← Quay lại trang sách

Chương 100 VUI MỪNG

Vui mừng!

Vâng, đó chính là cảm giác mà Luiza trải qua dưới bóng cây sồi lớn khi thấy rõ những gì xảy ra: Chỉ có sự tự sát là được hoàn tất còn việc giết người thì không thành, và người yêu của nàng còn sống.

Thậm chí những nỗi buồn, do những sự kiện bi thảm trong những ngày nay gây ra cũng không thể che lấp niềm vui.

Mà ai nỡ nào trách cứ cô gái trẻ vì điều đó?

Chỉ có điều không phải là tôi, không phải là các bạn, nếu các bạn thành thật.

Niềm vui của nàng còn lớn hơn, khi nàng nhận ra cái gì đã gìn giữ cuộc sống của người nàng yêu.

Bàn tay tên giết người đâu có run. Hắn tin tưởng vào điều hắn định làm, khác đi thì hắn đã chẳng kề nóng súng vào thái dương mình mà bóp cò. Hắn đã nhằm thẳng vào Moric Giêran, và viên đạn sẽ xuyên qua chàng, nếu như nó không đập phải chiếc lắc có lồng tấm chân dung, món quá Luiza tặng chàng. Vật trang sức nhỏ bé kia được giữ nơi trái tim đã cứu sống người được tặng.

Phát súng không phải là không để lại hậu quả với Moric Giêran, người chưa bình phục hẳn sau trận ốm. Những xúc động mới lại gây nên những cơn mê sảng u ám.

Nhưng bây giờ bệnh nhân không còn nằm trong rừng, nơi những con chó sói sục sạo quanh chàng và những con kền kền đen bay lượn trên đầu chàng, không phải trong lều hay trong nhà ngục, nơi không có ai tới trông coi chàng.

Khi tỉnh lại, chàng hiểu rằng khuôn mặt kiều diễm mà chàng nhìn thấy trong mơ không phải là ảo ảnh, mà đấy chính là cô gái chàng yêu dấu - Luiza Pôindekter.

Giờ đây không còn ai ngăn cản nàng chăm sóc người bệnh.

Không ai, kể cả người cha. Những cay đắng phải trải qua đã làm gãy gục tính kiêu ngạo giả tạo của ông già. Ông không phản đối cuộc hôn nhân của con gái với người nàng yêu, mặc dầu nói cho đúng ra, có gì đâu mà phản đối. Bởi sau đó chàng không còn là Moric Giêran Muxtanger vô danh tiểu tốt mà là tử tước người Iếclăng, ngài Moric Giêran.

Hàm tước ở Têchdớt này cũng chẳng phải là cái gì giá trị lắm. Nhưng chính vì vậy mà chàng được thừa kế một gia sản lớn - cũng chẳng phải hậu hĩ gì so với một tử tước người Iếclăng nhưng cũng đủ để mua trọn dinh cơ Kaxa đel Korvô mà ngài Vili Pôindekter đã đem cầm cho người cháu của mình là Kacxi Kolhaun.

Sau khi biết rằng Kacxi Kolhaun đã có vợ thì tài sản của hắn được gửi về cho đứa con trai của hắn đang sống ở Niu Oclêăng.

Sau đám cưới, Luiza và Moric Giêran đi du lịch châu Âu. Họ về thăm quê hương Moric, sau đó quay về Têchdớt, sống ở dinh cơ Kaxa đel Korvô.

Người đẹp mắt xanh buồn nhớ chàng Iếclăng trẻ tuổi chỉ còn tồn tại trong tưởng tượng của Felim. Hay có thể đấy chỉ là niềm say mê thời thơ ấu, một trong những mối tình không chịu đựng nổi những thử thách của chia ly. Dù sao đi chăng nữa, trong thời gian lưu lại ở Iếclăng, ở Luiza Pôindekter, bây giờ người ta gọi nàng là phu nhân Giêran, tình cảm ghen tuông không lần nào bị thức tỉnh.

Chỉ có một lần, cái tình cảm nặng nề kia lại xâm chiếm nàng, nhưng nó qua đi rất nhanh, như một bóng mây, không để lại dấu vết gì.

Đó chính là ngày mà khi trở về nhà, chồng nàng mang trên tay một người đàn bà xinh đẹp. Máu tuôn ra như suối ở vết thương trên ngực. Nàng còn sống nhưng sự sống chỉ còn tính được từng phút.

