← Quay lại trang sách

Chương 42

Tay đặc vụ DEA mà tôi kết bạn hồi ở Texas từng bảo tôi rằng khi truy vết và theo dõi, nó sẽ giúp ta biết được mục tiêu của người bạn đang truy đuổi.

Vài người bạn đuổi theo đều chẳng tâm niệm trong tim điều gì khác ngoài việc tới bất kì đâu không có bạn bám theo. Họ sẽ trốn thoát tới bất kì đâu họ có thể, bằng mọi cách có thể.

Đó là những người khó theo dõi nhất.

Dễ tìm nhất là những người có một đích đến mà bạn biết hoặc có thể suy luận ra.

Tôi tin Maree đã có một nơi như thế trong tâm trí. Nhưng tôi cần phải tìm lối cô ta đi, có một số nơi cô ta có thể sẽ tới. Vì vậy tôi phải tới những nơi ấy trước cô ta. Tôi dừng lại phía bìa rừng và nhìn xung quanh, nhìn vào câu đố của những thân cây, cành cây và tán lá. Phần nhiều cây xanh đã bị đốn để mang lại tầm nhìn thoải mái xung quanh nhà, một vành đai vì những lí do an ninh. Nhưng hơn thế, phần lớn khu vực này không thể xâm nhập được.

Tôi nhận thấy các cành cây nằm lật ngược, những chiếc lá nằm không bình thường, các viên sỏi hơi bị lệch đi và rồi vào vết chân rõ nét từ đôi giày thanh lịch. Tôi bắt đầu rượt theo.

Còn một trăm thước nữa là vào rừng, tôi không cần phải tìm dấu vết nữa. Tôi không cần nữa, vì đã nghe tiếng Maree đang điên cuồng gạt các bụi cây. Đó không phải là tất cả âm thanh tôi nghe được. Đang ngày một lớn trong tai tôi là một tiếng gầm - càng khẳng định suy luận của tôi về nơi cô ta sắp đến.

Một lúc sau tôi thoát khỏi khu rừng tiến vào một khoảng thưa và trông thấy người phụ nữ trẻ trước mặt - biết cách làm sao di chuyển nhanh qua tán lá. Tôi thu hẹp khoảng cách nhưng cô ta vẫn ở cách tôi ba mươi mét.

Ngoái nhìn lại cô ta trông thấy tôi và dừng bước.

Là người dẫn dắt, tôi đã đuổi theo rất nhiều người cho đến khi họ ngừng chạy. Thông thường đó là vì họ đã chạy qua hết tất cả mọi ngã đường khả thi, hoặc hết xăng hoặc đã quá kiệt sức.

Đôi khi họ dừng lại đơn giản chỉ vì đã tới được điểm đến.

Maree đang ngồi trên mép một tảng đá nhìn ra nguồn gốc của tiếng ồn: Dòng Potomac. Người phụ nữ từng hai lần cố gắng tự tử đang nhìn xuống mặt nước chảy như thác qua những tảng đá bên dưới. Chúng nằm cách mặt nước khoảng ba mươi hoặc mười hai mét, nhưng con sông ở đây đầy rẫy đá và dòng nước chảy rất sâu và xiết.

Dường như đây là bối cảnh hoàn hảo cho ai đấy muốn kết thúc mạng sống. Tôi bước đến gần hơn, chậm rãi. Tôi không muốn cô ta hoảng sợ.

Cô ta ngồi xuống, quay lại nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng trống rỗng. Rồi trượt xuống mép đá.

Tôi thở hổn hển và chạy tới.

Nhưng rồi đầu cô ta lại xuất hiện và tôi nhận ra cô ta trượt xuống mỏm đá dưới cạnh vách đá. Cô ta chỉ ngồi đó, trên thềm đá chìa ra phía trên các tảng đá và mặt nwosc chảy xiết.

Tôi tiếp tục chậm rãi tiến tới, để ý vài người trên bở sông phía xa xa, các du khách đang tản bộ dọc theo lối đi phía đó, bao quanh Kênh đào Chesapeake và Ohio, du lịch khắp các ngả đường từ Georgetown đến Cumberland, Maryland.

Tôi tới mép đá và nhìn xuống mặt nước màu xám và nâu hỗn loạn, bọt nước, những tảng đá bóng loáng. Bên tay phải tôi, Maree ngồi thu mình trên gờ đá, hai chân bắt chéo giống tư thế người tập yoga.

“Maree,” tôi nói.

