Chương 72
ôi thấy Joanne Kessler trong Khu mua sắm tại góc đường Tysons, khu mua sắm hấp dẫn hơn trong số hai trung tâm kết hợp lại phía hông gần đường cao tốc thu phí, sát bên tòa nhà chính phủ nơi cuộc thẩm vấn Aslan Zagaev đã diễn ra.
Khu mua sắm mang nét đặc trưng của Ritz-Carlton, Debeers và Versace, tôi không bao giờ có thể hiểu được vì sao mà nó kinh doanh được trong thời gian dài thế, vì ngoài lễ Giáng sinh, còn lúc nào chỗ này cũng vắng hoe.
Ngồi tại chiếc bàn lung lay, Joanne đang siết chặt một tách trà trong không gian trông như hang động giữa siêu thị. Lại là Starbucks.
Trong một tháng hoặc hơn sau khi công việc này kết thúc, các thân chủ sẽ giữ lại các điện thoại bảo mật - để phòng hờ. Sau thời gian đó, phần mềm sẽ viết đè lên các mã và các con số bằng các nội dung vô nghĩa, sau đó họ có thể trả lại chúng vào hòm thư bưu điện hoặc vứt đi. Tin nhắn của Joanne tôi đã nhận được nửa tiếng trước, cô hỏi rằng chúng tôi có thể gặp nhau không.
Tôi đã gọi cho cô và Ryan, cả Amanda nữa, tất nhiên, và giải thích mọi chuyện với họ. Chúng tôi đã nói với nhau lời tạm biệt. Và với lệnh phóng thích đã kí, đó là dấu chấm hết cho công việc.
Nhưng rõ ràng nó chưa kết thúc hẳn.
Tôi lấy tách cà phê rồi đến ngồi cạnh người đàn bà buồn rười rượi.
“Anh thấy sao rồi?” Cô hỏi.
Chẳng thoải mái gì khi trò chuyện về những nỗi đau, cơn nhức và ngón chân cái chưa lành, tôi nhẹ nhàng đáp: “Ổn. Còn Ryan?”
“Đang hồi phục tốt. Mai anh ấy sẽ xuất viện.”
“Amanda thế nào?”
“Nó ổn cả. Đang bừng bừng muốn chiến đấu với những kẻ xấu xa tại Washington.”
“Để mắt đến các trang blog của con bé,” tôi nói. “Đừng để ai biết đến chúng.”
Cô mỉm cười, “Tôi đã nói chuyện với con bé rồi.”
“Cô có xem bản tin không? Về Stevenson ấy?”
“Có xem.” Cô nói tiếp, “Nghe này, Corte, tôi cảm thấy rằng không ai trong chúng ta biết cảm ơn anh thế nào cho vừa. Tôi đang nghĩ về chuyện đó. Tất cả những gì anh đã làm. Anh đã suýt bị giết. Với anh, chúng tôi chỉ là những người xa lạ. Chúng tôi chẳng là ai cả.”
Tôi im lặng một lúc. Rồi lên tiếng thật vụng về, “Mọi người là công việc của tôi.”
“Dù sao cũng cám ơn anh nhé.”
Nhưng tôi biết cuộc gặp này không chỉ để cảm ơn.
Thoáng ngập ngừng.
“Còn một chuyện nữa. Tôi muốn hỏi anh một điều. Lẽ ra không nên nhưng… tôi chẳng quen bất kì ai khác để nhờ nữa.”
“Được mà. Hỏi đi.”
“Là về Maree.” Joanne cúi đầu xuống. “Còn một chuyện khác mà tôi đã phá hỏng.”
Tôi chờ đợi, ngắm nhìn những cửa kính bày hàng.
