mười ba
Ba Choát đi lang thang, khắp cả các ngả đường đều có Cảnh sát chiến đấu gác. Những cuộn dây thép gai đặt bên đường sẵn sàng bung ra chặn lối đi nếu có một đoàn biểu tình xuất hiện.
Khách bộ hành đều có vẻ vội vàng, họ đi qua những chỗ có lính gác mà không dám ngó nhìn ai. Không khí trong thành phố trở nên căng thẳng đến tột độ trong mấy ngày nay, kể từ sau đêm quân đội của bà Ngô Đình Nhu tấn công sấm sét chùa Xá Lọi. Những đám biểu tình gồm tăng ni và đồng bào có thể xuất hiện bất ngờ bất cứ ở chỗ nào. Gạch đá ném tứ tung như mưa bấc. Những chiếc xe cam nhông chở đầy nhóc người bị bắt chạy vội vàng qua đường phố.
Ba Choát nghĩ, mình chẳng dại gì nhập bọn, mình cứ ở ngoài kiếm chác được nhiều hơn, hắn đã vồ được mấy cái xe gắn máy của người biểu tình bỏ lại. Hôm nay hắn lại đi với mục đích đó.
Ba Choát đi dọc theo đường Phan Đình Phùng để lên mạn Vườn Chuối. Buổi sáng thật đẹp trời, Ba Choát thấy người mình khoẻ khoắn lạ lùng, hắn mong có một đoàn biểu tình xuất hiện như mọi lần.
Buổi sáng hôm nay hắn đã ăn uống no nê và hắn có thể đi đến trưa cũng không biết mệt mỏi. Sau những chuyến làm ăn chung đều thất bại, bây giờ hắn nhất định làm một mình. Hắn mong tình trạng rối ren này kéo dài hơn nữa.
Đi đến ngã tư Phan Đình Phùng - Lê văn Duyệt, Ba Choát bỗng thấy một chiếc xe hơi từ hướng Saigon chạy lại. Chiếc xe hơi dừng ngay giữa ngã tư, cửa xe mở, một vị sư mặc áo cà sa vàng bước vội xuống xe, ông ta xách theo một cái thùng rồi ngồi xệp xuống giữa đường. Các tăng ni không biết từ đâu túa ra vây kín khắp bốn mặt đường.
Bất ngờ vị sư tưới bình xang lên người, châm lửa đốt. Lửa cháy phừng phừng, vị sư vẫn ngồi bất động, tay chắp trước ngực. Những tăng ni quì xung quanh rạp người xuống lạy, khóc vang rân. Sự kiện xảy ra nhanh quá. Ba Choát tròn xoe mắt nhìn. Người hàng phố cũng túa ra, cảnh sát chiến đấu, xe vòi rồng từ các ngả chạy đến hú còi vang rân. Ba Choát nhìn thấy những vị tăng ni nằm lăn ra đường chặn ngang đầu xe.
Ba Choát ù té chạy, hắn không dám ngoái cổ lại nhìn. Chạy khá xa, Ba Choát dừng lại thở hổn hển, hắn đứng tựa lưng vào gốc cây, mồ hôi ướt đầm mặt. Ba Choát ngửa mặt nhìn lên tàng lá cây trên đầu, hắn vẫn còn bàng hoàng về cảnh vừa xẩy ra.
Ba Chót tự hỏi, họ tự đốt mình để làm gì? Tại sao những người kia không cứu? Nghĩ vậy nhưng Ba Choát cũng thấy mình xúc động. Hắn nhìn xuống tay thấy lố nhố chân lông của mình nổi lên như da gà. Trong khối óc ngu muội của Ba Choát lần đầu tiền biết xúc động. Hắn cũng không hiểu nguyên nhân đó từ đâu.
Cổ họng Ba Choát khô, Ba Choát đi lang thang tới đầu đường uống nột ly nước mía. Cảnh chết chóc vừa qua vẫn còn ảnh hưởng trong đầu Ba Choát, hắn thấy người đàn ông bán nước mía có vẻ thản nhiên. Ba Choát bất mãn hỏi:
- Anh có biết chuyện gì vừa xảy ra không?
- Biểu tình chứ gì?
- Có một ông sư vừa tự đốt.
Người đàn ông trợn mắt lên, mặt gã thẫn thờ:
- Vậy hả, tội nghiệp quá. Mô Phật chắc một vị hòa thượng nào đó hy sinh vì đạo pháp. Cha bố độc tài!
Gã đàn ông thẫn thờ:
- Mình là người Phật giáo thấy cảnh đó không mủi lòng sao được. Bọn nhà Ngô tàn ác quá rồi..
Sự phẫn uất hằn trên gương mặt gã. Nhưng gã bỗng dịu lại khi thấy Ba Choát nhìn mình chăm chú:
- Chú cũng là người Phật giáo?
Ba Choát chưa bao giờ nghĩ mình là một người của tôn giáo nào. Hắn nghĩ nhà mình có cúng kiếng thì chắc là người Phật giáo rồi, Ba Choát gật đầu đại. Người bán nước mía nở nụ cười hài lòng. Gã bán nước mía tiếp:
- Chúng ta đang sống trong mùa pháp nạn, bọn độc tài nhà Ngô đang giết hại Phật giáo, nếu chúng ta không chống lại, chúng nó sẽ giết chúng ta.
Ba Choát chỉ biết đứng nghe, hắn không có ý kiến gì để góp với gã đàn ông này. Gã đàn ông tiếp:
- Bây giờ chú định đi đâu?
- Tôi trở lại chỗ ông sư đốt.
- Ừ có gì thì về cho tôi biết với nhé!
Ba Choát trả tiền nước mía, gã đàn ông gạt đi:
- Tôi đãi chú, thôi đi đi. Coi chừng mật vụ nó tóm đấy.
Ba Choát cũng hơi ngài ngại, rất có thể mật vụ tóm ẩu mình. Ba Choát cũng biết thời này mật vụ bắt thanh niên rất nhiều. Hắn cũng đã từng nhìn thấy những cam nhông chở đầy nhóc thanh niên. Những thanh niên này vẫn ca hát trên xe: “Việt Nam minh châu trời đông.. Việt Nam giống dân Lạc Hồng... “. Ba Choát không hiểu tại sao họ lại có thể hát được trong cảnh đó. Ba Choát từng thấy những người vừa hát vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng: “Việt Nam, Việt Nam nghe từ vào đời... Việt Nam bao câu nói trên vành môi... Việt Nam nước tôi..”.
