← Quay lại trang sách

mười hai

Tuyển ngồi bên cạnh mẹ. Bà Sáu Họ sờ tay lên khuôn mặt rách nát đã thành sẹo của con:

- Con bị thương hả, con?

Tuyển cúi mặt, hắn không muốn cho mẹ hay biết kỷ niệm đắng cay của mình. Những ngày bị nhốt ở chuồng cọp, dây kẽm gai đã cào rách mặt hắn. Hắn cười gượng

- Con té má à!

- Té sao lại rách mặt ra vậy?

- Con té vào dây kẽm gai.

Bà Sáu Họ vuốt ve con:

- Mầy phải cẩn thận, hòn tên mũi đạn nó không tránh mình đâu. Má chỉ còn có con là trông nhờ được thôi, từ ngày anh Hai con.....

Bà Sáu Họ nấc lên khóc:

- Tao tưởng chừng như không thể sống nổi, gia đình càng ngày càng lụn bại. Tội nghiệp thằng Hai, thằng đó bạc phận quá...

Tuyển cũng thấy lòng mình ngùi ngùi, hắn an ủi mẹ:

- Thôi mẹ đừng buồn, con đi xa còn có anh Ba và con Út ở nhà...

Bà Sáu Họ lắc đầu chán nản:

- Tao không trông nhờ gì được vào thằng Ba, thằng đó hỏng rồi.

- Sao vậy má?

- Nó không chịu làm ăn gì hết, chuyên môn đi làm chuyện bất nhân bạc ác, tao coi như nó chết rồi.

Tuyển hiểu tánh anh mình, hắn thở dài. Giọng bà Sáu Họ ướt nước mắt:

- Bây giờ tao chỉ nhờ vả được con Út với tiền bạc của mầy lâu lâu gởi về một lần. Con Út lại sắp lấy chồng.

- Thằng nào đó hả ná?

- Thằng nầy người đàng hoàng lắm, nó làm Cảnh sát. Nó thương yêu con Út và nó có tới nói với tao rồi.

- Má bằng lòng?

- Tao đâu có mong gì hơn!

Tuyển khuyên mẹ:

- Má cố lo cho nó nhé!

- Còn mầy nữa, mầy cũng cần phải lấy vợ.

Tuyển thở dài, nghĩ đến Hiền, người yêu của hắn.

Mối tình đó không còn cách nào hàn gắn được nữa. Tuyển đã nghe con Út nói lại hồi nãy. Hiền đã trở lại khu Cầu Muối nầy, sau khi làm vợ bé Tư Thung một thời gian. Nàng có một đứa con trai kháu khỉnh. Hiện giờ nàng đi bán ba nuôi con.

Đang ngồi nói chuyện với mẹ thì con Út về, nó mang theo một trăm thịt quay để làm cơm đãi anh. Con Út vui vẻ tươi tắn. Tuyển hỏi em:

- Mầy kêu thằng chồng sắp cưới của mày lại ăn cơm cho tao coi mặt.

Đôi mắt con Út tròn xoe:

- Ủa anh biết rồi sao?

- Má mới nói với tao!

Con Út cười bẽn lẻn, má nó hồng lên:

- Hôm nay ảnh bận gác anh à!

Tuyển khuyên em:

- Tao thấy má nói thằng đó cũng tử tế, mày phải tỏ ra xứng đáng...

Con Út ăn cơm xong, nó sửa soạn lại sắc đẹp rồi lại xách nón đi:

- Em phải đi bán, bao giờ anh đi?

- Có lẽ chiều nay!

Nắng buổi trưa gay gắt, mùi bùn, mùi rác rưỡi xông lên nồng nặc. Tuyển nằm trên võng, từ chỗ nầy hắn có thể nhìn ra một khoảng trời, con kinh nước đen ngòm, phía bên kia là Khánh Hội.

Chiếc võng đưa cọt kẹt làm mái nhà rung lên, tiếng một chiếc ca-nô nào đó chạy trên con kinh khua động không khí buổi trưa. Tuyển lấy chiếc khăn mùi xoa đắp lên mặt. Tuyển lười biếng và buồn ngủ, hắn thiếp đi lúc nào không hay..

° ° °

Con Út ra khỏi nhà, tới gặp người yêu ở chỗ gác bên cạnh hội trường Diên Hồng. Thấy Út, Thâu hỏi liền:

- Em, đi đâu vậy?

- Đi bán!

Út khoe liền:

- Anh Tư em mới về!

- Anh Tư Tuyển em vẫn thường nói đó phải không?

- Ừa. Ảnh biểu em mời anh tới ăn cơm để ảnh nói chuyện, nhưng em nói anh bận gác.

Thâu cười:

- Tối ảnh đi rồi, thôi để lần khác đâu có muộn gì.

Hai người đứng nói chuyện với nhau một hồi, con Út ngáp:

- Trời nắng quá, em muốn về nhà ngủ hết sức nhưng kẹt phải đi bán.

Thâu nhìn trước nhìn sau không thấy ai liền nắm nhẹ tay Út:

- Tối hai đứa mình đi coi cải lương!

Út gật đầu, Thâu tiếp:

- Mình gặp nhau ở chỗ mọi khi.

Út đi, nàng nhìn con đường ngút nắng mà thấy ngại ngùng. Nàng rẽ vào mấy quán giải khát nhưng không bán được vé nào. Nàng đã toan về nhà ngủ một giấc. Nhưng khi đi đến đầu đường Minh Mạng nàng lại quẹo vào một quán ba Tàu. Nàng bỗng đứng sững lại khi nghe một tiếng nói đằng sau lưng:

- Bán khá không em?

Út quay lại, nàng nhận ra gã đàn ông thọt chân hôm trước ngồi uống với anh Ba mình. Nàng mỉm cười:

- Ế lắm anh ơi, hồi nầy người ta lo tranh đấu Phật Giáo.

Hội Thọt ngồi xuống một bàn trống, trước khi ngồi, hắn rút mùi xoa ra trải trên mặt ghế. Trông hắn lúc nào bảnh bao trong bộ đồ trắng, mày râu nhẵn nhụi, tóc chải brillantine bóng loáng. Hắn gỡ cái kiếng Rayban tráng thủy để trên mặt bàn:

- Mời em ngồi uống nước!

Út lựng khựng đứng vịn tay vào mép bàn:

- Cám ơn anh, em còn phải đi bán.

Hội Thọt cầm xấp vé trên tay Út:

- Còn bao nhiêu vé đây?

- Còn có hơn mười vé!

Hội Thọt cầm gấp gọn lại đút vào túi mình:

- Ngồi xuống đi, anh sẽ trả tiền cho.

Út sượng sùng ngồi xuống:

- Anh kỳ thấy mồ!

Hội Thọt lại giở bóp của mình ra, lấy một tấm vé số đưa cho Út:

- Anh tặng em tấm nầy, tấm anh mua của em đó.

Út nhíu mắt nhìn tấm vé số:

- Vé cũ mà anh!

- Em có tấm giấy dò xổ số tuần qua không?

Út hồi hộp, nàng móc túi:

- Có, có đây anh!

Hội Thọt nhìn Út tủm tỉm cười:

- Em dò coi!

Út căng mảnh báo trên mặt bàn, nàng so tấm vé số:

- Trời ơi, giấy số trúng anh ơi!

- Vậy hả?

- Trúng những hai ngàn lận!

Hội Thọt cười nhẹ:

- Anh giữ mãi mấy hôm rày để tìm em!

- Chi vậy?

- Cho lại em!

- Đừng đùa dai anh!

Hội Thọt búng tay gọi phổ ky:

- Cho hai chai nước cam vàng!

