← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Gillian đứng trên bậc tam cấp của lâu đài, dõi theo Robin và các con trai ông sẵn sàng khởi hành. Tâm trạng Christopher không tốt. Gillian thấy chồng mình khoanh tay ngang ngực. Biểu hiện của hắn đủ làm chùn bước bất cứ sự cố gắng bắt chuyện nào. Gillian ngờ rằng cô biết nguyên nhân hắn không muốn lên tiếng. Mặc dù Robin vẫn giữ im lặng về chuyện Artane kể từ đêm ông trò chuyện với cô, lời mời dường như còn treo lơ lửng giữa ông và Christopher như màn sương dày đặc.

“Sao, không có một nụ cười nào từ phu nhân để ta mang theo trên đường à?”

Gillian nhìn vào đôi mắt xanh khói của Kendrick rồi nhăn mặt.

“Tôi từng nhìn thấy nụ cười tươi trẻ hơn bây giờ”, gã nhận xét, nắm bàn tay cô và cúi chào. Gã nhướng mày, nháy mắt. “Tôi muốn hôn lên nó, nhưng tôi thích cái đầu mình còn nằm trên cổ và lãnh chúa của cô đang thiếu tâm trạng đùa giỡn khiến tôi phát rét.”

“Tránh ra, thằng khờ”, Phillip nói, gạt Kendrick sang bên. Gã nắm bàn tay Gillian, gập người chào lịch thiệp, thận trọng và tao nhã hôn lên những ngón tay. “Thật là vinh hạnh lớn, phu nhân. Cho phép ta dẫn cô dâu của mình đến thăm, nhé? Ta muốn cô ấy nhìn thấy một ví dụ tốt về sự quý phái của cô.”

“Cả khoản sạch sẽ nữa”, Kendrick cười thêm vào. “Nhưng em dám chắc anh sẽ phải tắm cho cô ta trước khi cả gan mang cô ta đến...”

Tầm nhìn của Gillian cho cuộc chiến mới bị chặn đứng bởi dáng người cao to của Robin khi ông nhẹ nhàng kéo cô vào lòng và trao cho cô cái ôm như một người cha.

“Hãy chăm sóc tốt chàng trai của ta”, ông lặng lẽ nói. “Và đưa nó tới Artane ngay khi con có thể thuyết phục nó.”

Gillian gật đầu, cảm thấy khó khăn khi lời nói cứ nghẹn trong cổ họng.

“Con sẽ cố hết sức, thưa ngài”, cô thì thầm.

Robin mỉm cười với cô, rồi buông cô ra và quay sang ôm chầm lấy Christopher. Gillian thấy nét mặt nghiêm nghị của chồng, biết rằng hắn vẫn sắt đá cố chống lại bất cứ lời mời nào từ Robin. Robin hẳn nhiên cũng khôn ngoan nói thêm rằng ông sẽ sớm gặp lại Christopher, để cho Christopher thuận theo ý muốn.

Gillian đứng ở bậc thềm cho đến khi cánh cổng sắt tường thành đóng xuống sau lưng Robin và các con trai ông, rồi quay đầu nhìn chồng. Cô chạm vào cánh tay hắn.

“Hôm nay chúng ta đi dạo bờ biển, được không lãnh chúa?”, cô dịu dàng hỏi. “Em thề là mặt trời sẽ tỏa sáng thật ngọt ngào, vì ngài.”

Christopher lắc đầu, rụt tay lại, không hề cười. “Ta cần luyện tập.”

Và cứ như thế, hắn xoay người đi vào lâu đài.

Gillian chăm chăm nhìn theo chồng, không biết mình nên làm gì. Christopher trước đây luôn có tâm trạng cáu kỉnh, nhưng cô luôn có khả năng xoa dịu hắn. Căn cứ vào đôi vai cứng nhắc của Christopher, lần này không đơn giản là cáu kỉnh hay gắt gỏng. Cô cảm giác thậm chí một vài cử chỉ mạnh dạn và tinh quái cũng không chữa lành được điều đã tổn thương hắn.

“Ta sẽ để mặc hắn”, giọng nói vang lên bên cạnh cô. Gillian ngẩng đầu nhìn Colin. “Ngài nghĩ vậy sao?” Gã gật đầu. “Trong ngày hôm nay, có lẽ thế.”

Gillian bặm môi một lúc, rồi nhìn vào mắt Colin lần nữa. “Không phải là tôi đã làm chuyện gì...”

Gã lắc đầu. “Cô biết không phải mà.”

