rồi!
Gã trung sĩ đang nằm lơ mơ hút thuốc lá ở ghế vải vội ngồi bật dậy:
- Sao, mầy nói sao?
Gã binh nhất mất bình tĩnh:
- Em thấy nó không còn cục cựa gì hết ráo.
Gã trung sĩ vội xỏ chân vào giầy:
- Sao lại để cho nó chết, nó mà chết thật thì phiền lắm đấy. Đm. mầy có việc coi tù cũng không xong.
- Em có báo cáo với trung sĩ mà!
Gã trung sĩ bực mình văng tục một câu. Gã hối hả chạy ra phía chuồng cọp. Gã binh nhất lót tót chạy theo sau. Tới chuồng cọp, gã trung sĩ ngó xuống, la lên:
- Mặt nó làm sao vậy mầy?
- Nó chui qua lưới kẽm gai.
- Toan vượt ngục hả?
Gã binh nhất gật đầu đại. Gã trung sĩ ra lệnh:
- Mở khoá chuồng cọp coi!
Gã binh nhất thi hành lệnh cấp trên như máy. Gã leo xuống hầm, xốc Tuyển dậy, gã reo lên:
- Nó còn sống, trung sĩ ơi!