Hắn quay sang Út:

- Em có thể đi đổi lấy tiền liền!

Út vẫn chưa dám cầm tấm vé số:

- Anh giỡn hoài!

Hội Thọt cầm vé số lên, gấp đôi lại, đặt vào tay Út.

Má Út hồng lên, nàng lén nhìn gã đàn ông, nàng thấy gã đầy vẻ chững chạc. Nàng toan đứng dậy:

- Cám ơn anh, anh cho em về!

Hội Thọt bạo dạn nắm lấy tay nàng, giữ lại:

- Đi đâu mà vội vậy. Anh chưa nói được câu chuyện gì mà.

Út nán ngồi lại:

- Anh nói chuyện gì?

Hội Thọt mở hộp thuốc 3 số 5, lấy một điếu gắn lên môi, gã lại lấy ra một cái bật lửa vàng chóe, bóng loáng, bật tách. Ngọn lửa phụt thẳng lên. Hội Thọt thở khói thành vòng tròn:

- Mình nói chuyện đời!

- Em biết gì đâu mà nói.

Hội Thọt cười nhẹ:

- Thiếu gì chuyện em.

Út nhìn chiếc bật lửa, chiếc bật lửa để trên bàn thật đẹp có khắc hai chữ Văn Hội nhỏ xíu. Nàng tò mò cầm lên ngắm nghía, nàng bật tách. Lửa chỉ nháng lên, không cháy, nàng nhìn vào phía trong.

Hội Thọt cầm lấy chiếc bật lửa trên tay Út, nắm nhẹ vào những ngón tay xinh xắn của nàng. Hắn bật lửa, ngọn lửa lại phụt lên cao tới năm phân. Út tròn xoe mắt:

- Ngộ quá hén!

Hội Thọt cho ngọn lửa hạ thấp dần. Hắn mỉm cười:

- Em thích cái quẹt máy nầy không?

Út đã bạo dạn hơn, nàng nói:

- Em đâu có hút thuốc?

- Nếu em khoái anh tặng em đó!

Út vẫn không hết tò mò:

- Tại sao không có tim mà chiếc quẹt máy nầy lại cháy ngon lành vậy anh? Em bật sao không cháy?

Hội Thọt đía:

- Cả Việt Nam Cộng Hòa mới có một chiếc hộp quẹt nầy đó em. Anh phải gởi mua tận bên Huê kỳ đó!

- Vậy hả?

Hội Thọt đía thêm:

- Quẹt máy nầy tối tân lắm, điều khiển bằng nút bấm, cháy bằng hơi nguyên tử.

- Thiệt vậy sao?

- Anh xạo với em làm chi, này nhé em thấy cái nút nầy không, mở nút ra, bật ngọn lửa mới cháy, vặn sang bên nầy ngọn lửa lên cao, gạt sang bên kia ngọn lửa xuống thấp.

- Ngộ quá hén, rồi... rồi hết nguyên tử anh làm sao?

- Một năm anh phải gởi sang hãng làm quẹt máy nguyên tử bên Huê Kỳ sạc bình một lần.

Càng nói Hội Thọt càng đía hung:

- Ông Bộ trưởng Công Dân vụ có hỏi mua lại của anh, nhưng anh không bán...

Hắn nhìn Út bằng đôi mắt tình tứ:

- Vậy mà nếu em khoái anh “sú ca lia ” liền!

Út cười khúc khích, nàng thầm khen Hội Thọt hào hoa phong nhã, trông mặt hắn cũng khá điển trai, chỉ phải cái chân thọt. Nói chuyện với Hội Thọt một hồi Út có cảm tình liền, hắn ăn nói thiệt duyên dáng, lả lướt, lịch sự.

Út nghĩ đến người yêu của mình, anh chàng chỉ được vẻ hiền lành kéo lại. Chàng không bảnh bao, chiếc quẹt máy của Thâu bằng ngón tay cái, dẹp, mở nắp, bạc phếch. Nhiều khi Thâu bật cả mười phút ngọn lửa cũng không lên. Mỗi lần kẹt như vậy, Thâu phải mở nắp ra, phùng miệng thổi cho xăng lên.

Hội Thọt mời Út:

- Em uống nước cam đi chớ!

Út nghe Hội Thọt đía một hồi, nhất là thấy cái vẻ sang trọng của hắn, nàng đâm nể vì, đồng thời nàng lại bị mặc cảm nghèo nàn.

Hình như Hội Thọt đoán nổi tâm lý của nàng, hắn tỏ ra xuề xòa:

- Anh bình dân lắm. Các nhân viên của anh ai cũng mến ráo trọi.

Út không dám cợt nhả nữa:

- Anh làm gì?

Hội Thọt nhìn trước nhìn sau, ghé tai Út nói nhỏ:

- Anh chỉ nói cho mình em nghe thôi nhé!

Út hồi hộp:

- Dạ!

- Anh là cố vấn của ông Bộ trưởng Quốc phòng.

- Vậy hả?

Càng lúc nàng càng kiêng nể người đàn ông ngồi trước mặt mình. Hèn gì ông ta bảnh quá.

Út càng nghe Hội Thọt nói càng nể vì anh ta, nàng thấy sượng sùng khi nghĩ mình đã ăn nói suồng sã với một ông lớn. Nàng thầm khen Hội Thọt là một người bình dân. Út ngồi nghe Hội Thọt tán dóc đã hơi lâu, nàng muốn về. Mấy lần nàng nhấp nhổm toan đứng dậy, nàng lại ngại Hội Thọt buồn, chuyện Hội Thọt nói dứt không ra.

Chờ cho Hội Thọt ngừng nói, Út đứng dậy:

- Thầy cho em về!

Hội Thọt chụp lấy cổ tay nàng:

- Ủa sao lại về?... mà sao em kêu anh bằng thầy?

Má Út hồng lên:

- Trước em không biết mới dám suồng sã, bây giờ đã...

Hội Thọt gạt đi:

- Em thiệt kỳ cục, anh bình dân mà em. Anh thông cảm tình cảnh của dân nghèo, bởi vì anh cũng xuất thân trong giới bình dân.

Út cười, hàm răng nàng trăng sát, sắc diện nàng càng e lệ, càng duyên đáng. Hội Thọt nuốt nước bọt. Mình phải chiếm bằng được con bé nầy. Hắn xỉa tiền ra trả tiền vé só, hắn lại đổi luôn cho Út tấm vé trúng hai ngàn.

- Vé số em đã bán hết, em đâu còn điều gì phải lo nghĩ nữa. Bây giờ thì em rảnh rang.

Út dạ nhỏ, Hội Thọt nói tiếp:

- Anh đề nghị em một điều nhé.

- Dạ chuyện gì đó anh?

- Anh muốn được hân hạnh mời người đẹp đi chơi.

Út hốt hoảng:

- Đi chơi, em không dám đâu anh?

- Tại sao vậy?

- Người ta thấy!

Hội Thọt cười:

- Em thiệt... mặc kệ người ta, mình đi chơi bằng xe hơi chớ có đi khơi khơi đâu mà sợ người ta thấy!

- Đi taxi?

- Không đi bằng xe hơi của anh.

Hội Thọt chỉ ra chiếc xe con cóc của mình. Trong đời Út chỉ được nhìn thấy xe hơi, nàng chưa hề được bước chân lên đó. Nàng cũng muốn ngồi thử một bận xem sao, nhưng nàng còn ngần ngại. Nàng hỏi nửa úp nửa mở:

- Mình đi đâu hả anh?

- Ồ đi đâu tùy em, à thôi để anh tính. Hôm nay em sẽ là thượng khách của anh, để anh hướng dẫn.

