A 1: Đồ nhặt
Mọi chuyện bắt đầu như thường lệ, trong phòng vệ sinh của khách sạn Lassimo. Sasha đang chỉnh trang lớp phấn mắt màu vàng thì để ý thấy một cái túi xách nằm bên cạnh bồn rửa mặt, chắc hẳn của người phụ nữ đang đi tiểu bên kia cánh cửa hình vòm của một khoang vệ sinh. Bên trong mép túi, gần như ẩn khuất, là một cái ví da màu lục nhạt. Giờ nghĩ lại, Sasha dễ nhận ra rằng niềm tin mù quáng của người phụ nữ ấy đã chọc tức cô: Mình sống trong cái thành phố mà sểnh ra một chút là thiên hạ sẽ khoắng sạch mọi thứ của mình, thế mà chị ta bày đồ đạc tơ hơ ra đó và mong nó vẫn nằm yên chờ đợi chị trở lại ư? Cô muốn dạy cho chị ta một bài học. Nhưng mong muốn này chỉ che đậy cho một cảm giác sâu xa hơn trong lòng cô nãy giờ: chính cái ví căng tròn êm ái đó đang mời gọi bàn tay cô - thật quá ngu ngốc, tầm thường khi cứ để cái ví lại đó mà không chớp lấy khoảnh khắc, nhận lãnh thách thức, lao chồm tới, chạy biến đi, quẳng thận trọng vào gió, sống liều lĩnh (“Tôi hiểu” - Coz, bác sĩ trị liệu của cô, nói), mà chôm lấy thứ quỷ quái đó.
“Cô muốn ăn trộm nó.”
Ông cố buộc Sasha dùng từ đó, từ mà trong trường hợp cái ví thì đúng hơn so với hàng loạt thứ cô đã nẫng trong năm qua, khi bệnh của cô (như Coz gọi) bắt đầu phát triển nhanh: năm chùm chìa khóa, mười bốn cặp kính, một cái khăn tay trẻ con, nhiều ống nhòm, một cái bào pho-mát, một con dao nhỏ, hai mươi tám cục xà bông, và tám mươi lăm cái bút đủ loại, từ những chiếc bút bi rẻ tiền mà cô thường dùng để ký thẻ ghi nợ tới chiếc Visconti màu tím phớt có giá bán trên mạng là hai trăm sáu mươi đô, mà cô thó từ luật sư của ông chủ cũ trong một buổi ký kết hợp đồng. Sasha không cuỗm đồ trong cửa hàng nữa - những món hàng ù lì lạnh lẽo ở đó không cuốn hút cô. Cô chỉ lấy những thứ của thiên hạ thôi.
“Được thôi” - cô đáp. - “Ăn trộm.”
Sasha và Coz đặt tên cho cảm giác ấy là “thách thức bản thân”, kiểu như: lấy cái ví là cách Sasha thể hiện sự cương quyết của cô, cá tính của cô. Điều họ cần làm là xoay chuyển mọi thứ trong đầu cô sao cho thách thức ở đây không phải là chôm cái ví đi mà là để yên đấy. Đó sẽ là liệu pháp, dù Coz không bao giờ dùng những từ như “liệu pháp”. Ông chuyên mặc áo len sặc sỡ và bảo cô gọi ông là Coz, nhưng ông bí hiểm kiểu cổ điển tới nỗi Sasha chẳng biết rõ ông là trai cong hay thẳng, liệu ông đã viết những cuốn sách nổi tiếng, hay (đôi khi Sasha nghi ngờ) ông là một tên tù nhân bỏ trốn, đóng giả bác sĩ ngoại khoa rồi cuối cùng bỏ lại dụng cụ phẫu thuật trong đầu người ta. Tất nhiên, những câu hỏi này có thể giải đáp bằng Google trong chưa đầy một phút, nhưng đó là những câu hỏi hữu ích (theo Coz), thế nên Sasha không làm vậy.
Chiếc sofa trong văn phòng của ông làm bằng da xanh dương rất mềm mại. Coz từng nói ông thích cái sofa này, vì nó giải thoát cho cả hai người khỏi gánh nặng giao tiếp bằng mắt. “Ông không thích giao tiếp bằng mắt à?” - Có lần Sasha hỏi. Nhà trị liệu mà thừa nhận điều ấy thì kể cũng lạ lùng.
“Tôi thấy nó mệt mỏi” - ông đáp. - “Bố trí thế này, hai chúng ta có thể nhìn vào chỗ nào ta muốn.”
“Ông sẽ nhìn vào đâu?”
Ông mỉm cười. “Cô có thể thấy các lựa chọn của tôi.”
“Ông thường nhìn vào đâu khi nằm trên sofa?”
“Quanh phòng” - Coz đáp. - “Lên trần nhà. Vào không trung.”
“Có bao giờ ông ngủ không?”
“Không.”
Sasha thường nhìn ô cửa sổ hướng ra đường, và hôm nay mưa đang rả rích khi cô tiếp tục câu chuyện của mình. Cô đã liếc nhìn cái ví, mịn màng và căng mọng như một trái đào. Cô sẽ lôi nó ra khỏi túi xách của chị ta, dúi vào cái xắc nhỏ của chính mình mà cô đã kéo khóa trước khi tiếng xè xè ngưng. Cô mở cửa phòng vệ sinh và đảo mắt suốt dọc tiền sảnh tới bar. Cô và chủ nhân chiếc ví chưa từng chạm mặt.
