← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Ly cà phê chưa vơi một giọt nào, anh Hùng hút thuốc liên miên. Qua khói thuốc và qua bóng mờ của những ngọn đèn xanh, tím giăng mắc trên tàng những cây mận của quán nhạc, Thoại thấy anh Hùng buồn, buồn vô cùng. Chiếc bàn nhỏ kê gần bờ sông nên gió đưa lên lành lạnh. Quán Thúy hôm nay không phải ngày cuối tuần nên hơi thưa người. Nhạc vẫn êm êm rót đều bên tai những bản nhạc ngoại quốc, rồi những bản nhạc tiền chiến. Thoại chỉ biết mang máng như vậy, chứ không nghe được một câu nào. Bên cạnh, Thanh chống hai tay lên cằm nhìn nước sông phản chiếu ánh đèn néon ở dạ cầu và những chấm tím, chấm đỏ lung linh. Cả ba lặng yên không nói lời nào. Anh Hùng rót thêm coca vào ly cho Thoại rồi hỏi : - Hôm nọ sao Thoại đánh em ? - … Không khí lại chìm xuống, thật lâu anh Hùng mới bảo : - Anh hiểu hết. Các em có lý khi nghĩ điều đó, nhưng anh khuyên một điều, chuyện của mẹ, hãy để cho mẹ. Anh biết điều đó trước các em dù rằng ông Chánh đến nhà chưa gặp anh bao giờ và anh cũng chưa nghe ông Chánh nói gì với mẹ. Các em có biết tại sao anh không ở nhà để nói chuyện với các em không ? Anh không muốn mẹ buồn. Mẹ đã khổ nhiều vì anh em mình. Bây giờ, coi như tất cả đã khôn lớn, chị Thục đã có gia đình, còn anh vào lính, có thể tạm lo cho chính thân mình. Các em cũng đã vào trung học. Anh tin các em đủ thông minh để xét đoán. Con cái của ba, của mẹ, không có những đứa nông nổi và không có những đứa hỗn hào. Anh Hùng dừng lại một chút. Thanh thấm thía những lời nói của anh Hùng. Đúng ! Con cái của ba, của mẹ kkhông có những đứa nông nổi. Mẹ chịu đựng được thì chị em Thoại cũng phải chịu đựng được.. Thanh hỏi : - Sao ba không về, anh Hùng ? - Anh không biết tại sao, nhưng vẫn có một điều gì đó làm anh tin rằng ba vẫn thương anh em mình. Thoại xen vào : - Thoại nghĩ có lẽ ba có… Anh Hùng ngắt lời : - Lại nghĩ quẩn ! Ngay bây giờ, anh muốn Thoại và Thanh sống lại ngày tháng cũ, nghĩa là hãy xem như tất cả đều không có gì, ông Chánh vẫn là bạn của mẹ. Hãy ở đúng vị trí của mình. Nếu các em thương mẹ thì đừng làm mẹ khổ. Mẹ đã khóc một lần rồi phải không ? Mẹ giấu anh, cả các em cũng giấu anh, nhưng anh biết. Anh thoáng về, thoáng đi nhưng anh biết hết. Mẹ khóc vì các em hiểu lầm mẹ. Các em có muốn chuyện đó xảy ra lần nữa không ? Nhất là Thanh ? Thanh im lặng lắc đầu. Anh Hùng nhìn Thoại, Thoại cũng khẽ lắc đầu. Anh Hùng tiếp : - Vậy thì phải hứa với anh rằng chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa. Hứa đi. - Thanh hứa. - Thoại cũng vậy ! Anh Hùng rít một hơi thuốc rồi bảo : - Anh biết, từ ngày ba và mẹ xa nhau, các em đã bị chi phối nhiều. Cũng chính vì thế anh không la lối, không nặng lời với các em. Anh muốn, nếu có thể, bằng sức anh, anh sẽ cố gắng lấp bớt một phần nào thiếu hụt tinh thần của các em. Các em học giỏi anh mừng, nhưng anh không hài lòng một điều, các em đã hứa với mẹ mà không giữ lời. Tại sao ? Thoại và Thanh đều im lặng. Không khí ngập đầy khói thuốc và nước mắt của Thanh. Thanh khóc tự bao giờ… Một bóng người quen quen lướt qua bàn, anh Hùng nhìn nhìn rồi kêu : - Đi đâu đó mầy ? - Chà, sao hôm nay anh em mầy mơ mộng vậy ? Anh Hùng cười không đáp. Thoại huých nhẹ tay vào Thanh bảo nhỏ : - Nín đi ! Có anh Phan khóc kỳ lắm ! Thanh trợn mắt định phản đối, nhưng chợt hiểu không nên cho anh Phan biết chuyện nầy nên lại thôi. Thoại ít nói chuyện với anh Phan hôm nay. Anh Phan và anh Hùng nói bâng quơ gì đó Thoại cũng không để ý. Hôm nay, anh Phan không có vẻ như hôm nào Thoại gặp ở nhà. Vẫn mái tóc bềnh bồng, vẫn nụ cười nửa miệng, nhất là đôi mắt. Trong nét sáng mơ hồ của quán nhạc, đầu anh cúi xuống. Những sợi khói thuốc mong manh bay bay. Lúc nầy, anh Phan mới thật sự là anh Phan của