Chương 41
Ryan nhíu mày. “Maree ư? Không thể là con bé được. Họ của con bé còn chẳng phải là Kessler.”
Joanne nhìn về phía tôi, “Có ai thực sự đã nghe thấy câu, ‘Tóm Ryan Kessler’ không? Trong bức email anh từng nói đến ấy?
Tôi hỏi, “Lệnh cho phép thi hành đúng không? Không. Nhưng nó ghi là “Kessler” và có địa chỉ nhà cô.”
Joanne phản bác, “Đó là cách anh miêu tả nơi Maree đang sống.”
Tôi cân nhắc điều này, “Đúng. Nhưng tại sao cô nghĩ đó là cô ta?”
Cô hất đầu về phía máy tính, máy tính của em gái cô. “Mar bỏ quên nó ở đây tối qua.”
Tôi nhớ đã nhìn thấy nó khi tôi quay về từ nhà của Garcia.
Joanne nói: “Tôi tự hỏi Andrew có đứng đằng sau vụ này không. Tôi muốn xem liệu có nội dung gì trong các bức email đã lưu lại của con bé liên quan đến chuyện này.”
Chồng cô nhìn về phía tôi. “Andrew. Có thể nào không?”
Tôi đáp, “Không, chúng tôi đã kiểm tra cậu ta rồi. Tôi đã sai thuộc cấp tìm hiểu cậu ta ngay sau khi nghe nhắc đến tên cậu ta. Trong xe, hôm thứ Bảy? Nhớ không, tôi nói với Maree rằng cô ta nên gọi cho cậu ta? Tôi làm thế hòng có được số điện thoại của cậu ta. Claire đã kiểm tra rồi. Cậu ta trong sạch - theo quan điểm của chúng tôi. Có dính mấy cái tội tấn công, hai lần bị buộc tội lạm dụng bạo lực tại nhà vài năm trước. Vài lệnh giam giữ. Nhưng cậu ta không có liên hệ nào với Henry Loving.”
Joanne nói, “Tôi không nói về Andrew. Tôi tìm thấy một thứ khác. Xem này!” Cô xoay chiếc máy tính về phía chúng tôi. Tôi trông thấy logo của Global Solfware Innovations trên màn hình, khi Joanne mở các tập tin bằng phần mềm biên tập và lưu trữ. Cô đã mở ra mấy bức ảnh chụp gần đây của em gái - một series ảnh trung tâm buôn bán D. C. có bào gồm các bức ảnh tôi đã từng giúp cô ta chọn lựa. Cô tạm dừng tại một hình ảnh khác, một hình ảnh tôi đã xem nhưng không hề chú ý tới. Cũng là bức ảnh chụp hai người đàn ông, đang tham gia cuộc nói chuyện nghiêm túc, khi họ ngồi tại một quán cà phê ngoài trời ở đâu đó gần phố mua sắm. Một người có vẻ như tầm gầm sáu mươi tuổi, người kia trẻ hơn tầm hai mươi tuổi. Cảnh nền mờ mờ không rõ nét - cố tình bị làm mờ đi, tôi nhận định - gương mặt căng thẳng của hai người đàn ông thu hút sự chú ý của người xem.
“Hai người có thấy gì bất thường không?” Joanne hỏi.
Tôi nghiên cứu bức ảnh thật cẩn thận. Rồi tôi để ý người đàn ông già hơn đang đưa cái gì đó vào tay của người đàn ông trẻ hơn. Rất khó nhìn rõ được nó có thể là cái gì. Nhưng có vẻ là một ổ USB của máy tính. Tôi hỏi Joanne có phải ý cô là thế không.
“Vâng.”
“Thì sao?” Ryan hỏi.
Vợ anh nói tiếp, “Anh không nhận ra người già hơn à?”
“Không,” tôi đáp. “Tôi có nên nhận ra không?”
Ryan lắc đầu.
“Martin Allende. Ông ta vừa lên bản tin tuần trước.” Joanne giải thích rằng ông ta là nhà ngoại giao Columbia bị nghi ngờ rửa tiền cho Al-Qaeda thông qua các ngân hàng ở nước mình. Tôi tin lời cô nói. Tôi chỉ còn nhớ láng máng về bản tin ngắn ngủi.