Tiếng hát vang dội suốt hai bên phố dài, những người đi đường ngơ ngác, có người cúi đầu đi nhanh. Bất ngờ biểu ngữ ” Đả đảo độc tài Ngô Đình Diệm ” căng ra bên thành xe. Đám người trên xe bị cảnh sát chiến đấu cầm dùi cui đập tán loạn. Lẫn trong tiếng la bét, tiếng hát vẫn cất lên. Những thanh niên tay vuốt mặt máu vẫn cất tiếng hát: ” Việt Nam, Việt Nam nghe từ vào đời... ”
Tự nhiên Ba Choát cũng thấy lòng mình xúc động, và hắn không hiểu sự xúc động đó từ đâu đến.
Ba Choát đi trở lại chỗ ông sư tự thiêu hồi sáng. Con đường vắng hoe, lính võ trang đứng gác khắp ngả đường. Thỉnh thoảng mới thấy người qua lại. ở phía đầu đường Phan Đình Phùng một số đồng bào đứng tụm năm tụm ba nói chuyện.
Ba Choát băng qua đường, hắn dừng lại đúng chỗ ông sư tự thiêu. Nhựa đường bị lửa nóng mềm nhũn đã được xe vòi rồng rửa sạch. Ba Choát sang đường tới chỗ đám đông ở bên cạnh một lỗ cống. Mọi người đang nhìn một chiếc dép cao su vứt lăn lóc. Một người nói:
- Chiếc dép này của ông sư tự thiêu đó!
- Vậy hả, tội nghiệp!
- Có ai biết tên ông sư là gì không?
- Thích quảng Đức. Ngài đã tự thiêu để phản đối Ngô Đình Diệm và để cúng đường Tam Bảo. Mô Phật đất nước này đội ơn Ngài...
Người đàn ông phát ra câu đó hơi đứng tuổi. Ông ta nhìn xuống chiếc dép:
- Máu còn đổ nhiều, không còn cách nào khác nữa.
Những người hiếu kỳ thấy gã đàn ông này có vẻ biết chuyện nên xúm đông lại hỏi han. Đám lính đứng bên kia đường vội sang giải tán:
- Các người đi chứ, đứng đây làm gì vậy?
Trái với dự đoán của người lính cảnh sát, đám đông đứng im lặng, giương mắt nhìn. Ngưrời cảnh sát phẫn nộ:
- Các người nhìn gì vậy!
Đám đông không chịu nhúc nhích. Người cảnh sát rảo qua rảo lại. Bỗng một thanh niên trông mặt bướng bỉnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất lấy chân dí lên. Người cảnh sát quay ngay lại túm áo anh ta:
- Mầy khinh tao hả?
Người thanh niên vùng ra, nhưng những chiếc dùi cui của cảnh sát chiến đấu đã tưới lên người anh ta như mưa bấc. Anh ta la lên:
- Đả đảo độc tài Ngô Đình Diệm. Việt Nam muôn năm.
Bỗng người đàn ông hồi nãy nói về Thích quảng Đức nhảy xổ ra ôm chầm lấy gã thanh niên lôi đi, đám đông ùa theo gây thành một cảnh hỗn loạn. Tiếng còi ré lên, tiếng la hét, gạch đá ném tới tấp. Ba Choát hăng máu nhặt liền một viên gạch ném bừa. Những bước chân chạy dồn dập:
- Đả đảo độc tài Ngô Đình Diệm!
Đám đông yếu thế kéo nhau chạy tản mác vào trong hẻm, một số người bị bắt và bị đánh gục ngay.
Ba Choát trúng một cái dùi cui vào vai, vai gã bỗng rát, bỗng một gã thanh niên chặt bằng tay vào ngay cổ người cảnh sát chiến đấu làm cho anh ta ngã chúi mặt xuống đất. Gã thanh niên lôi tay Ba Choát:
- Chạy cho mau!
Những cuộn dây thép gai bên đường được mở bung ra. Ba Choát và gã thanh niên chạy bừa khiến kẽm gai móc rách cả quần áo, người xây xát rướm máu.
Gã thanh niên vẫn nắm chặt tay Ba Choát kéo đi, gã rẽ vào một ngõ hẻm. Ba Choát mệt muốn bứt hơi:
- Thôi... thôi... dừng lại!
Gã thanh niên buông tay Ba Choát ra, nhìn trước nhìn sau.
- Mình thoát rồi hả?
Gã nở một nụ cười, vừa thở vừa hỏi:
- Mệt không?
Ba Choát muốn bứt hơi:
- Mệt quá trời l
Ba Choát nhìn về phía sau:
-Thú vị thiệt, lần đầu tiên tao được thoi lại cảnh sát.
- Khoái thoi cảnh sát lắm hả?
- Nhất định rồi!
Gã thanh niên thân mật khoác vai Ba Choát:
- Lần nào đánh lộn với cảnh sát xong tao cũng khát nước, mình đi kiếm cái gì uống rồi đi ăn cơm, tao bao.
Ba Choát toan trở lại đầu ngõ hẻm, gã thanh niên kéo giật lại:
- Mầy muốn vào rọ sao lại đi về hướng đó, mình băng qua lối này sang Nguyễn Thiện Thuật.
Ba Choát và gã thanh niên vừa dòm chừng các đầu ngõ hẻm, 15 phút sau chúng đã ra đến đường Nguyễn Thiện Thuật. Hai đứa vào một quán cà phê Ba Tàu. Gã thanh niên vui vẻ:
- Mầy là học sinh hả?
Ba Choát lắc đầu, nó nói dối:.
- Không, tao đi làm công cho người ta, nhưng không trở về chỗ làm được nữa.
- Sao vậy?
- Hồi nãy tao đánh mất cái xe gắn máy của chủ.
- Vậy hả?
- Tao mất vì phải bỏ chạy lúc ông sư tự thiêu, taovề bây giờ tao chết đòn.
Gã thanh niên thân mật:
- Mầy đi lang thang với tao, mầy dám biểu tình hoài không?
- Tao đâu có ngán!
- Tao là Hùng, tao học trường Trần Hưng Đạo. Nhưng một tháng trời nay tao chả học hành gì được hết, sách vở tao mất mẹ hết cả rồi, biểu tình hoài...
Hùng móc trong bụng ra một cái súng cao su để lên bàn và những viên sỏi:
- Tao bắn nghề lắm, khí giới của tao đó, tao bắn được vô khối lính của bà cố Nhu. Mầy cũng nên, làm một cái cho đẹp mắt, mình vừa phòng thân vừa bắn chơi...
Câu chuyện giữa Ba Choát và Hùng trở nên thân mật. Hùng tỏ ra một con người cởi mở:
- Sáng hôm nay đi tao xin được bà bô một bò, tao bao mầy ăn hết, mình là bạn tranh đấu mà, phải đập tan độc tài Ngô Đình Diệm. Lát nữa ăn xong hai đứa mình chui vào hát bóng ngủ, chiều ra xem có đám biểu tình nào khác mình nhập bọn.
