← Quay lại trang sách

Chương 61 Về đến nhà rồi

Slender Man thấy chiếc mũ ở trên tay Nguyễn Nam Chúc bèn xông đến chỗ hắn, cơ thể to lớn của nó vô cùng linh hoạt, về tới như mãnh thú, Lâm Thu Thạch đứng bên chứng kiến mà toát mồ hôi lạnh. Cũng may thần kinh vận động của Nguyễn Nam Chúc thuộc dạng siêu cấp, hắn ngửa người né tránh, thoát khỏi đòn tấn công của con quái vật bằng một tư thế khó tin.

Có điều lúc này Slender Man chỉ cách Nguyễn Nam Chúc vài mét, nếu nó lại tấn công, Nguyễn Nam Chúc khó mà tránh được.

Lâm Thu Thạch đứng bên hét lên: “Ném mũ cho tôi. Mau lên…”

Nguyễn Nam Chúc liếc Lâm Thu Thạch một cái, tay giơ ra, chiếc mũ màu đen bay về phía Lâm Thu Thạch. Không khí căng thẳng cực độ, nhưng Lâm Thu Thạch cảm thấy mình chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, cậu đón lấy chiếc mũ, quay người bỏ chạy ngay.

Sau lưng cậu vang lên tiếng gào rú phẫn nộ của quái vật, kèm theo tiếng bước chân huỳnh huỵch, Lâm Thu Thạch không dám dừng lại dù chỉ một giây, cậu dốc hết sức lực lao về phía trước.

“Bên này! Ném qua đây!” Giọng của Nguyễn Nam Chúc vọng lại từ phía xa, Lâm Thu Thạch quay ra nhìn, thấy con quái vật chỉ còn cách mình vài mét, vài giây nữa thôi, cậu sẽ nằm gọn trong bàn tay của nó. Lâm Thu Thạch còn nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Nguyễn Nam Chúc, học theo hắn, ném cái mũ qua.

Nguyễn Nam Chúc chộp mũ thành công, tiếp tục quấy nhiều sự chú ý của con quái vật.

Trong khi Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc kéo dài thời gian, Đổng Thiên Vi đứng ở chỗ bảng thông báo chợt la lên: “Cửa mở rồi! Mau lại đây!”

Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lên, thấy tấm gỗ bên dưới bảng thông báo bị đập nát một phần, bên trong lộ ra ánh sáng màu trắng dịu mát. Ánh sáng này đã quá quen thuộc với Lâm Thu Thạch, nó là biểu tượng của sự giải thoát và cuộc đời mới.

“Đến chỗ cửa!” Nguyễn Nam Chúc nghiến răng nói, dường như hắn không định ném mũ cho Lâm Thu Thạch nữa, mà quyết định tiếp tục giữ lấy. Nhưng rõ ràng tốc độ của con quái vật nhanh hơn Nguyễn Nam Chúc rất nhiều, chẳng mấy chốc hắn đã bị đuổi kịp.

“Đưa cho tôi, mau lên!! Đưa đây!” Lâm Thu Thạch sợ toát mồ hôi lạnh, vội hét về phía Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc vẫn còn do dự.

“Đừng chần chừ nữa, chết bây giờ!” Lâm Thu Thạch nhìn động thái của Nguyễn Nam Chúc, sốt ruột suýt nữa văng tục: “Mau!” Con quái vật đã ở sau lưng của Nguyễn Nam Chúc!

Nguyễn Nam Chúc lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn ném cái mũ lên cao, lần này sau khi đón được mũ, Lâm Thu Thạch không chạy, mà dùng hết sức bình sinh ném nó đi càng xa càng tốt…

Sự chú ý của con quái vật vốn dĩ hoàn toàn tập trung vào chiếc mũ, Lâm Thu Thạch ném mũ đi rồi, tuy vô cùng căm giận hai tên người dám đùa giỡn mình, nó vẫn quyết định đuổi theo mũ. Lâm Thu Thạch thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội chạy về phía bảng thông báo.

