← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33

Gillian ngồi trên một tảng đá, nhìn chăm chăm xuống con đường từ bờ biển dẫn lên phía dốc của vách đá. Mỗi khi nhìn nó, cô lại thêm một lần kinh ngạc vì bản thân có thể xoay xở leo lên được tận đây. Một phần là nhờ Colin đã kéo cô theo sau hết nửa đường dốc. Khi lên tới đỉnh núi đá, điều cuối cùng cô muốn làm là cố gắng quay trở xuống. Ít nhất độ dốc của con đường đã giúp Gillian tin rằng cha sẽ không thể tới tìm cô. Thật dễ chịu khi biết mình đủ an toàn để chuẩn bị cho cuộc gặp với ông.

Gillian lên trên này vào một buổi tối cách đây ba tuần. Giờ thì cô ngồi đó, mắc kẹt trong một mẩu đất tách biệt với phần còn lại của Anh quốc chẳng khác gì Blackmour. Dù rất an toàn, nhưng trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến vậy.

Cô trầm ngâm đưa mắt ra biển, buộc bản thân nhìn thẳng thay vì hướng sang phải. Phía bên đó là Blackmour vươn mình trên biển hệt như con quái vật khổng lồ đang rình mồi. Gillian đôi lúc tự hỏi liệu có chú cá nào dưới đại dương đủ can đảm tiếp cận nó không. Nếu là mình, cô chắc chắn sẽ không làm vậy. Blackmour là nơi chốn hoàn toàn khắc nghiệt và đáng sợ hệt như lần đầu tiên cô trông thấy nó.

Chỉ riêng cô mới biết hơi ấm chực chờ bên trong.

Đúng hơn là từng chực chờ bên trong. Giờ thì hơi ấm đó đã biến mất, nhưng ít ra hắn sẽ được bình yên. Sau ít tháng nữa, cô sẽ sinh đứa con của hắn. Hắn chắc sẽ hài lòng. Ban đầu, cô nghĩ chỉ việc gửi đứa trẻ đến pháo đài, còn mình ở lại Lâu đài Lãnh chúa. Giờ thì cô biết cô không thể để đứa trẻ rời xa. Đó là phần duy nhất của Christopher còn sót lại cho cô.

Tuy nhiên, việc này vẫn còn đang cân nhắc. Cô đã trễ kỳ hai tháng. Lẽ ra cô sẽ chẳng nghi ngờ gì nếu bản thân không trở nên cực kỳ khó chịu trước mùi thức ăn, dù chỉ là thoang thoảng.

Suy nghĩ đó khiến cô cựa mình. Lẽ ra cô có thể cựa mình dễ dàng hơn, nhưng Colin đã chất đống lông thú và chăn khắp người cô, như thể gã nghĩ cô sẽ chết vì lạnh bất cứ lúc nào. Cô mặc hết, để trêu gã. Như vậy dễ dàng hơn là kháng cự.

“Gillian”, Colin gào lên từ phía sau. “Trời lạnh rồi.”

“Vâng, thưa ngài”, cô ngoảnh đầu hét đáp lại.

Tiếng gầm khó chịu của gã suýt nữa khiến cô mỉm cười. Thảo nào Christopher giữ gã bên cạnh trong lâu đài. Trêu chọc gã thật thú vị.

“Ta nói là trời lạnh rồi”, giọng Colin vang lên ngay sau lưng cô. “Cô phải vào trong thôi.”

“Đi đi, Colin. Trong đó chẳng có gì để làm cả.”

“Ngoài này cũng chẳng có gì để làm đâu.”

“Tôi có thể ngắm biển.”

“Trong đó cô có thể ngắm ngọn lửa.”

“Colin, ngài phiền toái quá.”

Không hề báo trước, gã nhấc bổng cô lên, cùng với cả mớ lông thú, chăn phủ, mang cô vào trong đại sảnh bằng đá.