Trước vụ cái ví, Sasha đang mắc kẹt trong một bữa tối khốn khổ: người hẹn hò tẻ nhạt (lại một kẻ nữa) ủ ê ẩn mặt sau mái tóc đen cắt bằng, đôi khi liếc nhìn cái tivi màn hình phẳng, một gameshow dở hơi trên đó dường như thu hút anh ta còn hơn cả Sasha đang hứng thú với những câu chuyện phiếm bị thổi phồng quá trớn về Bennie Salazar, ông chủ cũ của cô, người nổi tiếng vì đã sáng lập ra hãng băng đĩa Sow’s Ear và (Sasha tình cờ biết được) thường rắc mảy vàng vào cà phê - cô ngờ là để kích dục - và xịt thuốc diệt côn trùng vào nách.
Tuy nhiên sau vụ cái ví, cảnh tượng ấy lại có khả năng gây cười. Sasha cảm thấy đám phục vụ đang nhìn mình khi cô khép nép trở lại bàn với chiếc xắc mang sức nặng bí ẩn trong tay. Cô ngồi xuống uống một ngụm Melon Madness Martini rồi ngước đầu lên nhìn Alex. Cô nở nụ cười ngập ngừng. “Chào anh” - cô nói.
Nụ cười ngập ngừng ấy có tác động lạ kỳ.
“Cô đang vui” - Alex nói.
“Tôi luôn vui. Chỉ là đôi khi tôi quên mất.”
Alex đã thanh toán khi cô ở trong phòng vệ sinh - bằng chứng rõ ràng cho thấy anh sắp kiếu từ cuộc hẹn này. Giờ anh chăm chú nhìn cô. “Trông như cô vừa đi đâu khác?”
Họ đứng lên. Anh mặc quần nhung kẻ đen và áo sơ mi trắng. Anh là thư ký luật sư. Qua email, anh kỳ cục, gần như ngốc nghếch, nhưng khi gặp trực tiếp thì dường như anh vừa căng thẳng vừa nhạt nhẽo. Cô thấy rõ anh có hình thể tuyệt vời, không phải do tập gym mà do còn trẻ nên cơ thể vẫn mang dấu ấn của những môn thể thao mà anh đã chơi thời phổ thông và đại học. Sasha ba mươi lăm tuổi, đã qua thời điểm đó. Tuy nhiên, ngay cả Coz cũng không biết tuổi thực của cô. Con số gần đúng nhất mà có người đoán là ba mươi mốt, còn lại đa phần cho cô vào độ tuổi hai mươi. Cô tập thể dục hàng ngày và tránh ánh nắng. Các lý lịch online đều khai cô hai mươi tám tuổi.
Khi theo Alex rời khỏi bar, cô không thể cưỡng được mà phải kéo khóa chiếc xắc để chạm vào chiếc ví xanh căng phồng chừng một giây, vì nó khiến cô cảm thấy lồng ngực mình co thắt lại.
“Giờ cô đã biết rõ cảm giác mà hành động ăn trộm mang lại cho cô” - Coz nói. - “Tới mức cô tự mình gợi lại nó để tâm trạng tốt lên. Nhưng cô có nghĩ hành vi ấy khiến người khác cảm thấy thế nào không?”
Sasha ngửa đầu ra sau để nhìn ông. Thỉnh thoảng cô lại làm thế, chỉ để nhắc nhở Coz rằng cô không phải con ngốc - cô biết câu hỏi ấy có một câu trả lời chính xác. Cô và Coz là hai đối tác cùng viết nên một câu chuyện mà kết cuộc đã được định sẵn: cô sẽ tốt lên. Cô sẽ thôi trộm đồ của thiên hạ và bắt đầu quan tâm trở lại những thứ từng dẫn lối cho cô: âm nhạc; nhóm bạn cô đã kết giao khi mới tới New York; loạt mục tiêu mà cô đã nguệch ngoạc lên một tờ giấy nâu rộng rồi dán lên tường trong các căn hộ cô ở trước kia:
Quản lý một ban nhạc
Cập nhật tin tức
Học tiếng Nhật
Luyện đàn hạc
“Tôi không màng tới thiên hạ” - Sasha đáp.
“Nhưng đâu phải cô thiếu lòng trắc ẩn” - Coz nói. - “Chúng ta biết điều đó, qua vụ ông thợ sửa ống nước.”
