← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

Christopher ngồi trên chiếc ghế trước lò sưởi, trong phòng của hắn, tay cầm một cốc rượu, mắt nhìn đăm đăm vào ngọn lửa. Thực sự, hắn không phải đang nhìn mông lung. Mắt hắn mờ mịt dõi vào ngọn lửa, mờ mịt hệt như cách hắn đã sống. Đúng, cả cuộc đời hắn đều là bóng đêm. Vả chăng bây giờ thì hoàn toàn tối mịt so với trước kia. Đã hai ngày rồi.

Kể từ lúc Gillian bỏ hắn ra đi.

Hắn đã lên kế hoạch đưa cô đi. Hắn đã muốn cô đến chỗ ai đó có khả năng bảo vệ cô đàng hoàng. Hắn ngồi trên trên sàn phòng, quá đờ đẫn, thậm chí không có chút phản ứng trước mũi khâu trên da mà mãi hắn mới để cho Jason làm. Trong đầu hắn lướt qua cả một danh sách đồng minh có thể gửi cô đến. Hắn biết mình đã nhân nhượng đến hết mức khi nghiêm túc cân nhắc gửi cô đến cho thằng nhãi Kendrick lăng nhăng xứ Artane. Chẳng phải Kendrick sẽ không quan tâm tốt đến cô. Chỉ là khi nghĩ tới có bất cứ ai khác, đặc biệt là một gã quyến rũ đến trắng trợn như Kendrick, chạm đến làn da mềm mại của Gillian lại làm hắn phải nghiến răng phẫn nộ.

Christopher đã trải qua những ngày khổ sở, không hề làm gì ngoài các nhu cầu bức thiết. Hắn thoáng tự hỏi tại sao Gillian không đến tìm hắn, nhưng hắn cho rằng cô cũng có lý khi cứ thế mà bỏ hắn ra đi.

Hắn đã đoán sai.

Jason đọc cho hắn nghe lá thư Gillian gửi về sau khi rời khỏi, lá thư đầy những lời xin lỗi vì đã gây đau khổ cho hắn. Cô tự kết tội mình về tất cả mọi điều không hay đổ ụp lên đầu hắn, từ việc hắn không thể tự vệ trước cha cô, cho tới việc hắn bị mù.

Christopher chửi thầm trong miệng. Hắn thậm chí còn không đủ sức ném chiếc cốc vào tường. Chửi rủa cũng gần như là một nỗ lực quá sức. Việc đó giúp được gì cho hắn cơ chứ? Nó chẳng giúp mắt hắn lành được, đôi mắt là thứ duy nhất có thể tạo nên khác biệt. Sự thật đó vang dội trong tâm trí, tiếng vọng từ đó khiến hắn run rẩy đến tận xương tủy.

Nếu có thể nhìn thấy, hắn đã chém nát thây Bernard Warewick rồi. Thật chậm rãi. Thật khéo léo. Thật kỳ công, để trả đũa lão khốn kiếp đó về mọi khoảnh khắc đau đớn lão đã gây ra cho Gillian trong bao năm.

Nếu có thể nhìn thấy, hắn sẽ chẳng để cảm giác vô dụng khiến mình sầu muộn khi cha của Jason ra đi. Hắn sẽ quay lại Artane cùng Robin, chỉ cho Gillian thấy quê nhà đích thực duy nhất trong lòng hắn. Hắn sẽ không phải bỏ chạy về căn phòng trên tháp như một gã hèn, bị nhục mạ bởi những kẻ mà hắn sẽ chẳng bao giờ ưa nổi.

