← Quay lại trang sách

Chương 31

Tôi lái xe tới DuPont Circle, từng được xem là làng nghề thủ công, một con sông có mùi hăng hăng và là một lò mổ khét tiếng. Giờ đây mũ trùm đầu chỉ còn xuất hiện ở những vùng hợp mốt hơn của thủ đô đất nước.

GPS - với giọng nói tôi từng cho là nghe có vẻ yếu ớt như giọng của Chris Teasley, trợ lí của Westerfield - đã dẫn tôi tới mặt tiền cửa hàng đối diện Đại lộ Connecticut. Đó là một cửa hàng đĩa CD đã qua sử dụng, do vài nhân viên chậm chạp điều hành. Khách hàng phần lớn ở lứa tuổi hai mươi, cùng vài người yêu âm nhạc lôi thôi, râu ria tầm tuổi tôi. Tôi bước đến gần một nam thanh niên đứng sau quầy thanh toán, trình thẻ cùng bức ảnh an ninh chụp một người đàn ông châu Á đã thu thập các đồng xu vàng tại New Jersey, một hung thủ trong vụ làm giả séc của Graham.

Cậu ta cho rằng mình chẳng biết gì. Tôi đã hỏi bốn năm người khác. Có vẻ chẳng ai biết gì về các nhân viên kì lạ hoặc tên châu Á kia.

Cuối cùng, liếc mắt lần cuối quanh cửa hàng, tôi đẩy cửa ra ngoài, nơi có một cái chuông kiểu cổ nhìn là lạ trên lớp vỏ sắt. Tôi nhìn quanh rồi tiến thẳng đến một cửa hàng cà phê gần đó. DuPont Circle sống sót được là nhờ cửa hàng thời trang và quán cà phê, thứ này thì rất nhiều. Giọng địa phương cũng là một đầu mối, cũng như 25USD/pound, dấu hiệu trên một cái thùng đựng đậu đen. Tôi gọi một cốc cà phê đen Columbia, món rẻ nhất trên thực đơn đầy các đồ uống pha chế hấp dẫn, chẳng món nào hợp với chữ cà phê trong tâm trí tôi, cho dù chúng có vẻ ngon.

Tôi nhớ lại một hình ảnh nhiều năm về trước, một hình ảnh khác mà tôi đặc biệt không muốn nhớ. Peggy gọi loại cà phê ưa thích của mình, một cốc mocha. Tôi không chắc mình nhớ có chính xác không. Nhưng tôi nhớ gương mặt hình trái tim của cô ấy quay về phía đồ uống với nỗi mong đợi đầy sôi sục. Cô ấy từng nhận xét rằng mình yêu mến cửa hàng tạp hóa vì cô ấy cảm thấy thoải mái khi ngắm nhìn mọi người mua những món đặc biệt tự đãi bản thân.

“Cuộc sống khó khăn mà,” cô nói. “Chính mấy thứ nhỏ nhặt ấy giúp chúng ta sống qua ngày.”

Nó mới đúng làm sao, hồi ấy tôi đã nghĩ như thế. Mà giờ tôi biết mình vẫn nghĩ vậy.

Tôi nhấp ngụm cà phê, đặt cái cốc đang nóng bỏng xuống và bắt đầu soạn một tin nhắn về tiến độ của vụ Graham, thì nghe thấy một tiếng cót két - cánh cửa trước. Tôi đang nhìn xuống màn hình điện thoại thì cảm thấy một cái bóng phía trên mình. Tôi ngước mắt lên và quay đằng sau nhìn vào gương mặt một người thanh niên mới hai mươi tuổi. Cậu ta da trắng, mặt mũi ưa nhìn, mảnh khảnh, mặc quần jean và áo sơmi sọc nhăn nheo.

“Vâng?”

“Tôi làm việc trong cửa hàng CD anh vừa bước vào.”