Cô ta đang nghịch cái máy ảnh. Tôi bước đến gần hơn và chắc chắn cô ta trông thấy tôi đang dịch chuyển chậm rãi về phía mình, không hề đe dọa. Tôi ngừng lại khi ở cách cô ta sáu mét, trên đỉnh vách đá, rồi cũng ngồi xuống - một phần để cô ta không cảm thấy tôi là mối đe dọa một phần vì bản thân tôi là người sợ độ cao. Cô ta liếc nhìn về phía tôi rồi lại hướng sự chú ý đến chiếc máy ảnh Canon. Cô ta nâng nó lên và chụp vài bức toàn cảnh của khung cảnh, rồi nhắm tới những tảng đá dưới chân mình. Sau đó, vì tò mò cô ta xoay ống kính chĩa vào mặt mình, sưng húp và đẫm nước mắt. Vô vọng. Ngay cả tiếng nước gầm rú cũng không thể át đi tiếng tách của máy ảnh. “Maree?”

Cô ta không nói gì nhưng vẫn tiếp tục chụp. Rồi cô ta quay về phía tôi và chụp một bức. Tôi không phản ứng và cô ta ngả người vào tảng đá.

Tôi nhìn đôi mắt ám ảnh của cô ta. Liệu cô ta có tự kết liễu mình không?”

“Maree. Tôi muốn cô quay vào nhà ngay.”

Cuối cùng cô ta nói. “Ở đây đẹp lắm… Anh đã cho tôi một tour du lịch đáng đồng tiền bát gạo đấy.”

“Làm ơn đi.”

“Sẽ là một bộ ảnh tuyệt vời làm sao?” Thật kì quái, hai chị em đã đổi vai cho nhau. Joanne, giờ từ một người đa cảm bỗng biến thành điên rồ. Maree thì ngược lại, tê liệt, bình tĩnh.

Quá điềm tĩnh.

“Anh nghĩ sao?” Cô ta nói tiếp. “Một series các hình ảnh ai đó đang nhảy xuống nước. Tôi tự hỏi máy ảnh sẽ chụp liên tục trong bao lâu. Tôi có thể đặt chế độ tự động cho nó. Nhưng tôi cho rằng pin sẽ hết rất nhanh. Anh nghĩ nó sẽ trụ được trong bao lâu?”

“Maree. Quay vào nhà đi.”

“Không lâu lắm đâu. Nhưng các bức ảnh sẽ được lưu trên con chip… Rất khó mở được một triển lãm. Khó bán các hình ảnh nữa. Nhưng tôi dám các rằng series này sẽ thắng giải. Tên tôi rồi sẽ nổi tiếng.”

Công việc của tôi là bảo đảm các thân chủ an toàn khỏi mọi thứ, thậm chí cả những hành vi tự hủy hoại bản thân của họ nữa. Mà đây thường là phần khó nhất. Trong những hoàn cảnh cực đoan của thế giới mà tôi hoạt động trong đó, mọi người hay nghĩ đến chuyện tự sát là điều bình thường. Không ai trong số các thân chủ của tôi hành động như vậy nhưng tôi biết nhiều người dẫn dắt đã để mất thân chủ vì họ tự giết mình. Thông thường chuyện ấy xảy ra với những nhiệm vụ phải kéo dài hơn, khi những ngày tháng sống biệt lập dần biến thành nhiều tháng, khi các thân chủ bắt đầu nghe ngày một thường xuyên hơn những âm thanh dù không hề nguy hiểm nhưng cho rằng đó là kẻ moi tin, hoặc sát thủ đang tới gần để giết hại mình.

Đáng sợ hơn cả là lí lẽ của riêng họ, tự thuyết phục mình rằng cuộc sống mình đã sống đã kết thúc, rằng gia đình và bạn bè họ rồi sẽ phai nhạt, rằng họ chẳng còn gì để mà trông đợi nữa. Và rằng họ sẽ bị truy đuổi suốt thời gian còn lại của cuộc đời mình. Cái chết là sự lựa chọn bình yên.

Trong trường hợp của Maree, cô ta đang bắt đầu từ điểm bất lợi: bản tính hủy hoại bản thân của cô ta. Suy sụp vì những gã bạn trai lạm dụng, không quan tâm tới các nhu cầu căn bản của cuộc đời mình, vạ vật với hết người chăm sóc này tới người chăm sóc khác, những kẻ thực ra chỉ lợi dụng cô ta rồi mệt mỏi khi sự hấp dẫn đến từ sự ve vãn, vẻ đáng yêu, thích tỏ ra mình là nghệ sĩ đã không còn.

Cô ta nhìn xuống mặt nước.

Tôi thận trọng đứng dậy bước tới gần hơn một chút, rồi lại ngồi xuống.