Phải, nếu có thể nhìn thấy, hắn hẳn sẽ tỉnh táo hơn về Lina và đẩy ả xa khỏi mình. Hắn sẽ chẳng bao giờ bị tổn thương, bị khinh bỉ. Hắn sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác bị một phụ nữ xinh đẹp nhìn mình và nhận thấy hắn quá khiếm khuyết. Niềm kiêu hãnh của hắn sẽ được giữ trọn vẹn, thay vì vỡ tan nát. Đúng, hắn sẽ vẫn là gã chiến binh kiêu hãnh, không ai bì nổi, chinh phục hết giải đấu này đến giải đấu khác trên khắp nước Pháp và Anh chỉ đơn thuần để thỏa mãn niềm vui chiến thắng. Hắn sẽ nhân gia sản của mình lên thêm nhiều lần từ tiền chuộc cho những kỵ sĩ bị hắn giam. Hắn thậm chí sẽ giam giữ một vài gã nam tước và bá tước...... nếu hắn có thể trông thấy để mà đánh bại họ.

Và nếu có thể trông thấy được, hắn cũng sẽ rơi vào trạng thái quá ngu muội để nhận ra một tâm hồn cao đẹp, Gillian Warewick, ẩn dưới khuôn mặt không hoàn hảo và những lọn tóc xoăn rối bù.

Nhưng hắn lại cật lực tảng lờ điều đó.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra phía bên phải sau lưng hắn, Wolf thở phào như lời chào đáp. Christopher ngẩng đầu lên.

“Colin?”, hắn hỏi dò chừng.

“Không, thưa ngài. Là Jason.”

Christopher cười nhạt. “Lẽ ra ta phải đoán được. Ngươi không có cái mùi khủng khiếp nọ đi kèm.”

Hắn lặng thinh, lắng nghe Jason làm những công việc thông thường, dọn dẹp thư, cất quần áo. Hẳn là sáng rồi. Christopher đã không rời khỏi buồng lâu tới mức hắn hoàn toàn mất cả khái niệm về thời gian.

“Thời tiết tốt hay xấu, anh bạn?”

“Hơi lạnh, thưa ngài. Trông như mùa hè sắp qua hẳn.” Nhanh vậy sao? Christopher lắc đầu khó tin. Chắc chắn hắn đã không trải qua trọn mùa hè cùng với Gillian. Tất nhiên, hầu hết thời gian hắn dành để lười biếng nằm trên giường cùng cô. Cũng dễ hiểu khi ngày ngày trôi qua mà hắn chẳng hề chú ý.

Hắn phũ phàng phủi đi những ký ức đang chực vồ lấy mình. Cái tên Gillian đã không được nhắc đến từ lúc cô rời đi. Hắn hoàn toàn mong sự việc cứ duy trì như thế.

Giờ thì, cái tên Colin lại khác. Christopher biết rõ rằng Colin đã đi cùng Gillian để bảo vệ cô. Thật khớp. Gillian đã thuần hóa tất cả bọn họ, Colin cũng không ngoại lệ. Christopher rất thích thú việc gã anh vợ bạo liệt nhất của hắn luôn quẩn quanh cạnh Phu nhân Blackmour hệt một bà vú. Hoặc là hắn hẳn sẽ thích thú, nếu không đau đớn khi Gillian rõ ràng thích có Colin bầu bạn hơn hắn. Đúng, cô đã nhận ra hắn rất khiếm khuyết, bất chấp lời xin lỗi thật nhiều về điều ngược lại.

“Có tin gì từ Colin không?”, Christopher hỏi, choáng váng vì những lời đó tuôn ra từ miệng mình. Nó là câu hỏi cuối cùng mà hắn muốn thốt ra.

“Có”, Jason có vẻ ngần ngừ, cũng hiểu được thôi. Christopher sững lại. Đây không phải câu trả lời hắn chờ đợi. Hắn thận trọng đặt cốc xuống cạnh chiếc ghế đang ngồi.

“Thật sao?”

“Thật, thưa ngài, hai bức. Tôi đọc cho ngài nghe nhé?” Christopher cẩn thận tựa ra sau ghế, khoanh tay. “Ừ, có phải ta tự đọc được đâu.” Hắn ra dấu về phía chiếc ghế đẩu đối diện mình. “Đọc đi, anh bạn.”

Christopher nghe tiếng Jason kéo ghế, ngồi xuống. Hắn dỏng tai lên trong lúc Jason mở cuộn giấy da dê.

