Chương 41 Khung tranh
Nếu đang ở thế giới thực mà gặp phải tình huống như vừa rồi, Lâm Thu Thạch sẽ nghĩ do thần kinh mình quá mẫn cảm nên suy nghĩ nhiều. Nhưng đây không phải thế giới thực mà là thế giới dị thường trong cửa, cho nên Lâm Thu Thạch cảm thấy chi tiết vừa rồi đáng để nghiền ngẫm. Cậu cẩn thận quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ, khi chắc chắn bóng người trong bụi cây đã biến mất mới trở lại giường. Lần này cậu không dám tắt đèn, định cứ để đèn sáng đi ngủ.
Trằn trọc lăn lộn mãi, sau khi hồi tưởng lại cảm giác an tâm khi nằm cạnh Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch thì dần mơ màng thiếp đi, Nguyễn Nam Chúc không hổ danh là thuốc an thần, chỉ nghĩ đến thôi cũng có tác dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch bị tiếng chuông làm tỉnh giấc. Sau khi vệ sinh qua loa, cậu định đi tìm Nguyễn Nam Chúc. Hôm qua Lâm Thu Thạch ngủ không ngon giấc cho lắm, hai mắt thâm quầng. Soi mình trong gương, cậu nhìn thấy một người lạ, nếu ngắm kỹ thì có vài phần khí chất giống với Lâm Thu Thạch của đời thực. Sau khi thay quần áo, cậu đến gõ cửa phòng Nguyễn Nam Chúc.
Cạch một cái cửa mở, nhưng người mở cửa lại là Đàm Tảo Tảo. Sắc mặt cô còn khó coi hơn Lâm Thu Thạch, trông như mất ngủ cả đêm, thều thào nói chào buổi sáng Lâm Lâm.
“Chào.” Nguyễn Nam Chúc đi ra trông vẫn còn ngái ngủ, có lẽ vừa đánh răng xong, dưới cằm còn dính vài giọt nước. Vừa ra khỏi nhà tắm nghe được giọng Lâm Thu Thạch, hắn chào hỏi liền.
Đàm Tảo Tảo đi vào nhà vệ sinh, điệu bộ nhấm nha nhấm nhẳng.
Lâm Thu Thạch chẳng hiểu ra sao, nhưng cậu mau chóng phát hiện nguyên nhân tức giận của Đàm Tảo Tảo: Cô gái này đêm qua nằm ngủ dưới đất, bên cạnh giường Nguyễn Nam Chúc vẫn còn tấm chăn chưa cất.
“Cô ấy ngủ trên đất hả?” Lâm Thu Thạch nhìn cái chăn ngạc nhiên.
“Không thì phải làm sao?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi không thích ngủ chung giường với người khác.”
Lâm Thu Thạch: “…” Cậu nhớ lại vô số đêm ngày ngủ cùng Nguyễn Nam Chúc, chờ đã… nghe cứ kỳ kỳ sao ta?
Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh là ngoại lệ.”
Lâm Thu Thạch đâm xấu hổ, vội chuyển đề tài: “Đêm qua ngủ ngon không?”
“Ngon lắm.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cái giường khá ổn.”
Giường ở đây đúng là vừa rộng vừa mềm, nằm lên dễ chịu cực kỳ, nhưng dễ chịu cách mấy e rằng cũng chẳng mấy ai ngủ ngon được như Nguyễn Nam Chúc.
Đàm Tảo Tảo rửa mặt đánh răng xong xuôi, lúc đi ra vẫn luôn miệng lầu bầu, nói Nguyễn Nam Chúc không phải người, sao có thể để cô nằm đất, khiến mình mẩy ê ẩm hết…
Ban đầu Nguyễn Nam Chúc không để ý cô, nhưng thấy cô nàng mãi không chịu thôi, hắn bèn nói một câu: “Vậy đêm nay cô nằm giường nhé?”
Đàm Tảo Tảo: “Thật không, thật không?”
Nguyễn Nam Chúc: “Để tôi qua với Lâm Lâm.”