“Yên tâm, tôi không được huấn luyện để đỡ người và cứu họ khỏi vách đá đâu. Thực ra ở trên này tôi sợ muốn chết.”

Ánh mắt cô ta như muốn nói, đừng nói nhảm nữa đi, ngài Hướng dẫn viên.

Rồi chăm chú quan sát khoảng cách giữa chúng tôi, có vẻ như nhận định rằng mình vẫn có thể nhảy xuống nước nếu tôi có lao đến chỗ cô ta ngồi, Maree tiếp tục giơ máy ảnh lên nhắm và ấn màn chớp. Không ai trong chúng tôi nói gì trong một lúc. Tôi phá vỡ sự im lặng, “Cho dù chị gái cô có nói gì, chúng ta vẫn không biết chắc đó là do các bức ảnh của cô.”

“Những hình ảnh. Chúng tôi gọi chúng là hình ảnh.”

“Tôi đang thu thập thông tin.”

“Nhưng nó hợp lí mà đúng không? Chụp ảnh mọi người khi họ chỉ muốn được ẩn danh. Chõ mõi vào chuyện của người khác?” Cô cay đắng nói thêm.

“Đó là một khả năng.” Tôi sẽ không xuôi theo cô ta.

“Tôi ngạc nhiên khi anh không nghĩ vậy đấy, Corte. Anh nghĩ đến mọi chuyện khác.”

“Tôi cũng ngạc nhiên khi mình không nghĩ như vậy.” Tôi đang thành thật. Cuộc điều tra của tôi về Maree đã kết thúc khi chúng tôi loại trừ Andrew khỏi danh sách kẻ chủ mưu khả dĩ.

Cô ta chụp thêm vài ảnh nữa.

“Tôi muốn nói một chuyện,” tôi bảo cô ta. “Rất quan trọng.”

“Trong những hoàn cảnh này,” cô ta nói, với nụ cười toe toét u tối, “người ta sẽ không thực sự mong đợi chuyện không quan trọng, đúng không?”

“Một trong những điều khó khăn nhất tôi phải dạy các thân chủ của mình đó là ngay cả nếu họ có lỗi khi bị biến thành mục tiêu đi nữa cũng không phải vấn đề. Rất nhiều lần như vậy - luôn luôn nghĩ rằng vì mình đã làm gì sai nên tôi mới phải chăm sóc cho họ. Nhưng dù có thật thế hay không thì với tôi những chuyện đó chẳng liên quan gì hết. Mỗi thân chủ đều có quyền được an toàn và sống sót. Nếu cô phạm tội ác, cô có thể phải trả giá vì tội ác đó tại tòa. Nếu có làm điều gì đó sai trái về mặt đạo đức, cô sẽ phải trả lời theo cách này hay cách khác. Hai chuyện này đều chẳng liên quan gì đến tôi. Tất cả những gì tôi quan tâm là bảo đảm cô được an toàn để cả cuộc đời mình về sau cô có thể bước về phía trước - không cần biết phía ấy có là nhà tù hay cuộc đời nghỉ hưu viên mãn.”

“Nhưng còn điều tôi muốn thì sao, Corte?”

Tôi nhướng một bên mày.

“Sẽ ra sao nếu tôi không muốn được an toàn? Trong ấy thì có gì cho tôi? Thứ gì ở nơi đó mà tôi có thể mong muốn chứ?” Cái hất đầu về phía nhà an toàn.

“Gia đình cô.”

“Hai người ấy thì dù tôi có sống hay chết họ có thèm quan tâm đâu.”

“Tất nhiên họ có quan tâm. Maree, nếu tôi có liên quan, thế tức là đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất mọi người từng trải qua và sẽ phải trải qua. Người ta nói những chuyện khủng khiếp khi họ được bảo vệ. Nhưng họ không cố ý nói vậy. Chỉ là lời nói khi sợ hãi. Sự bực bội mà thôi.”

Vài phút trôi qua và tôi ngắm nhìn dòng sông. Tôi từng chăm sóc các thân chủ tại nhà an toàn này, có thể hơn ba mươi lần rồi và tôi đã bước đi trên toàn bộ chu vi nơi đây, xem xét các vị trí tấn công và phòng thủ, ra lệnh đốn hạ hoặc trồng thêm những cái cây mới vào. Nhưng tôi phải nói rằng vì tất cả tình yêu tôi dành cho môn chạy định hướng, truy vết và đi bộ đường dài, tôi chưa bao giờ thực sự dành thời gian thưởng thức nơi này. Tôi quay lại và để ý cô ta đang xoa bóp cánh tay mình.

