Chương 98 & 99 CÒN SỐNG
Tên giết người nằm bất động trên mặt đất. Đôi cánh tay bị vòng lăcxô thít chặt. Tưởng như hắn đã chết rồi.
Nhưng chàng Muxtanger biết rằng hắn chỉ ngất đi, cũng có thể là hắn chỉ giả bộ, vì vậy chàng vẫn ngồi lại Trên yên, tay giữ chiếc lăcxô căng ra.
Con ngựa tía ngoan ngoãn tuân theo ý chủ, đứng không động đậy, sẵn sàng bất cứ lúc nào hoặc lùi lại phía sau hoặc lao ra phía trước.
Nghe tiếng súng, những con kền kền đen bay tới. Chúng vươn dài những chiếc cổ trần trụi đánh hơi con mồi.
Người ngồi trên yên chỉ cần động khẽ cựa giầy là chúng sẽ nhận được cái chúng mong muốn.
- Thật đáng đời cho hắn. - Chàng Muxtanger lẩm bẩm một mình. - Thật ghê sợ khi nghĩ rằng hắn đã quyết định gây một tội ác như vậy! Giết chết người em họ của mình và cắt đầu chàng! Không ngờ rằng việc này lẫn việc kia đều do tay hắn. Nhưng hắn làm điều này để làm gì cơ chứ? Chỉ có hắn mới có thể giải thích được... Ta, hình như ta đã đoán ra. Ta biết rằng hắn yêu nàng. Có thể cậu em đã ngăn cản hắn chăng? Nhưng như thế nào? Và để làm gì. Điều này chỉ có hắn biết thôi.
- Anh nhầm rồi, chàng trai ạ. - Bỗng có một giọng nói của ai đó vang lên. - Có một người có thể trả lời được tất cả những câu hỏi này. Già Zep Xtump sẽ phục vụ anh. Nhưng bây giờ không có thời gian để nói về điều này và đây cũng không phải là chỗ dành cho những câu chuyện như vậy. Chúng ta cần phải đưa hắn tới gốc cây sồi và ở đó hắn sẽ nhận được những gì mà hắn xứng đáng. Mất thời gian đứng giữ đầu dây với tên vô lại đáng kinh tởm này làm gì... Thêm nữa, nói đúng ra, không phải tôi với anh trả thù cho Henri Pôindekter. Tôi nghĩ rằng việc này đã có tòa.
- Nhưng chúng ta đưa hắn về như thế nào đây? Con ngựa xám đã phi đi mất rồi.
- Rất đơn giản, thưa ngài Giêran. Thực ra hắn chỉ bất tỉnh mà cũng có thể tên ghê gớm này chỉ giả vờ. Nếu hắn không đi bộ được thì ta để hắn đi ngựa. Con ngựa của tôi sẽ chở hắn đi. Tôi đã chán ngấy ngồi trên yên. Hình như tôi đã làm cho bà bạn già bực lắm. Nếu hắn không bỏ cái thói nằm vạ nằm vật, không muốn ngồi cho ra ngồi thì chúng ta sẽ chất hắn ngang trên yên ngựa như một súc thịt nai. Hượm nào, hình như hắn đang tỉnh lại... Đứng lên, anh bạn! - Zep vừa nói vừa túm lấy cố áo hắn lắc mạnh. - Đứng dậy, người ta đang gọi anh kìa! Phải đi thôi! Mọi người đang chờ đợi. Người ta đang muốn nói chuyện với anh đấy.
- Ai? Ở đâu? - Tên tù binh hỏi khi đã tỉnh lại và nhìn quanh ngỡ ngàng. - Ai muốn nói chuyện với tôi?
- Trước hết là tôi.
- A! A! A! Hóa ra ngài, ngài Xtump. Và... Và...
- Và ngài Moric Giêran. Hình như ngài gặp anh trước tôi. Anh ta cũng muốn giãi bày với ngài. Ngoài ra còn tất cả những người ở đằng kia, bên cạnh đồn biên, cũng đang chờ ngài. Vì vậy, tốt hơn hết là ngài hãy đứng dậy mau chóng lên đường cùng với chúng tôi.
Kolhaun chậm chạp đứng lên. Hai tay hắn vẫn bị chiếc lăcxô thít chặt.
- Con ngựa của tôi đâu? - Hắn kêu lên và nghi ngại nhìn quanh. - Con ngựa của tôi đâu?