Gillian thở dài, đầu hàng. Nếu cô thuận theo yêu cầu của Colin, gã sẽ thôi làm phiền cô. Gã mang cô tới đặt trên chiếc ghế cạnh lò sưởi, rồi ngồi xuống phía đối diện, bên kia bàn cờ. Gillian đảo mắt.

“Tôi không muốn...”

“Chris thích những ván cờ gay cấn. Đã đến lúc cô nên học.”

“Tôi không thích.”

“Ta không quan tâm cô thích cái quái gì.”

Gillian nhìn gã hồi lâu, thật lặng lẽ, tới mức gã bắt đầu ngọ nguậy khó chịu. Rồi cô lên tiếng.

“Tôi chẳng còn cơ hội chơi với ngài ấy, Colin à.”

“Chưa biết được”, Colin cộc cằn đáp.

“Tôi biết mà. Ngài ấy sẽ chẳng bao giờ tới gặp tôi, và tôi chắc chắn cũng chẳng mong đợi điều đó.”

“Hắn sẽ tới”, Colin bướng bỉnh, “khi đến lúc”.

Gillian nhìn sang chỗ khác. “Không quan trọng. Robin sẽ sớm đến. Rồi tôi sẽ bắt đầu tập luyện. Khó tin nổi là ngài ấy lại mất nhiều thời gian đến vậy, nhưng tôi sẽ kiên trì chờ đợi. Xét cho cùng, ngài ấy vẫn là một lãnh chúa quan trọng... với nhiều việc cần phải giải quyết.”

Colin ho một tiếng, “Ừ”.

Âm điệu trong giọng gã khiến cô chú ý. Cô xoáy chặt ánh mắt vào Colin. “Ngài đã gửi tin tới Artane.”

Gã vặn người. “Ừ, ta đã gửi một hai lá thư”.

Gillian vứt đống lông thú lẫn chăn phủ sang bên. “Có một bức tôi giúp ngài viết cho Christopher”, cô giơ ngón tay lên đếm, “rồi hai hoặc ba bức nữa do ngài tự viết”. Cô dần cảm thấy khó chịu. “Chắc chắn một trong những bức đó là gửi cho ngài Robin.” Colin nhíu chặt mày, vẫn im lặng.

“Colin!”, cô kêu lên. “Ngài thề là đã gửi mà!”

“Ta đã thề”, gã làu bàu, “là sẽ giữ lấy cái đầu quý báu của mình và ngay cả cô cũng phải thừa nhận là nó khá nguy hiểm nếu Christopher biết chuyện”.

“Nhưng tôi phải được huấn luyện!”

“Việc cô phải làm là chờ đến khi hắn gặp Warewick”, Colin đáp trả. “Hắn có quyền trả thù cha cô về những điều lão đã làm, ta sẽ không cướp đi thú vui đó của hắn.”

Gillian đứng bật dậy. “Nhưng cha tôi sẽ giết chết ngài ấy!”

“Ngồi xuống đi, cô gái. Cha cô chẳng làm được điều đó đâu.”

“Ngài không thể tưởng tượng ông ấy dám làm gì đâu.” Cô khoanh tay ngang ngực. “Được lắm, vậy thì, thưa ngài Berkhamshire, tôi sẽ tự đi vậy.”

“Cô sẽ không đi đâu cả.”

“Không, tôi sẽ đi. Rõ ràng là không thể tin được ngài sẽ làm theo lời hứa.”

Cô đẩy ghế ra xa bàn cờ, ném về phía Colin cái nhìn bất mãn. Thánh thần ơi, ba tuần thật phí phạm! Lẽ ra cô đã tới Artane và hiện tại đang được huấn luyện rồi. Cô tóm lấy áo khoác trên lưng ghế, choàng nó qua vai. Giờ này vẫn còn đi được. Đúng, cô sẽ xuống tới bờ biển vào giữa trưa, nửa đường tới Blackmour.

“Cô không được đi”, Colin nói. Gillian phớt lờ gã. Rõ là cô cần một con ngựa. Christopher có nhiều ngựa trong chuồng.