Lúc này những người khác trong nhóm đã vào cửa hết, chỉ còn lại Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc đứng gần cửa hơn, khi tới bên cửa, hắn không vào ngay mà nán lại đợi Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch thấy vậy bèn hơi mỉm cười, đang định nói cuối cùng chúng ta cũng thoát, bỗng thấy sắc mặt Nguyễn Nam Chúc thay đổi lớn: “Lâm Thu Thạch…”

Không biết hắn đã nhìn thấy điều gì, mà thậm chí không thể kiềm chế việc gọi tên thật của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch theo phản xạ ngoảnh nhìn, cậu thoáng thấy một chiếc bóng, chiếc bóng thoắt cái đã ở trước mặt cậu, nó dừng lại, nhoẻn miệng cười với Lâm Thu Thạch.

Bóng người không ai khác chính là Slender Man. Sau khi nhặt lại chiếc mũ, sức mạnh nó tăng đột biến, tốc độ cũng trở nên cực nhanh. Với tốc độ ban đầu của con quái vật, chắc chắn Lâm Thu Thạch đủ thời gian chạy đến chỗ cánh cửa, nhưng hiện giờ… dường như Lâm Thu Thạch đã đánh mất cơ hội sống sót…

Con quái vật thò tay ra.

Cảnh tượng bỗng dưng trở nên cực kỳ chậm rãi, Lâm Thu Thạch cảm thấy trán mình bị một bàn tay to lớn lạnh như đá nắm lấy, mắt cậu tối sầm lại, cơ thể dần lạnh đi.

Mình sắp chết rồi sao… Lâm Thu Thạch bình tĩnh nghĩ, có lẽ cái chết… cũng không đau đớn như tưởng tượng.

Khi bóng tối sắp sửa bao trùm hoàn toàn lên đôi mắt Lâm Thu Thạch, cậu bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, con quái vật phát ra một tiếng rống thảm thiết, dường như rất đau đớn.

Lâm Thu Thạch ngã ra đất, ho sặc sụa.

Nguyễn Nam Chúc nắm lấy cơ hội chạy tới bên cạnh cậu, xốc cậu dậy, quay người chạy về phía cánh cửa đang phát sáng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời khỏi, Lâm Thu Thạch nhìn thấy thứ đã tấn công con quái vật, đó là hai bóng người màu đen, hai đứa trẻ khẽ nắm tay nhau, chúng đứng đối diện với con quái vật, màn khói đen bao trùm quá nửa thân hình nó. Slender Man vẫn đang giãy giụa muốn thoát. Làn khói màu đen này dường như xuất phát từ chính cơ thể Lâm Thu Thạch, cậu cúi xuống, thấy khói bốc lên từ trong ba lô của cậu… Trong chiếc ba lô này, rốt cuộc là thứ gì?

Sau khi được Nguyễn Nam Chúc bể vào trong cửa, cảm giác ớn lạnh dần dần tiêu tan. Có điều cơ thể vẫn còn yếu ớt, Lâm Thu Thạch tựa vào vai Nguyễn Nam Chúc, khẽ ho.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Không sao chứ?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu, tỏ ý mình không sao, cậu nói: “Khói đen ban nãy là gì vậy?”

Nguyễn Nam Chúc: “Tôi không biết.”

Lâm Thu Thạch nói: “Hình như khói bốc ra từ trong ba lô của tôi.” Cậu mở túi ra, để lộ thứ nằm bên trong.

Mỗi lần vào cửa họ đều mang theo một số vật dụng thường ngày và đồ dùng trong tình huống khẩn cấp. Trong ba lô ngoại trừ những thứ đó ra, thứ duy nhất tương đối đặc biệt, chính là cuốn sổ nhật ký. Trong lần vào cửa A tỷ cổ, Nguyễn Nam Chúc đã mang nó về và đưa cho Lâm Thu Thạch cất giữ.

“Là do thứ này?” Trước đây Nguyễn Nam Chúc từng nói cuốn nhật ký chắc hẳn có công dụng đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch không để ý lắm, thật không ngờ hôm nay nó đã cứu cậu một mạng.

