Chương 60 Slender Man thứ hai
Lâm Thu Thạch đã từng nhìn thấy Slender Man đứng ngoài cửa sổ, nó cúi xuống nhặt chiếc mũ rơi từ trên cành cây xuống. Có lẽ đối với Slender Man thứ hai, mũ chóp cao không phải vật không thể thiếu, trên thực tế Lâm Thu Thạch thấy con này cầm mũ trên tay, chứ không đội trên đầu.
Chắc đây là điểm khác nhau của hai con, nhưng không rõ hai loại Slender Man này có gì khác nhau?
Còn một vấn đề nữa là điều kiện trao truyền mũ của chúng, Lâm Thu Thạch cảm thấy trao mũ không phải việc dễ dàng xảy ra, chắc chắn phải có những định chế ngầm nào đó, nếu không chắc chúng đã tuyệt chủng từ lâu. Từ những manh mối đã có, điều kiện trao mũ rất có thể liên quan tới những đứa trẻ mất tích trong thị trấn.
Rõ ràng Nguyễn Nam Chúc cũng có chung suy nghĩ với Lâm Thu Thạch, nhưng suy luận của hắn chi tiết hơn một chút: “Mỗi đứa trẻ mất tích gắn liền với một người biến mất căn cứ vào các tờ giấy tìm người anh mang về lần trước, thứ tự mất tích của cả hai nhóm là đồng nhất, do vậy tôi có một suy đoán hơi điên rồ…”
Lâm Thu Thạch tiếp lời hắn: “Điều kiện kế tục của Slender Man là bắt buộc phải tìm được một đứa trẻ và mang nó đi?”
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch chống cằm suy nghĩ. Trước đây họ từng cho rằng trong thị trấn không có trẻ con, điều này mâu thuẫn với giả thiết vừa rồi, như vậy trong thị trấn phải có trẻ con, nhưng hiện giờ lũ trẻ đã không còn là người bình thường… Những đứa trẻ không còn là người… Có thể coi là trẻ con hay không?
Đây quả là một mệnh đề nan giải.
Huống hồ hiện tại trên quảng trường đã xuất hiện giấy tìm người mới, nếu suy luận của Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc chính xác, thì nạn nhân tiếp theo sắp xuất hiện.
“Đợi đi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đợi qua đêm nay, chúng ta sẽ biết.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Khi rời khỏi nhà ăn của khách sạn, họ gặp Đổng Thiên Vi, người từng chia sẻ thông tin với Lâm Thu Thạch. Sau một chút lưỡng lự, cậu tiến lên dùng điện thoại gõ chữ, rồi đưa cho Đổng Thiên Vi xem.
Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, không có ý ngăn cản.
Đợi khi cả hai trở về phòng, Nguyễn Nam Chúc mới nói: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Thu Thạch khẽ nói: “Dù sao cô ấy cũng từng giúp đỡ tôi, tôi dặn cô ấy đêm nay ngủ sớm”
Nguyễn Nam Chúc không đồng tình cũng không phải đối, chỉ nhìn Lâm Thu Thạch một cái rồi đi tắm.
Lâm Thu Thạch nằm trên giường, ngẩn người nhìn chiếc smartphone của mình, nghĩ không biết đêm nay ai sẽ là người xui xẻo…
•••
Đêm xuống se lạnh.
Khách sạn chìm vào lặng im. Những vị khách đều đã tắt đèn đi nghỉ, mong trước khi màn đêm bủa vây có thể trốn vào trong giấc mộng lành, Vương Thiên Tâm cũng không ngoại lệ.
Không rõ vì ban ngày đã ngủ hơi nhiều hay có lý do gì khác, bình thường Vương Thiên Tâm rất dễ ngủ nhưng đêm nay lại trằn trọc, gã nằm trên giường trở mình liên tục.
Vương Thiên Tâm xoay người, liếc nhìn chiếc giường trống không ở bên tay phải, không hiểu sao cảm thấy hơi sợ. Cô gái cùng nhóm với gã tên là Lưu Nhã, mấy ngày trước còn nằm trên chiếc giường ấy cười đùa với gã, vậy mà loáng một cái, Lưu Nhã đã biến mất, tới nay cô ta mất tích đã hai ngày, có lẽ lành ít dữ nhiều.