“Tôi dám cá ngài Colin không viết thứ này”, Jason nói. “Chữ rất đẹp. Chà, tôi không nghi ngờ gì là phu nhân...”

“An phận mà đọc đi, Jason”, Christopher ngắt lời. “Vâng, thưa ngài”, Jason nhẹ giọng. “Thư viết:

Christopher, đồ khốn kiếp bại hoại”, Jason ho một tiếng, “gửi đồ cho ta ngay! Ta đang lạnh cóng cả mông đây, trong khi cậu thì ngồi hong ngón chân bên ngọn lửa tí tách. Củi, thức ăn cùng một mớ rượu sẽ rất được hoan nghênh. Sẽ cần thêm sau”. Jason đằng hắng. “Chắc chắn là ngài Berkhamshire đã đọc từng chữ một. Ắt hẳn phu nhân...”

“Đúng vậy”, Christopher đáp gọn. Hắn gõ ngón tay lên ghế gỗ. Colin gửi thư như vậy nghĩa là Gillian không đi xa. Nhưng họ ở đâu nhỉ?

Christopher nghiền ngẫm câu từ của gã anh vợ một lúc lâu rồi vội quát lên.

“Ngươi nghĩ gã chết giẫm đó đang trốn ở đâu?”

Jason đằng hắng. “Lâu đài Lãnh chúa. Chính xác hơn, là trong một túp lều cạnh Lâu đài Lãnh chúa. Dường như lâu đài bị chiếm cứ bởi...”

“Biết rồi”, Christopher vội vã lên tiếng, tránh cho Jason không buột miệng như lần trước cậu nhóc nhắc đến tên Gillian trước mặt hắn. “Ừ, đúng là có tin tức.”

“Ngài có muốn nghe bức kia luôn không, thưa ngài?” Christopher phất tay, “Cái đó hẳn không thể lỗ mãng hơn cái trước”.

Jason mở lá thư thứ hai. “Chris, ta tự viết lá thư này vì không thể để lộ điều muốn nói với vợ ngươi. Ngươi cưới một cô vợ cứng đầu thật đấy, không sai chút nào. Cô ấy cứ khăng khăng muốn giết cha mình để trả thù cho ngươi, không chịu cho ai huấn luyện ngoại trừ chính Lãnh chúa Artane. Lẽ ra ta phải gửi lời tới ông ấy, nhưng vẫn chưa làm. Hẳn ngươi muốn biết dự định của cô ấy trước. Cô ấy gan góc đấy. Ta sẽ giữ chân vợ ngươi tới khi nhận được tin từ ngươi, biết ngươi muốn làm gì. Berkhamshire.” Jason cuộn lá thư lại. “Tôi có nên chuẩn bị thứ gì để hồi âm không, thưa ngài?”

Christopher lắc đầu. “Chưa đâu, nhóc.” Hắn xoa hai tay vào nhau, rồi duỗi các ngón. “Tốt nhất là đưa cho ta bức đầu đi, Jason. Không nên để mất nó.”

“Bức thứ hai thì sao?”

Christopher trao cho người cận vệ của mình một cái nhướng mày không động tĩnh. Jason nuốt nước bọt, lập tức ấn một cuộn giấy da tròn vào tay Christopher.

“Đây, thưa ngài. Bức thứ nhất.”

Christopher vẫy tay về phía cánh cửa. “Giờ ta không cần gì thêm. Xuống bếp tìm thứ gì ăn đi. Nghe giọng ngươi đói rồi đấy.”

“Cảm ơn, thưa ngài.”

Christopher chờ đến khi Jason đi hẳn mới tựa đầu ra sau ghế. Hắn lướt ngón tay lên cuộn giấy da đang cầm. Đây là thứ cô đã chạm vào, đã cầm, có khi thậm chí còn lem nhem nước mắt. Christopher vội vã quệt tay áo lên mắt. Thánh thần ơi, đây chỉ là một lá thư thôi mà.

Nhưng nó khiến hắn thêm lần nữa nhận ra, hắn nhớ cô đến nhường nào.