Sasha thở dài. Tháng trước cô đã kể với Coz chuyện ông thợ sửa ống nước, từ đấy hầu như buổi trị liệu nào ông cũng tìm cách khơi lại nó. Người thợ sửa ống nước là một ông già được chủ nhà cử tới để kiểm tra chỗ rò rỉ trong căn hộ phía dưới căn hộ của cô. Ông xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà cô, tóc lưa thưa mấy khóm trên đầu, và trong chớp mắt - bịch - ông sụp xuống sàn rồi bò vào dưới bồn tắm như con thú dò đường vào một cái hang quen thuộc. Những ngón tay vàng ệch vì đầu lọc thuốc lá mò mẫm về phía mấy cái bu-lông, và hành động với tay khiến chiếc áo của ông hếch ngược lên, để lộ một khoảng lưng trắng nhão. Sasha quay đi, nôn nao vì sự hạ mình của ông già, vội vã tới chỗ làm thời vụ, chỉ có điều ông thợ đang nói chuyện với cô, hỏi cô có hay tắm không và mỗi lần tắm trong bao lâu. “Tôi không bao giờ dùng nó” - cô sẵng giọng. - “Tôi tắm ở phòng gym.” Ông gật đầu mà chẳng để ý tới sự thô lỗ của cô, rõ ràng là đã quá quen rồi. Mũi Sasha bắt đầu giật giật; cô nhắm mắt lại rồi day mạnh hai bên thái dương.
Khi mở mắt ra, cô thấy túi đeo hông đựng dụng cụ của ông thợ đang nằm dưới sàn ngay bên chân cô. Trong đó có một cái tua-vít rất đẹp, vỏ cán trong suốt màu cam sáng rực như một viên kẹo que gắn trên cái móc bằng da sờn, còn lõi cán bằng bạc chạm trổ lấp lánh. Sasha đổ dồn chú ý vào món đồ ấy, há hốc miệng đầy thèm muốn; cô cần phải cầm cái tua-vít ấy, chỉ một chốc thôi. Cô quỳ xuống, khẽ khàng lôi nó ra khỏi cái túi. Không một tiếng lanh canh nào; bàn tay gầy guộc của cô vụng về trong hầu hết mọi việc, nhưng cô giỏi việc này - giữ chặt lấy nó, cô thường thầm nghĩ thế trong những khoảnh khắc chao đảo đầu tiên sau khi nẫng được món đồ. Và khi cái tua-vít đã ở trong tay, cô lập tức cảm thấy được giải thoát khỏi cơn đau khi có một người đàn ông lưng nhão thở phì phò như ống bễ dưới bồn tắm nhà mình, rồi tới một cảm giác còn hơn cả giải thoát: sự dửng dưng khoan khoái, như thể chính cái ý tưởng cảm nhận cơn đau qua một thứ như thế đang chế ngự cơn đau kia.
“Sau khi ông ấy đi rồi thì sao?” - Coz hỏi khi Sasha kể cho ông câu chuyện này. - “Lúc đó cô thấy cái tua-vít thế nào?” Im lặng một hồi, cuối cùng cô đáp: “Bình thường”.
“Thật ư. Không đặc biệt chút nào nữa?”
“Như bao cái tua-vít khác.”
Khi ấy Sasha nghe thấy Coz di chuyển phía sau cô và cảm thấy có điều gì đó xảy ra trong phòng: cái tua-vít mà cô đã đặt trên cái bàn (gần đây được bổ sung thêm một cái bàn nữa) dùng để trưng những món đồ cô nẫng, cái tua-vít mà từ khi chôm được cô hiếm khi nhìn lại, chừng như đang treo lơ lửng trên không trung trong văn phòng của Coz. Nó đu đưa giữa họ: một biểu tượng.
“Cô đã cảm thấy thế nào?” - Coz hỏi khẽ. - “Về việc cuỗm nó từ ông thợ mà cô tội nghiệp?”
Cô đã cảm thấy thế nào? Cô đã cảm thấy thế nào? Có một câu trả lời đúng, tất nhiên rồi. Nhiều khi Sasha phải chống lại ý định nói dối như một cách để xua Coz khỏi câu chuyện này.
“Tồi tệ” - cô nói. - “Được chưa? Tôi đã cảm thấy tồi tệ. Chết tiệt, tôi đang dốc hết hầu bao để trả cho ông đấy, tất nhiên tôi hiểu rằng đó không phải một lối sống vĩ đại.”
Hơn một lần, Coz cố gắng liên tưởng ông thợ với cha của Sasha, người đã biến mất khi cô lên sáu. Cô thận trọng để không bị nương theo lối suy nghĩ này. “Tôi chẳng nhớ gì về ông ấy” - cô đáp. - “Tôi chẳng có gì để nói.” Cô làm thế để bảo vệ Coz và cả bản thân, họ đang viết một câu chuyện về sự cứu chuộc, về những khởi đầu mới mẻ và những cơ hội thứ hai. Nhưng trên con đường ấy chỉ có nỗi buồn án ngự.
* * *
Sasha và Alex đi qua tiền sảnh của Khách sạn Lassimo theo hướng dẫn ra đường. Sasha quàng cái xắc trên vai, cái ví béo tròn ấm áp ép vào nách cô. Khi họ đi dưới những cành cây trụi lá đang hé nụ qua cánh cửa kính lớn để ra đường, một phụ nữ chạy liêu xiêu về phía họ. “Chờ chút” - chị ta kêu. - “Anh chị có nhìn thấy... tôi chết mất.”