Vương Thiên Tâm chẳng muốn suy nghĩ về chuyện này nữa, nhưng chiếc giường trống lại như đang nhắc nhở gã không ngừng.
Vương Thiên Tâm cảm thấy trong lòng buồn bực, bất giác trở mình, quay ra cửa sổ, không muốn nhìn cái giường đó nữa.
Màn đêm bủa vây cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Vương Thiên Tầm nhìn thấy mảnh trăng ảm đạm và rừng cây xơ xác qua tấm kính. Trong lòng gã dậy lên bất an, cơ thể run lên vì lạnh. Gã nghĩ một lát, rồi ngồi dậy, định đi tắm một cái cho thư giãn, sẽ dễ ngủ hơn.
Công tắc bình nước nóng được bật, Vương Thiên Tân tắm mình dưới làn nước ấm.
Gã cố tình để nước hơi nóng một chút, nhằm xua đi cái lạnh trong cơ thể. Vốn dĩ việc này rất thoải mái, nhưng Vương Thiên Tâm đột nhiên nhận ra ống thoát nước dưới chân bị tắc… Chuyện gì đây, Vương Thiên Tâm lẩm bẩm, cúi xuống kiểm tra, thấy phía trên lỗ thoát nước có một búi tóc đen sì.
“Ghê vãi, chắc chắn là Lưu Nhã…” Vương Thiên Tâm càu nhàu một câu, định dùng tay nhặt tóc lên, nhưng rút mãi rút mãi, Vương Thiên Tâm nhận ra có gì đó không ổn… Đám tóc này dài quá, kéo mãi không hết, Vương Thiên Tâm rút ra một đoạn rất dài, mà vẫn chưa kéo hết tóc ra khỏi lỗ thoát nước. Nhận thấy điều bất ổn, lưng gã toát mồ hôi lạnh, tóc Lưu Nhã… đâu có dài tới vậy.
Sau khi phát hiện ra điểm vô lý, Vương Thiên Tâm buông đám tóc ra, vội vàng rời khỏi nhà tắm. Vậy mà khi mở cửa bước ra ngoài, gã chợt phát hiện cửa đã bị ai khóa lại.
Vương Thiên Tâm kinh hãi, bắt đầu la hét cầu cứu, nhưng đang lúc nửa đêm, mọi người đều say ngủ, ai có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của gã.
Vương Thiên Tâm càng lúc càng sợ, định xô cửa thoát ra, gã quay lại nhìn về phía cái lỗ thoát nước, nhận thấy nước ở chỗ đó bắt đầu trào ngược lên… như có thứ gì sắp chui ra vậy.
“Cứu tôi với, có ai không!! Có ai không… Cứu mạng.” Vương Thiên Tâm hét khản cả giọng, nước từ lỗ thoát nước trào lên mỗi lúc một nhiều, cuối cùng đã lan đến chân gã. Vương Thiên Tâm sợ đến mức run như cầy sấy, nhưng ở không gian này làm gì có Chúa cứu thế.
Ở lỗ thoát nước, một vài ngón tay xuất hiện.
Lỗ thoát nước vốn dĩ rất nhỏ, nhưng những ngón tay ấy cứ thể nhô lên, sau đó là cả bàn tay và cánh tay dài ngoằng…
Cánh tay của sinh vật thật sự rất dài, nó bắt đầu mò mẫm khắp nơi, có lẽ đang tìm ai đó, Vương Thiên Tâm sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, run như cầy sấy.
Gã nép mình vào trong góc, lòng thầm mong con quái vật không tìm thấy mình.
Nhưng phòng tắm chỉ có bấy nhiêu, trốn được một lúc, không trốn được cả đời, chẳng mấy chốc cánh tay kia đã tóm được chân của Vương Thiên Tâm.
Vương Thiên Tâm muốn vùng vẫy, nhưng cảm thấy thứ đó như một gọng kìm bằng sắt, gã hoàn toàn không cách gì kháng cự.
Gã bị kéo lê trên mặt sàn sũng nước, về phía lỗ thoát nước.
Không ai nghĩ một người trưởng thành đang sống sờ sờ có thể bị kéo vào lỗ thoát nước to chưa bằng một nắm tay, nhưng cảnh tượng hoang đường ấy lại xảy ra.
