CHƯƠNG 8
Buổi chiều cuối cùng ở lại quê ngoại, Thoại và Thanh đi thăm mộ ông. Ngôi mộ quét vôi trắng đơn sơ nằm trong một nghĩa trang đìu hiu. Gió chiều đưa xào xạc những cọng cỏ cao khỏi đầu mọc ở cuối một khoảng đất bỏ trống. Thoại nghe dường như có tiếng ai thì thầm trong đó, không ghê sợ như những tưởng tượng của Thoại lúc bé mà trái lại, Thoại thấy nó vẫn có một cái gì thân thiết. Bà ngoại chỉ ngôi mộ bên cạnh bảo : - Ngày xưa bà định sẽ nằm đây, nhưng có người mua rồi. Có lẽ chừng nữa bà nằm tuốt đằng kia. Ngoại đưa tay chỉ về phía cuối những ngôi mộ sơn trắng, nơi những cọng cỏ lêu nghêu xào xạc. Thoại nắm tay ngoại buồn : - Thôi, ngoại nói gì kỳ quá ngoại ơi ! - Có gì mà kỳ con. Ai cũng phải chết, sợ thì cũng chết. Thanh xen vào : - Nhưng ngoại còn sống lâu lắm. Con biết mà. Ngoại cười, vuốt đầu Thanh, bảo : - Sao con biết ? - Con cầu nguyện. Thoại tiếp : - Cầu nguyện thì ngoại sống lâu. Tụi con tin vậy đó ngoại. Nhưng có một điều tụi con xin chưa được… Biết Thoại sắp nói gì, ngoại bảo : - Thôi về đi con, chiều rồi. Thoại đọc thêm mấy câu kinh cho ông ngoại, rồi lững thững theo bà. Buổi chiều đồng quê thật mát, thật đẹp. Ngoại hỏi : - Ở trên đó chắc không mát mẻ như thế nầy đâu hả Thoại ? - Dạ. Nhưng trên đó có được cái sân rộng trồng cây nên không đến nỗi nực lắm. - Sao mẹ con không về ? - Mẹ con phải đi dạy nên không về được ngoại ạ ! - Hồi xưa, có lúc giận ông ngoại bây, tao bỏ về ở với bà cố, ở đó đi dạy được hai tháng. - Rồi ông ngoại không năn nỉ bà ngoại sao ? - Hai tháng sau ổng lò dò lên. Tao giận muốn ở luôn. - Hồi đó mẹ con còn nhỏ hả ngoại ? - Ừ. Mẹ bây mới học lớp nhất. - Sao giờ ngoại không dạy nữa hả ngoại ? Thanh hỏi. Ở trường tụi con có bà giáo sư cỡ tuổi ngoại vậy đó ! - Thấy vóc dáng thì già chứ họ không già đâu. Năm nay ngoại lục tuần rồi còn dạy gì nữa ! - Ờ há ! Thoại cốc vào đầu em : - Lẩm cẩm ! Thanh làm nũng : - Ngoại coi chị Thoại ăn hiếp con đó ngoại ! - Ừ, để lát về ngoại bẻ răng nó, bỏ đói nó luôn. Thanh cười như nắc nẻ : - Ngoại dữ ghê ! - Ngoại ghét ta vậy mi chịu lắm há ? ! Ngoại vuốt đầu Thoại : - Chừng nào tụi con về nữa ? - Dạ, có lẽ Tết đó ngoại. - Ừ, nhớ bảo thằng Hùng với con Thục về chơi với ngoại nghe. Tao già rồi, ở trên đó rộn rịp quá không được. - Hồi đó thì sao ngoại ? - Hồi đó thì ngoại còn trẻ, bây giờ thì gần đất xa trời rồi. Thoại nhìn ngoại, thấy thương ngoại vô cùng. Sau bữa cơm, trước khi đi ngủ, Thanh bảo giọng âu lo : - Sao em áy náy, lo lo cái gì, chị Thoại ạ. - Lo gì ? - Không biết lo gì nữa. Thấy làm sao ấy ! - Mi lại mắc bệnh yếu bóng vía hả ? - Xí ! Người ta nói chuyện đàng hoàng mà cứ… Thoại yên lặng, Thanh tiếp : - Chưa bao giờ em thấy lo lắng kỳ cục như thế nầy ! - Thôi ngủ đi, mai về nhà sẽ hay. Có thể mi bị yếu tim đấy. Thanh không nói gì cả và nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ…
Chiếc xe lôi đỗ lại đầu ngõ, Thoại bước xuống trả tiền, còn Thanh thì hốp tốp đi vào. Tối hôm qua đến nay, tự nhiên Thanh lo lắng kỳ quặc. Thoại gọi em : - Chờ chị đi với, Thanh ! Thanh đi chậm lại, cằn nhằn : - Đi lẹ lên một tí đi. Mệt thấy mồ. Biết tánh Thanh, Thoại không nói gì cả. Căn nhà im lìm, cửa đóng kín. Thoại hốt hoảng kiễng chân nhìn vào. Nhánh một cây mận to rơi xuống nằm nghiêng ngửa. Cánh cửa sổ trước nhà thủng một lỗ khá to. Thanh kêu lên : - Trời ơi ! Cái gì thế này ? Thanh xô Thoại sang một bên, lắc mạnh cánh cửa cổng, hy vọng mở được để vào nhà. Nhưng không, cánh cổng đã khoá kín. Thanh cuống quýt nhìn Thoại : - Cái gì kỳ vậy chị Thoại ? Sao cây cối ngã đổ hết vầy nè ? Làm sao đây ? Không đáp lời em, Thoại ném chiếc túi nhỏ đựng quần áo và một số trái cây xuống rồi ù té chạy sang nhà bên cạnh. Thanh cũng cuống quýt chạy theo. Vừa vào đến sân, bác Tám đã chạy ra nói mau : - Má cháu đi nằm nhà thương rồi ! - Trời ơi ! - … - Tối qua, không biết cái gì nó rớt cuối phố nổ ầm lên má cháu bị miểng bay qua cửa sổ cắm vào chân, người ta chở đi rồi, có thằng Hùng đi nữa. Thoại lắp bắp không ra tiếng : - Có… có sao không… bác ? - Chưa biết nữa. Thằng Hùng đưa má cháu đi hồi 11 giờ khuya sao giờ chưa thấy về. Không còn cách nào khác hơn là đi qua bệnh viện tìm vì Thoại không đủ can đảm ngồi chờ. Thanh khóc sướt mướt : - Em sợ quá, chị Thoại ơi ! - Đừng có khóc ! Giờ chị đi qua nhà thương tìm mẹ, Thanh ở đây nghe. - Không, em đi theo nữa. - Không được ! Thanh đi theo rồi lại khóc lóc, lại chết lên chết xuống, làm sao ? Nói xong, Thoại tất tả đi ra cửa, vẫy một chiếc xe đến nhà thương. Chợt đầu phố anh Hùng đi lại. Sợ mình quá luống cuống nên trông lầm, Thoại nhìn kỹ lại lần nữa rồi kêu to :