Sasha nhói lên cảm giác hoảng sợ. Chị ta chính là chủ nhân của chiếc ví cô đã thó, cô biết điều này ngay lập tức, dù con người đứng trước mặt cô chẳng có điểm gì chung với bà chủ ví vô ưu có mái tóc đen nhánh mà cô đã mường tượng. Người phụ nữ này có đôi mắt nâu yếu đuối, đi đôi giày đế bằng mũi nhọn loẹt xoẹt điếc tai trên sàn đá hoa cương. Mái tóc nâu uốn lọn của chị điểm nhiều sợi bạc. Sasha tóm lấy cánh tay Alex, cố đẩy anh ra khỏi cửa. Cô thấy mạch của anh đập mạnh vì ngạc nhiên trước cái nắm tay của cô, nhưng anh vẫn đứng yên. “Chúng tôi có nhìn thấy cái gì cơ?” - Anh hỏi.
“Ai đó đã lấy mất ví của tôi. Hộ chiếu của tôi biến mất rồi, mà sáng mai tôi phải lên máy bay. Tôi chết mất!” Chị ta nhìn cả hai người họ với ánh mắt van nài. Đó là kiểu cầu xin thẳng thắn mà cư dân New York từ lâu đã học được cách giấu đi, thế nên Sasha chùn lại. Cô chưa bao giờ thoáng nghĩ chị ta là người từ nơi khác tới.
“Chị đã báo cảnh sát chưa?” - Alex hỏi.
“Cậu tiếp tân bảo sẽ gọi. Nhưng tôi cũng đang nghĩ, không biết nó có rơi ra đâu không?” Chị ta vô vọng nhìn khắp trên sàn đá xung quanh họ. Sasha cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Người phụ nữ này là kiểu người khiến ta phải bực mình dù chỉ vô ý; sự đáng thương phủ lên mỗi bước đi của chị ta ngay cả lúc này, khi chị ta theo Alex tới bàn tiếp tân. Sasha lẽo đẽo theo sau.
“Có ai giúp đỡ bà đây không?” - Cô nghe Alex hỏi.
Cậu tiếp tân trẻ măng có mái tóc chải dựng, cảnh giác đáp: “Chúng tôi vừa báo cảnh sát”.
Alex quay sang người phụ nữ. “Chuyện này xảy ra ở đâu vậy?”
“Trong phòng vệ sinh nữ. Tôi nghĩ thế.”
“Lúc ấy có ai khác ở đó không?”
“Không có ai.”
“Hoàn toàn không à?”
“Có lẽ có một người, nhưng tôi không nhìn thấy cô ấy.”
Alex quay sang Sasha. “Cô vừa vào phòng vệ sinh” - anh nói. - “Cô có thấy ai không?”
“Không” - cô khó nhọc đáp. Cô có thuốc an thần Xanax trong xắc, nhưng cô không thể mở xắc. Ngay cả khi nó đang khóa, cô vẫn sợ rằng cái ví lộ ra mà cô không có cách nào kiểm soát được, ùa lên bao nhiêu nỗi sợ hãi: vào tù, xấu hổ, nghèo đói, chết.
Alex quay sang cậu tiếp tân, hỏi: “Sao tôi lại là người hỏi những câu này chứ không phải anh? Có người vừa bị trộm trong khách sạn của các anh. Các anh không có an ninh hay gì đó sao?”
Những từ “trộm” và “an ninh” như xé tan tiếng nhạc đều đều dội khắp không chỉ Lassimo mà tất cả khách sạn như nó ở New York City. Có tiếng xì xào hứng thú khe khẽ vang lên trên tiền sảnh.
“Tôi gọi an ninh rồi” - cậu tiếp tân nói. - “Tôi sẽ gọi lại lần nữa.”
Sasha liếc nhìn Alex. Anh đang tức giận, và cơn giận khiến anh lộ rõ chân tướng mà một giờ chuyện phiếm (thật ra chủ yếu là cô nói) vừa rồi không làm được: Anh là người mới ở New York. Anh tới từ một nơi nào đó nhỏ bé hơn. Anh có một đôi điều cần làm sáng tỏ về cách hành xử giữa con người với nhau.
Hai nhân viên an ninh xuất hiện, giống cả trên tivi lẫn trong đời thực: những anh chàng đô con vừa lịch sự mã thượng vừa như sẵn sàng bẻ đầu đối phương. Họ tản ra tìm kiếm quanh bar. Sasha ước sao cô đã để cái ví lại đó, như thể đây là một sự bốc đồng mà cô đã không kháng cự được.
“Tôi sẽ kiểm tra phòng vệ sinh” - cô nói với Alex, rồi gắng gượng bước chầm chậm vòng qua khu vực thang máy. Phòng vệ sinh không có người. Cô mở xắc, lấy ví ra, lục tìm lọ Xanax, rồi hất một viên vào giữa hai hàm răng. Thuốc này tác động nhanh hơn khi nhai. Khi vị chua lan khắp miệng, cô đưa mắt nhìn quanh phòng, cố quyết định xem bỏ cái ví vào đâu: Trong ô vệ sinh đó? Dưới bồn rửa? Việc quyết định khiến cô đờ đẫn. Cô phải làm việc này chính xác, phải bước ra ngoài với vẻ vô can, và nếu cô làm được thế, nếu cô xong việc - cô có một cảm giác điên cuồng là cô đã thực hiện lời hứa với Coz.
