Chương 92 & 93 TRỞ VỀ MIỄN CƯỠNG
Kolhaun tóm lấy hàm thiếc con ngựa.
Con ngựa cố vùng ra nhưng không thể được vì bị chiếc dây cương vướng vào cành keo cản trở, nó chỉ có thể quay vòng tròn quanh gốc cây đang giữ rịt lấy nó.
Người kỵ sĩ không để ý gì và cũng không làm một cái gì để tránh bị bắt, chàng ngồi không động đậy trên yên, không hề cản trở con ngựa đang quay cuồng.
Sau một hồi chống cự, con ngựa tía phục tùng va cho phép người ta buộc nó lại.
Kolhaun reo lên vì vui mừng.
Nhưng một ý nghĩ thoáng qua làm hắn lập tức im bặt, bởi hắn còn chưa làm tất cả những gì mà hắn định.
Hắn định làm gì vậy?
Điều này chỉ có hắn biết, và xét theo cái kiểu hắn lén lút nhìn quanh không khó gì đoán ra là hắn không muốn những người khác biết bí mật của hắn.
Sau khi chăm chú quan sát xung quanh và nghe ngóng, hắn bắt tay vào việc.
Một người không biết sẽ thấy hành vi của hắn rất lạ lùng: Hắn rút con dao, nâng tấm xerap của kỵ sĩ không đầu và nghiêng về phía chàng như định đâm mũi nhọn con dao vào tim chàng.
Con dao đã kề... Chắc gì có ai đứng đó để ngăn cản nhát dao của hắn. Nhưng dù sao bàn tay kia cũng không thể hành động tiếp được. Một tiếng kêu vang lên sau những lùm cây ngăn nó lại, trên khoảng rừng xuất hiện một người. Đó là Zep Xtump.
- Dừng ngay trò chơi lại! - Người thợ săn quát lên, ông cưỡi ngựa nhanh chóng vượt qua những bụi cây thấp. - Dừng lại ngay, tôi nói đấy!
- Trò chơi nào? - Viên đại úy giải ngũ vừa bối rối hỏi vừa vội vàng giấu con dao đi. - Ngài nói gì vậy? Con vật này nó bị mắc trong bụi cây. Tôi sợ nó lại vùng ra lần nữa, tôi muốn cắt họng nó để chấm dứt luôn cái trò đùa này.
- Chà, thế cơ đấy! Nhưng tôi cho rằng cắt cổ nó chả để làm gì. Có thể không cần làm điều này. Ngoài ra ngài nói với tôi về cổ họng nào vậy, cổ họng ngựa ư?
- Tất nhiên.
- Hiểu rồi. Bởi vì có ai đó đã làm cuộc giải phẫu tương tự với con ngựa này, tất nhiên nếu đây là một con người. Ngài thấy thế nào, ngài Kolhaun?
- Có quỷ mà biết được! Tôi không thể hiểu được nó là cái gì. Tôi còn chưa có thời gian ngắm nhìn nó cho kỹ. Tôi chỉ vừa mới đuổi kịp nó thôi... Chúa lòng lành! - Hắn nói với vẻ ngạc nhiên vờ vịt. - Chắc đây là một cái xác chết!
- Vâng, cuối cùng cũng phải là như vậy. Chắc gì nó có thể sống không có đầu trên vai. Dưới cái giẻ rách này hình như có cái gì phải không nhỉ?
- Không. Tôi chắc rằng ở đó không có gì đâu.
- Hãy nâng nó lên một chút để chúng ta xem nào.
- Tôi không muốn chạm vào nó. Diện mạo nó nom khiếp quá.
- Lạ lùng! Một phút trước ngài đâu có kinh tởm nó như vậy. Việc gì đột nhiên xảy ra với ngài vậy?
- Thì.. - Kolhaun ấp úng nói. - Tôi bị kích động vì chạy đuổi. Tôi rất giận con ngựa và quyết định kết thúc cái trò ảo thuật của nó.
- Được rồi. - Zep Xtump cắt lời. - Thế thì tự tôi sẽ làm điều này... Thế, thế... - Người thợ săn vừa nói tiếp vừa tiến lại gần quan sát cái hình người đáng sợ. - Đúng, đây đúng là một xác chết. Người chết đã hoàn toàn cứng đờ lại... Im nào! - Ông vừa kêu vừa nhấc tấm xerap lên. - Đây là xác của chính con người, mà việc giết anh ta đang đưa ra xét xử! Người em họ của ngài - chàng Pôindekter trẻ tuổi. Chính là chàng!