Lâu đài Lãnh chúa sao! Hắn chợt bật dậy, sải bước chân. Tại sao chứ, quỷ thần ơi, tại sao cô ấy lại trốn tới đó? Cái nơi hắn khó lòng xoay xở tới được nhất. Ngay cả khi sáng mắt, hắn có ngu ngốc mới đặt chân lên đó. Và cũng là lý do duy nhất cha hắn xây thứ quỷ quái đó làm nơi trú thân cho bà vợ hay càm ràm của ông! Nơi an toàn khỏi mọi cuộc bao vây, bất kể thù địch hay không. Làm thế nào Gillian lên được trên ấy vẫn là điều bí ẩn.

Niềm thỏa mãn nhỏ nhoi duy nhất cho Christopher là ý nghĩ rằng Colin phải ở thu lu trong căn chòi tí tẹo thê thảm, run rẩy vì ẩm ướt và những cơn gió không ngừng vùi dập. Chết rét là kết cục rất phù hợp cho kẻ phản bội.

Hắn bước tới cửa sổ, bật mở cửa chớp. Cơn gió lạnh từ biển thổi ập thẳng vào mặt hắn. Hắn cảm thấy, nghĩa là Gillian cũng cảm thấy được. Cô sẽ bị cóng. Chân tay cô đặc biệt nhạy cảm với cái lạnh. Hắn vẫn nhớ cảm giác khi bị cô bám lấy hắn tìm hơi ấm vào ban đêm. Và khi tỉnh giấc để làm ấm tay cho cô, thì việc gì hắn lại không làm ấm hết khắp người cô luôn cơ chứ? Christopher nhắm mắt lại, để ký ức bao phủ lấy mình.

Gillian nằm dưới thân hắn, cơ thể chào đón hắn cùng tiếng thở dài nhè nhẹ, những ngôn từ âu yếm. Gillian ấn ngược hắn xuống giường, yêu hắn thật mãnh liệt, sức nóng từ hai má cô khiến hắn biết khuôn mặt cô đang đỏ bừng. Gillian ngọt ngào, dịu dàng biến thành gã hề cợt nhả, tinh tế, thành người tình cuồng nhiệt.

Cô đã nở rộ ngay trước đôi mắt mịt mờ của hắn. Hắn đã cho cô an toàn. Cô cho hắn linh hồn của cô.

Song cô lại lấy đi thứ đó khỏi tay hắn, vì ngỡ rằng mình là ngọn nguồn cho rắc rối của hắn.

Christopher lùi khỏi cửa sổ, đổ lỗi cho cái lạnh khiến những giọt nước mắt lăn xuống má. Giá mà hắn thấy được!

Vậy thì Gillian sẽ chẳng còn lý do gì để không yêu hắn, rời bỏ hắn. Và ngay cả khi cô ngốc nghếch tới mức nghĩ rằng mình gây ra tai ương cho hắn, thì hắn cũng có thể leo lên cái ngọn núi chết tiệt đó, tới Lâu đài Lãnh chúa, kéo cô vào lòng và không bao giờ để cô rời khỏi vòng tay mình nữa.

Christopher lại quệt tay áo lên mắt, thận trọng đặt lá thư của vợ xuống bàn, rồi rời khỏi phòng. Chân hắn dường như biết chắc chắn chúng muốn đi đâu, nơi mà tâm trí hắn chưa sẵn sàng thừa nhận.

Hắn không tin vào phép thuật. Quỷ tha ma bắt, hắn thậm chí cũng chẳng tin vào phù thủy!

Berengaria kinh ngạc nhìn Rồng rời khỏi ổ của hắn, sải bước quả quyết dọc theo tường lâu đài. Trong tâm nhãn, bà thấy hắn qua cả hai cổng, vượt lên chiếc cầu đá nặng nề, đi bộ vào làng. Bà quá ngạc nhiên tới mức quên phá dỡ những trở ngại ngăn bước chân hắn đi đúng hướng.