Khi tôi không nói gì nữa cậu ta nhắc lại, “Tôi làm việc ở đó.”

“Tên cậu là gì?”

“Stu.” Cậu ta thận trọng dò xét tôi. “Anh là người đã hỏi han vài thứ? Tại cửa hàng?”

Những lời khẳng định của cậu ta tung ra như những câu hỏi.

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. Cậu ta cúi đầu xuống rất nhanh.

“Cậu muốn gì?” Cuối cùng tôi hỏi.

“Anh đang hỏi về Jimmy Sun? Tôi biết cậu ta.”

“Cậu biết bây giờ anh ta đang ở đâu không? Tôi cần tìm anh ta.”

“Trông anh như đặc vụ FBI ấy?”

“Jimmy ở đâu? Cậu có biết không?”

Một chút ngập ngừng.

“Không, tôi không biết.”

“Ngồi xuống đi,” tôi chỉ xuống bàn.

Cậu ta ngồi xuống hai tay đan vào nhau trước mặt. Những người tôi gặp gỡ thi thoảng cũng ngồi đúng tư thế này, ngoại trừ họ làm thế vì hai cổ tay của họ đang bị còng.

“Cậu quen biết Jimmy như thế nào?” Tôi nghiêm túc hỏi.

“Đôi lần anh ta tới cửa hàng. Anh ta yêu thích âm nhạc. Tại sao anh lại tìm anh ta ở đó? Tại cửa hàng ấy?”

“Truy dấu anh ta qua các biên lai thẻ tín dụng. Anh ta mua hàng ở đó.”

“Ồ, tất nhiên rồi.”

“Anh ta đang gặp rất nhiều rắc rối. Nếu chúng tôi có thể tìm được anh ta thì sẽ giúp được rất nhiều.”

“Tôi nghĩ… ý tôi là, tôi đã nghe nói có vấn đề gì đó. Chuyện gì đó về một tờ séc.”

“Một vụ làm giả.”

Stu nói: “Nhưng vấn đề là vụ này bị hủy bỏ rồi mà. Tôi nghe nói vậy. Thế nên anh ta không còn gặp rắc rồi nào nữa.” Anh ta giơ hai tay lên và nở nụ cười ngớ ngẩn. Tôi không cười. “Phòng cảnh sát ta tại D. C. đã hủy bỏ vụ này.”

“À…”

Tôi tiếp tục giải thích, “Như cậu biết, có các thẩm quyền khác nhau đối với một tội ác. Thẩm quyền có thể liên quan tới địa lí. Giả sử nếu cậu phạm tội làm giả thư tín, cậu có thể phạm tội tại tất cả các bang cậu thực hiện trò gian lận, có thể là tất cả năm mươi bang. Các tội ác riêng rẽ tại từng bang. Hoặc thẩm quyền có thể là quyền lực của một cơ quan thuộc chính phủ. Sát hại một đặc vụ liên bang chẳng hạn, đó vừa là tội ác liên bang vừa là tội ác của từng bang.”

“Ồ.”

“Anh chàng Jimmy Sun này đã đánh cắp séc của nạn nhân tại D. C. Cảnh sát D. C. có thể quyết định hủy bỏ vụ đó. Nhưng anh ta đã sử dụng Internet để rửa tiền.”

“Rửa tiền á?”

“Anh ta mua các đồng xu vàng sau đó có thể đã bán chúng đi để lấy tiền mặt. Đó gọi là rửa tiền.”

“Thế à?”

“Đúng. Đó là thẩm quyền của tôi. Đó là tội ác liên bang và là một tội ác nghiêm trọng. Stu, bây giờ nếu cậu có bất kì thông tin gì về tay Jimmy Sun này, tôi khuyên cậu nên cho tôi biết. Nói dối một sĩ quan liên bang cũng là một tội đấy. Và bao che cho nghi phạm có thể khiến cậu chịu tội gây cản trở. Chúng đều là trọng tội cả.”