- Hình như ngài nói đúng... Ô, lạy Chúa, đây chính là chàng.
- Trời đất! - Zep nói tiếp, giả bộ ngạc nhiên. - Đúng là trò đánh đố! Được rồi, nhưng mất thời gian để suy tính ở đây mà làm gì. Tốt hơn hết là ta mang cái xác về nguyên xi như nó có, ngồi trên yên. Nó chắc là ngồi khá vững. Tôi biết con ngựa này. Tôi nghĩ rằng theo sau con ngựa cái của tôi nó sẽ chịu đi không chống lại... Nào, bà già, hãy chào nó đi! Ấy, đừng sợ! Không lẽ mi không thấy rằng đây là bạn cũ của mi ư? Thật ra gần đây nó trông hơi xơ xác. Mi không nhận ra nó cũng chẳng có gì lạ. - Đã bao lâu không có ai tắm rửa cho nó.
Trong khi người thợ săn nói, con ngựa tía và con ngựa cái già cọ mồm vào nhau và thở phì phì một cách thân thiện.
- Ta nghĩ vậy đấy! - Zep kêu lên trong khi gỡ dây cương ra khỏi bụi xiêm gai. - Cùng với con ngựa của ta, con tía sẽ bình tĩnh đi theo. Ít nhất cũng chẳng cần cắt cổ nó làm gì... Nào, bây giờ, ngài Kolhaun. - Người thợ săn vừa nói vừa nhìn hắn thách thức. - Ngài không nghĩ rằng chúng ta phải lên đường rồi ư? Tòa, chắc là đang xử tiếp, mà nếu như vậy thì tất nhiên là người ta cần chúng ta có mặt ở đó. Tôi cảm thấy giờ đây nhân chứng của chúng ta có thể soi sáng vào vụ này. Hoặc là người ta sẽ treo cổ chàng Muxtanger, hoặc là sẽ biện hộ được cho chàng. Nào, ngài chuẩn bị về chứ.
- Đúng! Ngài nói có lý, chúng ta ở lại đây chẳng có lợi gì.
Zep đi đầu tiên, dắt theo tên tù nhân đã thuần phục. Kolhaun chậm chạp đi theo sau với một vẻ miễn cưỡng rõ ràng.
Đến chỗ ngoặt, nơi con đường mòn lượn quanh khoảng cù lao rừng, hắn dừng lại và hình như đang do dự. Đi về phía trước hay đi ngược lại.
Một vẻ vô cùng lo âu hiện ra trên mặt hắn.
Không nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, Zep Xtump đoán rằng người bạn đường của ông đã dừng lại.
Người thợ săn kéo dây cương, quay con ngựa lại và nhìn Kolhaun dò hỏi. Ông nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn và đoán ngay ra sự tình.
Không nói một lời, người thợ săn già nhấc khẩu súng săn ra khỏi vai và đặt nó trên tay. Ông vừa đứng như vậy vừa đăm đăm nhìn vào viên đại úy kỵ binh giải ngũ.
Zep im lặng. Không cần tới lời lẽ, chỉ cử chỉ của ông là đủ. Nó còn rõ ràng hơn cả lời nói: “Cứ thử quay lại xem!”.
Giờ đây hắn không còn đi được đằng sau nữa. Người thợ săn già đã nghi ngờ và ông đã tìm được cớ để đi đằng sau, khiến cho người bạn đường của ông dù muốn hay không cũng phải đồng ý.
Họ chuyển động chậm chạp trong rừng.
Họ tới gần đồng cỏ và cuối cùng bước ra ngoài khoảng trống đó.
Có cái gì đó nhìn thấy rõ từ xa gây cho Kolhaun một nỗi lo sợ mới. Hắn lại ghìm ngựa và nghĩ ngợi.
Trước mắt hắn là sự lựa chọn khủng khiếp: Trốn vào rừng để tránh cặp mắt mọi người hay là liều mạng đi tới gặp cơn bão tố, mà sao nó ập đến với hắn nhanh đến vậy?
Hắn sẽ hiến tất cả những gì hắn sở hữu, tất cả những gì hắn hy vọng nhận được trong tương lai, và thậm chí của Luiza Pôindekter chỉ để thoát khỏi tay Zep Xtump đáng căm thù, chỉ để còn lại một mình với kỵ sĩ không đầu.