- Đi một chút xíu thôi nghe!

- Một chút xiu thì đâu có thú vị gì?

Hội Thọt xem đồng hồ:

- Bây giờ ba giờ, sáu giờ tụi mình về.

Út lại nhìn bộ quần áo mình, nàng mặc cảm:

- Đi chơi chỗ thường thường thôi nhé, em ăn mặc như vầy...

Hôi Thọt chỉ cười, trả tiền nước rồi đứng đậy. Ra xe, hắn lịch sự mở cửa xe mời Út lên ngồi cạnh. Chiếc xe êm ái vọt đi. Út lo lắng:

- Mình đi đâu vậy anh?

- Mình lên xa lộ!

Xe đang đi bỗng phải dừng lại vì đám đông chạy ngược chiều, gạch đá ném túi bụi, phía sau đám đông cảnh sát chiến đấu đuổi theo. Hội Thọt lùi xe:

- Cứ biểu tình hoài, bực mình hết sức vậy đó!

Khoảng hai tháng nay Út vẫn thrờng thấy những vụ biểu tình ở Saigon. Người ta nói Phật giáo đấu tranh chống chính phủ. Nàng chỉ biết có vậy, và đi đến đâu nàng cũng nghe bàn tán. Nghe đâu cuộc đấu tranh phát xuất tận miền Trung. Út cũng chẳng tìm hiểu, nàng nghĩ không cần thiết gì tới mình.

Hội Thọt quay xe sang một hướng khác, hắn càu nhàu:

- Đm.. đấu tranh làm cái mẹ gì không biết, dễ gì đã lật được Tổng Thống, ông còn nhân nhượng chưa thẳng tay, mấy ông thầy chùa chỉ bày đặt.

Nửa úp nửa mở, hắn nói tiếp:

- Không dễ gì đâu, bao nhiêu tin tức anh thâu lượm được ráo trọi.

Út càng nể vì người thanh niên ngồi cạnh mình, không chừng hắn là một mật vụ thứ dữ. Nàng không hỏi gì, xe đã lên tới xa lộ, gió lùa qua cửa kính xe mát hây hây. Út đưa tay che miệng ngáp, Hội Thọt ngó sang hỏi:

- Em buồn ngủ hả?

Út nói trớt đi:

- Tại đêm qua em thức khuya quá.

Hội Thọt thân mật choàng một tay qua vai Út, vít đầu nàng vào vai mình:

- Em có thể ngã đầu vào vai anh ngủ một giấc.

Út ngượng ngùng gỡ tay Hội Thọt:

- Anh kỳ.

- Ở đây đâu có ai mà sợ....

Chiếc xe bon bon lăn bánh trên con đường thẳng tắp, chói chang nắng vàng. Thấy xe đi xa Saigon, Út lo lắng:

- Thôi về anh, mình đi xa quá rồi!

- Gần chiều rồi anh mời em lên Thủ Đức ăn nem!

- Ăn xong là về nghen anh!

- Ừ!

Hội Thọt lại bắt đầu tán, hắn khen nàng đẹp, duyên dáng. Hai má nàng đỏ hây hây. Hắn nắm lấy bàn tay nàng:

- Bàn tay nầy mà mang chiếc cà rá hột xoàn thì đẹp biết mấy!

Út để nguyên tay mình trong tay Hội Thọt, nàng hồi hộp và thấy lòng mình nao nao. Nàng lén nhìn Hội Thọt, và thấy hắn mỉm cười. Hắn bỗng đưa tay nàng lên miệng hôn. Út giật mình giựt tay lại:

- Anh kỳ quá vậy?

- Ậy! Tại anh thấy bàn tay em đẹp quá!

Hội Thọt bạo dạn hơn, đặt tay lên cần số, hắn làm như vô tình để rơi tay lên đùi nàng. Út lại nhấc tay hắn ra.

Xe vào chợ Thủ Đức, Hội Thọt lái xe đi vòng quanh chợ. Hắn nói:

- Ngồi đây khòng tiện, mình tìm một chỗ nào vắng vẻ.

Chiếc xe hướng về phía vườn, ở đây có một quán ăn. Những chùm nem treo lủng lẳng. Hội Thọt dừng xe lại. Gã chủ quán ra tận cửa xe chào:

- Chào thầy, sao lâu quá không thấy thầy lên.

Hội Thọt mở cửa xe bước xuống:

- Anh Hai, mạnh giỏi. Lúc nầy tôi bận công tác mệt quá!

Gã chủ quán hướng dẫn Hội Thọt và Út vào quán:

- Thầy cô dùng gì?

- Như mọi khi.

Út càng trở nên bẽn lẻn, nàng lo lắng, sự lo lắng vẩn vơ mà không biết lý do. Nàng chỉ thấy mình hôm nay quá táo bạo. Mình đã đi theo một gã đàn ông xa lạ tới một nơi xa cách không khí quen thuộc của mình. Khi Út yêu Thâu, hai người chỉ đi chơi ở bờ sông, vào rạp, cải lương. Chàng lóng ngóng khi đi cạnh Út, và nàng có dịp bắt nạt, Thâu chỉ cười.

Trái lại đối với gã đàn ông nầy, Út thấy mình bất lực, nàng bị hắn chi phối hoàn toàn. Và nàng có cảm tưởng nếu hắn có đi quá hơn nữa nàng cũng đành chịu... Một sự hối tiếc vẩn vơ len lén vào hồn Út. Út cũng không rõ mình hối tiếc cái gì, có lẽ nàng hối tiếc chuyến đi chơi xa với một người đàn ông lạ... Nàng hối tiếc tại sao mình nhận lời một cách dễ dàng như vậy. Út khẽ thở dài.

Buổi chiều đang xuống ngoài cánh đồng, nắng quái dãi trên đám lúa xanh mươn mướt hình như làm cho buổi chiều trở nên êm ả hơn.

Hội Thọt đứng dậy:

- Em ngồi đây anh vào đi tiểu nhé!

Hội Thọt quay lưng đi, cười mỉm. Vào đến nhà bếp gặp gã chủ quán. Hội Thọt vỗ vai hắn:

- Có phòng trống không?

Gã chủ quán cười hề hề:

- Dà... lúc nào cũng có, thầy bắt được em nầy ở đâu mà thơm quá vậy?

Hội Thọt háy mắt đểu giả:

- Đừng có hỏi, tôi nhờ anh giúp một tay!

- Thầy làm thịt!

- Dĩ nhiên!

Hội Thọt ghé tai nói nhỏ với gã chủ quán. Gã gật đầu:

- Dạ được mà thầy, đó là nghề của tui.

Hội Thọt trở ra, gã đàng hoàng ngồi đối điện Út:

- Em chờ chút xíu có thức ăn mang ra liền, em uống cam vắt nhé!

Út cúi gầm mặt, nàng trở nên ít nói, nàng luống cuống gật đầu. Hột Thọt dõng dạc kêu hầu bàn:

- Cho cô một cam vắt, tao chai 33.

Gã hầu bàn dạ thật lớn. Hội Thọt nói bảnh::

- Quán nầy là đàn em của anh, mặc dầu anh đi chơi vẫn phải để mắt đến công việc ở Saigon như thường.

Út không hiểu Hội Thọt nói gì, nàng cũng dạ đại.

Những gắp nem thịt nướng thơm ngậy mang ra với bánh hỏi, bánh đa và rau sống.

Hội Thọt hỏi:

- Em ăn đi rồi chúng ta cùng về.

Út mừng húm, nàng chỉ mong Hội Thọt nói câu đó.

