CHƯƠNG 30
Christopher đứng khoanh tay ngang ngực, gắng gượng giữ bình tĩnh. Thề có các Thánh, hắn không hề trù kiến sáng nay sẽ thành ra thế này!
Hôm qua, sau khi chào tạm biệt người thầy cũ, hắn quyết định sẽ dành cả ngày tiếp theo để nhốt mình trong phòng trên đỉnh tháp. Tâm trạng hắn rất tệ, nên đó dường như là hoạt động an toàn nhất. Chẳng cớ gì phải khiến những người xung quanh cảm thấy khổ sở như hắn. Hắn quyết tâm ở trong đó suốt đêm, và có thể là cả ngày hôm sau nữa, để bản thân có thời gian tiêu hoá cơn phẫn nộ, tức tối cùng với thanh kiếm. Cuộc chia tay với Robin đã tác động mạnh đến hắn. Nỗi đau thật quá lớn. Trong quá khứ, hắn từng muốn trở lại Artane, chỉ để gặp Phu nhân Anne và những con người nhân hậu khác ở nơi đó. Giờ thì nỗi nhức nhối càng sâu hơn, hắn muốn quay về Artane, mang Gillian theo cùng. Hắn khao khát được chỉ cho cô thấy nơi hắn đã trải qua thời trai trẻ. Cô hẳn cũng sẽ thích khi phát hiện được những dấu tích William để lại trong đại sảnh ở Artane.
Ôi, lẽ ra thời gian có thể trôi qua theo cách thật hạnh phúc.
Hắn đã giữ im lặng đến khuya. Khoảng canh hai, hắn bỏ cuộc. Gillian vẫn say ngủ khi hắn tiến vào giường, nằm bên cạnh. Cô không thấy được cái chau mày của hắn. Ngay cả khi đang ngủ, cô vẫn tự xoay sang, vươn tay tìm đến hắn. Hắn ôm sát lấy cô, cố gắng không bật khóc. Dẫu khao khát được cho cô biết bao nhiêu thứ, nhưng hắn lại không thể!
Hắn quay trở lại tháp trước lúc bình minh, sẵn sàng dành cả ngày luyện tập. Không gian bình yên của hắn bỗng bị cắt ngang. Jason lao vào phòng, lắp bắp nói về Warewick cùng những người nông dân, xe đẩy đầy người mặc giáp. Christopher cứ ngỡ thằng nhóc này đã bị đập một cú vào đầu, khiến trí não mờ mịt hẳn đi. Giờ thì, hắn nhận ra người cận vệ của mình hoàn toàn nói thật. Thánh thần thiên địa ơi, thật là thảm họa! Nếu sống sót được qua vụ này, hắn sẽ gửi tới Robin một bức thư, nguyền rủa ông tơi bời vì đã rời đi sớm một hôm. Christopher chưa bao giờ xem nhẹ việc trợ giúp từ Artane.
Giờ thì hắn nên làm gì đây? Giả vờ hờ hững và cầu nguyện rằng Warewick quá ngu ngốc, không cảm thấy được nỗi sợ hãi? Điều hắn muốn làm hiện tại là rút kiếm ra, đâm xuyên ngực Warewick. Chẳng may, hắn đâu còn thị lực để làm việc đó. Đáng tiếc. Gillian xứng đáng được chứng kiến cảnh ấy vì những điều tệ hại lão đã làm với cô.
“Ta không nhớ là đã mời ông, Warewick”, Christopher nói cộc lốc, cầu nguyện rằng mình đang nhìn đúng hướng.
Tiếng rít của thanh kiếm bị rút khỏi vỏ khiến xung quanh Christopher vang lên âm thanh thở dồn phản pháo. Hắn biết, đó là âm thanh từ phe mình, vì Colin đã thốt lên tiếng gầm thù hằn đến nổi cả gai ốc.
“Ta đề nghị ông hãy rời đi ngay”, Christopher giữ cho giọng mình vững vàng, “khi ông vẫn còn đủ sức bước ra khỏi cổng”.
Warewick phá lên cười. Christopher nhận ra mình đã phán đoán sai lầm về vị trí của ông bố vợ. Hắn lập tức xoay người về phía giọng nói của Warewick.
