← Quay lại trang sách

Chương Chót BÍ MẬT CỦA NHỮNG CON ĐOM ĐÓM TRỜI

Chiều hôm sau, ba người họp mặt ở quán Ngân Đình. Chị Thu Dung vẫn chưa hết bỡ ngỡ về kết quả mà Sở Cảnh sát thâu lượm được. Còn Sơn thì bận hít thở thật nhiều lớp gió trời sau hơn một ngày bị giam giữ trong căn phòng chật chội. Lúc chờ đem đồ ăn lên, ông Mạc Kính giảng giải:

– Cũng không có gì lạ. Ngay hôm đầu tiên khi vụ ám sát xẩy ra, tôi đã chú ý đến thái độ đáng ngờ của cậu. Thứ nhất tôi tự hỏi cậu lảng vảng làm gì ở đó? Thứ hai, tại sao cậu lại chú ý đến những đồ vật còn lại của ông già mù khi ông ta chết. Rồi sau khi nghe báo cáo đích xác của cảnh sát công lộ là vụ này không thể là một tai nạn nhưng là vụ mưu sát, tôi càng nghi hơn. Tôi đoán cậu đã đánh hơi thấy điều gì và tôi chỉ việc cho người kín đáo bám sát các công việc của cậu…

Chị Thu Dung kêu lên:

– Vậy ông đã theo dõi chúng tôi ngay từ lúc ở mộ ông Vincent?

Ông Mạc Kính cúi đầu kiểu cách:

– Lý do nghề nghiệp phải làm vậy mong cô tha lỗi cho.

Sơn hỏi:

– Còn cây gậy trúc.

– Tôi giấu được nó ngay từ khi cậu còn lảng vảng tìm quanh đó. Lúc cậu nhớn nhác nhìn tử thi của ông già, tôi đã thấy và tôi biết cậu muốn tìm một cái gì khác hơn là chiếc mũ với cặp kính để ngay bên cạnh ông già. Tôi kiếm thật nhanh và tôi bắt gặp cây gậy nằm ẩn sau một bụi cỏ.

Sơn lắc đầu:

– Là thanh tra cảnh sát có khác. Bao giờ ông cũng đi nhanh hơn người khác.

Chị Thu Dung ngượng nghịu nói với Sơn:

– Tệ thật, tụi mình đã tưởng phen này hớt tay trên cảnh sát, vậy mà ai ngờ bị theo dõi từ phút đầu mà vẫn không hay.

Ông Mạc Kính nhấp một ngụm nước rồi nói:

– Biết là bị theo dõi rồi chắc cô cũng chưa giận bằng khi thấy Sở Cảnh sát còn hớt tay trên của cô vật này.

Nói rồi ông Mạc Kính móc túi ra một vật đặt lên bàn. Cả hai chị em cùng thốt lên:

– Uả! Hòn đá Phún xuất.

Chị Thu Dung tiếp theo:

– Trời ơi! Làm sao nó lại nằm trong tay ông? Rõ ràng tôi còn cất nó.

– Vâng! Thưa cô, cô đã cẩn thận cất nó trong ngăn kéo thứ hai, bên tay trái của bàn làm việc. Nhưng nhân viên của tôi đã mạn phép cô lấy về từ hôm cô đi với Sơn vào nhà thương Thủ đô.

Chị Thu Dung lắc đầu lia lịa:

– Chịu! Tôi xin chịu cái tính tọc mạch của các công. Chuyến này tôi phải làm đơn kiện các ông về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp mới được.

– Thưa cô, tôi đã nói nghề nghiệp chúng tôi bắt phải như vậy. Đáng lẽ chúng tôi phải cho cô hay ngay, nhưng chúng tôi muốn hành động thật kín đáo để bọn kia không nghi ngờ gì về Sơn cả, có thế chúng nó mới dại dột lôi tuột cậu bé về tận sào huyệt chứ. Chỉ cậu bé này giỏi thôi. Nhờ tài ứng đối của cậu ta mà lão Đông Hưng tin là thật, rồi phun ra hết cả bí mật của cây gậy trúc.

Chị Thu Dung gí tay vào trán Sơn:

– Còn cậu nữa! Ai lại nói dối lão ta thế, rồi quen thói dối trá là hư thân đấy.