Cô sẽ chọn được con nhanh nhất, rồi lên đường đến Artane trước hoàng hôn. Ít ra cô vẫn còn một ít thảo dược cải thiện sinh lực. Cô đã dành dụm chúng chờ Robin tới. Giờ thì cô sẽ phải cần tới gấp đôi, vì chỉ còn nửa thời gian để mài giũa kỹ năng cho mình. “Chúng ở đâu rồi nhỉ?”, cô lẩm bẩm.

Colin đằng hắng, “Cô không được đi”.

Gillian nhìn thẳng vào gã, mắt sắc lạnh, “Tại sao?”.

Gã nhìn cô một lúc, im lặng, gương mặt thoáng đỏ lên.

“Vì như thế sẽ có hại cho đứa trẻ”, cuối cùng gã lên tiếng, giọng bứt rứt.

Gillian sững lại. “Đứa trẻ?”

“Đúng, đứa trẻ.”

Cô nắm chặt lấy lưng ghế. “Làm sao ngài biết?”

“Cô nôn hết những thứ ta nấu cho cô”, Colin nói, có vẻ khó chịu.

“Tôi tin ngài không làm điều đó để tôi bị đông cứng tới chết ở bên ngoài.” Gillian cảm thấy mặt sàn dưới chân mình chao đảo. Cô nặng nề dựa vào ghế. Thánh thần ơi, cô đã không nghĩ tới tổn hại cho đứa trẻ. Ngay cả khi luyện được kỹ năng không ai sánh nổi, cô vẫn có thể thua. Làm sao cô có thể để đứa trẻ rơi vào nguy hiểm như vậy? Cô rũ người trên ghế. “Tôi e là ngài đã đúng”, Gillian thì thào, cảm thấy nước mắt dâng lên, cô ngước nhìn trần nhà, nỗ lực ngăn lại trước khi chúng lăn dài trên má.

“Tôi muốn được trả thù cho Christopher”, cô chớp mắt liên tục. “Tôi đã thất bại với điều đơn giản đó.”

“Cô chưa hề thất bại điều gì, cô gái. Cô sẽ sinh cho hắn một bé trai khoẻ mạnh.”

Cô lắc đầu. “Dường như điều đó vẫn chưa đủ.”

“Tốt hơn rất nhiều so với chuyện giết chóc.”

“Nhưng cha tôi...”

“Nếu cô muốn chống lại cha mình, hãy nghĩ tới ý nghĩa của việc sinh cho Christopher một đứa con trai. Đứa trẻ sẽ thừa kế cả Warewick lẫn Blackmour.”

“Tôi vẫn chưa nghĩ tới điều này”, cô thừa nhận. “Chắc chắn cha cô đã nghĩ tới việc đó.”

Gillian gật đầu. Chắc chắn lão có nghĩ tới. Theo cô biết, cha cô đã nghi ngờ cô mang thai.

“Tôi tự hỏi”, cô lặng thinh một lúc, “Berengaria có thảo dược nào trợ giúp việc sinh một đứa trẻ khỏe mạnh không”.

“Ta chắc chắn bà ấy có mọi thứ một cô gái cần tới”, Colin nói.

Gillian nhìn gã, bất giác mỉm cười, “Ngài nghĩ vậy?”. “Phải”, gã nói. “Thánh thần cứu rỗi, ta chưa bao giờ thấy nhiều nồi đến vậy trong một cái chòi!”

Gillian tựa vào ghế, mỉm cười. “Ngài biết mà, thưa ngài, ngài đã dành rất nhiều thời gian để nhìn chúng.”

“Suỵt”, Colin thì thào, ném cho cô cái nhìn bực bội. “Ta không muốn ai biết đâu!”

Gillian lắc đầu, cảm thấy thú vị. Có Thánh mới biết ba tuần qua Colin đã lui tới căn lều của Berengaria bao nhiêu lần. Và đã uống những gì, nhưng có vẻ chúng không gây hại.