Ba Choát ăn ngon lành bữa cơm thố. Hắn bị lối nói chuyện say sưa của Hùng lôi cuốn. Mặc dầu Ba Choát đã 23 tuổi, nhưng tâm hồn hắn vẫn như trẻ con. Hùng mới 17 tuôi, nhưng nó hiểu biết hơn Ba Choát vì nó có học. Nó nói về ý nghĩa cuộc tranh đấu của toàn đân, vụ nhà Ngô giết Phật tử ngoài Huế.
Ba Choát nghe và thấy lạ, hắn chưa hề được nghe nhữag chuyện lộn xộn giữa chính phủ và Phật giáo, hắn không hiểu rõ nguyên nhân và cũng chẳng cần biết làm gì.
Hùng nói một cách hăng hái:
- Bây giờ đã đến lúc toàn dân vùng lên để lật đồ gia đình trị nhà Ngô. Đồng bào ta ở ngoài Huế đang chống đối tới thời kỳ quyết liệt, mình phải nhân cơ hội đó làm luôn. Chắc chắn nhà Ngô không thể đứng vững mãi được, chúng đã thua, nhưng vẫn còn lớn lối. Mà ta có thể ví như một ngọn lửa trước khi tàn phải bùng lên một lần chót. Trong thời gian này sẽ là thời gian gay cấn nhất, nhưng tất cả mọi người đều không có quyền chán nản bỏ cuộc.
Ba Choát hăng hái:
- Cái vụ đi biểu tình ném đá là tao khoái nhất rồi.
Hùng đưa một ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
- Vậy chưa đủ đâu!
Ba Choát nheo mắt:
- Còn có gì nữa?
Hùng móc trong túi ra một tờ giấy quay ronéo:
- Mình phải sách động tất cả mọi từng lớp dân chúng tham gia vào đại sự.
- Nghĩa là gì?
- Bọn tao có lập một ban chỉ đạo cách mạng, tụi tao in truyền đơn kể tội anh em nhà Ngô, mình phải phổ biến truyền đơn...
Ba Choát đâm hoảng, hắn nghĩ đến sự tù tội, đến lính:
- Thôi mầy ơi, từ hồi nào đến giờ tao đâu có nghĩ đến vụ đó, không có ăn cái giải gì lại bị tù oan uổng.
- Dễ gì bắt được mình, thế hệ thanh niên chúng ta không hành động thì còn chờ đợi ai, chúng ta đang bắt được cơ hội bằng vàng đừng để vuột mất.
Ba Choát không mấy tin tưởng, Hùng cố thuyết phục:
- Mầy coi tao nhỏ hơn mầy nhiều mà còn dám tham gia, mầy chì vậy mà chịu thua sao?
Ba Choát đã ăn đầy một bụng của Hùng, hắn dò đường thử xem tham gia cách mạng có ăn giải gì không:
- Tham gia thì ăn cái giải gì?
- Cứu nguy dân tộc!
Ba Choát lắc đầu:
-Tao mất sở làm đói thấy mẹ mà cứu nguy cái gì.
Hùng hiểu ý Ba Choát:
- À cái vụ này lại khác, dĩ nhiên tụi tao phải lo cho mầy ăn uống chớ, nếu mầy bằng lòng.
Buổi trưa trôi qua, Ba Choát theo Hùng đi coi hát bóng. Suốt buổi chiều không có một cuộc biểu tình nào. Ba Choát từ giã Hùng về qua nhà, Hùng bắt tay người bạn mới thật chặt:
- Mình sẽ gặp lại nhau sau!
Ba Choát về nhà thấy con Út đang ngồi khóc thút thít. Bà Sáu Họ cằn nhằn:
- Mầy đi đâu mà đi hoài, thằng Thâu tới đây năm lần bảy lượt kiếm mầy, nó nói với tao, mầy lại đi mèo mỡ vơi thằng nào đó mà nó khuyên nhủ mầy không được, thì tao sợ mầy dại dột nên khuyên nhủ mầy vậy thôi, mắc mớ gì mầy phải khóc lóc...
Con Út chùi nước mắt:
- Tôi không muốn ai nói tới tôi hết, tôi không muốn nó cấm cản tôi...
Bà Sáu Họ khổ sở:
- Thôi, thì tao thấy mầy dại dột nên khuyên nhủ còn mầy nghe hay không thì tùy mầy. Tao muốn mầy lấy được tấm chồng đàng hoàng, mà thằng Thâu tao thấy nó là đứa...
- Thôi má ơi!
Con Út gắt lên, ngắt ngang câu nói của mẹ. Nàng quày quả đứng đậy đi ra cửa. Bà Sáu Họ gọi với:
- Này, mầy đi đâu vậy?
Út không trả lời, Ba Choát bước vào nhà hỏi mẹ:
- Vụ gì đó má?
Bà Sáu Họ kể lể sự tình một thôi một hồi. Ba Choát nhún vai:
- Mặc xác nó, đứa nào có thân đứa nấy lo.
Út vừa ra khỏi ngõ hẻm đã thấy Thâu đứng chờ ở đó. Nàng cau mặt khó chịu, toan lánh đi, nhưng Thâu đã chạy lại:
- Em đi đâu vậy?
Út giận dỗi:
- Tôi đi đâu mặc tôi, mắc mớ chi đến anh.
Thâu sấn đến nắm đại lấy tay Út:
- Em, hồi này em thay đổi nhiều quá rồi...
Út vùng ra:
- Đừng đụng đến người tôi!
Thâu đau khổ:
- Em hết thương anh rồi sao?
Út im lặng, nàng nhìn xuống chân. Thâu tiếp:
- Em đi đâu, đêm nay giới nghiêm từ chín giờ.
Út nhìn ra đường, Hội Thọt chờ nàng ngoài đó. Một tháng trời nay nàng mê mệt với tình yêu mới. Lời đường mật của Hội Thọt làm nàng quên tất cả, nàng phản bội người yêu. Thâu không có cái vỏ ngoài hào nhoáng như Hội Thọt, không bảnh như Hội Thọt. Út đã sống khổ, nàng muốn có một cuộc đời mới, giàu sang phú quý hơn. Nàng đã một lần lầm lỗi và nàng nghĩ mình ném lao phải theo lao. Bây giờ nàng phải bíu lấy Hội Thọt. Càng ngày nàng càng lơ là tình yêu cũ, nàng trở nên khó chịu vì sự săn đón của Thâu. Hội Thọt đã cho nàng nhiều thứ, tiền bạc, quần áo, tình yêu. Nàng không mong mỏi gì hơn là lấy được một người chồng quyền cao chức trọng như vậy.