“Rời đi à?”, Warewick cười khẩy. “Chỉ khi ta đã lấy lại thứ của ta, thứ lẽ ra nên là của ta. Chà, ta sẽ có được nó.”
“Trừ khi ta chết”, Colin thốt lên. “Và ta không định kết thúc cuộc đời sớm vậy đâu.”
“Không”, Christopher dứt khoát đưa tay lên. “Lão là của ta.”
“Vậy sao?”, Warewick hỏi. “Vậy rút kiếm ra đi, Blackmour, để xem ngươi chiến đấu có tệ hại như mấy thứ ngươi ăn vào mồm không. Ta nhớ lần gặp trước ngươi khá vụng về. Có lẽ mắt của ngươi mờ đi vì nốc nhiều rượu quá. Hoặc vì phải thấy dung mạo xấu xí của vợ ngươi. Hay có lẽ ngươi thậm chí chẳng nhìn thấy được ta.”
“Ngài ấy không cần phải thấy ông”, Gillian hét lên từ đằng xa, “vì tôi sẽ đưa ông thẳng xuống địa ngục!”.
“Gillian”, Christopher kêu lên, “Chư thần ơi”.
Hắn nghe tiếng kim loại kêu leng keng, rồi một tiếng tát tai vang dội, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Gillian.
Rồi thì mọi thứ biến thành hỗn loạn. Christopher xoay hết hướng này đến hướng kia, cố gắng nghe xem điều gì đang xảy ra xung quanh. Gillian không phát ra tiếng nào nữa khiến hắn vô cùng lo lắng. Cô không được có chuyện!
Hắn nghe tiếng người la hét, tiếng lưỡi thép xuyên vào da thịt. Hắn ngửi được mùi máu. Rồi hắn cảm thấy bỏng rát vì một lưỡi kiếm cắt qua. Bản năng khiến hắn rút thanh kiếm của mình ra, vung mạnh. Hắn cảm nhận được thanh kiếm cắm sâu vào ai đó, đành cầu nguyện mình đã không vô tình giết chết vợ. Dòng chất lỏng ấm nóng chảy lên ngón tay hắn. Hắn cũng chẳng biết đó là máu của mình hay của ai. Hắn quá phẫn nộ, nên không màng quan tâm. Lạy Thánh nhân từ, hắn thật là một kẻ quá vô dụng!
“Tựa vào tôi, lãnh chúa”, Jason thở hổn hển, huých lưng vào hắn. “Giết bất cứ ai lọt vào tầm!”
“Gillian đâu?”
“Đội trưởng Ranulf canh giữ. Warewick đánh cô ấy, nhưng tôi bảo đảm cô ấy sẽ hồi phục thôi.”
Christopher cất tiếng rống lâm trận đầy giận dữ chứ không chỉ là cảnh báo.
Hắn giữ lưng tựa vào Jason, vung kiếm kịch liệt quanh người. Hoặc là kẻ thù cảm thấy hắn thật thảm hại, hoặc là chúng sợ bước vào phạm vi lưỡi kiếm của hắn, nhờ vậy chẳng ai xông vào. Christopher tiếp tục vung, cầu mong người của mình đủ cẩn thận để không lùi vào khu vực này.
Rồi mọi thứ cũng nguôi. Christopher trấn tĩnh lại, nhận thấy Jason đang nói liên tục, yêu cầu hắn thôi vung kiếm. Christopher buông lưỡi kiếm xuống sàn, há miệng thở.
“Chết hết rồi, chỉ còn Warewick và ba người phía lão thôi”, Colin nói. “Ta giết hết bọn chúng được chứ?”, gã hỏi, giọng có vẻ phấn chấn trước sự việc này.
“Không”, Christopher gầm lên, phản đối, “Ta sẽ làm việc đó”.
“Nhưng, Chris...”
“Ta nói ta sẽ làm việc đó!”, Christopher quát. “Lão con hoang khốn kiếp đó đâu?”
Tiếng cười của Warewick lập tức trả lời cho câu hỏi.
“Ta biết ngay mà”, lão kêu lên. “Thằng mù ngu ngốc! A, thật là một câu chuyện đáng nghe - người bạn đời tương xứng cho Gillian nhà Warewick: Một gã mù! Chúa ơi, hoàn hảo thế! Giá mà ta biết được đây là kết quả cho cuộc phục kích tệ hại năm đó, thì ta đã xem đó là thành công rồi.”