“Nó không chịu nói chuyện với tôi. Mà là tôi nghe lỏm được. Nó sẽ bỏ đi: dọn vào sống cùng Andrew. Tôi đã cố gắng bảo con bé bỏ chuyện ấy đi nhưng nó toàn bịt tai không nghe. Con bé vơ vội mấy thứ rồi chạy ra ngoài cửa… Thằng ấy sẽ lại làm đau con bé lần nữa và nó sẽ để mặc cho thằng ấy làm thế.” Joanne chạm vào cánh tay tôi. Một cảm giác lạ lùng. Khi bạn xem những người được mình chăm sóc như những mảnh ghép trò chơi sẽ được bảo vệ, bạn sẽ không quen với tiếp xúc vật lí. Như Abe nói, nên tránh chuyện ấy.
Tất nhiên, suy nghĩ này khiến tôi nhớ lại nụ hôn Maree và tôi đã trao nhau trên phiến đá nhìn ra dòng Potomac.
Joanne thì thầm, “Anh có thể nói chuyện với con bé được không? Xin anh. Tôi biết đó không phải là việc của anh. Nhưng nó sẽ không chịu nghe lời tôi. Có thể con bé không bao giờ còn nói chuyện với tôi nữa.”
Tôi trông thấy những giọt lệ trong đôi mắt cô. Mới là lần thứ hai kể từ khi tôi gặp cô. Tôi thấy khó chịu.
“Giờ cô ta đâu rồi?”
“Nó sẽ gặp thằng kia tại Công viên Washington, khu buôn bán kinh doanh trong một giờ đồng hồ.”
Như tôi đã giải thích rõ với Claire duBois và tất cả đệ tử của tôi, sự gắn bó của người dẫn dắt với các thân chủ của mình kết thúc vào đúng giây phút kẻ chủ mưu và kẻ moi tin hoặc sát thủ bị bắt giữ hoặc vô hiệu hóa. Trị liệu tâm lí, li hôn, các tai nạn bị kịch, hạnh phúc mãi mãi về sau - không một kết thúc khả dĩ nào trong số này còn liên quan gì tới chúng tôi nữa. Vào lúc cuộc sống của gia đình Kessler bắt đầu trở lại bình thường - bằng cách này hay cách khác - sau những kinh hoàng của vài ngày qua, thì tôi sẽ tới một nhà an toàn khác hoặc đang trên đường tới đâu đó, bảo vệ các thân chủ mới.
“Làm ơn.”
Trên phiến đá, tôi thấy chính mình đang nghĩ. Tôi chợt nhớ đến bọt biển sôi sục của dòng Potomac dưới chân mình.
Trên phiến đá…
“Được rồi.”
Sức ép lên cánh tay tôi tăng lên.
“Ôi, cảm ơn anh…” Cô lau nước mắt.
Tôi đứng dậy.
“Corte?”
Tôi ngoái lại nhìn.
“Anh còn nhớ chúng ta từng nói gì với nhau không? Có hai cuộc đời, anh biết đấy, công việc bảo vệ các thân chủ của anh hay công việc của tôi, và rồi có một gia đình nữa? Tôi đã nói anh không thể có được cả hai. Nhưng tôi không chắc… Có thể anh sẽ làm được. Nếu anh xử lí đúng đắn.” Cô nở nụ cười không giống cô. “Và nếu anh mong muốn đủ đậm sâu.”
Tôi không biết phải đáp lại như thế nào. Tôi gật đầu tạm biệt, rồi hơi khập khiễng, bước về xe mình.
Sau bốn mươi phút tôi đã ở Công viên Washington cách DuPont Circle không xa. Công viên nhỏ và mang dáng dấp của D. C. thuở mới thành lập. Vài chiếc ghế dài là mới, và tôi nghe nói được tái chế từ mấy cái lốp hoặc thùng carton đựng sữa bỏ đi. Rất xanh và tốt cho sức khỏe của con người nhưng tôi thích ghế cũ hơn, như mấy chiếc trong công viên này. Trông chúng như thể được đặt ở đây từ thời Teddy Roosevelt còn đang làm việc cách đây khoảng ba dặm trên Đại lộ Pennsylvania. Đồ sắt đen xì, hoen rỉ vài chỗ, với mấy thanh gỗ mỏng để ngồi lên, đã lồi lõm sau bao nhiêu năm bị sơn vô tội vạ.