“Nhưng nếu không ai bị thương và nạn nhân không muốn theo đuổi nữa… Ý tôi là vấn đề là gì?”

“Cảm xúc của nạn nhân không liên quan ở đây.”

“Chẳng hợp lí gì cả.”

“Stu, hãy nói rằng giả sử tôi giết cậu.” Cậu ta chớp mắt. “Cậu chết. Cậu không có bất cứ cảm xúc gì theo cách này hay các khác. Đúng không?”

“Tôi đoán là không. Ý tôi là không.”

“Nhưng đó vẫn là một tội ác. Hoặc giả dụ tôi là một kẻ côn đồ nhé? Tôi ăn cắp xe của cậu nhưng cậu sợ tôi và không muốn báo cảnh sát. Nhưng có rất nhiều nhân chứng đã trông thấy tôi. Cảnh sát vẫn có thể bắt giữ tôi. Cậu không làm chứng nhưng những người khác có thể làm chứng. Tôi đi tù.”

“Tôi không biết điều ấy.”

“Tôi có một lệnh bắt giữ Sun,” tôi vỗ vỗ vào túi áo.

“Thật không?”

“Có những đoạn video tại cửa hàng Post Boxes Plus nơi anh ta thu thập các đồng xu mình đã mua. Với tiền từ tấm séc bị làm giả.”

“Nhưng…”

“Chính xác thì cậu quen biết Jimmy như thế nào? Thành thật đi, Stu.”

Đầu chàng thanh niên lại gục xuống. “Anh ấy là bạn tình của tôi. Người yêu của tôi.”

“Tôi hiểu. Anh ta sống với cậu à?”

“Không. Bố mẹ anh ấy tôn trọng truyền thống. Họ nghi ngờ nhưng họ không biết.”

“Cậu sẽ giúp đỡ anh ta bằng cách khuyên anh ta nên đi đầu thú. Cục An ninh Nội địa đã bắt đầu lập hồ sơ rồi.”

“Cục An ninh Nội địa?”

“Vấn đề khủng bố.”

“Khủng bố?” Stu có vẻ khiếp đảm.

“Có vẻ như việc Sun ăn cắp cuốn sổ séc là một phần trong hoạt động của chính phủ Bắc Hàn nhằm tống tiền nạn nhân - Eric Graham. Ông ta làm việc cho Lầu Năm Góc.”

“Ôi, lạy Chúa. Không, không…”

“Có điều gì khiến cậu thấy Jimmy có ủng hộ ý kiến đó không?”

“Tất nhiên là không. Anh ấy là chàng trai tuyệt vời. Ngọt ngào. Gia đình anh ấy tới từ Nam Hàn!”

Tôi mỉm cười, “Những kẻ khủng bố có thể rất quyến rũ. Có rất nhiều gián điệp từ phía bắc và cả phía nam Seoul.”

“Anh ấy không phải là kẻ khủng bố,” Stu thì thầm.

“Hãy để các ủy viên công tố và tòa án quyết định điều đó. Việc của tôi chỉ là mang anh ta tới thôi. Mà không làm anh ta bị thương. Tôi hi vọng. Nhưng…”

“Ôi, lạy Chúa.”

Tôi rướn người về phía trước. “Hồ sơ cho biết những kẻ như anh ta có thể rất nguy hiểm. Chúng tôi có một nhóm tấn công hoạt động trong khu vực này. Họ đã sẵn sàng bước vào trong cửa hàng, nếu anh ta có mặt ở đó. Giờ họ đang truy lùng theo các đầu mối.” Tôi liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày. “Hai mươi phút trước tôi có nghe tin từ một nhóm. Họ nghĩ có thể họ biết anh ta đang ở đâu. FBI đã ủy quyền hạ gục bằng vũ khí nếu anh ta không đầu hàng ngay lập tức.”

Chàng thanh niên thở hổn hển.