Đàm Tảo Tảo: “…” Hai tên khốn này. Dĩ nhiên cô không đồng ý, đêm qua vì gặp hiện tượng bất thường nên cô sợ quá mới chạy sang đòi chung phòng với Nguyễn Nam Chúc, nếu dám ngủ một mình thì tội gì phải chịu nằm đất chứ.
Lúc ăn sáng, tất cả mọi người đều có mặt không sót một ai, bà chủ vẫn mặc váy dài màu đen, đội chiếc mũ kỳ quặc, ngồi phía gần cửa. Hai cánh tay trắng bệch thong thả xiên thức ăn bỏ vào miệng.
Không ai dám gợi chuyện bà ta, không khí trong nhà ăn tĩnh lặng đến ghê người.
Cũng may khi ăn xong, bà chủ liền biến mất. Theo lời quản gia có lẽ bà ta lên phòng vẽ ở đỉnh lâu đài. Quản gia nói, tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, nhưng có một số nơi mọi người không nên đến, thứ nhất là phòng vẽ ở tầng thượng, thứ hai là phòng kho lưu trữ các bức tranh chưa hoàn thành ở tầng sáu, còn lại các vị có thể tham quan tùy ý, nhưng nhớ cho, chủ nhân không thích ai đụng vào tranh của bà…
Khi quản gia truyền đạt thông tin, mọi người đều chú ý ghi nhớ, thậm chí có người còn ghi chép cẩn thận, chỉ sợ để sót một vài chữ quan trọng.
Quản gia nói xong bỏ đi, để lại mười người khách trong nhà ăn.
“Tôi muốn ra ngoài xem, có ai đi không nào?” Có người đứng dậy định thám thính manh mối dẫn đến chìa khóa.
Cứ thế các nhóm tản ra, đa phần là hai người một.
Lâm Thu Thạch đang định đánh tiếng mời Nguyễn Nam Chúc, chợt thấy cô gái mít ướt ngập ngừng tiến đến trước mặt Nguyễn Nam Chúc, khẽ nói: “Anh ơi, anh có nhóm chưa? Dẫn em theo được không, em sợ lắm…” Cô gái có ngoại hình không tệ, trông dáng vẻ nhút nhát càng khiến người ta nảy sinh cảm tình. Đáng tiếc Nguyễn Nam Chúc đâu phải “người ta”, hắn là tuyển thủ giả nữ chuyên nghiệp, hễ cải trang là kỹ năng diễn xuất của hắn còn vượt mặt cô bé kia mấy lần, cho nên ngay cả Lâm Thu Thạch khù khờ còn nhìn ra Nguyễn Nam Chúc chẳng hề rung động trước cô gái, hình như hắn ăn chưa no, định xơi thêm quả trứng luộc.
“Không.” Nguyễn Nam Chúc từ chối thẳng thừng.
“Nhưng, em sợ lắm anh ơi, em sẽ cố gắng không ngáng chân anh đâu.” Cô bé bắt đầu nước mắt ròng ròng.
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày, liếc Đàm Tảo Tảo một cái.
Đàm Tảo Tảo tinh ý đứng dậy đến bên cô bé, nói: “Xin lỗi em nhé, tối qua chị đã hẹn anh ấy rồi, em đi tìm người khác vậy.”
Cô bé nhìn Đàm Tảo Tảo, trong ánh mắt có vẻ không cam lòng, cô định nói gì đó nhưng Nguyễn Nam Chúc đã đứng dậy, vẫy Đàm Tảo Tảo ra điều đến giờ xuất phát rồi.
Đàm Tảo Tảo theo sau hắn, cả hai biến mất sau cửa.
Lâm Thu Thạch ngồi gần đó cũng tìm lý do bỏ đi, xem ra Nguyễn Nam Chúc giả gái có nhiều lợi ích hơn cậu nghĩ, ít nhất không lo các cô gái đòi chung nhóm, nghĩ cách từ chối cũng đủ mệt.
“Người mới đó có vấn đề.” Sau khi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc nói một câu.
“Có vấn đề chỗ nào?” Đàm Tảo Tảo không nhìn ra điều gì bất ổn: “Hôm qua khóc thương quá chừng…”
Nguyễn Nam Chúc liếc Đàm Tảo Tảo một cái: “Cô nghĩ một người thật sự nhát gan lại dám chủ động tìm tôi hợp tác?”