Cửa phòng vệ sinh bật mở, người phụ nữ bước vào. Ánh mắt hoảng loạn của chị gặp ánh mắt của Sasha trong gương phòng vệ sinh: lim dim, xanh lục, hoảng loạn không kém. Có một khoảng lặng, trong khi ấy Sasha cảm thấy bị đe dọa; chị ta biết, đã biết ngay từ đầu. Sasha đưa cho chị cái ví. Qua vẻ mặt ngơ ngác của chị, cô biết cô lầm.
“Tôi xin lỗi” - Sasha vội nói. - “Tôi mắc phải một vài vấn đề.”
Người phụ nữ mở ví. Vẻ nhẹ nhõm từ chị khi thấy lại cái ví khiến Sasha cảm thấy một luồng khí ấm, như thể cơ thể họ hòa với nhau. “Mọi thứ còn nguyên đó, tôi xin thề” - cô nói. - “Tôi thậm chí không mở ví. Tôi mắc phải vấn đề này, nhưng tôi đang điều trị. Tôi chỉ xin chị đừng nói ra. Tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Người phụ nữ ngước lên, đôi mắt nâu dịu dàng của chị nhìn khắp gương mặt Sasha. Chị ta thấy gì? Sasha ước cô có thể quay đi để nhìn lại vào gương, như thể có điều gì đó ở con người cô cuối cùng cũng đã lộ ra, một điều gì đó đã mất. Nhưng cô không quay đi. Cô yên lặng để chị ta nhìn. Cô nhận ra người phụ nữ này trạc tuổi cô, tuổi thật của cô. Có lẽ chị đã có con.
“Được rồi” - chị nói, mắt nhìn xuống. - “Đây là chuyện giữa hai chúng ta.”
“Cảm ơn chị” - Sasha nói. - “Cảm ơn chị, cảm ơn.” Cảm giác giải thoát và những tác động nhẹ ban đầu của Xanax khiến cô muốn ngất, cô dựa người vào tường. Cô cảm thấy người phụ nữ ấy nôn nóng muốn đi. Cô muốn khụy xuống sàn.
Có tiếng đập cửa, một giọng đàn ông: “Có may mắn nào không?”
༺༒༻
Sasha và Alex rời khỏi khách sạn, bước vào Tribeca vắng hoe lộng gió. Cô không thường đề nghị đến Lassimo, khách sạn nằm gần hãng băng đĩa Sow’s Ear, nơi cô đã làm việc mười hai năm với vai trò trợ lý của Bennie Salazar. Cô ghét khu vực này về đêm khi không có World Trade Center, khởi nguồn của ánh sáng rực rỡ chiếu trên các đại lộ đã từng luôn đong đầy cô bằng hy vọng. Cô mệt mỏi với Alex. Chỉ trong hai mươi phút, họ đã phóng vèo qua điểm kỳ vọng là mối-quan-hệ-có-ý-nghĩa-từ-trải-nghiệm-chung tới trạng thái kém hấp dẫn hơn là biết-nhau-quá-rõ. Alex đội một cái mũ len sụp xuống trán. Hàng lông mi của anh dài và đen nhánh. “Chuyện đó kỳ lạ quá” - cuối cùng anh lên tiếng.
“Phải” - Sasha đáp. Rồi nói tiếp sau một hồi im lặng. - “Ý anh là tìm lại được nó hả?”
“Đúng thế. Toàn bộ sự việc.” - Anh quay sang cô. - “Nó khuất vào đâu à?”
“Nó nằm trên sàn nhà. Trong góc. Ẩn sau một chậu cảnh.” - Việc thốt ra lời dối trá này khiến mồ hôi lấm tấm rịn trên cái đầu vừa nguội lại nhờ Xanax của Sasha. Cô toan nói, Thật ra chẳng có chậu cảnh nào cả, nhưng kìm lại được. “Hình như chị ta làm thế có chủ đích” - Alex nói. - “Để thu hút sự chú ý chẳng hạn.”
“Chị ấy có vẻ không phải kiểu người đó.”
“Làm sao mà biết. Đó là điều tôi đang học được, ở N.Y.C này: Ta chẳng mảy may biết bản chất thật của mọi người ra sao. Con người thậm chí không phải hai mặt - họ đa nhân cách, kiểu thế.”
“Chị ấy không phải người New York” - Sasha nói, bực dọc với sự đãng trí của anh dù cô cố gắng che đậy cảm giác đó. - “Nhớ không? Chị ấy sắp bay.”
“Phải” - Alex nói. Anh dừng lại, nghiêng đầu quan sát Sasha trên vỉa hè lờ mờ. - “Nhưng cô có hiểu điều tôi đang nói không? Về con người ấy mà?”
“Tôi hiểu chứ” - cô thận trọng đáp. - “Nhưng tôi nghĩ ta phải quen với điều đó thôi.”
“Tôi nên tới nơi khác thì hơn.”
Mất một lát Sasha mới hiểu ý anh. “Chẳng có nơi nào khác cả” - cô nói.
Alex quay sang cô, giật mình. Rồi anh cười. Cô cũng toét miệng cười, không phải nụ cười ngập ngừng kia, nhưng tương tự thế.
“Kỳ cục thật” - Alex nói.