chiều mưa hôm nào, của bài nhạc “Tiếng xưa”, của những gặp gỡ tình cờ và cuống quýt trong mắt Thoại. Thoại nghe trái tim bé xíu của mình reo lên một tiếng nhỏ. - Buổi tối ngồi ở đây thú ghê, Thoại nhỉ ? - Dạ. - Dường như hôm đến nhà anh, có gì Thoại không bằng lòng ? Không muốn gợi lại hình ảnh cũ, Thoại đáp : - Đâu có. Hôm nay anh Phan cũng lang thang nữa há ! - Ngồi nhà tự nhiên thấy buồn thiu, linh cảm đến đây thế nào cũng gặp người quen. Thoại cười : - Anh linh cảm hay nhỉ. - Thoại không tin à ? - Tin chứ. Nhưng hôm nay thấy anh hơi khác đó. - Anh khác hả ? Thật không hay trả đũa câu nói của anh hôm nọ ? - Trả đũa anh làm gì ? - Vậy thì nói anh nghe đi. - Hôm nọ anh có vẻ… Thoại nói anh đừng giận nhé ? - Anh đâu phải là con gái ? - Con gái thì sao ? - Thì… hay hờn mát vậy đó ! - Xí… Thoại nín lặng không nói nữa. Anh Phan luống cuống xin lỗi không được, phải cầu viện anh Hùng. Anh Hùng cười : - Nếu người ta đã bảo con gái hay hờn mát mà mình lại hờn mát thì vô tình mình đã chứng minh cho câu nói đó rồi. Đuối lý, Thoại bảo với anh Hùng : - Lúc nào anh cũng ăn hiếp Thoại hết ! Mọi người đều cười. Thoại đành im lặng nhưng vẫn tức anh Phan hết sức. “Không thèm nói nữa đâu”. Thoại nhủ thầm như vậy, nhưng kkhông thể giận anh Phan lâu. Cũng không hiểu tại sao ? Có lẽ Thoại không dám nhìn khuôn mặt khổ sở và bộ điệu buồn cười của anh ấy. Anh Phan bảo nhỏ : - Thoại hay hờn quá ! - Ai bảo anh… - Đâu có ai bảo. Tại anh bảo nên phải năn nỉ khô cả cổ đó chứ ! Thoại ác quá ! Nào, bây giờ nói anh nghe, anh khác cái gì đi. - Nhưng anh không được nói xấu con gái nữa nghe. - Ừ, anh sợ rồi ! Thoại cười cười tiếp : - Hôm Thoại đến nhà, anh với anh tên gì gì đó, có vẻ… kiểu cách quá ! Cũng tại anh kiểu cách mà Thoại mất tự nhiên đó. - Anh… có làm sao đâu ? - Anh giỏi chối ! - Ừ, thôi, anh nhận đó ! Còn bây giờ thì sao ? - Bây giờ thì anh không còn như hồi đó nữa. - Thế Thoại vừa ý chưa ? - Sao lại là vừa ý ? Thoại chỉ thấy tự nhiên với mất tự nhiên thôi. Và bây giờ thì tự nhiên rồi. Không tự nhiên thì khỏi có thèm nói chuyện với anh đi. - À, thì ra hôm đó Thoại buồn buồn là vậy đó hả ? Tất cả đứng lên. Thoại nhìn lại lần nữa chiếc băng ghế đã ngồi. Nơi đó, lần đầu tiên Thoại ngồi cạnh anh Phan. Trong bóng tối mập mờ, Thoại thấy đôi mắt anh Phan nhìn Thoại và nói thật nhiều. Cũng trong bóng tối đó, Thoại bảo nhỏ với chính mình : - Mình có nhiều khác biệt dành cho anh Phan. Không phải như anh Hùng. Câu nói đó không phải là một lời thú tội, nhưng Thoại nghe lòng mình áy náy không yên. Thoại cố gắng nhớ lại lời anh Hùng mà Thoại bắt chước “moral” cho nhỏ Thanh : “Dù bất cứ ở tuổi nào, yêu thương không phải là cái tội”. “Ừ, thí dụ mình có… thương anh Phan thì cũng không tội lỗi gì hết. Con tim ngoài những chuyện khác, còn để thương yêu nữa chứ !” Con đường về thưa người qua lại. Những ngọn đèn đường vàng đỏ, hắt hiu đến không đủ soi cả một dãy phố dài đã đóng cửa im lìm. Thỉnh thoảng, một chiếc xe tuần tiễu vụt qua, quét một đường sáng trong bóng tối rồi mất hẳn. Thoại băn khoăn, không biết ngày xưa khi ba và mẹ quen nhau, có bao giờ ba và mẹ thơ mộng như thế này không nhỉ ? Rồi hôm nay, mỗi người một nẻo, có lẽ là chua xót lắm và chị em Thoại chính là những đau xót đó. Thoại nhủ thầm : “Vậy thì không nên làm mẹ buồn nữa”. Thoại khe khẽ thở dài. Không biết nên buồn hay dửng dưng cho qua hết mọi chuyện. - Mai anh đến lớp vào hai giờ chiều nhé, chuẩn bị sẵn sàng đi. Chương trình như hôm trước Thoại nói với anh đó phải không ? Có gì thay đổi nữa không ? - Không. Chỉ có lúc hợp ca thì anh nhớ theo kỹ một chút. Tụi nó có nhiều đứa chưa quen đàn. Anh Hùng xen vào : - Buổi tối có mời Phan đến không Thoại ? - Chưa biết. Nếu có thể thì mời. - Gì thế, Thoại ? - Bí mật mà !