Nhìn dáng điệu của Thâu, Út cũng thấy tội nghiệp. Những kỷ niệm cũ đến với nàng, nàng nghĩ mình cũng nên giải quyết dứt dạt vấn đề tình cảm.
Út dịu lại:
- Muộn rồi anh ơi! Chúng ta không thể lấy nhau được nữa.
- Sao vậy em, em có lỗi lầm gì, anh bỏ hết!
Út lắc đầu:
- Không được, em trót thương người ta rồi.
Tình yêu của Thâu nồng nhiệt và mù quáng:
- Không sao, mình hàn gắn lại còn kịp mà.
Út quyết liệt:
- Em không còn gì cho anh hết, em sẽ là vợ người ta.
Môi Thâu run lên:
- Em... em!
Nhung Út đã quay đi, nàng hối hả ra chỗ đậu xe của Hội Thọt. Hội Thọt mở sẵn cửa xe:
- Mời người đẹp!
Thâu chạy theo, nhưng chiếc xe hơi con cóc đã vọt đi. Thâu đứng lặng nhìn theo, mắt chàng tự nhiên mờ đi, chàng than khẽ:
- Trời ơi!
Thâu đá tung một cục đá bên đường, nắm tay lại đấm vào cột đèn. Và Thâu bật khóc. Chàng đưa nắm tay rớm máu lên nhìn những giọt nước mắt bi thương của chàng nhỏ giọt lên đó, nhưng sự xót xa thể xác không làm giảm đi sự đau khổ tinh thần.
Xe chạy trong thành phố bắt đầu vắng vẻ, Hội Thọt nhìn con đường vắng nói:
- Đêm nay giới nghiêm chín giờ, anh bắt lính canh phòng cẩn mật, bọn sư sãi hồi nầy bắt đầu hung rồi.
Út nhìn thấy những người lính võ trang đứng nấp sau gốc cây, tình hình hồi này lộn xộn quá rồi. Nhưng nàng vững bụng vì có Hội Thọt, nàng tin tưởng ở Hội Thọt, hắn từng vẽ ra chương trình sẽ trốn đi ngoại quốc với nàng.
Hội Thọt đưa Út về một căn nhà vùng ngoại ô. Suốt từ khi Út đi theo người yêu mới, nàng chưa lần nào thấy hắn có một căn nhà của riêng hắn. Út hỏi thì Hội Thọt trả lời:
- Nghề nghiệp của anh mà ở nguyên một chỗ để bọn sư sãi ám sát chết à, phải thay đổi địa chỉ luôn luôn.
Út tin, vì hắn nói có lý quá. Nàng như một con côn trùng bay trong đêm, khi nhìn thấy ánh sáng là quáng mắt. Con côn trùng nhào vào ánh sáng không đắn do...
Hội Thọt mở cửa, căn nhà tối om. Hắn bật đèn, ánh sáng chan hòa. Út nhìn thấy một cái giường nệm mút, một cái bàn đêm, căn nhà khá xinh xắn.
Hội Thọt nằm lăn ra giường, hắn vươn vai, uốn lưng:
- Mệt quá, suốt một ngày hôm nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Sau những lần chung chạ với Hội Thọt, Út đã trở nên bạo dạn. Nàng ngồi xuống giường mặc tình cho Hội Thọt vuốt ve. Nàng nhìn cái cẳng chân nhỏ tong teo của Hội Thọt hỏi:
- Bao giờ thì anh đi Huê Kỳ lắp chân mới?
- Sắp rồi, anh muốn mang em đi theo luôn.
Út tròn xoe mắt, chỉ vào ngực mình:
- Cả em nữa sao?
- Ừ!
- Anh nói thiệt hay giỡn chơi đó?
Hội Thọt vòng tay quanh eo Út cho nàng nằm xuống cạnh mình:
- Anh nói giỡn em làm gì, anh muốn em được sống một cuộc đời hạnh phúc bên anh. Vả lại anh sang Huê Kỳ một mình anh buồn, trong thời gian anh nằm nhà thương anh muốn có người thân ở cạnh anh săn sóc.
Út ngụp lặn trong hạnh phúc. Nàng nói:
- Thiệt hén anh?
Hội Thọt hôn vào chiếc má bầu bĩnh của Út:
- Anh yêu em, anh tìm kiếm hoài mới gặp được người yêu lý tưởng.
Bỗng nhiên Hội Thọt nhìn thẳng vào mặt nàng, hỏi:
- Út giải quyết xong vấn đề tình cảm lôi thôi chưa?
Út cười, hàm răng nàng trắng sát óng ánh dưới ánh đèn:
- Xong rồi anh ạ, em nói thẳng cho hắn ta biết.
- Dẫu sao anh cũng thấy làm sao ấy!
- Gì anh?
Hội Thọt chỉ vào mắt vào môi nàng:
- Cứ mỗi lần ăn nằm với em, anh lại nghĩ đôi môi nầy đã có người hôn, đôi mắt đẹp nầy từng nhìn hắn.
Út cười nhẹ:
- Anh ghen!
Hội Thọt vẫn giữ vẻ đau khổ:
- Anh là kẻ tới sau, anh luôn luôn thiệt thòi, anh nghĩ không tủi thân sao được.
Út luồn tay vào mớ tóc uốn loăn xoăn của người yêu:
- Anh ghen bậy ghen bạ hoài, em thề có ngọn đèn suốt thời gian hai đứa có tình ý với nhau hai đứa không đụng chạm gì hết trơn. Hắn ngó thấy em là run lên rồi.
- Sao vậy?
Út cười:
- Chả cảm động, em nói gì chả cũng nghe hết trơn.
- Vậy mà em lại phụ hắn?
Út dí ngón tay vào trán Hội Thọt:
- Tại anh đó!
- Bộ em oán anh lắm sao?
Út nhõng nhẽo:
- Ừa đó!
- Tại sao vậy?
- Tại anh phá hại đời em!
Út cười khinh khích, rúc mặt vào cổ người yêu. Hội Thọt vuốt ve trên tấm lưng mịn màng của nàng:
- Sao em không đi thưa lính bắt bỏ tù anh cho rồi.
Út không trả lời, nàng chỉ cười. Hội Thọt với tay tắt dèn, căn phòng chìm trong bóng tối. Út nghe đâu đó có tiếng thạch sùng lắc lưỡi trên trần nhà. Út buông thả, nàng khép mắt lại mặc cho tâm hồn mình bồng bềnh trôi trong cảm giác đam mê. Nàng ngửi thấy mùi thơm của gối chăn, mùi dầu brillantine trên tóc người yêu, mùi đàn ông quen thuộc...