“Tại sao Andrew lại đánh cô?”

Cô ta cúi đầu xuống.

“Vì không chiều chuộng cái thứ doanh nhân thô lỗ ấy sao?”

“Không.”

“Sao anh đoán được?”

“Tôi làm cái nghề này lâu rồi mà.”

Tôi nghi ngờ cô ta sẽ câm lặng như đá nhưng tôi đã ngạc nhiên. Cô ta trả lời gần như ngay lập tức.

“Vấn đề là việc tôi đã không làm.” Một tiếng cười lạ lùng. Không hài hước và bình thản như đá. “Và anh biết không, Corte, điều đáng sợ là tôi không thể nhớ nổi. Có lẽ tôi đã không nấu nướng một bữa tối ra trò hoặc đã nấu một bữa tối ra trò nhưng làm sai cách. Hoặc tôi đã uống quá nhiều rượu khi bạn bè anh ta ghé qua. Tôi không biết nữa. Tất cả những gì tôi biết đó là anh ta túm lấy tôi… túm chặt và bóp mạnh. Bong gân.” Cô ta đang xiết chặt khớp xương. “Tối hôm ấy tôi đã khóc, gần như cả đêm. Không phải vì đau. Mà vì tôi đang nghĩ mình biết khuỷu tay người ta bị đau khi làm những việc như trượt tuyết hay lướt ván cạnh người họ yêu thương. Nhưng tôi thì không. Không, không. Tôi bị thương vì người tôi yêu muốn làm tôi đau.”

Nhìn chằm chằm cái máy ảnh. “Nhưng cuộc đời là tất cả những sự thỏa hiệp, đúng không? Ý tôi là, có ai hoàn mỹ đâu? Tôi có được người yêu sôi nổi, đầy năng lượng và nồng nà. Vài phụ nữ khác yêu phải kẻ buồn chán hoặc say xỉn.” Cô ta không quay nhìn về phía nhà an toàn. “Tôi thà thi thoảng chịu đựng nỗi sợ hãi và bầm tím còn hơn.” Một tiếng cười nghe rõ cả tiếng thở thốt ra qua làn môi hồng mím chặt. “Ôi ăn nói thật hư hỏng làm sao chứ? Nhưng thế đấy. Ít ra thì tôi cũng nói thật.”

Tôi lưỡng lự một lúc. Một khoảnh khắc dài và đấu tranh căng thẳng. Tôi tụt xuống gờ đá và ngồi bên cạnh cô. Cô không hề cố dịch ra chỗ khác. Đó là một không gian rất nhỏ và đôi chân chúng tôi đè vào nhau. Tôi ghét mình phải lên đây ngồi và tôi phải thừa nhận mình thích sự thoải mái khi gần gũi.

Tôi cân nhắc nên cho cô ta biết nhiều bao nhiêu. Tôi quyết định mức độ xong rồi nói, “Tôi đã kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.”

“Jo nói giờ anh độc thân rồi. Tôi tự hỏi anh đã từng kết hôn chưa. Cái cách anh nhìn Amanda, đó là cách một người cha hay ông chú nhìn một đứa trẻ. Anh có con rồi à?”

Một lần nữa tôi ngần ngừ rồi cuối cùng gật đầu, nhưng rõ ràng từ nét mặt của tôi thì tôi sẽ không nói về chuyện đó. Maree cảm nhận được có vẻ mình đã đi quá giới hạn. Cô ta định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi nhanh chóng nói tiếp, “Sau khi chúng tôi kết hôn được vài năm thì xảy ra chuyện. Có một người đàn ông từ quá khứ của vợ tôi trở thành rắc rối.”

Maree có thể đã để ý rằng tôi nói “vợ” chứ không phải “vợ cũ”, điều này đã truyền tải thông tin nào đó tới cô ta. Cô ta thông minh hơn vẻ ngoài. Nhíu mày bày tỏ sự cảm thông, nhưng tôi không đáp lại.

“Họ làm việc cùng nhau.” Tôi ngần ngừ. “Cả hai hồi ấy đều độc thân. Họ có ra ngoài một vài lần… qua đêm một hay hai lần.” Maree có vẻ gần như thấy thích thú với cách dùng uyển ngữ tinh tế của tôi. “Chuyện này xảy ra vài năm trước khi Peggy và tôi gặp nhau.”

“Anh chàng này có vấn đề máu nóng không? Như Andrew ấy?”

“Không. Anh chàng tốt bụng nhất quá đất. Tôi gặp anh ta rồi.”

“Anh gặp anh ta rồi á?”

