Chương 30
“Có chuyện gì vậy? Cậu đã ở đâu thế?”
Giọng của sếp tôi nghe ồn ào, gấp gáp qua tai nghe gắn ở vành tai. Bực bội và giận dữ - bất kì cảm xúc nào - dường như luôn câm lặng khi được lọc qua sản phẩm bằng nhựa và kim loại của Tàu này nhưng tâm trạng của ông ta thì không lẫn được.
“Loving đã lần ra được con gái của gia đình Kessler. Con bé an toàn. Loving thì bị thương.”
Ellis hỏi, “Tệ đến mức nào?”
“Chúng tôi không biết. Không mất nhiều máu lắm… Aaron, hắn được giải cứu bằng trực thăng.”
“Hắn cái gì cơ?”
“Claire đang truy tìm, nếu cô ấy có thể. Ông đã thấy kẻ moi tin nào mà gọi một cái là có máy bay đón chưa?”
Sau một phút suy nghĩ nhanh.
“Không, chưa từng nghe nói.”
“Tức là kẻ chủ mưu của hắn giàu có hoặc được cấp phép tiếp cận chuyên môn với máy bay lên thẳng mà không cần giấy tờ.”
“Bước kế tiếp của cậu là gì?”
“Tôi vừa đưa cô con gái vào nhà tù rồi. Nó an toàn. Con bé được mang tên giả là Jane Doe, một nhân chứng quan trọng trong một vụ ma túy. Nếu Loving quen bất kì ai trong đó, tôi nghi ngờ hắn sẽ chú ý nên tôi đã nhờ quản ngục cắt hết toàn bộ cuộc gọi đi trong ngày. Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu hai vụ án chính của Kessler để tìm kẻ chủ mưu. Claire đang truy tìm các bác sĩ hành nghề tư nhân mà Loving có thể nhờ trị thương.”
Ellis nói, “Nghe này, Corte, tôi đang làm tất cả những gì có thể…”
“Về Westerfield.”
Nguồn cơn tâm trạng của sếp tôi đây rồi, tất nhiên.
“Về Westerfield. Tại sao cậu không làm ngơ anh ta đi? Tại sao lại nói dối chuyện nhà tù tại D. C.?”
“Để kéo dài thời gian. Nếu tôi làm ngơ anh ta, Aaron, anh ta có thể sẽ cố gắng tìm tôi. Tôi đang ở giữa chiến trường rồi. Tôi không thể bị cản trở khi tôi đang có các thân chủ. Trong vụ liên quan đến Henry Loving thì không.”
Ellis nói, “Anh ta có thể khiến cậu bị sa thải.”
“Tôi nghĩ lúc này chúng ta có câu trả lời rồi. Kẻ chủ mưu.”
Hoặc Loving đang ở trong túi đựng xác rồi. Giá như hắn đứng dậy khi tôi hi vọng thế tại căn nhà bên hồ ở hạt Loudoun, vụ này có thể đã kết thúc tốt đẹp.
“Nhưng chúng ta không có.”
“Không. Làm ơn, đừng để anh ta bám theo tôi vào ban đêm nữa, Aarn. Bảo anh ta là chúng ta đang theo một vụ rất tinh vi.”
“Tìm kiếm Loving à?”
“Không. Nói thế là đổ thêm dầu vào lửa đấy. Bảo anh ta tôi đang theo vài đầu mối dẫn đến kẻ chủ mưu. Rằng mối liên kết khủng bố đang có vẻ khả quan.”
“Thật đấy à?”
Một câu hỏi hợp lí, cân nhắc việc tôi đã gian dối đến thế nào khi đảm trách công việc đến giờ.
“Đúng. Có một dòng tiền đang đổ về Trung Đông. Một số đã tới điểm cuối tại Saudi Arabia, một tá công ty ma.”
“Bắt đầu thú vị rồi đây.”
“Westerfiled sẽ thích nó. Một vụ án liên bang quá đẹp cho mũ của anh ta.”
“Mũ?”
“Lông trĩ trên mũ anh ta. Claire đang kiểm tra vài thông tin trinh thám mà tôi tìm được tại nhà của Graham - thằng cha Bộ Quốc phòng có vụ làm giả sổ séc. Chúng tôi đang tiến thẳng về phía trước. Nhưng tôi đang bảo vệ gia đình Kessler. Đỡ tôi cái gánh nặng này đi. Tôi không sao đâu. Nhưng tôi không thể để mất họ được.”
Một tiếng thở dài.
“Tôi sẽ làm những gì có thể.”