Cô gật gù đáp lại, nhưng cảm giác bất an cứ đay nghiến cô. Colin rời đi, cô không gọi gã lại. Cô quá bận rộn kiểm tra hành động của mình trong vài ngày qua. Không, chắc chắn cô không làm gì xúc phạm hắn. Christopher mang bộ mặt ảm đạm từ đêm Robin nói chuyện với hắn ở căn buồng trên tháp.

Gillian thở dài. Có lẽ chỉ là chuyện cô nghĩ tới ngay lúc đầu: Christopher rầu rĩ bởi lời mời của Robin. Và có lẽ lời khuyên của Colin là thích hợp nhất. Cứ mặc chồng cô hôm nay, cầu mong tâm trạng xấu của hắn sẽ biến mất khi mặt trời ló dạng.

Cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, một mình. Cô vươn tay chạm vào chỗ nằm của Christopher bên cạnh. Nó lạnh tanh. Mặc dù, Gillian khá chắc hắn đã ở đây, một vài lần trong suốt đêm hôm qua. Hơi ấm trên bàn tay và bàn chân cô chứng minh điều đó. Có lẽ hắn thức sớm để điểm binh.

Cô dùng bữa sáng nhanh chóng với những gì còn lại trên bàn, vì đã ngủ quên và bỏ lỡ bữa ăn đầy đủ. Hiếm có thứ gì thỏa mãn Gillian lúc này, bụng dạ cô có vẻ đang chia sẻ nỗi lo về tâm trạng của Christopher.

Sân trong thành vắng hoe, ngoại trừ một hình dáng lẻ loi đứng đó, đối mặt với cánh cổng. Gillian hối hả chạy xuống bậc thềm, tới bên chồng.

“Lãnh chúa?”

Hắn chỉ chậm rãi lắc đầu. Biểu tình ảm đạm.

“Lãnh chúa, ngài đang gặp rắc rối gì vậy?”

Hắn lại lắc đầu lần nữa, rồi quay lưng đi về phía lâu đài. Gillian nhìn hắn cất bước, căm ghét cảm giác bất lực đang dâng trào trong lòng mình. Có thể Christopher chỉ cần an ủi. Cô chẳng làm gì được cho hắn ngoài ôm hắn hay lấy cho hắn cây đàn, hoặc... “Sẽ qua thôi.”

Cô ngước lên gã Colin vừa bất thình lình xuất hiện bên cạnh, giống hệt ngày hôm qua. Gã trông ra lối cửa trống mà Christopher vừa nhìn, sau đó bắt gặp ánh mắt cô.

“Ta nghĩ mình sẽ để mặc hắn”, gã đề nghị. “Lại nữa sao?”

Gã gật đầu. “Phải.”

“Không có gì tôi có thể làm sao?”, cô hỏi. Colin lắc đầu. “Không, quý cô à. Cô không thể giúp hắn.” Gillian ngờ là gã đang nói thật. Christopher phải vật lộn với bóng ma của riêng mình. Cô không thể chiến đấu thay hắn.

“Còn tồi tệ hơn ngày thường”, Jason quả quyết, bước tới đứng gần cô.

“Ừ”, Colin tán thành. “Tệ hơn rất nhiều.”

“Ngài ấy vẫn thường như thế, rồi sẽ qua thôi”, Jason giải thích. “Tôi chưa thấy ngài ấy trong trạng thái đó kể từ khi họ mang ngài về từ Braed...”

“Jason!”, Colin kêu lên.

Gillian nhìn từ ánh mắt đỏ au của Colin sang gương mặt tái nhợt đột ngột của Jason. Jason khốn khổ nhìn cô.

“Phu nhân”, cậu nhóc rên rỉ, “thứ lỗi cho tôi...”. “Vì chuyện gì?”

Colin vòng ra sau lưng cô và khéo léo tóm gáy Jason. “Chẳng có gì đâu, quý cô”, gã cộc cằn nói. “Tên nhóc này bi bô chuyện vô nghĩa thôi.”

Jason nuốt nước bọt, gật đầu. Gillian quay lại đối mặt với người cận vệ của chồng mình.

“Có phải cậu sắp cho ta biết về chấn thương của Christopher?”

Jason mím chặt môi, im lặng.

“Nhưng, cậu không muốn làm ta đau lòng”, cô ngạc nhiên với sự dè dặt của cậu nhóc. “Có phải cậu nghĩ Christopher nên là người kể với ta?”