- Ai mà biết được nó biến đi đâu. Có thể nó đã trở về nhà nó ở Riô Grand. Ngài đã thúc nó ra trò. Rõ là một con vật đáng thương. Chắc nó đang nguyền rủa sự đổi chác của ngài và đã chạy về bãi chăn để nghỉ ngơi chút ít.
Kolhaun kinh ngạc nhìn người thợ săn già. Đổi ngựa!
Thậm chí ông ta còn biết cả điều này nữa!
- Thế... ế. - Zep nói tiếp với vẻ sốt ruột. - Để cho tòa phải đợi là không tiện đâu. Ngài đã sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng gì?
- Đầu tiên là trở về cùng tôi và ngài Giêran. Thứ hai, đặc biệt quan trọng, là để hầu tòa.
- Trước tòa? Đòi tôi ra trước tòa?
- Vâng, chính ngài, ngài Kacxi Kolhaun ạ.
- Bị buộc tội gì?
- Tội giết Henri Pôindekter, người em họ của ngài.
- Láo! Sự vu khống bỉ ổi! Và kẻ nào đã dám khẳng định điều này...
- Im đi! - Zep hét lên. - Đừng có làm mình làm mẩy. Nếu Zep này có lầm lẫn đi nữa thì ngài còn được nói nhiều. Còn bây giờ thì đi thôi. Ông chánh án, các vị hội thẩm và dân chúng đang chờ.
- Tôi không quay về. - Kolhaun bướng bỉnh nói. - Ai hạ lệnh cho ngài bắt tôi? Ngài có lệnh bắt giam không đã?...
- Chứ còn gì nữa! - Zep ngắt lời hắn. - Nó đây? - Người thợ săn vừa nói tiếp vừa nâng khẩu súng săn lên. - Ngài đã nhìn thấy nó chưa nào? Tốt hơn hết là ngài đừng lải nhải nữa. Ta chán ngấy rồi. Hãy ngồi lên con ngựa của ta và bình tĩnh mà lên đường. Nếu không thì đến phải trói ngài vào ngựa như trói một gói hàng vậy. Thế này hay thế kia, muốn hay không, ngài cũng phải quay về.
Kolhaun không trả lời.
Hắn tuyệt vọng nhìn lúc thì vào Xtump, lúc thì vào Giêran, rồi lại nhìn quanh, sau đó nhìn trộm vào khẩu súng ngắn thứ hai của mình, thòi ra khỏi túi áo, khẩu thứ nhất hắn đã bỏ rơi, khi vòng thòng lọng thít lại. Hắn đã cố lấy lại nhưng chiếc lăcxô ngăn cản hắn, vả lại ngoài chiếc lăcxô ra còn già Zep đang hướng nòng súng săn vào hắn.
- Cứ động đậy thử xem! - Người Thợ săn hét lên. - Leo lên ngựa, ngài Kolhaun! Con ngựa đang chờ ngài. Lên ngựa mau!
Phục tùng như một con rối, Kolhaun tuân lệnh. Hắn đã hiểu, tất cả những cố gắng cưỡng lại đồng nghĩa với cái chết không tránh khỏi.
Zep Xtump cầm dây cương dắt ngựa đi.
Chàng Muxtanger đăm chiêu đi theo sau. Chàng không nghĩ về người tù binh của mình, mà nghĩ về con người mà lòng nhân hậu và đức hy sinh đã giam giữ trái tim chàng bằng những sợi dây xích vàng, chỉ có cái chết mới cắt đứt được nó.
Chương 99HAI PHÁT SÚNG
Sau lần bị gián đoạn bất ngờ lần thứ hai, kéo dài ít hơn lần thứ nhất, tòa trở lại luận tội dưới tán cây sồi lớn.
Buổi chiều đã tới. Những tia nắng xiên khoai của mặt trời ngả về Tây xuyên qua tán lá cây.
Người ta không còn nhìn Moric Giêran với sự hăm dọa từ khắp phía nữa. Chàng hoàn toàn trắng án, giờ đây chàng chỉ là một nhân chứng.
Kacxi Kolhaun chiếm chỗ bị cáo.
Đấy là sự thay đổi duy nhất vì vẫn viên quan tòa đó, những vị hội thẩm đó và cũng đám đông đó. Cái khác chỉ là quan hệ của họ với bị cáo.
Tội lỗi của người bị xét xử không còn ai nghi ngờ. Tất cả tang chứng đều hiển nhiên, và mặc dầu những chứng cớ là gián tiếp, nhưng thường thấy khi tháo gỡ những vụ án giết người, chúng cũng tạo thành một chuỗi liên tục, trong đó chỉ còn thiếu một mắt xích.
