← Quay lại trang sách

Vĩ thanh

Nghe tiếng rì rì rì vang lên giữa hội trường, tôi cúi xuống, trông thấy di động Dược Bất Nhiên bỏ lại có cuộc gọi đến, bèn bảo Yên Yên buông tay ra rồi nhấn nút nghe, từ ống nghe liền vang lên giọng Lão Triều Phụng.

“A lô.”

“A lô cái gì?” Tôi nói vào ống nghe, “Dược Bất Nhiên đâu rồi? Bảo thằng hèn ấy ra đây nhận điện đi.”

“Hắn ở bên cạnh tôi, nhưng không tiện nghe điện.” Lão Triều Phụng vẫn ung dung tự đắc, chẳng mảy may buồn bã, “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm, cậu đúng là vừa gan dạ lại vừa có kiến thức, không hổ là con cháu Hứa Nhất Thành.”

“Nói ít thôi! Âm mưu của ông phá sản rồi.”

“Ha ha, thật không ngờ Hứa Nhất Thành lại dùng thuật bọc ngọc lừa tôi ngay từ đầu. Trừ hạng to gan lớn mật như cậu ra, ai dám lấy búa đập tượng Phật cơ chứ? Lần này đúng là tôi thua ông cháu nhà cậu.”

“Đó là vì tà không thể thắng chính.” Tôi lạnh lùng đáp. Nhà họ Hứa phải trả giá bằng ba thế hệ mới kết thúc được vụ án này, quả là quá đắt.

“Keo này cậu thắng, nhưng tôi muốn xem xem, cậu và năm môn phái bảo thủ kia sẽ duy trì được bao lâu.”

“Tôi sẽ tóm được ông, chặt đứt con đường buôn bán đồ giả kia, tìm cho ra cuốn Ghi chép về đồ cổ China, lần lượt tìm lại những văn vật đã thất lạc.”

Tôi nói rành rọt từng chữ. Lão Triều Phụng nghe vậy thì phá lên cười, “Ha ha ha, cậu quyết tâm thật đấy, tôi cũng rất muốn biết ân oán nghìn năm nay giữa chúng ta sẽ kết thúc thế nào.”

“Nghìn năm ư?”

“Ha ha, cậu đọc sổ tay Kido Yuzo mà vẫn chưa nghĩ ra à? Năm xưa đâu chỉ có mình Hứa Hoành canh giữ minh đường.”

Di động tuột khỏi tay, cả người lạnh toát. Tôi sực nhớ ra, thủ vệ minh đường năm xưa có hai người, thống lĩnh là Liên Hoành, ngoài ra còn một trợ thủ nữa, tên Ngư Triều Phụng.

Tôi đưa mắt nhìn đầu Phật, đầu Phật ngọc vừa được tái sinh, ung dung điềm tĩnh, song giữa đôi mày lại thoáng vẻ ưu sầu trách trời thương dân.