Biết đâu gã đã dùng một ít thảo dược tăng trí tuệ. Tuy khó lòng đồng thuận được với các phương pháp gã dùng để giữ cô ở lại Lâu đài Lãnh chúa, nhưng cô cũng không thể phủ nhận hiệu quả của chúng.

“Có lẽ ngài đúng trong việc này”, cô thừa nhận.

“Phải”, gã đồng ý, “Ta đúng”.

“Tôi không quan tâm quá nhiều tới việc ngài lừa dối.”

“Cách đây hai ngày liệu cô có sẵn sàng nghe lời ta không?”, gã hỏi.

Cô khựng lại, rồi lắc đầu, “Dám cá là không”. “Vậy việc lừa dối của ta đã có ích.”

Gillian thở dài, nhìn vào lò sưởi. Ngọn lửa thật ấm, nhưng vẫn không làm cô dịu lòng. Từ bỏ trả thù không phải điều dễ dàng. Cô đã dành nhiều đêm lên kế hoạch, cầu nguyện việc đó sẽ giúp nỗi đau của Christopher tan biến. Giờ thì, từ bỏ ư?

Cô thở dài. Đó là lựa chọn đúng đắn. Cô có thể dùng sinh lực của mình để sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh. Điều này không đòi hỏi gì khác ngoài các kỹ năng khiêm tốn của cô. Chắc chắn tốt hơn giết chóc. Cha cô sớm muộn gì cũng sẽ trút hơi thở cuối cùng dưới lưỡi kiếm của ai đó. Không nhất thiết phải là cô.

“Có Thánh mới biết ông ấy sẽ làm gì khi bình phục lại”, cô lặng lẽ.

“Vậy nên”, Colin nói, “ta có một ý hay về những gì cô nên làm, đó là ở lại đây cho tới khi Chris đến đón. Trong lúc ấy, cô nên học chơi cờ”.

“Nhưng tôi không muốn.”

“Cô bướng bỉnh và phiền toái hệt như chồng mình, Gillian. Hai ngươi thật xứng đôi, cứ việc làm nhau nổi điên lên đi, ta sẽ xem. Giờ thì, chúng ta nói lại về từng quân cờ, mục đích của chúng. Cô sẽ không bao giờ đánh bại được Chris nếu không lắng nghe ta.”

“Colin...”

“Mỗi lần cô thắng, ta sẽ để cô ra ngoài ngồi.”

Gillian khoanh tay trước ngực. “Dù sao tôi vẫn sẽ ra ngoài nếu tôi muốn.”

Colin nhướng một bên chân mày, nở nụ cười vô cùng nguy hiểm. “Vậy sao, cô gái? Chắc cô quên mất mình đang ngồi trước mặt ai.”

Nửa năm trước, Gillian sẽ toát mồ hôi vì khiếp sợ. Giờ cô chỉ phá ra cười. Cô thật sự ngạc nhiên bởi sự can đảm của mình, đến mức bật cười lần nữa.

“Đúng, tôi biết rõ mà. Chàng Colin tàn bạo xứ Berkhamshire với chiếc bụng mềm hơn bụng rồng. Tôi không sợ đâu.”

“Warren!”, Colin quát gọi một thuộc hạ, anh ta bật dậy, lập tức chạy đến cạnh Colin.

“Vâng, thưa ngài!”

“Ta đã làm gì với thằng nhóc dám nói không sợ ta lần trước?”

Mặt tên lính trắng bệch không còn giọt máu. “Thưa ngài, mong ngài đừng bắt tôi phải nói. Việc đó khiến tôi tới giờ vẫn còn gặp ác mộng.”

Colin xua tay và gã vui vẻ chạy về đứng cùng những người khác ở phía kia sảnh. Colin lại nhìn Gillian, nhướng một bên chân mày đầy ngạo nghễ.

“Thế nào?”

“Nếu răng tôi đánh lập cập hoặc bật khóc thì ngài có cảm thấy dễ chịu hơn không?”