Một cặp đôi băng qua công viên, dừng lại một lần ngắm nhìn một bụi cây, một bông hoa nhài đang nở bung, tôi tin thế, rồi lại tiếp tục bước đi. Một lúc sau công viên vắng tanh. Một ngày gió thổi dữ dội, trời mây u ám. Tôi đậu xe ở nơi có thể nhìn thấy toàn bộ các ghế dài và nhận ra Maree từ bất kì góc độ nào. Tôi tắt máy xe và hạ tấm che nắng trên xe xuống. Tôi đã đủ vô hình. Tôi thử gọi vào điện thoại của cô ta nhưng cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại, tôi nghi ngờ cô ta tắt máy nhằm tránh phải nghe những cuộc gọi của chị gái.
Thế rồi một người khác tới gần. Tôi chán nản khi thấy đó là Andrew - Claire duBois đã gửi cho tôi ảnh của gã khi tôi yêu cầu cô kiểm tra gã như một kẻ chủ mưu khả dĩ trong công việc của Kessler. Gã đang gọi di động, nhàn tản bước vào công viên. Gã nhìn xung quanh rồi đứng lại một lúc sau đó ngồi xuống ghế dài. Gã vắt chéo chân. Tôi không thể thấy được nét mặt gã - tôi ngồi cách đó khoảng mười hai mét - nhưng gã không cười, thể hiện ra ngôn ngữ cơ thể của một người đang bực bội. Gã sẽ trở thành đối thủ dễ thất bại trong một trò chơi, chưa kể đến cá tính nóng nảy của gã, tâm trí gã sẽ thường xuyên ở trên mây.
Vì gã đã tới đây trước nên sẽ không có nhiều cơ hội nói chuyện với Maree trừ phi tôi có thể chặn đầu cô.
Nhưng chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Ngay sau đó cô ta bước đến từ phía đối diện công viên. Không như Andrew cô ta đang mỉm cười, rõ ràng mong ngóng được gặp gã. Có sự nhẹ nhàng trong bước chân, cô ta mang theo một túi mua sắm nhỏ từ Neiman Marcus và túi đựng máy ảnh. Tay cô đang kéo theo chiếc vali một bánh đã trở nên quen thuộc sau lưng như con cún. Phải chăng trong cái túi mua sắm kia là món quà tặng? Cô ta lại vào vai diễn bối rối, như trẻ con, cầu xin sự quan tâm của đàn ông, mà tôi nhớ lại từ tin nhắn cô ta để lại trên điện thoại của Andrew mà chúng tôi đã nghe. Đối với gã, cô ta cư xử rất khác, hay nói là, cô ta đối xử với gã trái ngược hẳn cách đối xử với những người như tôi.
Ngài hướng dẫn viên…
Andrew nhận ra cô ta và gật đầu nhưng không hề mỉm cười hay kết thúc cuộc gọi. Tôi tự hỏi phải chăng gã gọi cuộc điện thoại không cần thiết như một cách thể hiện quyền lực. Các loài vật phô diễn hành vi thống trị, như thế này, nhưng chúng làm thế để sinh tồn chứ không phải vì bản ngã. Tôi biết rằng Andrew đã làm tổn thương Maree trong quá khứ và tôi cũng cảm nhận thấy, qua sự xem thà baờng này, rằng lúc này gã là mối đe dọa đối với cô ta, như Joanne đã nghĩ.
