PHẦN CUỐI
Mặt trời sớm mai trên rừng đồi thật đẹp. Nắng vàng tươi, hiền hòa trải rộng những đồi xa. Đây đó, vài khe sâu còn cựa mình chưa muốn dậy. Hơi sương loãng dần, đọng lại và rồi co lên trên đầu ngọn cỏ như những hạt ngọc lung linh. Tôi ngồi dưới gốc cây ngoài rìa khu trạm xá từ lúc những chú chim non háu đói đòi mẹ cho ăn, kêu ỏm tỏi sau một đêm đẫy giấc. Tôi ngất đi, nằm mê man cả ngày hôm sau. Có lẽ do đói và khát, do kiệt sức vì suy nhược và cũng do mất máu nhiều bởi hai vết thương ở ngực và cổ. Mọi người cũng nghĩ rằng rằng tôi quá may mắn chứ chỉ cần một cú đâm hay nhát chém thì tôi cũng ngủm củ tỏi rồi. Mà cũng phải công nhận một điều: Nhát đâm chí mạng của tên Nam vào ngay ngực, cái túi áo lính được nhét căng đầy những viên sỏi, gài nút cẩn thận và đã trở thành tấm giáp chở che, nên mũi lê của nó bị chặn lại, vừa đủ rạch một đường nông nơi ngực. Hơn nữa, mũi tên ghim vào lưng và cú đập ngay đỉnh đầu kịp lúc, nên mũi lê tên Nam không còn đủ mạnh, đã góp phần không cho tên Nam lấy mạng sống của tôi. Lá thư ba gửi được tôi cất vào túi bị lưỡi lê đâm qua. Lá thư đã cản mũi lê nhọn hoắc hay chính ba đã gì chặt lấy cái vật nhọn chết người để cứu đứa con trai út phải không ba? Lá thư ướt đẩm máu không đọc được nhưng con đoán biết ba viết gì cho con rồi ba ạ! Thật nhiều những lời yêu thương, thật nhiều những mong nhớ! Con còn biết cả việc má tìm được anh Hà, và đang ở nhà bác Thi dưới Tuy Hòa. Rồi anh Sơn vừa mới xuất viện về nghỉ ngơi ở chỗ ba. Chị Hai nữa chứ! Chị chạy tít mù lên Phú Bổn… Công nhận ba “cừ” thật đấy! Ba ở trên này mà biết hết mọi việc xảy ra của gia đình mình (những điều này anh Thiệu kể lại con đấy ba ạ). Tôi miên man suy nghĩ, bồn chồn mong ngày chóng qua, mong sức khỏe mau bình phục. Không thể gặp ba trong tư thế ốm xanh với vết thương nơi ngực và cổ như thế này, cả vết đạn ở chân nữa ba nhỉ? Anh Thiệu bảo: “Ba đi công tác về sẽ qua đây đón con lên ở chơi vài hôm cho khỏe, đợi vết thương lành hẳn rồi tạo điều kiện đưa con về lại Tuy Hòa cùng mẹ và anh Hà, phần thằng Riêng sẽ nhờ anh Thiệu đưa về nhà nó. Thích nhưng lại phải xa ba và anh, con sẽ rất nhớ. À! Còn chuyện thằng Đức lỳ mới tức cười làm sao – khi đó nó chỉ chăm bẵm đi cho nhanh đến trạm xá nên không phát hiện thằng Nam. Tên Nam chỉ cần luồn dưới cỏ tranh là tóm gọn cậu ta ngay. May mà nó không thấy con và thằng Riêng. Đức lỳ bị một vết đâm vào vai, nhưng nó ngất là do thằng kia bóp cổ! Giờ đỡ nhiều rồi. Còn thằng Ngọng, lẽ ra giờ nó có thể ngồi dậy hoặc đi dạo vài bước như lời cô y sĩ nói, nhưng nó không thể làm điều ấy được. nó nằm bẹp dí là do nó bị thương thêm lần nữa. Số là thế này: Các anh bàn nhau đưa ra phương án “kiểm tra cuối cùng” thằng Nam - nó là ai? Anh Kim cùng anh Thiệu phục kích thật kỹ. Tên Nam vào trạm xá. Lúc đó trạm vắng nhưng cũng có vài bệnh nhân nằm gần Ngọng. Thằng Nam đến quầy xin thuốc uống và rửa mắt xong nó đi ngang qua giường Ngọng nằm, đánh rơi những viên thuốc xuống sàn nhà trạm xá, rơi cả trên giường Ngọng. Nó loay hoay nhặt từng viên thuốc bé tí. Một tay nhặt thuốc một tay kín đáo kéo chéo mền ép chặt mũi và miệng Ngọng. Tội nghiệp thằng Ngọng, nó có biết gì đâu, đang nằm ngủ lơ mơ tự nhiên ngột không thở được. Đằng này anh Thiệu và anh Kim căng mắt nhìn vẫn không thấy có hành động gì khác lạ. Đến khi thằng Ngọng choài, quẫy, mặt mày tím tái, hai anh phóng ra, tên Nam biết bại lộ nên vụt chạy. Anh Thiệu bắn mấy phát đạn cảnh cáo nhưng thằng Nam lủi mất tiêu! Giờ thì nó được “chuyển” lên bệnh viện cấp cứu rồi ba ạ. Nghe nói cấp trên cần nó sống để hỏi cung gì đó, con chả biết. Mặt trời lên khá cao, thằng Riêng đi đâu đó về, một tay cầm nỏ tay kia xách con gà rừng béo núc, nặng trì cả đôi vai vốn còm nhom của nó. Riêng cười thật hồn nhiên:
- Mỗi ngày tao sẽ đem về một con gà rừng cho mọi người cùng ăn.
- Vài hôm nữa ba đến, bạn cùng đi với mình và Đức lên chỗ ba nha!
- Tao đi, nhưng phải về nói với cái nhà tao đã.
Hai đứa dắt nhau vào trạm thăm Ngọng và Đức lỳ. Ngoài kia, trên ngọn cây chú chim non chấp chới bay theo mẹ dưới ánh nắng rực rỡ sớm mai.
Phạm Tú Uyên