Nhưng điều này là không thể: Zep Xtump khắc nghiệt, và cho dù Kolhaun cố gắng không nghĩ về điều này, hắn cũng cảm thấy người thợ săn già cho hắn là tên tù nhân chính cống và nếu hắn thử chạy trốn thì ông không ngần ngại gì mà không gửi cho hắn một viên đạn vào lưng.
Nhưng Zep Xtump có thể nói hay làm gì được hắn? Chắc gì ông ta đã đoán ra...
Rốt cuộc, có thể tất cả sẽ qua đi một cách trót lọt chăng?
Zep thật ra cũng có dáng nghi ngờ điều gì đó. Nhưng điều này có gì đáng sợ đâu? Chỉ có những kẻ không có phe cánh mới sợ sự nghi ngờ, mà ở Kacxi Kolhaun bọn đó khá đủ. Chẳng có gì đe dọa hắn nếu họ không tìm... mà khả năng này có nhiều hay không? Một đổi mười. Chắc hơn cả là nó không bị mắc lại và giờ đây đang nằm ở một nơi nào đó trong rừng.
Phấn khởi lên vì hy vọng này, Kolhaun bình tĩnh lại và với vẻ hoàn toàn bất cần, tuy là giả bộ hơn là thực sự, hắn bước ra đồng cỏ mở rộng. Sau hắn là Zep Xtump trên lưng con ngựa cái già, kèm con ngựa tía chở cái xác không đầu.
Chương 93CÁC XÁC KHÔNG ĐẦU
Phiên tòa bị dừng lại vì hai phần ba khán giả và một nửa số thẩm phán xông vào cuộc đuổi bắt người kỵ sĩ bí hiểm.
Nhưng tòa không chấm dứt mà chỉ tạm giải lao. Không cần thiết nhưng đành phải im lặng chấp nhận.
Một giờ trôi qua. Trong thời gian đó quan tòa đã hút hết hai điếu xì gà và nhấp hết một lượng cô-nhắc kha khá. Ông tám chuyện thoải mái với viên chưởng lý, các luật sư, các vị thẩm phán còn lại và những khán giả đi bộ tới đây.
Đề tài nói chuyện tìm chẳng khó. Những sự việc khó hiểu xảy ra gần đây, có thể nói về chúng không chỉ một giờ mà còn mãi cả về sau này nữa.
Tất cả tìm kiếm lời giải đáp và hồi hộp chờ đợi sự trở về của những người tham gia đuổi bắt.
Người ta hy vọng họ sẽ tóm được kỵ sĩ không đầu và nhờ vậy khám phá ra bí mật của nó, mà ở một mức độ nào đó có thể giải thích được bí mật của vụ giết người.
Trong số họ có một người có thể giải thích được điều thứ nhất, dù rằng điều thứ hai chàng còn chưa rõ. Đó là bị cáo. Nếu người ta cho chàng quyền nói, chàng sẽ tiếp tục câu chuyện của mình.
Còn giờ đây, theo quyết định của tòa và theo lời khuyên của những người cãi cho chàng, chàng giữ im lặng.
Qua một thời gian, những người đuổi bắt quay về. Không phải một lúc mà thành từng nhóm, theo mức độ họ bỏ xa nhau.
Tất cả đều nói như nhau: Không ai trong số họ đến gần được kỵ sĩ không đầu ở một mức độ có thể thêm được gì vào những điều đã biết. Bí mật vẫn còn chưa khám phá ra được.
Lúc sau họ phát hiện ra rằng hai người đầu tiên lao vào cuộc chạy đuổi chưa quay về. Đấy là người thợ săn già và viên đại úy giải ngũ. Họ phi rất xa phía trước mọi người, họ còn đang tiếp tục cuộc đuổi bắt chăng? Có thể sự gắng sức của họ sẽ đạt kết quả...
Tất cả đều ngóng ra đồng cỏ. Tất cả hy vọng sẽ nhìn thấy từ đó hai người đuổi bắt và biết đâu còn có cả kỵ sĩ không đầu nữa.
Một giờ nữa qua đi, cũng chẳng thấy họ đâu. Không chỉ không thấy họ xuất hiện cùng với người tù binh được mong đợi mà cả trở về tay không cũng chẳng thấy.
Tiếp tục hay là gác lại phiên tòa xét xử?
Viên chưởng lý nằng nặc đòi tiếp tục, những người biện hộ cũng không kém phần sôi nổi đòi gác lại ngày mai, bởi vì còn chưa hỏi cung được một nhân chứng quan trọng - Zep Xtump.