Colin hắng giọng, Jason vẫn kiên quyết ngậm miệng. Gillian thở dài. “Lại đây, Jason, chúng ta cứ mặc kệ ngài Colin đứng đó càu nhàu. Tâm trạng u ám của Christopher đã chuyển sang chúng ta, vì vậy cậu tốt nhất hãy kể ta nghe mọi chuyện. Ngài ấy chắc chắn sẽ không đề cập nhiều về nó...”

“Và chúng ta cũng thế”, Colin khoác tay cô. “Chúng ta hãy đến ngồi ở băng ghế đằng kia, thưởng thức nắng sớm khi nó vẫn còn chưa tắt”, gã bổ sung, ném cho Jason cái nhìn tăm tối.

Gillian mở miệng định phản đối, nhưng rồi lại thôi, khi cô nhận ra tốt hơn nên nhượng bộ Colin. Cô có thể tìm thấy chút manh mối thông qua bàn luận.

Vậy nên cô để Colin dẫn tới chỗ ngồi ưa thích của Christopher, ngồi xuống vì gã không cho cô lựa chọn khác. Gã đứng ở đầu băng ghế, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào khoảnh sân bằng ánh mắt quyết liệt, khoác lên cái vẻ không muốn nói chuyện như cố che giấu điều gì. Gillian trông xuống Jason đang ngồi giữa đống bụi bẩn cạnh chân mình. Đầu và vai rũ rượi.

Cô chạm tay vào mái tóc đen của cậu. Với trái tim mềm yếu của đứa con út nhà Artane, cậu nhóc vô cùng đau lòng cho chủ nhân mình. Jason ngước mắt nhìn cô, đôi mắt xanh ngập lệ. Giọng cậu ta đứt gãy.

“Tôi chưa bao giờ muốn nói gì về...”

“Jason, Chúa ơi, đủ rồi!”, Colin kêu ầm lên. Gã trông có vẻ tức giận hơn bất cứ lần nào Gillian từng thấy trước đây.

“Colin”, cô ngạc nhiên và rất khó chịu với biểu hiện cáu giận của gã, “cậu ấy chưa nói gì cả”.

“Nó sắp phun ra nhiều hơn”, Colin gầm gừ.

“Tôi thực sự muốn biết rõ hơn chuyện đã xảy ra”, cô bạo dạn nói. “Christopher đã kể rất ít. Jason chỉ kể thêm chút đỉnh hồi tôi mới đến...”

“Ngươi kể với cô ấy hả?”, Colin bật thốt. “Ngươi mất trí rồi, nhóc à!” Gã lôi Jason đứng dậy và lay mạnh. “Cô ấy không bao giờ được biết chuyện xảy ra ở Braedhalle!”

Gillian chớp mắt.

“Braedhalle?”, cô hỏi.

Colin sững người. Gã nhìn Gillian, miệng gã âm thầm làm cái việc của nó.

“À... ý ta là...”, gã nói, “ờ...”.

“Braedhalle?”, cô nhắc lại bằng giọng rất nhỏ.

Sự khốn khổ khắc sâu vào mỗi góc cạnh trên gương mặt Colin. Gã và Jason đều nhìn cô chằm chằm, im lặng, với sự đau đớn và thương xót lẫn lộn trong ánh mắt.

Lạy Thánh thần, đó là Braedhalle. Tiếng vọng của từ đó vang nhỏ dần trong khoảnh sân rồi quay lại với cô, ném vào cô sự thật và nhiều hơn thế.

Braedhalle.

Cô không thở nổi. Hỡi Đức Thánh bề trên ân đức, Christopher bị thương ở Braedhalle. Trên mảnh đất của cô.

Cô cảm thấy không gian chung quanh quay cuồng. Trên mảnh đất hồi môn của cô. Thánh Michael thương xót, hắn bị mù trên mảnh đất của cô. Làm thế nào hắn chịu nổi chuyện trông thấy cô?

Sự trớ trêu đó tát thẳng vào mặt Gillian khiến cô bật cười. Hắn không cần chịu đựng việc nhìn thấy cô vì hắn không thể trông thấy, vì hắn bị hủy hoại trên vùng đất của cô.

“Này, Gillian”, Colin lên tiếng.

Làm sao Christopher có thể chạm vào cô mà không nghĩ ngợi? Làm thế nào hắn nghe tên cô được gọi ra mà không nhớ đến phần hồi môn và điều mà thứ chết tiệt ấy đã tước đoạt của hắn?