Họ đón taxi, sau đó trèo bốn tầng thang bộ lên căn hộ của Sasha ở khu Lower East Side. Cô đã sống ở đó sáu năm. Trong nhà có mùi nến thơm, có một chiếc tràng kỷ bọc nhung và rất nhiều gối, có một chiếc tivi màu cũ hình ảnh rất đẹp, và một dãy đồ lưu niệm từ những chuyến du lịch của cô sắp hàng trên bậu cửa sổ: một vỏ sò màu trắng, một cặp xúc xắc màu đỏ, một lọ nhỏ dầu Con hổ của Trung Quốc, giờ đã khô cong như miếng cao su, một chậu cây cảnh bé xíu mà cô thường xuyên tưới nước.
“Ô kìa” - Alex nói. - “Cô có bồn tắm trong bếp! Tôi từng nghe chuyện này, ý tôi là tôi từng đọc thấy đâu đó, nhưng tôi không tin là còn cái nào như thế. Vòi tắm vẫn còn mới phải không? Đây là một căn hộ bồn-tắm-trong-bếp, phải không?”
“Ừm” - Sasha đáp. - “Nhưng tôi hầu như chẳng bao giờ dùng nó. Tôi tắm ở phòng gym.”
Bồn tắm đậy một tấm ván vừa vặn, trên đó Sasha chất đống đĩa bát. Alex lướt tay quanh mép bồn tắm và xem xét chân bồn. Sasha thắp nến, lấy từ tủ bếp một chai rượu nho rồi rót đầy hai ly nhỏ.
“Tôi rất thích nơi này” - Alex nói. - “Cảm giác giống như New York xưa. Vẫn biết là có những nơi như thế này ở quanh đây, nhưng làm sao cô tìm được nó?”
Sasha dựa người vào bồn tắm bên cạnh Alex và uống một ngụm rượu. Nó có vị như Xanax. Cô đang cố nhớ lại tuổi của Alex trong lý lịch. Hai mươi tám, cô nghĩ, nhưng trông anh trẻ hơn thế, có thể nói là trẻ hơn nhiều. Cô đã nhìn căn hộ này hẳn cũng giống như anh đang nhìn về nó - một chút màu sắc địa phương hầu như lập tức trở nên nhạt nhòa trong mớ bòng bong những chuyện phiêu lưu mà người ta trải qua khi lần đầu đặt chân tới New York. Sasha xáo động khi nghĩ về bản thân như một đốm sáng trong chuỗi ký ức mơ hồ mà Alex sẽ cố gắng sắp xếp trong một hai năm tới:
Nơi có cái bồn tắm ấy ở đâu nhỉ? Cô gái đó là ai?
Anh rời khỏi cái bồn để khám phá những chỗ khác trong căn hộ. Một bên góc bếp ấy là phòng ngủ của Sasha. Bên kia, nhìn ra đường, là phòng khách kiêm phòng làm việc nhỏ, ở đó có hai cái ghế bọc đệm và cái bàn nơi cô để các dự án ngoài công ty - chương trình quảng bá cho các ban nhạc mà cô tin tưởng, bài bình luận ngắn cho các tạp chí Vibe và Spin - dù chúng đã suy yếu trầm trọng trong mấy năm gần đây. Thật ra toàn bộ căn hộ này, nơi mà sáu năm trước dường như chỉ là bước đệm tới một chỗ tốt đẹp hơn, rốt cuộc đã vây lấy Sasha, tập trung cả khối lượng và trọng lượng, cho tới khi cô cảm thấy vừa sa lầy trong nó vừa may mắn vì có nó - như thể cô không muốn tiến lên.
Alex lom khom quan sát bộ sưu tập nhỏ bé của cô trên bậu cửa sổ. Anh dừng lại trước hình Rob, người bạn của Sasha đã chết đuối thời đại học, nhưng không bình luận gì. Anh chưa để ý thấy hai cái bàn chất hàng đống đồ cô ăn trộm: bút, ống nhòm, chìa khóa, chiếc khăn quàng trẻ con, thứ mà cô không đưa lại khi nó rơi khỏi cổ một cô bé lúc mẹ bế em rời khỏi quán Starbucks. Thời điểm ấy Sasha đã gặp Coz, cô nhận ra hàng loạt cái cớ ngay khi chúng ùa qua đầu cô: mùa đông qua rồi, trẻ con lớn nhanh như thổi; trẻ con ghét quàng khăn; trễ quá rồi, họ đã ra khỏi cửa; tôi ngại đưa lại; tôi còn không thấy rõ lúc nó rơi, thật ra tôi chẳng hề nhìn thấy, giờ tôi mới để ý đấy: Ô kìa, cái khăn! Một cái khăn vàng tươi sọc hồng trẻ con - tệ thật, nó có thể là của ai nhỉ? Ôi, mình chỉ cầm nó lên một phút thôi... Về nhà cô giặt tay chiếc khăn rồi gấp lại gọn gàng. Đó là một trong những thứ cô thích nhất.
“Tất cả chỗ này là sao?” - Alex hỏi.