Vang lên tiếng kêu la đòi tiếp tục xét xử.
Những kẻ la ó đã đạt được cái họ mong muốn. Việc tiếp tục phiên tòa đã được chuẩn y, cho dù giờ này nó có thể diễn ra không có sự tham gia của các nhân chứng. Có thể họ sẽ kịp quay về đúng lúc. Nếu không, thì sau đó sẽ thảo luận xem phiên tòa có nên gác lại ngày mai hay không cũng chưa muộn.
Viên quan tòa quyết định như vậy. Các thẩm phán ủng hộ ông ta. Cử tọa cũng vậy.
Người ta lại cho gọi bị cáo để chàng tiếp tục lời khai của mình, lời khai đã bị cắt ngang bất ngờ.
--o0o--
- Anh đã định kể cho chúng tôi nghe cái mà anh nhìn thấy. - Luật sư nói với Moric Giêran. - Hãy tiếp tục đi. Anh nhìn thấy cái gì?
- Tôi nhìn thấy một người nằm sóng soài trên cỏ.
- Người ngủ?
- Vâng, một giấc ngủ vĩnh viễn.
- Người chết?
- Còn hơn cả người chết, nếu có thể nói như vậy. Sau khi nghiêng xuống người anh ta, tôi nhìn thấy đầu anh ta đã bị chặt.
- Đầu bị chặt?
- Vâng. Tôi đã không chú ý tới điều này. Anh ta nằm sấp, và cái đầu anh ta ở trong một tư thế tự nhiên nhất. Thậm chí đến chiếc mũ vẫn còn ở trên đầu. Tôi nghĩ rằng anh ta ngủ, mặc dầu tôi cảm thấy ở đây có một cái gì đó không ổn. Đôi tay anh ta dang ra như không còn sức sống và đôi chân cũng vậy. Ngoài ra trên cỏ còn có thứ gì đó màu đỏ. Trong ánh sáng mờ mờ buổi sớm tôi không chú ý ngay. Khi tôi cúi xuống xem xét thì tôi cảm thấy có mùi mằn mặn kỳ lạ, mùi máu người. Không còn nghi ngờ gì nữa, trước mặt tôi là một xác chết.
Tôi chú ý tới vết thương sâu cắt ngang cổ cùng với vết máu khô nơi nó. Sau đó tôi mới nhận ra chiếc đầu đã bị cắt đứt...
Những tiếng kêu kinh hãi vang lên.
- Anh nhận ra người đó chứ?
- Than ôi, vâng!
- Anh nhận ra mà thậm chí còn chưa nhìn vào mặt?
- Tôi không cần phải làm điều này. Trang phục của chàng cũng đủ chỉ rõ cho tôi.
- Trang phục như thế nào?
- Tấm xerap vằn trên vai và chiếc xombrêrô trên đầu. Chúng là của tôi. Nếu như không có sự trao đổi trang phục giữa chúng tôi thì tôi đã nghĩ rằng chính tôi đang nằm đó. Đó là Henri Pôindekter.
Lần nữa tiếng rên rỉ đau đớn lại vang lên, nó át cả tiếng thì thầm xôn xao của đám đông.
- Hãy nói tiếp đi. - Người biện hộ nhắc. - Hãy kể những gì anh phát hiện được.
- Khi chạm vào thân hình nạn nhân tôi thấy nó đã lạnh, hoàn toàn lạnh ngắt. Tôi hiểu rằng chàng đã nằm như vậy một vài giờ. Máu đã đông lại và gần như khô đi. Nó đã trở nên sẫm màu. Ít nhất là tôi đã cảm giác như vậy trong ánh sáng mờ mờ buổi sớm. Mặt trời lúc ấy còn chưa mọc. Tôi có thể nhận định sai lầm về nguyên nhân cái chết và nghĩ rằng người ta đã giết chàng bằng cách chặt đầu, nhưng sau khi nhớ tới phát súng đã nghe thấy trong đêm, tôi nghĩ rằng trên thân người phải có một vết thương nữa. Và đúng như vậy khi lật xác chết lên, tôi nhìn thấy một lỗ nhỏ trên tấm xerap. Vải chung quanh lỗ đẫm máu. Lật tà tấm xerap lên, tôi nhận thấy trên ngực một vết màu tím đỏ. Không khó gì để xác định rằng viên đạn đã găm vào đấy. Nhưng vết thương không có ở sau lưng. Rõ ràng viên đạn còn mắc lại trong thân mình.