Lâm Thu Thạch lấy cuốn nhật ký ra, sau khi mở xem, cậu phát hiện trang đầu tiên trong sổ có thêm một chữ “chết” màu đỏ như máu, chữ “chết” này bị gạch chéo bởi một nét mực đen cực lớn.

“Chắc vậy đó.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Cũng may anh mang theo bên mình.”

Lâm Thu Thạch cười khổ: “Lần nào tôi cũng mang… Vậy cuốn sổ này có thể dùng mấy lần?

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu: “Không nhiều đầu, bởi vì là vật phẩm từ cửa cấp thấp, cùng lắm được hai lần.”

Lâm Thu Thạch thở dài: “Cũng may lần này thoát kịp.”

Nguyễn Nam Chúc ừm một tiếng: “Đi thôi.”

Vào cửa nhiều lần, việc rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng cũng trở thành chuyện cơm bữa. Lâm Thu Thạch may mắn được nhận vào nhóm của Nguyễn Nam Chúc nên không gặp quá nhiều hung hiểm. Có điều trải qua cánh cửa lần này, Lâm Thu Thạch đã thực sự ý thức được rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào.

Con đường rất dài, hai người chẳng ai nói với ai câu gì.

Mãi đến khi sắp tới đích, Nguyễn Nam Chúc mới quay sang hỏi: “Có sợ không?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Nguyễn Nam Chúc: “Không sợ ư?”

Lâm Thu Thạch thành thực đáp: “Tôi cảm thấy không đáng sợ như trong tưởng tượng.” Cậu đang nói đến cái chết.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong khẽ nhíu mày, hắn nhìn chăm chú Lâm Thu Thạch trong giây lát, cái nhìn lạ lẫm như thể với một kẻ lần đầu gặp mặt.

Lâm Thu Thạch chẳng hiểu gì cả: “Sao vậy?”

Nguyễn Nam Chúc: “Không có gì.” Hắn không chịu nói điều gì cả.

Sau khi trở về hiện thực, Lâm Thu Thạch thấy mình xuất hiện trở lại trên sofa phòng khách. Cậu đang định lên tầng tìm Nguyễn Nam Chúc, ai ngờ vừa đứng dậy thì người mềm nhũn, mắt tối sầm, ngã nhào ra đất. Đợi khi tỉnh lại lần nữa, cậu thấy mình đang nằm trong bệnh viện, tay cắm kim truyền.

Trình Thiên Lý ngồi bên giường chơi điện thoại, thấy cậu tỉnh bèn thở dài kêu ca: “Thu Thạch à, sao anh xui quá vậy, người khác từ cửa ra ngoài càng lúc càng khỏe mạnh, còn anh mỗi lần ra là nhập viện…”

Lâm Thu Thạch: “Anh cũng muốn biết tại sao.” Trên cổ cậu có một vết bầm hình ngón tay, khiến cậu trông như nạn nhân của một vụ bạo hành, phía bệnh viện thậm chí định báo cảnh sát, cũng may Nguyễn Nam Chúc lừa được họ.

“Anh ta giải thích như thế nào?” Lâm Thu Thạch tò mò hỏi Trình Thiên Lý.

Vẻ mặt Trình Thiên Lý hơi biến đổi: “Có thật anh muốn nghe không?”

Lâm Thu Thạch: “Nghe chứ.”

Trình Thiên Lý: “Anh ấy nói là do tôi qua hai người quá vui nên lỡ tay…”

Lâm Thu Thạch: “…” Chẳng trách cô y tá ban nãy vừa thay thuốc vừa nhìn cậu quái lạ như vậy.

Danh dự của mình vậy là tiêu tan. Lâm Thu Thạch bi phẫn nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ lần tới bị thương nhất định phải nằm ở viện khác.

Có trời mới biết sau khi ra khỏi cửa, liệu cậu có bị thương chỗ nào kỳ quái hay không.