Nàng thầm cám ơn gã, thầm cảm phục gã thanh niên hào hoa. Nàng uống nước cam, nàng lén nhìn gã, gã đối với Út lúc nầy trông thật dõng dạc. Út thấy gã đứng đắn, tự nhiên. Nàng bắt đầu tin tưởng trở lại, nàng nghĩ thân phận mình hèn mọn được đi với môt người đứng đắn hào hoa như vầy là một điều hân hạnh.

Hội Thọt quấn một chiếc nem nướng đưa cho Út:

- Em ăn đi!

- Dạ, cám ơn anh!

Hội Thọt ép Út ăn, nàng cũng muốn ăn cho xong để về. Nàng nghĩ đến cái hẹn đêm nay với Thâu. Hội Thọt vừa ăn vừa đưa đẩy câu chuyện:

- Anh đang làm giấy tờ để tháng sau đi Huê kỳ.

- Đi Huê kỳ lận!

- Ừ, anh đi chữa cái chân.

Út hiểu Hội Thọt muốn nói đến cái chân thọt của gã.

Hội Thọt tiếp:

- Ông cố vấn biểu anh đi từ mấy tháng nay, nhưng công tác nặng quá nên chưa có lúc rảnh. Hy vọng tháng sau mấy ông thầy chùa “xếp ve” anh mới đi được.

Hội Thọt lại nói về tình hình chính trị, hắn tán dương công đức của Tổng thống:

- Mấy ông thầy chùa không biết thân biết phận, tu hành không lo tu hành, bày đặt làm chính trị. Sức mấy mà chống nổi cụ Tổng, cụ có mấy chục năm làm chính trị bôn ba khắp thế giới. Cụ Tổng có bề trên phò hộ, hồi máy bay oanh tạc dinh Độc Lập, bom nổ ngay bên cạnh còn chẳng ăn nhằm gì nữa là mấy cha thầy chùa chạy khơi khơi ngoài đường la hét um sùm. Cụ Tổng nhân đức lắm chớ không cụ cho lính bắn chết ráo còn được kia mà.

Hội Thọt nói một cách hăng hái, Út không hiểu gì nhưng vì “giữ lịch sự” nàng vẫn dạ đều đều. Nàng chỉ sợ một chút sơ hở của mình làm cho Hội Thọt khinh mình nhà quê.

Hội Thọt tiếp:

- Chính ông bộ trưởng của anh nói một lần mắt ông thấy hào quang loé sáng trên đầu cụ Tổng.

- Dạ, chắc cụ bật đèn!

Hội Thọt muốn phì cười, nhưng hắn hiểu ngay kiến thức kém cỏi của Út, hắn vui vẻ giải thích:

- Hào quang như ở trên đầu ông Phật ông Chúa đó. Chỉ những con người vĩ đại trên đầu mới có hào quang.

Út dạ đại cho xong, Hội Thọt lại nói về cái chân của mình:

- Hồi nhỏ anh bị tê thấp nên cái chân teo lại, anh nói với em anh sinh trưởng trong một gia đình bình dân, mà em hiểu gia đình bình dân dĩ nhiên nghèo rồi. Bây giờ anh mới có dịp may để đi chữa cái chân.

Út thấy câu chuyện nầy có thể hợp với mình được, nàng khuyên:

- Anh nên đi chữa, dịp may hiếm có lắm!

- Anh tính không đi đó, nhưng anh nghe lời khuyên của em.

Út cười thật tươi. Hội Thọt lại bắt đầu tán dương nền y học của nước Huê Kỳ:

- Cái nước thiệt tài, người ta mù mắt nó thay mắt khác, cụt tay thay tay mới, cái gì cũng làm được hết trơn. Cái chân teo của anh chữa dễ ợt, họ thay cái chân khác.

Út ngạc nhiên:

- Người ta thay được cả chân?

- Chứ sao! Bác sĩ Huê kỳ sẽ cưa cái chân teo của anh ném đi lắp vô một cái chân khác.

Câu chuyện của Hội Thọt đưa Út từ ngạc nhiên nầy sang ngạc nhiên khác. Câu chuyện hoàn toàn xa lạ với nàng.

Hội Thọt tiếp:

- Họ sẽ lấy một cái chân người vừa mới chết, lắp sang chân của anh, bắt vít xương rồi nối đường gân. Chỉ một tháng sau là chân anh lành lặn, anh có thể đi đá banh được rồi

Út mở to mắt:

- Bác sĩ Huê Kỳ giỏi quá hén!

- Không giỏi sao làm được bác sĩ..

Hội Thọt nói tía lia hết chuyện nọ sang chuyện kia.

Út thầm khen, chả trách người ta làm tới ông lớn. Tự nhiên Út lại so sánh Hội Thọt với Thâu.

Thâu lúc nào cũng rụt rè như con gái, nhất là chàng lại không có cái oai như Hội Thọt, nói chuyện thì kém cỏi không biết đưa đẩy câu chuyện. Đi với Thâu lần nào Út cũng bực mình vì chàng nói quá ít. Cử chỉ âu yếm độc nhất của Thâu là nắm lấy tay nàng, chỉ có thế, chưa bao gịờ chàng dám đi tới.

Ngồi nghe Hội Thọt nói chuyện nàng quên cả thời gian. Chuyện Hội Thọt nói không dứt ra được.

Buổi chiều đã gần tàn, Hội Thọt biết ý Út nên lại nói:

- Mình phải về Saigon trước 7 giờ, anh còn nhiều công tác mật phải làm đêm nay, không hiểu anh đi khỏi mấy ông thầy chùa làm gì.

Hội Thọt nói cứ y như mình nắm hết cả đầu mối cơ quan mật vụ.

Bỗng gã chủ quán hớt hải chạy ra:

- Nguy rồi thầy!

- Chi vậy?

Gã chủ quán ghé tai nói nhỏ gì đó với Hội Thọt. Hội Thọt nhổm người lên:

- Vậy hả trời ơi là trời. Tôi cứ đi khỏi là có chuyện.

Gả chủ quán nhìn Út:

- Thưa xếp chuyện mật.

Hội Thọt tỏ ra bất cần:

- Anh cứ nói, ở đây không có gì đáng ngại.

- Dạ tin từ Sàigòn đánh tới cho biết mấy ông thầy chùa làm dữ, đốt phá lung tung. Tổng Thống đã ban bố tình trạng khẩn cấp.

Hội Thọt nóng giận:

- Vậy mấy thằng đàn em của tôi làm gì, tôi biểu nó thẳng tay mà. Anh cho tôi nói chuyện với chúng.

Gã chủ quán vội vàng:

- Dạ dạ mời xếp vô trong nói chuyện.

Hội Thọt đứng dậy, nhưng hắn không quên lịch sự với Út:

- Em ngồi chơi, anh mắc công chuyện một chút.

- Dạ!

Út lo lắng thay cho Hội Thọt. Không biết chuyện gì đã xẳy ra cho chàng.

Hội Thọt khập khễnh đi vào nhà trong, Út nghe Hội Thọt nói oang oang như hắn kêu điện thoại:

- A lô, a lô, anh Hai kêu Saigon.

Một lát sau, Út lại nghe Hội Thọt nói:

- A lô Saigon đó phải không?

....

- Ờ anh hai đây!

....

- Ờ tao đương ở Thủ Đức, tổ cha tụi bây làm ăn gì mà bê bối quá vậy. Tao đã biểu tụi bây phải thẳng tay kia mà, tội tình đâu tao chịu hết.

...

- Ủa, rồi sao? Sao mầy nói sao?

...

- Tổng thống ban hành lệnh giới nghiêm trên toàn quốc à, chết cha tao rồi...