Vì tuần làm việc của tôi đã kết thúc, nên tôi để khẩu Glock trong ngăn kéo bàn đã khóa kín. Dẫu vậy tôi luôn có thể gọi cho 911. Tôi quan sát chăm chú, ghi nhớ từng chi tiết có thể là quan trọng. Gã đeo găng tay. Hông của gã hơi căng cứng. Tôi đã nhận thấy từ trước. Gã mang theo một ba lô lớn, bên trong có thể chứa, hoặc thậm chí, có thể dùng làm vũ khí. Gã không đeo kính, cho thấy vị trí dễ tổn thương mà có thể hữu ích với đối thủ khi đấu tay đôi hoặc chạy trốn. Rõ ràng gã sung sức và mạnh mẽ.
Thế nhưng có vẻ như Maree không nhận ra bất kì mối đe dọa nào, cô ta rất vui vẻ được ở bên cạnh gã. Miệng vẫn mỉm cười, cô ta ngồi xuống, hôn gã vào bên má không bị điện thoại che khuất. Gã nắm chặt lấy tay cô ta, tảng lờ cô ta đi trong một lúc hoặc lâu hơn rồi gác máy. Gã cất điện thoại đi quay sang cô ta kèm theo một nụ cười. Tôi không nghe được từ nào nhưng màn đối thoại có vẻ vô hại. Gã chắc đang hỏi mấy ngày qua cô ta đã đi đâu - và từ nét mặt ngạc nhiên của gã - tôi có thể đoán cô ta đã kể cho gã nghe sự thật. Gã bật lên tiếng cười ngắn.
Nhưng dù cậu nghĩ chuyện gì đang diễn ra đi nữa, Corte, dù có là gì đi nữa, đừng bao giờ đưa ra những giả định. Cảnh giác không ngừng.
Chắc chắn rồi, Abe.
Nụ cười toe toét của Andrew biến thành một nụ cười quyến rũ, gã vòng tay ôm cô ta vào lòng. Gã thì thầm có vẻ như là lời mời cô cùng quay về căn hộ của gã. Từ nghiên cứu của duBois tôi biết rằng nơi gã sống cách đây không xa.
Đến lúc này Maree lắc đầu và gỡ cánh tay của gã khỏi vai mình. Cô ta lảng tránh. Im lặng một lúc, cô ta hít một hơi rồi gửi đến gã câu nói gì đó, lảng tránh ánh mắt gã. Dường như ban đầu cô ta còn vụng về nhưng rồi dần tự tin và mạnh mẽ hơn nhìn thẳng vào gương mặt thụ động của gã, khi tiếp nhận những lời nói của cô ta.
Gã phác một cử chỉ với một bên tay đeo găng ngồi sán lại gần hơn. Gã nói vài câu, Maree lắc đầu.
Cô ta cầm cái túi lên lấy ra một bức ảnh viền khung. Đó là bức ảnh tĩnh vật mà tôi đã thấy tại nhà Kessler và nhận ra đây có thể là món quà gã đã tặng cô ta trước kia. Có thể là một trong số các bức ảnh của riêng gã. Cô ta trả nó lại cho gã.
Thú vị đây. Cô ta đang chia tay gã.
Gã nhìn chằm chằm bức ảnh rồi nở nụ cười buồn. Gã nói với cô ta vài câu nữa, mặt nghiêm túc. Gã rướn người vào muốn một nụ hôn nhưng cô ta lùi xa hơn nữa, nói thêm câu gì đó.
Gã gật đầu. Rồi vụt đứng phắt dậy, gã quẳng bức ảnh xuống vỉa hè, khiến nó vỡ tan tành. Maree co rúm người lại, tránh xa những mảnh vỡ. Tiếp theo gã đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta. Cô ta nhăn nhó thét lên vì đau. Bàn tay đeo găng kia của gã rụt lại, siết lại thành quả đấm.
Tôi mở cửa xe nhanh nhẹn bước ra ngoài…
Đúng lúc đó Maree cũng đứng dậy, lòng bàn tay giơ lên đánh thẳng vào mặt gã. Không ngờ tới những cử chỉ bạo lực này gã hoàn toàn không kịp phòng thủ. Cú đánh trúng vào mũi gã. Chắc phải đau lắm - tôi biết; một thân chủ trong cơn hốt hoảng đã từng vô tình thúc cùi chỏ vào mặt tôi.
