Chương 78 ĐỔI NGỰA
Koihaun thất vọng, cau có chửi rủa và quay ngựa khỏi đồng có đá phấn, nơi lạc mất dấu vết của kỵ sĩ không đầu.
“Đi nữa thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Không rõ nó phi đi đâu, ta có nhìn thấy nó nữa hay không, hay chỉ là sự tình cờ. Có thể ta sẽ gặp nó ở sông. Nhưng làm thế nào đây? Con muxtang dù sao cũng không cho tới gần. Y như là nó đã đoán được ý định của ta. Nó còn tinh ranh hơn cả bọn ngựa hoang. Chắc là chủ nó đã dạy cho nó cái cung cách ấy. Một phát súng đạt yêu cầu là ta sẽ chấm dứt sự đi lang thang của nó. Len đến gần nó là không thể. Không lẽ lại đuổi theo nó trên đồng cỏ trống trải bằng con ngựa vụng về này? Con ngựa hung, thật ra nó dai sức nhưng chắc gì đã nhanh hơn. Ngày mai phải thử cưỡi nó với chiếc móng mới... Nếu ta thấy được một con ngựa nhanh nhẹn, một con ngựa có thể đuổi kịp con muxtang thì ta sẽ không tiếc tiền. Trong khu cư dân chắc gì đã kiếm được một con như vậy. Cần phải hỏi cho ra. Dù phải tốn tiền đến hai trăm đôla và thậm chí ba trăm đôla đi nữa!
Vừa lý luận như vậy, Kolhaun vừa rời cánh đồng đá phấn. Khuôn mặt u ám của hắn tương phản một cách đáng ngạc nhiên với màu trắng lóa của cánh đồng. Hắn phi nhanh không hề thương xót con ngựa đã bị hành hạ quá nhiều bởi cuộc du hành, xét theo từng đám bọt trào ra mép và hai bên sườn bị xây xát vì đinh thúc, ở đó có những giọt máu tươi rỉ ra.
Chưa đến một giờ sau hắn đã đi tới cánh rừng xiêm gai sát với đồn điền của ngài Pôindekter. Đây là con đường mòn quen thuộc đối với hắn. Hắn đã đi qua nơi này. Mặc dầu trên một con ngựa khác.
Khi đi qua một dòng suối đã nứt nẻ vì cạn nước hắn rất ngạc nhiên khi nhận thấy trong đống bùn khô những vết móng sắt, một trong số đó bị sứt.
Dấu vết cũ. Rõ ràng nó xuất hiện ở đây đã tám ngày trước. Nhưng Kolhaun dừng lại không phải để xác định xem dấu vết để lại chính xác lúc nào. Thậm chí hắn có thể nói ra đúng cả giờ.
Hắn xuống ngựa để xóa những dấu vết. Nhưng có lẽ đối với hắn tốt hơn hết là đừng có làm điều này. Gót giày của hắn trên bùn khô sẽ tố cáo ai là người đã cưỡi con ngựa sứt móng. Mà phía sau còn có một ngươi đang tiến lại gần, ngươi đó sẽ không bỏ qua chứng cớ này.
Viên đại úy giải ngũ nhảy lên yên đi tiếp, rất hài lòng vì sự sáng ý của mình.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng chính con ngựa thì chưa nhìn thấy - nó còn đang khuất sau những lùm cây.
Tiếng gõ móng tới gần. Theo nhịp điệu vó ngựa thì có thể đoán rằng có ai đó đang cưỡi con ngựa tới.
Một khắc sau Kolhaun nhìn thấy trước mặt mình Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox-Lianox. Nàng cũng nhận ra hắn ngay lúc đó.
Cuộc gặp gỡ là một sự tình cờ kỳ lạ, nó thức tỉnh ở mỗi một người trong số họ những tình cảm lạ lùng.
Ixiđôra nhớ rằng Kolhaun yêu người đàn bà mà nàng căm ghét, còn Kolhaun biết Ixiđôra yêu người hắn không chỉ căm thù mà còn quyết tâm giết chết.
Họ biết điều này một phần theo những tin đồn, một phần dựa trên những quan sát và xúc cảm riêng trong hai cuộc gặp gỡ tình cờ. Một người trong số họ biết tình yêu bất hạnh của người kia, nhưng đồng thời mỗi người lại nghĩ rằng người kia không đoán được tình cảm của họ.
Dường như trong những tình thế như vậy họ có thể có cảm tình với nhau. Lòng mong muốn trả thù, được sinh ra bởi nỗi ghen tuông có thể hợp nhất họ. Nhưng đấy thật là một liên minh u ám.
Từ trước tới nay Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox-Lianox không dính dáng tới Kacxi Kolhaun.