Út nghe tiếng Hội Thọt thở dài. Hội Thọt tiếp:

- Chỉ có ở Saigon thôi?

....

- Bắt đầu từ sáu giờ chiều nay, thôi được, thiệt kẹt tao quá!

Hội Thọt ngừng nói, một lát gã tập tễnh đi ra, mặt buồn thiu. Hắn ngồi xuống bàn, nắm lấy tay Út:

- Mình kẹt rồi em ơi!

- Gì đó anh?

Hội Thọt nhè nhẹ lắc đầu:

- Anh vừa đánh điện về Saigon hỏi, mình không về được nữa.

Út nhổm người lên:

- Chết, sao vậy?

Hội Thọt thở dài:

- Tại mấy ông thầy chùa phá lung tung khiến Tổng thống sùng, Tổng thống ban bố tình trạng giới nghiêm từ sáu giờ chiều.

Hội Thọt xem đồng hồ:

- Mà bây giờ thì hơn sáu giờ rồi!

Út lo lắng:

- Bây giờ mình phải làm sao về được hả anh?

Hội Thọt lắc đầu chán nản:

- Anh cũng chịu thôi, mình đi về tới cầu Bình Lợi là bị lính bắn chết liền. Chà, thiệt rắc rối.

Bên ngoài trời tối dần, Út lo lắng:

- Em ở đây đâu có được, anh phải liên lạc làm sao cho em về?

Hội Thọt ngồi tựa lưng ra thành ghế:

- Anh đã cố hết sức, em không thấy anh đánh điện tới Tổng thống phủ đó sao?

Hội Thọt vỗ nhẹ lên vai Út:

- Nhưng mình còn hy vọng, còn nước còn tát.

- Anh nói sao?

- Để anh đi liên lạc với mấy đường dây đặc biệt may ra mình về được.

Út mừng húm:

- Vậy hả, anh lẹ lên, mình về không tối quá rồi!

Hội Thọt lại than:

- Thiệt xui cùng minh, thôi anh đi liên lạc lần chót, nếu không được bắt buộc mình phải ngủ lại đây một đêm mai về.

Út không còn biết nói năng sao, nàng ngồi trầm ngâm cái mặt:

- Em van anh, anh cố gắng dùm, vì ở đây đâu được.

- Em ngại gì?

Út không trả lời, vì nàng không thể nói ra nỗi xốn xang của lòng mình. Một đêm nàng ở lại Thủ Đức, bên cạnh một gã đàn ông hào hoa phong nhã như Hội Thọt sẽ có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn điều đó không thể tránh khỏi. Tự nhiên Út đã mang sẵn trong lòng mặc cảm chịu thua. Nghĩ đến điều đó mặt nàng đỏ bừng lên. Thỉnh thoảng Út lại được nghe các bạn nàng nói về vụ đó. Thiệt là bê bối. Út nghĩ đến Thâu, Thâu sẽ nghĩ sao về nàng, một khi nàng không còn gì cho người yêu.

Út lén nhìn Hội Thọt, hắn trầm ngâm bình thản như không có chuyện gì xây ra. Giọng hắn ngọt ngào:

- Em đừng ngại gì hết, em cứ ở lại đây. Sáng mai hết giới nghiêm anh đưa em về sớm.

Út nhìn quanh:

- Đâu được anh, mình đâu có quen thuộc ai.

- Em không lo, anh không mướn phòng ngủ đâu, ai lại làm vậy bê bối quá!

- Mình ngồi đây suốt đêm?

- Không, em phải đi ngủ chớ!

- Có chỗ nào đâu mà ngủ? Anh kỳ quá!

- Đừng lo!

Hội Thọt gọi gã chủ quán:

- Anh có chỗ nào ngủ đỡ được đêm nay không? cho tôi gởi đỡ cô đây!

Gã chủ quán nhanh nhẩu:

- Dạ dạ được, em xin dành cho cô cái phòng của bà xã em.

- Tôi gởi cô, tôi còn phải đi công chuyện, liên lạc xem có đường về không, nếu có thì tám giờ tôi phải đưa cô về...

Út thấy vững bụng, nàng không ngờ gã đàn ông nầy lại đàng hoàng như vậy. Chắc gì người ta đã thèm mình, không chừng minh nghi oan cho họ. Út thầm cảm ơn trời Phật cho mình gặp được người tốt.

Hội Thọt lại nói với gã chủ quán:

- Anh cho đi coi phòng, tôi còn phải đi ngay.

Khi đứng đậy đi theo Hội Thọt, Út nói với gã:

- Nếu về được anh chở em về nghen!

- Ừa, yên chí, anh lo hết mình mà. Anh biết phải để em lại đây kẹt cho em lắm, mà anh cũng mang phần trách nhiệm.

- Dạ!

- Miệng thế gian mà em, đâu có ai hiểu lấm lòng trong sạch như tờ giấy trắng của mình.

- Dạ!

Út thấy Hội Thọt nói toàn câu nghĩa lý. Nàng lại thầm khen Hội Thọt là người đàng hoàng.

Gã chủ quán hướng dẫn Hội Thọt và Út vào một căn phòng xinh xắn ở cuối dãy nhà. Căn phòng có một chiếc giường trải nệm ra trắng, hai chiếc gối. Ở trên tường dán mấy tấm lịch khỏa thân. Út thấy lòng mình hồi hộp, rồi chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng trong đêm nay?

Gã chủ quán nói leo lẻo:

- Cô cứ yên trí nằm ngủ ở đây, đây là phòng vợ chồng tôi, tôi nhường đó...

Út bẽn lẻn, Hội Thọt chìa tay ra bắt tay gã chủ quán:

- Cám ơn anh, bây giờ tôi cũng phải đi xem xét tình hình coi ra sao?

Gã chủ quán quay lưng đi, Hội Thọt kêu giật lại:

- À này anh, còn phòng nào cho tôi ngủ không?

Gã cười để lộ mấy chiếc răng vàng bóng lưỡng:

- Dạ thiệt tình không còn, có mỗi một phòng nầy.

- Chết cha vậy làm sao?

Hội Thọt nhìn Út bối rối rồi nói với gã chủ quán:

- Vậy có lẽ tôi phải mướn một phòng riêng ngoài chợ Thủ Đức. Tôi gởi cô ở đây...

Gã chủ quán giẫy nẩy lên:

- Dạ không dám đâu thầy, lỡ ra có lộn xộn gì đó tui đâu có bảo đảm được, thầy dẹp tiệm tui bắt tui bỏ tù thì thấy mẹ.

Hội Thọt nhìn thẳng vào mặt gã chủ quán:

- Có gì mà lộn xộn?

- Dạ đâu biết được thầy, lỡ VC về xúc cô ra bưng tôi ăn nói sao thầy!

Út lo lắng. Nàng không dè hai người đang đóng kịch với nhau. Nàng mặc kệ cho Hội Thọt muốn thu xếp sao cho tiện thì hắn cứ làm. Quả thiệt chính hắn cũng bị dồn vào ngõ bí.

Gã chủ quán nói chêm thêm một câu:

- Ở đây ban ngày thì an ninh lắm, nhưng tối thì không bảo đảm, mấy cha VC, mấy ông Dân vệ, ông nào cũng quá xá...

Gã nhìn Út:

- Nhất là thấy cô đây ngon lành chúng nó kiếm chuyện, tôi dân đen thấp cổ, bé miệng kêu đâu có thấu.

Út càng thêm lo lắng. Hội Thọt cám ơn gã chủ quán:

- Anh cứ ra, tôi sẽ lo liệu...