Đàm Tảo Tảo nhướng mày: “Cũng phải.”
Nguyễn Nam Chúc không đẹp theo kiểu dịu dàng ấm áp, ngược lại tràn ngập cảm giác bức bách và xa cách. Hắn giống như đóa hoa diễm tuyệt từ rừng sâu, dùng sắc hương lóa mắt nói với khách bộ hành, rằng nó có độc. Giả gái thì có thể tỏ vẻ yếu đuối, nhưng Nguyễn Nam Chúc khi là đàn ông thì nhìn sơ đã thấy không phải tuýp người thích để mình rơi vào thế yếu.
Hắn ngồi đó, chỉ khẽ nhướng mày cũng đủ khiến người khác co rúm lại, không dám đến gần. Một người ác liệt như thế nếu Lâm Thu Thạch là cô gái kia chắc chắn không muốn chung nhóm với hắn.
“Nhỡ đâu bị nhan sắc che mờ lý trí.” Đàm Tảo Tảo vừa đi vừa quan sát các bức tranh ở hành lang: “Biết đâu được đấy.”
Nguyễn Nam Chúc dửng dưng nói: “Người từng chủ động muốn lập nhóm với tôi còn chưa đủ mười đầu ngón tay, không có ai là người mới, cô ta cũng không ngoại lệ.” Giả vờ làm người mới có ưu điểm cũng có nhược điểm, ưu điểm là khiến những người khác không đề phòng, nhược điểm là khi thân phận bại lộ sẽ trở thành mục tiêu tẩy chay của cả nhóm, ai mà biết kẻ đó giả vờ làm người mới với mục đích gì.
Lâu đài thật sự quá rộng, chỉ riêng tầng hai đã có vô số căn phòng. Từ tầng hai lên tầng ba, họ nhìn thấy điểm tương đồng duy nhất đó là những bức tranh treo chi chít khắp nơi. Ngay đến phòng vệ sinh cũng không bỏ sót.
Lâm Thu Thạch không hiểu mấy về nghệ thuật, không thể đánh giá được đẳng cấp của các bức tranh này, điều duy nhất cậu chắc chắn là những bức tranh đó gây cho người xem cảm giác khó chịu, nếu có thể, cậu muốn lấy vải trắng che tất cả chúng lại.
“Chúng ta không được chạm vào các bức tranh phải không?” Đàm Tảo Tảo vẫn còn nhớ lời dặn của quản gia.
“Không, không đúng.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô không để ý cách dùng từ của họ sao?”
“Chủ nhân không thích?” Lâm Thu Thạch còn nhớ nguyên văn những gì quản gia nói.
“Phải, do chủ nhân không thích, chứ không phải cấm chạm vào.” Nguyễn Nam Chúc dừng chân trước một bức tranh, hắn đột nhiên nhíu mày.
“Sao thế?” Đàm Tảo Tảo nhận ra nét mặt hắn thay đổi.
“Không sao.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô có hiểu biết về hội họa chứ?”
Đàm Tảo Tảo lắc đầu: “Không rõ lắm, đâu được học nhiều mà hiểu.”
Nguyễn Nam Chúc ờ một tiếng: “Tôi cũng thế, xem ra chúng ta không thể khai thác được gì từ các bức tranh, lên xem phòng ốc tầng trên đi.”
Lâm Thu Thạch đồng ý, cả ba men theo cầu thang leo lên.
Cầu thang làm bằng gỗ, khi giẫm lên phát ra những tiếng cộc cộc kèn kẹt. Để lên tầng thượng không chỉ có một đường, hai bên của lâu đài đều có cầu thang bằng đá có thể đi suốt từ tầng một lên tới đỉnh.
Hầu hết các phòng trong lâu đài đều khóa trái, chỉ có một số ít để mở. Những căn phòng để ngỏ đa phần cất giữ tranh vẽ, nội dung các bức tranh hoặc là chân dung, hoặc là phong cảnh, không có gì đặc biệt. Khi họ đang tính việc lên phòng vẽ ở tầng thượng thì đột nhiên bên dưới phát ra tiếng hét.