“Họ làm việc cùng ngành mà. Thi thoảng lại gặp nhau.”

Peggy và anh ta đã có nhà riêng trong cùng bệnh viện. Mặc dù tôi không cho Maree biết những chi tiết này. “Họ chia tay nhau sau đó cô ấy gặp gỡ tôi. Sau hai năm, anh ta lại tái xuất hiện. Anh ta chỉ gọi điện tới nói lời chào, hỏi xem họ đi uống cà phê, hay uống gì đó, để ôn lại tháng ngày xưa cũ được không. Nhưng rồi dần dần mọi chuyện hóa lạ lùng. Anh ta bắt đầu gọi tới thường xuyên hơn. Để lại những tin nhắn. Ban đầu chỉ là những tin nhắn bình thường. Sau đó ngày càng táo bạo hơn một chút khi cô ấy không gọi lại. Rồi anh ta bắt đầu gọi cho tôi. Tiếp theo là xuất hiện tại nhà tôi. Thậm chí anh ta còn gọi…” Tôi ngừng nói một lúc. Trước khi nói tiếp, “Sau đấy là bắt đầu rình mò.”

Tôi im lặng, nhớ lại những ngày đó, nhìn thấy gương mặt Peggy, gương mặt của cả hai thằng bé, rất ngây thơ nhưng bằng trực giác trẻ con chúng đã biết trước tất cả. Chúng sợ hãi.

“Cuối cùng tôi đã hiểu vấn đề là gì,” tôi nói với Maree. “Không phải là anh ta. Mà là vợ tôi. Cô ấy đang đối xử với anh ta như một người bình thường. Lịch sự, vẫn quyết định tin tưởng anh ta, làm anh ta vui vẻ. Cô ấy là người tốt, cứ nghĩ đến chuyện anh ta là ai khi họ đi ra ngoài, quyến rũ và hài hước. Nhưng chuyện đó là dĩ vãng rồi. Khi tất cả chuyện này xảy ra anh ta không còn là một người bình thường nữa. Anh ta là thứ gì đó khác. Cô không thể kết bạn với một con cá mập hay một con chó dại được, Maree. Đó là nơi cô lâm vào rắc rối. Andrew là một thứ nguy hiểm khác nhưng chẳng quan trọng. Bất kì ai không đối tốt với cô cũng đều nguy hiểm như Henry Loving thôi.”

Tôi cảm thấy bàn tay cô ta nắm lấy bàn tay tôi. Với những hành động tinh tế này, những ngón tay của cô ta ấm áp đến ngạc nhiên trong buổi sáng lạnh lẽo.

“Tôi có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi nhún vai, nhìn qua mặt nước, “Cuối cùng nó đã kết thúc,” tôi nói thêm. “Trở thành vấn đề của cảnh sát rồi.”

Không ai trong chúng tôi cử động một lúc lâu. Maree quay người và hai cánh tay cô ta choàng quanh người tôi, chúng tôi ôm chầm lấy nhau thật chặt. Ban đầu cô ta nhẹ nhàng hôn tôi rồi dần dần cảm xúc hơn và tuyệt vọng hơn. Sau đó bằng một nụ cười, cô ta hơi ngả người ra sau luồn hai bàn tay tôi vàotrong áo khoác của mình, ấp lên bộ ngực cô ta. Tôi cảm thấy cái nịt ngực phức tạp. Cô ta kéo tôi vào gần hơn rồi lại hôn tôi, lần này thì tinh nghịch hơn, lưỡi cô ta có mùi tử đinh hương hay mùi quế. Sau đó cô ta lại ngồi xuống nắm tay tôi trong hai tay mình. “Jo nói tôi chỉ thích trai hư.” Cô nhìn tôi và tôi tin ánh lửa trong đôi mắt cô bắt nguồn từ điều gì đó ngoài đám mây trôi lờ lững dưới ánh dương mờ mịt. “Anh cũng thế đấy, Corte. Anh là trai hư. Nhưng tôi nghĩ anh là trai hư tốt bụng.”

Tôi nhớ lại gần đây mình nhớ Peggy đã từng nói điều gần tương tự về tôi.

“Cùng quay vào nhà nhé.”

“Anh không muốn ở lại ngoài này và ngắm cảnh à?”

Tôi mỉm cười, “Công việc trước tiên.” Tôi đứng lên kéo cô đứng dậy và chúng tôi cùng quay vào nhà.

“Anh có thời gian rảnh không, Corte?”

“Thi thoảng.”

“Tôi thích chơi trò chơi.”

Dường như cô ta nghĩ chuyện đó vui lắm.