Hội Thọt đánh thức Út dậy sóm. Út còn có nằm nán lại, giấc ngủ nàng thật mệt nhọc. Hội Thọt làm cử chỉ âu yếm vuốt ve nàng:
- Dậy em, sáng rồi đó, anh còn bao nhiêu công chuyện phải làm ngay hôm nay.
Út nhõng nhẽo:
- Em ngủ chút xíu nữa thôi, mệt quá à....
Hội Thọt ra rửa mặt, mặc quần áo. Khi hắn trở vào Út vẫn ngủ say sưa. Hội Thọt phải đánh thức năm lần bảy lượt nàng mới trở dậy:
- Tại anh đó, anh phá em suốt đêm...
Ra khỏi nhà, Hội Thọt nói:
- Bây giờ mình đi ăn sáng rồi anh đưa em tới nhà một người bà con. Anh phải đi có công chuyện tối anh trở lại đón em...
Vào quán, Út đề nghị:
- Hay anh để cho em về nhà?
- Không được, em cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhà người bà con anh mát mẻ, yên tĩnh em có thể nằm ngủ đến chiều.
- Về nhà rồi tối em lại ra đón anh!
- Anh không thích vậy, anh không muốn nhìn thấy mặt thằng nhân tình cũ của em.
Út đành chiều lòng người yêu, Hội Thọt kêu hai ly soda hột gà. Hắn dặn người hầu bàn:
- Mỗi ly hai hột gà nghe!
Út uống soda hột gà, chất nước trôi vào cổ, vào dạ dày tới đâu nàng thấy thoải mái đến đó. Hội Thọt nhìn nàng tủm tỉm cười:
- Khỏe không?
Út hồng đôi má, gật đầu. Hội Thọt săn sóc nàng:
- Ráng uống đi để lấy lại sức.
Nàng ranh mãnh hỏi người yêu:
- Chi vậy?
- Có trời biết!
Út đang sống trong hạnh phúc, nàng tin tưởng rằng cuộc đời đang đãi ngộ nàng. Từ nay nàng sẽ vĩnh viễn xa lánh hẳn đời sống tối tăm. Nàng chưa biết cuộc đời sẽ đưa nàng về đâu... Nhưng hiện tại nàng đang sống sung sướng. Nàng cho người yêu tất cả, nàng không tiếc rẻ gì hết
Hội Thọt lái xe đưa Út đến nhà người bà con. Căn nhà khá lịch sự, hai từng lầu ở sâu trong ngõ hẻm. Hắn giới thiệu với người đàn bà trạc bốn mươi tuổi, mà hắn kêu là chị Ba:
- Vợ em đó chị, chị cho em gởi đây một ngày, thiệt khổ quá, em mắc công chuyện hoài, mà để vợ ở nhà em không yên tâm.
Chị Ba cười, để lộ mấy cái răng vàng:
- Chú kỳ quá vậy, thôi được chú cứ để thím ở đây, tôi coi cho.
Hội Thọt nhìn trước nhìn sau hỏi:
- Anh Ba đâu chị?
- Ảnh mắc bận dưới nhà, lên bây giờ đó.
Út để ý thấy giữa nhà để một bàn thờ Phật, ở nhà trong có vài bà cô con gái lấp ló, họ bằng trạc tuổi Út, nhưng cô nào cô nấy đều ăn mặc diêm dúa. Út nghĩ là con gái chị Ba. Chị Ba trừng mắt, mấy người con gái thụt vào.
Sau khi gởi gấm Út, Hội Thọt ra đi, hắn hứa hẹn:
- Tối anh sẽ về đón em, yên trí anh chị đây tốt lắm.
Chị Ba cười giả lả, chị đưa Út lên lầu:
- Em yên trí, chồng em bận nhiều công tác, nhà chị như nhà em mà.
Chị Ba xuống lầu.
Út nằm trong một căn phòng nhỏ tận lầu ba. Nàng hơi phân vân vì thái độ của những người trong nhà này. Khi chị Ba đưa nàng lên phòng, nàng thấy những cô con gái con chị Ba nhìn bằng cái nhìn khác lạ. Nàng thoáng nghe thấy tiếng cười nhỏ, tiếng một người con gái nào đó nói:
- Thêm một mạng nữa.
Chị Ba cũng nghe thấy, chị đứng dừng lại, mắt quắc lên:
- Đứa nào vừa nói gì?
Những người con gái đứng nép người không đám hó hé. Chị Ba sấn đến tát một người con gái đứng đầu ngã chúi đầu vào tường:
- Mầy ăn nói bậy bạ tao đánh mầy chết mẹ!
- Con có nói gì đâu má?
Người con gái vừa đưa tay sờ má vừa thút thít khóc.
Chị Ba quát lên:
- Chúng bây bước xuống nhà hết, đứa nào mà héo lánh lên đây tao đánh thấy mẹ.
Út không khỏi ngạc nhiên chỉ vì một câu nói tầm thường đó mà chị Ba lại có thể nổi nóng đùng đùng. Nhưng sau đó chị Ba lại dịu ngay, chị cười với Út:
- Tụi nó hỗn lắm, không đánh dằn mặt không xong.
Chị Ba đưa Út vào một chiếc phòng nhỏ, kê vừa một cái giường nệm nhỏ, một bàn đêm và một chiếc quạt máy ở trên:
- Em nằm nghỉ tạm đây, chắc em mệt, thôi cứ ngủ một giấc đi, lát dậy ăn cơm.
Út mệt mỏi, nàng buồn ngủ nhưng vẫn không ngủ được. Thỉnh thoảng nàng lại nghe tiếng xe gắn máy, xe hơi ngừng lại dưới nhà. Tiếng đàn ông con gái nói cười. Tiếng giày tiếng guốc đi lên lầu. Út chột dạ, nhưng nàng nghĩ lại chắc nhà chị Ba là nhà chuyên áp phe nên người ra vào thường xuyên đâu có gì lạ.
Út mệt mỏi quá, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nàng tỉnh đậy nàng thấy một mâm cơm để sẵn trên mặt bàn, chiếc quạt được để xuống đất. Mâm cơm còn nóng, có lẽ người nào đó vừa mới mang lên. Út thầm khen gia đình nầy lịch sự. Nàng ăn uống tự nhiên. Út ăn xong vừa vặn nghe tiếng guốc của chị Ba đi lên lầu, chị cười khi vừa trông thấy Út:
- Khỏe chớ em, chị mang lên cho em mượn cái ladô nghe chơi.
Út thật khó nói vì lòng tử tế của chị Ba. Nàng muốn ra khỏi phòng để xuống nhà chơi thì chị Ba cản lại:
- Em cứ nghỉ ngơi ở trên này, xuống nhà không tiện, nhà chị công an mật vụ và các ông lớn ra vào hoài, không lẽ chị đang mắc ngồi nói chuyện với em lại bỏ sang tiếp chuyện họ. Ở cuối phòng này buồng tắm cầu tiều có đủ em khỏi phải đi đâu hết.