Đầu tiên là bàn chân, sau đó là cẳng chân, tiếp tới là phần đùi và bụng, từng chút một, từng tấc một, tựa con nhện ăn thịt con mồi. Vương Thiên Tâm gào thét không ngừng, ánh mắt gã dần dại ra. Thế rồi như rơi vào một trạng thái tinh thần khác lạ, gã không còn giãy giụa, không kháng cự. Cơ thể cứng đờ của gã cuối cùng đã trôi tuột xuống đường ống nước tối đen.
Mọi thứ mau chóng trở về trạng thái bình thường không một ai biết được ở đây từng xảy ra chuyện gì.
•••
Lâm Thu Thạch đang say giấc bỗng loáng thoáng nghe thấy âm thanh gì đó, nhưng bên cạnh cậu là một con yêu tinh thuốc ngủ, cho nên cậu không thể tỉnh lại được, chỉ hơi trở mình một chút.
Nguyễn Nam Chúc ôm chặt Lâm Thu Thạch từ phía sau, giống như đang che chở cậu con trai bé nhỏ, từ lồng ngực hắn tỏa ra hơi ấm, truyền sang lưng của Lâm Thu Thạch, tuy có hơi nóng, nhưng lại đầy cảm giác an toàn.
Sự bất an chỉ thoáng qua giây lát, Lâm Thu Thạch chuyển sang tư thế ngủ yêu thích, tiếp tục thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người mau chóng nhận ra danh tính kẻ xấu số, đó là Vương Thiên Tâm trước nay luôn có mặt khá sớm. Hôm nay gã đột nhiên mất tích.
Có phải Vương Thiên Tâm đã bị đưa đi? Lâm Thu Thạch đưa cho Nguyễn Nam Chúc xem dòng chữ: Có cần đến phòng gã kiểm tra?
Nguyễn Nam Chúc: “Được thôi, tới đó xem thử.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Những người khác cũng đang thắc mắc Vương Thiên Tâm đi đâu. Thấy hai người định đến phòng Vương Thiên Tâm, một số bèn đi theo, trong đó có Đổng Thiên Vi và anh chàng cùng nhóm của cô.
Lâm Thu Thạch đoán Đổng Thiên Vi và bạn đồng hành của cô có quen biết ở thế giới thực, nếu không làm sao ăn ý như vậy. Có điều mỗi người đến với cửa đều mang theo bí mật riêng, không cần thiết phải vạch trần lẫn nhau làm gì.
Khi tới phòng của Vương Thiên Tâm, Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng mở cánh cửa bị khóa, thấy gian phòng trống trơn.
“Không có người.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cả ngày hôm qua gã không rời khách sạn, buổi tối chắc chắn cũng ở trong phòng chứ.”
Lâm Thu Thạch đi đến cửa nhà vệ sinh, nắm lấy tay nắm, cánh cửa mở ra dễ dàng. Cửa vừa mở, trong phòng tắm xộc lên một mùi quái lạ, giống như mùi nước cống, khiến người ta mắc ói.
Phòng tắm cũng không có gì đặc biệt, không có dấu tích cho thấy có kẻ lạ đột nhập, nhưng Lâm Thu Thạch tìm thấy quần áo của Vương Thiên Tâm. Có lẽ khi ấy gã đang tắm.
“Sau đó bốc hơi luôn.” Nguyễn Nam Chúc đứng sau lưng Lâm Thu Thạch, giúp cậu nói ra lời muốn nói: “Cửa nhà vệ sinh bị người chết từ bên ngoài, à, chắc không phải là người.”
Lâm Thu Thạch: “…”
“Có lẽ gã đang tắm thì gặp phải thứ gì đó.” Nguyễn Nam Chúc kiểm tra một lượt, năng lực quan sát của hắn trước nay đều cực kỳ đáng gờm, lần này cũng không ngoại lệ, điểm bất thường mau chóng bị phát hiện: “Có người chui qua lỗ thoát nước.”
“Chui qua lỗ thoát nước?” Đổng Thiên Vi cảm thấy nhận định này quá hoang đường: “Một người to lớn như vậy, làm sao chui qua lỗ thoát nước cho được?”
Nguyễn Nam Chúc ngoảnh lại liếc cô gái, ngữ khí không mặn không nhạt: “Cô tưởng đây là thế giới thực à?”