Đó là tiếng hét của một phụ nữ. Chỉ gọn lỏn một tiếng rồi im bặt. Khi mọi người tới nơi, chủ nhân tiếng hét đã biến mất, chỉ còn đó những bậc thang trống vắng.
“Ban nãy ai kêu vậy?” Một người đàn ông trung niên trong nhóm hỏi.
“Không biết, bọn tôi cũng vừa tới.” Lâm Thu Thạch nói: “Anh từ tầng mấy tới đây?”
Người trung niên nói: “Tầng ba.”
Lâm Thu Thạch nói: “Chúng tôi ban nãy ở tầng sáu, tiếng hét đó chắc chắn phát ra từ tầng ba hoặc tầng bốn…”
Bởi vì âm thanh này, hầu hết mọi người đều lần lượt tập trung về một chỗ. Rất nhanh, họ tìm ra chủ nhân tiếng hét.
“Cô ấy tên Tiểu Tố, mới lập nhóm cùng tôi.” Người đang nói là một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng kinh hãi: “Vừa nãy cô ấy nói đi vệ sinh, sau đó biến mất luôn.”
“Hai người ở tầng mấy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Tầng thượng.” Anh chàng nuốt khan: “Tầng thượng không có nhà vệ sinh, cho nên cô ấy phải đi xuống…” Chẳng hiểu sao cô lạc xuống tận tầng ba tầng bốn, rồi hét lên, sau đó biến mất. Ở thế giới trong cửa, mất tích đồng nghĩa với cái chết, nhưng không ai biết cô đã làm gì kích hoạt điều kiện tử vong.
“Thử đi tìm xem.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngộ nhỡ phán đoán của chúng ta sai.”
Có lẽ chỉ còn cách đó. Người đàn ông đột nhiên mất bạn đồng hành chỉ trong vài chục phút dường như chịu đả kích mạnh, anh ta gia nhập một nhóm hai người khác, cả người vẫn chưa hết run rẩy.
Nguyễn Nam Chúc liếc Lâm Thu Thạch một cái, nói: “Hay chúng ta lên tầng thượng một chuyến?”
Lâm Thu Thạch nói: “Được.”
Đàm Tảo Tảo lầu bầu, hai người cứ chỗ nào nguy hiểm nhất thì chạy tới chỗ đó, không sợ xảy ra chuyện gì sao…
Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm: “Ở đâu mà chẳng xảy ra chuyện, sớm ngày tìm ra chìa khóa mới là thượng sách. Cách nghĩ của cô chính là sai lầm của đa số người mới, có những việc không phải cứ muốn tránh là được.”
Đàm Tảo Tảo hừ một tiếng, không đáp lời. Có một số việc nói thì dễ làm thì khó, thái độ thản nhiên đối diện với cái chết và ma quỷ như Nguyễn Nam Chúc, không biết phải bao nhiêu lần rơi vào đường cùng, trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có được.
Ba người leo lên, chẳng mấy chốc đã có mặt ở tầng tám, cũng là tầng thượng của lâu đài.
Tầng thượng là một căn gác lửng cũ kỹ, bày đầy tranh vẽ, có điều một số tác phẩm hơi khác với những tầng dưới. Lâm Thu Thạch quan sát một hồi, chợt nhận ra: “Những tranh này mới vẽ thì phải?”
Nguyễn Nam Chúc khịt khịt mũi: “Chắc vậy, mùi sơn vẫn còn nồng.”
Đàm Tảo Tảo đột nhiên dừng chân trước một bức tranh, ban đầu cô nghi ngờ, sau giây lát lưỡng lự cô nói: “Hai người xem này, bức tranh này có gì đó là lạ?”
Lâm Thu Thạch đến bên Đàm Tảo Tảo thử nhìn bức tranh cô nói đến.
Đúng là rất lạ. Trong tranh vẽ một cô gái từ phía sau, vẫn phong cách hơi méo mó siêu thực, bóng lưng người phụ nữ bị kéo dài vô tận, hắt xuống dãy cầu thang xoắn ốc như một xoáy nước cực lớn.
“Anh cảm thấy giống cái gì?” Đàm Tảo Tảo hỏi.