Gillian bỏ mặt Colin và chạy vào lâu đài. Cô băng băng lên những bậc thang, xuyên qua hành lang rồi dừng ở căn phòng trên tháp. Ôi, Chúa ơi, tại sao không ai chịu nói cho cô biết sớm hơn?

Cô áp tay vào cánh cửa và chăm chú lắng nghe. Chẳng có tiếng động nào bên trong. Cô nhẹ nhõm mở ra, nhìn vào trong.

Christopher ngồi dựa vào tường, thanh kiếm nằm trên sàn bên cạnh hắn, Wolf nằm dưới chân. Gillian đẩy rộng cửa. Cô có thể nói gì với hắn? Thứ lỗi cho em? Em chẳng biết gì hết? Em yêu ngài và em sẽ trao cho ngài đôi mắt nếu điều đó giúp ngài nhìn thấy trở lại?

“Lãnh chúa?”, cô gắng lên tiếng, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

Christopher không ngẩng đầu, “Để ta yên, Gill”. “Ôi, Christopher.”

Hắn không cử động. “Xin em”, hắn thì thào.

Đó là lời đề nghị mở nút thắt cho cô.

Hắn chắc chắn đang nghĩ về sự mù lòa của mình, và nơi mà hắn đã mất đi đôi mắt.

Tài sản thừa kế của cô.

Cô xoay gót chạy xuống cầu thang, ào về căn phòng đã chia sẻ với người mình yêu, rồi nhận ra cô không thể tới đó.

Chuyện đã xảy ra trên đất của cô.

Cô chạy vào đại sảnh, xuống bậc thềm, ngang qua Colin và Jason hướng vào cánh cổng sân trong. Khung lưới sắt đã hạ xuống. Cô ngoảnh đầu nhìn Đội trưởng Ranulf, người đứng trên lan can.

“Mở ra”, cô hạ lệnh.

“Bây giờ sao, thưa phu nhân, thật không sáng suốt...”

“Làm ngay!”, cô quát to. “Với tư cách Phu nhân Blackmour, ta ra lệnh ngươi mở ngay cái cổng khốn kiếp này ra!”

Gã do dự.

“Mở cổng!”, cô hét lên. “Mở ra mau, đồ ngu, để ta đi!” Gã đàn ông thực sự giật mình và nếu vào lúc nào đó khác cô có thể sẽ buồn cười vì biểu hiện của gã. Có lẽ rốt cuộc cô đã trở thành một con rồng cái.

Cánh cổng trượt lên. Trong nhất thời, Gillian đang nhìn chằm chằm điên dại vào các gai gỗ bịt sắt, rồi cô khóc nức nở và không thể nhìn thấy chúng nữa khi chúng ẩn vào khe cổng. Tại sao không ai chịu nói với cô?

Thời điểm song sắt nâng lên đủ cao, cô lao mình về phía trước và bắt đầu chạy. Chẳng hiểu mọi người từ đâu đổ ùa vào, cô không biết, nhưng khó lòng mà tiến lên. Cô xô đẩy và chiến đấu để thoát khỏi sân, cố gắng ra được ngoài cổng. Cô nghe tiếng Colin và Jason gọi tên mình, nhưng lờ đi bọn họ.

Quá nhanh, cô nhận ra Colin nắm cánh tay và ngăn cản mình bước tới, nhưng cô kiên quyết cắm đầu tiến về phía trước mau hơn.

“Gillian, thôi đi”, Colin nài nỉ.

Bằng cách nào đó, gã đã đứng chắn trước mặt cô. Cô đẩy gã, nhưng gã bất động như phiến đá dưới chân.

“Để tôi qua”, cô nghiến răng thốt lên.

“Cô không được chạy khỏi đây”, Colin đáp lại.

Cô ngước mắt nhìn gã, hầu như không thể nhận dạng hình dáng gã qua làn nước mắt.

“Ngài trông chờ tôi ở lại sao?”, cô khàn giọng hỏi. “Đó không phải lỗi của cô”, Colin cứng rắn nói. “Đó là vùng đất của tôi!”

“Cứ như cô biết làm gì với mảnh đất đó vậy! Thánh thần ơi, cô gái, cô không nghĩ Christopher biết như vậy sao?”

“Ngài ấy không muốn tôi ở đây.”

“Dĩ nhiên hắn muốn.”

“Không”, cô lắc đầu kịch liệt, “ngài ấy vừa yêu cầu tôi rời khỏi. Tôi không được ở lại, Colin. Tôi không thể đặt ngài ấy vào tình trạng khốn khổ hơn”.