Christopher sững sờ, “Cái gì?”.
“Ngươi muốn nghe toàn bộ câu chuyện chứ gì?”, Warewick chế nhạo. “Ta nên bắt đầu từ đâu đây? Có lẽ chúng ta nên kéo ghế ngồi lại với nhau. Câu chuyện dài lắm đấy. Ta chẳng muốn ngươi mệt chết giữa chừng đâu.”
“Nói đi, khi ngươi vẫn còn được sống”, Christopher choáng váng. Một cuộc phục kích?
Hắn nghe tiếng động giống như Warewick đang cựa mình, bèn giương kiếm lên theo bản năng.
Warewick phát ra một âm thanh hậm hực. “Ngươi nghĩ ta sẽ kết liễu ngươi trước khi ngươi biết sự thật sao? Cất kiếm vào đi. Ta sẽ không để ngươi chết sớm vậy đâu.”
Christopher đưa một tay ra ngăn cản trước khi gã anh vợ kịp cử động. Nỗi căm thù của Colin bốc lên ngùn ngụt, nhưng gã vẫn đứng yên. Rõ ràng gã không thích việc đó chút nào.
“Giờ thì”, Warewick cất tiếng, “ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Ta có nên bắt đầu từ những của cải vơ vét được từ cha ngươi bất cứ khi nào có thể? Ta chắc chắn chỉ cần thêm ít năm mùa màng thất bát - cộng thêm tai họa từ người của ta - thì hắn sẽ tiêu đời”.
“Nhưng không phải vậy”, Christopher cười nhạt.
“À, ngươi đã tự chứng kiến rồi mà, đúng không, đồ ranh con? Ngươi cùng những vinh quang từ lục địa”, Warewick quát. “Ta thấy ngươi về nhà với đống vàng đủ để mua sự ưu ái từ nhà vua suốt cả chục kiếp. Bấy giờ ta mới nhận ra ngươi đã giúp ta. Ta có thể nhìn ngươi bị kết liễu, sau đó chiếm được cả Blackmour lẫn chỗ vàng.”
“Ngươi sẽ chẳng có được gì đâu”, Christopher đáp gọn. “Chưa thôi”, Warewick nói. “Chưa thôi. Nhưng sẽ có.
Giờ thì nói về phần khác đi, ta nghĩ ngươi hứng thú lắm đấy.
Ta nên miêu tả cái gì trước tiên nhỉ? Đêm mà Magdalina xứ Berkhamshire lần đầu bò vào giường ta, hay đêm mà ta lập mưu ám sát ngươi?”
“Dối trá”, Christopher nói giọng điềm tĩnh.
“Vậy sao? Ta nghĩ ngươi biết Lina rõ mà. Ta đã hứa cho ả cả Warewick lẫn Blackmour nếu chịu kết hôn với ngươi, ả căm ghét việc đó lắm. Tất nhiên, vì ả làm gì có đầu óc chiến lược. Ngươi lẽ ra sẽ tới Braedhalle cùng với mình ả thôi. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng ngươi rốt cuộc lại mang theo quá nhiều người để bảo vệ con vợ phản trắc.”
Christopher quá ngạc nhiên đến mức không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lắng nghe.
“Sau khi ả làm loạn hết cả kế hoạch, ta chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc kết liễu ả. Đáng tiếc. Nếu ngươi chết, như trong kế hoạch, ta sẽ cưới ả, và có được cả Blackmour cùng Warewick chứ không phải tới tận bây giờ. Tất nhiên, ta sẽ là lãnh chúa của cả hai vùng. Ta vẫn chưa là lãnh chúa, cho tới khi ngươi tiêu đời và ta mang được Gillian về nhà. Ai mà biết được nó sẽ chết vì thứ tai nạn gì nơi cầu thang chứ nhỉ?”
Cơn sốc khiến Christopher hoàn toàn tê liệt. Trong lòng hắn chỉ còn cảm giác lạnh lẽo. Hắn đã mất biết bao nhiêu thứ vì lòng tham của Warewick. Một lão già khốn nạn lấy đi của hắn đôi mắt, thứ mà hắn mong mỏi hơn bất cứ điều gì khác, đơn giản chỉ vì lòng tham đối với vàng.