Sau khi Trình Thiên Lý báo cho Nguyễn Nam Chúc rằng Lâm Thu Thạch đã tỉnh, hắn nhanh chóng có mặt ở bệnh viện.

Khoác đồ nam lên người một cái là Nguyễn Nam Chúc lại trở về thần thái lãnh đạm băng giá, ngay cả thăm hỏi người khác cũng lạnh nhạt.

“Cảm thấy sao rồi?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Lâm Thu Thạch: “Vẫn chịu được.” Trên thực tế cậu rất yếu, nói cũng khó khăn.

Nguyễn Nam Chúc: “Không sao, hiện giờ thể lực của anh đã rất tốt, tĩnh dưỡng ba, bốn ngày nữa sẽ hồi phục thôi.”

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Nói xong, Nguyễn Nam Chúc đi về. Lâm Thu Thạch chứng kiến mấy cô y tá trẻ đứng vây quanh cửa phòng bệnh ngó vào bên trong với ánh mắt và thái độ đều rất kỳ quái. Ban đầu Lâm Thu Thạch tưởng rằng họ hâm mộ Nguyễn Nam Chúc, ai ngờ suốt những ngày nằm viện tiếp theo, cậu luôn phải đối diện với những câu hỏi kiểu như:

“Anh ấy là bạn trai của anh à?”

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nhóc Hán gian Trình Thiên Lý thấy vậy đành cố nín cười. Vào ngày Lâm Thu Thạch xuất viện, nghe bác sĩ nói bóng gió Lâm Thu Thạch còn trẻ đừng nên vui chơi quá đà, thằng ranh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, chỉ tay vào Lâm Thu Thạch mà ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.

Lâm Thu Thạch tức quá chỉ muốn gõ đầu nó mấy cái.

Nhưng cho dù vậy, Lâm Thu Thạch vẫn không dám oán trách Nguyễn Nam Chúc nửa câu, bởi vì Nguyễn Nam Chúc ở đời thực không hề dễ tính một chút nào.

Sau khi xuất viện là thời gian nghỉ ngơi thư giãn. Trong quãng thời gian này, Lâm Thu Thạch nghe được một số tin đồn trong giới. Gì mà thành viên Bạch Lộc hộ tống Trương Dặc Khanh - bạn của Đàm Tảo Tảo - xảy ra sự cố, khiến ảnh đế suýt nữa mất mạng, nên biết rằng cửa thứ hai chính là cửa dễ nhất.

Lâm Thu Thạch nghe xong cảm thấy kinh ngạc: “Hắn suýt chết ư? Sao có thể như vậy, thực lực của Lê Đông Nguyên đâu có tệ?”

Trình Thiên Lý tuy IQ không cao, nhưng mấy chuyện bà tám thế này thì nó là đứa lành nghề, nó nói: “Lần này không phải Lê Đông Nguyên dẫn dắt, do Bạch Lộc số nhọ thôi, trong nhóm có người phản bội, quay mông thì đã đành, còn tạo gợi ý giả nữa chứ.”

Lâm Thu Thạch: “…” Nhắc tới gợi ý giả, Lâm Thu Thạch nhớ ngay tới lần Nguyễn Nam Chúc chơi xỏ Lê Đông Nguyên.

Rõ ràng cậu không phải người duy nhất nghĩ như vậy, bởi vì ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, Lê Đông Nguyên liền chạy tới biệt thự của Hắc Diệu Thạch đòi lại công bằng.

“Nguyễn Nam Chúc, ông không phải con người!” Phải nói rằng, so với hình tượng trong cửa, Lê Đông Nguyên má phính của đời thực khi tức giận chẳng khác nào một bé Chihuahua đang cáu tiết. Gã đứng ở cửa giậm chân bình bịch mà chỉ thu hút được một vài ánh nhìn thương hại.

Lư Diễm Tuyết đang bàn chuyện chuẩn bị bữa tối với Lâm Thu Thạch, thấy Lê Đông Nguyên xuất hiện, bản năng làm mẹ đột ngột bùng phát, nói: “Bé cưng, có muốn uống gì không?”