Như chợt nhận thấy Út còn mặc bộ bà ba. Chị Ba nói:
- Để chị lấy bộ quần áo ngủ để em thay.
- Thôi chị!
- Thôi sao được, mình có đi đâu mới mặc quần áo đẹp chớ ở nhà thì phải mặc quần áo ngủ.
Út không dám cãi lời chị Ba. Nàng nghĩ nhà người ta là nhà giầu có chắc lề lối như vậy. Còn mình con nhà nghèo.
Chị Ba ra ngoài một chút rồi mang một bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng màu hồng vào cho nàng:
- Em thay đi!
Út ngại ngùng vì thấy có mặt chị Ba. Chị Ba hình như đoán được ý nghĩ của Út:
- Mình là đàn bà với nhau mà ngần ngại gì em.
Chị Ba đứng dậy giúp Út một tay cởi nút áo bà ba.
Út thấy chị Ba là người cởi mở, nàng không ngần ngại gì. Chị Ba tấm tắc khen:
- Thân hình em đẹp quá! Hồi chị còn con gái đâu có được như em.
Chị Ba còn lấy nước hoa trong ngăn bàn đem ra xịt vào người Út. Mùi thơm nồng nàn tỏa ra căn nhà nhỏ.
Út thấy mình dễ chịu trong bộ quần áo lụa hơi rộng. Nhưng nàng cũng thấy ngường ngượng khi trên người mình chỉ mặc có bộ quần áo lụa phong phanh nhẹ nhàng như lớp sương mỏng bao vây lấy thân thể căng đầy nhựa sống của mình. Nàng không mấy quen với thứ quần áo đó.
Chị Ba nói:
- Em nằm chơi trên này nghe la dô nhé! Chị xuống nhà có chút việc cần.
Chị Ba xuống nhà, chị ta thấy chồng ngồi ở ghế salon:
- Không đi ngủ sao anh!
Anh Ba bận bộ pi-da-ma trắng, viền đỏ và ủi thẳng nếp:
- Buổi sáng uống cà-phê quá nên ngủ không được. Thế nào, con nhỏ được không em?
Chị Ba ngồi xuống cạnh chồng:
- Tuyệt diệu, tôi dám nói nó ăn bứt mấy con của mình. Cho nó đi khứa tôi phải chém ít ra là năm bò. Coi mòi cũng dễ dạy.
- Em ngỏ ý gì ra chưa?
- Đâu đã ngỏ gì, mình phải để từ từ...
Anh Ba thân mật khoác tay qua vai vợ:
- Em cho phép anh trị nó!
Chị Ba quắc mắt lên:
- Anh nói gì vậy?
Anh Ba cười:
- Anh giữ nhiệm vụ dạy bảo nó!
Chị Ba xô chồng ra một cách giận dữ:
- Ăn nói gì mà kỳ cục quá vậy?
Anh Ba vẫn nhẫn nại mơn trớn vợ:
- Trời ơi em lại ghen tuông rồi, mình làm ăn mà chớ có phải mèo mỡ chi đâu?
- Tôi không cần nhờ đến cái bản mặt anh, anh mặc tôi.
Anh Ba đã biết trước phản ứng của vợ nên vẫn bình tĩnh:
- Em không tin lòng trung thành của anh đối với em sao? Mình tình nghĩa vợ chồng với nhau bỏ nhau sao được. Anh đề nghị với em như vậy chẳng qua là một công đôi việc. Anh vừa thuyết phục nó vừa giải quyết vấn đề sinh lý. Anh nói thiệt với em, người em yếu nên lâu nay anh đâu có gần gũi gì em. Giữa cảnh sớm mận tối đào này nhiều khi anh cũng thấy xốn xang lắm, anh ngán em, kính trọng em nên đâu có dám nham nhở...
Anh Ba cười hì hì:
- Anh đề nghị em cho anh được thưởng thức một món ăn chơi như vậy là anh biết điều lắm. Con nhỏ nầy mới đâu có bệnh hoạn gì mà sợ.
Chị Ba hơi xuôi xuôi, chị ngồi im nghe chồng tán tỉnh. Chị thấy chồng mình cũng có lý phần nào. Thà rằng để hắn dùng cây nhà lá vườn còn hơn để hắn đi bậy bạ đâu đó, hoặc vợ lẽ vợ non còn thiệt hại cho chị hơn nữa.
Nhưng chị Ba vẫn làm bộ, không lẽ chị xuôi theo liền thì chồng mình sẽ được dịp làm tới. Chị lườm xéo chồng:
- Thấy gái là sáng mắt lên!
- Trời ơi em, em không thông cảm nỗi lòng của anh. Anh xin thề trên có trời dưới có đất nếu anh mà phụ rẫy em Chí Hòa kêu anh đi, anh chỉ mần công chuyện...Từ trước đến giờ em có thấy anh bê bối không, nay anh xin em một ân huệ.
Chị Ba nhéo chồng một cái đau điếng:
- Chỉ một lần nầy thôi đấy nhé! Bận sau mà còn tòm tèm nữa anh chết với tôi...
Anh Ba hít hà, cuời cầu tài:
- Anh biết em là người đại lượng, lòng vợ như trời biển em đãi ngộ anh như vậy anh đâu có thể phụ rẫy được em. Dễ gì trên đời này có một thằng đàn ông may phước như anh; thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn.
Chị Ba đạp chồng một cái.
- Thôi đừng hót nữa!
Anh Ba sướng như mở cờ trong bụng:
- Anh hứa với em chỉ một đêm nay là thuyết phục được con bé, mai là nó chịu đi khứa liền.
Chị Ba trợn mắt lên:
- Đi gì mà kỹ quá vậy, những một đêm lận?
- Môt đêm là anh giỏi lắm đó, trước em thấy chứ, em muốn dạy bảo một con nào em mất cả tuần lễ, còn anh chỉ xin em có một đêm,.. anh phải gấp rút lấy lại vốn.
Chị Ba lạnh lùng:
- Bây giờ thì tôi cấm anh xớ rớ tới. 8 giờ tối bắt đầu...
Anh Ba choàng ôm lấy vợ hôn chụt một cái, chị Ba đẩy ra:
- Thôi đi đồ sở khanh!
Anh Ba cười hềnh hệch, anh ta ra tủ kiếng lấy chai whisky rót uống tì tì.
Út ngủ một giấc dài đến tận sâm sẩm tối mới trở dậy. Nàng ra buồng lắm, tắm rửa sạch sẽ, nàng thấy người mình khoẻ khoắn hẳn lại. Nàng trở lại phòng, nàng nghĩ đến lọ nước hoa, nang mở ngăn kéo lén lấy ra xịt vào người. Mùi thơm sao mà dịu dàng hấp dẫn đến thế.