Giờ anh đã khám phá ra hai chiếc bàn đó và đang nhìn chăm chú vào đống đồ. Nó giống như một tác phẩm tiểu họa trên tấm vải len mịn: một đống đồ vật khó giải mã nhưng rõ ràng không phải ngẫu nhiên. Dưới con mắt Sasha, nó như rung lắc dưới sức nặng của bao nhiêu xấu hổ, những lần ngấp nghé hiểm nguy, những thắng lợi nho nhỏ, và những khoảnh khắc vui sướng thuần túy. Nó chứa đựng bao năm tháng cuộc đời cô dồn nén lại. Cái tua-vít nằm sát mép bàn phía ngoài. Sasha tới gần Alex, bị thu hút bởi hình ảnh anh nhìn nó chăm chú.
“Cô cảm thấy thế nào khi đứng với Alex trước tất cả những thứ cô đã ăn trộm?” - Coz hỏi.
Sasha úp mặt xuống chiếc sofa xanh dương vì hai má cô nóng bừng mà cô thì ghét điều đó. Cô không muốn giải thích với Coz cảm giác hỗn độn lúc bấy giờ, khi cô đứng với Alex: niềm tự hào vì đã thu thập những đồ vật đó, sự yếu đuối càng tăng lên trước nỗi xấu hổ bởi đã lấy chúng. Cô đã đánh liều mọi thứ, và đây là kết quả: cái bản chất méo mó thô ráp của cuộc đời cô. Quan sát Alex đưa mắt khắp đống đồ vật khiến Sasha có phần xáo trộn. Cô vòng tay ôm anh từ phía sau, anh quay lại, ngạc nhiên, nhưng sẵn lòng. Cô hôn môi anh nồng nhiệt, rồi cởi khóa quần anh và hất giày cô ra. Alex cố gắng dẫn cô tới phòng bên kia để họ có thể nằm xuống cái tràng kỷ, nhưng Sasha đã quỳ xuống bên hai cái bàn và lôi anh xuống, tấm thảm Ba Tư nham nhám dưới lưng cô, ánh đèn đường tràn qua cửa sổ phủ lên gương mặt khát khao hy vọng, lên cặp đùi trần trắng ngần của anh.
Sau đó, họ nằm trên thảm hồi lâu. Nến bắt đầu chảy xèo xèo. Sasha thấy hình bóng nhức nhối của chậu cảnh đổ xuống cánh cửa sổ gần đầu cô. Mọi cảm giác khoan khoái trong cô đã lén lút đi mất, trơ lại phía sau chỉ còn nỗi buồn da diết, một nỗi trống trải thật dữ dội, như thể cô đã bị rút ruột đến mục ruỗng. Cô loạng choạng đứng lên, mong sao Alex sẽ đi sớm. Anh vẫn mặc nguyên áo.
“Cô biết tôi đang muốn làm gì không?” - Anh nói rồi đứng lên. - “Tắm trong cái bồn kia.”
“Anh có thể tắm” - Sasha đờ đẫn đáp. - “Nó dùng được. Ông thợ sửa ống nước vừa qua đây.”
Cô kéo quần jean lên rồi ngồi sụp xuống ghế. Alex đi tới bên bồn tắm, cẩn thận bỏ bát đĩa ra khỏi tấm ván rồi nhấc nó lên. Nước bắn rào rào từ vòi. Lực của vòi nước này luôn khiến Sasha giật mình, trong những lần hiếm hoi cô dùng nó.
Cái quần màu đen của Alex vày vò trên sàn bên cạnh chân Sasha. Chiếc ví vuông đã làm sờn lớp vải sọc nhung trên một bên túi sau, như thể anh hay mặc chiếc quần này, và luôn để cái ví đúng vị trí ấy. Sasha liếc nhìn anh. Khói tỏa lên từ bồn tắm khi anh nhúng tay vào để kiểm tra nước. Rồi anh trở lại bên đống đồ vật và cúi xuống nhìn như đang tìm kiếm một cái gì cụ thể. Sasha quan sát anh, hy vọng thấy lại một luồng phấn khích mà cô đã thấy trước đó, nhưng nó biến mất rồi.
“Tôi thả một ít thứ này vào được không?” - Anh giơ lên một túi muối tắm mà Sasha đã lấy từ cô bạn thân Lizzie vài năm trước, trước khi họ thôi nói chuyện với nhau. Vẫn cái gói in hình chấm bi. Nó nằm sâu giữa đống đồ, vốn đã lộn xộn đôi chút do bị đào bới. Sao Alex thấy được cơ chứ?
Sasha ngần ngừ. Cô và Coz đã nói rất nhiều về việc tại sao cô giữ những đồ vật ăn trộm tách biệt khỏi những thứ khác trong cuộc đời cô: vì dùng chúng là thể hiện sự tham lam hoặc tư lợi; vì để chúng đó mà không động chạm tới mang lại cảm giác như thể một ngày nào đó cô sẽ trả lại chúng; vì chất chúng thành đống giữ cho uy lực của chúng không lẩn mất.
“À” - cô nói. - “Anh dùng cũng được.” Cô nhận thức rõ về việc tạo ra chuyển biến trong câu chuyện mà cô và Coz đang viết, một bước tiến mang tính tượng trưng. Nhưng tiến về phía kết thúc hạnh phúc, hay là tránh khỏi nó?
Cô thấy tay Alex sau đầu mình, vuốt tóc cô. “Cô thích nóng?” - Anh hỏi. - “Hay ấm.”