Chúng tôi ngắt máy, tôi quay đầu xe trở về nhà an toàn tại Great Falls. Tôi đã gọi cho Ahmad, tóm tắt ngắn gọn cho cậu ta và biết rằng mọi chuyện ở đó vẫn im ắng, cho dù rõ ràng Joanne và chồng cô ấy đang cãi nhau ầm ĩ. Vì cái chuyện nhỏ tí. Tôi để ý, những cuộc cãi vã giữa các thân chủ lúc nào cũng vậy. Tôi nói chuyện với Ryan, nghe như đang nức nở, và bảo anh ta rằng đã có một sự cố ở nhà Bill Carter nhưng tất cả mọi người đều ổn cả. Amanda và ông ấy đang nằm trong sự bảo vệ của liên bang. Tôi kết thúc cuộc gọi trước khi phải nói chuyện với Joanne, người đang hốt hoảng trên đầu dây bên kia.
Đã gần sáu giờ chiều, và cơn mệt mỏi đang len lỏi.
ID thông báo người gọi của tôi hiện tên duBois.
“Tôi đây. Nói tiếp đi.”
“Tôi có hai chuyện. Trước hết, trực thăng… Tôi nhận ra một điều. Phụ nữ không nói ‘máy bay lên thẳng. ’ Tôi đã nói chuyện với sáu người, ban am và ba nữ. Tất cả đàn ông đều nói ‘máy bay lên thẳng. ’ Trong khi phụ nữ nói ‘trực thăng. ’”
DuBois đang bắt đầu quan sát trở lại. Cô ấy đã hồi phục phần lớn khả năng này từ sau khi chịu đựng sự khinh miệtcủa Graham.
“Chẳng có kế hoạch bay nào trong hồ sơ cả. Tôi đang nghĩ điều đó nghĩa là gì. Tôi cho rằng nó không phải là trực thăng của chính phủ, như trực thăng cứu hỏa hay cảnh sát…”
“Không có khả năng.”
“Có nghĩa nó không phải là máy bay thuê. Các công ty cho thuê máy bay rất kín đáo về các kế hoạch bay. Họ có thể đánh mất sự nghiệp nếu chuyến bay nào đó không được lập hồ sơ. Thế nên cánh chim này là sở hữu tư nhân.”
“Chim.”
“Chẳng ai gọi nó là chim hết. Tôi bịa ra đấy.”
Tôi nói: “Ai đó như Pamuk, một chủ ngân hàng đầu tư, có thể sở hữu một chiếc. Hoặc có thể hắn đang làm việc với một thân chủ giàu có.”
“Còn về tình hình của Graham, tôi thu được một số kết quả từ phân tích ORC.”
“Tốt quá, nhanh vậy à.”
“Anh đã nói muốn nhanh còn gì. Tôi có các địa chỉ đây.”
“Có địa chỉ nào trong vùng không?”
“Thực ra là có. DuPont Circle.”
Tôi tính toán, có một khả năng. Làng Greenwich hoặc Fellas Point tại Baltimore là những nơi khác nữa nhưng hẳn sẽ rắc rối hơn vì tôi thích tới đó một mình.
“Gửi email cho tôi đi. Làm tốt lắm.”
“Tôi vẫn đang tìm hiểu về các bác sĩ. Tôi là chuyên gia tham chiếu mà. Anh nghĩ mình bắn trúng Loving vào đâu?”
“Tôi cũng không chắc.”
“Nếu anh bắn thẳng vào xương thì có thể tạo ra sự khác biệt đấy.”
“Sao lại thế?”.
“Có khả năng hắn cố gắng tìm kiếm ai đó có tay nghề chỉnh hình. Ý tôi là thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Anh không thể nhớ được à?”
“Không.”
“Ồ.” Giọng cô có vẻ bực bội. “Tôi ước gì đó là chuyên ngành. Tôi đang cố gắng nghĩ đến các nơi khác. Tai, mũi và cổ họng.”
“Tôi không biết mình bắn trúng hắn vào đâu cả.”
“Được rồi. Tôi sẽ theo dõi. Đang gửi tin nhắn đây.”
Chúng tôi ngắt máy.
Một lúc sau, thông tin từ vụ Graham được gửi vào di động của tôi. Tôi đọc qua email thật nhanh, rồi rời khỏi con đường. Tôi cắt rồi dán địa chỉ vào định vị GPS, ấn nút BẮT ĐẦU HÀNH TRÌNH rồi đi theo mệnh lệnh của giọng nữ trên máy.