“Đồ khốn kiếp đáng khinh”, Christopher thốt lên. “Đúng đấy”, Warewick phấn khởi đáp. “Nhưng là một gã khốn kiếp cực giàu. Ta sẽ được như thế.”
Christopher muốn ngồi thụp xuống mà khóc. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ Magdalina lại toan tính đến thế. Biết được việc ả làm hại mình một cách lạnh lùng như vậy khiến hắn chấn động đến tận tâm can.
Lại còn việc Warewick đứng sau tất cả! Christopher nghiền ngẫm từng đoạn ký ức về cha của Gillian, thông qua những hồi tưởng về thời gian ở cùng William tại nhà anh ta. Chưa một lần nào Warewick không ngông cuồng, bạo liệt cả, lão bình thường vẫn thế. Nhưng lại không nhận ra Warewick đã lập mưu giết hắn suốt bao nhiêu năm!
“Điều cuối cùng”, Warewick nói thêm. “Braedhalle là vùng đất nghèo nàn nhất của ta, chắc chắn, nhưng đó không phải lý do tại sao ta chọn nó làm của hồi môn cho Gillian. Hẳn là ngươi nên suy nghĩ và đoán lý do thực sự xem.”
Tiếng nức nở của Gillian phá vỡ khoảng im lặng. “Khốn nạn!”, cô hét lên.
“Câm mồm”, Warewick gầm lên, “không thì mày sẽ phải trả giá gấp mười! Ta nhớ lâu lắm đấy. Giờ thì, Blackmour, nói cho ta nghe. Chẳng phải ta rất khôn ngoan khi cho ngươi chính cái nơi mà ngươi mất đi thứ quý giá nhất sao?”
Christopher không thể nói nổi. Cơn giận khiến hắn nghẹn lời, điều duy nhất hắn có thể làm là thở. Thánh thần ơi, hắn không muốn điều gì khác ngoài việc giết chết Warewick bằng chính đôi tay của mình!
Điều đấy, tất nhiên, hắn không làm được. Hắn đứng đó, vây quanh là người của mình cùng một nhúm kẻ thù, và hắn hoàn toàn vô lực. Ngay từ những năm đầu đời, hắn đã ghim sâu vào lòng một việc: Trách nhiệm của hắn là bảo vệ người khác. Tại Artane, hắn đã gắn liền kỹ năng đó với một thứ gần như nghệ thuật. Bây giờ, hắn đứng đây, bất lực, thậm chí không thể nói được lớp máu trên người là của mình hay của ai. Trước mặt hắn là tên đê hèn gây nên nỗi khốn khổ cho hắn, cũng như nhiều năm ai oán cho William và Gillian.
Mà hắn lại chẳng thể động tới lão.
“Đến đây, Gillian”, Warewick ra lệnh. “Hãy về nhà và để ta thưởng cho ngươi vì việc thằng chồng của ngươi đối xử tệ bạc với ta suốt mấy tháng qua.”
Gillian ngừng một hơi thở.
Christopher cảm thấy cơn giận trỗi lên trong người. Đó là điều cuối cùng mà hắn chấp nhận được. Dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ cô.
Hắn giương kiếm lên.
“Ngươi có thể hủy hoại đôi mắt ta”, hắn nói, “nhưng ngươi sẽ không hủy hoại được thứ gì khác của ta đâu”.
“Vậy ngươi sẽ ngăn cản ta thế nào đây, thằng mù? Bằng cách đấu với ta à?”
“Hắn không cần phải thế”, Colin gầm lên. “Ta rất hứng khởi được thế chỗ đây.”
“Không”, Christopher nói, “Ta sẽ tự làm việc đó. Đến đây đi, Warewick, nếu lão có đủ gan”.
Christopher đâm kiếm vào không khí, nhưng chẳng chạm được thứ gì cả.
“Bên trái!”, Colin kêu lên.
Christopher xoay qua trái, xông tới. Kiếm chạm vào kiếm, khiến cả người hắn rung lên. Nhưng đó là một cơn rung động đầy phấn khích.
“Có lẽ sẽ không dễ dàng như ngươi nghĩ”, Christopher nói gọn. “Nữa không, Warewick?”
“Bên dưới”, Colin bỗng nói. “Thánh thần ơi, Chris, cẩn thận” Christopher cảm thấy lưỡi kiếm cắm sâu vào đùi mình.