Đổng Thiên Vi nín bặt.
Quả thực, chuyện này không thể nào xảy ra ở thế giới thực, nhưng họ đang ở trong cửa, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra phía sau cánh cửa sắt màu đen. Đây là nơi quỷ thần tung hoành, cái gì cũng có, cho nên chuyện một người trưởng thành bị lôi vào ống thoát nước dường như chẳng có gì khó hiểu.
Lâm Thu Thạch thì nhớ lại tờ thông báo tìm người mới dán hôm qua, xem ra tờ giấy trắng phía sau đó giờ đã đổi sang bức ảnh của Vương Thiên Tâm…
Nguyễn Nam Chúc đứng dậy: “Tôi có một số việc muốn nói với mọi người.”
“Việc gì vậy?” Đổng Thiên Vi hỏi.
Nguyễn Nam Chúc liếc cô một cái: “Gọi tất cả mọi người tới đây.”
Chỉ một thoáng sau, tất cả mọi người đều tập trung tại nhà ăn.
Mười bốn người cùng tới thị trấn nay chỉ còn chín, trong số đó bao gồm hai người mới, thần thái mỗi người một vẻ, hoặc lạnh lùng, hoặc sợ hãi, cũng có kẻ tò mò.
Lâm Thu Thạch tiếp tục diễn vai cô gái câm, giao công việc giải thích cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói luôn suy đoán của mình cho những người khác, bao gồm cả vị trí của chìa khóa.
Nạn nhân mới đã xuất hiện, chỉ cần tìm thêm được một đứa trẻ mất tích, theo suy luận của bạn Nguyễn Nam Chúc, việc trao truyền chiếc mũ sẽ xảy ra.
Trong khi Lâm Thu Thạch suy nghĩ đứa trẻ nào sẽ mất tích tiếp theo, Đổng Thiên Vi bỗng nói bằng giọng trầm trầm: “Tôi đã tìm thấy xác trẻ con rồi.”
“Sao cơ?” Lâm Thu Thạch sửng sốt.
“Ở bên ngoài.” Đổng Thiên Vi nói: “Khi tỉnh dậy tôi trông thấy cái xác treo ở bên ngoài… Có nghĩa là việc kế thừa chiếc mũ sắp sửa xảy ra phải không?”
Họ buộc phải tận dụng cơ hội này để lấy được chìa khóa trong cơ thể Slender Man, thời gian càng kéo dài sẽ càng phức tạp, không ai biết người chết tiếp theo liệu có phải là mình hay không.
“Ý anh là chúng ta phải giết con quái vật đó?” Có người nghe xong lập tức tỏ ý không bằng lòng: “Anh nghĩ chúng ta có thể chống lại sinh vật đó hay sao?”
“Không được cũng phải được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Hay là anh muốn ở đây chờ chết.”
Người kia nói: “Tại sao người chết lại là tôi, biết đâu tôi chính là người cuối cùng…”
“Biết đâu cái gì.” Nguyễn Nam Chúc hất hàm, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa trịch thượng: “Tôi có thể chắc chắn tôi và bạn đồng hành của tôi là những người cuối cùng, tôi dám đảm bảo hai trăm phần trăm, chứ không chờ vào vận may.”
Lời vừa tuyên bố, không khí trong nhà ăn trở nên im lặng.
Nếu là ai khác nói ra, rất có thể họ sẽ nghi ngờ người đó khoác lác. Nhưng còn Nguyễn Nam Chúc, khí chất và kỹ năng của hắn như thế nào? Họ biết rằng hắn không nói dối, chắc chắn hắn đang nắm con bài tẩy trong tay.
“Tôi đồng ý với đề nghị của anh.” Giọng của Đổng Thiên Vi vang lên, cô gái này dáng vẻ nhu thuận, giọng nói cũng vô cùng hiền hòa: “Dĩ nhiên, ai không muốn thì có thể từ chối, và người đó phải chấp nhận cái giá của việc không tham gia. Tôi đã tìm thấy vị trí của cửa, nếu chúng ta lấy được chìa khóa, quái vật chắc chắn sẽ nổi giận… Nếu muốn, mọi người có thể lựa chọn ở lại khách sạn chờ đợi.” Cô cười cười, ánh mắt có vài phần giống với Nguyễn Nam Chúc, rõ ràng rất khinh bỉ những kẻ hèn nhát: “Phải xem mọi người có bản lĩnh vượt qua quái vật để đặt chân vào cửa ra hay không.”