Khi gã chủ quán ra khỏi, Hội Thọt cầm tay Út:

- Anh kẹt, em ngồi chờ đây nhé, anh đi liên lạc đường dây thử coi, nếu về được anh về đón em liền...

Út hồi hộp khi thấy chỉ còn hai người trong phòng. Nàng cúi gầm mặt:

- Anh về liền nghe, em lo quá à!

Hội Thọt mỉm cười, bất ngờ hắn nâng mặt Út lên, hôn liền vào môi nàng. Út phản ứng, nhưng rồi nàng xuôi luôn. Khi Hội Thọt buông nàng ra, nàng bàng hoàng nàng ngã ngồi xuống giường. Nàng sờ tay lên đôi môi tê tái cảm giác.

Nàng đang muốn trách cứ Hội Thọt, nàng lại thấy hắn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra:

- Em nằm nghỉ nhé, anh phải đi một lát anh về liền.

Út vẫn ngồi cúi gầm mặt. Hội Thọt tới bên cạnh, đặt tay lên vai nàng:

- Em nằm xuống ngủ đi!

Út xô tay Hội Thọt ra:

- Anh kỳ cục quá!

Hội Thọt không thèm nói gì, hắn quay lưng đi:

- Ở trong nhà nghen, ra ngoài coi chừng nó bắn đổ ruột ra đó!

Còn lại một mình Út trong phòng, nàng hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình đêm nay, nghĩ đến điều đó nàng thấy xốn xang trong lòng. Nàng nghe tiếng xe hơi của Hội Thọt rồ máy. Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất đá răm. Út nhắm mắt lại. Nàng bồi hồi vì cảm giác mới lạ vừa rồi.

Lần đầu tiên trong đời nàng được hưởng cảm giác đó. Nàng lại sờ tay lên môi mình, nàng như thấy có cái gì vướng mắc ở đó, một cái gì nhột nhạt, lạ lùng. Và cảm giác đó lớn mãi trong đầu nàng.

Út mệt mỏi, nàng ngã mình nằm xuống gối. Giường nệm êm ái làm sao. Nàng nghe đâu đó tiếng truyền thanh tuồng cải lương. Tiếng ca Thành Được mùi rệu. Hình như ngoài trời có gió, gió mỗi lúc một mạnh, rồi một trận mưa ập xuống, những hạt nước mưa dầy, rào rào trên mái tôn. Cái mặc cảm không thể tránh được “sự gì xảy ra” luẩn quẩn mãi trong đầu Út, bất giác nàng thở dài... Nàng nằm úp mặt xuống gối.

Út lại chợt nhớ đến Thâu, đến người yêu hiền lành của mình, bây giờ hắn đang làm gì, chàng có nghĩ đến mình không? Chắc chàng đang nghĩ đến cái hẹn 9 giờ tối

Hình ảnh của Thâu chập chờn hiện ra. Út thấy hối hận, tại sao mình lại theo Hội Thọt lên trên nầy để bây giờ mắc vào thế kẹt. Nàng lại van vái đừng có chuyện gì xảy ra để nàng còn nhìn được mặt Thâu. Nàng mong Hội Thọt đừng về nữa, hắn hãy bỏ nàng nằm một mình ở đây đêm nay... Nhưng nàng nghĩ đến lời gã chủ quán hồi nãy, nàng lo lắng, nàng lại mong Hội Thọt sớm về...

Nàng không phải chờ đợi lâu, tiếng xe Hội Thọt đã đậu ngoài cửa. Tiếng mở cửa xe, tiếng Hội Thọt nhẩy vội vào bờ hè, tiếng cửa kẹt mở...

Út vẫn nằm úp trên gối. Nhưng nàng nghe rõ tất cả mọi động tĩnh xung quanh. Nàng nghe không sót một âm thanh nào.

Hội Thọt thở hổn hển, hắn rút khăn mùi xoa ra lau mặt, hắn mỉm cười khi thấy người con gái nằm trên giường. Bộ đồ bà ba đen ôm sát lấy thân thể đều đặn của nàng.

Hắn tằng hắng:

- Trời tự dưng mưa bất tử!

Nghe tiếng Hội Thọt nói, thấy cái giường nệm lún xuống. Út run lên. Hội Thọt ngồi xuống cạnh giường, hắn đặt tay lên vai nàng lay nhẹ:

- Em!

Út không nói được gì, nàng vẫn nằm bất động. Hình như nàng trở thành bất lực khi bàn tay Hội Thọt đặt vào vai nàng, xoa nhẹ trên lưng nàng:

- Anh đã đi liên lạc, nhưng không thể về được, đường bị cắt đứt hết trơn. Mình đi lính sẽ bắn chết...

Út rút cổ lại vì hơi thở của Hội Thọt buồn buồn trên gáy nàng. Nàng vội xô Hội Thọt ra:

- Em van anh!

Nàng thấy mặt Hội Thọt trên mặt mình, hắn cởi trần trùng trục. Vòng tay hắn khép chặt, nụ hôn cuồng bạo của hắn ấp lên môi nàng. Út bật khóc, nàng khóc tấm tức. Nàng nghe thấy tiếng thở của Hội Thọt:

- Em ơi, anh yêu em, anh sẽ lấy em...

Út quay đi, nước mắt nàng chan hòa, nàng cắn vào một chéo gối...

° ° °

Tuyển đi dọc theo bờ sông. Về khuya, sau trận mưa rào không khí trở nên lành lạnh. Tuyển hút hết điếu thuốc nọ sang điếu thuốc kia, miệng hắn trở nên nhạt nhẽo và rát.

Tuyển ngồi xuống ghế đá. Tuyển nghe Út nói, tối nào Hiền cũng đi về qua đây. Tuyển kéo cao cổ áo, gió lạnh vẫn lùa vào cổ hắn, làm hắn lạnh khắp người. Tuyển ngồi nhìn ra sông, bên kia là Thủ Thiêm, làng mạc tối đen, rải rác một vài chấm đen lạc lỏng. Tuyển nghe đâu đó trên mặt sông có tiếng máy ca-nô. Tiếng máy gần dần, rồi một vệt đèn pha lóe sáng quét dài trên mặt sông, phá vỡ bóng tối ở phía làng bên kia sông. Tuyển nhìn rõ những mái nhà và cây cối. Tiếng những người đứng trên ca-nô nói chuyện lao nhao. Chiếc ca-nô đi ngược lên mạn thương cảng, tiếng máy xa dần rồi tắt hẳn, mặt sông trở lại yên lặng.

Tuyển đứng đậy, đi đi lại lại. Hắn nghe tiếng bước chân mình nghiến trên đất sạn. Tiếng giày botte de saut nặng nề. Tuyển đội lại chiếc mũ bê-rê đỏ, hắn nắn lại cho ngay ngắn trên đầu, sửa lại cổ áo. Có lẽ Hiền sắp về. Bờ sông về khuya vắng dần, chỉ còn lại những đôi nhân tình ngồi ôm nhau trên ghế đá.

Tuyển nhìn họ, hắn thấy lòng mình buồn bã lạ thường. Ngày xưa, Tuyển có cảm tưởng xa xôi lắm, Tuyển cũng đã được hưởng những đêm huyền diệu như những đôi nhân tình nầy. Khi đó tâm hồn Tuyển chưa vẩn đau thương, những đêm như đêm nay, Tuyển ngồi bên Hiền trên ghế đá bờ sông. Những mộng ước nhỏ bé nhóm lên trong tâm hồn hai đứa. Một căn nhà nhỏ bé, một nguồn hạnh phúc vô tận. Tuyển thở dài, bây giờ thì hết rồi, bây giờ không còn gì cả. Bây giờ Tuyển ngồi đây, đón đợi người yêu xưa mà nay đã rạc rài.