Lê Đông Nguyên: “Cô bảo ai là bé…”

Lư Diễm Tuyết không nói gì, rảo bước đến chỗ tủ lạnh lấy ra một chai sữa tươi Bé Giỏi [8] , đưa cho Lê Đông Nguyên.

Lê Đông Nguyên không hề muốn nhận, nhưng đứng ở cửa la hét lâu như vậy đúng là hơi khát, nên đành mặt dày cầm chai sữa uống hai hớp.

Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh nhìn mà thật sự muốn cười.

Vẻ mặt nén cười đến lệch hàm của Lâm Thu Thạch dĩ nhiên không qua được mắt Lê Đông Nguyên, gã giận dữ nói: “Lâm Thu Thạch, anh còn dám cười? Vậy mà cười được, suýt nữa tôi bị Nguyễn Nam Chúc hại chết rồi đó…”

Lâm Thu Thạch bình tĩnh phản bác: “Tôi có cười đâu.”

Lê Đông Nguyên nheo mắt nhìn cậu: “Anh không cười? Thể tại sao lại run?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi lạnh.” Cậu liếc nhìn mặt trời đang rực cháy ở ngoài vườn, bổ sung thêm: “Lạnh ở trong lòng.”

Lê Đông Nguyên: “…” Hắc Diệu Thạch mấy người, ai cũng quái vật cả.

Lê Đông Nguyên làm loạn ở phòng khách một hồi, Nguyễn Nam Chúc mới đủng đỉnh từ trên tầng hai đi xuống, hắn mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần bò ống đứng, đây vốn là trang phục hết sức bình thường, nhưng khoác lên người Nguyễn Nam Chúc lại tạo ra cảm giác thời thượng. Hắn đến trước mặt Lê Đông Nguyên, từ trên cao gần hai mét nhìn xuống đối thủ, nói: “Tôi cho ba phút, hoặc là anh tự ra, hoặc là tôi sẽ ném anh ra ngoài.”

Lê Đông Nguyên: “…” Gã lẳng lặng uống một ngụm Bé Giỏi, quay sang nhìn Lâm Thu Thạch với ánh mắt tội nghiệp.

Lâm Thu Thạch không biết nói sao, nghĩ thầm nhìn tôi làm gì, làm như tôi khuyên được anh ta ấy?

Nguyễn Nam Chúc bắt đầu xắn tay áo: “Xem ra anh chọn phương án sau.”

Lê Đông Nguyên vội uống cạn chai Bé Giỏi, quay lưng bỏ chạy. Gã biết Nguyễn Nam Chúc không biết nói đùa, cái thằng khốn Nguyễn Nam Chúc có chuyện gì mà không dám làm chứ?

Lâm Thu Thạch nhìn theo Lê Đông Nguyên tới khi gã đi khuất, quay ra chợt phát hiện Nguyễn Nam Chúc đang nhìn mình. Lưng cậu bất giác toát mồ hôi lạnh, bèn cười gượng nói: “Sao thế?”

Nguyễn Nam Chúc: “Anh thân với gã lắm hả?”

Lâm Thu Thạch ưỡn thẳng lưng, vội vàng giải thích: “Tôi không thân với gã, tôi chỉ biết tên gã, còn chưa nói chuyện với nhau quá mười câu ấy?”

Nguyễn Nam Chúc: “Vậy sao ban nãy gã nhìn anh?”

Lâm Thu Thạch: “…” Tôi cũng muốn biết lắm!

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: “Tránh xa gã ra, Lê Đông Nguyên không đơn giản như cách gã thể hiện ra ngoài đâu.”

Lâm Thu Thạch gật đầu như máy. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ thúc giục cậu thêm lần nữa thể hiện tình yêu nồng cháy với Hắc Diệu Thạch, cùng sự căm ghét với Bạch Lộc, và tỏ ra phẫn nộ trước Lê Đông Nguyên.

Suốt quá trình ấy, vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc không thay đổi gì, nhưng có lẽ do vui tai, hắn gật đầu mấy cái tỏ vẻ hài lòng rồi quay người bỏ đi.