Nàng nằm xuống giường mỉm cười một mình. Chắc hẳn Hội Thọt sẽ bằng lòng lắm khi thấy nàng sạch sẽ thơm tho thế này. Nàng nhìn căn phòng. Nàng nghĩ chị Ba tế nhị dành riêng cho Hội Thọt và nàng đêm nay.
Út trở dậy, nàng trải lại tấm “ra” cho thật phẳng phiu, nàng ngắm nghía bộ quần áo nàng đang bận trên người. Nàng mở quạt máy. Nàng lơ mơ nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình. Nếu nàng cứ yên phận ở mãi khu Cầu Muối nghèo nàn thì biết bao giờ nàng mới ngóc đầu lên nổi. Nếu có lấy Thâu chắc ngày nay nàng vẫn phải cầm xấp vé số đi hết tiệm nọ sang tiệm kia, mời chào, xin xỏ từng đồng bạc.
Một tháng nay Út đã theo Hội Thọt rong chơi khắp nơi, đời sống của nàng thay đổi hẳn. Trong túi nàng lúc nào cũng rủng rỉnh có tiền. Hội Thọt lại rất yêu thương nàng, Út không còn ao ước gì hơn.
Trời tối dần Út bồn chồn vì vẫn chưa thấy Hội Thọt về. Hay có chuyện gì đã xảy ra cho chàng. Nghĩ đến điều đó Út không được yên tâm, nàng hết đứng lại ngồi, nàng ra cửa sổ song sắt nhìn xuống những mái nhà như bát úp ở phía dưới. Bỗng một bàn tay đặt lên vai nàng:
- Đứng đây làm gì vậy em?
Út quay lại, nàng mỉm cười với chị Ba. Chị Ba thân mật khoác tay lên vai nàng:
- Em chờ chú hả?
Út không trả lời, nàng chỉ mỉm cười.
- Chắc chú ấy chưa về đâu, em ra ngoài này đi ăn mì với chị, bọn mình nói chuyện nhiều.
Út nhìn bộ quần áo mình mặc hờ hững trên người:
- Em ăn mặc vầy mà đi sao chị?
- Mình ra đầu hẻm thôi, có đi đâu xa mà ngại.
Út đi theo chị Ba, nàng thấy nhiều người ngó nàng quá nên nàng không yên tâm. Nàng ăn uống vội vàng rồi đi về:
- Sao lâu quá mà anh Hội của em không về hả chị?
- Chắc chú ấy mắc công chuyện, nếu không về thì em cứ đi ngủ có gì mà ngại. Lát anh Ba về để chị hỏi thử coi, ảnh cũng đi tới chỗ chú Hội. Không chừng hai người về cùng một lượt. Hồi này công tác mật nhiều lắm, làm việc không có giờ giấc gì hết trơn.
Út lại trở lên phòng, lần này nàng thấy mình nóng ruột một cách lạ lùng. Từng bước chân di chuyển ngoài hành lang cũng gợi sự chú ý của nàng. Út mở máy radio, hy vọng sẽ làm nàng quên được thời gian đối với nàng lúc này quá dài. Nhưng rồi nàng lại tắt máy đi, nàng không thể nào chịu được những lời kêu gọi dân chúng của Tổng thống Ngô Đình Diệm trong máy. Có lẽ tình hình ở bên ngoài gay cấn lắm. Suy đoán như vậy Út lại thấy yên tâm hơn khi Hội Thọt về muộn.
Út nghĩ bụng, lát nữa hắn về mình phải làm tình làm tội hắn một phen cho biết tay. Út bỗng lắng nghe, có tiếng bước chân đi ngoài hành lang. Nàng nằm quay mặt vào tường, không dại gì mình vồ vập hắn. Mình sẽ lờ đi như không thèm biết đến.
Tiếng chân bước gần đến cửa phòng nàng, rõ ràng tiếng bước chân của đàn ông. Nhưng nàng nghi ngờ, tiếng bước chân của Hội Thọt bên nặng bên nhẹ kia.
Nhưng Út vẫn nằm yên. Có tiếng đẩy cửa. Út không quay lại, nàng hồi hộp.
Bỗng Út nghe thấy tiếng cửa khép, tiếng cài then. Út ngồi bật dậy:
- Anh Ba!
Anh Ba toét miệng cười:
- Qua đây em!
- Anh mở cửa ra!
- Hề, hề, mình đóng cửa nói chuyện cho được kín đáo.
Bộ quần áo Út mặc trên mình thật mỏng manh, nàng run sợ trước thái độ khoan thai của anh Ba, tự nhiên nàng không còn giữ nổi bình tĩnh:
- Anh ra đi, muốn nói chuyện gì ra ngoài, sao lại đóng cửa.
Anh Ba khoan thai ngồi xuống giường:
- Làm gì mà rộn quá vậy?
Út lê dần vào cuối giường:
- Anh Hội của tôi đâu?
Anh Ba ngó nàng chầm chầm rồi nhếch miệng cười:
- Thằng Hội hả, nó không trở lại nữa đâu!
Út hỏi thất thanh:
- Sao vậy, sao không lại, ảnh làm sao rồi!
- Không sao hết, nhưng không bao giờ hắn còn trở lại nữa...
Út òa lên khóc. Anh Ba thò tay nắm lấy cổ tay Út, lôi nàng lại gần mình:
- Nó bán em rồi em biết không?
Út cố vùng vẫy:
- Sao kỳ cục vậy, bán tôi?
- Đúng, bán mười ngàn đồng, bán cho anh. Hãy ngoan ngoãn mình nói chuyện tử tế.
Út đẩy anh Ba ra:
- Đồ khốn nạn!
Anh Ba đứng dậy, mặt anh ta lầm lì dễ sợ, bất ngờ anh ta vung tay tát bốp vào mặt Út:
- Hỗn!
Út ngã chúi vào góc tường, nàng vừa lồm cồm bò dậy nhận luôn một cái tát nữa nảy đom đóm mắt. Anh Ba gầm lên:
- Tao đánh dằn mặt mầy, đã bước chân vào đây thì không có ngày ra, biết điều thì sống mà không biết điều thì chết mất xác.
Nói xong anh Ba còn rút trong cạp quần ra chiếc thắt lưng da to bản, anh ta quất liền một phát nữa vào người Út. Mới đầu Út còn chửi bới, sau rát đòn quá nàng lạy van:
- Lạy anh, em đâu có tội tình gì?
Anh Ba ném chiếc thắt lưng da xuống sàn, cười nhạt:
- Không tội gì hả, mầy có tội nặng lắm!