Lâm Thu Thạch nhìn cô gái, nhất thời cảm thấy những người có thực lực ở trong cửa đều có vài phần giống nhau, ví dụ như Lê Đông Nguyên, hay Đổng Thiên Vi thâm tàng bất lộ… Chẳng rõ cô tìm ra vị trí của cửa từ lúc nào.
Mọi người rì rầm bàn luận, ai nấy nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình.
Có người chọn ở lại, có người chọn dấn thân, điều khiến Lâm Thu Thạch kinh ngạc là: Hai người lần đầu vào cửa đều tỏ ra dũng cảm, quyết định theo nhóm đi lấy chìa khóa.
“Có cách nào xác định cụ thể thời gian trao truyền của chúng không?” Đổng Thiên Vi hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc: “Cụ thể thì không biết, căn cứ vào lần trao truyền trước thì có lẽ sẽ xảy ra vào ngày mai, nhưng để tránh sơ sót, chúng ta nên tới canh chừng ở đó trước.”
“Cũng đúng.” Đổng Thiên Vi nói: “Chúng ta vào nhà bếp xem có vật gì dùng làm vũ khí được không.”
Cả nhóm tiến vào nhà bếp, tìm được một số vật dụng thuận tay.
Lâm Thu Thạch chọn được một con dao chặt gà rất sắc, đang cắm cúi xem xét, Đổng Thiên Vi chợt tiến lại sau lưng cậu, khẽ chạm vào bả vai cậu, nói thầm: “Cô bé câm, vật này không hợp với em đâu.”
Ánh mắt Lâm Thu Thạch lộ vẻ khó hiểu.
Đổng Thiên Vi nói: “Em chỉ cần mặc váy thật xinh, đứng một bên theo dõi, hơi tiếc là em không thể la hét cổ vũ, nhưng như thế cũng ổn.”
Câu nói này nghe rất kỳ quặc, vừa nói, Đổng Thiên Vi vừa dùng ngón tay khẽ bóp bả vai Lâm Thu Thạch, động tác trìu mến khiến Lâm Thu Thạch không thể không nghĩ nhiều. Cậu đang định lùi lại, Nguyễn Nam Chúc bỗng nhiên lao ra như một vị thần, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào người của tôi.”
Đổng Thiên Vi không định dây dưa, chỉ tỏ vẻ hụt hẫng, nói rằng, thật đáng tiếc, rồi quay lưng bỏ đi.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, đang định hỏi Đổng Thiên Vi nói vậy là có ý gì, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã ngăn lại, hắn trầm giọng cảnh cáo: “Đừng đứng núi này trông núi nọ, em là của anh.”
Lâm Thu Thạch: “…” Đại ca à, anh diễn vui nhỉ?
Nguyễn Nam Chúc: “Đã nghe rõ chưa?”
Lâm Thu Thạch còn biết nói gì hơn, chỉ đành gật đầu, mặc dù vẻ mặt đúng kiểu thật sự bó tay với anh.
Kỳ thực ánh mắt Nguyễn Nam Chúc cho thấy hắn mắc cười lắm rồi, nhưng vì yêu nghề kính nghiệp nên vẫn đọc thoại trơn tru cho hết. Lâm Thu Thạch nghĩ thầm trong lòng, Nguyễn Nam Chúc chắc là khoái Đổng Thiên Vi rồi, trong cuộc đời này, những kẻ xa lạ biết tạo tình huống cho hắn diễn đâu có nhiều.
Ai nấy đều vũ trang tương đối cẩn thận, để tránh xảy ra việc đáng tiếc. Lâm Thu Thạch còn lấy băng keo dán con dao vào dưới tay áo. Mấy tình huống kiểu như sát thủ đi giết người không thành, vũ khí bị đá bay rồi chết trong phim đầy ra, biết rồi thì nên tự rút kinh nghiệm.
Trong số chín người, có hai người lựa chọn ở lại khách sạn.
Thấy bảy người còn lại chuẩn bị đi, ánh mắt hai người kia có vẻ phức tạp, một trong hai định nói gì đó, nhưng thái độ của những người ra đi vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn coi họ như chết rồi.