Cả hai người, chắc rằng sẽ vui mừng nếu tránh được cuộc gặp gỡ này, đặc biệt là Ixiđôra.
Nàng Mếchxich không cảm thấy có cảm tình với viên đại úy kỵ binh giải ngũ, người đang yêu đối thủ của nàng. Nàng còn một nguyên nhân khác để không mong cuộc gặp gỡ với hắn.
Nàng nhớ lại bọn người da đỏ hung dữ đã đuổi theo nàng như thế nào và toàn bộ sự việc này kết thúc ra sao. Nàng biết rằng trong những người Têchdớt sẽ nảy sinh ra nhiều giả thiết khác nhau về sự biến mất bất ngờ của nàng sau khi kêu gọi họ tới cứu.
Nàng không định kể cho ai điều gì ràng buộc nàng phải xử sự như vậy, nàng lo lắng con người đang tiến đến gặp nàng sẽ bắt đầu chuyện đó.
Ixiđôra định chỉ giới hạn trong việc gật đầu khi đi ngang qua, hoàn toàn không tỏ ý niềm nở với Kolhaun. Và hắn chắc cũng sẽ làm như vậy nếu một ý nghĩ hoàn toàn bất ngờ không nảy ra trong óc hắn.
Viên sĩ quan giải ngũ không định tán tỉnh Ixiđôra khi hắn dùng ngựa chặn đường nàng. Kéo dây cương, bỏ mũ, hắn niềm nở nghiêng mình nói với nàng.
Ixiđôra không còn cách nào, đành phải đáp lễ.
- Xin lỗi, Xenhorita. - Kolhaun vừa nói vừa nhìn không phải nữ kỵ sĩ mà là con ngựa của nàng. - Tôi biết rằng tôi, con người hoàn toàn không quen biết với cô, không được phép dừng cô lại...
- Có thể không cần xin lỗi, thưa Xenhor. Tôi với ngài hình như đã gặp nhau ở đồng cỏ cạnh Nuexet.
- Vâng... vâng... Cô nói đúng. - Kolhaun ấp úng, hắn cho rằng nàng đã quên điều này. - Tôi không muốn nói với nó về cuộc gặp gỡ đó, và về việc cô phóng như bay theo mép vực. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên vì sự biến mất bất ngờ của cô.
- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, Kabalerô ạ. Viên đạn mà một người nào đó trong số các ngài bắn đã giải phóng cho tôi khỏi bọn người đuổi theo. Tôi nhìn thấy chúng quay ngược lại, và tôi tiếp tục con đường của mình.
Kolhaun rõ ràng không buồn phiền gì đặc biệt trước câu trả lời lảng tránh của nàng. Hắn còn chưa bắt đầu câu chuyện về đề tài mà hắn quan tâm và còn chưa mất hy vọng đề cập tới nó.
Hắn định nói về gì? Chỉ cần thấy hắn nhìn con ngựa của Ixiđôra không ra vẻ là người am hiểu, không ra vẻ là người lái ngựa, là có thể đoán ra không khó khăn gì.
- Tôi không nói, thưa Xenhorita, răng tôi là một trong số những người ngạc nhiên về sự biến mất của cô. Tôi cho rằng cô có những nguyên nhân riêng của mình. Bởi tôi đã nhìn thấy cô lao đi như thế nào sát mép vực và công nhận rằng sau đó tôi không còn lo gì cho cô nữa. Tôi cũng như tất cả những người còn lại, ngạc nhiên vì nghệ thuật đi ngựa tuyệt vời của cô, bay lên chứ không phải là phi nữa. Nếu tôi không nhầm, thì giờ đây cô đang cưỡi nó. Hãy tha lỗi bởi tôi đã hỏi cô những điều vớ vẩn như vậy.
- Đang cưỡi nó ư? Để tôi nhớ lại... Tôi cưỡi rất nhiều ngựa. Vâng, tôi cho rằng, ngài nói đúng. Vâng, vâng, tất nhiên, tôi nhớ, nó đã hai lần phản bội tôi.
- Phản bội cô? Sao lại thế?
- Thậm chí đến hai lần. Lần đầu tiên khi đến gần đội ngũ của các ngài. Lần thứ hai, khi những người da đỏ... à không, không phải những người da đỏ, như sau đó người ta nói với tôi, lên đến gần tôi qua những bụi cây.
- Nhưng nó phản bội cô ra sao cơ?
- Nó hý lên. Nó phải không được làm điều này. Người ta dạy dỗ cho nó đã lâu, nhưng không sao dạy được điều đó. Nhưng không sao. Về đến Riô Grand tôi sẽ không cưỡi nó nữa. Mặc cho nó chạy về bãi chăn!
- Xin lỗi, Xenhorita ạ, như vậy sẽ rất buồn.