Chốc lát sau, tiếng đập khô khốc vang lên nơi cửa. Magda ra mở cửa trước khi Berengaria kịp ngăn. Bà ta lập tức ngất xỉu, ngã vào vòng tay Nemain. Nụ cười hiện lên môi Berengaria khi thấy Nemain vừa vất vả giữ lấy Magda vừa há hốc khi trông thấy Rồng. Bà sẽ đem theo cảnh đó xuống tận mồ.

“Ta tìm Berengaria”, giọng trầm cất lên, cộc lốc. “Vâng, th... thưa ngài”, Nemain bừng tỉnh.

Magda đã thôi choáng váng, vừa kịp lúc, bà ta đứng thẳng lên. “Tất nhiên rồi, thưa ngài!”, rồi kêu lên, nắm cánh tay Christopher, lôi hắn vào trong. Bà vung vẩy chiếc muỗng đầy phấn khích. “Chúng tôi rất vinh hạnh được ngài tới thăm! Để tôi chuẩn bị thứ gì đó nóng cho ngài uống.”

“Không, để tôi”, Nemain xen vào, đẩy Magda sang bên. “Ngươi sẽ làm cháy hết, đồ nữ tu loắt choắt.”

Magda quay sang, khéo léo dùng chiếc muỗng đập vào bàn tay Nemain. “Thôi gọi ta như thế đi!”

“Ta sẽ thôi gọi thế khi ngươi học được cách chế tình dược đâu ra đó!”

“Đủ rồi”, Berengaria đẩy cả Magda lẫn Nemain về phía cửa. Nếu thực muốn cho ngài ấy thứ gì, hãy cho ngài ấy yên ổn. Đi hái thuốc đi, đừng quay lại cho tới khi ta gọi các người.”

Hai bà lão tội nghiệp phản đối ầm ĩ, nhưng Berengaria thắng thế. Bà đóng sầm cửa trước mặt hai cộng sự, rồi nhìn Christopher ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong chòi. Bà kéo một chiếc ghế đẩu lại, ngồi xuống trước mặt hắn. Lần đầu tiên trong đời, bà nhìn kỹ vào gã chồng bạo liệt, đáng sợ của Gillian.

Hiện tại, trông hắn không hung dữ, cũng không đáng sợ. Gương mặt đẹp trai của hắn mệt mỏi, xanh xao, như thể đã phải chịu đựng rất nhiều suốt hai ngày nay. Tóc hắn phủ xuống đôi mắt xanh dương. Đôi tay khép hờ trên gối, vai khom lại. Berengaria đau lòng nhìn cảnh trước mặt. Bà thương tiếc biết mấy trước điều mà gã trai này phải chịu đựng trong đời.

Bà quệt đi giọt nước mắt, đặt bàn tay hằn dấu năm tháng lên đầu gối hắn.

“Thưa ngài?”

Hắn đằng hắng, ngẩng đầu lên. “Bà là Berengaria? Berengaria của Gillian?”

“Đúng, thưa ngài. Chính là ta.”

Gương mặt hắn co lại, đau lòng. “Vậy ta có một thỉnh cầu.” Hắn cựa mình trên ghế, như thể rất muốn đứng dậy đi tới đi lui.

“Thưa ngài”, bà cất lời, nhưng hắn đã giơ tay lên.

“Ta van bà, hãy để ta nói xong.” Hắn hít một hơi sâu. “Ta đã thấy rất nhiều điều trên thế giới này mà ta không giải thích nổi. Ta luôn xem mình là kẻ học hỏi nhanh. Hồi còn nhìn được, ta đọc được chữ, biết tính số khá tốt. Giờ thì ta sẽ nói với bà rằng ta chưa bao giờ nhờ cậy tới phù thủy.” Hắn ngừng lại một chốc. “Nhưng đó là trước kia...”

“Trước khi ngài mất đi đôi mắt?”, bà nhẹ nhàng hỏi. “Đúng.” Hắn nắm bàn tay khô cằn của bà bằng cả hai tay, siết chặt. “Ta van bà”, giọng hắn lào thào. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì. Chỉ cần giúp ta sáng mắt lại. Ta chỉ cần thế thôi. Ta sẽ đánh đổi mọi thứ mình có. Tất cả”, hắn lặp lại. Nước mắt chảy xuống hai má hắn.