“Nóng” - cô đáp. - “Thật nóng vào.”
“Tôi cũng thế.” - Anh trở lại bồn tắm, bóp bóp túi muối rồi đổ vào bồn mấy viên, và căn phòng lập tức ngạt ngào một hương thơm như mùi cây cỏ ẩm ướt vô cùng quen thuộc với Sasha: mùi phòng tắm của Lizzie, vào quãng thời gian Sasha hay tắm ở đó sau khi cô và Lizzie chạy cùng nhau trong Central Park.
“Khăn tắm ở đâu nhỉ?” - Alex gọi.
Cô cất gọn khăn tắm trong một cái giỏ trong phòng vệ sinh. Alex vào lấy khăn rồi đóng cửa phòng lại. Sasha nghe thấy tiếng anh ta đi tiểu. Cô quỳ xuống sàn rồi rút cái ví từ trong túi quần của anh và mở ra, ngực cô nóng bừng trước một áp lực đột ngột. Đó là một cái ví trơn màu đen, các mép ngả xám vì sờn. Cô nhanh chóng lật giở những thứ bên trong: một thẻ ghi nợ, một thẻ nhân viên, một thẻ gym. Bên trong một ngăn kéo, một bức ảnh mờ có hình hai cậu bé và một cô bé niềng răng, nheo nheo mắt trên bãi biển. Một đội thể thao mặc đồng phục vàng, mấy cái đầu nhỏ quá nên cô chẳng biết có cái nào là của Alex hay không. Từ giữa đám ảnh quăn mép ấy, một mảnh giấy kẻ ngang rơi vào lòng Sasha. Nó có vẻ rất cũ, mép giấy rách nát, những đường kẻ xanh mờ nhòe. Sasha mở tờ giấy ra thì thấy dòng chữ viết bằng bút chì cùn, TỚ TIN Ở CẬU. Cô đờ người, chằm chằm nhìn những con chữ ấy. Chúng như đang đào đường hầm tiến về phía cô từ mảnh giấy nhàu nhĩ ấy, mang theo nỗi ngượng ngùng thay cho Alex, bao lâu nay giữ vật tặng xơ xác này trong cái ví xác xơ, và rồi cả nỗi xấu hổ cho chính cô vì đã nhìn vào nó. Cô loáng thoáng nhận thức được tiếng vòi nước ở chậu rửa mặt đang chảy và cô cần phải nhanh tay. Vội vã, máy móc, cô đút cái ví trở lại, giữ mảnh giấy trong tay. Mình sẽ phải giữ lại thứ này, cô nhận thức được bản thân đang tự nhủ khi cô nhét cái ví vào túi quần Alex. Mình sẽ trả nó lại sau; có khi anh ấy chẳng còn nhớ có nó trong đó nữa; thực tình mình sẽ giúp đỡ anh ấy xóa dấu vết của nó đi trước khi có ai tìm ra nó. Mình sẽ nói, Này, tôi thấy thứ này trên thảm, của anh phải không? Và anh ấy sẽ nói, Thứ đó hả? Tôi chưa từng nhìn thấy, chắc là của cô đấy, Sasha. Mà có khi đó là sự thật. Có khi ai đó đã đưa nó cho mình từ nhiều năm trước mà mình quên bẵng mất.
“Vậy cô có trả lại nó không?” - Coz hỏi.
“Tôi không có cơ hội. Anh ấy đã ra khỏi phòng vệ sinh.”
“Thế sau đó thì sao? Sau khi tắm xong. Hay trong lần cô gặp anh ta sau đó.”
“Tắm xong anh ấy mặc quần vào rồi đi. Từ đấy tôi chưa nói chuyện lại với anh ấy.”
Hai người im lặng hồi lâu, trong lúc ấy Sasha cảm thấy rõ ràng Coz ở phía sau cô, chờ đợi. Cô rất muốn làm hài lòng ông, muốn nói gì đó như Đó là một bước ngoặt; giờ mọi thứ có vẻ đã khác, hoặc Tôi đã gọi cho Lizzie và cuối cùng chúng tôi đã giảng hòa, hoặc Tôi sẽ lại chơi đàn hạc hoặc đơn giản chỉ là Tôi đang thay đổi Tôi đang thay đổi Tôi đang thay đổi: Tôi vừa thay đổi! Sự cứu chuộc, sự chuyển hóa - Chúa ơi cô muốn những điều ấy làm sao. Từng ngày, từng phút. Ai mà chẳng muốn?
“Xin ông” - cô nói với Coz. - “Đừng hỏi tôi cảm thấy thế nào.”
“Được rồi” - ông nói khẽ.
Họ ngồi im lặng, khoảng im lặng lâu nhất từng có giữa họ. Sasha nhìn ô kính cửa sổ, mưa đều đều hắt lên, ánh sáng lòa nhòa của chiều buông. Cô nằm với cơ thể duỗi căng, bám lấy tràng kỷ, hình của cô trong căn phòng này, bóng của cô trên cửa sổ và những bức tường, tiếng rì rầm mờ nhạt luôn ở đó khi cô lắng tai nghe, và những phút này trong thời gian của Coz: một lần nữa, rồi một lần nữa, rồi thêm một lần nữa.