- Buồn cái gì cơ ạ?
- Rằng một con ngựa tuyệt vời như thế kia sẽ không được cưỡi nữa. Tôi sẽ trả rất nhiều để được làm chủ nó.
- Ngài đùa, Kibalerô! Nó có cái gì đặc biệt đâu nào? Nó chỉ đẹp hơn và nhanh hơn những con muxtang khác chút xíu. Cha tôi có năm nghìn con như thế, còn nhiều con đẹp hơn, và chắc chắn là nhanh hơn nó. Nó, nói đúng ra, rất dẻo dai và tốt cho các cuộc đi dài, cho nên bây giờ tôi cưỡi nó. Tôi đang quay về nhà ở Riô Grand. Nếu không như vậy, tôi sẵn sàng biếu nó cho ngài hoặc cho bất cứ người nào thích nó... Đứng lại nào ngựa của ta. Nhìn đi, đây là con người thích mi hơn ta đó.
Lời cuối cùng nàng nói với con muxtang, cũng như cô chủ, con ngựa sốt ruột chờ đợi cuộc nói chuyện kết thúc.
Kolhaun thì ngược lại, muốn bằng bất cứ giá nào tiếp tục câu chuyện này hoặc ít nhất không phải kết thúc như vậy.
- Xin lỗi, Xenhorita... - Hắn vừa nói, vừa ra vẻ bàn tính công chuyện, nhưng với vẻ hơi do dự trong giọng nói. - Nếu cô đánh giá con muxtang xám của cô thấp như vậy thì tôi tình nguyện đổi cho cô. Thật ra con ngựa của tôi không đẹp nổi bật, xong những tay buôn ngựa ở Têchdớt cũng đã trả cho nó một giá khá đắt. Dù nó không phải là một trong những con ngựa phi nhanh nhất, nhưng tôi dám chắc rằng nó sẽ đưa cô về tận nhà một cách mỹ mãn và còn phục vụ cô tiếp theo nữa.
- Ngài sao vậy, Xenhor! - Ixiđôra ngạc nhiên kêu lên. - Đổi con ngựa Mỹ tuyệt vời của ngài lấy con muxtang Mếchxich ư? Tôi cho rằng lời đề nghị của ngài chỉ để đùa vui. Ngài biết không, ở Riô Grand, một con ngựa như ngựa của ngài người ta đổi lấy ba, và có khi đến sáu con muxtang kia đấy.
Kolhaun biết điều này khá rõ. Nhưng vào thời điểm hiện nay hắn biết rằng con muxtang của Ixiđôra cần cho hắn hơn tất cả những con ngựa như con ngựa xám của hắn. Bởi hắn đã chứng kiến được sự nhanh nhẹn hiếm thấy của loài vật được nuôi trên đồng cỏ này, đó là không nói đến, những gì hắn nghe được qua những người khác. Và không chỉ con ngựa của mình, hắn sẵn sàng đưa ra bất cứ một số tiền nào vì con muxtang này.
Hắn gặp may, cô gái Mếchxich không hề nghĩ tới chuyện tra vấn. Không thể nói Ixiđôra là người vụ lợi. Trong chuồng ngựa, hay nói đúng hơn, trên bãi chăn của cha nàng có đến hơn năm ngàn con ngựa. Vậy nàng từ chối con người với yêu cầu tha thiết như vậy làm gì, mặc dầu hắn không quen biết và có thể là kẻ thù.
Nàng không từ chối.
- Nếu đây không phải là chuyện đùa, thưa Xenhor. - Nàng nói. - Thì xin mời.
- Tôi nói hoàn toàn nghiêm chỉnh, Xenhorita à.
- Thế thì lấy đi. - Nàng vừa nói vừa nhảy khỏi yên và bắt đầu tháo đai bụng. - Chúng ta không nên đổi cả yên: Cái yên của ngài quá lớn đối với tôi.
Kolhaun mừng đến nỗi không tìm ra được lời cảm ơn. Hắn vội vàng giúp nàng tháo yên, và sau đó là tháo yên con ngựa của hắn.
Chưa đến năm phút, việc đổi ngựa đã hoàn tất. Yên, hàm thiếc, dây cương vẫn ở chỗ cũ.
Ixiđôra chỉ thấy điều này thật ngộ nghĩnh. Nàng khó khăn lắm mới nín được cười.
Đối với Kolhaun thì hoàn toàn khác bởi mục đích của hắn rất quan trọng.
Họ chia tay nhau sau khi nói một lời rất thường tình: “Tạm biệt.” Ixiđôra đi trên con ngựa Mỹ, còn viên đại úy tiếp tục trên đường về dinh cơ Kaxa đel Korvô trên con muxtang xám.