Colin gườm cô từ dưới hàng chân mày. “Lạy Thánh, Gillian, ta tin mớ thảo dược kia hiệu lực thật rồi đấy. Ngay cả Chris cũng phải run lên khi ta nổi điên. Vậy mà cô vẫn ngồi không chớp mắt lấy một cái.”

Nụ cười của Gillian nhạt đi. “Chris cũng không sợ ngài đâu. Ngài ấy rất quý ngài.”

Colin cau mày, ho khùng khục một hai tiếng. “Hắn quý cô hơn. Giờ thì, chơi cờ đi, trước khi mấy chuyện tán gẫu này khiến ta bực tức. Người của ta sẽ phát khóc nếu ta giận đấy.”

Gillian gật đầu, để Colin làm cô bận rộn. Việc đó chắc chắn sẽ dễ chịu hơn là cứ suy nghĩ miên man, đặc biệt khi chúng luôn luôn thích quanh quẩn một chủ thể là Christopher. Cô nhấc quân mã khỏi bàn cờ, sờ soạng, cố gắng chú ý vào lời giải thích của Colin về mục đích của nó. Gillian biết rất rõ mục đích của quân mã, vì cô có một bộ ở nhà, bộ cờ mà cô rất yêu quý. Chỉ có điều nó không được chạm từ gỗ.

Christopher đang làm gì nhỉ? Có khi nào hắn đang nghĩ tới cô, hay đã quên cô ngay từ giây phút cô rời đi?

“Gillian, chú ý nào.”

Gillian cười nhạt với Colin, cố gắng làm theo lời gã.

Christopher sờ vào phần mép thô kệch của thanh kiếm gỗ. Hắn mỉm cười với chính mình. Đã nhiều năm rồi hắn mới lại cầm tới thứ này. Tất nhiên lúc bé hắn cũng có một chiếc như thế, nhưng cha chưa bao giờ tự mình giảng giải cách dùng cho hắn. Không, đó không phải thứ ký ức khiến Christopher mỉm cười. Mà là kỷ niệm về lần đầu tiên hắn đặt thanh kiếm gỗ vào bàn tay múp míp của thằng bé ba tuổi: Jason xứ Artane. Jason vung vẩy thanh kiếm, sung sướng vô cùng, rồi xoay người và quật ngay vào Robin, ngay vị trí yếu ớt nhất. Robin gập cả người, há hốc miệng để thở, còn Jason chạy đến trốn phía sau chân Christopher. Hắn thấy mình là lá chắn cho cả Jason lẫn thứ công cụ tra tấn của thằng bé. Christopher gần như thấu hiểu sự khó chịu của Robin, nhưng hắn vẫn cười ha hả trong lúc Robin gắng gượng hồi phục lại. Thánh thần ơi, thật đáng nhớ!

“Thưa ngài?”

Christopher quay đầu về phía cửa. “Vào đi, Jason.”

“Tâm trạng của ngài có vẻ tốt”, Jason gần như mỉm cười vì phát hiện đó.

“Nghĩ lung tung thôi”, Christopher cười. “Nói ta nghe, chàng trai, ngươi gọi Ranulf chưa?”

“Rồi, thưa ngài. Ngài ấy đã đến.”

“Tốt lắm. Chúng ta sẽ xem tối nay nó có hiệu quả giống tối qua không.”

“Thật là một ý hay, thưa ngài. Tôi không biết tại sao chúng ta không làm thế sớm hơn.”

“Đây là ý của cha ngươi, Jason. Khi còn ở đây, ông có gợi ý, nhưng ta đã từ chối.”

“Tại sao, thưa ngài?”

Christopher nhún vai, cười nhạt. “Quá kiêu hãnh, ta nghĩ vậy. Ta vẫn còn còn nhớ cảm giác so kiếm với ngài ấy, ta không thể chịu được việc kém cỏi hơn.”

“Tôi hiểu, thưa ngài.”