Cái gì buộc Kolhaun bắn chết người em họ và sau đó lại chặt đầu chàng? Những lời khai của Giêran được khẳng định khi khảo cứu xác chết. Bác sĩ phẫu thuật của đồn biên xác định rằng chiếc đầu bị chặt ngay sau cái chết, mà nguyên nhân là vết thương bởi viên đạn.
Vì sao Kacxi Kolhaun lại giết người em họ của mình? Tại sao hắn lại chặt đầu chàng? Không ai có thể trả lời được câu hỏi này, ngoài chính thủ phạm.
Dù sao thì kẻ giết người cũng sắp phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Phiên tòa sẽ kết thúc nhanh, các vị hội thẩm sẽ quyết định: “Có tội”, và ngài chánh án, sau khi cởi chiếc mũ Panama, đã chuẩn bị đội lên đầu chiếc mũ đen, biểu tượng ảm đạm của cái chết để tuyên bố bản án.
Vừa xem xét các nghi thức, người ta vừa chuẩn bị những lời cuối cùng cho kẻ bị xét xử.
Hắn run lên. Những câu hỏi của viên quan tòa vang lên như tiếng vọng dưới mồ. Hắn nhìn quanh ngây dại, trong đôi mắt hắn là nỗi tuyệt vọng, nhưng xung quanh chỉ thấy những khuôn mặt nghiệt ngã, ở đó chẳng tìm thấy sự cảm thông lẫn lòng thương hại.
Những tên đồng bọn được tên vô lại mua chuộc, cho đến phút cuối cùng còn ủng hộ hắn, giờ đây cũng bất lực. Sự thông cảm của chúng là vô nghĩa, chúng phải lùi bước trước sức mạnh của luật pháp và sự hiển nhiên nghiệt ngã của tội trạng.
Cho dù gia sản lớn, địa vị cao trong xã hội, hắn chỉ có một mình. Hắn không có bè bạn, không người ủng hộ. Số phận của tên giết người là như vậy.
Vẻ mặt của hắn đã thay đổi khủng khiếp. Thay vì vẻ ngạo mạn vênh váo thường ngày, giờ đây nó phản chiếu vẻ khiếp hãi của một tâm hồn ti tiện.
Điều này có gì đáng ngạc nhiên? Hắn cảm thấy tình thế của hắn là không thể cứu vãn, rằng hắn đã đứng ở mép vực thật quá khủng khiếp, bởi cái chết đã nhìn vào tận mắt.
Bỗng nhiên đôi mắt đã nguội lạnh của hắn lại sinh động lên, dường như một ý nghĩ nào đó nảy ra trong hắn. Ở hắn có cái vẻ như muốn công nhận một cái gì đó. Sự thú nhận tội lỗi chăng? Hay là lương tâm muốn thoát khỏi cái ách nặng nề đang đè lên nó?
Công chúng vừa dè dặt đoán những dự định của hắn vừa nín thở. Những con ve sầu cũng im bặt.
Giọng nói của viên quan tòa phá vỡ sự im lặng đó.
- Anh muốn nói gì để biện hộ cho mình, để giảm nhẹ số phận của mình phải không? - Ông hỏi.
- Không có gì. - Kolhaun trả lời. - Tôi chẳng có gì để nói. Bản án là công minh. Tôi xứng đáng bị treo cổ.
Chưa lần nào trong cả một ngày đầy rẫy những biến cố sóng gió đó, những người có mặt lại sửng sốt đến như vậy. Giọng nói của kẻ bị xét xử vang lên trong im lặng hoàn toàn. Tất cả đều chờ sự thú tội này.
- Đó là sự thật. - Kolhaun tiếp. - Tôi đã giết Henri Pôindekter, tôi đã bắn chết chàng trong rừng.
Từ trong đám đông vọng lên tiếng kêu của ai đó, tiếng kêu với giọng khiếp đảm hơn là phẫn nộ.
Đồng thời một tiếng rên rỉ thốt lên không kìm lại được. Tất cả đều nhận ra đó là tiếng rên của cha người bị giết.