“Không thứ gì quan trọng với ta cả.” Berengaria đặt bàn tay còn lại của bà lên tay hắn. “Vì lý do gì, thưa ngài?”

Hắn nặng nề nuốt nước bọt. “Vì Gillian.” Hắn cúi đầu. “Để cô ấy có được người chồng trọn vẹn.”

Trái tim Berengaria vỡ tan trước cảnh người đàn ông kiêu hãnh này cúi đầu đau đớn. Bà sẽ hy sinh mọi thứ, thực vậy, mọi thứ mình sở hữu lẫn hy vọng được sở hữu, nếu bà có thể, để làm điều hắn muốn. Nhưng bà không thể.

“Thưa ngài”, bà nhẹ nhàng cất lời, “giá mà ta có thể...”. Hắn ngước đầu, nhìn về phía bà. “Vậy bà... không thể sao?”

“Không thể, thưa ngài”, Berengaria nói, vẫn nhẹ nhàng như thế. “Thề có Chúa, ta ước mình có thể. Nhưng điều đó vượt quá xa khỏi khả năng của ta.”

“Nhưng thảo dược bà cho Gillian...”

“Chỉ là cánh hoa hồng nghiền thành phấn.”

Tiếng thở dài của Christopher vang ra từ tận tâm hồn hắn. “Phải rồi. Thực sự, ta vẫn biết thế mà.” Hắn dợm đứng dậy, nhưng Berengaria ngăn hắn lại, giữ lấy bàn tay hắn. “Có một thứ”, bà nói.

Hắn ngồi trở xuống. “Vậy sao?” Ôi, hy vọng trong giọng hắn!

Berengaria mỉm cười qua làn nước mắt. “Có, có chứ. Đó là ma thuật của niềm tin.”

Một nụ cười hiện lên môi hắn. “Thưa bà, bà nói cứ như thể ta là một đứa bé vẫn còn hứng thú với truyện kể trước giờ đi ngủ ấy.”

Berengaria cười đáp lại, “Ngài nghi ngờ khả năng của nó? Cả ngài và ta đều biết ta chỉ đưa cho Gillian thảo dược đơn giản, nhưng cô ấy thì sao?”.

“Không. Cô ấy tin hoàn toàn.”

“Và vì tin, cô ấy đã có được dũng cảm và sắc đẹp, đúng không?”

“Cô ấy chưa bao giờ xấu xí cả, thưa bà.”

“Trong thâm tâm, cô ấy nghĩ vậy.”

Christopher bật cười, nhưng không phải vì vui vẻ. “Vậy bà đang nói nếu ta đủ tin tưởng, ta sẽ có lại được ánh sáng?”

“Ta nghĩ rằng, thưa ngài, ngài hiểu được chính xác ý của ta.”

Hắn thở dài, nhìn lên trời. “Nếu ta tin cô ấy yêu ta, vậy thì cô ấy sẽ thực sự yêu ta.”

“Cô ấy đã yêu ngài rồi. Chỉ là ngài không tin vào tình yêu nên mới nghi ngờ cô ấy. Và vì ngài không tin vào chính giá trị của mình, cuối cùng cô ấy mới ra đi. Suy nghĩ mà ngài lảng tránh tích cực nhất chính là trung tâm của vấn đề, thưa ngài. Nếu nhìn thấy, ngài sẽ không bao giờ học được cách yêu Gillian. Ngài sẽ vẫn đang kết hôn với Magdalina Berkhamshire. Vẻ ngoài xinh đẹp trên gương mặt cô ta sẽ sớm phai tàn, ngài chỉ còn lại một phụ nữ với nội tâm xấu xí, người sẽ đẩy ngài khỏi chính ngôi nhà của ngài. Cuộc đời ngài sẽ chỉ còn là một chuỗi những cuộc tranh đấu, du hành khắp lục địa đơn giản chỉ để trốn khỏi cô ta. Sự bất mãn của ngài sẽ cứ tăng dần, cho tới khi nó biến trái tim ngài thành một khối đá.”