“Ngươi biết không”, Christopher tiếp tục, “lúc còn sáng mắt, ta chưa từng thấy cha ngươi mỉm cười khi đọ kiếm cùng ta”.

“Tôi cũng vậy”, Jason đồng thuận. “Ông ấy vô cùng nỗ lực để luôn giỏi hơn ngài, thưa ngài. Chính ông cũng thừa nhận ngài là người duy nhất khiến ông hứng thú.”

“Từng thế thôi”, Christopher sửa lại.

“Vâng, thưa ngài”, Jason nhẹ nhàng đáp. “Nhưng tôi dám cược rồi cha sẽ lại được như thế.”

Christopher vô cùng nghi ngờ điều đó, nhưng hắn ném ý nghĩ này sang bên trước khi nó kịp làm hắn không vui. Hắn xoay người về phía tiếng bước chân phát ra. “Ranulf?”

“Vâng”, người đội trưởng đóng cửa phòng lại sau lưng mình. “Tôi đã mang theo thanh kiếm nọ. Tôi sẽ được nghỉ một chút sau khi leo lên đây, hay ngài muốn bắt đầu ngay lập tức?”

“Thánh thần ơi, lão già”, Christopher nói, “ngươi mệt nhanh vậy sao?”.

“Tôi đang nghỉ ngơi sau những việc ngài lôi tôi vào, thưa ngài”, giọng Ranulf có vẻ mỏi mệt khi nghĩ tới chúng.

Và vì lý do nào đó, Christopher nhận thấy mình rất vui vẻ về điều đó. Hắn nhấc thanh kiếm gỗ trong tay, cảm thấy một dòng chảy vui sướng lan khắp người. Hắn sẽ luyện tập, chiến đấu cùng những thứ biết thở. Một tháng trước, hắn còn không mơ tới sẽ làm điều này.

Việc Colin tiết lộ kế hoạch của Gillian đã đưa hắn tới quyết định. Viễn cảnh vợ hắn phải bôn ba đến Artane, năn nỉ xin được Robin huấn luyện để có thể giết chết cha mình đã vượt quá sức chịu đựng của Christopher. Đây là cô gái từng thét lên vào đêm khuya khi mơ về cha, cô đã tìm đủ dũng cảm để mong muốn được đối mặt với lão, đánh bại lão. Christopher bị hạ gục hoàn toàn bởi quyết tâm của cô.

Lẫn tình yêu dẫn tới thứ quyết tâm đó.

Thế là hắn tự mình nghĩ ra giải pháp. Hắn quyết định nghe lời gợi ý của Robin và rèn luyện kiếm thuật của mình.

Ban đầu, Jason giúp hắn, hô lên ám hiệu để Christopher làm quen trong lúc cưỡi ngựa chiến đấu. Sau gần hai ngày, Christopher nhận ra điều đó gần như chẳng giúp được gì. Hắn đã không thể nghe thấy tiếng Colin chỉ hướng vào lần đối mặt với Warewick. Lần tới rất có thể hắn cũng không tập trung được để nghe chỉ dẫn.

Vì thế, hắn phải học cách phụ thuộc vào đôi tai. Hắn dùng giọng của Ranulf cùng tiếng sột soạt của quần áo để nhận biết tay đội trưởng đang ở đâu, định di chuyển hướng nào. Hắn lập tức nhận ra cách duy nhất để ghìm được đối thủ là liên tục tấn công. Ngay lúc lùi ra, hắn sẽ lập tức mất kiểm soát. Ít nhất khi bị tấn công, Ranulf sẽ không còn thời gian để làm gì khác ngoài đối mặt với lưỡi kiếm của hắn. Nếu Christopher ngưng áp tới, Ranulf sẽ có thời gian để nghĩ cách tận dụng điểm yếu của hắn ngay.

Nói hắn không bị dính đòn nào là nói dối. Nhưng hắn cũng gây ra được kha khá thiệt hại. Và lần đầu tiên sau ba năm, Christopher cảm thấy tự tin với kỹ năng của mình. Hắn đã dành quá nhiều thời gian để luyện tập cùng những đối thủ vô hình. Giờ đây, được đấu với đối thủ sống thật khiến hắn vui sướng.