Khi những tiếng kêu đó đã tắt lịm đi thì không còn gì cản trở kẻ bị xét xử nói tiếp:
- Tôi biết tôi phải chết. - Kolhaun nói với vẻ thờ ơ rõ rệt. - Các ngài đã phán quyết như vậy và theo như vẻ mặt, các ngài không hề có ý định thay đổi quyết định của mình. Sau sự thú nhận của tôi thì chuyện khoan hồng là hoàn toàn vô vọng. Không nghi ngờ gì nữa, tôi là một con người xấu xa, xứng đáng bị trừng trị nghiêm khắc. Nhưng dù sao tôi cũng không phải là con người độc ác như các ngài nghĩ và tôi không muốn từ bỏ cuộc đời này với vết nhơ nhục nhã là kẻ đã giết em mình. Sự thật là chàng đã chết vì tay tôi. Các ngài đã hỏi tôi cái gì đã xô đẩy tôi gây nên tội ác ư? Tôi không có nguyên nhân nào để giết chàng.
Công chúng xôn xao. Ai nấy đều ngạc nhiên, khó hiểu, ngỡ ngàng. Nhưng rồi tất cả đều im lặng, không ai cản trở kẻ giết người nói.
- Các ngài ngạc nhiên ư? Rất đơn giản, tôi đã giết nhầm phải chàng.
Trong đám đông vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Nhưng rồi tất cả lại im bặt khi Kolhaun tiếp lời:
- Vâng, lầm lẫn. Thật khó mà nói hết những gì tôi đã trải qua khi tôi phát hiện ra điều này. Mãi tới sau này, tôi mới nhận ra sự nhầm lẫn của mình...
Kẻ bị kết án ngước mắt lên, dường như hy vọng giảm nhẹ số phận của mình. Nhưng trên những khuôn mặt khắc nghiệt kia hắn chẳng nhìn thấy sự khoan dung.
- Tôi không phủ nhận, - Kolhaun nói. - rằng có một người mà tôi muốn giết. Tôi cũng chẳng giấu gì tên họ của hắn. Hắn kia, tên vô lại đáng khinh bỉ!
Với nỗi thù hận, Kolhaun nhìn Moric Giêran. Còn người kia nhìn lại hắn bình thản và lãnh đạm.
- Vâng, tôi muốn giết hắn! Vì tôi có những nguyên nhân, mà tôi sẽ không nói tới. Bây giờ chắng có ích lợi gì. Làm sao tôi có thể đoán được con chó Iếclăng kia lại đổi áo khoác và mũ cho người em họ của tôi được cơ chứ? Sự việc còn lại các ngài đã rõ. Tôi định giết kẻ thù thì cái chết lại rơi vào bạn. Phát súng rõ ràng là gây chết người, và Henri đáng thương đã ngã ngựa. Nhưng để cho thêm phần chắc chắn, tôi rút dao ra. Chiếc xerap đáng nguyền rủa vẫn đánh lừa tôi và tôi cắt đầu chàng...
Công chúng giật nảy mình lên vì khiếp đảm, họ la ó yêu cầu trừng trị, tiếng kêu phẫn nộ truyền khắp đám đông.
Giờ đây không còn gì là bí mật trong vụ giết người và cả động cơ giết người. Kolhaun được thoát khỏi việc mô tả tiếp theo tội ác đáng sợ của mình.
- Còn bây giờ. - Hắn kêu lên, khi sự xôn xao đã lắng xuống một lúc. - Các ngài đã biết tất cả những gì đã xảy ra, nhưng các ngài còn chưa biết điều này sẽ kết thúc như thế nào! Các ngài thấy đấy, tôi đã đứng trên miệng huyệt, nhưng tôi còn chưa rơi vào nó, khi còn chưa được hắn cùng tới đó!
Hiểu được ý nghĩa của những lời này, những lời cuối cùng trong cuộc đời của Kolhaun, không khó. Hành động của hắn giải thích tất cả...
Trong khi nói, Kolhaun giữ bàn ta phải trong áo khoác và khi nói xong hắn rút khẩu súng lục ra.
Công chúng chưa kịp nhìn thấy khẩu súng loáng lên trong ánh mặt trời đang lặng thì hai phát súng đã nổ vang.
Ngay sau đó có hai người ngã sấp xuống, gần nhau đến nỗi đầu của họ gần như chạm vào nhau.
Một trong hai người là Moric Giêran Muxtanger, người kia là Kacxi Kolhaun, viên đại úy kỵ binh giải ngũ.
Đám đông ùa tới vây lấy họ. Mọi người đều nghĩ rằng cả hai đã chết. Giữa sự im lặng căng thẳng vang lên tiếng rú của một phụ nữ, tràn ngập nỗi tuyệt vọng cay đắng không sao nói hết, dường như trái tim nàng vỡ tung thành từng mảnh.