Ông Mạc Kính cười:

– Thì xin cô cũng hiểu cho. Trong hoàn cảnh mười phần chết chín như vậy, cậu ấy cũng phải nghĩ kế thoát thân chứ. Đối với tụi bất lương giết người không ghê tay đó mà không khéo là nó giết liền. Chứ chú Sơn đâu có nói dối chúng mình bao giờ nhỉ.

Sơn cười:

– Chị yên trí đi. Bao giờ em cũng xứng đáng với lòng tin của chị mà.

Quay sang ông Mạc Kính, Sơn hỏi:

– Vậy ra khi tôi bị bắt đi. Sở Cảnh sát cũng đã thấy rồi?

Ông Mac Kính gật đầu:

– Thấy rõ và tất cả guồng máy chìm nổi của cảnh sát đã được huy động để bám sát cậu từng phút. Cuối cùng, tôi cũng nhẩy vào cuộc trong đêm cậu nằm ép rệp ở phòng chứa đồ cũ.

Ba người im lặng giây lâu, bỗng Sơn cất tiếng:

– Vậy các yếu tố về những viên kim cương của giáo sư Thomas Vincent, Sở Cảnh sát đã có đủ. Chừng nào ông cử người đi núi Thiên Mã đây?

Ông Mạc Kính xoay hòn đá phún xuất trong tay trầm ngâm giây lát rồi nói:

– Nhờ hòn đá này mà dân chúng trong một bộ lạc nào đó ở biên giới Lào Việt sẽ chỉ cho chúng ta miệng núi lửa nằm ở đâu trong dẫy Thiên Mã trùng điệp. Đó là giai đoạn khởi đầu trên đường đi thăm những hạt kim cương lóng lánh như đom đóm trời của giáo sư Vincent, nhưng đó cũng là một giai đoạn gay go, phải mất rất nhiều công dò hỏi, tìm kiếm, hứa hẹn nhiều cuộc phiêu lưu kỳ thú trong rừng già ở biên giới.

Sơn sốt ruột hỏi:

– Vậy thì chừng nào khởi sự đây?

Ông Mạc Kính mơ màng nhìn qua khung cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn theo những gợn song xoải dài từ một chiếc thuyền máy vừa rẽ nươc đi ngang qua. Một lát ông nói:

– Hiện nay chưa phải là lúc thuận tiện. Chiến sự đang liên tiếp diễn ra ác liệt ở vùng ven ba biên giới. Chừng nào đất nước này im tiếng súng, nhân lực, tài lực chỉ đổ hết vào công cuộc tái thiết và xây dựng một đời sống ấm no, hạnh phúc cho toàn thể mọi người, thì lúc đó chúng ta sẽ lên đường! Chắc chắn tôi sẽ nhân danh sở Cảnh sát Quốc gia mời chú Sơn đi làm phụ tá và luôn cả cô Thu Dung đi viết phóng sự đường rừng…

Chị Thu Dung mỉm cười thật tươi:

– Mặc dù tôi vẫn còn ghét các ông thậm tệ và không bao giờ có thể chịu nổi cái tính tò mò, thóc mách của Sở Cảnh sát nhưng dẫu sao, trước đề nghị biết điều này, tôi cũng xin ký cả hai tay.

Sơn nói góp vào:

– Nếu phải chờ đợi bình yên như vậy thì chắc sẽ còn lâu lắm. Vậy từ nay đến đó…

Ông Mạc Kính ngắt lời:

– Ừ… chắc cũng phải chờ đợi một thời gian nữa. Từ nay đến đó quí vị sẽ làm gì?

Sơn đáp:

– Cháu sẽ lại tiếp tục bán báo như mọi ngày thường. Hơn một tuần nay bỏ công việc bỗng thấy nhớ…

Chị Thu Dung mỉm cười tiếp theo:

– Còn tôi thì sẽ viết tiếp thiên điều tra về cái chết của ông già mù. Tiếc rằng nội vụ kết thúc quá sớm, thành ra sau đó sẽ lại bí đề tài, không biết phải viết cái gì nữa đây?

Ông Mạc Kính cúi xuống dẹp mấy cái ly qua một bên để lấy chỗ cho người hầu bàn đặt cái đĩa đựng món ăn thứ nhất còn nghi ngút khói. Vừa làm ông vừa nói:

– Còn về phần tôi, trong khi chờ đợi từ đây đến ngày đó, việc trước tiên là tôi hãy thanh toán cái món ăn này. Dĩ thực vi tiên các ngài ạ.

NHẬT TIẾN

Sài Gòn 26-6-1969.