Đợi sau khi Nguyễn Nam Chúc đi rồi, Lâm Thu Thạch mới nói: “Tên Lê Đông Nguyên này định ly gián tôi và Nguyễn Nam Chúc sao?”

Trình Thiên Lý ngồi trên sofa rung đùi ăn bim bim xem kịch hay, gật gù tán đồng với suy đoán của Lâm Thu Thạch: “Phải đó, anh ta là thứ đê tiện vô liêm sỉ.”

Lâm Thu Thạch nghe thế, lấy làm kinh ngạc: “Nhóc học từ này ở đâu vậy?”

Trình Thiên Lý: “Em học trong phim.”

Lâm Thu Thạch nhìn vào màn hình tivi đang mở, ở góc bên trái có ghi tên bộ phim Vương gia bá đạo và vương phi chạy trốn.

Lâm Thu Thạch: “… Bớt xem mấy cái phim này đi.” IQ đã thấp rồi, cứ xem mấy cái văn hóa phẩm độc hại thế này liệu có thành ra ngớ ngẩn không đây.

Tóm lại trong thời gian này, Bạch Lộc đen đủi vô cùng, trong thì nội bộ lục đục, ngoài thì bị công kích, rắc rối liên miên, thảm nhất là đắc tội với Trương Dặc Khanh.

Lâm Thu Thạch cứ nghĩ sự việc xảy ra không liên quan gì đến mình, cứ im lặng theo dõi như một khán giả thầm lặng thôi là đủ. Ai ngờ mấy ngày sau, cậu nhận được điện thoại của Đàm Tảo Tảo. Vừa có tín hiệu kết nối đã nghe giọng nói kèm tiếng khóc nức nở của Đàm Tảo Tảo vang lên: “Thu Thạch, thật sự tôi hết cách rồi, anh phải giúp tôi.”

Lâm Thu Thạch: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đàm Tảo Tảo: “Anh ra đây, tôi mời anh ăn cơm, mình từ từ nói.”

Lâm Thu Thạch đồng ý.

Tối đến, hai người ngồi trong phòng VIP của một nhà hàng, sau khi gọi món, Đàm Tảo Tảo bắt đầu kể cho Lâm Thu Thạch nghe chuyện xảy ra. Kỳ thực Lâm Thu Thạch ít nhiều đã đoán được, chắc là chuyện có liên quan tới Trương Dặc Khanh. Đàm Tảo Tảo nói từ sau khi ra khỏi cửa thứ hai, Trương Dặc Khanh bị sang chấn quá mạnh, hắn nhốt mình trong nhà không chịu gặp ai, còn có hành động tự hại mình.

Lâm Thu Thạch uống một ngụm trà: “Cụ thể anh ta đã gặp phải chuyện gì?”

Đàm Tảo Tảo: “Tôi hỏi rồi, anh ấy không chịu nói. Tính cách anh ấy quá cao ngạo, nếu nghe lời tôi đừng thuê Bạch Lộc thì đã không xảy ra chuyện…” Cô cười gượng: “Giờ thì hay rồi, đắc tội luôn với anh Nguyễn.”

Lâm Thu Thạch nói: “Lần này cô tìm tôi là muốn nói gì?”

Đàm Tảo Tảo khẽ nói: “Tôi muốn nhờ anh, liệu có thể giúp tôi khuyên anh Nguyễn…”

Lâm Thu Thạch thở dài: “Cô nghĩ có khuyên được không?”

Đàm Tảo Tảo nói: “Tôi biết tính của anh Nguyễn.” Bao nhiêu năm lăn lộn trong showbiz, Đàm Tảo Tảo đã gặp vô số loại người, vậy mà vẫn bó tay với Nguyễn Nam Chúc, đành thở dài nói: “Nhưng anh là một ngoại lệ.”

Lâm Thu Thạch sững sờ.

Đàm Tảo Tảo: “Anh không cảm nhận được sao?”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ: “Quả thực Nam Chúc rất tốt với tôi.”