Christopher nuốt nước bọt, dường như không thể cất lời.

“Chúa Cha trên trời không ngẫu nhiên ban cho chúng ta mọi thứ”, Berengaria tiếp tục. “Mất đi ánh sáng buộc ngài phải nhìn bằng tâm hồn. Chính nhờ đó mà ngài thấy được Gillian và yêu cô ấy. Hãy nghĩ đến niềm vui cô ấy mang lại cho ngài! Cô ấy sẽ cho ngài những đứa trẻ xinh đẹp, khỏe khoắn. Cuộc sống của ngài sẽ đầy ắp những người bạn chân thật, mạnh mẽ, sẵn sàng làm đôi mắt cho ngài để đáp lại món quà ngài dành cho họ, chính ngài, thứ không thể đo đếm được bằng vàng bạc.”

“Khi Jason rời khỏi ngài để tìm con đường của riêng mình, các chú của cậu ta sẽ gửi con trai mình tới để được ngài rèn luyện. Rồi Jason sẽ gửi chính con trai mình tới. Ngài sẽ dạy bọn trẻ không chỉ kiếm thuật, mà còn cả cách làm đàn ông, cách biết ơn điều chúng có và không thể xem nhẹ thứ gì. Xuyên suốt con đường đó, ngài sẽ có một cô gái dịu dàng, ngọt ngào bên cạnh, một phụ nữ bé nhỏ yêu ngài hơn cả bản thân mình, người xem sự mù lòa của ngài như một đặc ân, chứ không phải khiếm khuyết. Cô ấy sẽ chỉ xem ngài là ngu ngốc khi ngài không chịu tìm đến cô ấy!”

Christopher giơ tay đầu hàng. Một tiếng cười khẽ nao núng bật ra. “Ta thề, bà đã thuyết phục được ta. Cầu nguyện đi, thưa bà, chứ đừng rút kiếm ra!”

Berengaria nới lỏng những ngón tay của mình đang siết tay Christopher, nhận ra mình sắp khiến nó bật máu tới nơi. Bà vỗ nhẹ tay hắn, tỏ vẻ xin lỗi, rồi mỉm cười.

“Đôi khi ta cũng khá say sưa, chàng trai ạ.”

Christopher nghiêng người ra sau ghế, khoanh tay ngang ngực, nghiêng đầu sang bên như thể rất chú tâm lắng nghe.

“Bà có phải phù thủy không? Thật sự?”

“Thật không ấy à?” Bà mỉm cười. “Thực ra, ta chỉ có dăm món quà, cùng một mớ hỗ trợ khi cần thiết.”

“Đó là gì?”

“Khả năng tiên tri”, Berengaria nhẹ nhàng nói, không muốn khiến gã đau lòng.

“Hẳn là thứ đó giúp ích cho bà lắm”, hắn đáp lại cũng thật nhẹ.

Berengaria mỉm cười. “Chúng ta sống trong một thời đại đầy nguy ngập, thưa ngài. Đám hiệp sĩ cướp bóc bất cứ thứ gì chúng muốn, bất cứ lúc nào, đổi lấy cái giá bị người khác nguyền rủa. Với chính mình, ta chỉ có thể nói ta chưa bao giờ bị bắt với cái ấm đun nước đang còn trên tay.”

Christopher cười khẽ. “Đúng vậy, thưa bà. Ta rất vui vì khả năng ấy giúp ích cho bà. Vậy, những món quà chỉn chu khác mà phù thủy sở hữu trong thời đại nguy ngập này là gì? Ta vẫn hay tự hỏi. Biết đâu ta có thể mượn một ít để tăng thêm danh tiếng cho mình.”

Berengaria ước gì Christopher thấy được bà cười. Con rồng này thật là một sinh vật dịu dàng, đằng sau những khói lửa của chính mình. Gillian không thể có được người đàn ông nào tốt hơn nữa.