Tôi quan sát gương mặt tái mét trước mặt mình. “Nếu cậu quan tâm tới anh ta, cậu nên giúp đỡ chúng tôi. Nếu cần thiết phải chiến đấu, anh ta có thể mất mạng đấy. Nhóm chiến thuật của chúng tôi được huấn luyện đương đầu với những vụ đánh bom cảm tử và các hành vi đe dọa mạng sống khác.”

Stu bắt đầu khóc, những giọt nước mắt nặng nề rơi. Giọng cậu ta vỡ vụ. “Tất cả là ý của tôi, chứ không phải của Jimmy. Anh ấy chỉ giúp tôi thôi… Lạy Chúa, gọi cho họ đi - những người FBI mà anh vừa cho tôi biết ấy. Bảo với họ là anh ấy không nguy hiểm đi.”

Tôi nhíu mày. “Cậu cần phải tự giải thích đấy.”

“Tôi đã đánh cắp cuốn sổ séc. Tôi đã mở tài khoản thanh toán trực tuyến. Là tôi, không phải Jimmy. Anh ấy chỉ làm mỗi một việc là tới lấy những đồng xu tại hộp thư bưu điện.”

“Tôi e là tôi không hiểu.”

Stu lai nước mắt đi. “Người đàn ông có sổ séc bị đánh cắp ấy?”

“Eric Graham.”

“Ông ấy… ông ấy là cha tôi.”

“Vậy cậu là Stu Graham.”

Cậu ta gật đầu. “Ôi tôi không thể tin nổi là mình lại ngu ngốc tới vậy. Tôi… Ôi trời, có phải tôi đã làm hỏng việc rồi không. Làm ơn, gọi cho họ đi!”

“Tôi sẽ không gọi trừ phi cậu giải thích mọi chuyện.”

“Thật là ngu ngốc!”

“Nói cho tôi biết đi, Stu. Chúng tôi càng biết sự thật sớm bao nhiêu, sẽ càng tốt cho Jimmy bấy nhiêu.”

Cậu ta dụi mắt. “Cha tôi là… ông ấy rất cứng nhắc. Ông ấy luôn muốn tôi theo học trường cũ của ông ấy, Princeton. Ông ấy là NVL. Nhân Vật Lớn trong trường, anh biết chứ? Ông ấy cũng muốn tôi trở thành người như thế. Nhưng tôi căm ghét điều đó. Tôi thích hợp ở đây hơn.” Bàn tay anh ta chìa ra phía ngoài, có lẽ mang ý là DuPont Circle. “Đây là nơi tôi thuộc về. Tôi yêu Jimmy, yêu những bạn bè của chúng tôi. Tôi không phải kiểu Liên minh trường đại học danh tiếng nhiệt tình, hăng hái. Nhưng cha tôi sẽ không chịu lắng nghe.”

“Chuyện này có liên quan gì đến việc làm giả?”

“Bởi vì tôi là một đứa hèn nhát khốn kiếp.” Cậu ta túm lấy một chiếc khăn giấy khác rồi lau mặt. “Tôi không thể nói với cha tôi rằng tôi không muốn quay lại trường đại học vào mùa thu này. Tôi sợ ông ấy, mẹ tôi cũng sợ ông ấy. Ai ai cũng sợ ông ấy. Lúc nào ông ấy cũng nói những câu như, ‘Mày sẽ không trở thành đứa con gái thứ ba của tao, đúng không? ’ Tôi phải cố gắng vào được đội tuyển bóng đá. Tôi nặng gần sáu mươi chín cân. Tôi có thể vào đội bóng đá sao? Nhưng ông ấy cứ liên tục nhắc nhở tôi suốt. ‘Hãy trở thành đàn ông đi. Hãy làm cho tao tự hào đi. Hãy đi theo những bước chân của tao. Tôi không thể nói không.”

“Vậy là cậu đã làm giả sổ séc để ông ấy không thể trả học phí?”