Út van lạy:
- Em không có tội gì hết!
Anh Ba cười nhạt:
- Để tao nói cho mầy hay, mầy có tội làm con gái đẹp khiến tao phải bỏ nười ngàn ra mua mầy!
Út chống chế qua loa:
- Tôi không tin vậy, không tin anh Hội lại đem bán tôi.
Anh Ba cười sằng sặc:
- Mầy ngây thơ quả, mầy đi tin thằng điếm Hội Thọt. Tao nói cho mầy biết nó là một thằng điếm từ đầu đến chân. Tao mua mầy để làm gì mầy biết không?
Anh Ba nhìn thẳng vào mặt Út. Út tóc tai rũ rượi, nước mắt chan hòa. Anh ta nói huỵch toẹt:
- Vợ chồng tao mua mầy để bắt mầy làm nhà thổ.
Út khóc rú lên. Anh Ba lại nhặt cái thắt lung da lên:
- Câm!
Anh Ba quất đến vút xuống nệm:
- Tao sẽ đánh mầy đến khi nào này chịu ruớc khách.
Út cay đắng, nàng không ngờ cuộc đời lại tàn nhẫn với nàng đến vậy. Khi nàng hiểu ra thì đã muộn quá rồi. Nàng muốn chết, nhưng không thể chết được. Chiếc thắt lưng da vẫn ở trên tay anh Ba, đôi mắt nhìn nàng nẩy lửa.
- Lạy anh, anh tha cho tôi làm phước!
Anh Ba khoanh tay trước ngực:
- Mầy có mười ngàn không đưa đây!
- Cho tôi về, tôi hứa sẽ xoay tiền!
Anh Ba dang thẳng cánh tay quất Út luôn cái nữa:
- Tao con nít sao mầy?
Út ngồi ở xó giường tấm tức khóc:
- Trời ơi, sao tôi lại khổ thế này!
Anh Ba để cho Út khóc đã đời, anh ta thủng thẳng nói:
- Mầy rõ bộ mặt thằng Hội Thọt rồi chứ, bây giờ có hối hận cũng không kịp. Tao dám bỏ tiền ra mua mầy tao không phải thằng vừa đâu. Tao bất chấp luật pháp cò bót... Mầy kêu trời không thấu đâu, những con mầy thấy ở đây cũng vậy, chúng nó biết điều cả rồi. Còn mầy cứng đầu không xong đâu, mà đã nếm mùi rồi đó... Nếu biết điều thì cái thân sẽ sướng hơn. Mầy sẽ có tiền... tao hứa danh dự. Mầy sẽ có tiền bạc, một thời gian nào đó mầy sẽ được tự do, lúc đó tao sợ mầy lạy tao xin làm...
Út vẫn thút thít khóc, nàng kinh hoàng vì trận đòn phủ đầu. Út lạy van, mỗi khi mở miệng là nàng lại bị ăn thêm vài ba cái bạt tai. Cuối cùng nàng im lặng.
Lúc đó Anh Ba mới chậm rãi nói:
- Mầy nhận lời đi khách chứ? Mất mát gì mà sợ, sẽ quen đi!
Út vẫn im lặng. Anh Ba khủng bố tinh thần:
- Mầy phải trả lời có hay không, tao cho ba phút.
Anh Ba vén tay áo lên xem đồng hồ:
- Bây giờ là tám giờ ba mươi phút tao đợi mày đến tám giờ ba mươi ba phút.
Anh Ba móc túi lấy thuốc lá hút. Út để ý đến chiếc bật lửa của anh ta, chiếc bật lửa giống như của Hội Thọt mà hắn nói là bật lửa nguyên tử, chỉ mình hắn có ở đất nước này.
Tự nhiên Út bật khóc, nàng đã hiểu rõ bộ mặt thật của Hội Thọt, bộ mặt điếm đàng. Vậy mà từ bao lâu nay nàng mắc lừa hắn. Cuộc đời nàng không còn gì hết. Út khóc mùi mẫn...
Tiếng anh Ba cay nghiệt:
- Hai phút rồi.
Út vẫn khóc, nàng không thể nín được.
- Ba phút!
Tiếng nói của anh Ba như một gáo nước lạnh dội lên người nàng. Út cuống lên:
- Em van anh.
Vừa dứt lời Út bị luôn những bạt tai túi bụi. Anh Ba gầm lên:
- Mầy lì hả, mầy chết con ơi!
Út bị đè xuống giường, hai tay của anh Ba chặn lên cổ nàng:
- Tao bóp cổ mầy chết luôn!
- Ối trời, em lạy anh, em nhận!
Anh Ba nới lỏng tay ra:
- Mầy nhận lời?
Út vừa khóc vừa nói:
- Dạ, em nhận!
- Thiệt không?
- Dạ thiệt, anh đừng đánh em nữa.
Anh Ba buông Út ngồi dậy, nhìn nàng chăm chăm:
- Tao làm sao tin được lời mầy?
Út quệt nước mắt:
- Em hứa!
Anh Ba mỉm cười:
- Mầy chứng tỏ thử coi!
Út thấy cuộc đời nàng không nghĩa lý gì. Nàng đã lạc vào đây, nàng kể như hết.
Út ngẩng lên:
- Anh muốn gì?
- Người khách đầu tiên mầy tiếp mầy biết là ai không?
- Ai?
- Tao! tao phải thử xem mầy đã thuần thục chưa?
Út nhìn vào mặt anh ta, khinh bỉ:
- Tôi không ngờ các nguời khốn nạn như vậy!
- Đời mà em ơi, em sẽ còn gặp hằng trăm thằng bẩn hơn anh nữa kia. Biết điều đi!
Út nhìn anh Ba bằng đôi mắt đầy hận thù. Nàng không còn khóc nữa:
- Anh muốn làm gì thì làm.
Anh Ba quăng chiếc thắt lưng da xuống sàn:
- Xong rồi!
Hắn cười khì khì:
- Chắc thằng Hội Thọt đã huấn luyện mầy thuần thục, mầy biết nhiệm vụ mầy phải làm gì chứ!
Út đứng dậy xé toang áo quần mình, nàng lẳng lặng làm nhiệm vụ của giống cái. Nhìn những lằn roi trên người mình, nàng tủi thân khóc tức tưởi.
- Ối cha mẹ ơi!
Tiếng khóc của nàng đứt quãng... Nàng đành cam phận, nàng buông xuôi... Hình ảnh hiền lành của Thâu thoáng hiện ra, nàng tủi thân, khóc to hơn:
- Anh ơi!
Anh Ba tưởng lầm... Anh ta vỗ về nàng:
- Ngoan nào anh thương!
Út co chân đạp tung...