“Bóng lưng… một cô gái?” Nếu chỉ xét những gì trông thấy, thật sự rất khó nhìn ra bức tranh vẽ cái gì, nhưng thứ mà cả Đàm Tảo Tảo và Lâm Thu Thạch nghĩ đến đầu tiên đều giống nhau: Một cô gái đang chạy lên cầu thang với vẻ kinh hãi, dường như có thứ gì đuổi theo cô, bóng cô gái tỏa ra một nỗi sợ khó tả bằng lời.
“Tranh này mới,” giọng Nguyễn Nam Chúc vang lên, “sơn còn chưa khô.”
Đàm Tảo Tảo và Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến cùng một chuyện. Đàm Tảo Tảo xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, gượng cười: “Không lẽ, không lẽ…”
“Chắc đúng rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Gọi người bạn đồng hành của cô gái đó lên đây,” ánh mắt hắn chìm đắm trong bức tranh, dịu giọng, “xem có phải là người bạn đã mất tích của anh ta không.”
•••
Tiểu Tố chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi.
Từ tầng bảy đi xuống, vội vàng tìm kiếm nhà vệ sinh ở tầng sáu, nhà vệ sinh trong lâu đài rất nhiều nên cô mau chóng có mặt ở cuối hành lang tầng sáu, tìm thấy thứ mình cần.
Vào trong nhà vệ sinh, Tiểu Tố đang định ngồi xuống bệ xí, chợt để ý bức tranh chân dung quái dị treo trên bức tường trước mặt. Đó là tranh vẽ một người phụ nữ đội mũ đen, mặc áo măng tô dài màu đen, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm hờ, nước mưa chảy dài từ vành mũ xuống cằm người phụ nữ. Khuôn mặt ấy trắng bệch và dài ngoằng, khiến người xem bất giác ghê sợ. Tranh trong lâu đài đa phần là trừu tượng, nếu không biết câu chuyện phía sau rất khó nhìn ra nội dung tranh vẽ cái gì. Nhưng bức tranh trước mặt Tiểu Tố thì quá dễ hiểu, thậm chí ngay từ cái nhìn đầu tiên Tiểu Tố đã nghi ngờ bà chủ của lâu đài tự vẽ chính mình.
Bức tranh này có lẽ là một đầu mối quan trọng… Tiểu Tố đứng dậy, đi tới gần chỗ treo tranh, định nhìn kỹ. Ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi lại gần bức tranh, cô vô thức đưa tay ra. Đợi khi sực tỉnh thì bàn tay Tiểu Tố đã ở trên bức tranh mất rồi.
“Á!!” Tiểu Tố đột nhiên phát giác, vội rụt tay về, cô cảm thấy bàn tay mình ướt nhẹp, còn thoang thoảng bốc mùi đất bùn và nước mưa. Khi ngẩng lên nhìn, bức tranh đã biến đổi, Tiểu Tố trợn tròn mắt, ngây người nhìn bức tranh trước mắt… Cảnh vật trong tranh vẫn thế, nhưng người phụ nữ có gương mặt trắng bệch đã biến mất.
Tiểu Tố thấy tình hình này không dám nấn ná thêm nữa, lập tức quay người bỏ chạy. Cô định lên tầng tìm người đồng đội của mình, bước chân cô gái trên những bậc thang gỗ phát ra một chuỗi âm thanh vội vàng.
“Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp.” Tiếng bước chân giòn tan vang vọng giữa tòa lâu đài. Tiểu Tố chạy, chạy, chạy, chạy. Chạy rất lâu trên cầu thang hình xoáy ốc, nhưng thang cứ xoay mãi như vòng luân hồi, tất cả cảnh vật như đông cứng, chỉ có những bậc thang trước mắt cô gái là không ngừng kéo dài ra.
“Phù, phù, phù.” Tiểu Tố thở dốc, mồ hôi thấm ướt toàn thân, thể lực cô đã cạn kiệt, sắp sửa không nhấc nổi chân lên nữa.