“Thật thảm hại làm sao?”

“Cậu đã nhờ Jimmy đến lấy các đồng xu vàng mà mình đã mua.”

Stu gật đầu. “Anh ấy chẳng làm chuyện gì xấu cả. Thề có Chúa. Anh ấy chỉ giúp tôi thôi. Anh ấy có gia đình tại New Jersey. Anh ấy thường ở đó suốt. Thế nên chúng tôi bàn sẽ chuyển các đồng xu tới đó, chứ không phải D. C.”

“Nhưng cha cậu phát hiện ra nên mới bãi nại.” Cậu ta gật đầu.

“Ôi trời, phải, ông ấy đã phát hiện ra.”

Tôi hình dung hẳn phải có một trận đối đầu bùng nổ.

“Cậu đã làm gì với số tiền?”

“Đó không phỉa là vì tiền.”

“Tôi hiểu nhưng tôi muốn biết cậu đã làm gì với nó.”

“Chúng tôi giữ lại một ít, phần còn lại chúng tôi quyên góp cho một quỹ nghiên cứu bệnh AIDS và cho Tổ chức Ân xá Quốc tế. Tôi căm ghét việc cha tôi chế tạo vũ khí để kiếm sống. Đó là việc ông ấy làm cho Lầu Năm Góc. Ông ấy tự hào vì nó. Ngạo mạn lắm. Tôi muốn tiền của ông ấy làm được điều gì đó tốt đẹp.”

Tôi nói: “Cho tôi biết tên ai đấy tại Tổ chức Ân xá có thể xác nhận chuyện này.”

Stu nhìn qua chiếc BlackBerry của cậu ta rồi cho biết một cái tên và một con số.

“Nhận được chưa?” Tôi hỏi.

Cậu ta lại chớp mắt, nhíu mày.

Tôi nói, “Tôi không nói với cậu.”

Trong tai nghe của tôi, Claire duBois đáp rằng, “Tôi đang gọi đây.”

Tôi nói với Stu, “Chúng ta đợi một phút.”

Người thanh niên rũ xuống, lại sịt mũi. Cậu ta nhìn quanh quán cà phê rồi bật cười yếu ớt. “Chúng tôi đã tới đây suốt? Jimmy và tôi.”

Tôi không nói gì.

“Anh biết mới hôm kia anh ấy đã nói gì với tôi không?”

“Nói gì?”

“Hàn Quốc, đúng, tôi chỉ nghĩ đó là trà, trà, trà. Như Trung Quốc và Nhật Bản. Nhưng vị hoàng đế cuối cùng của Hàn Quốc, tên ông ta là SunJong, những năm 1920, ông ta yêu phương Tây và luôn luôn uống cà phê tại cung điện. Ông ta cùng cha ông ta thường ngồi xuống uống cà phê và nói chuyện về tình hình thế giới. Lời đồn bay ra và các thần dân bắt đầu uống cà phê. Họ thích làm theo những gì hoàng đế của họ làm. Số người uống cà phê tại Hàn Quốc nhiều hơn bất cứ quốc gia châu Á nào khác. Thậm chí họ còn có cả ổ điếm tại cửa hàng cà phê nữa. Những cô gái Dabang, họ được gọi như thế.”

Cậu ta im lặng. Tôi hiếm khi trông thấy ai đau khổ hơn thế.

Những giọt nước mắt lại rơi. “Làm ơn,” cậu ta van xin. “Hãy gọi FBI. Bảo họ rằng Jimmy không nguy hiểm!”

Thế rồi tôi nghe thấy giọng duBois. “Corte. Kiểm tra rồi. Họ đã quyên góp cho Tổ chức Ân xá Quốc tế ba mươi mốt nghìn dollas.”

“Được rồi,” tôi nói với cô ấy. “Bảo các đội chờ đã.”

“Cái gì cơ?” Cô hỏi với sự bối rối.