Tuyển không thể đứng yên một chỗ, hắn phải đi đi lại lại. Tuyển muốn gặp lại người yêu, mặc dầu có gặp lại Tuyển cũng không biết nói gì. Tuyển đấm tay phải vào lòng bàn tay trái của mình. Mình sẽ nói gì, còn gì để nói nữa. Nhưng Tuyển vẫn muốn gặp lại người yêu, chàng muốn nhìn thấy nàng, nhìn rồi ra đi...Nếu tiện, nói một câu nào đó.

Mấy năm trôi qua rồi, chắc Hiền thay đổi nhiều. Sau khi làm bé Tư Thung nàng không lấy ai hết, nàng sống với đứa con nhỏ. Cuộc sống của nàng thầm lặng và cô đơn. Khi đèn điện thành phố bật sáng, nàng son phấn ra đi, nàng trở về lúc đêm khuya. Tuyển nghe con Út, em gái chàng nói lại như vậy. Chợt nghĩ đến em, Tuyển không biết con nhỏ đi đâu suốt từ trưa đến giờ. Tuyển mỉm cười vu vơ, không chừng nó đi coi hát với mèo.

Tuyển chờ đợi không lâu, Hiền đã về kia. Tuyển nhận ra ngay dáng điệu nhỏ bé của người yêu, mặc dầu mấy năm trời xa cách. Hiền mặc chiếc áo dài, tóc uốn và đi guốc cao gót, nàng cô đơn dưới ánh đèn điện vàng vọt.

Tuyển băng ngang qua đường. Hiền đứng khựng lại ngó lên. Tuyển hồi hộp, khuôn mặt nàng gầy xọp, bự son phấn. Nàng nhíu mắt nhìn. Tuyển gợi trí nhớ cho nàng:

- Em nhận ra anh không hả Hiền?

Hiền chớp mắt, hai bàn tay nàng xoắn vào nhau, nàng thở dài, cố lấy bình tĩnh nói:

- Anh mới về?

- Ừ, anh mới về. Anh cố tình đến gặp em!

Tiếng nói của nàng nhẹ như một làn gió thoảng:

- Anh còn gặp em làm gì nuũa.

Tuyển nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh đề nghị:

- Mình nối lại chuyện cũ được không?

Hiền cúi gầm mặt, thẫn thờ đi, nàng nhẹ lắc đầu:

- Chuyện qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa.

- Anh thật tình!

Tuyển đi theo Hiền, hắn đi sát Hiền, hắn bạo dạn nắm lấy tay Hiền:

- Sao em?

Hiền gỡ tay Tuyển ra:

- Không được đâu anh!

- Sao vậy?

- Em đã có con với người ta rồi!

Tuyển hối hả:

- Anh biết hết, nhưng không quan trọng, anh vẫn yêu em.

Tuyển nghe tiếng cười ngắn của người yêu:

- Không được anh ạ, anh có thể đi với em một quảng ngắn. Chúng mình nói chuyện với nhau, em chưa hỏi thăm anh gì hết.

- Anh không có gì để hỏi thăm hết ngoài đời lính gian khổ.

Hai người đi dọc theo bờ sông, đêm hình như đã khuya, những ngọn đèn điện bên đường vàng vọt. Tuyển đã đưa người yêu đi qua xóm mình. Tuyển không biết nói gì hơn, Hiền khuyên:

- Anh nên lấy vợ đi!

- Anh không lấy ai hết ngoài em ra!

- Sao vậy?

- Anh yêu em!

Tuyển lại nghe tiếng cười nhẹ của Hiền, Tuyển cau có:

- Sao em lại cưrời?

- Em thấy tức cười, anh lấy điếm về làm vợ à?

Tuyển dừng lại:

- Em nói gì vậy?

- Khuyên anh không nên lấy điếm về làm vợ. Em chỉ là một cô gái bán ba, nhưng có khi cũng phải bổ lẻ để kiếm thêm tiền son phấn.

Mặt Hiền lạnh đi khi nói câu đó, nàng nhìn thẳng vào mặt Tuyển.

- Anh muốn ngủ với em một đêm, em sẵn sàng.

Tuyển không thể nhịn được nữa, hắn vung tay lên.

- Khốn nạn!

Hiền chúi đầu vào tường vì cái tát quá mạnh. Tuyển đứng nhìn người yêu, nhìn vào bàn tay mình. Hiền từ từ ngẩng mặt lên, nàng nấc nhẹ, nước mắt ràn rụa trên gò má phấn son của mình.

Tuyển buông thõng tay, hắn đứng nhìn người yêu. Hiền lùi dần:

- Đừng đụng vào tôi.

Tuyển tiến lên, và nàng vẫn cứ lùi đần, đôi mắt nàng đầy vẻ sợ sệt:

- Anh, anh, em van anh!

Tuyển nuốt niềm cay đắng của mình:

- Không, anh không đánh em đâu.

Tuyển đưa hai tay ra phía trước, Hiền vẫn lùi, giọng nàng thất thanh:

- Đừng anh, mình hết rồi!

Tuyển đứng lại, hắn sờ tay lên những vết sẹo lồi trên má mình. Hắn thở dài:

- Không còn gì thiệt sao em?

Hiền gật đầu:

- Không còn gì!

Tuyển nhìn người yêu thật nhanh lần cuối cùng, hắn quay đi, chép miệng:

- Đành vậy, vĩnh biệt em!

Hiền còn đứng tần ngần ngó theo dáng điệu cao lớn của người yêu. Hắn đi và cúi đầu xuống. Gió từ dưới con kinh thổi lên mát lồng lộng, có lẫn mùi bùn khăm khẳm. Hiền cảm thấy hương vị đó quen thuộc. Hinh ảnh đêm nào trên khách sạn lại hiện ra trong trí nhớ của nàng, khi nàng mở toang hai cánh cửa sổ, nàng cũng ngửi thấy hương vị nầy... Hơn hai năm qua, đối với Hiền có cảm tưởng như xa xôi lắm.

Bóng Tuyển đã khuất ở cuối đường, Hiền gục mặt vào tường khóc nức nở.

Tuyển về đến Ngã Sáu khoảng một giờ đêm, bến xe vẫn tấp nập người ăn nhậu. Tuyển thấy chán nản đến cùng cực. Hắn có cảm tưởng mình già đi, già đi thật nhiều. Không còn gì thật, sau mỗi lần nghỉ phép về thăm nhà. Tuyển lại có cảm tưởng mình buồn hơn. Nhìn cảnh gia đình mình tàn lụi dần, Tuyển không khỏi chán nản. Sự bất hạnh đeo đuổi gia đình Tuyển hằng bao nhiêu năm trời nay rồi, và Tuyển không biết niềm bất hạnh đó còn đeo đẳng đến bao giờ. Mỗi lần Tuyển về, nước mắt người mẹ già lại được dịp chảy ra, chan hòa, bà kể lể, than phiền đủ chuyện. Bà như chỉ chờ có Tuyển về để được dịp thổ lộ, mà thật vậy, không thổ lộ với Tuyển bà không còn biết nói với ai.

Nỗi buồn chồng chất trong tim Tuyển, hình ảnh của Hiền khó phai nhòa. Hiền đã thay đổi quá nhiều, hôm nay nữa là hết. Tuyển không hiểu rằng từ nay trở đi hình ảnh Hiền còn làm khổ mình không? Mình phải quên, quên tất cả.