Thế mà tiếng bước chân “cộp, cộp, cộp” vẫn vang lên. Tiểu Tố ngửi thấy mùi nước mưa ngai ngái, người cô gái run lên bần bật, cô quay lại, thấy một bóng đen im lặng đứng ở chiếu nghỉ. Không, đó không phải một cái bóng màu đen, mà là một người phụ nữ mặc váy đen, người bà ta ướt sũng nước mưa, sắc mặt trắng bệch, tay phải cầm một khung tranh cực lớn, hai tròng mắt màu đen như hai cửa hang tăm tối, im lặng nhìn chằm chằm Tiểu Tố.
Cả người Tiểu Tố run lên, há miệng định nói nhưng không ra tiếng. Cô dùng cả tay lẫn chân, dốc hết sức lực thét lên trong khi bỏ chạy.
“Cộp, cộp, cộp.” Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng lần này nhịp điệu không nhanh không chậm, đuổi theo Tiểu Tố.
Tiểu Tố nhớp nháp mồ hôi, như vừa bị giội ướt khắp người, cuối cùng không còn sức nữa, cô đổ ập xuống sàn như một đống bùn, không thể cử động.
Người phụ nữ đi đến trước mặt cô, trong phòng rất khô ráo, vậy mà nước từ trên người bà ta không ngừng nhỏ xuống, một phần trong đó rơi trên cơ thể Tiểu Tố.
Tiểu Tố ngẩng lên, thấy người phụ nữ rút khung tranh ra. Trên khuôn mặt trắng sáp xuất hiện một nụ cười méo mó khó tả, khuôn miệng đỏ chót hé ra tạo thành một vòng cung ghê rợn, ngay sau đó, bà ta giơ chiếc khung tranh, chụp mạnh xuống Tiểu Tố.
“A a a a a a!!!” Tiểu Tố hét lên một tiếng thê thảm, bóng tối ập xuống đôi mắt, cô cảm thấy cơ thể lạnh dần, ý thức dần trở nên mơ hồ không rõ… Mọi thứ đã kết thúc.
•••
Người bạn đồng hành mau chóng có mặt trên tầng thượng, xác nhận suy đoán của bọn Lâm Thu Thạch.
“Chính là cô ấy, chính là cô ấy!!” Anh ta vừa trông thấy bức tranh đã gào lên, vẻ sợ hãi cùng cực: “Đúng là bộ đồ Tiểu Tố đã mặc!”
“Nếu bức tranh vẽ từ hôm qua thì sao?” Một người trong nhóm run giọng nói: “Các anh có chắc chắn không?”
“Không thể là hôm qua được!!” Anh bạn của Tiểu Tố có vẻ suy sụp, muốn chạm vào bức tranh nhưng không dám: “Hôm qua cô ấy không mặc bộ đồ đó! Quần áo ấy hôm nay mới thay mà!!”
Quả thực lâu đài có cung cấp cho bọn họ quần áo mới, trông lộng lẫy vô cùng. Lâm Thu Thạch đã xem qua những bộ đồ để trong tủ áo của mình. Nhưng hầu như không ai dùng những bộ đồ ấy, đây là thế giới kinh dị, tùy tiện mặc vào ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết cô gái tên Tiểu Tố kia, tại sao đột nhiên lại thay trang phục của mình.
“Cô ấy bị biến thành bức tranh rồi.” Bạn của Tiểu Tố khẽ lẩm bẩm: “Cô ấy bị biến thành bức tranh rồi…”
“Trước khi đi vệ sinh hai người đã làm những gì?” Trước sự thật ghê người, thái độ Nguyễn Nam Chúc vẫn bình thản như thường, hắn nói: “Kể chi tiết một chút.”
Anh chàng kia run rẩy: “Có làm gì đâu, bọn tôi không làm gì, chỉ tới đây nhìn mấy bức tranh, sau đó thì cô đi vệ sinh…”
Nguyễn Nam Chúc: “Có thấy tranh nào đặc biệt không?”
Anh ta lắc đầu.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi, xuống nhà vệ sinh tầng sáu xem.”
Vậy là tất cả mọi người chạy xuống nhà vệ sinh nữ tầng sáu.