Joanne nói thêm rằng câu chuyện cho biết không thể tìm thấy lời buộc tội nào vì các nhà chức trách không tìm được dấu vết dẫn tới những kẻ khủng bố hoặc các ngân hàng ở nước ngoài. “Maree chụp một bức ảnh ông ta cùng người liên hệ của ông ta - người trẻ hơn,” cô nổi xung. Tôi thấy hai bàn tay cô đang run lên trong giận dữ. “Đó là lí do tại sao chúng truy đuổi con bé. Để lấy lại máy ảnh của nó, để tìm hiểu xem con bé có tạo thêm bản sao nào không, xem có chụp thêm bức ảnh nào nữa không. Nhóm khủng bố lo ngại rằng ai đó trong cơ quan an ninh quốc gia - CIA, FBI, Phân tích Tin tức Tình báo - có thể nhận ra Allende đang tiếp xúc với ai. Còn nhớ kẻ đã đâm sầm vào Maree, hất con bé ngã gục không? Tôi dám cá hắn muốn cướp thứ gì đó trong túi con bé, tìm ra địa chỉ của nói.”
Tôi nhìn chăm chú bức ảnh. Rướn người sang, cắm dây cáp vào máy tính của cô ta rồi tải bức ảnh về điện thoại của mình, viết các chỉ dẫn cho duBois rồi gửi email bằng điện thoại.
Joanne đang ngồi nghiêng về phía trước. Sự tê liệt phủ lên gương mặt cô suốt dịp cuối tuần giờ đã biến mất. Cô đang tức tối, mặt cô đỏ lựng, đôi mắt tóe lửa.
“Đứa em gái ngây thơ bé bỏng của tôi đang chĩa mũi vào nơi nó không thuộc về… Não bộ chết tiệt của con bé có phải đang đi chơi không thế? Con bé nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi nó bắt đầu chụp ảnh người ta công khai hay không? Con bé có từng nghĩ đấy có thể là một ý tồi không?”
Tôi tự hỏi có phải cô ấy đang tiến thẳng tới cơn suy sụp đã dự báo không. Cô đã phong kín những cảm xúc của mình kể từ sáng thứ Bảy. Hứa hẹn bùng nổ. Tôi đã thấy nó xảy ra hàng tá lần rồi.
“Chúng tôi sẽ tìm hiểu,” tôi nói, hất đầu về phía điện thoại.
“Con bé không bao giờ nghĩ đến hậu quả… Và ai phải hứng chịu cái đống phân này đây? Chúng tôi. Con gái chúng tôi đã suýt bị giết vì nó! Vì tôi đã chứa chấp nó. Làm ơn mắc oán, đúng không? Thậm chí tôi còn chẳng muốn con bé vào nhà tôi. Đó là cái tháng tồi tệ nhất cuộc đời tôi. Con bé rao giảng về tính thiêng liêng của nghệ thuật nhưng thậm chí nó còn chẳng thể trả tiền cho đồ mà nó ăn. Kể từ khi nó dọn vào ở, Ryan và tôi đã không ngừng tranh cãi. Đúng là cơn ác mộng chó chết.”
“Jo,” chồng cô nói.
Cô ngắt lời, “Nhẽ ra em nên để nó quay lại với Andrew. Chúng xứng đáng dành cho nhau. Để cái thằng khốn ấy dạy cho nó biết thế nào là lễ độ.”
Một tiếng chuông báo động chói tai khiến tất cả chúng tôi giật bắn. Ryan vươn tay ra lấy vũ khí còn tôi cũng lấy súng của mình ra. Cho dù tôi nhận ra âm điệu này; không phải là đột nhập mà là tiếng mở cánh cửa thoát hiểm. Ai đó trong nhà đã chạm vào nó, để ra ngoài.
Ahmad xuất hiện ngay lập tức, tay đang cầm khẩu M4 Bushmaster màu đen, báng súng rút gọn, ngón tay cậu ta nằm ngoài chốt bảo vệ cò súng. Sau lưng cậu ta là Tony Barr, khẩu súng ngắn trong tay.
Tôi giơ một tay lên.
“Ôi, không,” Joanne thì thầm, hai mắt mở to. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ ra hàng hiên bên, nơi Maree đứng đó, đang nhìn chằm chằm lại qua cửa kính. Đứa em gái đã nghe hết từng từ ngữ khó nghe vể mình được thốt ra. Gương mặt cô ta, nhăn nhó vì đau đớn, tiếp tục nhìn chằm chằm một lúc. Rồi cô ta quay ngoắt đi chạy xuống hàng hiên tiến tới bãi cỏ về phía rừng.
“Không, làm ơn! Maree! Không!” Joanne nhảy dựng lên.
“Ở yên đây,” tôi cương quyết nói. Tôi dặn Ahmad và Barr bảo vệ các thân chủ rồi lao ra ngoài, cất súng đi.