Đàm Tảo Tảo: “Anh thấy đấy, anh cũng đâu gọi người ta là anh Nguyễn.”

Lâm Thu Thạch: “Tôi cũng muốn chứ bộ.” Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng tôi lớn tuổi hơn, không lẽ gọi em Nguyễn?”

Đàm Tảo Tảo: “…” Quả thực chị đây đã bỏ sót khía cạnh này.

Thật ra Lâm Thu Thạch từng muốn gọi Nguyễn Nam Chúc là anh Nguyễn, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã chủ động ngăn lại, hắn lạnh lùng cho biết năm nay mình mới có hai lăm tuổi, nhỏ hơn Lâm Thu Thạch một tuổi.

Sau khi biết thông tin này, Lâm Thu Thạch lại cảm nhận sâu sắc sự tàn khốc của thời gian.

Đàm Tảo Tảo nghe Lâm Thu Thạch nói vậy thì muốn cười lắm, nhưng cảm thấy không thích hợp nên đành nén lại, cô nói: “Tóm lại, Thu Thạch, anh là người duy nhất có thể khuyên được anh Nguyễn. Anh hãy giúp tôi, xin anh đấy!” Phải nói rằng, một cô gái xinh đẹp nũng nịu với cậu như vậy, làm sao cậu không rung động, nhưng đầu óc Lâm Thu Thạch rất tỉnh táo, không phải thứ mê muội vì sắc đẹp. Nếu không chắc đã không độc thân suốt hai mươi sáu năm nay.

Nghĩ kỹ lại, chân lý này khiến cho người ta không khỏi bi thương.

Lâm Thu Thạch nói: “Không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi không tự tin có thể khuyên nổi. Thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta, nếu anh ta không đồng ý tôi cũng chịu thôi.”

Đàm Tảo Tảo thở dài, cũng chỉ còn cách đó.

Thật ra trong giới này, các nhóm nhận công việc hộ tống không phải ít, nhưng người có tỷ lệ thành công cao và đảm bảo an toàn như Nguyễn Nam Chúc ít còn hơn lá mùa thu. Vả lại chỉ có Hắc Diệu Thạch mới đủ khả năng dự trữ gợi ý, các tổ chức khác dù là thành viên nòng cốt vào cửa cũng chưa chắc lần nào cũng có gợi ý phòng thân.

Tóm lại, Hắc Diệu Thạch chính là lựa chọn tốt nhất. Trương Dặc Khanh khi trước là do Bạch Lộc dùng lời lẽ thuyết phục mà thôi. Nhắc tới Bạch Lộc là Đàm Tảo Tảo căm hận nghiến răng, nói, Lê Đông Nguyên đúng là kẻ không ra gì…

Hai người lại buôn chuyện thêm một lát, sau đó chia tay, Lâm Thu Thạch lái xe trở về biệt thự. Về tới nhà đã thấy trong phòng khách có một số vị khách lạ mặt, dường như đến để thảo luận chuyện gì đó với Nguyễn Nam Chúc.

Thấy cậu về, Nguyễn Nam Chúc vẫy tay ra hiệu. Lâm Thu Thạch ngoan ngoãn lại gần.

“Ngồi đi.” Nguyễn Nam Chúc chỉ chiếc sofa ở bên cạnh: “Nghe nhé.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Cậu ngồi bên cạnh nghe một lát, nhận ra những người này tới để mua gợi ý, hiện giờ họ đang thương lượng với Nguyễn Nam Chúc, chỉ mong có thể mua được với cái giá rẻ nhất có thể.

Các gợi ý được bán đa phần là cửa cấp thấp, hầu hết là cửa thứ ba, thứ tư, trong đó có một vài gợi ý cửa thứ năm, gợi ý cho cửa thứ sáu chỉ có duy nhất một cái. Hơn nữa, cái giá hiện tại đang ở mức tám con số.