“Không phải tại cô”, Colin nói. Gã choàng vòng tay giữ lấy Gillian, xoa lên lưng cô theo cách khá thô bạo của riêng mình. “Không phải vì cô, Gillian.”

Gillian vật lộn một lúc lâu mới đầu hàng. Cô sụp đổ trong vòng tay Colin và bật khóc. Cô đã khóc vì mất mát của Christopher; rồi khóc nhiều hơn vì nỗi đau cô gây ra cho hắn bằng việc ở cạnh bên hắn. Mặc kệ cô có biết chuyện hay không.

Đó là vùng đất của cô. Chắc chắn hắn không thể không nghĩ tới nó mỗi khi nghe tên cô.

“Phu nhân? Phu nhân Gillian?”

Gillian nghe tiếng Jason, nhưng không đáp lại. “Phu nhân, lỗi của tôi. Cô không bao giờ nên biết chuyện.

Tôi thề lãnh chúa không hề phiền muộn vì chuyện đó.”

Điều này đủ để cô ngẩng đầu lên. “Sao cậu có thể nói vậy?”, cô khóc. “Thánh thần ơi, Jason, ngài ấy không thể không bận tâm!”

Jason lắc đầu. “Ý nghĩ phải đến Artane đã làm ngài ấy buồn. Lãnh chúa Christopher luôn như thế khi cha tôi tới thăm.” Cậu bước tới, ngập ngừng vỗ nhẹ vào vai cô. “Ngài ấy quý cha tôi, sự thật là vậy, và chẳng nghi ngờ gì khi ngài ấy muốn ghé Artane. Dù vậy, tôi nghĩ là, bây giờ ngài ấy ước mình có thể đưa cô đến Artane biết nhường nào.” Cậu băn khoăn mỉm cười. “Cô không thấy sao?”

Gillian kéo tay áo lau nước mắt. Cô không thể tự khẳng định. “Phu nhân, nếu ngài ấy không yêu cô quá nhiều, ngài sẽ không đau buồn khi nghĩ mình không thể cho cô thứ gì. Chắc chắn cô phải tin điều đó.”

“Tôi ước mình có thể tin”, cô đáp lại, chớp mắt khó khăn. Nếu cô có thể ngừng khóc để xem xét.

Jason kéo cô ra khỏi Colin, rồi nắm tay cô đặt vào khoeo tay mình. “Hãy để ngài ấy yên tĩnh hết buổi chiều.”

“Không”, Gillian nói.

“Chỉ một vài giờ thôi”, Jason nhấn mạnh. “Tôi thề, ngài ấy sẽ trở lại bình thường ngay sau đó. Cô sẽ thấy, thưa tiểu thư. Tôi cá là ngài sẽ bị kích động mạnh nếu không tìm thấy cô để tận hưởng buổi chiều bình yên trong khu vườn.”

Gillian dừng lại. “Tôi nghĩ mình nên đi”, cô nói, nhưng con tim không hề muốn vậy. Sự quẫn trí là những gì cô cảm nhận được, ý nghĩ không có Christopher bên cạnh còn khó chịu đựng hơn.

“Tôi cho là cô nên ở lại”, Jason nói, hất đầu qua vai. “Thấy những thương gia qua đường không? Cô sẽ lạc giữa họ và rồi không biết mình đang đi đâu?”

“Như thế tốt hơn”, cô lẩm bẩm.

Cậu ta nghiêm chỉnh cười. “Cô biết không phải thế, thưa phu nhân. Đến đây, chúng ta quay lại lâu đài nào. Chúng ta sẽ tìm ít trang sức cho cô, hoặc nếu cô không cần, hãy lấy cho tôi. Một vài món đồ thú vị sẽ làm ấm lòng mấy cô gái tôi sắp tán tỉnh. Bọn họ sẽ hết sức biết ơn khi nhận được những thứ đó, tôi bảo đảm.” Cậu ta choàng tay qua vai và xoay cô hướng về phía lâu đài. “Đi với tôi, phu nhân.”

Gillian không đẩy ra. Có lẽ cuối cùng cô và Christopher thực sự có thể thấu hiểu nhau.

Cô để mặc bản thân tránh xa cánh cổng, được xoa dịu đôi chút bởi lời lẽ của Jason và tiếng càu nhàu của Colin. Cần nhiều thứ hơn để giảm bớt nỗi đau trong tim lẫn sự hổ thẹn chạy qua người cô. Không, còn cần nhiều hơn như thế nữa.

Khi đã tới gần lâu đài, cô quay đầu nhìn Jason.