Tuyển thuê một cái ghế bố ở bến xe để ngủ đỡ, nhưng Tuyển trằn trọc mãi. Tuyển trở dậy đi lang thang ra bến xe. Tuyển sà vào một quán cóc bên đường ngồi. Tuyển lầm lì uống rượu. Khi đã ngà ngà say, Tuyển đứng dậy vào xóm. Tuyển cười nhạt, tội gì mình không bê bối một phen.

Mấy mụ dắt mối đang ngồi ngủ gà ngủ vịt thấy khách vào xóm bèn đứng dậy níu kéo:

- Chơi bời xếp?

Tuyển gạt bớt ra, hắn đi theo mụ bíu lấy mình đầu tiên:

- Có em nào khá không?

- Suya mà xếp, em nầy ở dưới tỉnh mới lên. Có mười mấy tuổi thôi.

Tuyển theo mụ dắt mối đi sâu vào trong xóm. Mụ vào một căn nhà tranh thấp lè tè, giữa chiếc bàn gỗ mộc mạc đặt cây đèn dầu, ánh sáng vàng vọt không chiếu sáng được căn nhà.

Mụ dắt mối lên tiếng gọi:

- Chị Tư ơi có khứa!

Một mụ đàn bà từ trong nhà đi ra, đưa tay che miệng ngáp:

- À trung sĩ, có em mới đó trung sĩ!

Mụ dắt mối lại được thể giới thiệu món hàng. Tuyển xua tay:

- Biết rồi, kêu nó vô đây!

Mụ dắt mối nhanh nhẩu chuồn lẹ. Một lát sau mụ đẩy một người con gái vào:

- Em đó trung sĩ!

Người con gái bận bộ quần áo bà ba, nhàu nát, đầu tóc bù xù, đôi mắt mệt mỏi. Nàng nhìn Tuyển thật lâu rồi cúi xuống.

Con mụ đầu nậu nói:

- Vô phòng đi em!

Người con gái cúi mặt đi qua chỗ Tuyển ngồi. Tuyển chặn lại:

- Khoan, có em khác không?

Mụ đầu nậu trả lời xẵng giọng:

- Hết rồi!

- Hết thì thôi.

- Gái đẹp vậy mà còn chê.

Tuyển nóng mặt:

- Chê đó được không?

Mụ dắt mối dài miệng:

- Ở đâu sợ lính chớ xóm nầy không hề biết sợ, chồng tôi cũng là lính vậy.

Tuyển biết bọn nầy muốn kiếm chuyện, chàng nhìn ra ngoài cửa, thấy thoáng bóng mấy thằng ma cô.

Tuyển đứng phắt dậy, bước ra cửa. Mụ dắt mối la lên:

- Ê, đi đâu vậy?

- Về!

- Đâu có dễ vậy!

Mụ chạy theo ra, bọn ma cô đứng dừng cả lại. Tuyển giơ tay tát đến bốp vào mặt mụ dắt mối, mụ la chói lói, bọn ma cô tiến lại, bao vây chàng.

Tuyển thọc tay vào túi áo trận, móc ra một trái lựu đạn.

Tuyển dí trái lựu đạn vào mặt từng thằng. Chúng nó len lét nhìn vào đó. Tới trước mặt mụ dắt mối Tuyển hét:

- Há miệng ra!

Mụ dắt mối lạy van:

- Con lạy xếp, con không dám hỗn nữa!

Tuyển cầm trái lựu đạn đập cốp vào hàm răng vàng của mụ:

- Há miệng!

Máu từ vành môi rách của mụ tứa ra. Tuyển gay gắt:

- Mày có hả miệng không, tao đập bể mặt mày ra.

Mụ dắt mối đành phải há miệng. Tuyển tống luôn quả lựu đạn vào miệng mụ. Bọn ma cô thất kinh hồn vía. Tuyển hù thêm:

- Mày ngậm chặt lấy, tao rút chốt rồi, kíp nổ mà bung ra là bể họng.

Tuyển lấy trong túi ra một trái lựu đạn khác, rút kíp cầm ở tay:

- Tụi bây đi theo tao, tao gỡ cho.

Mụ dắt mối và ba thằng ma cô đành theo Tuyển ra ngoài đường, Tuyển vừa đi vừa cười:

- Chọc bố các con chết...

Ra tới đầu hẻm, Tuyển đóng kíp trái lựu đạn đang cầm ở tay lại, thong thả bỏ vào túi áo trận:

- Bây giờ tao gỡ lựu đạn trong miệng con mẹ nầy cho tụi bây coi.

Ba thằng ma cô rởn tóc gáy:

- Lạy xếp, xếp cho tụi em chạy trước.

- Không chạy đi đâu hết, muốn khỏi chết thì nằm úp mặt xuống đất.

Bọn ma cô len lén nằm xuống, Tuyển tiếp tục hù:

- Lựu đạn loại tấn công nầy là thứ dữ, chỉ cần đụng nhẹ một cái là nổ liền tức thì.

Mụ dắt mối run như cầy sấy mà không dám nhúc nhích, mắt mụ trợn trừng nhìn Tuyển, Tuyển đưa tay lên trái lựu đạn:

- Nhả từ từ nhen, hấp tấp là nó nổ bể họng liền.

Tuyển xoay trái lựu đạn trong miệng mụ:

- Khó quá, chắc nó nổ mất.

Mấy thằng ma cô nằm ép rệp dưới đất không dám nhúc nhích. Những người hiếu kỳ cũng vội chạy dạt ra phía xa đứng nhìn, ai cũng tìm một chỗ nấp sẵn. Tuyển móc túi lấy một điếu thuốc lá gắn lên môi hỏi mụ dắt mối:

- Có hộp quẹt không.?

Mụ dắt mối ú ớ, Tuyển cười khà khà:

- Đâu đưa đây, tao mà bỏ đi thì mày chết mẹ.

Mụ dắt mối chỉ vào túi mình, moi mãi mới lấy ra được bao quẹt. Mụ đưa cho Tuyển mà tay mụ run bần bật. Tuyển đánh diêm châm thuốc hút:

- Tao hút hết điếu thuóc nầy đã, chúng mày còn đáng hành tội gấp trăm ngàn lần như thế nầy.

Mụ dắt mối chắp hai tay vái Tuyển, Tuyển thản nhiên hít từng hơi thuốc. Hút được non phân nửa điếu thuốc, Tuyển ném điếu thuốc đi:

- Tao gỡ cho mầy nhen!

Tuyển lại đưa tay lên cầm vào trái lựu đạn xoay đi xoay lại:

- Từ từ nhả ra.

Tuyển rút dần trái lựu đạn ra, bỗng nhiên cái kíp bật bung ra:

- Đùng!

- Chết tôi rồi!

Mụ dắt mối la lên, Tuyển cười ha hả, hắn giơ trái lựu đạn lên:

- Chưa chết đâu con ơi, trái nầy tao lấy hết thuốc ra rồi.

Mụ dắt mối hoàn bồn, mụ chặn tay vào ngực thở hổn hển. Bọn ma cô lò mò ngồi dậy. Tuyển tung tung trái lựu đạn trên tay:

- Không nổ được, tụi bây thấy chứ, nhưng liệu hồn, còn trái khác.

Tuyển lấy trong túi ra trái lựu đạn đã đóng kíp:

- Trái nầy mới nguy hiểm, đầy nhóc thuốc nổ.

Tuyển nhìn mụ dắt mối và bọn ma cô:

- Tao tha cho tụi bây lần nầy, tụi bây mà về hành hạ con nhỏ vừa rồi để trả thù tao thì tụi bây chết mẹ hết. Nói cho tụi bây biết mai tao trở lại.

Nói xong Tuyển quay lưng đi.