“Bắt đầu thôi”, Christopher giương kiếm lên. “Sẵn sàng?”

“Sẵn sàng”, Ranulf nói từ sau lưng hắn.

Christopher xoay lại. Gỗ chạm vào gỗ. Rồi hắn chẳng còn thời gian để suy nghĩ. Hắn dùng hết tinh lực lắng nghe và tấn công.

Hết lần này tới lần khác, hắn lao về phía tay đội trưởng. Hắn chỉ bị vài vết xước, và gây được nhiều tổn hại hơn phần mình phải lãnh. Hắn đánh tới khi đôi tay đau nhức, đầu căng ra vì gắng sức lắng nghe.

“Thưa ngài, tôi đầu hàng!”, Ranulf kêu lên.

Christopher quệt cánh tay qua hàng chân mày đẫm mồ hôi.

“Ranulf, đồ đàn bà, sao lại kêu lên như thế?”, hắn hạch sách.

“Đi mà tra tấn người trợ tá của ngài đi, quý ngài trẻ trung sung sức. Chờ tôi lấy lại hơi đã.”

Christopher nghiến răng giận dữ. “Nếu đem thằng nhóc đó ra luyện, có khi ta sẽ xuyên thanh kiếm gỗ chết tiệt này qua mắt nó. Nếu Jason chết, Robin sẽ đem ta ra quay trên lửa. Ngược lại, nếu ngươi chết, cha ngươi hẳn sẽ gửi cho ta chục chai rượu ngon nhất mà ông có thay lời cảm ơn.”

“Cha tôi đã mất rồi”, tay đội trưởng thở hổn hển.

“Vậy ngươi có gì để mà lo nữa?”, Christopher nén cười. “Một giờ nữa đi, lão già, sau đó sẽ nghỉ. Ta cảm thấy sung sức như thể vừa bước khỏi lều vào buổi sáng mát mẻ vậy.”

“Mùi trên người ngài không giống vậy đâu, thưa ngài.” Christopher cười gằn, không sửa lời tay đội trưởng. Gã lớn hơn Christopher mười tuổi, bình thường rất ít nói, chỉ lẳng lặng làm nhiệm vụ của mình thật triệt để. Nhưng trả đũa hắn trong lúc đấu thế này là một niềm vui đã lâu rồi gã mới lại có. Làm bất cứ điều gì ngoại trừ phải chao đảo vì choáng váng đều rất vui. Có lẽ giờ đây hắn đang được đền đáp bởi những buổi rèn luyện. Khi ấy, hắn chỉ đơn giản bám lấy ý nghĩ rằng mình vẫn còn là một chiến binh. Hiện tại hắn có thể nếm được quả ngọt từ nỗ lực của mình - thật sự ngọt.

Hắn sẽ tìm đến Bernard Warewick và xem lão trả giá cho những vết sẹo của Gillian cùng việc nhạo báng hắn. Rồi hắn sẽ đón Gillian về nhà, ra lệnh cho cô không được làm việc gì ngốc nghếch như là bỏ đi nữa.

“Thánh thần ơi!”, hắn kêu lên khi thanh kiếm gỗ bóng loáng của Ranulf để dấu lại nơi sườn mình.

“Tôi tưởng ngài đang chú ý tới tôi chứ!”, Ranulf kêu lên. “Chết tiệt thật, Christopher, thôi mơ mộng giữa ban ngày đi!”

“Tôi dám cá ngài ấy đang mơ mộng về Phu nhân Gillian”, Jason nhanh nhảu nói.

“Tất nhiên không phải”, Christopher cộc lốc, xoa sườn mình.

“Thưa ngài, nét mặt ngài nói lên điều đó”, Jason đáp trả. Christopher chộp lấy kiếm của Ranulf và ném về phía mà hắn biết thằng nhóc phụ tá đang ngồi, nơi góc phòng.