Trời bắt đầu sáng, đây là thời điểm sương mù dày đặc nhất.
Nguyễn Nam Chúc dựa vào trí nhớ siêu việt của mình dẫn những người khác tìm đến con đường mòn, tất cả hướng tới khu phế tích.
Cũng may có con đường mòn nên không xảy ra chuyện lạc đường hay gì khác.
Lâm Thu Thạch đi bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, cẩn thận quan sát xung quanh. Điều hiện giờ cậu lo lắng nhất là về Slender Man không đội mũ, vai trò của nó trong chuyện này có gì đặc biệt hay không.
Sau khi hành quân một lát, khu phế tích hiện ra trước mắt mọi người.
Thần sắc mọi người hơi dịu lại, vì biết những lời Nguyễn Nam Chúc nói có lẽ không phải là giả.
Nguyễn Nam Chúc xem đồng hồ, nói: “Đợi đi, tôi không rõ khi nào nó đến nữa.”
Vậy là tất cả im lặng chờ.
Đứng đợi giữa một khu phế tích hoang vu quả thực không phải chuyện dễ chịu, điều may mắn duy nhất là đông người, nên không quá sợ hãi.
Lâm Thu Thạch ngồi bên Nguyễn Nam Chúc, cắm cúi chơi điện thoại. Nguyễn Nam Chúc nhìn đăm đăm vào làn sương mù trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Thời gian chầm chậm trôi, mọi thứ chìm trong sự yên tĩnh vô cùng.
Họ đợi từ sáng tinh mơ cho tới chiều tà, đường chân trời đã ám màu khói, đúng vào lúc sự nhẫn nại của họ sắp hết, bên trong làn sương bông hiện ra một bóng dáng… Đó chính là kẻ mất tích đêm qua, Vương Thiên Tâm.
Dường như gã vừa từ thị trấn đến đây, gương mặt đờ đẫn không biểu cảm, thoáng nhìn đã thấy khác hẳn thường ngày. Sau khi đặt chân tới khu phế tích, gã dừng lại, bắt đầu chờ đợi gì đó.
Chứng kiến cảnh này ai nấy đều nín thở định thần, tiếp tục quan sát.
Rất nhanh, Slender Man mà lúc trước Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc từng gặp lại xuất hiện. Nó vẫn mặc lễ phục, đầu đội mũ chóp cao, tứ chi dài ngoằng chầm chậm di động trên mặt đất, cuối cùng nó dừng trước mặt Vương Thiên Tâm.
“Chuẩn bị.” Nguyễn Nam Chúc nói thầm.
Mọi người đều tập trung tinh thần, Lâm Thu Thạch để tay lên con dao của mình.
Slender Man giơ tay lên, hệt như dự đoán của Nguyễn Nam Chúc, nó đặt tay lên chiếc mũ chóp cao trên đầu, sau đó kéo mạnh, định tách chiếc mũ ra khỏi đầu.
Cảnh tượng này tuy vô cùng kinh dị, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã báo trước cho những người khác, cho nên sắc mặt họ chỉ hơi tái đi chứ không ai phản ứng quá kích động.
Slender Man càng lúc càng kéo mạnh, cuối cùng xe chiếc mũ khỏi da đầu của mình. Khi nó chuẩn bị đưa mũ cho Vương Thiên Tâm, Nguyễn Nam Chúc hô: “Lên!”, rồi nhảy về phía nó.
Slender Man bị đám người thình lình xuất hiện làm cho giật mình, nó lùi lại vài bước, rống lên một tiếng giận dữ, cánh tay dài ngoẵng tóm được hai người, ném qua một bên.
Lâm Thu Thạch tránh được cú vồ của con quái vật, mục tiêu của cậu là chiếc mũ, Vương Thiên Tâm vẻ như không quan tâm tới sự cố bất ngờ, ánh mắt gã chỉ tập trung vào chiếc mũ. Lâm Thu Thạch thấy vậy nhảy lên chụp một cái, chiếc mũ đã ở trong tay.
“Đưa cho ta!” Vương Thiên Tâm phẫn nộ hét lên.
Lâm Thu Thạch lấy được mũ liền bỏ chạy, Vương Thiên Tâm vội vàng đuổi theo sau, định xé xác Lâm Thu Thạch.