“Thương gia, cậu vừa gọi họ như vậy hả?”

“Vâng, họ cám dỗ vô cùng, không sai đâu”, Jason đáp bằng nụ cười.

“Nhưng không phải ngày họp chợ, Jason.”

Cô cảm thấy Colin đang đi bên cạnh chững lại. Cô nhìn quanh. Khoảnh sân trong đầy ắp người cùng những chiếc xe ngựa.

Từ trong những đoàn xe treo lủng lẳng vải vóc và thực phẩm xuất hiện những gã đàn ông được vũ trang.

Gillian nghe tiếng Colin rút lưỡi kiếm và đẩy cô trở lại cửa lâu đài. Cô cuống cuồng tìm kiếm trong khoảnh sân những dấu hiệu chứng tỏ đám người vũ trang này thuộc thế lực nào.

Rồi cô dừng ánh mắt trên kẻ lãnh đạo vừa tiến vào sân trong.

Đó là cha cô.

Ông ta cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc. “Vào trong đi”, Colin làu bàu, đẩy cô lần nữa.

Gillian muốn cử động, muốn nói, muốn thét lên cảnh báo, nhưng vừa nhìn thấy người cha đứng trong quảng trường Blackmour khiến cô như mọc rễ tại chỗ.

“Jason, đưa cô ấy vào trong, rồi đi gọi lãnh chúa ngươi.”

“Đừng”, Gillian rền rĩ.

“Đưa cô ấy vào trong và gọi Christopher ngay!”, Colin ngắt lời. “Hãy làm theo lời ta, nhóc, hoặc ngươi sẽ nếm mùi lưỡi kiếm của ta!”

Gillian thấy Jason tóm cánh tay và lôi mình qua lối cửa. Khi cô nhận ra tay chân mình đã cử động, cô ngạc nhiên tại sao chúng nhanh chóng nghe lời và đang đưa cô băng qua đại sảnh trèo lên cầu thang.

“Trốn kỹ trong phòng cô, phu nhân”, Jason nói, giọng căng thẳng. “Tôi sẽ tới tìm khi mọi sự kết thúc. Tôi phải đi gọi Lãnh chúa Christopher.”

“Đừng!”, Gillian kêu lên, nhưng đã quá muộn. Jason đã biến mất vào bóng tối phía hành lang.

Gillian chạy ùa qua bên kia phòng, tới chỗ chiếc rương. Cô sẽ đối phó cha mình đầu tiên, trước khi Christopher có cơ hội. Không suy nghĩ thêm, cô mở nắp rương, bới tung quần áo tìm thanh kiếm.

Song, cô nghĩ mình thực sự nên thay thứ gì tiện lợi hơn một chiếc đầm, rồi cô nhanh chóng làm theo lời khuyên của chính mình. Cô bện nhanh mái tóc. Nó tuyệt đối ngoan ngoãn, điều này sẽ khiến cô lấy làm vui vào thời điểm thích hợp khác.

Giờ cô chỉ có thể nghĩ về người đàn ông mà cô phải giết. Cô chạy khỏi phòng mình, vấp váp trong sự hấp tấp và sợ hãi. Cô sẽ phải đối mặt với cha mình. Ý nghĩ đó khủng bố cô đến nỗi như có dòng nước biển lạnh lẽo chảy trong huyết mạch.

Nhưng, cô nhận ra một điều khi đang chạy xuống những bậc thang, nó không tệ hơn nỗi sợ bị cha hành hạ lúc trước.

Gillian hớp lấy ngụm lớn không khí và nhảy xuống nấc thang cuối cùng. Cô chạy qua đại sảnh, vào quảng trường. Sau đó, cô sẽ giao chiến với cha mình trước khi ông đủ thời gian trấn tĩnh bản thân. Ông sẽ nghĩ cô chẳng là gì ngoài một đứa trẻ ru rú trước kia, tuy nhiên, ông sẽ sớm nhận ra cô giờ đã trở thành một người phụ nữ hoàn toàn khác.

Cô ném mình vào đại sảnh, rồi tập tễnh chững lại.

Cô đã hy vọng sảnh trống vắng.

Nhưng không. Cha cô đang đứng giữa sảnh cùng binh lính sau lưng.

Christopher đối mặt ông.

Gillian cảm giác như thể mình đã hóa đá. Chồng cô đối đầu với cha cô, không được đôi mắt trợ giúp. Gillian lẽ ra phải hét lên cảnh báo, nhưng cô thấy giọng của mình cứng đơ.

Cô đã đến quá muộn.