“Tôi sẽ gọi lại sau một phút nữa.” Tôi ngắt thiết bị liên lạc.

Trong những hoàn cảnh khác, có thể tôi đã để mặc Stu quay quắt một chút nữa nhưng tôi không thể quên vẻ ngạo mạn của Graham và lời sỉ nhục của ông ta dành cho duBois. Tôi nói, “Tôi nghĩ chúng tôi không cần theo đuổi chuyện này thêm nữa. Tôi sẽ đình chỉ cuộc điều tra từ bây giờ, miễn là nó không tái diễn.”

“Không, thưa ngài. Không! Tôi hứa.”

Tôi đứng dậy định tiến ra cửa. Nhưng tôi quay lại. “Sang năm, cha cậu có thể có thêm tiền. Hoặc ông ta có thể vay tiền trả học phí cho cậu. Chỉ tò mò thôi. Thế lúc đó cậu sẽ làm gì?”

Chàng thanh niên hướng đôi mắt đỏ hoe về phía tôi. Hàm cậu ta nghiến lại. “Tôi sẽ bảo với ông ta cút xuống địa ngục đi.”

Tôi tin cậu ta. Tôi không thể ngăn mình trả lời, “Tốt.”

Tôi rời khỏi quán cà phê.

Chà, tôi đã có câu trả lời cho một trong các vụ án của Ryan Kessler. Tôi gọi cho duBois.

“Anh đã đúng,” cô nói.

Lí thuyết tự nó đã xuất hiện trong phòng làm việc của Eric Graham, nơi tôi đã quan sát đồ nội thất và các bức ảnh, dò xét phản ứng của ông ta khi duBois đưa ra giả thuyết của chúng tôi về lí do tại sao Loving lại được thuê. Tôi đã quyết định ông ta đang nói một nửa sự thật - chẳng có ai tống tiền ông ta cả. Phân tích máy tính của duBois về những nét mặt và ngôn ngữ cơ thể của ông ta khẳng định điều này. Trên bức tường là các bức ảnh một thanh niên tôi cho là cùng một người đàn ông tầm tầm tuổi đó có nguồn gốc châu Á, người trông rất giống nghi phạm trên cuốn băng video an ninh, có dính líu tới vụ làm giả. Được công nghệ phân tích máy tính ORC hỗ trợ, cô ấy đã quét các thẻ tín dụng, thông tin DMV, phân tích nhận diện gương mặt, các bài đăng trên các trang blog và mạng xã hội, các học bạ ở trường học, các yêu cầu bảo hiểm, hồ sơ điện thoại và hàng tá cơ sở dữ liệu.

Anh chàng Âu châu da trắng mảnh mai ấy, thực ra là Stuart Graham. Người gốc châu Á kia là James Sun. Không tiền án tiền sự, hoạt động tích cực về quyền của người đồng tính, một sinh viên tốt nghiệp tại George Washington, đang ở tại DuPont Circle.

Tôi biết rằng Stu có công việc bán thời gian tại Gallery Âm nhạc, ngoài ra cũng làm thêm tại Dupont Circle.

Khi trông thấy Eric Graham ngạo mạn đã biến phòng làm việc của mình thành miếu thờ trường Đại học Princeton, tôi cho rằng có thể tồn tại khoảng cách lớn giữa cha và con, rằng chàng thanh niên kia có thể đứng đằng sau vụ trộm. Nhưng tôi cần khẳng định giả thiết của mình, đó là lí do chuyến thăm này của tôi tới đây.

“Vậy tôi có thể hỏi không?” Giọng duBois ẩn âm điệu du dương tọc mạch. “Anh đang đe dọa bằng lệnh bắt của anh như tôi đang bịp bợm bằng lệnh bắt của tôi.” Tốt, tôi nghĩ. Đệ tử của tôi đang ra vẻ ta đây.