Trong khi đó, những người khác bắt đầu đánh nhau với con quái vật. Slender Man có sức lực lớn đến đáng sợ, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của nó. Nhưng vì vừa mất đi chiếc mũ, nên sức mạnh của nó bắt đầu suy giảm.
Cơ thể con quái vật bắt đầu teo rút lại, giống như máu không ngừng bốc hơi vậy, cuối cùng chỉ còn lại một tấm da nhăn nhúm.
Nguyễn Nam Chúc ngăn cản đám đông đang lúc hăng máu, nói: “Vậy đủ rồi, tránh xa nó ra… Thu Thu, lại đây với anh!”
Lâm Thu Thạch cầm theo chiếc mũ, đang bị Vương Thiên Tâm đuổi cho té khói, nghe thấy tiếng gọi của Nguyễn Nam Chúc thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay lại. Cũng may thường ngày cậu chăm chỉ tập luyện, nếu không gặp phải tình huống như thế này đã chết không biết bao nhiêu lần.
Vương Thiên Tâm hoàn toàn không để ý tới xung quanh, mục tiêu duy nhất của gã chỉ là chiếc mũ trong tay Lâm Thu Thạch.
Lần này Nguyễn Nam Chúc không nương tay nữa, học thẳng một dao vào chân gã.
Vương Thiên Tâm đau quá hét lên, Lâm Thu Thạch để ý thấy vết thương của gã không hề chảy máu, có lẽ Vương Thiên Tâm giờ đây không còn là người nữa.
Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn ra điểm khác thường ở vết thương của Vương Thiên Tâm, trong lòng có phán đoán riêng. Vương Thiên Tâm bị thương nhưng tốc độ di chuyển không hề chậm lại, thậm chí còn giận dữ định lao vào Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc cười nhạt một tiếng, con dao trong tay vung lên, chém vào đầu Vương Thiên Tâm.
Cái đầu rơi xuống đất, nhưng thân thể Vương Thiên Tâm vẫn tiếp tục cử động, đôi mắt hằn học nhìn Nguyễn Nam Chúc như thể chết không nhắm mắt.
“Tìm thấy chìa khóa rồi!!” Giọng của Đổng Thiên Vi vang lên: “Mau lên, chúng ta trở về thị trấn đi thôi!”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cửa ở đâu?”
Đổng Thiên Vi nói: “Bên dưới bảng thông báo ở quảng trường!”
Có được chìa khóa trong tay, cả đoàn người hò reo nhảy nhót, chạy như bay về phía thị trấn. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc cũng bỏ mặc Vương Thiên Tâm, vội đuổi theo họ.
Về tới thị trấn, ai nấy đều thở dốc, khi họ đến quảng trường thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Chỉ thấy phía trước bảng thông báo có một bóng người cao lớn án ngữ, người này mặc đồ đen, chân tay dài ngoằng, điểm khác biệt là nó không đội mũ chóp cao màu đen. Lúc này, con quái vật há miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, nó nở một nụ cười quái dị hướng về phía bọn họ…
Đổng Thiên Vi hơi lạc giọng khi nhìn thấy sinh vật này: “Sao vẫn còn một con nữa vậy…”
Trong lúc Đổng Thiên Vi đang nói, con quái vật đã chộp được một người trong số bọn họ mà ném lên, khiến người đó bay vào không trung.
Bịch một tiếng, đó là âm thanh cơ thể người rơi xuống đất. Kẻ xấu số tiếp đất bằng đầu, lập tức tắt thở.
“Trả lại đây…” Con quái vật rít lên ba tiếng, ánh mắt hướng về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch cúi xuống nhìn nhận ra chiếc mũ chóp cao màu đen ban nãy đã vứt bỏ không hiểu sao giờ lại đang trên tay mình.
Nguyễn Nam Chúc chộp ngay lấy chiếc mũ, nói với Đổng Thiên Vi: “Cô đi mở cửa, để tôi dụ nó!”
Đổng Thiên Vi nghiến răng, gật đầu.
CÂU CHUYỆN NHỎ
Slender Man: Chơi máy bay chơi máy bay nào.
Mọi người: … Người ta làm điệu ăn tiền, chú mày làm điệu là có người chết đó trời.