Sau khi kiểm tra một lượt, không phát hiện điều gì đặc biệt trong nhà vệ sinh. Nhưng Lâm Thu Thạch luôn cảm thấy có chỗ không hợp lý, quay sang thấy Nguyễn Nam Chúc cũng đang cau mày, rõ ràng cảm giác của cả hai tương tự nhau.
“Chờ đã.” Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu nhìn quanh, cuối cùng phát hiện vấn đề: “Trong phòng này tại sao không có tranh?”
Cậu vừa dứt lời tất cả mọi người đều phát hiện ra điều bất thường.
Trong lâu đài không chỗ nào không treo tranh, từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ, phòng đọc sách, hành lang, bất cứ góc nhỏ nào cũng có ít nhất một bức tranh được trang trí ở đó.
Nhưng nhà vệ sinh này không như vậy, sau khi tìm khắp các ngõ ngách, không hề phát hiện bức tranh nào.
“Đúng là không có thật.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Vốn dĩ không có hay tranh đã bị ai mang đi?”
Không ai biết câu trả lời, người duy nhất có đáp án đã bị biến thành nhân vật trong tranh.
Sự im lặng chết chóc dần lan rộng ra giữa bọn họ.
Tiếng chuông của lâu đài vang lên xé tan bầu im lặng, đó là chuông báo bữa trưa. Mọi người nghe tiếng bèn về tầng hai.
Tuy tình hình đang lúc căng thẳng nhưng bữa ăn, giấc ngủ là không thể bỏ qua.
Bữa trưa hôm nay vẫn là bít tết bò.
Không ai còn bụng dạ nào ăn uống, trừ Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc dùng những động tác thanh nhã khiến cho việc cắt bít tết trở thành một thước phim nghệ thuật.
Đại khái do hắn ăn quá ngon miệng khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Rõ ràng Nguyễn Nam Chúc đã quen trở thành tâm điểm chú ý, sau khi ung dung ăn hết bít tết, hắn khẽ lau miệng nói: “Sao? Không hợp khẩu vị à?”
Lâm Thu Thạch: “Không… nhưng tôi đang nhạt miệng.”
“Thưởng thức đi chứ.” Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn quanh, mỉm cười: “Biết đâu đây là bữa ăn cuối cùng.”
Mọi người: “…”
Lâm Thu Thạch hoàn toàn bất lực: “Sao nói xui quá vậy.”
Nguyễn Nam Chúc: “Không lẽ nói lời may mắn thì tránh được cái chết?” Hắn nói: “Cung hỷ phát tài? Sống lâu trăm tuổi?”
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười. Nhưng lời Nguyễn Nam Chúc nói cũng có lý, cái chết không chừa một ai, thà rằng yên lặng hưởng thụ từng phút giây được sống… Trên lý thuyết là vậy, nhưng người làm được điều đó lại rất ít.
Được sự khích lệ tận tâm của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch miễn cưỡng ăn vài miếng.
Bà chủ không dùng bữa cùng họ, mãi đến khi tất cả sắp rời bàn bà ta mới xuất hiện, dáng vẻ vội vã đi sượt qua họ.
Tuy chỉ lướt qua, cũng đủ để Lâm Thu Thạch chú ý thấy khuôn mặt trắng sáp của bà chủ hơi ửng hồng, như vừa ăn xong một món ăn ngon lành, khóe môi ánh mắt bà ta lóe lên sự vui vẻ, mặc dù vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt quái dị chỉ khiến bà ta thêm phần đáng sợ.
“Chúng mình đi ngủ trưa một chút.” Nguyễn Nam Chúc đánh một bữa no nê xong thì đưa ra đề nghị.
“Được đấy.” Đàm Tảo Tảo hôm qua không ngủ đủ giấc, từ sáng đến giờ chẳng có chút tinh thần nào.
Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc liếc xéo cô, nói: “Cô nằm đất nhé?”
Đàm Tảo Tảo: “… Anh để tôi ngủ trên giường không được à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Cô về giường mình mà ngủ, còn giường tôi,” giọng hắn bình thản và nhạt nhẽo, “bây giờ cô chưa đủ tư cách.”
Đàm Tảo Tảo: “…” Đồ phát xít Nguyễn Nam Chúc.
Hết tập 1