Tôi giải thích. “Lệnh bắt giả của tôi được cho là mang tên Jimmy. Anh ta không có mặt trong quán cà phê để lật tẩy trò bịp của tôi. Trò bịp của cô hẳn sẽ mang tên Graham. Nếu ông ta yêu cầu được xem nó, thì cô sẽ làm gì?”

“Ồ. Đá thua giấy rồi.”

Cho dù tôi giữ kín nhiều bí mật đời tư của mình, thậm chí cả với cô, nhưng duBois đã nghe nói về niềm yêu thích các trò chơi của tôi. “Thông minh đấy,” tôi bảo cô và thực sự tôi nghĩ thế.

“Vậy chúng ta quay trở lại vụ Pamuk là lí do duy nhất Ryan bị biến thành mục tiêu.”

“Đúng vậy.”

“Tôi đã… chờ chút.” Giọng cô trở nên gấp gáp. “Tôi vừa nhận một email có đầu mối về người có thể điều trị cho Loving.”

“Nói tiếp đi.”

“Tôi đang đọc. Là em họ của hắn.”

Sau khi Loving giết chết Abe Fallow, chúng tôi đã đào sâu tiểu sử của hắn và cố gắng lần ra gia đình hắn. Hắn sinh trưởng tại Virginia, chúng tôi biết, nhưng không có họ hàng thân thích nào trong vòng vài trăm dặm quanh thủ đô. Cha mẹ hắn đều đã chết. Về anh chị em ruột thì hắn có một chị gái và vẫn giữ liên hệ với cô ta, tuy nhiên cô ta đã chết vì tai nạn vài năm trước.

Tôi biết về cậu em họ này. “Anh ta là người từng học trường y tại New York đúng không?"

“Đúng. Nhưng anh ta lấy giấy phép hành nghề ở đây rồi chuyển tới Falls Church khoảng hai năm trước. Làm bác sĩ tại Bệnh viện Arlington.” DuBois nói tiếp. “Tôi đang xem các hồ sơ cuộc gọi đây… Khoảng nửa tiếng trước, sau khi Loving bị thương tại nhà của Bill Carter, cậu em họ nhận một cuộc gọi vào số cố định của mình từ một số bị chặn. Nó kéo dài trong ba phút.”

“Câu chuyện về anh ta thế nào?”

“Độc thân, ba mươi hai tuổi. Không có tiền án tiền sự, ngoài vài lần bị chặn xe. Tên là Frank Loving. Anh ta đạt điểm cao tại trường y - theo học tại trường Đại học SUNY.”

Cô cho tôi địa chỉ.

Tôi cảm ơn cô, khởi động chiếc Honda rồi nhập địa chỉ vào GPS, sau đó hòa vào dòng giao thông. Tôi gọi cho Freddy và cho ông ta biết tôi đã loại trừ vụ là giả sổ séc của Graham là đầu mối dẫn đến kẻ chủ mưu. Nhưng quan trọng hơn tôi đã tìm ra đầu mối nơi Loving có thể được chăm sóc y tế.

“Cậu nghĩ hắn vẫn còn ở đó à?”

“Hắn vào rồi ra nhanh như một cơn gió. Nhưng cứ giả dụ là hắn ở đó. Đột nhập chậm rãi và lặng lẽ, với hai nhóm chiến thuật nhỏ.”

“Tôi sẽ tập hợp.”

“Và Freddy này…”

Tay đặc vụ nói nốt: “Đừng nói cho Westerfiled.”

Tôi đáp: “Chính xác.”

“Không thành vấn đề. Đàn ông có thể rất ngu ngốc, cho cậu biết điều đó. Mặt khác, cô trợ lí của anh ta nóng bỏng ra trò đấy.”

“Nếu ông thích ngọc trai,” tôi nói.

“Tốt lắm, con trai.” Freddy dành cho tôi những nụ cười khúc khích. “Công việc này làm bộc lộ ra ‘mặt trái’ trong cậu đấy.”