Hắn nghiến răng, vung mạnh, nhưng chẳng chạm được gì.
Colin vẫn hô phương hướng, nhưng Christopher quá bấn loạn để hiểu. Bọn người của Warewick bắt đầu la hét, Christopher khó lòng nghe được tiếng Colin giữa những âm thanh huyên náo như vậy.
Christopher bỗng dưng lao tới, cầu nguyện mình sẽ sống qua được đợt này. Hắn cảm thấy kiếm của mình chạm vào xương, và bị chặn lại. Warewick chửi thề đầy độc địa. Christopher lùi lại, chuẩn bị tung thêm vài cú nữa.
Nhưng đó là lúc trận đấu trở thành thứ hắn không thể tự đương đầu. Cha của Gillian gần như khiến hắn đau đớn, xoáy sâu vào lòng hắn hết lần này tới lần khác.
Rồi điều không ngờ tới xảy ra. Kiếm của hắn bay vụt đi. Christopher đứng đó, hai tay trống không, cảm thấy thật tệ hại. Thánh thần ơi, làm sao hắn có thể... “Đứng yên”, Warewick gầm lên. “Berkhamshire, ném kiếm đi.”
Colin đặt tay lên vai Christopher. “Chris, để ta”, Colin nài nỉ. Christopher nghe tiếng kim loại va vào lớp đá dưới sàn. Sau đó là một âm thanh nhẹ hơn, như thể một chiếc kiếm nhỏ cũng bị ném sang bên.
“Ta cũng không vũ khí”, Warewick điềm tĩnh nói. “Hãy xem ngươi làm được gì với nắm đấm của mình, thằng nhãi.” Christopher cảm thấy lòng kiêu hãnh quay trở lại. Hẳn giờ đây sẽ được công bằng hơn. Ít nhất hắn có thể giữ cho Warewick ở gần. Chẳng phải hắn đã từng thường xuyên đấu vật với Jason cùng Colin và thắng cả hai bọn họ đấy sao?
Hắn cảm thấy đầu mình bị quật ngược ra sau trước cả khi nhận ra mình bị đánh. Trước khi kịp lấy lại thăng bằng, một nắm đấm nữa đã thụi vào bụng, khiến hắn gập cả người. Hắn còn chưa đứng thẳng dậy, thì phải nhận thêm một cú đấm nữa vào ngay giữa mặt.
Warewick là một gã đàn ông to lớn. Lão lẽ ra không nhanh nhẹn đến vậy. Nhưng thực tế là thế. Christopher vung tay, nhưng nắm đấm vụt vào không khí. Hắn di chuyển về phía trước, giương tay ra. Chẳng có gì. Rồi thì Warewick bắt đầu cười. Đó là tiếng cười khiến Christopher hồi tưởng... Trước đây hắn chưa bao giờ mất kiểm soát khi đấu, ngay cả khi còn trẻ và non nớt. Nhưng giờ thì hắn đang mất kiểm soát bản thân. Hắn tiến đến phía tiếng cười, vung tay điên cuồng. Máu chảy rần rật khiến hắn ù cả tai. Những rối loạn trong sảnh chỉ làm hắn thêm rối rắm, nôn nao. Christopher mất cả cảm quan phương hướng, lạc mất tiếng nói của Colin, không còn tìm thấy lý trí.
Một cú nữa khiến hắn lảo đảo, loạng choạng lùi về sau, mất thăng bằng. Colin bắt được hắn, đẩy hắn đứng trở lại trên hai chân.
“Đủ rồi đấy”, Colin van nài.
Christopher vùng ra khỏi gã anh vợ, quệt tay ngang miệng mình. “Ta vẫn chưa xong với lão ấy đâu”, hắn đáp. “Tới đây đi, Warewick, nếu lão...”
Hắn chẳng cảm thấy được sức nặng từ nắm đấm của Warewick nữa. Tất cả chỉ còn là mặt sàn dâng lên ập vào lưng hắn, kế đến va vào sau đầu. Cơn đau khiến hắn tối sầm mặt mũi.