- Anh cho rằng nguyên nhân cái chết là viên đạn chứ không phải việc chặt đầu đó sao?
- Vết thương rõ ràng là chết người. Nếu không phải là cái chết ngay tức khắc thì ít nhất cũng qua vài phút, thậm chí vài giây.
- Anh nói rằng chiếc đầu bị chặt hoàn toàn rời khỏi thân mình phải không?
- Hoàn toàn, mặc dầu nó nằm sát vào thân. Hình như sau khi bị chặt không ai chạm vào thân mình cũng như chạm vào cái đầu.
- Anh cho rằng cú chặt này được thực hiện bằng vũ khí gì?
- Tôi cảm thấy bằng búa hoặc bằng dao săn.
- Anh có nảy ra một sự nghi ngờ nào đó cho ai hoặc vì sao người ta có thể thực hiện một tội ác kinh tởm như vậy?
- Lúc bấy giờ thì không. Tôi đã quá kinh sợ đến nỗi chẳng còn suy nghĩ được gì. Tôi không tin vào mắt mình. Khi đã bình tĩnh lại chút ít, tôi hiểu rằng Henri Pôindekter đã bị giết chết. Lúc đầu tôi cho rằng, bọn Kamantri đã làm điều này. Nhưng da đầu lại không bị lột, thậm chí cả chiếc mũ cũng còn lại trên đầu.
- Như vậy là anh cho rằng người da đỏ không tham dự vào đây?
- Vâng.
- Anh còn nghi ngờ người nào khác không?
- Vào giây phút đó thì không. Tôi chưa bao giờ nghe nói Henri Pôindekter có kẻ thù ở đây hoặc nơi nào khác. Nhưng sau đó trong tôi đã nảy ra mỗi nghi ngờ. Mối nghi ngờ ấy vẫn còn cho đến bây giờ.
- Anh hãy báo cho tòa biết.
- Tôi phản đối. - Viên chưởng lý chen vào. - Chúng ta hoàn toàn không quan tâm tới những nghi ngờ của bị cáo. Tôi cho rằng chúng ta phải nghe câu chuyện của anh hoàn toàn “như thật” của anh ta là đủ rồi.
- Hãy để cho anh ta tiếp tục. - Viên quan tòa vừa kêu lên vừa châm một điếu xì gà mới.
- Hãy kể xem anh đã làm gì tiếp theo. - Luật sư nhắc.
- Xúc động bởi những gì nhìn thấy, lúc đầu tôi chẳng biết tôi phải làm gì. Tôi quả quyết rằng chàng trai bị giết có chủ định từ trước, bị giết bằng chính phát súng mà tôi đã nghe thấy. Nhưng ai bắn? Rõ ràng không phải là người da đỏ. Tôi đã nghĩ hay đấy là một tên cướp nào. Nhưng điều đó không giống sự thật lắm. Chiếc xerap Mếchxich của tôi giá không dưới một trăm đôla. Hắn tất nhiên phải lấy nó đi. Vậy mà nói chung không một đồ vật nào bị cướp, thậm chí chiếc đồng hồ vàng vẫn còn nguyên trong túi và trên cổ vẫn còn lấp lánh sợi dây chuyền đẫm máu. Tôi đi đến kết luận rằng tội ác đã được thực hiện để báo thù. Tôi bắt đầu cố nhớ lại xem tôi có nghe được một khi nào đó chàng Pôindekter trẻ tuổi xung đột với ai hay chàng có một kẻ thù nào đó không. Nhưng tôi không nhớ ra được cái gì cả. Ngoài ra tên sát nhân chặt đầu chàng để làm gì? Điều này làm tôi căm tức hơn cả. Không tìm thấy lời giải đáp, tôi bắt đầu nghĩ xem phải làm gì. Ở lại bên xác chết thì thật vô nghĩa. Chôn nó xuống tại chỗ thì tôi cảm thấy không được. Tôi quyết định quay về đồn biên gọi người đến giúp mang cái xác về Kaxa đel Korvô. Nhưng nếu để nó lại trong rừng thì bọn sói có thể phát hiện ra và sẽ cùng với bọn kền kền xé nó trước khi tôi kịp quay lại. Những con kền kền đã bắt đầu bay lượn trên trời. Rõ ràng chúng đã nhận ra xác chết. Cho dù xác chàng đã bị phá hoại, tôi cũng không thể để cho bọn chúng làm hư hỏng thêm. Tôi nghĩ về đôi mắt thân yêu sẽ chứa chan nước mắt khi nhìn vào nó.