Gã ngã ngồi xuống chiếc ghế dài, gập người lại, tức điên lên, ôm chặt lấy gương mặt máu me.
“Con khốn chó đẻ.”
“Tôi nói rồi; chuyện chúng ta kết thúc rồi,” Cô ta cương quyết nói.
Giờ vì đã xuống xe nên tôi nghe tiếng họ rất rõ.
Gã lại đứng dậy quờ quạng tìm kiếm nhưng cô ta bình tĩnh đẩy gã lùi lại, rất mạnh. Mù dở vì những giọt nước mắt đau đớn, gã loạng choạng rồi ngã gục xuống vỉa hè, một bên sườn tiếp đất. Gã lảo đảo đứng dậy rồi bước lùi lại, vương tay tìm khăn giấyKleenex.
“Mày đã tấn công tao, con chó này! Tao sẽ gọi cảnh sát.”
“Tốt thôi,” cô ta nói, ví dụ mẫu mực về sự bình thản. “Hãy nhớ ảnh rể tôi là cảnh sát đấy. Tôi biết anh ấy rất thích nói với anh về chuyện đó. Anh ấy cùng một số người bạn nữa.”
Tôi rất vui khi nghe thấy câu này, dưới sự chăm sóc của tôi, Maree đã học được cách nắm bắt - và sử dụng - lá bài chủ trong tay.
Cô ta nhìn xuống với vẻ thương hại nào đó, có vẻ như vậy. “Đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.” Nói rồi cô quàng cái túi đựng máy máy ảnh lên vai, xoay người, kéo chiếc vali sau lưng, chậm rãi bước đi. Tôi đợi xem Andrew có bám theo cô ta nữa không. Dường như gã đang phân vân. Gã nắm chặt một thứ như là một mảnh khung kính vỡ còn lại nhưng rồi lại ném đi. Rồi gã loạng choạng đi về phía ngược lại, bàn tay đeo găng giữ chặt cái mũi đang chảy máu.
Tôi buông mình xuống ghế tài xế và khởi động xe, quay xe theo hướng Maree đã đi. Tôi thấy cô ta ở ngã tư tiếp theo, đang đứng chờ đèn. Cô ta lùa bàn tay vào mái tóc, ngã người về phía sau, ngước mắt lên ngắm bầu trời đang đậm thêm. Hẳn cô ta ngửi thấy cũng như tôi, qua cửa kính xe đã hạ xuống của chiếc Volvo, mùi hương ngọt ngào của những chiếc lá thu và thứ mùi còn ngọt ngào hơn nữa của gỗ trong lò sưởi từ căn nhà đá cát kết nâu nào đó gần đây.
Đèn giao thông chuyển màu. Maree băng qua đường bước đến chỗ Khách sạn Hyatt cao lớn, lấp lánh như thủy tinh.
Tôi cho xe vào lề đường trước cửa khách sạn rồi dừng xe, trình thẻ liên bang cho tay cảnh sát giao thông, anh ta gật đầu rồi bước đi.
Tôi tắt máy xe.
Tôi ngắm nhìn Maree bước qua cánh cửa xoay. Nó xoay chậm dần rồi dừng lại. Cô ta nhìn quanh rồi đến gần bàn lễ tân, trao lại vali cho người trực tầng. Cô ta chào hỏi nhân viên lễ tân rồi mở túi, trình chứng minh thư và thẻ tín dụng.
Tôi theo dõi cô ta một lúc. Rồi khi thân chủ cuối cùng của tôi cuối cùng cũng an toàn, tôi khởi động xe rồi vào số. Tôi hòa mình vào dòng giao thông, rời khỏi khách sạn, để trở về nhà.