“Ta sợ những món quà của mình sẽ không giúp ích cho danh tiếng của ngài đâu, thưa ngài. Ta biết nhiều truyền thuyết về thảo dược. Và hộ sinh. Dù vợ ngài không biết, nhưng chính ta đã đỡ cô ấy ra đời.”

“Bà đã làm một điều thật tuyệt, thưa bà.”

“Ta cũng tin vậy đấy”, Berengaria khiêm nhường đáp. Christopher thở dài, luồn bàn tay qua tóc. Rồi hắn cười yếu ớt với Berengaria. “Lúc này năng lực tiên tri của bà nói gì? Ngoài sự thật rằng hai cộng sự của bà đang sắp ngã nhào xuyên qua bức vách vì nỗ lực nghe ngóng điều chúng ta nói?”

Hai tiếng há hốc cùng âm thanh rung bật của bức vách không mấy chắc chắn khiến lời của Christopher trở nên đáng tin. Berengaria phá ra cười.

“Ngài tỉ mỉ hơn rồi đấy, thưa ngài. Thuật tiên tri của ta nói rằng ngài sẽ sớm cần một bà mụ, ta hy vọng ngài sẽ nhớ nơi để tìm.”

Christopher mỉm cười. “Bà thực sự là một phù thủy rồi, thưa bà, vì ta vốn định tìm một hai bà mụ cho mấy đứa trẻ nhà ta trong tương lai.”

“Ba cơ!”, một giọng vang lên từ bên ngoài. “Một hoặc ba bà mụ!”

“Vậy thì ba đi”, Christopher đồng thuận. Rồi hắn im bặt. “Bao lâu nữa ta sẽ cần tới bà?”

“Trong khoảng nửa năm nữa, ta nghĩ vậy.” Christopher tái mặt. “Bà đùa rồi.”

Berengaria vỗ đầu gối hắn, rồi đứng dậy. “Nhanh chóng về lâu đài đi, thưa ngài. Chúng ta sẽ đến đó khi ngài cần.”

Christopher đứng dậy, choáng váng. Hắn rời khỏi căn lều khiêm tốn, bước chân có vẻ không vững vàng.

Berengaria dõi theo hắn, dẹp chướng ngại khỏi lối đi của hắn, dắt đôi chân hắn theo đúng hướng. Bà mỉm cười với chính mình. Hẳn không cho hắn biết hết tài nghệ của bà là một điều tốt.

Bà khó khăn lắm mới đứng vững được khi cả Magda và Nemain ùa vào trong lều. Bà nhìn vào khoảng không, thấy Christopher tiến vào sảnh. Bước chân của hắn đã tự tin hơn, vai thẳng hơn. Bà nhắm mắt, cố gắng phớt lờ tiếng ồn từ Magda và Nemain.

“Cùng pha thuốc cảm tạ ngài ấy đi!”, Magda phấn khởi kêu lên. “Ta sẽ bắt tay vào việc ngay lập tức.”

“Quỷ thần ơi, Magda, chúng ta phải gom hành lý!”, Nemain kêu lên. “Ta không thể gom các thứ của ta khi ngươi cứ lăng xăng quanh các nồi. Giờ thì tránh ra đi, đồ tập sự, để ta làm việc. Ngài Blackmour sẽ phải đón khách khi có lũ trẻ, hẳn là từ phía bắc. Ta có thể cần bổ sung thêm xương ngón cái sớm hơn ta nghĩ!”

Berengaria bước ra ngoài để tìm yên tĩnh. Bà hướng ánh nhìn vào tương lai, cầu nguyện thấy được điều gì đó giúp ích cho Christopher.

Chẳng có gì. Bà cố gắng gạt sang bên tấm màn đen che phủ lên những điều sắp đến tựa như lớp sương nặng nề.

Vô ích. Hoặc là thiên bẩm của bà đã không còn, hoặc là tương lai quá không chắc chắn nên không thể thấy được. Lần đầu tiên, bà hiểu được chút ít nỗi phẫn nộ của Christopher.

Và bà mong màn đen đó chỉ là thất bại của riêng mình.