“Đủ rồi!”, Colin rống lên. Christopher lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại. Nhưng hắn bất lực. Cơ thể hắn cháy bỏng bởi những vết cắt từ kiếm và dư chấn từ những cú đấm. Hắn gắng gượng đứng dậy, rồi cảm thấy bàn tay Colin dưới cánh tay mình. Hắn không mắng gã vì đã giúp mình đứng dậy. Chắc chắn là hắn chẳng thể tự mình làm vậy.
“Tới đi, Warewick”, hắn lào thào, tựa vào Colin. “Ngươi sẽ được sống để thấy thêm một lần bình minh đấy.”
“Vì ngươi không thể giết ta ư? Thật tốt bụng!”
“Lý do có quan trọng sao? Tới đi, trước khi Colin không thể kiềm chế nữa và tự tay kết liễu ngươi.”
“Thằng nhãi ranh đáng thương hại”, Warewick quát. “Mày thậm chí không đủ bản lĩnh đàn ông để bảo vệ con ranh ta đã sinh ra.”
“Để ta giải quyết hắn đi”, Colin van vỉ. “Christopher...”
Christopher lắc đầu. “Nếu ta không thể làm tới cùng, mọi sự sẽ không xong. Hãy giám sát lão và người của lão ra khỏi cổng thành, nhưng hãy để cho lão sống.”
“Lòng tốt của ngươi khiến ta rơi nước mắt đấy. Ngươi để ta sống mà kết liễu ngươi vào một ngày khác...”
Christopher bỗng thấy mình đang tự đứng thẳng dậy. Rồi hắn nghe âm thanh xa xa của nắm đấm nện vào da thịt. Tiếng lải nhải của Warewick ngưng bặt.
“Có thể ta không được phép giết lão, nhưng ta không nhất thiết phải nghe lão nói”, Colin gầm lên. “Tới đây, các chàng trai. Cùng vứt mấy thứ này qua tường trước khi cái mùi hôi thối của bọn nó khiến chúng ta choáng đầu.”
Christopher cảm thấy nỗi xấu hổ ngập tràn trong người. Thánh thần thiên địa ơi, hắn thậm chí không thể tự vệ! Lại còn trước sự chứng kiến của Gillian.
“Lãnh chúa?”
Christopher lảo đảo lùi xa cô. Ở tình trạng này, hắn không hề muốn vợ trông thấy mình. Cô đã chứng kiến quá nhiều.
“Christopher, để em xem ngài...”
Hắn cương quyết lắc đầu. “Không”, hắn đáp. “Cầu thang ở đâu?”
“Nhưng...”
“Cầu thang!”, hắn hét lên.
Hắn cảm thấy bàn tay cô đặt lên cánh tay mình, nhẹ nhàng xoay hướng. Khi cô ngừng lại, hắn giật tay ra, lảo đảo bước về phía trước.
“Christopher, làm ơn...”
Christopher phớt lờ cô. Hắn đã bị cha cô vũ nhục, tự thân không thể bảo vệ mình, cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc đứng đó để bị đánh tới ngất xỉu. Warewick nói đúng. Hắn không xứng với cô.
Chẳng phải Lina cũng đã nói điều tương tự về hắn sao?
Anh không đủ oai phong để làm điều gì ngoài việc ngồi trên thềm nhà trong bộ đồ rách rưới và van xin được cho thứ mình cần. Tôi muốn có một người đàn ông hoàn chỉnh, không thì thà không có. Ít nhất Lina cũng đã có được thứ cô ta xứng đáng.
Nhưng Gillian xứng đáng có được điều tốt đẹp hơn. Một người đàn ông giúp cô tránh xa lão cha tàn độc, bảo vệ cô bằng danh tiếng lẫn sức mạnh của anh ta. Cô xứng đáng có được nhiều điều tốt hơn những gì hắn có thể cho cô.
Hắn bước một mình về phía căn phòng trên tháp, đóng cửa lại sau lưng và ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tường. Cơn kích động đấu tranh đã không còn, hắn bắt đầu cảm nhận được sâu sắc những vết thương. Nhưng ngay cả nỗi đau thể xác cũng không sánh nổi với những giằng xé trong tâm hồn hắn.
Hắn đã làm cô thất vọng.
Hắn chỉ có một lựa chọn, một lựa chọn lẽ ra hắn nên đủ dũng cảm để thực hiện khi mới bắt đầu yêu cô.
Lẽ ra hắn phải gửi cô đến cho ai khác trọn vẹn hơn.