“Quỳ xuống, nhóc con. Ngươi sẽ phải trả giá vì trò đó.” Jason không thèm trả lời hắn, Christopher chửi mắng cậu nhóc tơi bời. Và thằng quỷ chết tiệt xứ Artane cứ im như thóc! Christopher cầm kiếm chọc vào không khí, tìm kiếm sự kháng cự. Nhưng chẳng có gì.

Cơn nhói đau vì thanh kiếm gỗ quật trên cánh tay khiến hắn vùng xoay về phía cậu nhóc. Hắn nhận ra đường kiếm của Jason, bèn đỡ lại bằng một cú vung. Jason kêu lên, Christopher theo âm thanh mà tấn công ào ạt. Nhưng Jason cũng đã học được rất nhiều từ Rồng. Christopher khá ngạc nhiên khi cậu ta đáp trả.

Và hắn còn ngạc nhiên hơn trước khả năng chống trả của chính mình.

Mọi thứ hắn từng học, vô số thời gian dành ra cố lắng nghe tới lui đường tấn công hàng trăm lần để thực hiện thật hoàn hảo, tất cả đều có ích. Đường kiếm của Jason trúng hắn được một hai lần, nhưng phản xạ của Christopher đã giúp hắn không bị chạm phải. Rồi với một cú khom người né tránh, và lao tới, Christopher len dưới kiếm của Jason, tóm lấy cổ tay cậu nhóc và đẩy nó vào tường, Jason không thể nhúc nhích. Hắn đặt thanh kiếm gỗ của mình nơi yết hầu nó, cười gằn.

“Ngươi đã chết, nhóc con.”

“Tôi rất vui”, Jason thở hổn hển.

Christopher ném kiếm của mình sang bên, kéo Jason vào lòng, ôm chặt. “Ngươi đã trở thành một chiến binh giỏi, Jason. Ta cực kỳ tự hào về ngươi.”

Jason ôm trả hắn thật mạnh, rồi nhanh chóng bước lui. “Cảm ơn ngài, thưa ngài.”

Christopher vung tay khoác qua vai Jason, lắng nghe Ranulf. “Ngươi nghĩ sao, lão già, về đứa nhóc này của ta?”

“Ngài đã huấn luyện cậu ấy rất tốt, thưa ngài”, Ranulf nhiệt liệt vỗ vai Christopher. “Cha cậu ta không thể nào chọn được một người đàn ông tốt hơn. Giờ thì ta có thể đi kiếm chút rượu được chứ?”

“Được”, Christopher cười sáng lạn. “Rượu cho chúng ta, và một cô ả xinh đẹp cho Jason. Nó cũng nên có phần.”

Trí khôi hài của Christopher kéo dài tới lúc hắn chạm người vào giường lúc khuya ngày hôm đó. Hắn buông người lên lớp lông thú trước ngọn lửa, lắng nghe tiếng gỗ cháy lách tách trong lò. Nếu Gillian đang ở cạnh bên, hắn sẽ kéo cô xuống dưới thân mình và yêu cô tới khi cả hai đều phát khóc vì kiệt sức. Rồi hắn sẽ bế cô lên giường, ôm lấy cô mà ngủ, thỏa mãn vì được giữ cơ thể mảnh khảnh của vợ cạnh bên mình.

Hắn rên lên trước hình ảnh đó trong đầu. Gillian có lẽ đang lạnh cóng. Hắn đã cho người gửi nhiều đồ đạc đến chỗ cô, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào yên tâm được cho tới khi cô trở lại nơi thực sự thuộc về mình.

Và hắn sẽ ôm chầm lấy cô. Sớm thôi. Một khi hắn làm chủ lại được kỹ năng của mình, và khi cha cô không còn trên cõi đời. Hắn sẽ phái vài người cứng cỏi vượt qua quãng đường nguy hiểm đó để mang cô về nhà.

Rồi hắn sẽ không bao giờ để cô rời khỏi vòng tay mình nữa.