Theo Nguyễn Nam Chúc trong thời gian dài, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không ý thức được rằng gợi ý lại là thứ đáng giá như vậy, chứng kiến cảnh mua bán trước mắt, cậu ý thức được một cách chân thực hơn lời của Đàm Tảo Tảo nói với mình.

“Anh Nguyễn, không phải bọn tôi không bằng lòng, mà là giá như vậy hơi cao chút.” Một người có lẽ là thủ lĩnh của một nhóm hộ tống khác gượng cười nói: “Nể tình chúng tôi là mối mua hàng lâu năm, anh bớt một chút được không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Rẻ lắm rồi.” Hắn cầm ly nước lên nhấp môi một cái, rồi điềm đạm tiếp: “Chết đến nơi rồi, giữ tiền để làm gì?”

Những người kia cười gượng.

“Giá sẽ không thay đổi.” Giọng điệu Nguyễn Nam Chúc đều đều nhàn nhạt, nhưng mọi người biết hắn đang nghiêm túc: “Mua hay không thì tùy.”

Nhóm người kia thương lượng một lát, vẫn quyết định hốt gọn.

Sau đó Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc lấy ra một chiếc máy POS, để lên bàn cho bọn họ quẹt thẻ.

Lâm Thu Thạch: “…” Cậu cảm thấy gương mặt xinh đẹp không nhuốm bụi trần của Nguyễn Nam Chúc và cái máy POS chẳng có gì liên quan tới nhau.

Cụ thể số gợi ý đó bán được bao nhiêu Lâm Thu Thạch không rõ, nhưng có thể chắc chắn là tám con số.

Sau khi giải quyết sòng phẳng vấn đề tiền nong, Nguyễn Nam Chúc khoát tay không buồn khách sáo: “Mời các vị về, tôi không tiễn.”

Những người kia cười khổ: “Anh Nguyễn, sao anh vô tình thế, ít nhất cũng tiễn bọn tôi ra cửa chứ.”

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: “Anh thêm tiền cho tôi nhé?”

Mấy người kia không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.

Sau khi những người này đi rồi, Nguyễn Nam Chúc đưa mắt về phía Lâm Thu Thạch, hắn nói, không mặn không nhạt: “Đi đâu vậy?”

Lâm Thu Thạch biết chuyện này khó mà giấu, bèn thành thực nói: “Đi ăn với Đàm Tảo Tảo.”

Nguyễn Nam Chúc: “Ồ, việc của Trương Dặc Khanh phải không?”

Lâm Thu Thạch nói: “Phải, cô ấy nhờ tôi về khuyên anh.”

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Vậy anh định khuyên tôi thế nào?”

Lâm Thu Thạch: “…” Nói vậy nghĩa là sao nhỉ?

Nguyễn Nam Chúc: “Cũng cần thể hiện thành ý một chút chứ?”

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc và chiếc máy POS trước mặt hắn, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “À à, tôi hiểu rồi.” Cậu rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra: “Quẹt nhé?”

Nguyễn Nam Chúc: “…”

Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thu Thạch bị ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc làm cho hoảng hồn, bèn khẽ nói: “Nam Chúc…?”

Nguyễn Nam Chúc cầm máy POS bỏ đi.

Lâm Thu Thạch nhìn bóng hắn nhòa dần, kêu lên: “Nếu anh không muốn quẹt thẻ thì mình dùng ví điện tử cũng được, đỡ mất phí chuyển tiền…”

Nguyễn Nam Chúc đi lên tầng hai, một thoáng sau, Lâm Thu Thạch nghe thấy ở trên vọng xuống tiếng sập cửa đánh rầm.

Suốt ba ngày kế tiếp, Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện với Lâm Thu Thạch, hoàn toàn coi cậu như không khí.

Lâm Thu Thạch: “????” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

CÂU CHUYỆN NHỎ

Nguyễn Nam Chúc: Lâm Thu Thạch giá mà EQ của anh có thể bỗng một phần hai IQ, thì giờ con anh cũng đã lộ diện rồi.

Lâm Thu Thạch: …

Hôm nay Lâm Thu Thạch đã thủng chưa? Chưa.