Khi chàng hỏi: “Kẻ nào đã gây nên tội ác này?”, nàng chỉ nói được: “Điac, Điac!”

Đó là những lời cuối cùng của Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox - Lianox.

Cùng với cái chết của Ixiđôra, tình cảm ghen tuông của Luiza cũng chết theo. Nó không bao giờ còn hành hạ trái tim nàng nữa.

Nỗi ghen tuông được thay thế bằng lòng thương xót cho cô gái bất hạnh. Nàng Krêôl trẻ tuổi giúp chồng đóng yên cương cho con muxtang, tự mình tiễn chàng đi săn đuổi tên giết người.

Luiza vui mừng khi thấy chàng quay về, dắt theo tên Điac bằng chiếc lăcxô. Nàng không bênh vực tên Mếchxich, khi những “người tình nguyện” nhanh chóng treo cổ hắn lên ngay cái cây gần đó.

Điều này là tàn bạo chăng? Không, đó là hình thức nguyên thủy của công lý: “Máu trả máu, đầu trả đầu”.

Mười năm đã trôi qua. Trong thời gian ấy những biến đổi lớn đã diễn ra ở Têchdớt, và đặc biệt trong khu cư dân trên bờ những con sông Lêông và Riô đơ Nuexet.

Xuất hiện những đồn điền ở những nơi trước đây là rừng rậm không dấu chân người. Những thành phố đã lớn lên từ đó. Nơi đồng cỏ hoang dại, một thời nào chỉ có đàn ngựa hoang tới ăn cỏ.

Giờ đây bạn sẽ nghe thấy những tên gọi mới, những địa danh mới.

Nhưng dinh cơ Kaxa đel Korvô vẫn giữ cái tên của mình trước đây. Ở đó bạn sẽ tìm được những người quen.

Ông chủ của dinh cơ, một trong những người đàn ông đẹp trai nhất vùng, vợ chàng, người đàn bà xinh đẹp nhất. Cả chàng và nàng vẫn còn trẻ.

Bạn sẽ gặp ở đó một ông già tóc đã muối tiêu, có vẻ ngoài quý phái rất lịch thiệp và hay chuyện. Ông sẽ đưa bạn tới bãi quần ngựa, sẽ chỉ cho bạn xem bầy gia súc, với niềm kiêu hãnh ông sẽ kể cho bạn nghe về đàn ngựa đang gặm cỏ trên bãi chăn của đồn điền.

Nhưng điều ông tự hào hơn hết là cô con gái của mình, bà chủ dinh cơ, và sáu đứa trẻ rất đáng yêu quấn lấy ông, gọi ông là ông ngoại.

Nếu bạn đến thăm chuồng ngựa, bạn sẽ thấy ở đó có một người quen cũ: Felim Onil. Hắn là người hầu ngựa chính của chuồng ngựa Kaxa đel Korvô. Ở đây bạn có thể gặp anh da đen Plutôn, bây giờ là xà ích, rất ít khi anh ta hạ cố đến ngựa mà thường loay hoay với đàn dê và cầm trong tay chiếc roi đánh xe.

Plutôn đã cưới cợ. Vợ anh là Florinda mà bạn đọc đã rõ.

Bên bàn ăn ở Kaxa đel Korvô nhất định bạn sẽ nghe thấy tên một người đi săn nào đó. Bữa ăn trưa thế nào cũng có thông báo rằng có món gà tây rán hay thịt nai, đó là những thú săn được của ông. Trong bữa ăn, nhất là sau khi cạn chén bạn sẽ nghe được vô số những câu chuyện về ông, Zep Xtump.

Thật ra, bạn rất ít khi được gặp chính Xtump. Ông ra khỏi dinh cơ khi những người sống trong đó còn đang nằm trong chăn, và trở về khi họ đã đi ngủ. Nhưng những con gà tây rừng lớn và những phần tư con nai trong kho chứng tỏ rằng ông đang ở đấy.

Trong thời gian lưu lại Kaxa đel Korvô, bạn sẽ được nghe những đoạn rời rạc về một câu chuyện khó hiểu nào đó, như thể là một huyền thoại vậy.

Những người hầu sẽ không từ chối kể cho bạn tất cả, từ đầu chí cuối, nhưng chỉ nói lén. Đây là một đề tài bị cấm, nó gợi lên những ký ức buồn bã cho ông bà chủ dinh cơ.

Đó chính là câu chuyện về người kỵ sĩ không đầu.

HẾT